Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 103

Mễ Tô vẫn như vậy, ngồi trong xe ngậm điếu thuốc, mở nửa cửa sổ, lờ mờ nhìn cổng trường.

Có lẽ cô thực sự đã già?

Cô đã qua cái tuổi có thể kéo Lạc Nhan ra ngoài và nhét vào xe.

Hai năm qua lòng hận thù trong cô đã dần vơi đi.

Mễ Tô nhìn làn khói cuộn tròn giữa kẽ ngón tay, ánh mắt có chút bối rối.

Lạc Nhan...

Tiểu Nhan, Tiểu Nhan, Tiểu Nhan.

Cô thực sự đã quá mệt mỏi.

Buổi chiều có cuộc tụ họp của các học sinh được thầy Sam dạy học.

Trong những năm gần đây, mọi người đã thay đổi rất nhiều.

Một số đã ngày càng tiến xa hơn trong ngành, một số đã bước ra trước màn ảnh, một số lặng lẽ làm việc ở hậu trường, một số đơn giản là chuyển sang ngành khác, và một số thậm chí đã lập gia đình.

Mễ Tô đến đó từ rất sớm. Cô trò chuyện và cười đùa với mọi người và rất thoải mái.

Nhưng chỉ có cô mới biết trái tim mình đang chờ đợi điều gì.

Cánh cửa được mở ra.

Mấy chàng trai ở hàng ghế đầu đứng dậy mỉm cười vui vẻ.

Lạc Nhan bước vào, bộ trang phục của nàng khiến mọi người la hét. Đây chính là chiếc váy trắng nàng mặc ngày đầu tiên gia nhập đội, nàng trang điểm nhẹ, tóc buông xõa, trông vẫn thuần khiết như trước.

Sam rất hài lòng. Anh lại nhìn Mễ Tô, và quả nhiên, mặc dù cô đang cầm ly rượu trên tay nhưng ánh mắt cô rõ ràng đã thay đổi.

Đôi khi, con người thật kỳ lạ.

Hồi đó yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên.

Nhiều năm sau, chúng vẫn có hiệu lực.

Lạc Nhan vẫn có tính cách như trước, hiền lành và dè dặt, mỉm cười nói chuyện với mọi người.

"Đi nào, đi thôi, chỗ này đã được dành cho chị rồi."

Mọi người nhiệt tình chỉ vào Mễ Tô. Hồi đó, mối quan hệ giữa nàng và đội trưởng rất tốt, Mễ Tô thậm chí còn đấu tranh vì nàng. Mọi người đều biết điều đó, nhưng trong những năm gần đây, vì lý do nào đó mà hai người rõ ràng đã mất liên lạc. Thậm chí, trong nhiều cuộc tụ tập trước đây, Lạc Nhan sẽ lịch sự từ chối khi nghe tin Mễ Tô sẽ quay lại.

Mễ Tô nhìn chiếc ghế trống bên cạnh và thầm thở dài.

Dựa theo tính cách của Lạc Nhan, nàng sẽ không bao giờ tới đây.

Có mùi thơm quen thuộc của hoa. Mễ Tô ngạc nhiên nhìn, Lạc Nhan ngồi bên cạnh cô, cô cúi đầu, nhịp tim đập nhanh.

Lâu rồi.

Dù đã chia tay nhưng họ đã từng thực sự ở bên nhau.

Lạc Nhan không biết vì sao mỗi lần nhìn thấy Mễ Tô, trái tim nàng đều có cảm giác như không thuộc về mình.

Bữa tiệc thật sôi động.

Một số người đang nói về công việc không được như ý, một số đang nói về cuộc sống bận rộn của họ và hầu hết đều đang hồi tưởng về quá khứ.

Uống đến giờ nghỉ giải lao.

Trong phòng riêng có một số học sinh đã bắt đầu nhảy. Mọi người đều không còn trẻ nữa, nhưng điệu nhảy của bọn họ lại khiến người ta bật cười.

Mễ Tô cũng uống một ít rượu, dần dần say khướt, ánh mắt bắt đầu bạo dạn, hung hãn rơi vào trên người Lạc Nhan mà không có chút cản trở nào.

Lạc Nhan cúi đầu, hai má đỏ bừng.

Lòng nàng cay đắng.

Nàng thậm chí còn nghĩ đến kiếp trước nàng và Mễ Tô sẽ vướng mắc như thế nào, dẫn đến mối tình cay đắng của họ ở kiếp này.

Không ai trên đời này hiểu Mễ Tô hơn nàng, hiểu lòng kiêu hãnh và kiêu ngạo của cô hơn nàng.

Nhưng chính một người như vậy lại có cả thế giới dưới chân mình, lại yêu nàng, người khiến cô tổn thương nhiều năm như vậy.

Thấy mọi người vui vẻ, Sam mời một nhóm đông người đi hát karaoke.

Bài hát kéo dài đến tận đêm khuya, như ma khóc, thần hú nhưng mọi người vẫn vui vẻ.

Lạc Nhan nghe tiếng điện thoại của mẹ gọi, nàng đứng dậy đi vào phòng tắm gọi lại: “Dạ, con đang họp lớp, mẹ đừng lo lắng.”

"Chị ấy... vâng, có ở đây mẹ a."

Trên thực tế, chỉ đến ngày hôm nay, Lạc Nhan mới sẵn sàng thừa nhận rằng nàng luôn cảm thấy thua kém trước Mễ Tô trong nhiều năm như vậy.

Mễ Tô quá chói lóa, giống như mặt trời, khiến nàng khao khát một điều gì đó nhưng lại sợ đánh mất nó.

Mễ Tô dường như luôn có sức quyến rũ vô bờ bến, khiến mọi người phải lòng. Ngay cả Lạc Nhan cũng sợ phải ra mắt bố mẹ nhưng Mễ Tô đã làm điều đó, âm thầm một mình mà nàng không hề hay biết.

Khẽ thở dài, Lạc Nhan lau nước trên tay, đi đến phòng riêng, đi ngang qua hành lang, cửa phòng riêng đột nhiên bị mở ra, một đôi tay vươn ra ôm lấy eo nàng, kéo nàng vào.

Lạc Nhan hoảng sợ vùng vẫy, nhưng khi cơ thể rơi vào vòng tay quen thuộc, nàng lại im lặng.

Mễ Tô nhướng mày nhìn nàng, "Này, lúc này rồi ai còn gọi điện cho em vậy? Bạn gọi sao?"

Lạc Nhan cắn môi.

Nhiều năm trôi qua, hai người đã quen với cách sống chung này, giống như ngoài cách này cả hai không thể nào giao tiếp với nhau.

Mễ Tô đưa tay đỡ cằm, ánh mắt gần như say mê nhìn Lạc Nhan.

Có phải vì cô yêu nàng quá nhiều không?

Vậy nên có cố cũng chẳng thể quên được?

Lạc Nhan ngẩng đầu lên, không né tránh như thường lệ, nàng nhìn vào mắt Mễ Tô, đầy nước mắt.

"Đừng nhìn tôi như vậy." Mễ Tô lấy tay che mắt, giọng nói dần dần lạnh lùng hơn, cô từ từ cúi đầu lại gần.

Kiểu ép buộc này không chỉ xảy ra một lần.

Lần nào Lạc Nhan cũng buộc phải chịu đựng và phục vụ cô.

Dù cơ thể vẫn phản ứng nhưng theo thời gian, Mễ Tô sẽ thực sự ghét bản thân mình.

Thực sự đến mức này sao?

Hai người có cần phải hành hạ nhau bằng hận thù không?

Gần trong gang tấc thì Mễ Tô dừng lại. Sự kiện hôm nay khiến cô suy nghĩ rất nhiều về khoảng thời gian tươi đẹp họ đã có với nhau khi còn trẻ.

Cô thậm chí còn băn khoăn liệu đã đến lúc phải buông tay, liệu chỉ giữ lại điều tốt đẹp đó trong ký ức là đủ hay chưa.

Nhưng ngay lúc cô đang do dự, tay Lạc Nhan đã vòng qua người cô, móc cổ Mễ Tô trước ánh mắt kinh ngạc của cô, nàng nhắm mắt lại hôn lên môi cô.

Sự run rẩy nhẹ không thể nhận ra của Mễ Tô khiến trái tim Lạc Nhan đau nhói, dần dần, vị đắng lan ra từ môi và răng nàng.

Mễ Tô nhẹ nhàng đẩy Lạc Nhan ra, nhìn nàng với đôi mắt ngấn lệ, "Đây là lần cuối cùng à?"

Sự dịu dàng cuối cùng?

Cô không sợ sự phản kháng của Lạc Nhan, cũng không sợ nàng trốn thoát. Đây là sự đối đầu kể từ ngày họ gặp nhau lần đầu.

Sự thay đổi đột ngột của nàng khiến Mễ Tô sợ hãi và bất an.

Nước mắt có tính lây lan.

Nước mắt của Lạc Nhan từng giọt một rơi xuống, nàng nhìn vào mắt Mễ Tô và nói: "Em xin lỗi."

Xin lỗi......

Âm thanh này... âm thanh này.

Trái tim đau khổ của Mễ Tô sắp rỉ máu. Sau hai năm chờ đợi, cuối cùng nàng cũng đã trở về. Vậy nàng có thực sự rời đi không?

Trên thực tế, Mễ Tô luôn biết rằng Lạc Nhan có thể đã từ chối cô từ lâu nếu nàng thực sự đẩy cô ra, cô sẽ không thể làm gì được.

Đừng nói đến thân phận và địa vị của Lạc Nhan bây giờ, cho dù Lạc Nhan mới trở về Trung Quốc, cô cũng không có tư cách chỉ dựa vào tình yêu mà dây dưa nàng hết lần này tới lần khác.

Nhưng Mễ Tô chỉ là không thể buông tay, cho dù bị hận thù hành hạ cũng sẽ không buông tay.

Nhìn thấy Mễ Tô ánh mắt dần dần tối sầm, Lạc Nhan nắm lấy tay cô nói: "Mễ Tô, em thấy hối hận."

Cái gì?

Mễ Tô nhìn vào mắt nàng, Lạc Nhan nhìn chằm chằm vào cô, vì sợ hãi, nàng nuốt nước bọt khó chịu, "Em hối hận... rằng em đã không đủ can đảm để đứng bên cạnh chị cùng chị đi đối mặt với khó khăn. Em.. .."

Nàng không phải là người giỏi biểu đạt, chỉ nắm tay Mễ Tô như thế này dường như đã lấy hết dũng khí của cô, lúc này yêu cầu Lạc Nhan nói ra mọi chuyện trong lòng lại càng vất vả hơn.

Nhưng Mễ Tô cảm thấy có thứ gì đó nổ tung trong đầu. Cô ngơ ngác nhìn Lạc Nhan, bất động.

Đó có phải là một giấc mơ?

Giờ đây tất cả chỉ là một giấc mơ thôi sao?

Vậy thì...đừng thức dậy.

Mễ Tô như vậy khiến Lạc Nhan vô cùng đau lòng, nàng tiến tới ôm chặt lấy cô: "Về nhà đi, em từ từ giải thích cho chị được không?"

Nàng nói một cách cẩn thận vì sợ Mễ Tô từ chối.

Suy cho cùng thì ngay từ đầu nàng đã nói rằng họ đã chia tay và giờ nàng muốn hòa giải như thế này thì quyền kiểm soát hoàn toàn nằm trong tay Mễ Tô.

Nhưng Mễ Tô giống như một đứa trẻ, cô nắm tay Lạc Nhan dẫn nàng về nhà.

về nhà......

Lẽ ra phải hạnh phúc biết bao, nhưng bây giờ lại thấy đau lòng.

Vốn dĩ, trên đường, Lạc Nhan đã không cầm được nước mắt khi nhìn thấy Mễ Tô.

Nhưng khi về đến nhà và bật đèn lên, mọi kiên nhẫn của nàng đều sụp đổ.

Nàng hiểu tại sao người bố bướng bỉnh của nàng lại chấp nhận Mễ Tô và tại sao họ lại cảm thấy có lỗi với Mễ Tô.

Lâu rồi.

Hai người đã rời xa nhau được hai năm.

Phải yêu nhiều thế nào?

Phải hận nhiều thế nào?

Tất cả đồ trang trí trong nhà đều được thiết kế theo bản phác thảo mà họ vẽ hồi đó, Lạc Nhan và Mễ Tô đều không phải là nhà thiết kế chuyên nghiệp, và những gì họ vẽ thậm chí chỉ là những bức vẽ nguệch ngoạc bằng bút chì, nhưng chỉ có vậy, khung cảnh trước mắt đã được khôi phục hoàn toàn.

Điều quan trọng nhất là Lạc Nhan đã vội vã rời đi, ngoài việc đóng gói quần áo và nhu yếu phẩm hàng ngày, nàng còn bỏ lại tất cả các sản phẩm chăm sóc da, đồ trang sức, mũ và những thứ tương tự.

Bây giờ, chớp mắt đã hai năm trôi qua.

Mọi thứ đều được để lại đúng nơi nàng để nó.

Như thể...như thể nàng chưa bao giờ rời đi.

Lạc Nhan không thể ngừng khóc. Mễ Tô đứng đằng sau nàng và lặng lẽ rơi nước mắt.

Cô đã nghĩ đến cảnh tượng này quá nhiều lần, vừa yêu vừa hận, nhưng cuối cùng Lạc Nhan cũng đã về.

Cuối cùng, sự khao khát của cô chờ đợi được một phản hồi.

Lạc Nhan xoay người ôm lấy Mễ Tô, "Xin lỗi, em xin lỗi, em xin lỗi, em xin lỗi..."

Nàng từng cho rằng mình không đủ tư cách đứng bên cạnh Mễ Tô, nhưng lời nói như dao sắc bén của Ngọc Kỳ đã đâm vào tim nàng.

Đến bây giờ nàng mới hiểu rằng sự ra đi của mình là điều đau đớn và hành hạ nhất đối với Mễ Tô.

Ngoài cửa sổ trời bắt đầu mưa nhẹ.

Lạc Nhan lần này không có gì phải giấu giếm và đã kể cho Mễ Tô mọi chuyện, kể cả việc gặp mẹ của Mễ Tô, vết thương ở mắt cá chân và việc nàng từ bỏ khiêu vũ cũng như kinh nghiệm ở nước ngoài hơn một năm của nàng.

Mễ Tô lặng lẽ khóc, chăm chú lắng nghe nhưng không ngắt lời.

Lạc Nhan nói xong, nàng lo lắng nhìn cô.

Nàng sợ Mễ Tô sẽ không tha thứ cho nàng sau khi kể ra tất cả những điều này.

Mễ Tô lau nước mắt, nhìn Lạc Nhan, nhìn thấy sự lo lắng trong mắt nàng, muốn mắng nàng, thậm chí muốn bóp cổ nàng, nhưng cuối cùng tất cả những bất bình, phàn nàn và trách móc đều biến thành một cái ôm thật sâu.. Cô đưa tay ra, ôm Lạc Nhan vào lòng, ôm thật chặt, nói từng chữ: “Chị từng nói, dù em có chạy tới nơi tận trời góc bể, chị cũng sẽ bắt được em, mãi mãi, không thể rời xa."

Mặc dù kiệt sức và trái tim đau đớn nhưng cô vẫn giữ lời hứa.

Mễ Tô nhìn vào mắt Lạc Nhan, "Còn em thì sao?"

Ba năm trước cô không hỏi câu trả lời liệu bây giờ cô có được câu trả lời không?

Lạc Nhan vùi đầu vào vòng tay của Mễ Tô và bật khóc, "Chị... chị không trách em sao?"

Với tính cách của Mễ Tô, chẳng phải cô sẽ tức giận và vứt bỏ nàng sao?

Tại sao cô không tức giận? Thậm chí không có một lời nói gay gắt?

Tại sao?

Mễ Tô cũng không thể nói rõ được.

Cô không thể khống chế được

Cô cũng nghĩ đến việc nổi giận, nghĩ đến việc buông tay, hàng ngàn lần, nhưng cuối cùng thì sao?

Tuyệt đối không thể buông bỏ được.

Tình yêu không thể giải thích được.

Ngoài cửa sổ mưa vẫn tiếp tục rơi.

Cùng với âm nhạc, Lạc Nhan nhảy múa một cách duyên dáng. Nàng vẫn đeo chiếc chuông mà Mễ Tô đã buộc trên mắt cá chân, vẻ u sầu trong mắt nàng đã biến mất và nàng không ngừng nhìn Mễ Tô.

Giây phút đó, tưởng chừng như thời gian đã trôi qua, quay trở lại cái nhìn thoáng qua đầu tiên.

Mễ Tô nhìn một lúc, cảm thấy buồn bã không chịu nổi, đứng dậy nhảy cùng nàng.

Khi bước nhảy thay đổi, cả hai dường như đã quay về trước đây.

Một đời dài đằng đẵng.

Cô sống trong mê man suốt nửa đầu cuộc đời, trở thành cỗ máy nhảy múa cho bố mẹ.

Điều duy nhất khiến cô tự hào là cô chỉ yêu một người, và cô không bao giờ muốn buông bỏ tình yêu này.

Vẫn còn một chặng đường dài để đi.

Mễ Tô biết rằng dù là bố mẹ hay người khác có làm gì cũng không thể chia cắt được hai con người.

Lòng cô vẫn kiên định, sau khi trải qua lần này, Lạc Nhan sẽ không dễ dàng buông tay nữa.

Mễ Tô vòng tay quanh eo Lạc Nhan. Khoảnh khắc hai người nhìn nhau, cô biết rằng tình yêu của mình là xứng đáng.

Trời mưa to hơn.

Khoảng cách xa cách kéo dài khiến cho sự tiếp xúc da kề da trở nên nóng bỏng, mỗi lần chạm vào đều phát ra tia lửa điện mạnh.

Không còn cố gắng trốn tránh nữa, Lạc Nhan vòng tay qua cổ Mễ Tô và trao thân cho cô hoàn toàn.

Tình yêu sâu đậm đến mức không thấy đau. Cuối cùng, Mễ Tô ôm Lạc Nhan đang đau nhức khắp người và thì thầm vào tai nàng.

—Tiểu Nhan, chị đã chờ đợi lâu như vậy, sau này em phải đền bù thật tốt cho chị.

—Vâng.

—Không còn chia ly nữa.

—Được rồi, không bao giờ tách rời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ghd