Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 109

Nguyên Bảo luôn tự cho mình là một cô gái xinh đẹp, hiểu lẽ phải, không có khuyết điểm nào ngoại trừ việc ăn uống nhiều một chút, làm nũng và trẻ con, hành động tinh nghịch một chút và thỉnh thoảng hành động dại dột.

Đặc biệt từ khi công khai mình là người đồng tính, nàng cảm thấy cuộc sống của mình hoàn hảo hơn.

Nhưng như người xưa đã nói, chúng ta sinh ra trong đau khổ và chết trong hạnh phúc. Khi con người sống quá an lạc thì dễ xảy ra chuyện.

Học kỳ thứ hai của năm ba đại học.

Khoa diễn xuất gần như lỏng lẻo. Mọi người đều có thể ra ngoài đóng phim hoặc làm việc bán thời gian. Hầu như tất cả các tín chỉ đều đã được giảng dạy, chỉ còn lại các kỳ thi theo chương trình.

Nguyên Bảo cũng có chút thời gian rảnh rỗi nên đến Thánh Hoàng để quấy rối Hà Vân Hàm.

Phùng bộ trưởng thấy bụng ngày càng to, Tiêu tổng gần như chạy về nhà để dỗ dành vợ. Lúc này Hà Vân Hàm càng ngày càng bận rộn hơn, cô có thể nhờ trợ lý mang cà phê, trái cây và những thứ khác đến để dỗ dành Nguyên Bảo, nhưng sau này Hà Vân Hàm quá bận rộn. Bây giờ Nguyên Bảo có thể bắt đầu thả dê.

Nguyên Bảo không thú vị nên nàng đi tìm niềm vui cho riêng mình.

Lạc Nhan cuối cùng đã được Thánh Hoàng ký hợp đồng và ra mắt với tư cách là một ca sĩ. Nàng có nhiều nụ cười hơn và thường quay lại phòng tập vũ đạo để gặp Mễ Tô.

Mễ Tô ngày càng thời trang, Nguyên Bảo lén đến xem cô nhảy. Ngay khi cô đội mũ, giơ tay lắc vai, Mễ lão sư đúng là danh xứng với thực.

Các động tác càng đơn giản thì càng có thể thấy được kỹ năng vũ đạo tinh tế.

Lạc Nhan thỉnh thoảng cũng nhảy với Mễ Tô, và mọi người sẽ làm ầm ĩ khi nàng đến. Chỉ khi đó khuôn mặt không cười của Mễ lão sư mới nở rộ.

Cô ấy ôm lấy eo của Lạc Nhan. Hai người không chỉ di chuyển theo bước mà ánh mắt họ còn dán chặt vào nhau. Ngay khi điệu nhảy kết thúc, quần áo của Mễ Tô đột nhiên rung chuyển và che phủ cả hai người.

Cùng với tiếng la hét của mọi người, khuôn mặt của mọi người đều đỏ bừng vì phấn khích.

Nguyên Bảo mím môi chạy về văn phòng, Hà Vân Hàm đang nghe điện thoại, cô cau mày nghe đối phương nói,ngón tay thon dài gõ gõ trên bàn, rõ ràng là có chút thiếu kiên nhẫn.

Nguyên Bảo nhìn ngón tay, càng cảm thấy khó chịu hơn.

Đã hai tuần kể từ lần cuối cùng hai người không làm gì cả.

Nàng cảm thấy khó chịu về thể chất và thậm chí còn nổi mụn trên trán sáng nay.

Nguyên Bảo sợ Hà Vân Hàm tức giận nên đi lấy một ly nước lê, ép lấy đưa cho Hà Vân Hàm, Hà Vân Hàm xua tay: “Chị đang bận.”

Điều này thực sự quá phũ phàng.

Nguyên Bảo bực bội bỏ đi.

Khi đến phòng tập khiêu vũ, nàng nhìn Mễ Tô và nói: "Mễ lão sư, sao chị không dạy em luôn."

Thay vì ngồi yên và hoảng sợ như thế này, nàng cũng có thể học được một số tài năng.

Mễ Tô liếc nhìn Nguyên Bảo và gọi: "Lệ Nhã, lại đây."

Lệ Nhã là một vũ công chuyên nghiệp và đã tham gia vào công việc liên quan đến phim truyền hình. Cô có thể được coi là cánh tay phải của Mễ Tô trong nhiều năm qua.

Mễ Tô chỉ vào Nguyên Bảo: “Chúng ta đã sắp xếp một buổi học nhảy cho trẻ em ở trường tiểu học số 2 vào ngày lễ thiếu nhi đúng không? Em dạy em ấy đi."

Lạc Nhan bả vai run lên, cúi đầu không khỏi bật cười.

Lệ Nhã nhìn Nguyên Bảo và cười lớn. Nguyên Bảo sắp nổ tung. Có phải hầu hết mấy lão sư đều đáng ghét không?

“Em không học nữa!” Nguyên Bảo cười lạnh, “Em cũng có nền cơ bản rồi, không học múa nữa."

Hai giờ sau.

Lệ Nhã chỉ vào eo của Nguyên Bảo, "Ở đây, uốn cong một chút."

Nguyên Bảo, người bị ảnh hưởng bởi định luật hương thơm chân chính, cúi xuống ngoan ngoãn nghe, Lệ Nhã ngạc nhiên khi thấy Nguyên Bảo khác với vẻ ngoài nghịch ngợm và quyến rũ trước màn hình, lại rất có khả năng chịu đựng khó khăn. Thực sự sẵn sàng làm việc chăm chỉ để học hỏi và rất cởi mở.

Về nhà vào buổi tối.

Nguyên Bảo có chút mệt mỏi, nằm dài trên sô pha: "Hôm nay học nhảy mệt mỏi, không muốn nấu ăn hay là chúng ta ra ngoài ăn."

Hà Vân Hàm rửa tay, buồn cười nhìn nàng: “Sao em lại muốn học nhảy? Cùng Mễ Tô?"

Nguyên Bảo nhìn thấy cô như vậy thì vui mừng: “Chị đang muốn nấu ăn sao?"

Hà Vân Hàm gật đầu, Nguyên Bảo vui vẻ nói: "Em muốn ăn vịt Kỳ Bảo. Này, Mễ Tô nổi tiếng như vậy không thèm dạy em. Chính là học trò của chị ấy, tên là Lệ Nhã là một người chị rất hiền lành. "

Hà Vân Hàm đang định đeo tạp dề vào cho nàng thì dừng lại, nhìn Nguyên Bảo: “Thật sao?"

Nguyên Bảo gật đầu: “Em thấy các vũ công khá khác biệt với các diễn viên của chúng ta. Họ nhìn ngầu lạnh lùng nhưng thực ra họ khá tốt bụng thân thiện.”

Chỉ trong một ngày, nàng đã biết rõ về đội của Mễ Tô và mọi người đều rất quý mến nàng.

Hà Vân Hàm không nói gì, cúi đầu rửa rau.

Nguyên Bảo xoa xoa eo, "Ồ không được, em lại phải luyện tập, sau này không thể để bọn họ coi thường em."

sáng hôm sau.

Nguyên Bảo vẫn vì Hà Vân Hàm mà thỉnh thoảng đi đến Thánh Hoàng, nhưng lần này nàng không cần bị đuổi đi, trực tiếp đi luyện vũ.

Hà Vân Hàm xem tài liệu như thường lệ, nhưng lần này cô không biết chuyện gì đã xảy ra, buồn bực.

Thư ký cầm tài liệu bước vào rồi âm thầm rút lui khi nhìn thấy vẻ mặt u ám của cô.

Một giờ nữa trôi qua.

Hà Vân Hàm đặt tài liệu xuống, đứng dậy đi ra ngoài.

Nguyên Bảo đang luyện tập các kỹ năng cơ bản trên chân dưới của nàng, Lệ Nhã nhìn thấy nàng nhăn răng nhăn lợi nên giảm bớt sức mạnh của tay cô ấy, "Đừng ép buộc, sự linh hoạt của em đã tốt hơn người bình thường."

Nàng chưa được đào tạo chuyên môn nhưng có thể làm được điều này là khá tốt.

Nguyên Bảo không chịu thừa nhận thất bại, "Khi còn nhỏ, em chỉ là một bông hoa ở làng Hạ Oa. Khó khăn nhỏ này chẳng là gì cả. Ah— nhẹ nhàng đi chị ơi, đau chết mất!"

Lệ Nhã: "......"

Cách đó không xa Lạc Nhan nhìn về phía này, nàng có chút lo lắng hỏi Mễ Tô: "Luyện tập như vậy ổn không?"

Ai mà không biết rằng Hà tổng luôn luôn ghen?

Mễ Tô nở một nụ cười tà ác trên môi, "Được rồi. Chẳng phải chị đã để em ấy cho Lệ Nhã sao?"

Lạc Nhan nhìn Mễ Tô với vẻ khó tin, "Chị... Lệ Nhã đã có lỗi với chị khi nào vậy?"

Mễ Tô nhướng mày, ghé sát vào Lạc Nhan, ghé sát vào tai nàng: “Nghe nói lúc anh họ của em ấy đến, còn hỏi thông tin liên lạc của em?”

Lạc Nhan: "......"

Nàng thực sự không nói nên lời.

Người này bao nhiêu tuổi rồi, sao vẫn có tấm lòng bao dung hẹp hòi như thuở nhỏ? Nhưng cũng có chút dễ thương.

Những người tập nhảy ở đây hầu hết đều là thực tập sinh của Thánh Hoàng. Nói chung,người lớn tuổi nhất trong số họ đều ở cấp quản lý.

Mọi người đều sửng sốt khi Hà tổng đích thân đến.

Nghe nói Hà tổng đến thăm hỏi mọi người, phía sau có mấy người đang bưng đồ uống giải nhiệt.

Nguyên Bảo đang hạ chân xuống, còn Lệ Nhã thì ép chân nàng. Hai người rất gần gũi, vừa nói vừa cười.

Hà Vân Hàm nhìn thấy cảnh tượng này khi cô bước vào, cô nhướng mày nhìn Mễ lão sư.

Mễ Tô cười nói: "Rồng đến nhà tôm à? Khách quý hóa quá."

Nhìn thấy Hà Vân Hàm tới, Nguyên Bảo vui mừng nhảy lên mấy bước, nàng vốn là muốn nắm tay cô, nhưng nghĩ đến nhiều người như vậy, nàng liền có chút xấu hổ lùi lại một bước.

Sau khi lùi lại một bước, Hà Vân Hàm nheo mắt lại.

Cuộc cãi vã nổ ra mà không báo trước.

Buổi trưa, tại văn phòng.

Nguyên Bảo tức giận đến thay đổi giọng nói: "Chị bảo em ra ngoài, chị đang làm gì vậy? Bây giờ chị lại mất bình tĩnh rồi."

Hà Vân Hàm cụp mắt, dựa vào ghế sô pha không nói.

Cô đã thay đổi, nhiều lần cô có thể bày tỏ nội tâm của mình với Nguyên Bảo, nhưng đôi khi, điều đó vẫn khiến Nguyên Bảo quay trở lại ảo ảnh quá khứ.

Nhìn thấy Nguyên Bảo sắc mặt tức giận, Hà Vân Hàm nhàn nhạt nói: "Chị không có."

"Không có gì?" Nguyên Bảo tức giận nói: "Chúng ta ở cùng nhau lâu như vậy, em còn không biết chị có tức giận hay không à?"

Hà Vân Hàm mím môi, im lặng.

Nguyên Bảo: “Cho dù tức giận cũng phải nói cho em biết nguyên nhân, làm sao mặt dài như cái ống bơm như vậy?"

Hà Vân Hàm vẫn im lặng.

Nguyên Bảo tức giận cầm túi trên sofa đi ra ngoài: “Lần này nếu chị không xin lỗi, em mà để ý đến chị em là chó.”

Cánh cửa bị đóng sầm lại.

Tiêu Hựu từ phía sau đi vào, vẻ mặt khó hiểu: "Chuyện gì thế này?"

Hà Vân Hàm cúi đầu, lông mi dài cong lên có chút buồn bã.

Cô không hề mất bình tĩnh, cô chỉ... có chút không vui.

Trước đây cô thực sự không như vậy, ngay từ khi còn nhỏ, Hà Vân Hàm luôn tự hào về khả năng kiểm soát cảm xúc của mình, nhưng kể từ khi Nguyên Bảo xuất hiện, mọi thứ đều hỗn loạn. Cô sẽ nhớ nàng vô cớ, giận dữ vô cớ, mất bình tĩnh vô cớ, thậm chí nhỏ mọn vô cớ...

Cảm giác này khiến Hà Vân Hàm hoảng sợ. Cô không muốn nhưng lại không thể khống chế được.

Sau khi Nguyên Bảo rời đi, Hà Vân Hàm thậm chí còn lý trí phân tích bản thân, xem có phải thật sự càng nghĩ cô càng bực bội, cuối cùng trong đầu cũng có chút khó chịu.

Có thể là do gần đây cô quá bận rộn, hoặc có thể là do cãi nhau với Nguyên Bảo quá căng thẳng mà đến buổi chiều, Hà Vân Hàm lại phát sốt nhẹ.

Tiêu Hựu đưa cô đến chỗ Sophia kiểm tra, Sophia dẫn Hà Vân Hàm đi kiểm tra: "Không có gì, chỉ là sốt bình thường thôi. Hà tổng gần đây rất bận phải không?"

Sophia nói như vậy, nhưng ánh mắt lại nhìn Tiêu Hựu, kéo cổ Tiêu Hựu nói: "Tên nhóc Nguyên Bảo đó làm Vân Hàm phát ốm à."

Đến tối.

Nguyên Bảo thật sự không có quay lại, Tiêu Hựu sờ sờ trán Hà Vân Hàm hỏi: "Bảo em ấy quay lại nhé?"

Hà Vân Hàm lắc đầu, quay người đi.

Con người đặc biệt dễ bị tổn thương khi bị ốm. Thực ra lúc này cô rất nhớ Nguyên Bảo và muốn được Nguyên Bảo ôm vào lòng.

Khi Tiêu Hựu thấy vậy biết đôi trẻ đã thực sự mất bình tĩnh, nàng đã chụp ảnh Hà Vân Hàm và gửi cho Nguyên Bảo.

Lúc này Nguyên Bảo đang uống bia trong ký túc xá, rất tức giận: "Lần này chị ấy phớt lờ em, em nhất định sẽ mặc kệ chị ấy. Định làm gì vậy? Chị ấy rõ ràng lớn hơn em rất nhiều, nhưng luôn bắt nạt em."

Tô Mẫn nhìn nàng: “Mong chờ cái tát vào mặt của cậu."

Nguyên Bảo: "Cậu có phải bạn của tôi không? Nhìn xem, tôi nổi mụn vì tức giận." Nàng chỉ vào trán mình, Tô Mẫn trợn mắt, " Tội bị mụn do dậy thì thôi? Cậu tự tính xem có phải bà dì đến không?"

Nguyên Bảo nấc lên, nàng cho rằng đó là sự thật.

Tô Mẫn: "Hà lão sư sao lại tức giận như vậy? Nghĩ xem, chị ấy là người rất nhạy cảm, nhưng luôn để cậu muốn làm gì thì làm." Cô uống một ngụm bia, dùng ánh mắt như cáo nhìn chằm chằm Nguyên Bảo: "Tiêu Phong Du, cậu lại đi trêu ong ghẹo bướm à?"

Nguyên Bảo ợ lên, "Gần đây cậu sao thế? Cậu tức giận quá vậy? Chẳng lẽ là—." Nàng ngước mắt lên, "Có phải là vì Lâm tổng không? Mẫn Mẫn, tôi có thể nói rằng Lâm tổng khá xinh đẹp. Cần dáng đẹp có dáng đẹp, cần tiền có tiền, có chỗ nào không xứng với cậu vậy?"

Tô Mẫn trợn mắt, "Câm miệng."

Nguyên Bảo mở miệng: “Cậu sợ yêu à?”

Tô Mẫn bóp chặt chiếc lon trong tay cô, nói: "Sợ hãi tình yêu là gì? Tình yêu không đáng tin cậy chút nào, không đáng tin cậy bằng thứ thực sự nằm trong lòng bàn tay."

Nguyên Bảo gật đầu: “Thật sự là đáng sợ.”

Tô Mẫn:......

Vừa dứt lời, tin nhắn của Tiêu Hựu đã tới, Nguyên Bảo nhìn thoáng qua, đột ngột đứng dậy, đặt chai rượu lên bàn rồi chạy ra ngoài không nói một lời.

Tô Mẫn gắp một hạt đậu phộng cho vào miệng, hừ nói: "Mặt trắng bệch, bang bang bang, khuôn mặt nhỏ xinh, bang bang bang~"

......

Nguyên Bảo chạy vội về nhà, Tiêu Hựu vẻ mặt ủ rũ nói: “Sốt một ngày rồi, em chạy đi đâu vậy?”

Nguyên Bảo hai mắt đỏ lên, lo lắng: “Sao đột nhiên lại sốt?"

Vẻ mặt của Tiêu Hựu rất nghiêm túc, "Sophia nói rằng đó là khí độc đã đâm vào tim cậu ấy. Chắc chắn có có ai đó đã khiến cậu ấy tức giận đến mức buổi sáng cậu ấy bị sốt và thậm chí còn hôn mê trong quá trình đó."

Nguyên Bảo dựng tóc gáy, “Sao chúng ta còn chưa đến bệnh viện?”

Tiêu Hựu vỗ vỗ vai nàng, "Nếu như người bảo hộ gần nhất không tới, chị làm sao có thể dễ dàng quyết định? Tạm biệt, chị đi trước."

Nguyên Bảo:......

Tại sao Tiêu tổng lại trở nên máu lạnh và tàn nhẫn như vậy!

Nguyên Bảo vội vàng bước vào phòng, nhìn Hà Vân Hàm yếu ớt nằm quay lưng lại, trong lòng đau xót.

Tiến về phía trước mấy bước, nàng đưa tay sờ trán Hà Vân Hàm, nhưng lại bị Hà Vân Hàm tránh được.

Nguyên Bảo sửng sốt một lúc, sau đó cúi đầu nhìn Hà Vân Hàm. Trông thực sự rất đáng thương. Đôi mắt nóng bỏng đến mức mất đi ánh sáng và nước mắt rưng rưng, khi nhìn thấy nàng thậm chí còn đỏ hơn.

Nguyên Bảo nhìn thấy, chắc chắn đang giận nàng, ghi thù nàng.

“Chị không sao.” Hà Vân Hàm dùng giọng mũi mạnh mẽ và giọng đau khổ nói: “Chị sẽ không làm phiền em quay lại."

Nguyên Bảo nghẹn ngào không nói được.

Đến sáng, lời thề của nàng vẫn còn giữa hai người.

-—Lần này nếu Hà Vân Hàm không xin lỗi, nàng mà để ý đến thì nàng là chó con.

Nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Hà Vân Hàm, Nguyên Bảo mím môi, nhấc chăn lên, lên giường ôm lấy cô: "Gâu, gâu, gâu gâu!!!"

Hà Vân Hàm: ".........."

Nguyên Bảo trừng mắt nhìn cô, "Chị còn giận à? Em xin lỗi, đừng tức giận, em yêu chị nhiều lắm."

Tay Hà Vân Hàm nắm lấy vạt áo của nàng, “Em đã đi đâu vậy?”

Nguyên Bảo ôm chặt lấy cô, nói: "Em có thể đi đâu? Cùng Tô Mẫn uống chút bia thôi. Nếu không tin, chị có thể ngửi thấy." Nàng không còn sức để đẩy ra mà cơ thể dần dần... mềm nhũn.

Cuối cùng, Nguyên Bảo hài lòng nhìn đôi mắt sáng ngời của Hà Vân Hàm, thấp giọng hỏi: “Lại ghen à?"

Hà Vân Hàm không nhìn nàng.

Nguyên Bảo tay ôm eo cô: “Sao chị lại nhỏ mọn thế? Đó chỉ là một người chị của em.”

Hà Vân Hàm: "Em có nhiều chị em thật đấy.”

Thấy cô cuối cùng cũng chịu lên tiếng, Nguyên Bảo vui vẻ nói: “Gia đình và trái tim của em đều là của chị, em đã trao cho chị nụ hôn đầu tiên và đêm đầu tiên, chị còn phải lo lắng gì nữa.”

Vâng, cô còn lo lắng điều gì nữa?

Có lẽ cô thực sự nên thay đổi?

Hà Vân Hàm luôn có cảm giác Nguyên Bảo quá tốt, giống như chỉ cần nhìn một cái là người khác sẽ yêu nàng, cô rất khó chịu, đặc biệt không thích nhìn thấy nàng cười với người khác.

Nguyên Bảo mừng đến mức như ăn được mật, nói: "Chị phải rộng lượng hơn một chút. Nhìn em này, em chưa bao giờ quan tâm đến vòng bạn bè của chị, em không ghen tị."

Con người, đôi khi không thể quá kiêu ngạo, trời còn phải có mắt.

Thứ bảy.

Thật hiếm khi Hà Vân Hàm nghỉ ngơi ở nhà, do ngày hôm qua hai người lăn lộn hơi muộn, mãi đến mười giờ cô mới nhận được cuộc gọi từ học trò của Phùng bộ trưởng, Từ Linh.

Cô vội vàng đứng dậy tắm rửa, Hà Vân Hàm thay quần áo đi ra ngoài.

Hà Vân Hàm: “Nếu buồn ngủ thì cứ ngủ thêm một lát.”

Cô bước tới phòng khách và mở cửa.

Ngoài cửa.

Từ Linh khẽ mỉm cười với cô: "Hà tổng."

Cư xử rất tốt, cho dù đợi hơn một giờ đồng hồ, cô ấy cũng không hề tỏ ra tức giận.

Từ Linh được Phùng Yến một tay nâng đỡ. Cô ấy vốn là người Tân Cương. Ngoại hình xinh đẹp và mang nét đặc trưng, hát hay và nhảy giỏi, có năng lực trong công việc và có tương lai tươi sáng.

Hà Vân Hàm gật đầu: “Ở cửa quán trà?"

Một vài người sẽ tụ tập lại bất cứ khi nào họ không có việc gì để làm. Lần này sư phụ của Phùng Yến trở lại và Tiêu Hựu tạm thời kéo Hà Vân Hàm để giải cứu nàng.

Hai người khởi hành.

Nguyên Bảo ngủ đến tối mới dậy. Nàng bối rối gọi "Vân Hàm" nhưng không có ai đáp lại. Nàng đứng dậy, xỏ dép rồi bước ra ngoài.

Trong phòng khách.

Từ Linh mới tiễn Hà Vân Hàm về, Hà Vân Hàm uống chút rượu, không lái xe được nên pha cho cô một tách trà.

Từ Linh rất thích Hà Vân Hàm. Cô ấy cảm thấy khí chất của Hà Vân Hàm rất giống với sư phụ. Họ đều là những người phụ nữ trưởng thành và thanh lịch.

Hà Vân Hàm cũng rất ngưỡng mộ cô ấy.

Hai người trò chuyện về một số vấn đề công việc.

Hà Vân Hàm nhận thấy Từ Linh có đôi mắt sắc bén và hiểu rất rõ tình hình hiện tại. Cô khen Từ Linh khiến mặt cô ấy hơi đỏ, nghiêng đầu xấu hổ.

Khi cô quay đầu lại, cô bất ngờ cảm nhận được luồng sát khí từ trong góc tỏa ra, khiến cô choáng váng nhìn sang.

Trong góc, Nguyên Bảo mặc bộ đồ ngủ bằng lụa trắng rõ ràng không phải phong cách của nàng, hung tợn nhìn hai người, trên cổ có vết hằn mơ hồ như hoa mận được trang trí trên nền tuyết.

Từ Linh đã theo Phùng Yến lâu như vậy, có chuyện gì là chưa từng nhìn thấy, cô ấy hơi nhướn mày nhìn nàng.

Hầu hết mọi người sẽ giả vờ biến mất nếu họ ăn mặc như thế này vào thời điểm như thế này.

Nhưng Nguyên Bảo là người thế nào?

“Chị yêu, sao chị không nói với em là nhà chúng ta có khách?" Nguyên Bảo phu nhân như thường lệ bước ra, mỉm cười duyên dáng, ngẩng cao đầu bước đi như một con thiên nga trắng.

Hà Vân Hàm nhìn nàng một cách khó hiểu, nàng đang định làm gì vậy?

Nguyên Bảo đi thẳng tới ghế sô pha, Hà Vân Hàm hỏi: “Tỉnh rồi à?"

“Đúng vậy.” Chân Nguyên Bảo mềm nhũn, ngã đè lên người Hà Vân Hàm, nàng “hoảng sợ” vòng tay qua cổ cô: “Ôi, làm em sợ chết khiếp, người ta ngủ đến mức chân yếu ớt quá rồi.”

Hà Vân Hàm:......

Từ Linh:......

Nàng quay đầu lại nhìn Từ Linh, "Ồ, Linh Nhi, là chị à. Thật xin lỗi. Mau lên, giúp em đứng dậy. Linh Nhi nhìn thấy vậy em thật xấu hổ."

Hà Vân Hàm:......

Từ Linh:......

Suy cho cùng là do kỹ năng diễn xuất của Nguyên Bảo rất mạnh mẽ, hơn nữa Từ Linh cũng là người đã từng chứng kiến những cảnh tượng lớn nhưng cuối cùng vẫn xấu hổ bỏ đi.

Người vừa rời đi, Hà Vân Hàm buồn cười nhìn Nguyên Bảo: "Em đang làm gì vậy?"

Sắc mặt Nguyên Bảo có vẻ khó chịu: “Em cảm thấy cô ấy thích chị.”

Hà Vân Hàm im lặng một lát.

Nguyên Bảo sẽ nói những điều như thế này khi nàng ghen tị.

Từ những boss xung quanh cô, đến diễn viên, ca sĩ và bây giờ là Từ Linh, có rất nhiều người khiến Lão Hà có cảm giác rằng cô được tất cả mọi người trên thế giới yêu mến.

Nguyên Bảo không vui không lên tiếng, “Chị không phải đang dỗ em sao?"

Hà Vân Hàm thở dài, “Chị nhớ có người nói bản thân rất rộng lượng.”

Nguyên Bảo: "......"

Sự phản bác hợp lí này khiến Nguyên Bảo không nói nên lời khi nhìn thấy Lão Hà liếc nhìn nàng rồi bình tĩnh bật máy tính bận rộn với công việc, Nguyên Bảo nghiến răng nghiến lợi. Lão Hà, chị đắc tội nhầm người rồi!

Sau hai năm rèn luyện, Nguyên Bảo không còn là một đứa trẻ đơn giản nữa, nàng dùng nhiều thủ đoạn để dỗ dành Lão Hà.

Nàng vào phòng ngủ trước, tìm bộ đồ lót lụa đen gợi cảm mua rồi giả vờ đi tắm.

Chỉ cần đi tắm.

Đang tắm nửa chừng, Nguyên Bảo dừng lại, duỗi cổ hét lên: "Vân Hàm, sao nước lại ngừng?"

Hà Vân Hàm nghe được lời Nguyên Bảo, đứng dậy kiểm tra máy nước nóng và công tắc, cô đứng ngoài cửa phòng tắm: “Đầu vòi hoa sen bị hỏng à?”

Dưới làn sương mù ẩm ướt, giọng nói của Nguyên Bảo có chút khác biệt so với thường ngày, đặc biệt lôi cuốn: “Vào giúp em nhìn xem.”

Ổ khóa cửa đột nhiên bị mở ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ghd