Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3-4:

Chương 3
Trong lòng Doo Joon lúc này cảm thấy rất vui và có chút gì đó phấn khích. Cảm giác giống như lần đầu tiên đứng trên sân khấu debut vậy. Có lẽ nhờ những lời cổ vũ ngượng nghịu mà Kwang Myn dành cho mình nên anh mới có cảm giác khác lạ như vậy. Đang trên đường rảo bước ra nhà xe chợt Doo Joon lại ngước mắt lên khung cửa sổ phòng Kwang Myn. Anh khẽ cười một mình:
- Cô gái kì lạ..
Chợt một cái bóng lạ trên khung cửa sổ phòng Kwang Myn khiến Doo Joon giật mình. Một người nào đó với đôi cánh xòe rộng. Doo Joon không tin vào mắt mình bèn dụi dụi mắt coi lại xem mình có bị hoa mắt hay không. Ánh đèn phòng Kwang Myn phụt tắt. Có lẽ cô ấy đang chơi đùa cái gì đó thôi. Nghĩ vậy Doo Joon không lên phòng cô gái kiểm tra lại mà ra về luôn....
Cái bóng mà Doo Joon nhìn thấy chính là một trong những kẻ áo đen đang thực hiện phép thuật gì đó tại phòng của Kwang Myn. Kwang Myn khi bị trúng phép thuật của những kẻ áo đen nên nằm bất động giống như không còn chút sức sống nào cả. Hoàn thành công việc chúng cùng nhau lặng lẽ rời đi như những bóng ma.
Sáng hôm sau,....
- Bác sỹ bác sỹ bệnh nhân Kwang Myn tại phòng 302 đã ngưng thở....bác sỹ....
Các bác sỹ chịu trách nhiệm theo dõi tình hình sức khỏe của Kwang Myn không thể tin được chuyện cô gái mới hôm trước đã gần hồi phục chuẩn bị xuất viện hôm nay lại rơi vào tình trạng ngưng thở. Cứ như có ai đó đang đùa giỡn với họ vậy. Làm tất cả mọi biện pháp đều không khả quan mấy trong việc giành lại hơi thở cho cô gái, các bác sỹ đành chấp nhận việc họ đã chính thức thua Tử Thần. Có lẽ số phận của cô gái này đã định như vậy rồi. Họ vội vã báo cho người nhà Kwang Myn tới làm thủ tục nhập nhà xác. Khi nhận được tin, Yoon Hae như không tin vào tai mình. Cô bé cảm thấy khá sốc. Hôm trước cô mới còn trêu đùa với bà chị già rằng chị ấy cần nằm viện lâu lâu một chút để cô có cơ hội gặp gỡ MBLAQ cũng như các mẩu còn lại của BEAST. Cô chỉ đùa như vậy thôi chứ không có ý trù Kwang Myn vĩnh viễn nằm lại trong bệnh viện như thế. Khi nhìn thấy xác Kwang Myn được che khăn trắng Yoon Hae như càng bị xáo trộn. Cô bé tưởng tượng ra cảnh Kwang Myn trở về đòi cô mạng sống bởi cô đã bắt Kwang Myn phải đi ăn trộm áo rồi gặp tai nạn. Yoon Hae hoảng loạn vội vã chạy đi trước khi nhìn thấy người ta nhấc tấm vải che mặt Kwang Myn ra. Mẹ Yoon Hae thì không quá xúc động như con gái. Dù không phải người thân của Kwang Myn song bà vẫn giúp cô có thể nhập vào nhà xác chờ ngày hỏa táng. Coi như đó là những ân nghĩa cuối cùng mà bà có thể làm được cho cô gái thuê nhà. Bác sỹ trưởng kíp mổ cho Kwang Myn không quên gọi điện báo cho Seung Ho_ trưởng nhóm MBLAQ biết tình hình hiện tại của cô gái để cho họ có sự chuẩn bị trước. Ngay khi nhận được tin, Seung Ho vội bỏ dở công việc thu âm bài hát mới trong album mới của nhóm để tới bệnh viện. Điều anh cùng tất cả các thành viên trong nhóm lo lắng đã trở thành sự thật. Cô gái bị xe của bọn anh đâm cuối cùng cũng không thoát khỏi lưỡi hái của tử thần. Khi Seung Ho tới nơi cũng là lúc thủ tục nhập vào nhà xác của Kwang Myn đã thực hiện xong. Anh những tưởng người thân của cô gái phải kêu gào khóc lóc đòi anh trả lại con gái cho họ nhưng không có một ai bên cạnh cô gái lạ đó cả. Nghe bác sỹ kể lại cô gái đó vốn không có một ai thân thích ở đây cả, có mỗi bà chủ nhà thì được nghe nói rằng cô gái này không phải là người Hàn. Cô ấy qua bên này chỉ để tìm lại người thân thất lạc mà thôi. Seung Ho không biết mình có nên báo chuyện này cho nhóm biết hay không bởi anh sợ điều này sẽ làm Mir hoảng loạn. " Thằng bé vốn rất nhạy cảm với chuyện tai nạn lần này. Nếu biết cô gái đó không giữ được mạng sống thì chắc nó sẽ rất sốc. Lại sắp tới ngày come back rồi. Có lẽ mình không nên nói chuyện này cho các cậu ấy" Nghĩ rồi Seung Ho quyết định sẽ chỉ gọi điện cho anh quản lí thông báo tin buồn còn với nhóm anh sẽ chỉ giữ im lặng. Mong là chuyện này sẽ qua nhanh...
Phòng tập vũ đạo của BEAST...
Một cô nhóc chừng 13~14 tuổi không biết từ chỗ nào chui ra cứ ôm chặt lấy Doo Joon khóc nức nở. Các thành viên còn lại thì rất ngạc nhiên không hiểu anh bạn Leader của họ lại gây ra chuyện gì khiến em gái nhỏ khóc dữ dội như vậy nên vội vây quanh dỗ dành. Trừ Dong Woon. Bởi cậu biết cô bé đó là ai. Cả Doo Joon cũng vậy. Cô bé đó không ai khác chính là Yoon Hae_ em gái của Kwang Myn cô gái đã đột nhập vào ký túc xá của họ. Sau một hổi làm các ông anh BEAST không hiểu chuyện gì xảy ra cuối cùng con bé cũng bắt đầu vào được câu chuyện cần nói:
- Chị Kwang Myn chị ấy...chị ấy...hức hức hức...chị ấy..chết rồi...
- Em nói sao? Em nói Kwang Myn đã...đã...
Doo Joon như không tin vào tai mình. Dong Woon cũng khá bất ngờ. Mặc dù anh không thích cuộc đột nhập vào ký túc của Kwang Myn song không tới độ anh ghét cô gái đó cho lắm. Nghe tin cô gái đó mất mạng vì tai nạn giao thông như vậy trong lòng anh bỗng cảm thấy áy náy không thôi. Giá như anh không ép bắt cô giao cho cảnh sát chắc gì nhóm người áo đen đã bắt được cô để cô phải bỏ trốn tới mức bị xe đâm cơ chứ. Nếu có cơ hội làm lại chắc Dong Woon sẽ để cô gái đó chạy trốn trước khi đám người áo đen đó xuất hiện. Hyun Seung khẽ thở dài:
- Tội nghiệp cô gái đó. Hình như người gây ra tai nạn cho cô ấy là MBLAQ phải không? Vậy thì họ lại sắp gặp rắc rối rồi.
Tất cả các thành viên còn lại chỉ nén tiếng thở dài. Dong Woon bỗng đứng phắt dậy rảo bước ra cửa:
- Em muốn tới bệnh viện xem tại sao cô ấy lại chết một cách vô lí như thế. Rõ ràng hôm trước em với Doo Joon hyung tới cô ấy còn sống rất khỏe mạnh. Chỉ qua một đêm làm sao có thể chết dễ dàng như vậy được?
- Để hyung đi cùng
Doo Joon cũng không tin vào chuyện này nên cũng đòi đi cùng. Các thành viên còn lại cũng không muốn cứ ngồi nhà mà không biết thông tin gì. Rốt cuộc cả 6 thành viên nhà BEAST đều cùng kéo nhau tới bệnh viện xem xét tình hình....
.....................
* Thình thịch, thình thịch...*
Đầu tôi đau quá đi mất. Không biết có phải bị con ma nữ gặp lúc trước ám quẻ hay không. Tôi mơ màng nhỏm dậy mà vẫn chưa định hình được mình đang ở chỗ nào. Sao lại tối như vậy nhỉ. Chắc lại cúp điện. Ở bệnh viện lớn như thế này mà cũng cúp điện nữa là sao? Chẳng lẽ còn chưa sáng? Tôi ngồi hẳn dậy mà mò mẫm xung quanh. Á, hình như tôi động vào một cái gì đó giống như là...giống như là...tay người. Mắt tôi lúc này căng ra như con ốc nhồi và suýt nữa thì tôi hét toáng lên khi xung quanh tôi toàn là xác chết. Tôi đang ở nơi quỷ quái nào đây trời. Hôm qua gặp một con ma nữ, hôm nay lại có cả đám zombie thế này thì chắc tôi chết chắc quá. Tôi cần bình tĩnh. Đúng, bình tĩnh nghĩ xem hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Tại sao hôm nay tôi lại ở nơi nào thế này? Sau khi chia tay anh Doo Joon tôi đã khóc. Phải rồi tôi đã khóc. Sau đó thì ....aigooo sao tôi chẳng nhớ cái khỉ gì nữa nhỉ?
Lạch cạch, loạt xoạt....má ơi tiếng động gì đây? Tôi chạy vội ra cánh cửa gần nhất mà đập phá:
- Có ai ở ngoài đó không mở cửa cho tôi mau lên không lũ Zombie thức dậy bây giờ thì tôi chết chắc đó. Mở cửa mau lên...mở cửa
Không có tiếng đáp trả khiến tôi không khỏi rùng mình. Chẳng nhẽ kiếp nạn tiếp theo của tôi lại tới nữa hay sao? Giờ sao tôi lại mong gặp mấy gã mặc đồ đen thế không biết. Ít ra nhìn bọn họ còn không đáng sợ như mấy cái xác phủ khăn trắng đang thò cả tay lẫn chân ra bên ngoài thế kia. Tôi ngồi nép vào cánh cửa mà không ngừng hi vọng sẽ có vị cứu tinh nào đó mở cánh cửa cho tôi ra. Tôi không muốn làm bạn với zombie. Tim tôi đang tập thể dục mỗi lúc một hăng hái hơn. Tôi phải kiếm cái gì đó để phòng vệ đã. Biết đâu bọn này tỉnh lại thật thì tôi chết cứng à. Không muốn đi qua những cái xác chết này một tý tẹo nào nhưng để lấy được cái cây gậy sắt mà tôi nhìn thấy ở góc tường thì tôi đành nhăm mắt nhắm mũi nén sợ hãi mà bước tới. Vừa lấy được cây gậy xong thì một bàn tay lạnh ngắt chạm vào tay tôi. Khỏi nói tôi hét to cỡ nào. Vừa hét tôi vừa khua khoắng cây gậy loạn xì ngầu cả lên. Không thấy ai tấn công tôi mới dám mở mắt. Chỉ là tôi nhát quá nên tự nhát mình thôi. Ra tới cửa tôi thở phào vì nỗi sợ hãi của mình chưa trở thành sự thật. Không bỏ cuộc tôi ra sức dùng cái gậy đập vào cánh cửa sắt hay nhôm gì đó một cách mạnh hơn:
- Có ai ngoài đó không? Cứu tôi với. Cứu tôi...
Quái thật cái nơi khỉ gió này là nơi nào mà không có ai đáp trả tôi vậy? Tôi lầm bầm nguyền rủa cái lão chết bằm nào dám đưa tôi tới đây. Gào chán chê không có động tĩnh gì cũng không có vẻ gì là có người tới giúp tôi mở cánh cửa bằng kim loại đáng ghét này ra giúp tôi.
" Roẹt" Tiếng vải bị xé làm tôi giật nảy. Chẳng lẽ linh cảm của tôi lại thành sự thật nhanh như vậy? Một cái xác đang động đậy và cố thoát ra khỏi tấm vải bọc nó. Má ơi cứu con. Như có thêm động lực tôi càng đập vào cánh cửa hăng hái hơn:
- Có ai không? Mở cửa. Mau mở cửa. Cứu mạng a...
Con Zombie thứ nhất đã thoát khỏi nơi giam cầm và đang nhìn tôi bằng ánh mắt thèm thuồng. Đừng có lại gần nếu không là tao sẽ đập nát mày đó. Đừng có lại gần. Đừng có lại gần. Hình như con zombie này không hiểu tiếng người nên cứ càng ngày càng lại gần tôi hơn. Tôi thề chứ bộ mặt của nó còn đáng sợ hơn rất nhiều những zombie mà người ta miêu tả trên phim. Tim gan phèo phổi tôi đang bị con zombie khốn khiếp kia làm cho chạy không ngừng nghỉ. Tôi không thể cứ đứng yên một chỗ cho nó lại gần được. Tôi phải chạy. Chạy vòng quanh phòng với lũ bạn của nó cũng được. Còn hơn là đứng im cho nó cắn chết. Lạy trời nếu đây là ác mộng thì hãy làm ơn cho con tỉnh lại đi. Bạn đồng hành của con zombie lúc nãy đang nhúc nhích rồi kia kìa. Má ơi không chỉ có một mà là rất nhiều zombie đã thức giấc khi có một con bé không cùng đồng loại của chúng ở đây. Chúng nhìn tôi như thể tôi đã làm sai gì đó với chúng vậy. Tại sao không ai cứu tôi cơ chứ? Mấy gã Thần chết áo đen chết bằm đang ở chỗ quái nào chứ? Mau tới cứu tôi trước khi tôi bị cái lũ xác chết này ăn thịt. Tôi bị chúng dồn vào chân tường rồi. Giơ cây gậy lên tôi khua khoắng dọa nạt:
- Chúng mày mà tiến lên là tao không nương tay đâu đấy.
Con zombie đầu đàn ( chính là cái con thức dậy đầu tiên đấy ạ) vẫn ngang nhiên tiến lại gần dù những con khác đã bị tôi khua khoắng cho sợ phải đứng im đề phòng. Dùng hết sức bình sinh tôi đập mạnh chiếc gậy về phía nó. Chỉ nghe tiếng bộp bộp như đập vào quả bóng. Con zombie không những không sao mà còn túm được đầu gậy của tôi nữa. Trời ơi có phải hồi trước khi chết nó là vận động viên karate hay cái gì đó tương tự không mà sao lại khỏe thế? Số tôi thế là hết. Cứ tưởng zombie là dễ giết như trong phim ư. Nhầm hết rồi. Và nạn nhân đầu tiên của zombie cắn chính là tôi đây. Hu hu hu....
Tôi nhắm mắt lùi vào sát tường chờ đợi cái chết. Bỗng bên tai tôi vang lên những âm thanh rất khác lạ. Tôi hé mắt thì bỗng thấy một bóng đen đang thanh lí tất cả bọn zombie giúp tôi. Thì ra bọn người áo đen cũng không phải vô nhân đạo lắm nhỉ. Tôi chưa kịp nói lời cảm ơn tới cái tên áo đen đang giúp tôi thì hắn đã gắt lên:
- Cô thật là vô dụng. Có mỗi mấy cái xác chết mà cũng không giết được. Tôi không nghĩ bài học này cô có thể vượt qua nên mới đi theo cô. Chắc tôi không ra tay kịp thì cô thành Thần chết xấu số rồi
- Hóa ra đây là một bài học thành Thần chết mà các người muốn tôi vượt qua ư? Tôi không thích thành Thần Chết rõ chưa? Nếu muốn thì tìm ai đó có hứng thú thành Thần chết ấy. Mau thả tôi ra khỏi cái nơi đáng ghét này
- Tôi không có nghĩa vụ phải thực hiện những gì cô nói. Bởi tôi là Thần chết. Không phải là Thần ban điều ước. Thôi cô cứ ngồi đó mà than vãn. Chào.
Tôi còn chưa kịp mở lời thì hắn đã đi xuyên qua tường và mất hút. Hừ, thật là đáng ghét mà. Đưa tôi vào nơi khỉ gió này rồi bắt tôi chiến đấu với lũ zombie giờ lại còn giam tôi ở đây nữa. Khỏi nói bây giờ căn phòng đầy mùi tanh tưởi của xác chết lẫn máu me. Lại còn các con zombie không con nào còn lành nặn nữa làm tôi càng buồn nôn hơn. Giá như có ai cứu rỗi thân xác con ra khỏi chốn này nhỉ. Tôi đang ngồi dựa vào tường nghỉ lấy sức để tiếp tục đập vào cánh cửa kim loại đáng ghét kia.
Ánh sáng từ cánh cửa hắt vào khiến tôi thoáng mừng. Hình như có ai đó đã nghe được lời tôi hay sao mà định mở cửa cái phòng chứa xác khốn khiếp này ra. Cánh cửa kim loại khẽ rùng rình mở ra một cách nặng nề. Mở cửa là một người đàn ông khá tầm thước. Chắc ông ta là người canh giữ xác chết. Tôi chạy tới định cảm ơn ông ta vì đã mở cửa giải thoát cho tôi thì ông ta hét toáng lên và chạy vội ra khỏi căn phòng chứa xác. Không hiểu tôi có làm gì mà khiến ông ta phải sợ thế nhỉ????
Chương 4:

Giờ thì tôi đã biết cái nơi quỷ quái tối om om mà tôi bị biệt giam và suýt trở thành món ăn cho bọn Zombie là đâu rồi. Nhà xác Bệnh viện. Vui thật. Tại sao họ có thể nhẫn tâm đưa một con người còn khỏe mạnh như tôi vào nơi đầy đáng sợ như vậy chứ? Tôi có nên kiện họ về tội không tôn trọng thân thể cũng như tính mạng người bệnh hay không đây? Quay lại vụ cái ông canh nhà xác bị tôi làm cho hồn bay phách táng chạy hụt cả hơi. Cuối cùng thì tôi cũng đã nhận diện được là tại sao. Trông bộ dạng bề ngoài của tôi lúc này không khác một Zombie là mấy. Hic tôi không biết mình đã bị giam bao lâu trong nhà xác nữa. Chỉ biết khi ra được khỏi nơi đó thì tôi mới thấy toàn thân mình bốc mùi. Chiếc áo bệnh nhân tôi mặc trở thành màu vàng xen lẫn loang vết đỏ do máu bọn Zombie bắn vào. Tôi hiểu ra mình đã nằm trong đó không dưới hai ngày. Í ẹ thật là điều kinh khủng. Tôi phải đi tắm gấp. Nếu không e rằng chính tôi cũng sẽ tử nạn ngay vì bệnh ngoài da và nấm mốc. Sau khi làm cho một vài người nữa trong bệnh viện hoảng sợ hoặc ghê tởm thì tôi cũng lết được cái thân tàn vào nhà tắm. Vừa tắm tôi vừa không ngừng lẩm bẩm nguyền rủa mấy cái lão áo đen chết bằm. Nếu không có mấy lão xuất hiện thì chắc cuộc đời tôi đã không bi thảm tới mức này. Mục tiêu sang Hàn của tôi cũng bị sự nhúng tay của mấy lão mà đảo lộn hết trơn. Có trời mới biết cái thằng lừa tiền của tôi có phải đàn em của mấy lão ấy không. Hừ...
Sau khi tắm xong tôi quyết định sẽ rời bệnh viện. Bởi tôi không thể chịu được ảnh chết hụt tới mấy lần như vậy. Lần nào cũng bị những kẻ đã chết dọa cho gần rụng mất cuống tim. Tôi trở về phòng của mình trước đó định thu dọn đồ đạc thì bắt gặp ngay ông bác sỹ làm phẫu thuật cho mình. Nhìn thấy tôi ông ta ngỡ ngàng tới độ rơi cả những dụng cụ đang cầm trên tay, mồm thì lắp bắp không nói được câu nào ra hồn:
- Cô...cô...làm sao lại...
- Thưa bác sỹ rằng tôi vẫn còn sống sao ông lại cho người đưa tôi vào nhà xác hả?
Như tìm được người để trút sự tức giận trong việc bị đưa vào nơi kinh dị đó tôi chống nạnh tiến lại chỗ ông ta. Dường như còn chưa tin tôi sống nên ông ta đưa cái que nhỏ nhỏ gì đó chọc chọc vào má tôi để kiểm chứng làm tôi phát cáu:
- Aisshii cái ông này làm gì thế?
- Cô thực sự là người sống sao?
Tôi đến giảm thọ với cái ông bác sỹ này mất thôi:
- Tôi không còn sống thì đứng lù lù ở đây mà nói chuyện với ông được chắc
- Cũng phải. Mau đi theo tôi. Tôi muốn kiểm tra lại cho cô thật cẩn thận. Làm sao một người có thể chết đi sống lại một cách thần kì tới như vậy. Cô có thể sẽ là người trẻ nhất trong nhân loại chết đi sống lại một cách kì diệu như thế đấy
Tôi không hiểu cái ông bác sỹ già trước mặt mình đang bô lô khoác lác cái khỉ gió gì thì đã bị ông ta lôi đi làm xét nghiệm. Thôi cũng được, làm xong xét nghiệm với thủ tục tôi sẽ xuất viện luôn. Coi như là kiểm tra lại miễn phí tình hình sức khỏe của tôi mấy giờ qua. Sau khi làm đầy đủ các loại xét nghiệm tôi nhận được giấy xác nhận sức khỏe bình thường. Tôi đang định trở về nhà trọ thì bị ông bác sỹ ngăn lại. Ông ấy gọi điện cho ai đó thông báo tin tôi còn sống và hứa sẽ cầm chân tôi lại cho tới khi họ tới. Tôi hơi bị nghi ngờ cái điệu bộ lén lút nghe điện đó của ông ta nhưng lại bị chính cái dạ dày phản bội khi tôi định cố gắng rời khỏi đây thì nó lại kêu gào ầm ỹ đòi ăn. Ông bác sỹ kia nhân cơ hội mua chuộc tôi bằng một bữa ăn nhẹ ở căng tin bệnh viện. Tôi không muốn lưu lại cái bệnh viện này tý nào cả nhưng vì " có thực mới vực được đạo" nên tôi đành ăn nốt bữa ăn này vậy. Khi tôi đang ăn tới món tráng miệng thứ ba hay bốn gì đó thì bị một người tới lôi đi. Ơ hay trời đánh còn tránh miếng ăn cơ mà. Tôi còn đang ăn đó. Như không nghe thấy tôi nói gì nên người lạ mặt đó vẫn cứ lôi tôi đi phăng phăng. Ơ kìa cái con người vô duyên này. Tôi phải dùng tới biện pháp mạnh thôi. Nghĩ là làm tôi rút tay người đó vào và cắn thật mạnh. Hừ tưởng là bắt cóc bà cô này dễ hả? Đừng hòng nhé. Khi tôi còn đang mừng vì cánh tay kéo tôi đã buông ra thì anh chàng đó đã rút con iphone4 ra và gào lên:
- Hyung tới mà đưa cô ta đi. Em chịu rồi
Anh ta vừa nói vừa bỏ cặp kính râm ra lừ tôi xém tóc. Tôi đã làm gì sai nào. Tại anh ta cứ cố tình lôi tôi đi đấy chứ. Tôi không bận tâm tới con người mất lịch sự này nữa nên định rảo bước thì anh ta lại giữ lại. Tới lúc này thì tôi không chịu được rồi. Tôi quay sang, anh ta vội rụt tay lại như sợ tôi cắn thêm lần nữa. Đừng có động vào tôi thêm lần nào nữa_ tôi cảnh báo đấy. Tôi cũng lừ măt đáp trả và định tung tăng rảo bước thì cánh tay đó cứ như có quán tính lại níu tay tôi lại. Lần này thì tôi thực sự bực rồi nha. Tôi quay sang nhìn kẻ đối diện cố giữ cho giọng bình thường nhất có thể:
- Này. Rốt cuộc thì anh có chuyện gì cần nói với tôi hả? Tôi có nợ tiền hay ăn quỵt cái gì của anh chứ? Sao cứ níu tôi lại để làm gì?
- Tôi chỉ muốn cô đi theo tôi thôi
- Này anh. Tôi là con gái nhà lành đấy nhé.
- Không phải là ý đó mà là...aishi sao mà cô nói nhiều thế nhỉ?
- Cái gì? Ya cái anh này, là anh muốn tôi đi theo đấy nhé. Cái đồ mắc dịch thần kinh
Tôi sút cho hắn một phát vào khuỷu chân rồi rảo bước một cách vẻ vang kiểu ta là người chiến thắng vậy á. Tôi vừa bước được mấy bước thì khựng lại bởi người đang tiến lại chỗ tôi lúc này. Anh ấy không phải thành viên trong MBLAQ hôm trước đã thay mặt nhóm xin lỗi tôi hay sao. Hí số tôi đào hoa thật. Cuối cùng cũng gặp được quý nhân. Anh ấy tiến lại chỗ tôi cười nhẹ:
- Em có thể đi theo bọn anh được chứ?
- Để làm gì ạ? * ngơ ngác*
- Ủa Joonnie chưa nói cho em biết à? Bọn anh hôm nay muốn em ra tòa làm chứng rằng em vẫn còn sống chứ chưa tử nạn vì vụ bọn anh đụng phải ấy mà. Hôm trước anh có nhận được thông báo từ bệnh viện rằng em đã...cảnh sát đã tới tìm bọn anh và có bắt tạm giam anh quản lí của bọn anh để tiện cho điều tra vụ án. Nhưng tại sao em lại sống lại vậy?
- Chuyện dài lắm chắc em kể anh cũng chẳng tin đâu. Thôi chúng ta đi thôi kẻo trễ giờ tòa. Mà anh tên gì vậy?
- À, anh là Seung Ho. Ủa mà Lee Joon nãy giờ ở đâu mà không thấy nhỉ? Nó bảo tới đưa em ra xe mà mãi không thấy đâu. Lại còn gọi điện và gắt nữa chứ
Thấy anh Seung Ho nói vậy tôi bỗng hơi chột dạ. Chẳng có nhẽ cái con người bị tôi cắn và đá là....Chưa cả kịp nấp thì cái chất giọng cao vút của ai đó làm tôi lạnh người:
- Hyung, em bị thương rồi. Do "con khỉ" này gây ra đấy
Gì? Dám gọi tôi là khỉ sao? Tưởng nói nhỏ là bà cô này không nghe thấy à? Tôi liếc xéo hắn:
- Ya anh có tin là con khỉ này sẽ vặt trụi lông anh ngay bây giờ hay không hả?
- Cô dám sao?
- Không phải thách nhà giàu húp tương nhá
- Sợ gì mà không thách
Cuộc đại chiến giữa tôi với anh chàng tên Lee Joon gì gì đó chỉ kết thúc khi anh Seung Ho nhảy vào giữa và lôi hai đứa đi. Hừ nếu không phải cứu người như cứu hỏa thì tôi sẽ không bao giờ chịu ngồi chung xe với cái tên cà chớn dám gọi tôi là khỉ kia. Tới tòa án chúng tôi đã thấy có rất nhiều fan của MBLAQ tụ tập bên ngoài. Họ liên tục giờ băng giôn cổ vũ cho Thần tượng của mình. Tôi bị đưa sang chỗ ngồi của nạn nhân. Phiên tòa bắt đầu. Vì lần đầu tiên tham dự một phiên tòa nên tôi có phần hơi run trước câu hỏi của luật sư. May quá họ cũng chỉ hỏi tôi vụ việc hôm xảy ra tai nạn chứ không xoáy gì cả nên tôi không bị áp lực. Sau hơn hai tiếng đồng hồ phiên tòa cũng kết thúc với happy ending là không ai bị bỏ tù cả. Công của tôi cả đấy. MBLAQ và quản lí của họ quyết định mời tôi đi ăn tiệc ngay tối hôm đó để tỏ rõ lòng thành cảm ơn tôi đã sống lại. Hóa ra tôi mà chết cũng có khối người khóc thương ấy chứ. Hì
Bữa tiệc do MBLAQ tổ chức không qua lớn nhưng cũng không phải loại tầm thường. Yoon Hae cũng có mặt ở phiên tòa nên nó cũng nghe được tin tôi được mời đi tiệc. Khỏi nói con bé đã mè nheo tôi như thế nào để được tôi cho đi cùng. Để được đi cùng nó cũng khá tốt bụng khi xin tiền umma đi tân trang cùng tôi. Tôi cũng đã mua cho mình được một bộ váy rẻ tiền để mặc đi. Tôi bỗng có cảm giác mình như nàng công chúa trong truyện cổ tích vậy. Hoàng tử bạch mã của tôi liệu có xuất hiện trong tối nay không???
Chưa đến tối mà tôi đã bị Yoon Hae mè nheo đi bằng được. Con bé còn sốt sắng hơn cả người được mời là tôi nữa. Hừm cũng phải thôi. Vì chí ít MBLAQ cũng là thần tượng của nó cơ mà. Lại nhớ ra MBLAQ tôi lại nhớ cái tên cà chớn Lee Joon gì đó dám gọi tôi là con khỉ. Hừ tôi sẽ phải hỏi Yoon Hae về hắn để còn biết cách đối phó mới được. Yoon Hae khi nghe tôi hỏi về Lee Joon thì chắp hai tay lại mắt mơ màng:
- Lee Joon oppa, tên thật là Lee Chang Seon, sinh ngày 7/2/1988, cao 1m80 nặng 63kg có thân hình hoàn hảo mà mọi cô gái đều phải đổ gục dưới chân. Vẻ đẹp trai của anh phải gọi là hoàn hảo của hoàn hảo....~blahblahblah....~~
Tôi đã cố gắng lược bớt hơn vài chục động từ mạnh và kinh dị mà con bé Yoon Hae đang muốn nhồi nhét thêm vào đầu tôi. Với tôi Lee Joon chỉ là một con người tồn tại với một từ duy nhất thôi đó là xấu xa bởi lôi tôi đi không nói lời nào lại còn nạt nộ gọi tôi là con khỉ. Hừ...
Vừa tới bữa tiệc tôi đã bị cánh nhà báo chụp ảnh lia lịa bởi chính tôi đã giúp MBLAQ thoát khỏi vụ kiện tụng lùm xùm kia mà. Tôi tới chóng mặt với các camera cứ chĩa về phía mình mà bấm. Này tôi phải cảnh báo với các người rằng tôi là bệnh nhân vừa mới xuất viện thôi đấy. Liệu mà tránh xa ra một chút không tôi mà té xỉu ở đây thì khối người có chuyện đấy. Tôi chưa kịp động thủ để thoát khỏi cánh papazazzi thì bọn họ đã có mục tiêu khác. MBLAQ tiến tới với những bộ áo vét màu đen bóng loáng. Hic đúng là hàng hiệu có khác. Tôi đang định luồn vào bữa tiệc nhanh chóng để khỏi phải đụng mặt với họ thì Yoon Hae cứ giữ chặt tay tôi lại và lôi tới trước mặt họ. Vừa thấy tôi anh Seung Ho đã tươi cười vẫy vẫy:
- Em tới rồi à? Trông em xinh lắm
Biết là anh ấy khen theo phép lịch sự thôi song tôi vẫn cảm thấy nóng bừng cả gáy. Những thành viên còn lại của MBLAQ cũng chỉ chào hỏi qua loa tôi một chút rồi tiến vào buổi tiệc. Đang đi tôi bỗng nghe thấy tiếng xiên xỏ thoang thoảng qua tai:
- Con khỉ mặc váy là con cá vàng à?
Tôi quay sang bên cạnh. Tên Lee Joon gì đó khắc tinh của tôi đang chỉnh lại trang phục và cười rất đểu với tôi. Hừ, tôi thề là nếu có sức mạnh siêu nhiên tôi sẽ ném ngay con BMW bóng loáng sau lưng tôi vào mặt hắn. Cái bản mặt đẹp trai lừa tình những cô gái ngây thơ đó. Tức chết mất. Hắn ta còn tiến lại gần ghé sát cái bản mặt đó vào tai tôi thì thầm thêm một câu làm tôi suýt ói:
- Cô trông giống như cá vàng vậy đó. Hay là tôi sẽ gọi cô là khỉ vàng nhé
Để lại tôi với cái bản mặt sắp nổ tung vì tức hắn nghiễm nhiên nghênh ngang tiến vào bữa tiệc. Nếu không phải có nhiều nhà báo đang có mặt tại đây thì hắn ta không thoát khỏi tay tôi dễ dàng như thế đâu. Hãy đợi đấy. Hứ...
Lúc này tôi mới để ý Yoon Hae đã tuột khỏi tay tôi mà chạy lung tung đi đâu rồi nhỉ? Chắc lại đang quấn quýt với mấy anh chàng Idol của nó rồi. Haiz cuối cùng thì tôi là người thừa trong bữa tiệc này đây mà. Tôi tiến sâu vào bên trong và nhận được một cốc nước ướt đẫm cả đầu tóc theo đúng nghĩa đen. Đứng sau vụ tạt nước không ai khác chính là tên Lee Joon oan gia của tôi. Hắn cười đểu:
- Cá thì phải có nước nếu không thì thành cá khô mất. Tôi chỉ không muốn ở bữa tiệc của chúng tôi có thêm con khỉ vàng khô mốc thôi. Ha ha ha
- Ya Lee Joon, anh hiếp đáp người khác hơi quá rồi đó
- Tôi hiếp đáp cô ư? Này vết tích cô để lại trên tay và chân tôi còn chưa hết đâu nhé
- Đáng đời cái đồ hàng mã như nhà anh. Nếu mà cho tôi cơ hội khác tôi cũng vẫn sẽ làm như vậy với anh. Hứ
Nói xong tôi vênh mặt lên với hắn rồi rảo bước thật nhanh. Mong là con không gặp lại tên oan gia này thêm lần nào nữa ở bữa tiệc. Tôi đang lò dò đi tìm nhà vệ sinh để chỉnh sửa lại tóc thì va phải một người. Tôi không biết anh ta là ai song khi anh ta ngỏ lời lau giúp tôi những vệt nước thì tôi mới để ý hình như anh ta là một trong nhóm MBLAQ. Anh ta cười ái ngại:
- Tôi là Thunder. Để tôi lau giúp. Cô không sao chứ?
- Tôi không sao. Cảm ơn anh. MBLAQ hầu như ai cũng tốt bụng cả chỉ trừ cái tên hàng mã đó mà thôi
- Tên hàng mã ư?
Thunder khẽ lắc lắc cái đầu tỏ ý không hiểu. Tôi xua xua tay:
- Thôi đừng nhắc tới hắn làm gì không da gà tôi lại nổi hết lên bây giờ đấy.
- Cô thật là vui tính. Haiz giờ tôi có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi. Mấy ngày qua cảm thấy tâm trạng như lúc nào cũng căng ra như dây đàn đó. Cô thực sự khiến tôi đã mất ăn mất ngủ mấy hôm rồi đó
Anh ta vừa nói vừa nhìn tôi bằng ánh mắt ấm áp lạ thường làm tôi hơi xao xuyến chút chút:
- Nếu như tại tôi mà anh không ăn được ngủ được thì giờ anh cần ăn bù vào. Để tôi đi lấy chút gì cho anh nhé
- Không cần đâu. Tôi chỉ đùa chút thôi.
Anh ta cười xòa làm tôi cảm thấy cục tức trong cổ họng của mình từ nãy đã trôi mất tiêu. Đang nói chuyện vui vẻ với Thunder thì chất giọng quen thuộc của oan gia vang lên sau lưng tôi:
- Này khỉ vàng cô ra đây tôi nhờ chút
- Xì tại sao tôi phải ra đó với anh chứ?
Tôi vênh cái mặt lên không thèm nhúc nhích coi như tên đó là vô hình. Hắn đột nhiên phát cáu rồi lôi tôi đi như thể tôi vừa làm điều gì sai trái lắm ý. Tôi còn chưa cả kịp chào hỏi anh chàng Thunder nhẹ nhàng lịch lãm kia nữa. Không hiểu cái tên Lee Joon này lại muốn giở trò gì để trêu trọc tôi nữa. Tôi bị kéo theo mà lòng phấp phỏng. Cái tên này không phải lại muốn nghĩ cách đẩy tôi xuống bể bơi đấy chứ. Oái, này không được tôi không có biết bơi...oái...Tên cà chớn Lee Joon cuối cùng cũng lộ rõ bản chất mà. Hắn dám đẩy tôi vào chỗ chết thế này đây. Hu hu hu...
Ọc ọc ọc....
Lee Joon của chúng ta lúc này đang vênh vang cười đắc thắng mà không biết Kwang Myn không biết bơi thật và đang lóp ngóp dưới bể bơi. Phải tới lúc mọi người hốt hoảng khi cô gái kia không ngoi được lên anh chàng mới thực sự mới biết trò đùa của mình đã đi quá giới hạn. Không còn nghĩ được gì hơn, Lee Joon vội vàng cởi áo khoác và nhảy xuống cứu Kwang Myn. Đưa được cô lên bờ, dù không thích nhưng anh vẫn phải tiến hành hô hấp nhân tạo để cứu cô gái Kwang Myn đó. "Tỉnh lại đi nào khỉ vàng. Tôi chỉ định đùa thôi không cố ý làm cô bị thương đâu " Lee Joon khẽ lẩm bẩm...
.....
- Hụ hụ hụ...
Tôi tỉnh lại sau cơn ho dài và chợt nhận ra cái kẻ đối diện với mình chính là oan gia Lee Joon. Tôi đẩy hắn ra một cách thô bạo mong là hắn ngã luôn xuống bể bơi cho rồi. Hắn cầm tay tôi gào lên như thể tôi đã làm sai vậy:
- Này cô không biết bơi sao không nói với tôi hả?
- Cái gì? Chính anh là kẻ nhẫn tâm đẩy tôi xuống lại còn mắng tôi không nói gì với anh hay sao? Hắt xì...
- Thì...chí ít cô cũng nên nói mình không biết bơi chứ
Tôi không thèm cãi nhau với cái con người vô lí này nữa. Tôi bị hắn làm cho tức mà chết mất thôi. Hắn cứ cố giữ tôi lại để phân bua không muốn làm hại tôi mà chỉ muốn trêu trọc tôi một chút thôi. Tôi ức tới phát khóc với hắn. Tôi cứ nhìn hắn mà khóc ngon lành. Một ai đó tốt bụng đã choàng giúp tôi một chiếc khăn tắm để che đi khuôn mặt ướt nhẹp cả nước bể bơi lẫn nước mắt cho tôi:
- Hyung đùa hơi quá với cô ấy rồi
Tôi dựa hẳn vào người ân nhân vĩ đại đó mà rời khỏi bữa tiệc trong lòng vẫn không nguôi ức chế và tức giận. Lee Joon tôi sẽ trả thù anh....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro