Chương 108
-Nguyên Bảo, lại đây.
Dù biết khả năng sẽ không có kết cục tốt đẹp nhưng Nguyên Bảo vẫn không dám làm trái những lúc như thế này, nàng vẫn nên ngoan một chút để sống tốt còn hơn.
Sau khi có thân phận, ngay cả những hành động như thế này cũng khác.
Hà Vân Hàm trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, cô nhấc tay nhìn Nguyên Bảo: "Em có cảm thấy Hà Đình rất giống chị không?"
Nguyên Bảo đắm mình trong vùng đất hiền hòa, nín thở trong cổ họng sắp chết nghẹn.
Lúc này nói ra những lời như vậy, Lão Hà nhà nàng muốn giết nàng sao?
Nguyên Bảo cảm thấy không chỉ Lão Hà ngày càng không giống trước đây mà nàng cũng ngày càng không giống chính mình. Nàng cho rằng mình là một thiếu nữ thuần khiết, ngoan ngoãn vừa tròn hai mươi tuổi, thể lực ổn định và sức mạnh bền bỉ. Tại sao bây giờ nàng lại bị đối xử như vậy? Kẻ bắt nạt không những không mất bình tĩnh mà còn có chút... vui vẻ một cách biến thái?
Hà Vân Hàm cười lạnh nói: "Có vẻ như vậy."
Nguyên Bảo:........
Khi phạm tội gì đó, thực sự không thể để tâm trí mình lang thang miên man, nếu không bản thân sẽ có kết cục tồi tệ.
Vào ban đêm.
Nguyên Bảo cảm thấy u ám, đói khát như tên trộm mở to mắt, hôn Hà Vân Hàm, đắp chăn cho cô rồi chạy đi ăn mì gói.
Luộc một quả trứng, thêm chút rau xanh, một bát mì, Nguyên Bảo ăn no đến mức không nhịn được hừ một tiếng.
Hạnh phúc là gì?
Ha ha, đương nhiên là làm từ sáng đến tối, làm tới lúc thiếp đi ngủ rồi tỉnh dậy, hoàng đế có lẽ cũng chỉ được thế này là cùng.
Khi nàng trở về trong bóng tối, nàng vô tình chạm vào chân Lão Hà, Hà Vân Hàm cử động, đôi mắt đen không chớp nhìn chằm chằm vào Nguyên Bảo.
Nguyên Bảo cảm thấy tóc gáy mình dựng đứng cả lên.
TRỜI ƠI! ! !
Cô ấy thực sự đang gặp rắc rối, tại sao vẫn nhìn nàng bằng ánh mắt đó? ? ?
Hà Vân Hàm bật đèn, nhìn Nguyên Bảo hỏi: "Em có thấy chị giống Hà Đình không?"
.............
Nguyên Bảo nuốt nước miếng, "Trông không giống như vậy."
Có vẻ như nếu hôm nay nàng không trả lời, nàng sẽ không thể vượt qua được rào cản này.
Hà Vân Hàm cười lạnh, nhướng mày nhìn nàng, nhếch đôi môi đỏ mọng thành một vòng cung nguy hiểm: "Ồ?"
Chỉ một chữ "ồ" đã khiến Nguyên Bảo run rẩy.
Hà Vân Hàm thanh âm lạnh lùng: "Vậy vì sao em tốt bụng với người ta một cách vô cớ?"
"Em không có..." Nguyên Bảo lo lắng giải thích, nhanh chóng đổi lời: "Thật ra thì có chút giống."
Hà Vân Hàm nghiêng người về phía trước, một tay nhéo cằm nàng, dùng ánh mắt lạnh lùng như hồ nước nhìn Nguyên Bảo: "Cho nên, em thích mới không thích cũ, cho nên muốn tìm người thay thế???"
............
Sáng sớm ngày mai.
Nguyên Bảo đến chỗ Thánh Hoàng ôm lưng và khóc với Tiêu tổng về trải nghiệm của mình.
Tiêu Hựu gần đây thấy Phùng bộ trưởng đã có thai hơn bốn tháng, nàng cực kỳ đắc ý: "Em chỉ cần nói ít một chút thôi, chỉ vì muốn yêu em, còn cần phải có lý do sao?" "Đừng lúc nào cũng nhớ đến Vân Hàm ngày xưa. Dù sao cậu ấy cũng đã ba mươi tuổi rồi. Nội tiết tố phụ nữ rất kỳ lạ."
Nguyên Bảo nghe vậy, ranh mãnh nhìn Tiêu tổng, "Chị quá dã thú! Ngay cả Phùng bộ trưởng đang mang thai, mà chị cũng không tha cho chị ấy!"
Tiêu Hựu lười để ý tới Nguyên Bảo, "Em thì biết cái gì? Bác sĩ nói, sinh hoạt tình dục đàng hoàng có thể khiến em bé trong bụng cảm nhận được tình yêu của chị đối với chị ấy. Chị nói cho em biết, Nguyên Bảo, em hãy bình tĩnh lại. Em có còn là bản thân của ngày xưa không?"
Nguyên Bảo bối rối nhìn Tiêu Hựu.
Tiêu Hựu quẹt điện thoại:
"Nhìn xem, trước đây có một mình Vân Hàm theo dõi em, bây giờ cả nước đều nhìn. Cả đời này em đều là người con gái của Vân Hàm, đừng nghĩ gì khác."
Nguyên Bảo:............
Nàng thực sự không nghĩ đến điều gì khác.
Tại sao mọi người lại nghĩ như vậy về nàng?
Nguyên Bảo đọc những bình luận của cư dân mạng, về cơ bản họ nhất trí cho rằng nàng là một con yêu nghiệt, có khuôn mặt quyến rũ câu dẫn người khác, và miệng lưỡi luôn lắt léo. Sau này, một số người hâm mộ Hà lão sư đặc biệt phát hiện ra ở góc độ thấp, chụp được bức ảnh đôi chân ngắn của nàng. Từ đó về sau, Nguyên Bảo xinh đẹp một thời biến mất, và nàng đã trở thành đôi chân ngắn trong mắt fan CP Bảo Hà.
Nguyên Bảo cảm thấy tâm hồn mình đã bị tổn thương nặng nề, nàng rút kinh nghiệm từ trải nghiệm đau đớn và bắt đầu thay đổi ngoại hình.
Màu hồng yêu thích của nàng đã trở thành màu trắng lạnh, thậm chí cả màu trang điểm của nàng cũng chuyển sang màu lạnh. Trước đây, Nguyên Bảo đặc biệt thích đôi môi đỏ. Nàng cảm thấy chúng trông trẻ trung và quyến rũ, nhưng giờ nàng không muốn dùng phấn mắt màu tím. Nàng thậm chí không cần phải suy nghĩ về điều đó. Ngay cả khi đi bộ, nàng cũng cẩn thận để không bị trẹo mông.
Nửa tuần sau.
Nguyên Bảo lại đọc bình luận.
-Ouch, bạn đã xem những bức ảnh gần đây của Nguyên Bảo chưa? Tôi dường như nhìn thấy một thụ đang cố gắng lật lại.
Một con rùa được vẽ bên dưới, trên mai có viết chữ Thụ, đang vặn vẹo cơ thể.
-Chỉ là Tây Thi bắt chước thôi, bạn không thể chấp nhận làm thụ sao?
-Mọi người nhượng bộ, mọi người cũng ức hiếp người ta quá? Tôi cảm thấy sợ Hà lão sư phát hiện mình làm chuyện không đúng mực nên ăn mặc như một người phụ nữ ngoan ngoãn?
.......
Nguyên Bảo không vui, lao đến bên cạnh Hà Vân Hàm, nắm lấy cánh tay cô, nũng nịu nói: "Không, chúng ta không thể tiếp tục như vậy, chị phải chứng minh cho em, em không phải thụ."
Hà Vân Hàm nhìn từ trên xuống dưới Nguyên Bảo: "Không phải sao?"
Nguyên Bảo bỏ cuộc, "Chị cùng em không giống nhau, chị là phó chủ tịch Thánh Hoàng, ai dám cười nhạo chị. Em hiện tại đang học đại học, lại bị gọi Vạn Niên Thụ, không thể ngóc nổi đầu dậy."
Đại học vẫn là cái tuổi vô tư, sống không có chuyện phiếm hay tai tiếng thì có ý nghĩa gì? Nguyên Bảo cảm giác như không thể ngẩng đầu lên, Tô Mẫn còn nghiêm túc chạy tới xin lời khuyên: "Nguyên Bảo, tôi quen cậu nhiều năm như vậy, cậu nói cho tôi biết, sao cậu lại trở nên ngày càng thụ như vậy? Tránh xa tôi ra, tôi sợ bản thân sẽ mất giá."
Hà Vân Hàm phớt lờ nàng và nhìn xuống lịch trình. Thực ra sau khi công khai với Nguyên Bảo, cô cũng muốn lùi lại, nhưng Tiêu Hựu lại mắng cô, nói rằng cô không có lương tâm, để người có vợ bụng bầu to tướng rồi còn phải chạy đi chạy lại.
Sau đó, Thánh Hoàng trở thành mô hình làm việc mà Hà tổng làm việc ngoài giờ ở Thánh Hoàng, còn Tiêu tổng về nhà gọt táo và kể chuyện cười cho Phùng bộ trưởng.
Nguyên Bảo thấy cô đang bận làm việc không để ý đến cô nữa, nàng đột nhiên nằm trên giường, khua tay chân như rùa: "Em không quan tâm, em không quan tâm!
Hà Vân Hàm vẻ mặt buồn cười, nhấc chân nhẹ nhàng đạp lên lưng Nguyên Bảo, cúi đầu nhìn nàng: "Em định công thế nào?"
Nguyên Bảo:............
Ôi trời ơi.
Hãy mở mắt ra và nhìn xem.
Nàng quả là một cô gái có tấm lòng nhân hậu, nàng đã bỏ ra bao nhiêu công sức để giúp Hà lão sư thoát khỏi bóng tối trầm cảm, lấy lại cuộc sống đầy nắng và lấy lại sự tự tin cho bản thân, âu? Rồi sao? Có phải chỉ để cô bắt nạt nàng như thế này không?
Nghĩ đến đây trong lòng, Nguyên Bảo không khỏi chạm vào đôi chân trơn trượt của Hà Vân Hàm, ánh mắt nàng thay đổi, nhìn cổ áo của Nguyên Bảo hơi to, để lộ xương quai xanh trắng nõn và làn da gợi cảm, ngượng ngùng nhìn Hà lão sư.
Thực sự là thụ mọi lúc mọi nơi.
Nửa đêm, Nguyên Bảo nhận được tin nhắn WeChat từ Tiêu tổng. Đó là một bức ảnh và một tin nhắn, chủ yếu nói chuyện trên giường, đồng thời còn gửi nhiều hình ảnh tục tĩu.
Tiêu Hựu: Nguyên Bảo, có phải em không thể lên nên mới vậy không?
Nguyên Bảo: "......."
Tiêu Hựu: "Em sinh ra đã có bàn tay ngắn hay bàn tay dị tật? Đừng cảm thấy xấu hổ. Nếu em nói gì, chị cũng sẽ không phân biệt đối xử. Chị cũng có cảm giác tương tự vì chị đã có một cái đầu to từ khi còn nhỏ."
Nguyên Bảo: "............"
Hà Vân Hàm cũng nhìn thấy, cô cảm thấy ngày hôm sau cần phải nói chuyện với Tiêu đầu to về vấn đề thuần khiết.
Sáng sớm ngày hôm sao.
Hà Vân Hàm xử lý xong việc trước mắt, đi đến văn phòng của Tiêu Hựu.
Khi đến cửa không thấy thư ký Linda, cô cau mày, nhìn đồng hồ rồi quay trở lại văn phòng mà không tiến lên.
Sự khôn ngoan của Hà lão sư thường được thể hiện ở đây.
Trong văn phòng của Tiêu tổng, rèm đã kéo và cửa khóa.
Trong không khí có một mùi thơm mơ hồ và giọng cố gắng nhẫn nhịn.
Phùng Yến, mang thai hơn bốn tháng tuổi, có chút bụng nhô lên, Tiêu Hựu ngồi trên ghế của chủ tịch và vòng tay qua cô để hôn.
Phùng Yến cảm thấy hơi khó thở. Cô đẩy Tiêu Hựu ra, trong mắt cô đầy nước.
Môi Tiêu Hựu ướt đẫm: "Chúng ta vào phòng nhé?"
Phùng Yến đỏ mặt, "Tiêu tổng ngày càng trở nên ngang ngược."
Tiêu Hựu nhìn cô: "Chị là con cừu non hấp dẫn đó, em sao có thể nhẫn tâm không ăn."
Phùng Yến: "...Nếu em không học nhiều, đừng ẩn dụ bừa."
Mang thai sẽ thay đổi người phụ nữ rất nhiều, Phùng Yến không chỉ trở nên dịu dàng hơn, cơ thể... cũng nhạy cảm hơn trước, và bộ ngực của cô cũng dần dần trở nên to hơn.
Phùng Yến không để ý đến nàng, đứng dậy rời đi. Tiêu Hựu ôm cô vào lòng và nói: "Em phải để Phùng Sinh cảm nhận được tình yêu mãnh liệt của hai mẹ."
Cho đến mười một giờ.
Phùng Yến vừa bước ra ngoài, cô nhìn thấy Linda khoanh tay trò chuyện và nhìn vào bức tường, cô ấy nghiêng đầu và nở một nụ cười trêu chọc.
Trong lòng Phùng Yến cảm thấy yếu đuối không thể giải thích được, cô gật đầu với Hà Vân Hàm, "Tìm em ấy à?"
Hà Vân Hàm cong môi: "Đúng vậy, em vẫn đang thắc mắc tại sao gần đây Tiêu tổng lại năng động như vậy." Ánh mắt cô quét qua Phùng Yến, "Phùng bộ trưởng, chị ngày càng xinh đẹp hơn."
Không phải Tiêu tổng đến khiêu khích Nguyên Bảo của cô vì cô cũng chẳng tới đây làm gì?
Buổi tối, Tiêu Hựu hẹn vài người đi ăn tối, trong thời gian Phùng Yến mang thai, nàng thực sự đã cố gắng hết sức để làm Phùng Yến vui vẻ.
Phùng Yến khá kén chọn trong việc kết bạn, cô chỉ có ăn ý với Hà Vân Hàm.
Cô cũng ghen tị nhưng vì đang mang thai đứa con của hai người nên điều quan trọng nhất là Tiêu tổng đã hứa với người hâm mộ trên weibo rằng sẽ phát sóng trực tiếp vào tối nay.
Việc Nguyên Bảo và Hà Vân Hàm công khai đồng nghĩa với việc cả hai chắc chắn sẽ có ít dịp đứng chung sân khấu hơn, thậm chí còn ít đi biểu diễn tạp kỹ cùng nhau hơn. Điều này đã khiến một nhóm người hâm mộ đang chờ đợi đường phải lo lắng. Tiêu tổng sẽ bắt đầu buổi phát sóng trực tiếp vào lúc chín giờ tối, trước khi chương trình bắt đầu, tin nhắn từ những người đang chờ đợi đã sắp bùng nổ.
Buổi chiều Nguyên Bảo có lớp học, thu dọn đồ đạc xong chuẩn bị rời đi thì cửa mở, Tô Mẫn lao vào như chuột, lo lắng nhìn nàng: "Đưa tôi đi cùng."
Nguyên Bảo kinh ngạc quay đầu nhìn Tô Mẫn: "Cậu đang làm gì vậy? Lần này cậu nghỉ làm à?"
Tô Mẫn đang thực tập ở một công ty, lúc này chắc cô vẫn đang làm việc.
Tô Mẫn trốn ở phía sau Nguyên Bảo, "Tôi mặc kệ, hôm nay cậu đi đâu, tôi đều sẽ đi theo."
Nguyên Bảo có vẻ bối rối, "Đừng trì hoãn buổi phát sóng trực tiếp của tôi."
Tô Mẫn kéo cổ nàng: "Nếu cậu không cho tôi đi, tôi sẽ nói với lão Hà của cậu rằng lúc cậu nhớ chị ấy ở ký túc xá, cậu tự an ủi mình thế nào đây!"
Nguyên Bảo nhảy lên đá vào mông cô: "Cút đi!"
Tô Mẫn không biết hôm nay vì sao lại bị đá đến què quặt mà vẫn đi theo Nguyên Bảo, điều này khiến Nguyên Bảo rất bực tức. Nhưng khi hai người cùng nhau bước ra ngoài, Nguyên Bảo mới hiểu.
Ở cổng, một chiếc xe thể thao màu đỏ rực đang đỗ. Cánh cửa mở ra. Người đầu tiên bước ra là một người phụ nữ cao ráo, nóng bỏng với đôi chân thon thả. Cô ấy có mái tóc nâu dài và khuôn mặt to bằng lòng bàn tay. Cô ấy tháo kính râm ra và nhìn Nguyên Bảo bằng đôi mắt hút hồn.
Rất tiếc, hào quang đang tràn ngập.
Nguyên Bảo cũng nhìn chằm chằm vào cô ấy, ánh mắt có chút thẳng thắn. Người này... đẹp quá.
Hà lão sư và Phùng Bộ đều là những người phụ nữ xinh đẹp và quyền lực. Tiêu tổng thực sự là một nữ thần mê hoặc. Nhìn người phụ nữ trước mặt, dường như cô ấy là sự kết hợp của sự mạnh mẽ và quyến rũ.
Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào Nguyên Bảo một lúc, đột nhiên trong mắt hiện lên một nụ cười, cô ấy đưa tay ra: "Xin chào Nguyên Bảo, tôi là Lâm Tiêu Tiêu đến từ Nam Dương."
Nguyên Bảo vừa nghe đến tên Lâm tổng, nghĩ nghĩ liền đưa tay ra, Tô Mẫn đột nhiên nhảy ra, hất tay nàng ra: "Đây là ai? Cậu quen người ta không mà Bắt tay vậy? Sao cậu có thể dễ dãi như vậy?"
Nguyên Bảo:..........
Trong khoảnh khắc, khi Nguyên Bảo nhìn Lâm Tiêu Tiêu, pháo hoa nở rộ trong mắt cô ấy.
Cuối cùng cũng có người đến bắt con người ác độc này rồi?
Mọi người đều ăn mừng.
Nguyên Bảo trong lòng đã đốt trăm quả pháo rồi.
Tô Mẫn nhìn thấy Nguyên Bảo như vậy, liền biết nàng đang suy nghĩ cái gì, liền đưa tay không khách khí nhéo vào mông Nguyên Bảo.
Nguyên Bảo nhanh chóng nén nụ cười và nhìn Lâm Tiêu Tiêu: "Lâm tổng, chị có chuyện gì vậy?"
Hàm ý là hai người không biết nhau.
Lâm Tiêu Tiêu khẽ mỉm cười.
Dưới ánh mặt trời thiêu đốt, làn da trắng như ngọc của cô ấy, "Tôi đến đây để tìm người bên cạnh em."
Nguyên Bảo:......
Tô Mẫn:.......
Thật là một người phụ nữ thẳng thắn.
Nguyên Bảo muốn nói, nhưng Lâm Tiêu Tiêu cười ranh mãnh lắc điện thoại và nói: "Buổi phát sóng trực tiếp sắp bắt đầu vào lúc chín giờ. Tôi cũng là fan của em."
Tô Mẫn sắp điên rồi, nữ nhân xấu xa này đang nói nhảm cái gì vậy?
Nhưng Nguyên Bảo lại được khen ngợi như vậy, nàng đưa tay đỡ Tô Mẫn từ phía sau ra, cười nói: "Ồ, em hiểu rồi, Lâm tổng chắc chắn là quý nhân mà Mẫn Mẫn nhà em đã gặp ở nơi làm việc phải không? He he he. Nàng nở một nụ cười rực rỡ giả tạo, "Sau này mong chị chiếu cố nhiều hơn."
Nói xong, nàng thả người đó rời đi.
Lâm Tiêu Tiêu mỉm cười nhìn Nguyên Bảo rời đi, khi xe chạy đi, cô ấy quay lại và đột nhiên nén nụ cười, nắm tay và nhìn chằm chằm vào Tô Mẫn: "Em chạy đi."
Tô Mẫn tức giận nhìn cô ấy: "Sao chị cứ luôn làm phiền tôi vậy? Chúng ta không phải là người cùng đường."
Lâm Tiêu Tiêu cười khẩy và nhìn Tô Mẫn: "Người tôi muốn, có không cùng đường cũng phải tiện đường."
Tô Mẫn:.......
Trên đường đi, Nguyên Bảo bật cười khi nghĩ đến sự hèn nhát của Tô Mẫn, tâm trạng nàng rất tốt, nhưng có lẽ mấy ngày nay nàng quá bận rộn vào ban đêm nên nhìn vào gương, sắc mặt không tốt. Đành trang điểm nhẹ nhàng.
Khi Nguyên Bảo vội vã đến nhà Tiêu tổng, đã có ba người đang đợi nàng.
Đương nhiên, Tiêu tổng không thể đứng trước máy quay nên cô đứng ở hậu trường, điều chỉnh máy quay cho một vài người.
Sau khi Hà Vân Hàm và Nguyên Bảo công khai là người đồng tính, họ trở nên rất xa lạ với Internet. Mặc dù có rất nhiều người hâm mộ có trái tim ấm áp ở đó nhưng cũng có những hành vi bạo lực tiềm ẩn mà họ không thể chấp nhận được, trong một thời gian sử dụng điện thoại di động nên hai người không rành lắm về những nền tảng phát sóng trực tiếp mới nổi này nên chỉ có thể nhờ Tiêu tổng và Phùng bộ trưởng xử lý.
Khi Nguyên Bảo và Hà Vân Hàm bước vào phòng phát sóng trực tiếp trong cùng một khung hình, người hâm mộ đã không khỏi bàng hoàng.
Đây là tình yêu!!!
Cặp đôi lần đầu tiên đối mặt với ống kính, Nguyên Bảo có chút xấu hổ, nàng theo thói quen dựa vào Hà Vân Hàm, Hà Vân Hàm nắm lấy tay nàng.
Ối.
Không cần phải nói, tình yêu tràn ngập trên màn hình.
Một số người hâm mộ đang cổ vũ có thể nhận ra sự khác biệt chỉ bằng cách nhìn vào cách họ ngồi.
Nguyên Bảo nhanh chóng thay đổi tư thế, hai người vẫn nắm tay nhau, Hà Vân Hàm ở trên, nàng ở dưới.
Mọi người lại nói đùa.
Nguyên Bảo đỏ mặt, tức giận nói: "Chị bắt nạt người ta!"
Hà Vân Hàm vuốt tóc nàng nói: "Đâu có."
Một làn sóng thức ăn cho chó đột nhiên bị ném tới, mọi người tức giận đến mức choáng váng.
Vì phép lịch sự, tất nhiên nên khen ngợi nhau trước khi hỏi những câu hỏi tục tĩu.
Người hâm mộ Nguyên Bảo khen ngợi Hà lão sư vì vẻ ngoài thiên thần và khí chất nổi bật.
Người hâm mộ của Hà Vân Hàm hỏi Nguyên Bảo tại sao nước da của nàng không được tốt lắm. Có phải nàng quá mệt mỏi khi quay phim không?
Nguyên Bảo đang định trả lời, phải, nàng mệt quá.
Hà Vân Hàm bình tĩnh nói: "Làm việc quá sức."
Ôi trời ơi!!!
Làm việc quá sức? Làm việc chăm chỉ? ? ? Cái quái gì vậy? ??? quá sức???
Hà lão sư đã nói chuyện đen tối ở nơi công cộng!!!
Người hâm mộ lập tức trở thành biển cả. Lúc đầu họ vẫn còn dè dặt, nhưng bây giờ họ đều rất phấn khích.
Hãy di chuyển camera về phía trước một chút và xem ngón tay của ai dài hơn nhé.
Các bạn trẻ nên tập trung vào việc học và không nên phóng túng quá mức, Nguyên Bảo, tốt nhất bạn nên nằm xuống càng nhiều càng tốt và để Hà lão sư vận động thôi.
Người hâm mộ đã quen rồi, đừng buồn, Nguyên Bảo, chúng tôi vẫn yêu bạn.
Mọi người khiến Nguyên Bảo mặt đỏ bừng, suốt một giờ đồng hồ, ánh sáng bay vụt qua.
Cuối cùng.
Một người hâm mộ đã để lại lời nhắn và mọi người đều rơi nước mắt.
-Nhớ khi Nguyên Bảo công khai mình là người đồng tính hai năm trước không?
Vào thời điểm đó, phải trải qua rất nhiều sự sỉ nhục, lăng mạ và phân biệt đối xử mới có được niềm vui và sự thân thiện như ngày nay.
Đôi mắt Nguyên Bảo đỏ hoe, Hà Vân Hàm nắm chặt tay nàng, nhẹ nhàng ôm lấy vai nàng. Ngay cả Tiêu tổng, người chịu trách nhiệm làm nền, và giám đốc hậu cần Phùng bộ trưởng cũng cảm động rơi nước mắt, nên đã đi ra ngoài để dành không gian riêng cho hai người.
Họ đều đã thấy cuộc hành trình này khó khăn như thế nào. Nó thực sự quá khó khăn.
Buổi phát sóng trực tiếp sắp kết thúc.
Mọi người hỏi Hà lão sư có điều gì muốn nói không? Tại sao cứ nhìn Nguyên Bảo mà cười?
Hà Vân Hàm nắm chặt tay Nguyên Bảo, cầm lên giơ trước ống kính, cười nói: "Tôi vẫn muốn cảm ơn em ấy."
Cảm ơn sự kiên trì của nàng, cảm ơn nàng đã không bỏ cuộc.
Và...cảm ơn vì tình yêu của nàng, thứ đã lấp đầy quá khứ cằn cỗi của cô và thắp sáng tương lai.
Cuối cùng buổi phát sóng kết thúc bằng một bài hát.
Nguyên Bảo ôm lấy Hà Vân Hàm, nhẹ nhàng ngâm nga.
-Huh... em thích dựa vào ngực chị như thế này.
Phù...em thích không có thời gian và không có phương hướng
Phù...em thích cách yêu tự nhiên như thế này.
Ngày xửa ngày xưa, họ yêu, ghét, ngọt ngào và đau khổ, Nguyên Bảo đã hát thử bài hát này cho Hà Vân Hàm, và đã trải qua những tiếng cười và những giọt nước mắt, cuối cùng nàng cũng có thể hát nó trước mặt mọi người.
Rất hạnh phúc.
Cảnh quay cuối cùng.
Nguyên Bảo trìu mến nhìn Hà Vân Hàm, Hà Vân Hàm mỉm cười nhìn nàng. Người hâm mộ ngọt ngào đến nỗi bị chẩn đoán mắc bệnh tiểu đường, Nguyên Bảo trong lòng buột miệng nói: "Lão Hà, em yêu chị."
Khóe miệng nụ cười dần dần biến mất, Hà Vân Hàm nhìn về phía Nguyên Báo: "Cái gì lão?"
Máy ảnh đột nhiên rung lắc dữ dội.
Ngay sau đó là cảnh Nguyên Bảo ôm đầu bỏ chạy: "Cứu với! Chị ấy định sát hại vợ mình!!! Trước khi bị đánh chết, Nguyên Bảo đã đưa tay ấn vào nút màu đỏ," Tắt cái này đi! ? Vân Hàm, chị không thể bắt nạt em trước mặt cả nước.
Hà Vân Hàm dùng sức nhìn nàng: "Bắt nạt thì cũng bị bắt nạt rồi, còn quan tâm đến trước mặt ai sao?"
Nguyên Bảo bĩu môi, Hà Vân Hàm nhìn chằm chằm nàng: "Em cho rằng chị già rồi sao?"
"Ở đâu?" Nguyên Bảo nhìn thấy cô như vậy, vội vàng tiến tới, hai tay ôm lấy eo cô, dụi cổ vào má cô, nũng nịu nói: "Người ta yêu chị như vậy, sao có thể ghét được? Ai nói vậy?" Nàng nắm lấy tay Hà Vân Hàm, hôn lên môi, sau đó đặt lên môi nàng, "Đập chết người ấy."
Hà Vân Hàm mặt hơi đỏ lên, cô rụt tay lại, lại bị Nguyên Bảo giữ lại, trong mắt toát ra vẻ quyến rũ: "Hay là chị tới đánh ở nơi này để giải tỏa cơn giận?"
Rốt cuộc là đánh chỗ nào?
Vào thời điểm quan trọng, Tiêu Hựu hoảng sợ chạy tới, la hét và nhảy tới nhảy lui như một con vịt Donald.
"Trời ạ, Nguyên Bảo, em đi chết đi!!!"
Nguyên Bảo hung tợn nhìn nàng: "Chị định làm cái gì???"
Nếu Tiêu tổng vào lúc này, Tiêu tổng không phải muốn bị đánh sao??!!!
Còn chưa kịp trả lời, Tiêu Hựu đã lao tới, vươn cánh tay dài ra, vội vàng chặn ống kính máy ảnh chói lóa đang tràn ngập bình luận của cư dân mạng: "Đồ ngốc, phát sóng trực tiếp còn chưa tắt!"
Nguyên Bảo:? ???!!!!!
Hà Vân Hàm:..........
Sau một giờ.
Chủ đề ##Nguyên Bảo phóng đãng đến mức người ta thật sự muốn đánh chết cô ấy## đã trở thành chủ đề thịnh hành hàng đầu trên weibo.
Phùng Yến nhìn vào điện thoại, chạm vào bụng và nói nhỏ: "Phùng Sinh, dì Nguyên Bảo thật vĩ đại. Việc giảng dạy hi sinh thân mình để nói với con một sự thật. Mọi người, đừng quá kiêu ngạo."
Tiêu Hựu: "Ừ, nghiêm túc một chút, đừng có như vậy."
Nói xong, Phùng Yến cảm thấy như có thứ gì đó đá vào bụng cô, đôi mắt cô đột nhiên mở to và nhìn xuống bụng mình với vẻ khó tin.
Tiêu Hựu chạy tới, cảm thấy có gì đó không đúng: "Chị cảm thấy không thoải mái sao?"
Nguyên Bảo và Hà Vân Hàm cũng đột nhiên căng thẳng, "Sao vậy???"
Phùng Yến chạm vào bụng cô và bình tĩnh lại một lúc lâu, cô nhìn chằm chằm vào Nguyên Bảo: "... Nguyên Bảo, em thật mạnh mẽ. Phùng Sinh thực sự đã bị dì làm cho sốc đến mức động thai rồi."
Nguyên Bảo:......
Hà Vân Hàm:.....
Tiêu Hựu:! ! !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro