Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 104: Phiên ngoại Viên Ngọc × Lâm Khê Tích

Viên Ngọc không biết từ khi nào danh hiệu "đại ngốc" trở nên phổ biến.

Cô chưa bao giờ thừa nhận mình ngu ngốc, cô chỉ suy nghĩ một số vấn đề một cách tương đối đơn giản.

Trong chuyện này, xem ra không ai ngoại trừ Nguyên Bảo có thể hiểu được cô.

Có lẽ bởi vì bị gọi lâu như vậy, Viên Ngọc trong lòng có chút buồn bực, suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói với Nguyên Bảo: “Mọi người đều nói chị ngu ngốc."

Nguyên Bảo nhìn cô, có chút lo lắng chị gái ngốc nghếch của mình sẽ nghĩ quẩn.

Viên Ngọc ưỡn ngực nói: “Vậy sau này chị nhất định sẽ tìm được một cô bạn gái thông minh."

Nguyên Bảo: "......"

Thực sự đầy hứa hẹn.

Viên Ngọc cho rằng việc yêu Lâm Khê Tích là ngẫu nhiên và cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa họ hoàn toàn là ngẫu nhiên.

Nguyên Bảo và Lâm Khê Tích đi ra ngoài uống rượu quá nhiều, Nguyên Bảo lo lắng nên gọi điện cho Viên Ngọc và nhờ đưa Lâm Khê Tích về nhà.

Viên Ngọc chỉ coi Lâm Khê Tích như một đứa trẻ trên đường đi họ trò chuyện vài câu, Lâm Khê Tích bối rối nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong thời gian đó, nàng đang lo lắng cho sức khỏe của mẹ và môi trường hỗn loạn ở nhà.

Bố của Lâm Khê Tích mới nghỉ hưu vào năm nay, mặc dù trước đây ông không giữ chức vụ lớn, nhưng ông đột nhiên không thể chấp nhận cảm giác thấp kém khi rời khỏi chức vụ, cảm thấy buồn bã đã lâu, không may mẹ nàng lại cảm thấy không khỏe vào đúng lúc này, phải đến nhiều bệnh viện nhưng không có kết quả.

Bất chấp vẻ ngoài vui tươi và không đáng tin cậy thường ngày của Viên Ngọc, nhưng dù sao cũng đã khuya và Lâm Khê Tích còn là một cô bé nên cô vẫn hoàn thành nghĩa vụ của mình đưa nàng về nhà.

Lâm Khê Tích đã gần như tỉnh táo lại, nhìn Viên Ngọc, tuy là chị gái của Nguyên Bảo, nhưng phong cách của hai người hoàn toàn khác nhau.

Viên Ngọc mặc đồ xa xỉ, trên ngón tay thon dài đeo một chiếc nhẫn ngọc cỡ quả trứng bồ câu, đôi mắt sáng ngời, nhai kẹo cao su nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Khê Tích: “Em thấy đỡ hơn chưa? Đầu còn đau không?"

Lâm Khê Tích lắc đầu, rót cho Viên Ngọc một tách trà, "Cám ơn chị."

Viên Ngọc nhận lấy và nói: "Chị phải cảm ơn em. Chị đang chơi mạt chược và lần đầu tiên giành được hơn năm mươi nhân dân tệ. Nguyên Bảo gọi chị đến đây như thể cho người đi cấp cứu vậy."

Lâm Khê Tích sửng sốt và nhìn Viên Ngọc một cách khó tin.

Viên Ngọc mỉm cười vươn cổ: “Được rồi, đưa người về tới nhà rồi chị về đây.”

Lâm Khê Tích đứng dậy, khách khí nói: “Đã muộn một chút, chị có muốn ở lại ăn chút gì không?"

Viên Ngọc quay người lại, ánh mắt lấp lánh: "Được chứ."

Lâm Khê Tích:......

Nàng đúng là nói thừa câu này.

Viên Ngọc thực sự không có gì lạ cả. Lâm Khê Tích làm món mì xào với nước tương kiểu Bắc Kinh, món mì rất dai, nước sốt đậm vị.

Viên Ngọc hầu như ngày nào cũng đi ăn ngoài, giơ ngón tay cái lên: “Ăn ngon, ngon thật."

Lâm Khê Tích buồn cười nhìn cô.

Viên Ngọc một hơi ăn xong một bát, Lâm Khê Tích nhận được cuộc gọi từ mẹ đến, đi ra ngoài, nụ cười đã tắt, trong mắt còn đọng lại nỗi buồn.

———.

Đôi khi, rung động là một điều rất đáng sợ.

Sau đó, Viên Ngọc nhớ lại, có lẽ Lâm Khê Tích đã thêm một ít thành phần vào mì, khiến cô lập tức rơi vào lưới tình.

Cuộc gặp thứ hai.

Lâm Khê Tích không nhìn thấy Viên Ngọc, nhưng Viên Ngọc đã nhìn thấy nàng khi đến đón Nguyên Bảo. Lý do chính là Lâm Khê Tích có chiều cao rất bắt mắt và có thân hình rất nổi bật. Nàng là một siêu mẫu hoàn chỉnh đang ngồi trên khán đài và nói chuyện với bạn bè, một nụ cười mỉm, đôi mắt nheo lại như vầng trăng lưỡi liềm.

Viên Ngọc vẻ mặt có chút ngơ ngác, Nguyên Bảo nhìn theo ánh mắt của cô, quay đầu lại: "Chị đang nhìn cái gì?"

Viên Ngọc sờ sờ cằm: “Không nghĩ tới có một ngày chị lại trâu già muốn gặm cỏ non.”

Nguyên Bảo sửng sốt: "Cái gì?"

Viên Ngọc cười thần bí: "Không phải không nói. Thời gian chưa tới, chị đi đây. Tạm biệt."

Nguyên Bảo:......

Kỳ thực ở trong vòng này, Viên Ngọc đã nhìn thấy rất nhiều mỹ nhân lớn nhỏ, đủ loại, bởi vì thân phận của cô, có rất nhiều người theo đuổi cô, chỉ là cô không cảm thấy vừa mắt.

Đó không phải là một tình yêu nồng nàn từ cái nhìn đầu tiên.

Viên Ngọc vô thức bị cô gái này thu hút và muốn đến gần hơn.

Khi cô đến trường lần thứ n với lý do tìm Nguyên Bảo, Viên Ngọc cẩn thận nói với Nguyên Bảo: “Chị có chuyện muốn bàn với em.”

Nguyên Bảo trừng mắt nhìn cô: "Em không muốn cùng chị thảo luận."

Viên Ngọc tựa hồ không nghe thấy gì, lén lút nhìn Lâm Khê Tích ở bên kia đường, "Em có thể không nói cho Lâm Khê Tích biết chị là phó chủ tịch của Tần Ý được không?"

Nguyên Bảo: "...Tại sao?"

Viên Ngọc khoanh tay nhìn trời: “Là người như chị, chân dài như vậy, ngực to như vậy, xinh đẹp như vậy, chị sợ em ấy sẽ giữ khoảng cách không dám lại gần khi biết chị không chỉ có nhan sắc tuyệt trần, mà còn còn có trí tuệ đáng kinh ngạc."

Nguyên Bảo:......

Nàng buồn nôn.

Và một chỉ số trí tuệ đáng kinh ngạc.

Nguyên Bảo không hề lạc quan chút nào về tình cảm của chị gái mình dành cho Lâm Khê Tích.

Nàng luôn cảm thấy hai người không hợp nhau.

Viên Ngọc quá đơn giản, còn Lâm Khê Tích thì quá phức tạp, nếu không Lâm Khê Tích sẽ không thể trở thành học trò của Hà Vân Hàm, ở khía cạnh nào đó, cả hai dường như được tạo ra từ cùng một khuôn.

Và khi đó Lâm Khê Tích tỏ ra có “ấn tượng tốt” rất lớn với Nguyên Bảo, nên Nguyên Bảo rất khó chịu. Nàng không muốn vướng vào mối tình tay ba như vậy.

Mặc dù nàng và Viên Ngọc không phải là chị em ruột nhưng thực sự thân thiết hơn chị em ruột.

Nguyên Bảo luôn lo lắng ám ảnh cho Viên Ngọc, thường nói về việc khi nào nên chọn viện dưỡng lão cho cô, làm thế nào để chu cấp cho cô, v.v. Sau này, Hà Vân Hàm cũng không kém phần quan tâm.

Nguyên Bảo đã mấy lần từ chối Lâm Khê Tích, ai biết người ta thế nào? Lúc hai người cùng nhau đi uống cà phê, Lâm Khê Tích khuấy động cốc cà phê, ánh mắt sáng ngời nhìn Nguyên Bảo: "Thật ra, em thích sư phụ của chị đúng không?”

Nguyên Bảo bối rối.

Xong rồi, thông minh quá, đây đúng là kiểu mẫu hình mà chị Viên Ngọc thích rồi?

Lâm Khê Tích cười nói: "Làm sao khẩn trương như vậy? Chị có thể ăn em sao?"

Nguyên Bảo:......

Đứa trẻ này thực sự không có chút tự nhận thức nào cả.

Nàng đang khẩn trương cho bản thân sao?

Lâm Khê Tích như vậy, sau này Viên Ngọc sẽ ăn nàng lúc nào không hay.

Nửa tháng sau.

Nguyên Bảo nhìn thấy Viên Ngọc đang tựa vào một chiếc xe thể thao trong trường, cô đeo kính râm và mặc áo khoác, lạnh lùng đứng đó.

Nguyên Bảo đi tới đá cô một cái: "Sao chị lại ăn mặc như thế này? Chị không muốn làm thường dân à? Chỉ thiếu mỗi khoác áo lông chồn lên người thôi."

Viên Ngọc thần bí, "Chị hỏi Khê Tích, em ấy nói rằng em ấy thích những người trẻ trung, thời trang, lạnh lùng và đam mê đầy nhiệt huyết."

Nói xong, cô ho và chĩa kính râm vào Nguyên Bảo: "Có chuyện gì vậy?!"

Nguyên Bảo:......

Lâm Khê Tích choáng váng khi nhìn thấy Viên Ngọc như thế này khi nàng bước ra. Hôm nay nàng mặc một chiếc áo gió màu be và quần jean giản dị, tôn lên đôi chân dài của mình.

Viên Ngọc nhướng mày nhìn Lâm Khê Tích: "Đi thôi, chị đưa em đi một chuyến."

Lâm Khê Tích:......

Nguyên Bảo:......

Chết tiệt, hai người không biết tên tâm thần này là ai.

Lâm Khê Tích muốn rời đi, nhưng Nguyên Bảo đang ở đây nên cũng phải nể mặt mũi của nàng mới được, nàng cười ngượng ngùng và nói: "Chị ơi, chị có chuyện gì vậy?"

Viên Ngọc lắc đầu nói: “Việc của em là việc lớn của chị, đừng nói nhiều nữa, lên xe đi."

Lâm Khê Tích:......

Một cơn gió thổi ngang ngược kèm theo khói thải, tung bay trong gió.

Trong xe, Lâm Khê Tích ngồi lúng túng, chỉ có thể che giấu bằng cách nhìn ra ngoài cửa sổ.

Viên Ngọc nhìn chằm chằm nàng một lúc, "Có phải khí tức của chị quá mạnh, khiến em lo lắng không?"

Lâm Khê Tích:......

Thực tế.

Lâm Khê Tích thề có trời, nàng thật sự cố gắng nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được cười. Trước đây nàng và Viên Ngọc luôn có cảm giác xa cách. Thứ nhất là chênh lệch tuổi tác, thứ hai, Viên Ngọc là phó chủ tịch của Tần Ý, còn nàng là gì? Khoảng cách chênh lệch một trời một vực. Mấy hôm nay nàng thường xuyên nhìn thấy Viên Ngọc, nhìn thấy nhiều khía cạnh của Viên Ngọc đến mức đột nhiên cảm thấy cô đángyêu.

Viên Ngọc nhìn thấy Lâm Khê Tích cười vui vẻ, liền khôi phục trạng thái ban đầu: “Chị dẫn em đi ăn đồ ăn ngon."

Theo Viên Ngọc hiểu, thích ai thì phải hết sức chiều chuộng người ấy, nhất định phải mang đồ ăn thức uống đến cho người ấy, muốn gì cũng sẽ mua cho người ấy, cách cô chăm sóc mọi người luôn đơn giản và thẳng thắn như vậy.

Lần này cô chọn phòng riêng bằng tre trang nhã, thực sự được bao quanh bởi rừng tre, không khí yên tĩnh, những người phục vụ đều mặc đồcổ, tất cả đồ dùng đều là đồ cổ.

Ở đây có rất nhiều món ăn mà Lâm Khê Tích chưa từng thấy qua, nàng nhìn giá trên thực đơn rồi nhấp một ngụm nước.

Không chớp mắt, Viên Ngọc thản nhiên hỏi Lâm Khê Tích: “Muốn ăn gì không?”

Lâm Khê Tích đang muốn nói "Sao cũng được" thì Viên Ngọc mỉm cười với người phục vụ, vẫy tay với anh ta: "Chỉ cần hàng bên này, tất cả món ăn đặc trưng đều phục vụ giúp chúng tôi."

Lâm Khê Tích:......

Nàng không đủ khả năng chi tiêu như vậy.

Các món ăn thực sự rất tinh tế và thậm chí cách trình bày cũng là một hình thức nghệ thuật.

Nhưng Lâm Khê Tích ăn cơm áp lực rất lớn, Viên Ngọc cũng chú ý tới, "Em không quen tới những nơi thế này sao?"

Lâm Khê Tích dùng khăn giấy lau miệng, có chút ngượng ngùng không biết trả lời thế nào.

Viên Ngọc lẩm bẩm: “Thật ra chị cũng không muốn đến, chị không thích những nơi như thế này, thích ăn uống ở quán ven đường hơn. Nhưng chị đã kiểm tra và hỏi bạn bè, họ đều nói như vậy trong buổi hẹn hò đầu tiên, cần đến nơi cao cấp một chút, nêu bật tầm quan trọng”.

Lâm Khê Tích nhìn cô, "Ngày đầu tiên... hẹn hò?"

Có phải họ đang hẹn hò không?

Nàng vừa nói ra liền cảm thấy có chút hối hận. Liệu Viên Ngọc có tức giận không?

Viên Ngọc mở to hai mắt: "Đây không phải là lần đầu tiên sao? Em có tính cả lần chúng ta ăn mì ở nhà em sao?"

Lâm Khê Tích:......

Nàng thực sự không biết phải trả lời thế nào. Cuối cùng nàng cũng hiểu được hành vi bất thường của Nguyên Bảo là giống ai rồi.

Một bữa ăn.

Viên Ngọc và Lâm Khê Tích khá thân thiết, cô nói chuyện phiếm trong ngành, Lâm Khê Tích cũng nói vài câu. Gần đây, nàng đang tham gia buổi thử vai cho vai nữ chính trong video âm nhạc của Suhu, có chút lo lắng cũng thấy háo hức mong chờ.

Viên Ngọc mỉm cười nhìn nàng, cầm điện thoại di động lên, gọi điện.

Lâm Khê Tích tưởng rằng cô liên lạc vì công việc nên ban đầu cũng không để ý, nhưng sau đó nàng nghe thấy Viên Ngọc nói tên video ca nhạc và tên nàng, Lâm Khê Tích sửng sốt.

Cúp điện thoại.

Viên Ngọc nhìn nàng nói: "Được rồi, xong rồi."

Lâm Khê Tích:......

Chỉ thế thôi...đơn giản và trực tiếp?

Viên Ngọc cầm ly rượu lên, nghe đàn tranh tao nhã, cười nhìn Lâm Khê Tích: “Ở chung với chị lâu sẽ biết chị là người như thế nào. Chắc hẳn Nguyên Bảo đã kể cho em nghe điều gì đó về chị.”

Lâm Khê Tích gật đầu: "...Ừ."

Viên Ngọc ngẩng đầu, cảm thấy đặc biệt tự tin: “Em ấy nói cái gì?”

Tiểu quỷ đó đã khen cô thế nào?

Lâm Khê Tích do dự một chút, "Em ấy nói... chị có chút... có chút ngu ngốc."

Viên Ngọc:......

!!!

Con bé khốn nạn này!!!

Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Viên Ngọc, Lâm Khê Tích không biết đã xảy ra chuyện gì, muốn cười lớn, vội vàng cúi đầu nhặt rau che đậy.

Viên Ngọc hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong lòng, dùng ánh mắt vô cùng quyến rũ nhìn Lâm Khê Tích: “Chị là người không biết lòng vòng, Khê Tích, chị rất thích em."

Đồ ăn Lâm Khê Tích vừa ăn nghẹn ở cổ họng, ho khan một tiếng, mặt đỏ bừng.

Viên Ngọc rất hài lòng với phản ứng của nàng, cô thả lỏng người, dựa lưng vào ghế, nhìn vào ánh mắt kinh ngạc của Lâm Khê Tích: “Đương nhiên, cải cách mở cửa lâu như vậy, chị sẽ không dùng vũ lực, em cứ yên tâm. "

Lâm Khê Tích:........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ghd