Chương 63
Từ nhỏ, Hà Vân Hàm chưa từng nói những lời như vậy với ai, dường như cô đã dùng hết dũng khí của mình.
Vì vậy, khi Phong Du nhìn chằm chằm vào cô, cô bất động và không có bất kỳ phản ứng nào.
Trái tim cô chùng xuống một chút, và cơ thể cô cũng trở nên lạnh lẽo theo đó.
Nhưng ở giây tiếp theo.
Nguyên Bảo im lặng đứng dậy, duỗi tay ôm lấy Hà Vân Hàm.
Ôm cô nhẹ nhàng, ôm cô thật chặt, ôm cô bằng tất cả sức lực của nàng.
Đôi mắt Nguyên Bảo đỏ hoe.
Đúng vậy, trước đây nàng thật tàn nhẫn, phải chờ Hà Vân Hàm xin lỗi.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy cô nói những lời này một cách khó khăn, trái tim Nguyên Bảo lại quặn lên đau đớn.
Tình yêu là gì?
Sự yếu đuối của Hà Vân Hàm đủ để đánh bại mọi cơn giận của nàng.
Trong vòng tay Nguyên Bảo, Hà Vân Hàm hoàn toàn thả lỏng.
Cô đã hoàn thành ca phẫu thuật.
Nhưng việc chạy nhảy mấy ngày nay đã khiến cơ thể cô không thể chịu nổi.
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo.
Cô yên tâm tựa vào người Phong Du. Phong Du ôm Hà Vân Hàm vào lòng, giọng nàng nghẹn ngào nức nở: "Chị có biết không? Lần này, chị thực sự đã làm em tức giận."
Hà Vân Hàm nhìn khuôn mặt của nàng, trong mắt tràn đầy trìu mến.
Cô biết điều đó.
Nếu không, cho dù có đánh chết cô, cô cũng không thể nói được những lời hôm nay đã nói.
Nguyên Bảo siết chặt vòng tay, "Chị nhất định không biết, thật ra em cũng không phải như thường ngày làm ra chuyện ngu ngốc như vậy, ở trước mặt bạn bè hay các chị em rất có thể diện, không ai dám chọc giận em thật sự."
Hà Vân Hàm cười nhẹ.
Cô biết điều đó và đã nhìn thấy nó.
Nguyên Bảo đặt tay lên eo cô, “Từ nay về sau chị phải nhượng bộ em, em nhỏ hơn chị rất nhiều, sao chị luôn bắt nạt em?"
Bắt đầu hành động một cách quyến rũ.
Hà Vân Hàm hôn lên môi nàng, “Ừm.”
Bị hôn có chút ngượng ngùng, Nguyên Bảo nghiêng đầu: “Đừng tưởng rằng hiện tại em không sao, em khổ sở bao nhiêu tháng rồi? Cơn tức này không phải một câu là hết được, nếu chị cứ bỏ qua nó và không nhắc lại, đợi sau này già rồi em nhất định sẽ giải quyết chuyện cũ với chị. Em thù rất dai và nhỏ mọn."
Giọng nói của Hà Vân Hàm ôn hòa: “Chúng ta nên làm gì đây?"
Giọng nói của Nguyên Bảo càng lúc càng lớn, nàng suy nghĩ một lúc: “Trước đây em luôn bị chị thu hút, tất cả đều là do em chủ động, lần này chị phải theo đuổi em một lần nữa.”
Theo đuổi nàng một lần nữa.
Hà Vân Hàm mỉm cười, đã lâu lắm rồi cô mới thả lỏng lông mày như thế này.
Hà Vân Hàm nghiêm túc nói: "Chị không biết."
Cô không thể nói dối trẻ con.
.....
Nguyên Bảo nhất thời không nói nên lời, nàng nhìn thẳng vào Hà Vân Hàm, vung tay: “Vậy em dạy chị, đó là chuyện bình thường... Bước đầu truy đuổi là dùng cơ thể của chị để làm mê hoặc đối phương khắc sâu trong trí nhớ về hình ảnh của chị”.
Hà Vân Hàm:.......
Sau ngần ấy thời gian, Nguyên Bảo đã đạt đến trình độ lưu manh như thế này?
Bầu không khí vừa đúng.
Tuy rằng gần đây Nguyên Bảo đắm chìm trong bi thương, nhưng nàng vẫn không quên kỹ năng cơ bản của mình, hơn nữa ngọn lửa trong lòng vẫn chưa tắt, đã không đành lòng tiếp tục hành hạ cô, vậy thì hãy trút hết sự bất đắc dĩ và bất bình này lên thân hình cô.
Trẻ trung là một điều tốt.
Xét về thể lực, nàng có lợi thế rất lớn, nhưng bây giờ gan của nàng càng ngày càng nhỏ, đến lúc làm nũng nàng càng không có quyền lên tiếng.
Nguyên Bảo nếm trải cảm giác nhớ nhung cô, nàng cũng không bỏ cuộc, đeo bám cô.
Mãi cho đến khi nàng nhìn thấy đôi mắt mờ mịt của Hà Vân Hàm, cái cau mày đau đớn của cô và cảm thấy đôi tay cô đang cào mạnh về phía sau, ngọn lửa trong lòng nàng mới dịu đi một chút.
Tầng dưới.
Viên Ngọc nhìn quanh, gần như sắp khóc.
Giọng nói đau khổ này.
Lâm Khê Tích sửng sốt, "Chị làm sao vậy?"
Tại sao lại gọi vào giờ này? Không ở cùng Nguyên Bảo sao?
Viên Ngọc vô cùng đau lòng, “Khê Tích, chị bị sư phụ của em lừa gạt, chị ấy nói cho chị biết em ở dưới lầu, nhưng tìm kiếm một vòng lại không thấy, trở về khách sạn liền nghe thấy tiếng lạ. Bên trong lại có tiếng động, cửa vẫn khóa, chuông cửa cũng tắt, à... sao họ có thể bắt nạt một người lương thiện? Em đang ở đâu?"
Có sự im lặng trong một thời gian dài.
Lâm Khê Tích hắng giọng: "Em đang ở Mỹ."
Viên Ngọc:......
Nguyên Bảo cảm giác như mình vừa sống lại.
Nàng vừa ra khỏi khách sạn, bước đi mê hoặc, vặn vẹo eo khi đi ngang qua hành lang, nhìn thấy Viên Ngọc sắc mặt âm trầm đứng đó, vui vẻ nói: “Chị yêu, em không tức giận, em không có buồn gì hết, để đền bù cho chị, em sẽ dành cả căn đó cho chị, quá tuyệt vời, một mình một căn rộng lớn."
Viên Ngọc lạnh lùng xoay chiếc nhẫn ngọc to bằng quả trứng bồ câu trong tay, "Chị thiếu nhà cần em cho à? Em đã đi đâu vậy?"
Nguyên Bảo che mặt, "Đừng hỏi, nửa đêm còn có thể đi đâu? Về trường."
Sau đó, đợi lão Hà nhà nàng tới theo đuổi.
Viên Ngọc:......
Gương mặt này thật không biết xấu hổ, có cần cười khoái đến như vậy không?
Nguyên Bảo trở về trường hưng phấn cả đêm, quấn chăn, quấn khăn gối trên đầu, chỉ vào Tô Mẫn vẫn đang chăm chỉ học tập: “Này em, em ơi, em cứ tự nhiên bước tới, bước lên phía trước !"
Tô Mẫn bịt tai lại.
Con người không có liêm sỉ này!
Nguyên Bảo: "Ồ, thôi nào cô gái, đừng lãng phí khoảng thời gian vui vẻ này. Hãy vui vẻ cùng nhau nhé."
Tô Mẫn đột nhiên đứng dậy, tức giận túm lấy cổ Nguyên Bảo: "Muốn chết không, muốn chết sao??? Không thấy tôi đang ôn bài à??? Đang làm ầm lên cái gì vậy????"
Nguyên Bảo: “Sao ôn bài mà tức giận như vậy?”
Tô Mẫn: "Tôi làm sao có thể không tức giận được??? Cậu không biết là ai âm mưu hại tôi sao???"
Nguyên Bảo chớp chớp mắt, lắc đầu, bối rối: “Không biết."
Còn ai có thể âm mưu chống lại Tô Mẫn?
Tô Mẫn nhìn Nguyên Bảo, nghiến răng nghiến lợi, cô phải tốn rất nhiều công sức mới biết được bố cô nhận được tin tức từ Phùng Yến, cũng phải tốn rất nhiều công sức mới biết được Phùng Yến đã được Hà lão sư chỉ dạy. Cô chán ghét: "Cậu làm hòa nhanh thế sao?"
Nguyên Bảo vui vẻ nói: “Không, chị Hà nói chị ấy muốn theo đuổi tôi."
Tô Mẫn: "Cậu thấy vậy vui không??? Hai người thấy vậy vui à???"
Bản thân nàng trẻ con, bây giờ còn dẫn dắt Hà lão sư trẻ con cùng!!!
Nguyên Bảo hất tóc, "Này, Mẫn Mẫn, cậu không biết, đây là tình yêu quý hiếm như thế nào. Hãy giúp tôi suy nghĩ xem, làm sao tôi có thể dày vò chị Hà một cách nhẹ nhàng vừa lịch sự?"
Nàng phải hành động như một ngôi sao lớn, phải không?
Ngay lúc Tô Mẫn định nói, cô nhớ tới trải nghiệm đau đớn trước đây của mình nên ngậm miệng lại.
Cô không biết!
Cô không dám nói nữa!
Khác với sự điên cuồng của Nguyên Bảo.
Hà Vân Hàm cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều. Cô về nhà, tắm rửa rồi ngủ một giấc thật ngon.
Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Hà Vân Hàm lần đầu tiên gọi điện đến bệnh viện ở Mỹ khi biết mẹ cô đang hồi phục tốt, cô cảm thấy nhẹ nhõm và bắt đầu tìm kiếm trên máy tính.
—Cách thu hút bạn gái.
Những câu trả lời từ cư dân mạng còn tầm thường hơn rất nhiều, hầu hết đều xoay quanh việc gửi hoa, quà tặng, mua đồ, mua đồ, v.v.
Hà Vân Hàm đọc nó và nghĩ nó quá tầm thường. Cô cần một chuyên gia giúp đỡ.
Lúc này Nguyên Bảo hẳn là đang ở trong lớp.
Hà Vân Hàm nghĩ nghĩ, đi đến Thánh Hoàng tâm trạng tốt hơn, ngẩng cao đầu bước đi.
Cô đến văn phòng của Tiêu Tổng, Linda có vẻ xấu hổ: "Hà tổng, chị tới à? Chị định tìm Tiêu Tổng à? Chị ấy..."
Nàng e rằng không thuận tiện lắm.
Hà Vân Hàm gật đầu: “Phùng Yến lại tới à?”
Linda gật đầu: “Hay là, chị vào trước đi, em còn có việc khác phải làm."
Phùng Yến là người nàng không thể dây vào, nàng không dám dẫn Hà tổng vào.
Nhìn Linda vội vàng chạy đi.
Hà Vân Hàm đi tới cửa, nhìn qua khe cửa.
Trong văn phòng.
Tiêu Hựu ngồi ở trên ghế tổng giám đốc, vẻ mặt nghiêm túc xảo trá: "Phùng Yến lại đến à? Ôi, Thánh Hoàng hôm nay được đón tiếp rồng đến nhà tôm à, chị có chỉ thị gì không?"
Phùng Yến nhìn nàng: "Tiêu Hựu, em có cần phải nói chuyện với tôi bằng giọng điệu này không?"
Có lẽ cô đến rất vội, cô vẫn chưa thay đồng phục ra, và trông cô rất nghiêm túc.
Tiêu Hựu trợn mắt, "Còn gì nữa? Chị là lãnh đạo, là quan chức cấp cao phụ trách tôi, sao tôi dám lơ chị?"
Phùng Yến đứng dậy, đi đến chỗ Tiêu Hựu, dùng hai tay đè lên ghế của tổng giám đốc, nàng cô vào lòng: “Tôi hỏi em, Lily là ai?"
Tiêu Hựu hiển nhiên bị chấn động, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường: "Chị không quản được!"
Phùng Yến chế nhạo: "Không phải Tiêu Tổng vừa nói tôi là quan chức cấp cao phụ trách em sao?"
Tiêu Hựu xì hơi một lát, gay gắt nói: "Đó là nghệ sĩ mới của công ty chúng tôi. Tôi thấy rất thuận mắt sẵn sàng phát triển thành hồng nhan tri kỷ."
“Thật sao?” Đôi mắt Phùng Yến đỏ hoe, sự tự tin của Tiêu Hựu có phần yếu ớt: “Đúng vậy, tôi không ngờ rằng Phùng bộ có địa vị cao còn có thời gian để quan tâm đến công việc trần tục của những người nghèo chúng tôi cảm thấy thật vinh dự."
Phùng Yến nhìn nàng với đôi mắt ướt át, "Chuyện gì xảy ra tiếp theo, hồng nhan tri kỷ xong rồi sao?"
Tiêu Hựu cau mày, khí thế càng thêm: "Tôi là boss, có thật sự phải báo cáo cuộc sống thường ngày của tôi cho chị không? Hồng nhan tri kỷ? Sau đó thì sao? Haha, tôi muốn làm gì thì làm, tôi dùng quy tắc ngầm với em ấy, có ai có thể nói được gì?
Những lời này thật tổn thương.
Phùng Yến đứng thẳng dậy, cô nhìn chằm chằm vào Tiêu Hựu, thấp giọng nói: "Được rồi, vậy thì chúng ta chia tay thôi. Tôi chán bộ mặt già này của em rồi."
Nói xong cô quay người định rời đi thì bị Tiêu Hựu kéo cô lại: "Cái gì? Chị nói rõ ràng đi, chị đang nói đến khuôn mặt nào già vậy?"
Phùng Yến lạnh lùng nói: "Tiêu Hựu, em có cho rằng chúng ta vẫn còn là thời học sinh và tôi mặc cho em kiểm soát?"
Tiêu Hựu nhìn cô chằm chằm.
Phùng Yến đẩy Tiêu Hựu ra, "Tôi còn có việc, vì vậy tôi sẽ không trì hoãn thời gian để em áp dụng những quy tắc bất thành văn về việc hẹn hò của em và các em gái mưa của em nữa."
Nói xong, cô cầm túi đi ra ngoài, Tiêu Hựu giật mình đuổi theo vài bước mở cửa, thấy Hà Vân Hàm nàng giật mình, gật đầu rời đi.
Lúc này, Tiêu tổng đã suy sụp rồi.
Nàng ngồi trên ghế sofa và không nói gì.
Hà Vân Hàm bước vào, im lặng nhìn nàng một lúc.
Tiêu Hựu yếu ớt xua tay: “Không cần an ủi tôi.”
Hà Vân Hàm: “Tôi không phải muốn an ủi cậu."
Tiêu Hựu:.
Chết tiệt! ! !
Đã đến lúc này rồi, sao lại muốn đến cà khịa? ? ?
"Tôi tới tìm cậu, vốn là muốn xin lời khuyên, hiện tại xem cậu..." Hà Vân Hàm liếc nhìn Tiêu Hựu một cái, "Không cần."
Tiêu Tổng chán nản như vậy, sao còn can đảm nói nàng là thiên tài từng trải tình trường?
Nói được mấy câu, Phùng Bộ đã nắm thóp được nàng.
Trước khi rời đi, Hà Vân Hàm nhìn Tiêu Hựu đang cúi đầu, ân cần nhắc nhở: “Tôi thấy gần đây ở cục thuế có một cán bộ trẻ luôn theo đuổi Phùng Yến, trông anh ấy giống như siêu nhân, nói với cậu một tiếng, không cần cảm ơn, Tạm biệt, Tiêu tổng.
Tiêu Hựu:.............
Giống siêu nhân sao?? Cái quái gì vậy? ??
Người phụ nữ đáng chết này lẽ ra phải bị bỏ lại một mình ở Mỹ. Lòng tốt của nàng cũng đã bị rũ bỏ rồi sao?
Không còn sự trợ giúp bên ngoài nữa.
Hà Vân Hàm quyết định áp dụng phương pháp cổ xưa nhất, cô đến cửa hàng hoa mua một bó hoa và một hộp sô-cô-la rồi đứng ở bãi đậu xe chờ Nguyên Bảo.
——
Nguyên Bảo sau giờ học chạy ra ngoài nhưng lại bị Tắc Ca chặn lại ở cổng, "Sao anh lại đến đây?"
Tắc Ca rất vui mừng, hôm nay anh ấy đã ăn mặc đặc biệt, áo sơ mi kẻ sọc, quần jean và một bộ quần áo mới đặc biệt: “Nguyên Bảo, tôi nghe nói rằng băng master MV của chúng ta đã ra mắt, lát nữa em có xem không?"
Anh ấy nhìn thẳng vào Nguyên Bảo. Chẳng lẽ hai người có tâm linh tương thông? Nguyên Bảo rõ ràng cũng đã ăn mặc chỉnh tề, khăn choàng dài, đôi môi đỏ mọng, trên người thoang thoảng mùi nước hoa. Đây rõ ràng là chuẩn bị cho buổi hẹn hò.
Nguyên Bảo nấc lên: “Không, hôm nay em có hẹn.”
Nàng nhìn về phía bãi đậu xe, khi nhìn thấy Hà Vân Hàm, trái tim nàng thắt lại không thể giải thích được.
Chị Hà... ánh mắt đó là sao vậy? Đang bắt gian à? Nàng và Seka trong sáng.
Hơn thế nữa......
Nguyên Bảo lấy dũng khí cho mình, cô còn chưa theo đuổi được nàng mà, nhưng cô không thể can thiệp vào cuộc sống của nàng, chẳng phải nàng xinh đẹp như hoa có người theo đuổi mới là điều bình thường sao?
Tắc Ca nói "Ồ", khá thất vọng. Anh ấy lấy ra một hộp sôcôla mang theo bên mình và nói: "Cái này dành cho em."
Nguyên Bảo xấu hổ.
Chuyện này... quá bình thường, theo đuổi ai đó bằng sô cô la.
Sau đó, nàng nhìn thấy cách đó không xa Hà Vân Hàm đang lấy sô cô la trên xe ra, ném xuống mặt đất, cô... giẫm lên.
Nguyên Bảo:.........
“Được, được.” Tắc Ca lại mỉm cười đi ra túi, lấy ra một bông hồng từ trong túi giống như một trò ảo thuật: “Bông hoa đẹp nhất dành tặng cho cô gái xinh đẹp nhất Nguyên Bảo, đây rồi. "
Nguyên Bảo:.........
Nàng lại nhìn thấy nó.
Nàng có thể thấy rõ Hà Vân Hàm đang lạnh lùng ngắt từng cánh hoa, cho đến khi chúng tan nát.
"Sao vậy, em còn chưa hài lòng à?" Tắc Ca đang định lấy túi ra thì Nguyên Bảo đã đưa tay ra: "Được rồi được rồi, dừng lại đi."
Quay đầu nhìn lại Vân Hàm đừng đạp vào xe chứ.
Tắc Ca đang định nói thì điện thoại di động vang lên, anh liếc nhìn Nguyên Bảo nói: “Là đạo diễn K.”
Đạo diễn K đang gọi cho Seka vào lúc này?
Nguyên Bảo không khỏi nhìn anh, không nói mấy lời, Tắc Ca vẻ mặt kinh ngạc nói: "Thật sao???"
Nói chuyện một hồi, Tắc Ca cúp điện thoại, vẻ mặt có chút không vui, cúi đầu: "Nguyên Bảo, thật đáng tiếc. Đạo diễn K nói MV của chúng ta không qua được kiểm duyệt của đài truyền hình."
Nguyên Bảo cũng ngạc nhiên: "Tại sao?"
Nàng khá sẵn lòng nỗ lực hết mình trong quá trình quay phim.
Tắc Ca thở dài, "Do có yếu tố khiêu dâm."
Nguyên Bảo:.
Cái quái gì vậy!!!!
Họ rất thuần khiết, được chứ?
"Còn... băng gốc đã biến mất, bị tịch thu." Tắc Ca nhìn trời, "Tôi... hôm khác tôi sẽ đến tìm em."
Anh là người tin vào định mệnh.
Chuỗi tín hiệu này đang nói với anh rằng hôm nay không phải là ngày tốt để hẹn hò.
Nguyên Bảo ngập ngừng nhìn anh, chạy tới chỗ Hà Vân Hàm không nói lời nào.
Sự xuất hiện của Tắc Ca đã chấm dứt tâm trạng vui vẻ của Hà Vân Hàm.
Cô không nói gì, thậm chí không chào hỏi mà mở cửa хe.
Có chút xấu hổ.
Nguyên Bảo nhìn sô cô la và bông hoa đáng thương dưới đất, nghiến răng nghiến lợi lên xe.
Không, lần này nàng phải nhịn.
Nàng là người đang được theo đuổi.
Đã lên xe.
Nguyên Bảo nhìn quanh, "Sao hôm nay chị lại lái chiếc xe này?"
Hà Vân Hàm bình thường rất khiêm tốn, hiếm khi lái xe đắt tiền như vậy.
Hà Vân Hàm: “Hiệu ứng âm thanh rất tốt."
Nguyên Bảo lập tức nảy ra nhiều suy nghĩ lãng mạn: “Chị muốn xem phim trên xe không?"
Hà Vân Hàm không để ý đến nàng, bình tĩnh nói: “Cậu ấy muốn gì ở em?"
Nguyên Bảo: "Tắc Ca à?"
Hà Vân Hàm nhìn nàng bằng đôi mắt đen trắng trong suốt: “Còn có ai nữa?”
Nguyên Bảo:.......
Khí chất của chị Hà lúc này thực sự rất tuyệt vời.
Nguyên Bảo nói thật: "Chúng em chỉ đang nói về MV thôi. Hình như nó đã bị cấm. Họ tìm thấy thứ gì liên quan đến nội dung khiêu dâm ở đó? Và băng gốc đã bị tịch thu".
Hà Vân Hàm gật đầu, cô khởi động xe, ngay lập tức, dàn âm thanh nổi vang lên.
Hiệu ứng âm thanh trên xe của cô thực sự rất tốt, chắc chắn ở mức rạp chiếu phim.
Ngoài ra còn có một máy tính trên xe được lắp ở ghế hành khách, trông đặc biệt rõ ràng.
Vì vậy, gần như cùng lúc đó, cơ thể Nguyên Bảo cứng đờ, nàng không thể tin được nhìn chằm chằm vào máy tính trên ô tô.
Trên máy tính là MV bị cấm của nàng.
Trên màn hình, nàng được bọc trong một tấm vải đỏ, bước đi điệu đà, một tay đặt lên đôi môi đỏ mọng.
Những cánh hoa bay khắp bầu trời được gọi là tuyệt đẹp.
Ôi trời ơi.
Ôi là trời.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? ? ?
Chị Hà? ? ? ?
Băng gốc này không còn nữa sao???
Nó không bị cấm sao???
Lẽ nào tất cả là???
Nguyên Bảo kinh ngạc quay đầu lại nhìn Hà Vân Hàm, Hà Vân Hàm nhìn ra ngoài cửa sổ, “Không phải em muốn chị theo đuổi em sao?"
Nguyên Bảo gật đầu.
Đúng.
Hà Vân Hàm cởi dây an toàn cho nàng, quay người lại, một tay giữ cằm Nguyên Bảo rồi hôn nàng.
.....
Đây là sự theo đuổi của một tổng tài độc đoán.
Hà Vân Hàm lấy cảm hứng từ những quy tắc ẩn giấu được Tiểu tổng đề cập và tự mình phát minh ra nó.
Đó là tất cả.
Với những bước đi quyến rũ, đôi mắt quyến rũ và tiếng nhạc, Nguyên Bảo đã chào đón sự theo đuổi của Hà lão sư ngay ngày đầu tiên.
Cuối cùng, Nguyên Bảo cảm giác như nghẹt thở, thở dốc đẩy Hà Vân Hàm ra, vẻ mặt không thể tin nổi, "Chị... dung tích phổi của chị???"
Hà Vân Hàm im lặng.
Nguyên Bảo xấu hổ vô cùng, cô có thể tắt cái này đi được không và phát lặp lại cho mọi người xem để làm nhục nàng à ???
Nàng hắng giọng nói: "Vân Hàm, chúng ta đã nhất trí sau này nếu có gì khó chịu đều phải nói ra không được giữ trong lòng, ngày đầu tiên này chị phải thành thật hơn một chút, được không?"
Dừng lại một lúc, Hà Vân Hàm mở cửa, lấy ra một chiếc hộp, cô quay người nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chị đã trộm bóng bay của Tiêu Tổng."
Nguyên Bảo:............
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro