CHAP 4
Sau khi đưa Nam Joon vào bệnh viện băng bó, Kook buông lời trêu chọc:
- Lần sau có gặp người bị nạn giúp thì cũng nên cân nhắc xem mình có khả năng không nhé!...hihi...Nhưng dù sao thì cũng rất cảm ơn tấm lòng nghĩa hiệp của anh, chắc là anh tự về được rồi phải không?, vậy thì tự về nhé, chúng tôi bận lắm, tạm biệt.
- Khoan đã, hồi nãy ở trong bar, tôi đã nghe 2 cậu hát và nhảy, thực sự rất tốt, các cậu là những viên ngọc sáng chưa được mài dũa đó, nếu đồng ý, gia nhập công ti chúng tôi, các cậu suy nghĩ đi rồi gọi cho tôi, đây là danh thiếp của tôi: "KIM NAM JOON-TRƯỞNG PHÒNG MARKETING CÔNG TI BIGHIT ENTERTAINMENT".Nhớ gọi tôi nhé, tôi sẽ chờ.
Jungkook cầm tờ danh thiếp đứng như trời trồng: " Mình đang nằm mơ sao, đây là thực hay mơ, BigHit, mình được làm ca sĩ sao...herher"
- Jimin hyung, anh nhéo em 1 cái xem nào, nhéo đi_Kook hối.
- Ái! Sao đau quá zậy, zậy không phải là đang nắm mơ rồi, trời ơi, sướng quá, á há há há...._Kook như phát điên trong khi Min vẫn hết sức bình tĩnh.
- Không biết thầy có cho mình đi không nữa?.
- Ờ! _Kookie tắt ngúm.
- Nhưng dù sao thì cũng phải về xin thầy đi, không cho cũng phải trốn đi cho bằng được_Kook quả quyết.
- Hả!_Min bất ngờ trước câu nói ngỗ ngược của em mình.
- Cứ quyết định zậy đi_Kook kéo tay Min chạy thẳng về nhà.
Đứng trước mặt thầy, 2 đứa lại bắt đầu múa võ......mồm:
- Thầy ơi! Chúng con được BigHit mời vào công ti làm trainee, chúng con đều mơ ước từ nhỏ là trở thành ca sĩ, nhưng vì cuộc sống khó khăn nên chúng con nghĩ ước mơ đó đã bị chôn vùi, nhưng không ngờ đến lúc này chúng con lại có cơ hội, mong thầy cho tụi con thực hiện ước mơ này. Nha thầy nha_Kook tung Min hứng thuyết phục thầy.
- Nếu ta không cho thì sao?_thầy hỏi.
- Nếu thầy không cho thì bọn con đành chịu vậy, không thể cãi lời thầy_lần này chỉ có Min nói, Kook không lên tiếng mà lại im lặng với 1 vẻ bất cần.
- Ta đã từng nói với các con là các con cứ thực hiện những gì mà các con thích, lúc nhỏ, ta nhận nuôi các con và đã hết lòng yêu thương các con, ta xem các con như con ruột của ta, nhưng ta cũng không thể ích kỉ giữ các con cho riêng mình ta được, với ai cũng vậy, các con lớn rồi, tự biết những gì tốt nhất cho các con, nhưng ta mong các con uống nước nhớ nguồn, chỉ cần những ngày lễ tết các con nhớ về thăm ta là ta vui lắm rồi. Ta không vợ, không con, chỉ có các môn sinh là con cái, nhìn các con trưởng thành, ta hạnh phúc lắm.
Nghe những lời nói của thầy, Min không dấu nổi cảm xúc, òa lên khóc như 1 đứa trẻ, còn Kook đứng bên cạnh cũng rưng rưng.
- Chúng con hứa là sẽ về thăm thầy thường xuyên, con xin hứa đó.
Tối đó, 2 anh em thu xếp hành lý, Jungkook gọi cho Nam Joon:
- Chào anh, tôi là Jeon Jungkook, à, cái người mà được anh "cứu" hồi sáng đây.
- À! Chào cậu Jeon, cậu lại trêu tôi rồi, có phải cậu đã dồng ý với dề nghị của tôi.
- Vâng, chúng tôi rất lấy làm vinh dự và vui mừng trước lời đề nghị của anh, không dấu gì đó cũng là mơ ước từ bé của chúng tôi, nên ngày mai chúng tôi sẽ đến công ti các anh được chứ.
- Tất nhiên rồi, chúng tôi thật may mắn khi được 2 tài năng các cậu đồng ý, cậu là Jungkook, bao nhiêu tuổi rồi, à, còn có 1 anh bạn trắng trắng xinh xinh nữa phải không, cậu ấy tên gì, bao tuổi_Joon làm 1 hơi khiến Kook hỗn độn.
- Ờ ờ, anh ấy là Jimin, Park Jimin, rồi anh hỏi gì nữa ấy nhỉ, anh hỏi nhanh quá tôi không nhớ.
- Xin lỗi, tôi hơi bấn 1 chút vì vui quá, mai gặp sẽ nói chuyện rõ hơn nhé! Thay mặt công ti lần nữa cảm ơn các cậu đã gia nhập
- Dạ, chào anh.
- Cái con người này cũng buồn cười nhỉ?, hyung ngủ sớm đi, mai còn dậy sớm.
Hai anh em nằm xuống giường, nằm mãi cúng khong ngủ được. Jimin bất ngờ lên tiếng:
- Cái anh chàng hồi sáng đó nhìn như trong huyền thoại ấy Kookie nhỉ?.
- Ý anh là sao?.
- Là rất đẹp trai, như trong tranh vẽ ấy.
- Ừm! Em thấy anh em chúng ta như thế này là cũng khá tự hào rồi mà khi nhìn thấyanh ta em thấy mình lép vế quá, lại tài giỏi nữa chứ_Kook cười cợt.
- Đã zậy còn là con trai của tập đoàn lớn vậy, chắc giàu lắm nhỉ?_mắt Kook long lanh.
- Haha...anh thì thấy bình thường, anh ta đẹp trai thật, có thể ăn đứt em nhưng chưa chắc qua được anh đâu...hà hà..._Min chọc em mình.
- Hyung này, thôi ngủ đi_Kook quát yêu anh trai mình rồi nằm xuống, anh cũng thấ yvui vì lâu lắm rồi anh mới thấy Min nói đùa.
Nằm 1 lúc, 2 anh em cũng ngủ được. Nửa đêm, có bước chân tiến vào phòng của hai anh em.
- Jiminie, Jimin à, dậy đi con_thầy Hong kêu Min dậy.
- Có chuyện gì vậy thầy?_Min zụi mắt ngồi dậy như chú mèo con lười biếng.
- Suỵt! Ra ngoài đây ta có chút việc muốn nói với con.
- Có cần kêu Kookie dậy không ạ?.
- Không, chỉ mình con thôi.
Hai người bước ra sân tập võ. Thầy bắt đầu kể chuyện cho Min nghe:
- Con biết không?, từ khi thấy 2 đứa và cho 2 đứa vào võ đường này, ta đã rất thương yêu 2 con, bởi lẽ ta cũng có con trai, chắc con cũng nghe nói, nó là Zitao, nó rất ngoan ngoãn và cũng có niềm đam mê võ học như hai đứa, nó đánh võ rất giỏi và luôn sẵn sàng giúp đỡ kẻ yếu hơn. Nhưng không may, bất hạnh xảy ra với nó, năm nó chỉ mới 16 tuổi, thì có cướp vào nhà ta, chúng đánh cướp mọi thứ, lúc đó ta đang đi vắng và chỉ có mẹ con nó ở nhà. Khi nó thấy tên cướp xông vào lấy cuốn bí kíp võ công đi thì nó đã liều mình đánh trả, nó hạ được rất nhiều tên, nhưng đến khi nó đánh tên cầm đầu và giật lại được cuốn bí kíp thì 1 tên lao vào đâm nó, mẹ nó nhìn thấy liền chạy vào thì bị chúng hất ra đập đầu vô tường chết tại chỗ, nó gào lên lết đến bên mẹ nó thì bị tên cướp đâm thêm 1 nhát nữa vào người, nó chết nhưng trong tay vẫn ôm chặt cuốn bí kíp, ta về đến nhà thì nghe lại câu chuyện từ 1 môn sinh vì quá sợ hãi nên nấp vào 1 chỗ và đã chứng kiến hết mọi viêc, đó là Min Jae, chắc con còn nhớ, nó cũng là bạn thân nhất của Zitao, nhưng ta không ngờ nó lại dám lấy cắp cuốn bí kíp mà Zitao dùng mạng để đổi lại, ta rất thất vong_thầy kể trong nước mắt.
- Xin thầy đừng quá đau lòng, chuyên cũng đã qua lâu rồi, thầy phải giữ gìn sức khỏe nữa, sau này bọn con đi, không ai chăm sóc, thầy phải giữ gìn mình tốt hơn, cảm ơn thầy vì thầy đã tâm sự chuyện của thầy cho con nghe.
- Jimin này, thực sự ta kêu con dậy lúc nửa đêm không phải vì muốn kể chuyện của ta cho con nghe, ta chỉ muốn nói....haizzzz......con là 1 đứa ngoan, hiền lành, nhưng Jungkook nó lại không như vậy, nó dũng cảm, gan dạ, nhưng trong tấm lòng nó không được ngay thẳng, nó là 1 đứa có bản tính ẩn sâu trong nó là sự tham vọng nếu không muốn ta nói nó là 1 kẻ nguy hiểm.
- Sao thầy lại nói thằng bé như vậy chứ, nó rất thương con, là em nhưng nó luôn bảo vệ, che chở cho con dù bất cứ chuyện gì xảy ra, xin lỗi, nhưng con mong thầy rút lại những lời thầy vừa nói về thằng bé._Min tức giận khi nghe thầy nói về em mình như vậy.
- Con bình tĩnh nghe ta nói, ta không phủ nhận việc nỏ rất thương yêu con, nhưng đó là đối với con, còn đối với người khác thì sao?. Con biết không, ta nhận ra nó là người không đơn giản vì nụ cười của nó khi Min Jae bị đuổi khỏi võ đường, ta nhận ra nó không phải là người có tấm lòng lương thiện khi nghe nó nói về mục tiêu của nó khi ra đòn, và ta biết ngay từ đầu nó đã nói dối về tuổi tác của 2 đứa với ta đúng không?, để mong nhận được sự đồng cảm và giúp đỡ, ta nói không sai chứ Jimin.
- Dạ, thưa thầy, con con..._Min bất ngờ lắp bắp.
- Nó thông minh và rất giỏi, nhưng nếu sự thông mình và tài trí của nó không đặt đúng hướng thì sẽ trở thành 1 kẻ vô cùng nguy hiểm.
- Zậy sư phụ gọi con ra đây có chuyện gì ạ?...
- Ta muốn dạy con vài chiêu võ để có thể hạ gục những đòn hapkido nguy hiểm nhất của nó, ta không hề mong muốn nhưng ta nghĩ sẽ có ngày con dùng đến nó để chế ngự Jungkook.
- Ngày đó sẽ không bao giờ đến đâu thưa thầy, con tin thằng bé, con sẽ không học bất cứ cái gì để chống lại em con, con khôngmuốn làm tổn thương người thân duy nhất của con, con xin lỗi, thầy đi ngủ sớm đi ạ._Min thẳng thắn từ chối và vào phòng.
- Hyung đi đâu vào lúc nửa đêm vậy?_Jungkook mắt nhắm mắt mở hỏi Jimin..
- À! Hyung đi uống nước_giật cả mình nên Min nói theo phản xạ chứ đầu óc thì trống rỗng.
- Bình thường hyung có thấy em đi uống nước khi đang ngủ bao giờ đâu.
- Thì thì...thì tại món rau xào của em buổi chiều đó, mặn chết đi được_Min bình tĩnh hơn ứng biến.
- Ngon vậy mà chê mặn, thôi ngủ đi, nói nhiều.
- Hơ....,nãy giờ ai nói nhiều hơn chứ_Min cự lại.
Sáng hôm sau, 2 anh em xách hành lý, chào tạm biệt thầy rồi Bighit thẳng tiến. Hai anh em đứng trước công ti và nhìn nó 1 hồi thật lâu:
- Mình sẽ làm việc ở đây sao?_Jimin mơ màng.
- Chính xác thưa ngài_Jungkook vừa nói vừa rút điện thoại ra gọi cho Nam Joon.
- Anh Kim Nam Joon ạ, tôi là Jungkook, tôi đang đứng trước công ti của anh.
- Vậy ạ, vậy cậu có thể vào công ti, đến chỗ thang máy đi lên tầng 18, bước lên tầng 18 nhìn quanh sẽ thấy văn phòng marketing, cậu vào, tôi đâng ngồi trong, xin lỗi không xuống đón cậu được, tôi đang bận quá.
- Yes, no problem.
Hai anh em đi 1 mạch theo chỉ dẫn của Nam Joon và bước vào thì thấy anh chàng đang trong bộ vest rất chi là nghiêm túc, tai phải kẹp điện thoại bàn, tai trái kẹp điện thoại di động, tay thì liên tục đánh máy..v..v..( nói hơi quá để tăng hiệu ứng sự bận rộn của Nam Joon ). Quả thực, anh ta đang rất bận. Khẽ nháy mắt cho 2 anh em ngồi đợi chút xíu, Joon nhanh chóng thu xếp công việc và anh tiến đến chỗ 2 anh em và nói chuyện:
- Hai cậu có thể tự giới thiệu về bản thân mình một chút được không?
- Dạ, tôi là Jeon Jungkook năm nay 19 tuổi, sở trường của tôi là hát, võ thuật và chơi piano, tôi ước mơ trở thành ca sĩ từ nhỏ_Jungkook giới thiệu nhanh chóng về mình.
- Tôi là Park Jimin, 21 tuổi, sở trường của tôi là hát và nhảy, rất vui đượcgặp anh.
- Cậu tên là Park Jimin sao?_Joon nhìn Min hỏi.
- Vâng, có vấn đề gì không ạ?.
- À không! Chẳng qua thấy lạ là hai cậu là anh em sao họ lại khác nhau?
- Chúng tôi là anh em họ_Jungkook lại nhanh trí hơn.
- À! Vậy các cậu gọi tôi là anh nhé, tôi đã 23 tuổi rồi_Joon niềm nở.
- Chà, anh giỏi thật, 23 tuổi mà đã làm trưởng phòng, thật đáng nể_hai anh em cùng nói.
- Có gì đâu mà, chờ tôi chút, thư kí Choi, cô lên đây tôi có việc muốn nhờ cô chút xíu_Joon quay sang điên thoại và gọi thư kí riêng của mình lên.
- Dạ anh gọi em_thư kí lễ phép.
- Cô dẫn 2 anh bạn này đi tham quan công ti và chỉ chỗ ở cho họ, từ nay họ là thành viên của nhóm nhạc mới nằm trong dự án của chúng ta năm nay_Joon bàn giao với cô thư kí xinh đẹp.
- Dạ, anh cứ yên tâm.
Cô thư kí dẫn hai anh em đi thăm quan xong và rồi trở lại văn phòng
- Dự án của công ti chúng tôi năm nay chủ yếu đầu tư vào 1 nhóm nhạc nam mang tên DANGER với mong muốn các bạn sẽ là đối thủ nguy hiểm của các nhóm nhạc khác trong tương lai, những sản phẩm của chúng ta làm ra sẽ gây nghiện đối với mọi người, trong nhóm gồn 6 thành viên. Chúng tôi chỉ mới có được 3 tài năng và tôi cũng mời tới đây làm quen với mọi người là Jackson, Kai và Sehun, cả 3 đều là tài năng được chọn lựa rất kỹ và bây giờ thêm 2 cậu là 5 người, có thể sẽ còn thêm 1 người nữa mà công ti đang chọn lọc.
Tất cả mọi người đều quen nhau 1 cách nhanh chóng và hai người đều để lại ấn tượng tốt cho các thành viên và các thành viên cũng làm cho 2 người rất yêu quý, đặc biệt là anh leader Jackson, Jackson rất được mọi người yêu quý vì sự thân thiện, hài hước và nụ cười tỏa nắng của anh. Cuộc nói chuyên nhanh chóng kết thúc và mọi người đi về, vừa quay đi thì Jungkook bị kéo lại bởi 1 bàn tay và không ai xa lạ, đó là Nam Joon:
- Em thật là tuyệt vời đó, cậu zễ thương lắm biết không hả cún?
- Dạ, em cảm ơn_ " cún ư, cún sao, mặt mình giống chó à, lão này đang có ý định gì đây, hì hì". Jungkook vừa đỏ mặt quay đi lại vừa nghĩ trong đầu.
Min-Kook được xếp ở cùng 1 phòng trong kí túc xá và từ đó, ngày nào Joon cũng đến chỗ của 2 anh em họ chơi, "lửa gần rơm lâu ngày cũng béng", tình cảm của Jungkook và Nam Joon ngày càng tăng và chẳng bao lâu thì họ thừa nhận với dư luận về quan hệ tình cảm của họ. Nam Joon hết lòng yêu thương và chiều chuộng Jungkook, hễ cứ có thời gian là 2 người lại quấn quýt như sam và công việc của nhóm cũng tiến triển rất tốt. Phải chi cuộc sống tốt đẹp ấy mãi vậy, nhưng thời gian cúng dần trôi...
Một ngày, khi 5 thành viên đang luyện tập thì có 1 thành viên mới bước vào. Anh là 1 chàng trai có gương mặt xinh đẹp hơn1 cô gái, hiền lành và đặc biệt có 1 điểm rất thu hút người khác đó chính là đôi môi mọng đỏ, ai nhìn cũng quý, ngoại trừ Jungkook: " sao anh ta lại đẹp trai như thế chứ, cái gì, Sehun hyung nói anh ta trong còn trong sáng hơn cả mình sao, không, tất cả mọi người đều biết Jungkook này mới là gương mặt của DANGER, bây giờ sao lại có chuyện xuất hiện thêm 1 visual nữa chứ, không, mình sẽ không để chuyện đó xảy ra". Lòng ghen ghét và sự đố kị của Baekhyun trỗi zậy. Không những đẹp, cậu ta còn hát rất hay và tính tình lại ôn hòa nữa chứ, Jungkook sợ rằng sẽ thua mất. Nói vậy chắc tất cả mọi người đều nhận ra đó là ai rồi, vâng, đó là nai Kim Seokjin. Vì ghen ghét, nên những ca khúc mới hầu như Kook không để Jin hát, mà luôn tìm cách làm khó anh. Cũng như khi nhảy, anh cứ lớn tiếng rằng Jimin và Kai mới là nhảy chính và và luôn nói móc khả năng vũ đạo để làm cho Jin mất tinh thần, mọi người đều rất khó chịu và không phục nhưng vì Jungkook là người yêu của Nam Joon nên cũng không ai zám nói lại, nhưng Nam Joon là con người chính trực, biết sai biết đúng, anh luôn phân bố và sắp xếp công việc hợp lý nhất với vai trò của từng thành viên trong nhóm nên Jin cũng được đối xử công bằng và anh rất cảm kích Joon trước hành động đó, còn riêng Jungkook thì rất tức giận và luôn tìm mọi thủ đoạn để loại Jin ra khỏi nhóm. Vào một buổi tập, khi Jin phải nhay 1 động tác nguy hiểm và khó, bằng thân thủ tốt của mình, Jungkook đã chớp lấy cơ hội và "bặp", Jungkook nhanh chóng đạp vào chân Jin 1 cái thật mạnh khiến Jin phải hứng 1 cú ngã rất mạnh xuống dưới đất. Cú ngã khiến Jin bị chấn thương đầu gối, và ngay lúc đó Jimin chạy đến đỡ Jin lên và hét vào mặt Jungkook:
- Em làm cái trò gì thế?, sao em lại đối xử với Jin hyung như vậy, anh ấy làm gì em chứ?
- Em làm gì chứ, em đang tập mà, anh ta tự làm tự chịu, sao hyung lại lớn tiếng với em như thế chứ.
- Để em đưa hyung đi bệnh viện_bỏ ngoài tai những câu nói của Kook, lúc này Jimin chỉ chăm chăm quan tâm đến vết thương của Jin.
- Nè, hyung có nghe em nói gì không?, sao lại làm lơ thế hả?_Jungkook nổi nóng với Jimin.
- Em đừng nghĩ hyung không nhìn thấy, hyung không muốn nói gì với em nữa hết_Jimin rất giận và xốc Jin lên vai để cõng anh xuống
- Tôi không sao đâu, 2 cậu đừng có mà cãi nhau nữa_đau đến xanh mặt nhưng Jin vẫn ra sức khuyên hai anh em
- Thôi đi! anh đừng có mà giả nhân giả nghĩa trước mặt tôi_Jungkook quát Jin.
- Em mới là người nên thôi đi đó, thật là quá quắt mà_Jimin quát trả Jungkook và nhanh chóng cõng Jin đi. Lần này Jimin đã thực sự quá giận, Jimin đã nhịn Jungkook nhiều lần vì không muốn 2 anh em phải xảy ra xích mích nên Min đã im lặng, nhưng đến lúc này thì anh không thể nhịn thêm được nữa.
Kook quay lại định cãi với Min thì thấy Joon đang đứng đó nhìn mình nãy giờ, anh đã đứng đó từ rất lâu và đã chứng kiến tất cả, anh quá thất vọng về người mình yêu. Một người có gương mặt như thiên thần thế kia tại sao lại cóthể hành động như 1 ác quỷ như thế chứ, anh vội vàng quay đi, Kook kéo tay anh lại:
- Nam Joon, nghe em nói đã.
- Em còn muốn nói gì, em còn muốn nói gì khi tôi đã chứng kiến tất cả mọi việc, em nghĩ là tôi mù sao?, thực sự bây giờ tôi không muốn nghe bất cứ điều gì từ em cả_Nam Joon tiếp tục bước đi.
- Anh tiếp tục bước đi nữa thì đừng bao giờ đến tìm em nữa, tại sao anh lại không thể nghe 1 lời giải thích từ em chứ_Kook gào lên.
- Em nói đi_Nam Joon đứng lại nhưng không quay đầu lại.
- Tại sao anh không nhận ra được chứ, từ khi Jin xuất hiện, anh ta đã xáo trộn cuộc sống của tôi, anh ta gần như đã cướp đi vị trí của tôi trong nhóm và bây giờ anh ta cũng đã sắp cướp đi người yêu của tôi rồi.
- Em nói cái gì chứ_bây giờ Nam Joon mới quay lại với vẻ mặt tức giận.
- Hứ! anh đừng tưởng rằng tôi không nhận ra rằng nó có tình ý với anh, còn anh thì luôn giúp đỡ, che chở cho nó, anh tưởng là tôi không nhận ra chắc._Jungkook lại đổ tội cho Nam Joon.
- Vậy là từ trước giờ, tuy ở bên tôi nhưng trong lòng em luôn có khúc mắc, em chưa bao giờ thực sự tin tưởng tôi.
- Em, em..._Kook lại lắp bắp.
- Em có suy nghĩ như thế nào đi chăng nữa thì từ trước đến giờ, trong lòng tôi cũng chỉ có 1 mình em, chưa bao giờ tôi nghĩ đến ai khác nhưng trong em lại luôn có nỗi nghi ngờ.
- Em tin anh nhưng em không thể tin nó, vì em yêu anh mà_Kook cố biện minh.
- Thôi ,em đừng nói thêm nữa, anh cần thời gian suy nghĩ thêm cho tình yêu của chúng ta, em hãy tự suy nghĩ lại tình yêu em dành cho tôi có được không?_Nam Joon nhẹ nhàng quay đi
Lúc này, Kook chỉ đứng đó, quay người đấm vào tường một phát khiến cho gương trong phòng tập vỡ tan tành. Nam Joon chạy xe rượt theo chiếc taxi chở Jin và Jimin vào bệnh viện, đến bệnh viện, Jin được đẩy vào phòng cấp cứu, Nam Joon và Jimin ngồi chờ ở bên ngoài.
@=@x
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro