Chương 2: Ngươi Phải Tin Tưởng Vào Ánh Mắt Nghề Nghiệp Của Ta.
Hướng dẫn nhân viên tiểu thư nhận được ý tứ của Thẩm Mặc liền mang theo tâm tình lưu luyến rời đi, Mộc Tử Tự chờ người đi khuất liền hỏi Thẩm Mặc: "Ha, anh em ngươi giúp ta giới thiệu mấy mẫu đi, loại nào mà mặt vô người thấy thoải mái ấy." (Cọp: Ta chém khúc này đó (>O<) )
Thẩm Mặc nở nụ cười: "Mẫu mã thoải mái ư, ngươi xem một chút mẫu mã này xem, nó kiểu dáng thiết kế cùng chất lượng vải đều là hàng tương đối tốt, ôm rất sát người a.."
Mộc Tử Tự tiếp nhận lấy chiếc quần lót, tâm lý thấy thế nào cũng có cảm giác lời hắn nói khúc sau âm cuối có điểm không quá bình thường, có lẽ là chính mình suy nghĩ nhiều đi, cảm giác chất vải xác thực tương đối mềm mại, liền nói: "Xác thực cũng không tệ lắm, cảm giác rất thoải mái đi."
"Ân, kỳ thực không mặc cảm giác càng thoải mái hơn nhá."
"Ngươi không có mặc? " Mộc Tử Tự nghe xong ý nghĩ liền theo phản xạ nói ra.
"Thoải mái, thật sự muốn xem sao?" tay đang cầm quần lót đều cứng lại, ngọa tào, cậu đây là bị đùa giỡn có đúng không đúng không , Mộc Tử Tự cảm giác mình bị fuck your mother không chút lưu tình dẫm lên, trong tay chiếc quần lót được cậu nắm chặc, miễn cho cậu không nhịn được ném nó lên khuôn mặt mang theo ý cười kia, bình tĩnh lại lần nữa mở miệng: "Này mỗi một loại lấy ta một màu."
Nói xong mới hối hận, giời ạ đối phó với loại người hèn mọn thì so với hắn càng phải hèn mọn hơn a, lão tử phải gọi hắn đến nhìn có dám không a, ta X.. Mộc Tử Tự nội tâm yên lặng phun tào.
Thẩm Mặc gật gật đầu, ngồi chồm hỗm xuống tại quầy hàng bắt đầu tìm kiếm, Mộc Tử Tự nhìn hắn từ trong một đống đồ lót màu sắc rực rỡ bên trong tìm kiếm, nhớ tới một chuyện liền nói: "Nhá, ngươi sao không hỏi ta kích cỡ bao lớn?"
Thẩm Mặc nghe xong quay đầu lại, bởi vì hắn là ngồi xổm, mà Mộc Tử Tự đứng ở bên cạnh, không xoay thì thôi, vừa xoay một cái tầm mắt vừa vặn đụng trúng trọng tâm giữa hai đùi thon cùng khố hạ, chỉ thấy hắn đàng hoàng trịnh trọng nói: " Cũng khổ to lắm, nhìn sơ qua chắc cũng vừa vặn."
Mộc Tử Tự rục rịch, thẹn quá hoá thành giận, đối phương kia khi nói ra câu đó ánh mắt xác định chắc chắn là đang cười nhạo cậu, lập tức tạc mao : "Ngươi kháo, ngươi mới chỉ lớn thôi, lão tử là lớn hơn ngươi gấp đôi! ! Cho ta lấy cái XXL, ngươi chọn nhỏ vậy là cho ai mặc! ! !"
"XXL là cỡ của ta, ngươi mặc không vừa được, ngươi phải tin tưởng ánh mắt nghề nghiệp của ta." Thẩm Mặc bình tĩnh nói
Hai muội muội nhân viên hướng dẫn mua hàng ở bên cạnh hết chỗ nói rồi, đối với anh mắt nghề nghiệp kia mà phun tào, ca ngươi còn nhớ ngươi chỉ là được mời tới trông cửa hàng thôi sao, ngươi còn nhớ ngươi trong lòng chúng ta là hình tượng ôn nhu công không hả hả hả, ngươi có còn nhớ tới Đại Minh ở ven hồ không?, tuy rằng mỹ nhân tạc mao rất đáng yêu, thế nhưng loại mỹ nhân quá phận quá đáng cũng sẽ bỏ chạy a thân.
Kỳ thực Mộc Tử Tự thuộc thể loại tạc mao, đặc biệt là người trước mắt này cùng tên quỷ trong ký ức nói chuyện đều đáng ghét như nhau, điều này càng làm cho hắn thêm tạc mao, nghề nghiệp cái em gái ngươi! Mộc Tử Tự ở trong lòng giơ ngón giữa, trùng Thẩm Mặc nói: "Cái gì bự thì ngươi tự để mà mặc đi, giữ lại chính ngươi chậm rãi hưởng thụ cảm xúc với da thịt của ngươi ấy, đồ nhỏ quân*."
*Ý ẻm là chỉ cái đó của anh nhỏ đó a
:))))
Nói xong liền quay đầu bước đi, đi tới cửa nhưng cậu vẫn nghe loáng thoáng muội muội nhân viên hướng dẫn mua hàng nói: XXL là công, chàng trai la to kia là thụ nhá...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro