Thần Bí Chuyển Sinh-Tập 2
THẦN BÍ CHUYỂN SINH
TẬP 2: GẶP GỠ THẨM DẠ HIÊN
Nhắc lại tập trước:
Diệp Tịnh Vân, một sinh viên yêu thích viết lách, bất ngờ xuyên vào thế giới tiểu thuyết do chính mình sáng tác. Nàng trở thành Lâm Nguyệt Dao, nữ phụ bi thảm có kết cục bị xử trảm oan uổng. Ngay khi nàng nhận thức được tình cảnh của mình, cốt truyện đã bắt đầu—phụ thân nàng bị buộc tội phản quốc, quân lính đang trên đường đến bắt nàng. Không chấp nhận số phận cũ, nàng quyết định đến gặp Thẩm Dạ Hiên, vị vương gia nguy hiểm nhưng là cơ hội duy nhất giúp nàng sống sót.
Chạy trốn trong đêm
Bóng đêm bao trùm kinh thành, chỉ còn những ánh đèn lồng leo lắt tỏa ra chút ánh sáng yếu ớt. Phủ Lâm gia đang bị quan binh vây chặt, tiếng bước chân dồn dập vang vọng trên nền đá lạnh.
Diệp Tịnh Vân – hay đúng hơn là Lâm Nguyệt Dao lúc này – ngồi trong xe ngựa, lòng bàn tay ướt mồ hôi vì căng thẳng.
Mình có thể thay đổi số phận không?
Nàng nhìn sang Tiểu Trúc, nữ tỳ trung thành đang nắm chặt vạt áo, khuôn mặt hoảng sợ.
“Tiểu thư, bọn họ sắp đến rồi! Nếu bị bắt, e rằng...”
Diệp Tịnh Vân hít một hơi sâu, giữ giọng bình tĩnh: “Yên tâm, ta sẽ không để ai bắt được chúng ta.”
Theo ký ức nàng có được, trong phủ có một đường hầm bí mật mà Lâm Nguyệt Dao từng định dùng để trốn chạy trong nguyên tác, nhưng bị phát hiện. Lần này, nàng sẽ không để lịch sử lặp lại.
Hai người lén lút rời khỏi phòng, men theo hành lang vắng vẻ đến một khu vườn bị bỏ hoang. Dưới gốc cây bạch đàn lớn, nàng nhanh chóng tìm thấy phiến đá có dấu hiệu khả nghi. Khi nàng nhấn mạnh vào đó, một lối đi bí mật từ từ mở ra.
“Đi thôi.”
Tiểu Trúc há hốc miệng nhưng không kịp hỏi gì, lập tức chạy theo nàng.
Phủ Thẩm Vương
Sau khi thoát khỏi Lâm phủ, Diệp Tịnh Vân không chần chừ mà đi thẳng đến phủ của Thẩm Dạ Hiên.
Cổng lớn của Thẩm phủ được canh gác nghiêm ngặt. Hai hàng binh lính đứng thẳng, áo giáp phản chiếu ánh trăng.
Diệp Tịnh Vân bước lên, giọng dõng dạc:
“Ta là Lâm Nguyệt Dao, có chuyện quan trọng cần gặp Thẩm Vương.”
Lính gác nhìn nhau rồi lạnh lùng đáp: “Vương gia không tiếp khách.”
Tiểu Trúc siết chặt tay áo nàng, lo lắng thì thầm: “Tiểu thư, hay là chúng ta tìm cách khác?”
Nhưng Diệp Tịnh Vân không có đường lui. Nàng hít sâu, sau đó cất cao giọng:
“Nếu các ngươi không cho ta vào, vậy hãy bẩm báo với Vương gia rằng—ta có manh mối về vụ phản loạn của Lâm gia!”
Câu nói này ngay lập tức khiến lính gác do dự. Một tên vội vã chạy vào trong.
Không lâu sau, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau cánh cửa.
“Đưa nàng vào.”
Cửa lớn mở ra, lộ ra một bóng dáng cao lớn khoác hắc bào, đôi mắt sắc lạnh đầy uy quyền.
Thẩm Dạ Hiên.
Gặp gỡ nam nhân nguy hiểm nhất triều đình
Diệp Tịnh Vân bước vào đại sảnh, đối diện với ánh mắt đầy áp lực của Thẩm Dạ Hiên.
Hắn ngồi trên ghế cao, một tay nâng chén trà, ánh mắt sắc bén nhìn nàng.
Dưới ánh đèn lồng, gương mặt hắn mang nét đẹp lạnh lùng, đôi mày kiếm sắc sảo càng tôn thêm khí chất nguy hiểm.
Nàng không thể không thừa nhận—dù đã đọc qua vô số lần miêu tả về hắn trong tiểu thuyết, nhưng khi thực sự đứng trước mặt hắn, cảm giác áp bức mạnh mẽ hơn nàng tưởng tượng rất nhiều.
“Nói đi, ngươi có chuyện gì?” Giọng hắn trầm thấp nhưng lại mang theo một luồng khí áp đáng sợ.
Diệp Tịnh Vân cố gắng giữ bình tĩnh, chậm rãi nói: “Vương gia, ngài thực sự tin rằng Lâm gia mưu phản sao?”
Thẩm Dạ Hiên nhướn mày, không vội trả lời.
Nàng tiếp tục: “Ta biết trong triều ai cũng muốn tiêu diệt Lâm gia, nhưng ngài là người thông minh. Ngài biết rõ phụ thân ta không có lý do gì để tạo phản.”
Hắn vẫn im lặng, nhưng ánh mắt trở nên sâu thẳm hơn.
Diệp Tịnh Vân biết, chỉ dựa vào lời nói suông, nàng sẽ không thể lay động hắn.
Nàng cúi đầu, chậm rãi nói tiếp: “Vương gia, ta có một chứng cứ quan trọng.”
Cuối cùng, Thẩm Dạ Hiên cũng đặt chén trà xuống, ánh mắt đầy hứng thú.
“Vậy sao?” Hắn đứng dậy, từng bước chậm rãi tiến đến gần nàng.
Diệp Tịnh Vân cứng người.
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức nàng có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của hắn.
“Ngươi có chứng cứ gì?”
Nàng hít sâu, đáp: “Ta sẽ nói… nhưng trước đó, ta muốn Vương gia hứa bảo vệ ta.”
Cả đại sảnh rơi vào sự im lặng tuyệt đối.
Tiểu Trúc đứng phía sau nàng, không dám thở mạnh.
Nàng biết mình đang đánh cược.
Thẩm Dạ Hiên là một nam nhân tàn nhẫn. Nếu nàng không đủ giá trị, hắn có thể giết nàng ngay tại đây. Nhưng nếu nàng muốn sống, nàng cần khiến hắn có hứng thú với nàng.
Bỗng nhiên, hắn bật cười.
Tiếng cười trầm thấp, mang theo chút chế giễu lẫn hứng thú.
Hắn cúi đầu, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào nàng.
“Nữ nhân thú vị.”
Tim nàng đập mạnh.
“Được thôi.” Hắn nói, giọng điệu nhẹ như gió thoảng nhưng đầy áp lực.
“Ta cho ngươi một cơ hội.”
(End tập 2)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro