Ngoại truyện 3: "Khi hai thế giới giao thoa" (P4)
Ánh nắng yếu ớt từ cửa sổ lọt vào căn phòng, nhẹ nhàng đánh thức Haruto. Cậu mở mắt, nhận ra mình vẫn đang nằm trong vòng tay của Ron. Người kia gối đầu lên vai cậu, hơi thở đều đặn phả vào cổ. Haruto thở dài, cố gắng dịch người ra để không làm Ron tỉnh giấc, nhưng cánh tay của Ron siết lại chặt hơn.
“Ron,” Haruto khẽ gọi, vỗ nhẹ vào người anh. “Dậy đi. Trời sáng rồi.”
Ron rên rỉ trong họng, giọng nói còn ngái ngủ: “Chỉ thêm chút nữa thôi, Haru...” Anh dụi mặt vào vai Haruto, như thể muốn tận hưởng sự ấm áp này lâu hơn.
Haruto nhíu mày, vừa bất lực vừa buồn cười. “Ron, dậy đi. Chúng ta còn phải khám phá thế giới này chứ.”
Nghe vậy, Ron khẽ động đậy. Đôi mắt anh mơ màng mở ra, nhìn Haruto với vẻ lười biếng pha chút tinh nghịch. “Khám phá thế giới này? Nếu cậu ở đây, thì thế giới này chẳng phải đã đủ hoàn hảo rồi sao?”
Haruto đỏ mặt, không muốn đôi co thêm. Cậu ngồi dậy, kéo Ron ra khỏi giường. “Không đùa nữa. Dậy mau!”
Ron ngáp một cái thật lớn, xoa xoa mắt, rồi cuối cùng cũng chịu ra khỏi ổ chăn. Cả hai nhanh chóng làm thủ tục buổi sáng, và khi rời khỏi phòng, họ sang phòng bên cạnh.
_________
Cửa phòng Ron bản gốc vừa mở ra, mùi thơm của thức ăn liền bay tới. Totomaru đang bày biện những món ăn sáng đơn giản lên bàn: trứng chiên, bánh mì, và một ít salad. Anh liếc nhìn Haruto và Ron bước vào, cười rạng rỡ.
“Chào buổi sáng! Hai người dậy muộn thật đấy. Tôi đã chuẩn bị xong hết rồi đây,” Totomaru nói, giọng vui vẻ.
Ron bản gốc đứng bên cạnh, tay cầm một ly cà phê siro đường đen, nhìn Ron hiện tại với ánh mắt trêu chọc. “Ngủ ngon chứ? Haru trông có vẻ rất tỉnh táo, nhưng cậu thì hơi tệ nhỉ.”
Ron hiện tại phớt lờ lời trêu, thản nhiên ngồi xuống ghế. Haruto thì mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Bữa sáng trông ngon đấy. Tối nay, để tôi chuẩn bị bữa tối cho mọi người nhé.”
Totomaru nghe vậy, mắt sáng lên. “Thật sao? Tuyệt vời! Tôi đã nghe Ron nói cậu nấu ăn giỏi rồi.”
Ron hiện tại liền chen vào, ánh mắt lấp lánh: “Phải đấy. Đồ ăn Haru làm ngon lắm. Tin tôi đi, cậu sẽ nghiện ngay thôi.”
Haruto lườm Ron, nhưng không nói gì, chỉ kéo ghế ngồi xuống. Ron bản gốc khẽ cười, rồi cả nhóm cùng nhau thưởng thức bữa sáng trong không khí thoải mái.
Họ nói chuyện về những kế hoạch trong ngày, về các bước tiếp theo để xử lý tổ chức bí mật, và cả những điều thú vị mà Ron và Haruto muốn khám phá ở thế giới này.
_____________
Hôm nay là một ngày nghỉ hiếm hoi sau chuỗi ngày vất vả xử lý vụ án tổ chức bí mật. Ron bản gốc và Totomaru quyết định dẫn Ron hiện tại và Haruto đi tham quan Tokyo để giúp họ thư giãn, đồng thời cũng là dịp để cả nhóm gắn kết hơn.
Điểm đến đầu tiên là Tháp Tokyo, biểu tượng nổi tiếng của thành phố. Khi đứng dưới chân tháp, cả nhóm không khỏi trầm trồ trước vẻ đẹp kiêu hãnh của tòa tháp đỏ trắng nổi bật dưới ánh nắng.
“Tháp Tokyo ở thế giới của chúng tôi giống y hệt,” Haruto lên tiếng, ánh mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên. “Ngay cả chi tiết nhỏ như cột đèn gần lối vào cũng không khác gì.”
Cả nhóm đi thang máy lên đài quan sát. Khi ngắm nhìn toàn cảnh thành phố rộng lớn từ trên cao, Ron hiện tại chỉ tay về phía một góc, nơi có một quán cà phê nhỏ. “Haru, đó là quán cà phê giống hệt nơi chúng ta thường ghé. Có khi nào họ cũng bán loại bánh táo cậu thích không?”
Haruto khẽ cười, đáp lại với sự ấm áp trong ánh mắt.
Totomaru hào hứng chỉ tay về phía bến cảng. “Nhìn kìa, Tokyo ở đây đẹp thật đấy! Có khi nào ở thế giới của cậu cũng có cảnh đẹp thế này không?”
Haruto khẽ cười, đáp: “Có, nhưng cảm giác ở đây… khác một chút.”
Ron hiện tại đứng gần Haruto, tay lướt nhẹ trên lan can. “Khác như thế nào?”
Haruto im lặng một lúc, rồi khẽ lắc đầu. “Tôi cũng chưa rõ, có lẽ phải đi thêm mới biết được.”
Rời khỏi Tháp Tokyo, cả nhóm đến Đền Meiji, nơi yên tĩnh và trầm mặc giữa lòng thành phố nhộn nhịp. Con đường dẫn vào đền phủ bóng cây xanh mát, không khí trong lành khiến ai cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
“Đền Meiji này đúng là giống hoàn toàn với thế giới của chúng tôi,” Haruto nhận xét, mắt chăm chú nhìn cánh cổng torii cao lớn trước mặt. “Ngay cả màu sắc và cách bài trí cũng không có chút khác biệt. Thật lạ khi tôi cảm thấy thân thuộc đến vậy, dù đây không phải là nơi tôi sinh ra.”
Ron bản gốc đứng bên cạnh, ánh mắt sắc lạnh nhưng dịu dàng. “Có thể giữa hai thế giới này tồn tại một sự liên kết nào đó. Cậu và Ron xuất hiện ở đây chắc chắn không phải ngẫu nhiên.”
Ron hiện tại bước đến, vòng tay qua vai Haruto. “Nếu đã giống thế giới của chúng ta, thì tôi chắc chắn Haru sẽ thích nơi này.”
Totomaru thì mải mê viết điều gì đó lên một tấm gỗ ema. Khi Haruto tò mò nhìn, Totomaru cười, cậu vừa viết vừa nói: “Tôi ước rằng chúng ta sẽ sớm tìm ra cách để Ron và Haruto trở về. Thế giới này tuy thú vị, nhưng tôi nghĩ hai người vẫn muốn về nhà, đúng không?”
Ron hiện tại cười nhẹ, quay sang Haruto. “Tôi thì không chắc lắm. Có khi Haru muốn ở đây lâu hơn để giải quyết hết mọi thứ.”
Haruto không trả lời, chỉ nhìn Ron bằng ánh mắt vừa trách móc vừa bất lực.
Tiếp theo, cả nhóm ghé qua chợ Ameya-Yokocho, nơi nhộn nhịp với vô số quầy hàng bày biện đầy màu sắc. Từ thức ăn đường phố thơm nức mũi đến quần áo, đồ lưu niệm bắt mắt, chợ như một bức tranh sống động khiến ai cũng cảm thấy hào hứng.
“Chợ này đúng là đông vui thật,” Haruto lên tiếng, ánh mắt lướt qua những gian hàng rực rỡ. “Ở thế giới của chúng tôi cũng có một khu chợ tương tự, nhưng không náo nhiệt đến mức này.”
Totomaru lập tức tươi cười, nắm lấy tay Haruto kéo đi khắp nơi. “Thế thì phải trải nghiệm ngay! Đi nào, tôi sẽ giới thiệu những món đặc sản ở đây cho cậu.”
Cậu mua một xiên thịt nướng nóng hổi, đưa cho Haruto rồi tự mình cầm một phần lớn takoyaki về phía Ron bản gốc. “Cậu ăn thử đi! Đây là món đặc trưng của chợ này, không ăn là tiếc cả đời!”
Haruto cầm xiên thịt nướng, chần chừ một chút rồi cắn thử một miếng. Đôi mắt cậu sáng lên khi hương vị đậm đà lan tỏa. “Ngon thật! Tôi chưa bao giờ ăn món nào giống thế này.”
Ron hiện tại đứng bên cạnh, ánh mắt vừa trêu chọc vừa chăm chú quan sát Haruto. Khi thấy cậu ăn với vẻ hào hứng, Ron nhoẻn miệng cười: “Cậu trông thật đáng yêu khi ăn như thế.”
Haruto khựng lại, mắt mở to rồi nhanh chóng đỏ mặt. “Ron! Đừng nói linh tinh ở chỗ đông người như thế!”
Ron nhún vai như không có gì to tát. Nhưng ngay lúc Haruto vừa định ăn thêm một miếng, Ron đã cúi xuống, há miệng cắn một miếng từ xiên thịt nướng trên tay Haruto với thái độ vô cùng tự nhiên.
Haruto trợn mắt: “Ron! Tự đi mua mà ăn đi!”
Ron nhai chậm rãi, rồi tỉnh bơ nhận xét: “Đúng là ngon thật.” Sau đó, anh nghiêng đầu, nhìn Haruto bằng ánh mắt nửa đùa nửa thật: “Nhưng mà đồ của Haru lúc nào cũng ngon hơn.”
Haruto hoàn toàn á khẩu, mặt càng lúc càng đỏ. “Ron! Anh đúng là...”
Ở phía xa, Ron bản gốc đứng khoanh tay, thở dài với vẻ mặt bất lực nhưng không giấu được nụ cười nhàn nhạt: “Hai người này đúng là không biết kiềm chế. Họ có nhớ đây là chỗ đông người không?”
Totomaru bật cười, đưa một miếng takoyaki vào miệng rồi thì thầm với Ron bản gốc: “Tôi cá rằng Ron hiện tại đang tận dụng từng cơ hội để làm Haruto bối rối. Có vẻ như cậu ấy thích Haruto đến mức không giấu được nữa rồi.”
Ron bản gốc nhướng mày, ánh mắt hướng về cặp đôi phía trước, rồi nhẹ nhàng đáp: “Không cần cá. Chuyện đó quá rõ ràng rồi.”
Totomaru phá lên cười, trong khi Ron bản gốc chỉ lắc đầu cười nhạt. Ở phía trước, Haruto vẫn đang lườm Ron hiện tại, nhưng ánh mắt dịu hơn rất nhiều so với giọng nói nghiêm nghị của mình.
Điểm đến cuối cùng là Vịnh Odaiba, nơi cả nhóm tận hưởng không gian yên bình bên bờ biển. Họ đi bộ trên cây cầu Rainbow Bridge, ngắm nhìn ánh đèn lấp lánh phản chiếu trên mặt nước.
Ron bản gốc bước đi chậm rãi, ánh mắt trầm ngâm nhìn về phía xa. “Thế giới này có lẽ giống như một tấm gương phản chiếu của thế giới hai người. Nhưng tôi nghĩ điều làm nên sự khác biệt không phải là cảnh vật, mà là cách chúng ta tương tác với nhau.”
Haruto nhìn Ron bản gốc, rồi quay sang Ron hiện tại, như đang suy nghĩ điều gì đó.
________
Sau khi kết thúc chuyến tham quan Tokyo, cả bốn người quyết định ghé vào một siêu thị lớn để mua nguyên liệu cho bữa tối. Bên trong siêu thị, ánh đèn sáng rực chiếu lên những kệ hàng được sắp xếp ngăn nắp, từng quầy hàng đều đầy ắp thực phẩm và nguyên liệu tươi ngon.
Totomaru là người dẫn đầu, hăng hái kéo một chiếc xe đẩy, đi thẳng về phía quầy rau củ. Cậu liên tục chỉ vào các loại thực phẩm và quay lại hỏi ý kiến của mọi người.
“Cà rốt này được không? À mà có cần khoai tây không nhỉ? Hay thêm cả hành tây để làm món hầm đi?” Totomaru vừa nói vừa chất đồ vào xe đẩy, mặc kệ sự đồng ý của ai khác.
Ron hiện tại đứng khoanh tay, nhìn Totomaru chất đồ vào xe mà không hề kiểm soát. Anh khẽ nhếch mép, trêu chọc: “Toto, cậu định nấu ăn cho cả tuần sao? Xe đẩy này đầy sắp tràn rồi.”
Totomaru quay lại, cười vô tư. “Có gì đâu, đồ ăn ngon thì mua nhiều chút cũng được mà! Vả lại, biết đâu hai Ron của chúng ta ăn khỏe thì sao?”
Haruto khẽ lắc đầu, tay cầm một bó rau cải, đặt nhẹ vào xe đẩy. “Chỉ cần đủ nguyên liệu cho bữa tối nay thôi. Đừng quên chúng ta chỉ có một gian bếp nhỏ.”
Ron bản gốc, từ đầu đến giờ chỉ đứng bên cạnh quan sát, khẽ cười. “Thế thì tốt hơn hết là để Haruto lên kế hoạch. Cậu ấy cũng là người nấu chính mà, chúng ta chỉ cần làm theo cậu ấy thôi.”
Nghe vậy, Haruto thở dài, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ dịu dàng. “Thôi được rồi. Tôi sẽ đảm nhận việc lên thực đơn. Nhưng các cậu không được tự tiện mua thêm mấy thứ linh tinh đâu đấy.”
Totomaru rên rỉ: “Chán thế, chẳng vui gì cả…” Nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn đi theo Haruto, giúp cậu chọn nguyên liệu.
Trong khi đó, Ron hiện tại và Ron bản gốc lại đi dạo quanh quầy hàng bánh kẹo, hoàn toàn không quan tâm đến nhiệm vụ chính. Ron hiện tại cầm lên một hộp bánh quy, giơ lên hỏi Ron bản gốc: “Cậu thấy cái này thế nào? Tôi nhớ Haru thích đồ ngọt.”
Ron bản gốc nhướn mày, đáp lời: “Toto bên tôi không thích đồ ngọt, cậu chắc chứ?”
Ron hiện tại cười, ánh mắt lấp lánh. “Chắc chắn. Cậu ấy không thích nhiều, nhưng đôi khi ăn một ít thì lại rất vui.”
Cả hai Ron trao nhau ánh nhìn ngầm hiểu, rồi quyết định mua hộp bánh đó.
_____
Trên con đường về chung cư, bốn người bước đi trong ánh sáng dịu nhẹ của những ngọn đèn đường. Không khí buổi tối yên bình nhưng trong lòng Haruto lại gợn lên những suy nghĩ khó diễn tả.
Haruto khẽ thở dài, phá tan sự im lặng: “Tôi nghĩ... tôi đã nhận ra điểm khác biệt lớn nhất giữa thế giới này và thế giới của chúng tôi.”
Totomaru tò mò quay lại, vẫn giữ nụ cười tươi trên môi. “Lại nữa à, Haruto? Điểm khác biệt gì chứ? Chúng ta vừa đi qua cả Tokyo, mà cậu còn tìm thấy gì khác sao?”
Haruto lắc đầu, ánh mắt nghiêm túc. “Không phải Tokyo hay những địa điểm. Những thứ đó giống nhau đến khó tin. Cả Ron nữa… Dù hai người gần như y hệt nhau, nhưng…” Haruto ngừng một chút, quay sang nhìn Totomaru. “Điểm khác biệt duy nhất… chính là tôi và cậu.”
Totomaru chớp mắt ngạc nhiên. “Tôi? Điểm khác biệt gì mà khiến cậu phải suy nghĩ nhiều thế?”
Haruto cúi đầu, giọng nói trầm xuống. “Ngoại hình của chúng ta giống nhau, nhưng mọi thứ khác đều hoàn toàn khác biệt. Tên của tôi là Haruto, còn cậu là Totomaru. Nhưng không chỉ vậy... Cậu là người năng động, nhiệt huyết và luôn cố gắng không ngừng. Cậu biết cách khiến mọi người xung quanh cảm thấy được khích lệ, được hỗ trợ. Tôi... thì không giống thế.”
Totomaru sững lại, không biết phải đáp lời ra sao. Ron hiện tại, từ nãy giờ vẫn im lặng đi bên cạnh Haruto, cuối cùng lên tiếng, giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ đang kéo Haruto đi xa hơn:
“Haru, đừng nói nữa.”
Haruto quay sang nhìn Ron, ánh mắt ngạc nhiên pha chút bối rối. Ron hiện tại dừng lại, đứng đối diện cậu, ánh mắt sâu thẳm và nghiêm túc đến lạ thường.
“Cho dù thế giới này có giống nhau đến thế nào, cho dù tôi và Ron kia có y hệt nhau đi nữa...” Ron ngừng một chút, như để chắc chắn rằng từng từ mình nói ra đều đến được với Haruto. “Tôi luôn khẳng định rằng cậu là cộng sự đầu tiên và duy nhất của tôi.”
Haruto khựng lại, đôi mắt mở to.
“Chính cậu, Haru. Không phải Toto, không phải ai khác,” Ron tiếp tục, giọng nói bỗng trầm lắng hơn. “Chính cậu đã kéo tôi ra khỏi vũng lầy của quá khứ 5 năm trước. Nếu không có cậu, tôi không biết mình sẽ như thế nào. Cậu là người duy nhất mà tôi chọn để cùng sát cánh.”
Haruto im lặng, những lời nói của Ron như khắc sâu vào lòng cậu.
Ron nhấn mạnh: “Cậu là cậu, và Toto là Toto. Hai người hoàn toàn khác biệt. Chính vì thế mà cả hai đều đặc biệt, theo cách riêng của mình.”
Totomaru nhìn Ron hiện tại, rồi lại nhìn Haruto, nở một nụ cười nhẹ nhàng. “Nghe thế thì Haruto yên tâm chưa? Tôi có thể đặc biệt theo cách của tôi, nhưng cậu cũng chẳng thua kém gì đâu.”
Ron bản gốc từ đầu đến giờ vẫn lặng im, cuối cùng cũng lên tiếng. “Có lẽ, chính sự khác biệt ấy mới khiến thế giới này trở nên thú vị. Nếu Haru và Toto mà giống nhau hoàn toàn, thì mọi thứ đã quá đơn điệu rồi.”
Haruto mỉm cười nhẹ, không nói gì thêm. Lòng cậu bỗng thấy nhẹ nhõm hơn trước.
Ron hiện tại quay đi, nhưng đôi mắt ánh lên sự dịu dàng khi nhìn Haruto từ phía sau. Trong lòng anh, không có gì quan trọng hơn việc Haruto hiểu rõ giá trị của chính mình.
____________
Về đến chung cư, cả nhóm nhanh chóng phân công công việc để chuẩn bị bữa tối. Haruto, với lời đề nghị từ sáng, đứng ra nhận trách nhiệm chính. Ron hiện tại đã tự mình chiếm lấy vị trí phụ bếp, đuổi khéo Totomaru và Ron bản gốc ra khỏi bếp.
“Tôi không cần cả hai làm phiền thêm,” Ron hiện tại nhấn mạnh, tay cầm con dao thái hành. “Tôi sẽ hỗ trợ Haruto. Mấy người ngồi ngoài chờ là được.”
Ron bản gốc ngẩng đầu, nhướng mày đầy hứng thú. “Ồ, cậu cũng biết nấu ăn à, Ron?”
Ron hiện tại nhếch môi, tự tin đáp: “Không. Nhưng tôi đủ khéo để không phá hỏng mọi thứ như Totomaru.”
Totomaru từ phòng khách hét lên: “Này! Tôi nấu ăn cũng được mà!”
Haruto không nhịn được, bật cười, vừa sơ chế nguyên liệu vừa quay sang nhìn Ron. “Đừng có làm phức tạp mọi thứ. Nếu không, đừng trách tôi đuổi anh ra luôn.”
Ron hiện tại chỉ nhún vai, bước tới đứng gần Haruto hơn. Mỗi lần Haruto định lấy gì đó, anh đã nhanh tay lấy trước và đưa cho cậu, ánh mắt thoáng nét thích thú khi nhìn thấy Haruto tập trung vào công việc.
“Haruto,” Ron bất ngờ cất tiếng, giọng nói pha chút trầm ấm. “Cậu luôn giỏi những việc như thế này. Khi nào tôi mới học được đây?”
Haruto lườm anh một cái, giọng đùa cợt: “Anh học? Có lẽ sẽ mất cả đời đấy.”
“Vậy thì tốt hơn là tôi cứ để cậu nấu cả đời,” Ron đáp tỉnh bơ, ánh mắt lóe lên nét nghịch ngợm.
Haruto khẽ đỏ mặt, nhưng nhanh chóng cúi xuống tập trung thái rau, tránh ánh mắt Ron.
Bên ngoài phòng khách, Totomaru và Ron bản gốc ngồi trên sofa, trò chuyện rôm rả trong khi chờ đợi.
“Ron,” Totomaru nghiêng đầu nhìn sang người cộng sự của mình, giọng nói đầy sự tò mò. “Cậu có thấy hai người họ kỳ lạ không? Haruto và Ron hiện tại ấy.”
Ron bản gốc nhún vai, đáp với vẻ điềm tĩnh quen thuộc: “Kỳ lạ? Tôi nghĩ họ chỉ thân thiết theo cách của riêng họ thôi. Mà nói thật, tôi nghĩ cậu nên học hỏi Haruto đấy.”
“Học cái gì cơ?” Totomaru ngớ người.
“Cách nấu ăn,” Ron bản gốc bật cười.
Sau một lúc, bữa tối cuối cùng cũng được dọn ra. Haruto bày biện các món ăn một cách cẩn thận, từng đĩa thịt hầm, salad rau củ, và một nồi súp miso nóng hổi được đặt lên bàn.
Ron hiện tại đứng bên cạnh, vẻ mặt đầy tự hào. “Tôi đã bảo rồi, đồ Haruto nấu luôn ngon nhất.”
Totomaru nhìn bàn ăn, mắt sáng lên. “Nhìn thế này là tôi đói không chịu nổi rồi!”
Ron bản gốc mỉm cười nhẹ, kéo ghế ngồi xuống. “Được rồi, mọi người ngồi đi. Hôm nay, bữa tối này là đặc biệt nhất từ trước đến giờ.”
Haruto cuối cùng cũng ngồi xuống, cảm thấy có chút ngại ngùng khi mọi người dành nhiều lời khen cho mình. Ron hiện tại, không chút do dự, gắp một miếng thịt từ đĩa hầm đưa vào miệng. Anh lập tức nhắm mắt, thở dài hài lòng.
“Xuất sắc,” anh nói ngắn gọn nhưng đầy cảm xúc.
Totomaru và Ron bản gốc cũng không chậm trễ, vừa ăn vừa không ngừng khen ngợi.
“Haruto,” Totomaru nói với vẻ nghiêm túc hiếm thấy. “Nếu cậu ở thế giới này, tôi chắc chắn sẽ giao luôn nhiệm vụ nấu ăn cho cậu mỗi ngày.”
Haruto bật cười. “Thôi, tôi cũng cần nghỉ ngơi chứ. Nhưng nếu có dịp, tôi sẽ nấu thêm vài bữa nữa.”
Ron hiện tại nhìn Haruto, ánh mắt lấp lánh ý cười, nhưng trong lòng lại âm thầm hài lòng. “Haruto của tôi luôn làm tốt mọi thứ,” anh nghĩ thầm, cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng.
Bữa tối kết thúc trong không khí vui vẻ, tiếng cười nói rộn ràng làm ấm cả căn phòng.
_________
Sau những ngày nghỉ ngơi hiếm hoi, không khí dần căng thẳng trở lại khi Totomaru nhận được một cuộc gọi từ chị Amamiya. Giọng chị rõ ràng và tràn đầy phấn khích.
“Totomaru, chúng tôi đã bắt được tên đầu sỏ. Hắn đang bị tạm giữ để chuẩn bị tra hỏi. Cậu và Ron tới ngay đi!”
Totomaru cúp máy, quay sang ba người còn lại trong phòng. Anh truyền đạt thông tin ngắn gọn, ánh mắt không giấu nổi vẻ quyết tâm. “Đến lúc kết thúc vụ án này rồi.”
Ron hiện tại nhếch môi cười, gật đầu. Haruto đứng dậy, chỉnh lại áo khoác. Còn Ron bản gốc, vẫn với phong thái điềm tĩnh quen thuộc, chậm rãi rời khỏi ghế.
“Đi thôi,” Ron bản gốc nói. “Chúng ta sẽ tìm hiểu tất cả bí mật của tổ chức này.”
___________
--Phòng tra hỏi của sở cảnh sát Tokyo--
Khi bước vào, ánh sáng từ bóng đèn treo tỏa xuống bàn kim loại lạnh lẽo, nơi một người đàn ông gầy gò với mái tóc bạc trắng rũ rượi đang ngồi. Hắn không ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu, sâu hoắm, giống như một người không còn sức sống. Trước mặt hắn là Ron bản gốc, Totomaru, Ron hiện tại, và Haruto.
Tên đầu sỏ – Akimura Seijiro, từng là một nhà nghiên cứu năng lượng nổi tiếng hai thập kỷ trước. Khi còn trẻ, Akimura là một thiên tài khoa học, nhưng bi kịch xảy ra khi dự án nghiên cứu về một nguồn năng lượng mới của hắn bị hủy bỏ. Hội đồng nghiên cứu cho rằng ý tưởng của Akimura quá nguy hiểm và phi đạo đức, khiến hắn bị tước bằng cấp và đuổi khỏi ngành.
Ron bản gốc đan chặt tay trước ngực, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Akimura Seijiro. Anh cất giọng, chậm rãi nhưng đầy uy lực:
“Vụ án này bắt đầu từ thư viện cũ Shinkyo, nơi chúng tôi tìm thấy một cuốn sách kỳ lạ. Cuốn sách không phải là một bản ghi chép thông thường, mà là một tập hợp các ký hiệu và bản đồ dẫn đường đến những tài liệu mật liên quan đến ông. Người để lại cuốn sách đó chính là Kobayashi Naomi, đồng nghiệp cũ của ông. Bà ấy phát hiện ra những bí mật kinh hoàng mà ông cố giấu suốt 20 năm.”
Akimura khẽ nhếch mép, ánh mắt tràn đầy sự méo mó của điên cuồng. “Naomi... Đúng là bà ta. Luôn cố gắng chọc ngoáy vào công việc của ta, như thể bà ta có quyền phán xét. Nhưng bà ta chẳng hiểu gì cả!”
Ron bản gốc tiếp tục, giọng điệu sắc lạnh hơn:
“Sau khi Naomi biết được sự thật về tổ chức của ông, bà ấy bắt đầu thu thập tài liệu để đưa chúng ra ánh sáng. Tuy nhiên, trước khi kịp làm điều đó, bà ấy đã bị sát hại. Và cuốn sách ở thư viện chính là manh mối cuối cùng mà bà để lại, hy vọng rằng một ngày nào đó sẽ có ai đó tìm ra.”
Ron hiện tại xen vào, ánh mắt sắc như dao:
“Và bà ấy đã đúng. Cuốn sách đó dẫn chúng tôi đến tài liệu mật, nơi ông lưu giữ chi tiết kế hoạch của tổ chức. Bên cạnh đó, nó còn chỉ ra địa điểm tổ chức các buổi lễ tế – một mạng lưới tội ác mà ông đã tạo ra với danh nghĩa ‘phục vụ thần linh’. Ông đã giết Naomi, nhưng bà ấy vẫn là người chiến thắng. Chính bà ấy đã đưa ông ra ánh sáng.”
Akimura bật cười điên dại, tiếng cười vang vọng khắp phòng thẩm vấn. “Naomi? Chiến thắng? Không, các người không hiểu! Bà ta chẳng làm gì được ta. Tất cả những gì ta làm đều vì thần linh, vì kế hoạch lớn hơn của ta! Các ngươi chỉ là những kẻ phàm tục không bao giờ hiểu được sự vĩ đại của thần!”
Haruto nhíu mày, lạnh lùng nói:
“‘Thần linh’ mà ông nói đến chẳng qua là sự điên rồ của chính ông. Ông đã lợi dụng danh nghĩa của thần để thuyết phục những tín đồ mù quáng làm theo ý mình. Và tất cả chỉ để che giấu sự thất bại trong quá khứ. Ông không chấp nhận được việc mình là một kẻ thất bại, vì thế ông tạo ra những huyền thoại để biện minh cho hành động của mình.”
Akimura phá lên cười, tiếng cười khô khốc vang vọng khắp phòng. “Các người không hiểu... Đó không phải là ám ảnh. Ta đã gặp thần, ngài đã ban cho ta sức mạnh! Ngài chính là người đã chỉ dẫn ta tạo ra nguồn năng lượng để thay đổi thế giới này!”
Hắn thở dốc, đôi mắt điên dại lóe lên tia hận thù. “Chúng ta là những người được chọn. Những tín đồ trung thành của thần! Thần đã chỉ cho ta cách mang sự cứu rỗi đến thế giới này, nhưng các ngươi... các ngươi là kẻ ngoại đạo. Các ngươi đã phá hủy quả cầu năng lượng – món quà của thần!”
Ron bản gốc, đứng sau Totomaru, nhíu mày. “Thần nào? Thứ sức mạnh mà các người tin tưởng là gì? Và tại sao lại kéo cả Haruto và Ron từ thế giới khác tới đây?”
Akimura nhìn Haruto và Ron hiện tại, ánh mắt lóe lên sự kỳ lạ. “Cỗ máy năng lượng của ta – quả cầu ánh sáng mà các ngươi đã phá hủy – không chỉ là một nguồn năng lượng. Nó là cánh cửa. Cánh cửa để giao tiếp với thần và mở ra những thế giới song song. Các ngươi... chỉ là sự bất thường khi cỗ máy gặp lỗi mà thôi.”
Ron bản gốc nhíu mày. “Vậy, việc họ xuất hiện ở đây không nằm trong kế hoạch của ông?”
Akimura bật cười gằn. “Không. Nhưng có vẻ như thần muốn thử thách ta. Các ngươi nghĩ rằng mình đã phá hủy mọi thứ, nhưng đó chỉ là một phần nhỏ trong kế hoạch của ta mà thôi.”
Haruto quay sang Ron hiện tại, ánh mắt trầm tư. “Vậy ra, chúng ta chỉ là những ‘biến số’ trong kế hoạch của ông ta.”
Ron hiện tại nắm chặt tay Haruto, ánh mắt kiên định:
“Biến số hay không, chúng ta đã phá hủy kế hoạch của hắn. Dù hắn không nhận ra, nhưng những tín đồ và cái gọi là tổ chức của hắn đã hoàn toàn bị lật đổ.”
Haruto lắc đầu, nhìn Akimura với ánh mắt thương hại. “Ông không nhận ra sao? Thứ ông gọi là ‘thần’ chẳng qua là sự điên rồ của chính ông. Ông đã lợi dụng danh nghĩa của thần để thuyết phục những tín đồ mù quáng làm theo ý mình. Và tất cả chỉ để che giấu sự thất bại trong quá khứ. Ông không chấp nhận được việc mình là một kẻ thất bại, vì thế ông tạo ra những huyền thoại để biện minh cho hành động của mình.”
Akimura Seijiro bắt đầu gào thét, giọng điệu méo mó đến rợn người:
“Các ngươi không hiểu gì cả! Ta không điên, các ngươi mới là những kẻ ngu muội! Thần sẽ trừng phạt các ngươi, các ngươi sẽ hối hận vì đã ngăn cản ta!”
Haruto đứng lặng trong vài giây, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Akimura. Cậu cất giọng, không nhanh không chậm, nhưng dứt khoát:
“Người này bị ám ảnh quá sâu với những điều hắn gọi là ‘thần linh’. Đây không phải chỉ là một tội phạm bình thường. Với tình trạng tâm lý hiện tại, hắn cần được đưa vào bệnh viện tâm thần để điều trị và giám sát chặt chẽ. Nếu không, hắn sẽ vẫn là một mối nguy hiểm lớn.”
Ron hiện tại đứng ngay bên cạnh Haruto, ánh mắt khẽ dao động khi nhìn Akimura, giờ đây không khác gì một con thú hoang bị dồn vào đường cùng. Anh đặt tay lên vai Haruto như ngầm ủng hộ.
“Cậu nói đúng. Dù sao thì, một người như hắn... cũng khó có thể trở lại làm một con người bình thường.”
Totomaru gật đầu, rút điện thoại ra và nhanh chóng liên lạc với chị Amamiya để thông báo về đề nghị này. Trong lúc đó, Ron bản gốc, đứng tựa người vào bàn, nhìn qua cánh cửa kính một chiều thẳng vào Akimura, ánh mắt trống rỗng nhưng cũng sắc bén một cách kỳ lạ. Anh lẩm bẩm đủ để cả nhóm nghe thấy:
“Cái kết này... là điều hắn đáng phải nhận. Nhưng liệu những thứ hắn gây ra có bao giờ thực sự biến mất không? Những tín đồ, những người hắn đã mê hoặc, và cả những người vô tội đã bị hắn hại...”
Akimura ngừng gào thét, đôi mắt đỏ ngầu nhìn xoáy vào Ron bản gốc qua tấm kính, như thể hắn nghe được từng lời. Hắn nhếch mép cười, méo mó, điên loạn:
“Ta có thể không còn tự do... nhưng các ngươi sẽ không bao giờ hiểu được sứ mệnh của ta! Những gì ta đã gieo rắc... sẽ không bao giờ chết đi!”
Haruto liếc nhìn hắn một lần nữa, ánh mắt không chút dao động. Cậu chỉ nói thêm một câu trước khi quay lưng bước ra cửa:
“Thứ duy nhất ‘sống mãi’ chính là tội lỗi của ông. Và ông sẽ phải sống với nó, mãi mãi.”
Khi cánh cửa phòng thẩm vấn đóng lại, cả bốn người bước ra ngoài. Totomaru vừa nhận được cuộc gọi từ chị Amamiya, xác nhận rằng toàn bộ tổ chức còn lại đã bị triệt phá, các thành viên liên quan đang được bắt giữ. Anh tắt điện thoại, quay sang cả nhóm và nói với một nụ cười nhẹ nhõm:
“Vậy là xong. Chúng ta đã làm được.”
Ron hiện tại thở dài, vẻ mặt vẫn không giấu được sự mệt mỏi:
“Phải, xong rồi. Nhưng những vết sẹo mà vụ án này để lại... sẽ cần rất lâu để hàn gắn.”
Haruto khẽ gật đầu đồng tình, nhưng ánh mắt cậu ánh lên chút gì đó như sự thanh thản. Ron bản gốc liếc nhìn cánh cửa phòng thẩm vấn lần cuối, rồi hờ hững quay lưng, giọng anh khẽ vang lên, pha lẫn chút trống rỗng:
“Cuối cùng cũng kết thúc... Nhưng tôi không chắc cảm giác này là nhẹ nhõm hay trống trải.”
_________________
Sau khi rời khỏi sở cảnh sát, cả bốn người đi bộ chậm rãi trên con phố Tokyo ngập tràn ánh đèn. Không khí có vẻ nhẹ nhõm hơn sau khi vụ án 20 năm khép lại, nhưng trong lòng mỗi người vẫn còn lưu lại chút cảm giác tiếc nuối khó tả.
Ron hiện tại và Haruto đi phía sau, thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt với nhau, trong khi Totomaru và Ron bản gốc đang nói chuyện về những bước tiếp theo để kiểm tra các hồ sơ còn sót lại.
Nhưng ngay lúc đó, một luồng ánh sáng chói lòa xuất hiện từ trên cao, bao phủ lấy Ron và Haruto. Ánh sáng rực rỡ đến mức khiến cả Totomaru và Ron bản gốc phải nheo mắt, họ lùi lại theo phản xạ.
“Cái... gì vậy?” Totomaru giật mình, đưa tay lên chắn ánh sáng.
Ron bản gốc cũng lập tức tiến đến, nhưng dường như một bức tường vô hình đang ngăn cách họ với Ron và Haruto. Anh gọi lớn:
“Ron! Haru! Hai người làm sao vậy?”
Ron hiện tại dừng bước, ánh mắt anh dần trở nên trầm lặng. Anh nắm nhẹ lấy cánh tay Haruto, rồi nhìn về phía Ron bản gốc và Totomaru, vẻ mặt đầy tiếc nuối nhưng không hề bất ngờ.
“Haru, có vẻ như... chúng ta phải quay về rồi,” Ron nói, giọng anh trầm và nhẹ nhàng, như một lời khẳng định.
Haruto quay sang Ron, rồi nhìn luồng sáng. Cậu như hiểu ra điều gì đang xảy ra, ánh mắt lóe lên sự nuối tiếc. Cậu gật đầu, sau đó quay lại nhìn Totomaru và Ron bản gốc.
“Vậy là hết thời gian rồi...” Haruto cất lời, giọng nói mang đầy sự luyến tiếc.
Totomaru bất chợt chạy lên, đôi mắt hoảng hốt:
“Khoan đã! Hai người... sẽ không quay lại đây nữa sao? Chúng ta vừa mới hoàn thành vụ án này, còn chưa kịp ăn mừng!”
Ron hiện tại khẽ mỉm cười, ánh mắt anh nhìn Totomaru đầy sự cảm thông:
“Đó là cách mọi chuyện phải diễn ra. Thế giới này không phải nơi chúng tôi thuộc về. Nhưng tôi rất biết ơn vì đã có cơ hội làm việc cùng các cậu.”
Haruto bước tới, đặt tay lên vai Totomaru. Cậu nhìn sâu vào mắt người đồng nghiệp của mình, giọng nói chân thành:
“Totomaru, cậu là một người tuyệt vời – năng động, nhiệt huyết, và không bao giờ bỏ cuộc. Cậu không giống tôi, nhưng chính điều đó làm cậu đặc biệt. Hãy tiếp tục như thế, được chứ?”
Totomaru cố gắng nén cảm xúc, nhưng vẫn không giấu được vẻ bối rối:
“Cậu nói như thể đây là lời từ biệt thật sự vậy... Nhưng mà, cảm ơn. Tôi sẽ cố gắng.”
Ron hiện tại quay sang Ron bản gốc. Hai ánh mắt giống hệt nhau chạm nhau, như đang soi vào chính bản thân mình.
“Tôi không biết cậu nghĩ gì, nhưng tôi muốn cảm ơn vì đã giúp tôi nhận ra một điều,” Ron hiện tại cất giọng, vẻ mặt thoáng chút trầm tư. “Rằng tôi không phải kẻ cô độc. Và rằng tôi vẫn còn một cộng sự tuyệt vời như Haru.”
Ron bản gốc im lặng một lát, rồi nhếch môi cười nhẹ:
“Cậu thật sự giống tôi đấy. Chính vì thế mà tôi tôn trọng cậu. Hãy bảo vệ cộng sự của cậu. Vì không phải ai cũng may mắn tìm được một người đồng hành như thế. ”
Ánh sáng quanh Ron và Haruto ngày càng mạnh, như muốn kéo họ đi ngay lập tức. Haruto nhìn Totomaru lần cuối, rồi cười nhẹ:
“Hẹn gặp lại, nếu có thể.”
Ron hiện tại quay sang Ron bản gốc, mỉm cười nhưng không nói gì thêm. Anh nắm chặt tay Haruto, gật đầu như một lời chào tạm biệt cuối cùng.
“Cảm ơn, vì tất cả.”
Ánh sáng bùng lên mạnh mẽ, cuốn Ron và Haruto biến mất. Totomaru và Ron bản gốc đứng im lặng, nhìn vào khoảng không nơi hai người vừa biến mất, cảm giác trống rỗng xâm chiếm.
_______
Khi Ron và Haruto mở mắt, họ nhận ra mình đang ở trong phòng Haruto, ánh sáng của buổi sáng chiếu qua khe rèm cửa. Haruto ngồi dậy, ngỡ ngàng nhìn xung quanh.
“Chúng ta... trở về rồi.” Cậu lẩm bẩm, giọng pha lẫn cảm xúc nhẹ nhõm và luyến tiếc.
Ron, ngồi bên cạnh Haruto, bật cười nhẹ. Anh nhìn quanh căn phòng quen thuộc, rồi quay sang Haruto:
“Trở về thật rồi. Cảm giác... như vừa trải qua một giấc mơ dài.”
Âm thanh từ chiếc tivi bật lên, thu hút sự chú ý của cả hai. Một bản tin thời sự đang chiếu hình ảnh về vụ án 20 năm trước.
“Vụ án Akimura Seijiro, kẻ đứng đầu tổ chức tín đồ thần linh, đã được công bố rộng rãi sau nhiều năm bị che giấu...”
Haruto với tay lấy điều khiển, tăng âm lượng. Những hình ảnh quen thuộc hiện lên: tài liệu mật, lễ tế trong tổ chức, và khuôn mặt điên loạn của Akimura Seijiro.
“... nhờ vào những manh mối được tìm thấy, cảnh sát đã có thể triệt phá toàn bộ tổ chức này. Đây được coi là một trong những vụ án lớn nhất trong lịch sử hiện đại.”
Haruto dựa lưng vào ghế, ánh mắt trầm ngâm. Cậu khẽ lẩm bẩm:
“Mọi thứ cuối cùng cũng đã khép lại... Ở cả hai thế giới.”
Ron mỉm cười, nghiêng đầu nhìn Haruto:
“Cậu đúng là không ngừng nghĩ ngợi, Haruto. Nhưng này, tôi nghĩ chúng ta nên làm một bữa ăn mừng chứ nhỉ? Dù sao thì... cả hai chúng ta đã cùng nhau vượt qua một chặng đường dài.”
Haruto ngạc nhiên nhìn Ron, nhưng rồi bật cười. Cậu đứng dậy, đi vào bếp:
“Được thôi. Nhưng lần này, tôi sẽ không để cậu ngồi nhìn đâu. Vào giúp đi.”
Ron nhếch mép, lười biếng đứng lên, bước theo Haruto vào bếp. Tiếng nói chuyện, tiếng cười vang lên trong căn phòng, như một khởi đầu mới sau tất cả những gì họ đã trải qua.
Bạn đã nói:
Đoạn ánh sáng hiện lên bao quanh ron và Haruto, ron nhận ra sau khi hoàn thành vụ án thì phải quay về. Cả 4 nói lời cuối, ron hiện tại với ron bản gốc, Haruto với totomaru. Viết cảm động vào
ChatGPT đã nói:
ChatGPT
Khoảnh Khắc Tạm Biệt
Khi cả bốn người bước ra khỏi sở cảnh sát, ánh nắng buổi chiều nhẹ nhàng chiếu xuống, làm dịu đi sự căng thẳng sau những ngày dài. Ron bản gốc và Totomaru thảo luận nốt về việc xử lý các chi tiết còn sót lại trong vụ án, trong khi Haruto và Ron hiện tại chỉ im lặng đi phía sau, như muốn tận hưởng những giây phút cuối cùng cùng nhau.
Nhưng ngay lúc đó, một luồng ánh sáng chói lòa xuất hiện từ trên cao, bao phủ lấy Ron và Haruto. Ánh sáng rực rỡ đến mức khiến cả Totomaru và Ron bản gốc phải nheo mắt, họ lùi lại theo phản xạ.
“Cái... gì vậy?” Totomaru giật mình, đưa tay lên chắn ánh sáng.
Ron hiện tại dừng bước, ánh mắt anh dần trở nên trầm lặng. Anh nắm nhẹ lấy cánh tay Haruto, rồi nhìn về phía Ron bản gốc và Totomaru, vẻ mặt đầy tiếc nuối nhưng không hề bất ngờ.
“Haruto, có vẻ như... chúng ta phải quay về rồi,” Ron nói, giọng anh trầm và nhẹ nhàng, như một lời khẳng định.
Haruto quay sang Ron, rồi nhìn luồng sáng. Cậu như hiểu ra điều gì đang xảy ra, ánh mắt lóe lên sự nuối tiếc. Cậu gật đầu, sau đó quay lại nhìn Totomaru và Ron bản gốc.
“Vậy là hết thời gian rồi...” Haruto cất lời, giọng nói mang đầy sự luyến tiếc.
Totomaru bất chợt chạy lên, đôi mắt hoảng hốt:
“Khoan đã! Hai người... sẽ không quay lại đây nữa sao? Chúng ta vừa mới hoàn thành vụ án này, còn chưa kịp ăn mừng!”
Ron hiện tại khẽ mỉm cười, ánh mắt anh nhìn Totomaru đầy sự cảm thông:
“Đó là cách mọi chuyện phải diễn ra. Thế giới này không phải nơi chúng tôi thuộc về. Nhưng tôi rất biết ơn vì đã có cơ hội làm việc cùng cậu, Totomaru.”
Haruto bước tới, đặt tay lên vai Totomaru. Cậu nhìn sâu vào mắt người đồng nghiệp của mình, giọng nói chân thành:
“Totomaru, cậu là một người tuyệt vời – năng động, nhiệt huyết, và không bao giờ bỏ cuộc. Cậu không giống tôi, nhưng chính điều đó làm cậu đặc biệt. Hãy tiếp tục như thế, được chứ?”
Totomaru cố gắng nén cảm xúc, nhưng vẫn không giấu được vẻ bối rối:
“Cậu nói như thể đây là lời từ biệt thật sự vậy... Nhưng mà, cảm ơn. Tôi sẽ cố gắng.”
Ron hiện tại quay sang Ron bản gốc. Hai ánh mắt giống hệt nhau chạm nhau, như đang soi vào chính bản thân mình.
“Tôi không biết cậu nghĩ gì, nhưng tôi muốn cảm ơn vì đã giúp tôi nhận ra một điều,” Ron hiện tại cất giọng, vẻ mặt thoáng chút trầm tư. “Rằng tôi không phải kẻ cô độc. Và rằng tôi vẫn còn một cộng sự tuyệt vời như Haruto.”
Ron bản gốc im lặng một lát, rồi nhếch môi cười nhẹ:
“Cậu thật sự khác tôi đấy. Nhưng chính vì thế mà tôi tôn trọng cậu. Hãy bảo vệ cộng sự của cậu. Vì không phải ai cũng may mắn tìm được một người đồng hành như thế.”
Ánh sáng quanh Ron và Haruto ngày càng mạnh, như muốn kéo họ đi ngay lập tức. Haruto nhìn Totomaru lần cuối, rồi cười nhẹ:
“Hẹn gặp lại, nếu có thể.”
Ron hiện tại quay sang Ron bản gốc, mỉm cười nhưng không nói gì thêm. Anh nắm lấy tay Haruto, gật đầu như một lời chào tạm biệt cuối cùng.
“Cảm ơn, vì tất cả.”
Ánh sáng bùng lên mạnh mẽ, cuốn Ron và Haruto biến mất. Totomaru và Ron bản gốc đứng im lặng, nhìn vào khoảng không nơi hai người vừa biến mất, cảm giác trống rỗng xâm chiếm.
_______
Khi Ron và Haruto mở mắt, họ thấy mình đang nằm trên sàn nhà quen thuộc – phòng của Haruto. Haruto ngồi bật dậy, nhìn xung quanh, và rồi thở phào nhẹ nhõm.
“Chúng ta... đã trở về rồi.” Cậu lẩm bẩm, tay vô thức đưa lên chạm vào đầu mình.
Ron ngồi dậy, chống tay lên gối, nhìn quanh căn phòng trước khi mỉm cười:
“Ừ, đây đúng là thế giới của chúng ta.”
Âm thanh từ chiếc tivi bật lên, thu hút sự chú ý của cả hai. Trên màn hình, bản tin thời sự đang nói về vụ án Akimura Seijiro:
“Vụ án 20 năm trước cuối cùng đã được đưa ra ánh sáng. Tổ chức tín đồ thần linh bí ẩn đã bị triệt phá hoàn toàn nhờ vào những bằng chứng được công bố gần đây...”
Haruto dựa lưng vào ghế, ánh mắt trầm ngâm khi nhìn bản tin. Cậu khẽ lẩm bẩm:
“Mọi thứ cuối cùng cũng khép lại. Ở cả hai thế giới.”
Ron bật cười, quay sang Haruto:
“Đúng vậy. Nhưng này, thay vì suy nghĩ nhiều, tôi nghĩ chúng ta nên ăn mừng. Cậu nghĩ sao?”
Haruto bật cười, đứng dậy:
“Được thôi. Nhưng lần này, tôi sẽ không để cậu trốn việc đâu. Vào bếp giúp tôi đi.”
Tiếng cười của cả hai vang lên trong căn phòng, xóa tan những mệt mỏi sau hành trình dài đầy thử thách.
______
Sau khi ánh sáng chói lòa cuốn Ron và Haruto biến mất, không gian trở lại yên tĩnh. Totomaru đứng lặng một lúc, ánh mắt vẫn dõi theo khoảng không nơi hai người bạn vừa rời đi. Cảm giác trống rỗng khó tả dâng lên trong lòng, như thể một mảnh ghép nào đó vừa bị lấy đi.
Ron bản gốc khẽ thở dài, đôi mắt anh trầm lặng nhưng không giấu được vẻ nuối tiếc. Anh nhìn Totomaru, rồi bước về phía trước, đặt tay lên vai đồng đội của mình.
“Đừng nghĩ nhiều quá,” Ron nói, giọng điềm tĩnh nhưng mang chút an ủi. “Họ trở về nơi họ thuộc về. Điều đó cũng có nghĩa là chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.”
Totomaru mím môi, quay sang nhìn Ron bản gốc. Anh chớp mắt vài lần, như để kiềm chế cảm xúc:
“Nhưng mà... Ron, tôi thực sự cảm thấy họ... khác biệt. Cậu biết đấy, làm việc với họ...”
Ánh mắt Ron nhìn về phía xa, như đang đắm chìm trong suy nghĩ. Anh khẽ cười nhạt:
“Đúng. Nhưng họ không giống chúng ta hoàn toàn. Ron đó và Haruto đó... có lẽ họ đã đi qua những gì chúng ta chưa từng trải qua. Và điều đó làm họ trở nên độc nhất. Họ không chỉ là ‘chúng ta ở một thế giới khác.’ Họ là chính họ.”
Totomaru im lặng một lát, rồi gật đầu. Anh ngẩng mặt lên, cố gắng nở một nụ cười, dù cảm giác hụt hẫng vẫn còn:
“Đúng vậy... Tôi nghĩ họ thực sự tuyệt vời. Đặc biệt là Haruto. Tôi chưa từng nghĩ rằng tôi và cậu ta... lại có thể khác biệt đến thế. Nhưng cậu ta đã chứng minh rằng đôi khi, khác biệt chính là sức mạnh.”
Ron bản gốc khẽ mỉm cười, không nói gì thêm. Anh quay người bước đi, rồi lên tiếng với Totomaru:
“Đi thôi. Chúng ta vẫn còn việc phải làm. Vụ án này đã khép lại, nhưng cuộc sống của chúng ta thì chưa. Có lẽ, một ngày nào đó, chúng ta sẽ gặp lại họ. Nhưng bây giờ, hãy tập trung vào hiện tại.”
Totomaru nhìn theo bóng dáng Ron bản gốc, rồi nhanh chóng chạy theo.
“Ừ, anh nói đúng. Họ cũng sẽ muốn chúng ta làm như vậy.”
_______
Trên đường trở về, cả hai người im lặng, mỗi người đều đắm chìm trong những suy nghĩ của riêng mình. Khi tới chung cư, Totomaru dừng lại trước cánh cửa, nhìn về phía Ron bản gốc.
“Ron,” cậu lên tiếng, giọng có chút ngập ngừng. “Anh nghĩ... họ sẽ ổn chứ?”
Ron bản gốc cười nhẹ, lấy chìa khóa mở cửa:
“Họ là Ron và Haru. Nếu có ai đó có thể đối mặt với những thử thách, thì đó chính là họ. Và tôi tin, giống như chúng ta, họ cũng sẽ tiếp tục tiến lên.”
Cả hai bước vào phòng, nơi mà chỉ vài ngày trước vẫn còn đầy ắp tiếng cười và sự hiện diện của những vị khách đặc biệt. Totomaru thả mình xuống ghế, thở dài:
“Yên tĩnh thật đấy... Có lẽ tôi sẽ nhớ họ một chút.”
Ron bản gốc ngồi xuống bàn làm việc, lật lại những ghi chép còn dang dở. Anh mỉm cười, không ngẩng lên:
“Ừ, tôi cũng vậy. Nhưng đừng lo, Toto. Cuộc sống của chúng ta sẽ lại sôi động sớm thôi. Với cậu, chuyện đó chắc chắn không phải vấn đề.”
Totomaru bật cười, xua tan bầu không khí u ám:
“Cậu nói đúng! Dù gì thì tôi cũng là Totomaru, người luôn mang lại năng lượng cho cả nhóm mà, phải không?”
Ron bản gốc chỉ lắc đầu cười nhẹ. Trong thâm tâm, anh hiểu rằng những ký ức về Ron và Haruto sẽ luôn là một phần đặc biệt trong câu chuyện của họ. Nhưng bây giờ, đã đến lúc cả hai quay lại với cuộc sống của chính mình. Và rồi, mọi thứ sẽ lại tiếp tục.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro