Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện 3: "Khi hai thế giới giao thoa" (P1)

--Buổi sáng ở chung cư Kamonohashi--

Haruto bước vào căn hộ quen thuộc, nơi luôn được gọi vui là "tổ rối loạn" của Ron. Đúng như tên gọi, mọi thứ trong phòng đều trong tình trạng bừa bộn một cách "có tổ chức" - ít nhất là theo tiêu chuẩn của Ron. Trên bàn, giấy tờ chất thành từng đống, xung quanh là những con rối kỳ quặc nằm lăn lóc, còn chính chủ thì đang ngả người trên ghế sofa, tay cầm một tách cà phê và đọc báo với vẻ nhàn hạ.

Trên tay Haruto cầm một xấp tài liệu và một chiếc hộp nhỏ chứa đồ ăn sáng. Cậu đặt tất cả xuống bàn của Ron, không quên lườm đồng sự của mình.
"Anh có thể dọn dẹp chỗ này một chút không? Sớm muộn anh cũng bị chôn vùi mất thôi."

Ron cười nhàn nhạt, mắt vẫn dán vào con rối trên tay. "Thì tôi có cậu dọn giúp mà. Phải nói rằng tôi thật may mắn khi có một cộng sự tận tụy như Haru đấy."

Haruto nhíu mày, khoanh tay nhìn Ron. "Đừng có lúc nào cũng dựa dẫm như thế. Dù anh giỏi phá án, nhưng thái độ này của anh khiến người ta muốn cho anh một bài học đấy."

Ron cuối cùng cũng gấp tờ báo lại, nghiêng đầu nhìn Haruto. "Ồ, vậy bài học đó là gì? Một bài giảng dài dòng hay là cậu định lao vào bắt tôi học cách làm thám tử mẫu mực?"

"Không, tôi sẽ bỏ mặc anh lần sau." Haruto bĩu môi, giọng điệu lạnh lùng nhưng ánh mắt lại lóe lên một tia chọc ghẹo.

Ron bật cười, đứng dậy khỏi ghế. "Nếu cậu bỏ mặc tôi, chắc tôi sẽ chết vì buồn mất thôi. Vậy, vụ án lần này là gì?"

Haruto đẩy xấp tài liệu về phía Ron. "Một cái xác được tìm thấy trong một thư viện cổ. Nghe nói có liên quan đến một vụ án chưa giải quyết từ 20 năm trước. Anh có định nghiêm túc lần này không?"

Ron nhướn mày, ánh mắt thoáng hiện sự thích thú. Anh cầm lấy tài liệu, lướt nhanh vài trang, rồi nhìn Haruto với nụ cười đầy ẩn ý. "Thư viện cổ, vụ án cũ... Cậu biết đấy, những thứ như thế luôn hấp dẫn tôi. Đừng lo, Haru, tôi sẽ làm cậu tự hào như mọi lần."

Haruto cười khẩy, khoanh tay. "Anh chỉ cần đừng làm tôi đau đầu là được rồi."

Ron cầm áo khoác lên, quay lại nhìn Haruto với nụ cười nửa miệng. "Cậu lúc nào cũng đáng yêu khi cố tỏ ra nghiêm túc như thế, Haru."

Haruto lập tức đỏ mặt, quay mặt đi. "Im đi! Đi làm thôi!"

Ron bật cười lớn, theo sau Haruto bước ra khỏi căn hộ.

__________________________

--Thư viện cổ Shinkyo - Hiện trường vụ án--

Cả hai bước vào một không gian u ám và cổ kính, mùi giấy cũ cùng bụi bặm xộc vào mũi. Người quản lý thư viện dẫn họ đến khu vực bị phong tỏa, nơi cái xác được phát hiện. Nhưng thay vì tập trung vào hiện trường, ánh mắt Ron lại bị cuốn hút bởi một chiếc bàn nhỏ với những cuốn sổ ghi chép cũ kỹ.

Anh tiến tới, cầm lên một cuốn sổ phủ đầy bụi và mở ra xem. Haruto cau mày bước lại gần, nhìn Ron lật từng trang giấy một cách cẩn thận. "Này, tập trung vào vụ án đi. Chúng ta không có thời gian để nghiên cứu sách vở đâu."

Ron mỉm cười bí hiểm. "Cậu không thấy kỳ lạ sao? Cuốn sổ này giống như được đặt ở đây có mục đích vậy."

Haruto nhíu mày, nhưng vẫn đứng cạnh quan sát. Khi Ron lật đến trang cuối cùng, cả hai bất ngờ cảm nhận một luồng sáng kỳ lạ bao phủ lấy họ. Ánh sáng chói lòa khiến cả hai nhắm nghiền mắt, và khi mở ra...

Họ đã đứng ở một nơi hoàn toàn khác.

Không gian xung quanh giờ đây là một căn phòng sáng sủa, quen thuộc nhưng khác lạ. Trước mặt họ là Ron và Totomaru - hai con người đang tập trung phá án trong một vụ việc bí ẩn tương tự.

Haruto nhìn xung quanh, bối rối. "Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"

Ron nheo mắt, ánh nhìn trở nên sắc bén khi anh nhìn thấy phiên bản khác của chính mình. Một nụ cười thoáng qua trên môi anh. "Chà, có vẻ như trò chơi của chúng ta vừa được nâng cấp rồi, Haru."

_______________________________________

--Thế giới bản gốc - Khu chung cư Kamonohashi--

Trong một buổi sáng âm u, ánh sáng nhàn nhạt len qua lớp kính mờ phủ bụi trong căn phòng. Ron bản gốc ngồi vắt chân trên ghế, trước mặt là bảng ghi chú lớn đầy những tờ giấy ghi chép, mũi tên đỏ và những hình ảnh được ghim lên tạo thành một mạng lưới phức tạp. Anh cầm một cây bút, xoay xoay giữa các ngón tay, ánh mắt chăm chú nhìn tấm ảnh đen trắng chụp hiện trường vụ án 20 năm trước.

Cửa phòng bật mở. Totomaru bước vào, tay ôm một xấp tài liệu dày cộm và... hai cốc cà phê nóng hổi. Gương mặt cậu lộ rõ vẻ mệt mỏi nhưng vẫn kiên nhẫn. "Ron, tôi lại phải chạy cả thành phố chỉ để lấy mấy thứ này. Anh định khi nào mới chịu bước chân ra ngoài, hả?"

Ron không buồn ngẩng lên, chỉ với tay lấy một cốc cà phê đường đen và cầm lên nhấp một ngụm. "Cậu làm tốt lắm, Toto. Thật tuyệt khi có một cộng sự năng động như cậu. Tôi mà ra ngoài, ai sẽ giữ bộ não này hoạt động ở mức tối ưu để phá án?"

Totomaru đặt xấp tài liệu xuống bàn một cách nặng nề, làm vài tờ giấy bay ra khỏi chồng. "Anh nói cứ như mình là một thiên tài lười biếng ấy. Có cần tôi nhắc lại rằng tôi cũng phải động não, không chỉ chạy vặt đâu!"

Ron nhướn mày, cuối cùng cũng liếc nhìn Totomaru với nụ cười nhàn nhạt. "Cậu không phải chỉ chạy vặt đâu, Toto. Cậu là chân chạy vặt xuất sắc nhất tôi từng gặp."

"Ron!" Totomaru ném cái nhìn đầy bất mãn về phía anh, nhưng lại chẳng thể làm gì hơn. "Được rồi, lần này tôi mang gì cho anh nào? Một báo cáo dài lê thê, vài bức ảnh hiện trường mới... và cả những tài liệu lưu trữ từ vụ án 20 năm trước mà anh cứ đòi bằng được."

Nghe đến đây, ánh mắt Ron sáng lên. Anh nhanh chóng lướt qua xấp giấy, gật gù đầy thích thú khi nhìn thấy một mảnh giấy nhỏ với những ký hiệu kỳ lạ.

"Tuyệt vời, Toto. Mảnh giấy này là mảnh ghép cuối cùng tôi cần để xác định điểm đến tiếp theo," Ron nói, đôi mắt ánh lên sự hứng thú. Anh cầm mảnh giấy, giơ lên đối diện ánh sáng, như thể cố gắng giải mã từng ký tự trên đó.

Totomaru nhướn mày. "Điểm đến? Lại là một nơi cũ kỹ, đầy bụi bặm và u ám nữa đúng không? Tôi đoán là vậy."

Ron mỉm cười, đứng dậy khỏi ghế, khoác lấy chiếc áo khoác dài treo trên ghế. "Thư viện cổ Shinkyo. Nếu tôi không nhầm, nơi đó sẽ cho chúng ta câu trả lời về tổ chức tội phạm này."

Totomaru thở dài, lắc đầu. "Tôi không hiểu sao mình cứ để anh kéo vào mấy chuyện kỳ quái như thế này. Thôi được rồi, tôi sẽ lái xe."

Ron quay lại, nhìn Totomaru đầy ẩn ý. "Cậu không thích tôi kéo cậu vào, nhưng rồi lại là người lái xe hăng hái nhất. Chúng ta thật sự là một cặp đôi ăn ý, Toto."

"Đừng gọi tôi là Toto trong những lúc như thế này, nghe kỳ cục lắm," Totomaru lẩm bẩm, đi theo Ron ra ngoài, không quên mang theo một tách cà phê còn dang dở.

Họ rời căn phòng nhỏ, không ngờ rằng một sự kiện kỳ lạ sắp sửa xảy ra tại thư viện Shinkyo, thay đổi hoàn toàn tiến trình phá án của cả hai.

___________________________

Ron bản gốc và Totomaru đang đứng trong thư viện cũ Shinkyo, ánh mắt cả hai chăm chú nhìn vào một kệ sách lớn. Ron đang cầm một bức ảnh cũ, trong khi Totomaru cầm đèn pin, rọi ánh sáng lên những cuốn sách để tìm manh mối.

"Tôi vẫn không hiểu tại sao chúng ta phải đến đây," Totomaru than vãn. "Cả nơi này chỉ toàn bụi và nhện. Ron, anh chắc là có thứ gì đó hữu ích ở đây chứ?"

Ron bản gốc liếc nhìn Totomaru, nụ cười đầy ẩn ý như mọi khi. "Toto, cậu nên tin tưởng vào trực giác của tôi. Nơi này có mùi của bí ẩn, và tôi chắc chắn nó sẽ dẫn chúng ta đến câu trả lời."

Totomaru mở miệng định phản bác thì đột nhiên, ánh sáng trắng chói lòa bừng lên ở trung tâm thư viện. Cả hai người theo bản năng giơ tay che mắt, đứng yên tại chỗ. Khi ánh sáng tan đi, trước mặt họ xuất hiện hai bóng người lạ.

Ron bản gốc nhíu mày khi nhận ra một trong hai bóng người trông giống hệt mình, từ mái tóc rối bù đến ánh mắt sắc lạnh và nụ cười nửa miệng quen thuộc. Anh lẩm bẩm: "Đây... là trò gì vậy?" rồi bước một bước lên trước.

Người còn lại, Haruto, trông vẫn đang loạng choạng vì cú sốc, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và quét ánh mắt cảnh giác quanh phòng. "Ron! Chuyện này là sao? Đừng nói với tôi là... chúng ta vừa xuyên không đấy nhé?"

Ron hiện tại nhún vai, vẻ mặt bình thản nhưng đôi mắt lóe lên sự thích thú. "Có vẻ như đúng vậy, Haru. Và xem ra, chúng ta không đơn độc."

Totomaru đứng sững tại chỗ, đôi mắt mở lớn nhìn hai người lạ. Cậu chỉ tay, vừa nói vừa lắp bắp: "Khoan đã! Đây là... anh em sinh đôi thất lạc của anh à, Ron? Và... kia là tôi? Ý tôi là, bản sao của tôi?"

Ron bản gốc liếc nhìn Haruto, rồi quay sang bản sao của mình. Ánh mắt sắc bén, nhưng nụ cười nửa miệng vẫn không đổi. "Không, Toto. Tôi không nghĩ đây là chuyện đơn giản đâu." Anh bước thêm một bước, đối diện với Ron hiện tại. "Cậu là ai?"

Ron hiện tại đứng thẳng người, tay đút túi quần, gương mặt thoáng vẻ thư thái nhưng đầy ẩn ý. "Tôi là cậu, nhưng đến từ một thế giới khác. Cậu có thể gọi tôi là Ron Kamonohashi 2.0, bản nâng cấp."

Totomaru há hốc miệng. "Cái gì cơ? Thế giới khác? Ron, anh nghe thấy gì không?"

Ron bản gốc vẫn giữ vẻ bình tĩnh, ánh mắt đầy dò xét. "Nghe rõ. Nhưng tôi quan tâm hơn đến lý do tại sao cậu lại ở đây. Và người đi cùng cậu là ai?"

Haruto bước lên một bước, ánh mắt đanh lại, đáp bằng giọng chắc nịch: "Tôi là Kobayashi Haruto, đồng đội của Ron. Còn các anh là ai?"

Ron bản gốc nhướn mày, ánh mắt hơi thích thú. "Kobayashi Haruto? Tên nghe lạ đấy. Tôi là Kamonohashi Ron, và đây là cộng sự của tôi, Toto. Cậu ta không thông minh như tôi, nhưng chạy việc thì giỏi."

"Ron!" Totomaru phản ứng gay gắt, nhưng Haruto lại bật cười.

"Nghe quen nhỉ," Haruto nói, liếc qua Ron hiện tại. "Anh cũng suốt ngày nói tôi chỉ là người chạy việc thôi."

Ron hiện tại cười lớn, khoanh tay trước ngực, ánh mắt thoáng nét tự hào. "Xem ra chúng ta có cùng gu chọn cộng sự."

Totomaru khẽ nhăn mặt rồi giới thiệu lại: "Tên tôi là Isshiki Totomaru, đồng đội của Ron. Toto chỉ là biệt danh thôi."

Haruto ngạc nhiên, nở nụ cười tinh nghịch. "Ồ, để tôi đoán thử nhé. Anh ta đặt biệt danh 'Toto' cho cậu ngay lần đầu tiên gặp vì chê tên cậu dài, đúng không?"

Totomaru giật mình, thốt lên: "Sao cậu biết hay thế?"

Haruto bật cười: "Chúng ta là bản sao của nhau mà. Ron chỗ tôi cũng làm thế. Tên tôi ngắn vậy mà Ron vẫn rút gọn lại thành 'Haru.' "

Totomaru phá lên cười: "Đúng thật! Có vẻ như chúng ta khác biệt, nhưng Ron thì mãi vẫn là Ron!"

Ron hiện tại nhếch môi cười: "Vậy cho đơn giản, tôi sẽ gọi hai cậu là Haru và Toto luôn nhé."

Ron bản gốc khẽ gật đầu, nụ cười nhàn nhạt. "Nghe hợp lý đấy."

Haruto và Totomaru đồng thanh: "Này! Chúng tôi không phải thú cưng đâu!"

Cả hai Ron bật cười đầy khoái chí, trong khi Haruto và Totomaru đứng lườm nhau, thở dài bất lực nhưng không giấu được nụ cười phảng phất.

Ron bản gốc nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhìn thẳng vào Ron hiện tại. "Nếu chúng ta đã gặp nhau, vậy tôi đề nghị cậu hợp tác. Dù lý do cậu xuất hiện là gì, tôi tin cậu cũng có hứng thú với vụ án này."

Ron hiện tại nhún vai. "Hợp tác? Nghe thú vị đấy. Tôi cũng tò mò xem thế giới của cậu có gì khác biệt."

Totomaru và Haruto liếc nhìn nhau, cả hai đều không thực sự hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra, nhưng không ai phản đối.

"Vậy được rồi," Ron bản gốc nói, ánh mắt lấp lánh. "Chúng ta có hai bộ não, hai cộng sự, và một vụ án lớn. Tôi rất mong chờ xem chuyện này sẽ đi đến đâu."

Cả bốn người ngồi quanh chiếc bàn lớn trong thư viện cổ. Ron bản gốc và Ron hiện tại ngồi đối diện nhau, cả hai đều thể hiện vẻ mặt điềm tĩnh nhưng ánh mắt không ngừng quan sát đối phương, như thể mỗi người đang cố gắng phân tích suy nghĩ của bản thân mình qua một tấm gương.

Haruto và Totomaru đứng gần đó, mỗi người đều nhìn đồng đội của mình rồi lại liếc về phía đối phương, cố gắng tìm ra điểm chung và khác biệt giữa hai "cặp đôi phá án."

"Vậy, chúng ta đang xử lý một vụ án như thế nào đây?" Ron hiện tại lên tiếng, phá tan bầu không khí im lặng. Anh nghiêng người về phía trước, hai tay chống cằm, ánh mắt lóe lên sự tò mò.

Ron bản gốc đẩy một tập tài liệu về phía Ron hiện tại. "Đây là tất cả những gì chúng tôi có đến giờ. Vụ án này liên quan đến một tổ chức bí ẩn đã hoạt động từ hai thập kỷ trước. Chúng tôi nghi ngờ rằng họ có liên quan đến nhiều vụ án chưa giải quyết, nhưng mọi manh mối đều bị cắt đứt một cách hoàn hảo. Đây là lần đầu tiên chúng tôi tìm thấy thứ gì đó cụ thể - một ký hiệu kỳ lạ trong một mảnh giấy tại hiện trường vụ án."

Ron hiện tại cầm lấy tập tài liệu, lật nhanh qua các trang. Haruto tiến tới, đứng phía sau anh, nhìn qua vai để theo dõi. "Một tổ chức hoạt động trong bóng tối suốt hai mươi năm mà không để lại dấu vết? Nghe giống như phim hơn là thực tế," Haruto nhận xét.

"Thực tế có xu hướng kỳ quái hơn nhiều so với phim ảnh," Ron bản gốc đáp, giọng điềm tĩnh. Anh quay sang Totomaru, người đang gõ ngón tay lên bàn, trông có vẻ sốt ruột. "Toto, đưa thêm thông tin về hiện trường cho họ."

Totomaru gật đầu, kéo một chiếc ghế lại gần và bắt đầu giải thích: "Cách đây vài tuần, chúng tôi phát hiện một vụ án mạng tại thư viện này. Nạn nhân là một người phụ nữ lớn tuổi, dường như đang nghiên cứu thứ gì đó quan trọng. Khi kiểm tra phòng làm việc của cô ấy, chúng tôi tìm thấy một mảnh giấy với ký hiệu này." Anh chỉ vào bản phác họa một ký hiệu hình học phức tạp trong tập tài liệu.

Ron hiện tại nghiên cứu ký hiệu một lúc, rồi nhướn mày. "Ký hiệu này trông quen quen... Tôi đã từng thấy thứ tương tự trong một vụ án ở thế giới của tôi. Haru, cậu nhớ không?"

Haruto gật đầu. "Vụ án ở bảo tàng. Những biểu tượng kỳ lạ được tìm thấy gần hiện trường trộm cắp. Anh từng nói nó giống như một dạng mật mã cổ."

"Chính xác," Ron hiện tại nói, nụ cười của anh nở rộng. "Có vẻ như chúng ta không chỉ chia sẻ những phiên bản khác của chính mình mà còn cả những vấn đề đau đầu tương tự."

Totomaru nhíu mày. "Khoan, anh đang nói rằng tổ chức này... có thể hoạt động ở cả hai thế giới? Nghe vô lý quá."

"Không phải vô lý, chỉ là phức tạp," Ron bản gốc nói. Anh chắp tay trước ngực, đôi mắt sắc bén nhìn Ron hiện tại. "Nếu điều đó đúng, thì sự xuất hiện của hai người các cậu ở đây không phải ngẫu nhiên. Có lẽ thế giới của chúng ta và thế giới của cậu đã bị ràng buộc với nhau bởi điều gì đó."

"Hoặc ai đó," Ron hiện tại bổ sung.

________

Trong khi hai Ron tiếp tục tranh luận và phân tích, Haruto và Totomaru ngồi ở góc bàn, mỗi người giữ một ly cà phê trong tay, cố gắng tránh làm gián đoạn cuộc đối thoại đầy căng thẳng nhưng cũng không kém phần kỳ lạ giữa hai "thiên tài."

Haruto khẽ thở dài, tựa lưng vào ghế, liếc nhìn Totomaru ngồi đối diện. "Cậu có vẻ quen với chuyện này nhỉ? Tôi không nghĩ ai gặp phải tình huống này mà vẫn ngồi ung dung thế được."

Totomaru nhún vai, miệng cười nhẹ. "Tin tôi đi, sau vài năm làm việc với Ron, tôi đã học được một điều: nếu cứ cố gắng hiểu anh ta, thì tôi sẽ chẳng còn thời gian làm gì khác. Thế nên tốt nhất là cứ chấp nhận và hợp tác."

Haruto khẽ nhếch môi, ánh mắt hiện lên nét thú vị. "Nghe quen đấy. Có vẻ chúng ta giống nhau hơn tôi nghĩ."

Totomaru nhìn Haruto, cười cởi mở. "Cậu nói xem, chúng ta giống nhau bao nhiêu phần? Ngoại hình thì chắc là y hệt, nhưng tính cách thì có vẻ khác nhỉ?"

Haruto nhún vai. "Chắc thế. Tôi không phải kiểu người quá năng động, còn cậu trông như lúc nào cũng tràn đầy nhiệt huyết."

Totomaru cười tươi. "Còn tôi lại nghĩ cậu thuộc kiểu người điềm tĩnh, suy nghĩ kỹ trước khi hành động. Có lẽ đó là lý do cả hai đều được chọn làm cộng sự của Ron."

Haruto gật đầu, ánh mắt dịu đi. "Có lẽ vậy. Nhưng phải thừa nhận rằng, làm việc với Ron không phải lúc nào cũng dễ dàng."

Totomaru bật cười. "Chuyện đó thì đúng rồi! Cậu cũng bị Ron giao cho những nhiệm vụ bất khả thi à?"

Haruto cười, hơi nghiêng đầu. "Ừ, nhưng tôi nghĩ đó là cách anh ta giúp tôi phát triển. Dù đôi lúc, tôi tự hỏi liệu mình có phải cộng sự hay chỉ là người chạy việc của Ron."

Totomaru nhướng mày. "Chắc cậu chưa từng bị yêu cầu pha cà phê siro đường đen ba lần mỗi sáng đâu nhỉ?"

Haruto cười lớn. "Chưa, nhưng tôi phải làm bánh pudding lúc nửa đêm vì Ron muốn ăn. Vậy hòa nhé?"

Totomaru giơ tay lên làm động tác đập tay. "Hòa! Nhưng cậu nợ tôi một ly cà phê, đương nhiên là loại bình thường đó."

Cả hai bật cười, không khí trở nên dễ chịu hơn. Ở phía bên kia bàn, Ron bản gốc và Ron hiện tại liếc qua hai người, cả hai cùng nhếch môi mỉm cười.

Ron hiện tại nói với giọng trêu chọc: "Xem ra Haru và Toto cũng không đến nỗi tệ. Đôi khi, cộng sự của chúng ta biết hòa hợp hơn cả chúng ta đấy."

Ron bản gốc chỉ lắc đầu, giọng đều đều: "Họ giống như phiên bản trẻ con của chúng ta, nhưng ít ra họ biết cách xử lý nhau mà không cần tranh cãi."

_________

Sau khi cả nhóm thống nhất, họ quyết định chia nhau ra điều tra thêm về ký hiệu và các đầu mối liên quan. Ron bản gốc và Haruto được giao nhiệm vụ tìm kiếm thêm thông tin tại thư viện, trong khi Ron hiện tại và Totomaru sẽ đến nhà nạn nhân để kiểm tra phòng làm việc.

Trước khi chia tay, Ron hiện tại nhìn bản gốc và cười. "Hãy xem chúng ta ai tìm ra manh mối đầu tiên. Nhưng tôi cảnh báo, tôi không dễ để vượt qua đâu."

Ron bản gốc cười nhạt. "Cậu có thể giỏi, nhưng tôi là người nguyên bản. Hãy cẩn thận để không làm hỏng dấu ấn của tôi."

Haruto và Totomaru thở dài đồng thời. "Lại thêm một trận chiến cái tôi nữa," cả hai lẩm bẩm, rồi cùng nhìn nhau. Và họ đều đồng cảm trong sự bất lực trước đồng đội của mình.

Ron bản gốc và Haruto bước vào một khu vực bị phong tỏa bên trong thư viện. Ánh sáng lờ mờ từ những chiếc đèn cũ kỹ trên trần khiến bầu không khí thêm phần căng thẳng. Haruto vẫn giữ sự nghiêm túc thường thấy, ánh mắt liên tục quét qua các kệ sách cũ kỹ và sàn nhà, tìm kiếm bất kỳ dấu vết nào còn sót lại.

"Cậu luôn trầm tĩnh thế này à?" Ron bản gốc hỏi, tay lướt qua một kệ sách phủ bụi, kiểm tra từng góc cạnh.

"Không hẳn. Tôi chỉ không quen nói nhiều như Totomaru," Haruto đáp, liếc Ron. "Còn anh, không giống như Ron của tôi. Dù anh và anh ta trông giống hệt nhau, nhưng cách làm việc của hai người lại hoàn toàn khác."

Ron bản gốc khẽ cười. "Ồ? Cậu thấy chúng tôi khác ở điểm nào?"

"Anh có vẻ... kiểm soát được tình hình hơn. Anh ta thì cứ như đang chơi một trò chơi của riêng mình, và tôi phải chạy theo để dọn dẹp mớ hỗn độn," Haruto nói, giọng pha chút bực bội nhưng ánh mắt vẫn lộ rõ sự ngưỡng mộ.

Ron bản gốc bật cười. "Có lẽ tôi và cậu sẽ hợp tác tốt hơn. Nhưng tôi nghĩ, cậu không ghét cái cách anh ta làm việc đâu, đúng không?"

Haruto thoáng khựng lại, sau đó nhìn sang hướng khác. "Tôi không ghét. Chỉ là anh ta khiến tôi mệt mỏi."

"Đó cũng là một cách để nói rằng cậu quan tâm đến anh ta," Ron bản gốc nói, nụ cười trên môi anh trở nên sâu hơn.

Haruto không đáp, chỉ tiếp tục tập trung vào công việc.

Ở phía bên kia, Ron hiện tại và Totomaru bước vào căn nhà cũ kỹ của nạn nhân. Căn phòng làm việc được giữ nguyên trạng, với một đống tài liệu bừa bộn trải khắp bàn. Totomaru nhíu mày, nhìn quanh.

"Đây là lần đầu tiên tôi điều tra với một Ron khác. Cảm giác này... không thoải mái chút nào," Totomaru nói, cẩn thận nhấc một tập giấy lên kiểm tra.

"Đó là vì cậu chưa quen thôi," Ron hiện tại đáp, mắt vẫn dán vào một chiếc kệ sách ở góc phòng. "Toto, đúng không? Tôi để ý cậu khá khác với Haruto. Cậu sôi nổi hơn, nhưng cũng dễ mất tập trung hơn."

Totomaru cau mày, quay lại nhìn Ron. "Tôi không mất tập trung! Tôi chỉ thích hành động hơn là ngồi suy nghĩ cả ngày."

Ron mỉm cười. "Đúng là kiểu người đó. Nhưng sự thật là, chúng tôi cần cả những người như cậu và Haru. Đừng lo, tôi không có ý chỉ trích."

Totomaru nhún vai, không nói gì thêm, nhưng trong lòng cậu vẫn cảm thấy khó chịu khi phải làm việc với một Ron khác. Tuy nhiên, cậu không thể phủ nhận rằng Ron hiện tại cũng có sự lôi cuốn và khả năng đặc biệt tương tự như Ron bản gốc.

"Ron, anh nghĩ ký hiệu này có liên quan đến cái gì?" Totomaru hỏi, chỉ vào một tấm bản đồ cũ trên bàn.

Ron hiện tại cúi xuống xem xét, đôi mắt anh sáng lên khi phát hiện một mối liên hệ. "Đây không chỉ là một ký hiệu. Nó là một dạng mật mã chỉ vị trí. Cậu có nhận ra những dấu chấm nhỏ quanh mép bản đồ không? Chúng tạo thành một chuỗi ký tự ẩn."

Totomaru nhìn theo và trầm trồ. "Chà, anh đúng là Ron. Cái kiểu nhìn thấy thứ mà người thường chẳng bao giờ để ý ấy."

Ron bật cười, vỗ vai Totomaru. "Cảm ơn vì lời khen. Nhưng giờ chúng ta phải giải mã nó trước khi báo lại cho nhóm kia."

Sau khi hoàn tất cuộc điều tra ban đầu, cả bốn người hẹn gặp lại tại một quán cà phê nhỏ gần thư viện. Ron bản gốc và Ron hiện tại mỗi người ngồi một phía bàn, Haruto và Totomaru ngồi ở hai bên, tạo thành một hình vuông hoàn hảo.

"Tôi tìm thấy một manh mối quan trọng," Ron hiện tại nói, đặt tấm bản đồ lên bàn. Anh chỉ vào các ký hiệu ẩn quanh mép bản đồ và giải thích: "Đây là một dạng mật mã cổ. Nếu giải mã đúng, chúng ta sẽ có được vị trí tiếp theo."

Ron bản gốc nhướn mày, chăm chú nhìn bản đồ. "Thú vị thật. Đây là lần đầu tiên tôi thấy dạng mật mã này. Nhưng nó chắc chắn có liên quan đến tổ chức kia."

"Tôi đã giải mã được một phần," Ron hiện tại tiếp tục, lấy ra một mảnh giấy ghi chú. "Vị trí tiếp theo dường như là một khu nhà kho bị bỏ hoang ở phía nam thành phố. Chúng ta nên kiểm tra ngay."

Totomaru và Haruto trao đổi ánh mắt. Cuối cùng, Totomaru lên tiếng: "Nếu cả hai Ron cùng dẫn đầu, thì ai sẽ chịu trách nhiệm chỉ huy?"

Cả hai Ron đồng loạt nhìn nhau, sau đó cười. Ron bản gốc nói: "Chúng ta sẽ phối hợp. Đừng lo, Toto, tôi không tranh cãi với chính mình đâu."

Ron hiện tại gật đầu. "Và Haru, đừng lo. Tôi sẽ không để cậu phải chạy mệt như thường ngày. Có Toto ở đây rồi mà."

Haruto thở dài. "Tôi không chắc điều đó làm tôi cảm thấy tốt hơn hay tệ hơn."

Cả nhóm đứng dậy, sẵn sàng bước vào điểm mốc tiếp theo của vụ án. Một Ron sắc bén đã là quá nhiều, nhưng hai Ron cùng phối hợp? Thứ gì đó lớn lao và đầy bất ngờ đang chờ đợi họ phía trước.

____

Khu nhà kho ở phía nam thành phố nằm khuất sau một con hẻm dài, nơi ánh sáng mặt trời khó có thể chiếu tới. Những bức tường bê tông nứt nẻ phủ đầy rêu xanh và các tấm cửa kim loại gỉ sét mang lại cảm giác lạnh lẽo.

Cả nhóm bốn người đứng trước cánh cửa chính khép kín. Ron bản gốc cúi xuống kiểm tra ổ khóa cũ, trong khi Ron hiện tại đưa mắt quan sát xung quanh, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó mà người khác không nhìn ra.

"Ổ khóa này đã bị phá cách đây không lâu," Ron bản gốc lên tiếng, chỉ vào các vết trầy xước mới trên bề mặt. "Có ai đó đã vào đây trước chúng ta."

"Còn dấu chân dẫn vào," Ron hiện tại bổ sung, tay chỉ về phía những dấu giày mờ mịt trên nền đất. "Nhìn cách sắp xếp, có vẻ như ít nhất hai người đã đi qua đây. Họ không cẩn thận che giấu dấu vết, hoặc họ nghĩ không ai tìm được đến đây."

Totomaru nhìn hai Ron đang phân tích, rồi thở dài. "Hai người giống như một cặp gương phản chiếu vậy. Tôi cảm thấy mình chẳng còn đất diễn nữa."

Haruto đứng bên cạnh, khoanh tay. "Đừng lo. Dù có hai Ron hay chỉ một, tôi cũng quen với việc phải đứng ngoài quan sát và chờ họ tìm ra câu trả lời."

Ron bản gốc ngẩng lên, nhếch môi cười. "Đừng làm như tôi là người chỉ biết ngồi phân tích. Nếu cậu thích, Toto, cậu có thể xông vào trước."

Totomaru nheo mắt. "Và bị bẫy trong một cái nhà kho bỏ hoang? Không đời nào. Tôi chỉ xông vào khi biết chắc mình sẽ không bị làm mồi cho một cái bẫy nào đó."

Ron hiện tại cười khẽ, bước tới bên Haruto. "Vậy chúng ta để Haru vào trước. Cậu ấy có đủ thận trọng và khả năng để xử lý tình huống này."

"Không, cảm ơn," Haruto trả lời ngay, liếc Ron với ánh mắt trách móc.

Ron hiện tại cười đầy thích thú. "Đùa thôi. Chúng ta làm theo cách thông thường."

Ron bản gốc gật đầu, ra hiệu cho Totomaru bước sang một bên. Anh lấy một chiếc dụng cụ nhỏ từ trong túi áo khoác và bắt đầu mở khóa.

Cánh cửa bật mở, tiếng bản lề kêu rít lên giữa không gian yên tĩnh. Bên trong, mọi thứ chìm trong bóng tối, chỉ có vài tia sáng yếu ớt xuyên qua những khe nứt trên trần nhà. Không khí đặc quánh mùi ẩm mốc và bụi bặm.

Haruto cầm đèn pin, soi ánh sáng qua những đống hộp và thùng gỗ chất đống lộn xộn. "Có vẻ nơi này đã bị bỏ hoang lâu rồi. Nhưng tại sao tổ chức lại chọn nơi này làm điểm liên lạc?"

Ron hiện tại nhặt lên một tờ giấy rách từ dưới đất. Trên đó là những ký tự và biểu tượng giống với mật mã trên bản đồ. Anh nhíu mày, đưa nó cho Ron bản gốc.

"Giống như chúng ta dự đoán," Ron bản gốc nói. "Đây là một mắt xích quan trọng của tổ chức. Chúng ta đang tiến gần hơn."

Totomaru đi tới một chiếc bàn cũ ở góc phòng, nơi có một chiếc hộp gỗ nhỏ bị khóa. "Tôi tìm thấy cái này. Có thể đây là thứ họ đang cố giấu."

Haruto bước lại gần, kiểm tra chiếc hộp. "Ổ khóa này không khó mở, nhưng có lẽ nó được cài bẫy. Chúng ta nên cẩn thận."

Ron hiện tại nhìn Haruto với vẻ ngạc nhiên. "Cậu bắt đầu suy nghĩ giống tôi rồi đấy."

"Đó là vì tôi đã phải làm việc với anh quá lâu," Haruto đáp, giọng điệu nửa thật nửa đùa.

Ron bản gốc lấy một chiếc kẹp từ túi áo, cẩn thận mở ổ khóa trên chiếc hộp. Khi nắp hộp bật mở, mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào bên trong.

Bên trong hộp là một tấm hình đen trắng đã ngả màu, cùng với một chiếc chìa khóa nhỏ bằng bạc.

"Đây là gì?" Totomaru hỏi, nhấc tấm hình lên. Trong ảnh, một nhóm người đứng trước một tòa nhà lớn, nhưng khuôn mặt của họ đều bị làm mờ.

Ron bản gốc cầm chiếc chìa khóa lên, ánh mắt ánh lên sự tò mò. "Chiếc chìa này hẳn là để mở một thứ quan trọng. Còn tòa nhà trong ảnh... tôi nghĩ chúng ta vừa tìm được điểm tiếp theo."

Haruto và Totomaru trao đổi ánh mắt. Ron hiện tại nhìn tấm hình một lúc, rồi gật đầu. "Không còn nghi ngờ gì nữa. Chúng ta cần đến nơi này để tìm hiểu sự thật."

Tấm hình dẫn họ đến một tòa nhà cũ kỹ nằm giữa khu rừng, cách thành phố không xa. Cả hai nhóm hợp tác chặt chẽ hơn khi nhận ra rằng tổ chức bí ẩn này không chỉ là vấn đề của một thế giới.

Ron hiện tại và Ron bản gốc đều nhận ra rằng cách tốt nhất để giải quyết vụ án này là phối hợp sức mạnh và trí tuệ của cả hai nhóm.

"Thế giới này thật quen thuộc cũng thật kỳ lạ," Haruto nói khi họ đứng trước tòa nhà lớn. "Tôi không biết liệu chúng ta có thể trở về hay không, nhưng có một điều tôi chắc chắn..."

"Là gì?" Ron hiện tại hỏi, quay sang nhìn cậu.

"Dù ở thế giới nào, Kamonohashi Ron cũng luôn khiến người ta đau đầu," Haruto đáp, nhếch môi cười khẽ.

Ron bản gốc bật cười, và cả hai nhóm bước vào tòa nhà, chuẩn bị đối mặt với bí mật lớn nhất của tổ chức.

Cánh cửa lớn của tòa nhà mở ra với tiếng kêu cót két, để lộ một sảnh lớn tối tăm, nơi những tia sáng từ mặt trời xuyên qua các khe cửa sổ bụi bặm, tạo thành những vệt sáng lờ mờ trên nền đất. Không khí ở đây ngột ngạt, mùi gỗ mục và ẩm mốc len lỏi trong từng hơi thở.

Ron hiện tại bước vào đầu tiên, ánh mắt săm soi từng góc tường, như thể đang cố nhìn xuyên qua lớp bụi bẩn để tìm kiếm điều gì đó. Haruto theo sau, tay cầm chặt chiếc đèn pin, ánh sáng quét qua những bức tường phủ kín các bức tranh cũ bị phai màu.

"Cẩn thận," Haruto thì thầm, ánh mắt cảnh giác. "Không loại trừ khả năng nơi này có cạm bẫy."

Ron bản gốc gật đầu, kéo Totomaru lại gần. "Toto, kiểm tra khu vực này. Nếu có bất kỳ thứ gì bất thường, báo ngay."

"Tôi biết rồi," Totomaru đáp, ánh mắt lộ rõ sự căng thẳng khi cẩn thận bước đi, đôi giày vang lên tiếng lạo xạo trên sàn nhà.

Khi cả bốn người tiến sâu hơn vào trong, họ phát hiện ra một cầu thang dẫn xuống tầng hầm. Ron hiện tại dừng lại trước lối đi, cúi xuống kiểm tra các bậc thang.

"Có dấu chân," anh nói, chỉ vào lớp bụi bị xáo trộn. "Rất mới. Ai đó đã ở đây không lâu trước chúng ta."

"Vậy thì chúng ta cần nhanh lên," Ron bản gốc nói, ánh mắt trở nên sắc lạnh. "Nếu không, người của tổ chức sẽ xoá sạch mọi dấu vết trước khi chúng ta đến."

______

Tầng hầm là một căn phòng rộng lớn được chiếu sáng bởi vài bóng đèn yếu ớt treo trên trần. Các giá sách bằng kim loại cũ kỹ đứng chồng chất hai bên, đầy những tài liệu và hồ sơ phủ bụi. Ở giữa căn phòng là một chiếc bàn lớn, trên đó đặt một bản đồ trải rộng, với các vị trí được đánh dấu bằng ký hiệu kỳ lạ.

"Đây là... bản đồ liên kết các hoạt động của tổ chức?" Haruto hỏi, tiến lại gần.

"Không chỉ vậy," Ron bản gốc đáp, tay chỉ vào các ký hiệu. "Chúng ta từng thấy những biểu tượng này trong các vụ án cũ. Chúng đại diện cho các địa điểm bí mật mà tổ chức sử dụng để che giấu hoạt động của mình."

Totomaru lật nhanh một số tài liệu trên bàn, khuôn mặt cậu trở nên nghiêm trọng. "Nhiều cái tên trong này... đều là nạn nhân của các vụ án chưa giải quyết trong hai thập kỷ qua. Tất cả đều liên quan đến tổ chức."

Trong khi đó, Ron hiện tại đang chăm chú nhìn vào một góc của bản đồ, nơi có một biểu tượng lớn hơn các biểu tượng khác. "Đây có thể là trụ sở chính của tổ chức," anh nói, giọng đầy chắc chắn. "Nếu chúng ta tìm được cách đến đây, chúng ta sẽ kết thúc được mọi chuyện."

Haruto bước lại gần Ron hiện tại, đặt tay lên vai anh. "Nếu đây thực sự là trụ sở chính, nó cũng có thể là cái bẫy. Chúng ta cần một kế hoạch thật cẩn thận."

Ron hiện tại quay sang nhìn Haruto, đôi mắt ánh lên sự tin tưởng. "Tôi biết. Nhưng đây là cơ hội duy nhất."

Khi cả nhóm đang trao đổi, một tiếng động lớn vang lên từ phía trên. Tiếng bước chân nặng nề, như thể có nhiều người đang tiến đến tầng hầm.

"Có người đang đến!" Totomaru cảnh giác, rút chiếc còng tay từ thắt lưng.

Ron bản gốc ra hiệu cho mọi người tản ra, tìm nơi ẩn nấp. "Họ phát hiện ra chúng ta rồi. Chuẩn bị đi, tình hình có thể trở nên phức tạp."

Ron hiện tại và Haruto nhanh chóng trốn sau một kệ sách, trong khi Ron bản gốc và Totomaru núp ở phía sau chiếc bàn lớn.

Tiếng bước chân ngày càng gần, rồi cánh cửa tầng hầm bật mở, để lộ ba người đàn ông mặc đồ đen, khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt sắc bén.

"Kiểm tra xung quanh," một trong số họ ra lệnh, giọng nói lạnh lùng vang lên giữa không gian yên tĩnh.

Haruto nín thở, tay siết chặt chiếc đèn pin. Ron hiện tại nghiêng đầu, thì thầm khẽ vào tai cậu: "Đợi tín hiệu của tôi. Đừng hành động vội."

Cả nhóm giữ im lặng tuyệt đối, chờ đợi thời cơ để phản công. Nhưng khi một trong những người đàn ông tiến lại gần chỗ Totomaru đang ẩn nấp, cậu không thể chờ lâu hơn nữa.

Totomaru bật dậy, tóm lấy cánh tay kẻ đó và quật ngã anh ta xuống sàn. "Bắt đầu rồi!" cậu hét lên.

Ron bản gốc lao ra ngay lập tức, khéo léo hạ gục một tên khác bằng một cú đá chính xác. Ron hiện tại và Haruto cũng nhập cuộc, phối hợp ăn ý để trấn áp tên cuối cùng.

Ba người đàn ông nằm bất động trên sàn, bị trói chặt bằng dây cáp mà Totomaru tìm thấy trong tầng hầm.

"Chúng ta cần rời khỏi đây ngay," Ron bản gốc nói, ánh mắt quét qua căn phòng. "Có khả năng sẽ có thêm người đến."

Ron hiện tại gật đầu, nhìn vào chiếc bản đồ trên bàn. "Nhưng trước khi rời đi, chúng ta cần mang theo thứ này. Nó sẽ là chìa khóa để hạ gục tổ chức."

Haruto thu dọn các tài liệu quan trọng, trong khi Totomaru kiểm tra lại những người bị trói.

"Được rồi, ra khỏi đây thôi," Ron hiện tại nói, bước nhanh về phía cầu thang, ánh mắt kiên định.
________

Khi cả bốn bước lên từ tầng hầm, không khí bên ngoài tòa nhà dường như thay đổi. Những tia sáng mặt trời đã bị thay thế bởi ánh hoàng hôn đỏ rực, trải dài trên bầu trời, nhuộm màu mọi thứ trong sắc cam vàng kỳ quái. Ron bản gốc nhanh chóng dẫn đầu, ánh mắt sắc bén dò xét từng lối đi xung quanh.

"Cảm giác như có ai đó đang theo dõi chúng ta," Haruto nói, tay nắm chặt khẩu súng bên hông, ánh mắt lướt qua khu vực xung quanh.

Ron hiện tại gật đầu. "Không chỉ là cảm giác đâu, Haru. Đây chắc chắn không phải là một nơi chúng ta nên nán lại lâu."

Haruto nhẹ giọng nói: "Nếu họ đã biết chúng ta ở đây, chúng ta sẽ không dễ dàng thoát ra. Anh có kế hoạch gì chưa?"

Ron hiện tại quay lại nhìn Haruto, nụ cười nửa miệng quen thuộc xuất hiện trên môi. "Tôi luôn có kế hoạch, Haru. Chỉ là, chúng hơi ngẫu hứng một chút thôi."

Haruto lườm anh, định mở miệng nói gì đó thì đột nhiên, từ phía bên kia tòa nhà, có tiếng động lớn vang lên.

"Có người đến!" Haruto cảnh báo, lùi lại một bước, đặt mình vào tư thế phòng thủ.

Từ phía bóng tối, những người đàn ông mặc đồ đen xuất hiện, lần này không chỉ có ba, mà là cả một nhóm khoảng mười người. Họ di chuyển nhanh chóng, bao vây cả nhóm từ nhiều hướng.

"Chúng ta bị bao vây rồi," Haruto thì thầm, tay nắm chặt chiếc đèn pin như một vũ khí.

Ron hiện tại nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở một lối nhỏ dẫn ra phía sau tòa nhà. "Chúng ta cần tách ra. Haru, cậu và tôi sẽ giữ chân họ. Ron và Toto, hai người mang tài liệu thoát ra khỏi đây."

"Khoan đã," Ron bản gốc cắt ngang, ánh mắt cương quyết. "Chúng tôi không thể bỏ mặc các cậu lại đây được."

"Đừng lo," Ron hiện tại nói, nụ cười tự tin hiện rõ trên khuôn mặt. "Tôi và Haru đã quen với việc này rồi. Chỉ cần hai người đảm bảo những tài liệu kia không rơi vào tay kẻ địch là đủ."

"Đi đi!" Haruto hét lên, lao về phía những kẻ bao vây, mở đường cho cả nhóm.

Ron bản gốc do dự trong một thoáng, nhưng Totomaru kéo anh đi, ánh mắt nghiêm nghị. "Họ đang tin tưởng chúng ta, Ron. Đừng để họ thất vọng."

____________

Ron bản gốc và Totomaru chạy nhanh qua con đường phía sau, len lỏi giữa những lối đi chật hẹp và rậm rạp. Totomaru liên tục quay lại kiểm tra phía sau, chắc chắn rằng không có ai bám theo họ.

"Chúng ta cần tìm một nơi an toàn để xem xét những tài liệu này," Totomaru nói, thở hổn hển.

Ron bản gốc gật đầu, nhưng ánh mắt anh vẫn hướng về phía tòa nhà nơi Ron hiện tại và Haruto đang chiến đấu. Có điều gì đó trong lòng anh không yên, một cảm giác kỳ lạ mà anh chưa từng trải qua trước đây.

"Ron," Totomaru gọi, kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ. "Tập trung. Họ sẽ ổn thôi."

Ron thở dài, khẽ gật đầu. "Tôi biết. Nhưng dù sao, cảm giác để ai đó lại phía sau thế này... không dễ chịu chút nào."

"Chúng ta sẽ quay lại giúp họ, nhưng trước tiên, hãy đảm bảo chúng ta hoàn thành nhiệm vụ của mình," Totomaru nói, giọng nói kiên quyết.

Trong khi đó, ở phía bên kia, Ron hiện tại và Haruto đang đối mặt với cả nhóm người mặc đồ đen. Dù bị áp đảo về số lượng, cả hai vẫn chiến đấu đầy hiệu quả, phối hợp nhuần nhuyễn với nhau như một cỗ máy được lập trình hoàn hảo.

"Haru, bên trái!" Ron hiện tại hét lên, ngay khi một kẻ địch lao đến từ phía đó.

Haruto phản ứng ngay lập tức, xoay người né tránh và hạ gục tên đó bằng một cú đánh mạnh. "Ron, cậu không cần hét to thế. Tôi biết rồi!"

Ron cười nhạt, né một đòn tấn công từ phía sau. "Chỉ để chắc chắn thôi. Đừng để tôi phải cứu cậu đấy."

"Như thể cậu chưa bao giờ làm vậy," Haruto lầm bầm, tiếp tục chiến đấu.

Dần dần, cả hai tạo ra một lỗ hổng trong đội hình của kẻ địch, mở đường để rút lui. Ngay khi họ định rời đi, một bóng người lạ mặt xuất hiện ở cuối hành lang.

"Cuối cùng cũng gặp được hai người rồi," người đó nói, giọng nói trầm thấp vang lên, mang theo một cảm giác đe dọa.

_____________

Ron bản gốc và Totomaru tìm được một căn nhà hoang gần đó để trú ẩn tạm thời. Khi cả hai ngồi xuống và kiểm tra lại những tài liệu, họ nhận ra một chi tiết quan trọng: bản đồ mà họ mang theo không chỉ dẫn đến một địa điểm duy nhất.

"Đây là mạng lưới của tổ chức," Totomaru nói, chỉ vào các ký hiệu trên bản đồ. "Nếu chúng ta tìm cách phá hủy từng điểm này, chúng ta có thể làm tổ chức này sụp đổ."

Ron bản gốc nhìn Totomaru, ánh mắt đầy sự tin tưởng. "Chúng ta sẽ làm được, Toto. Nhưng trước tiên, cần tìm cách quay lại giúp họ."

Khi Totomaru đang định trả lời, cánh cửa căn nhà bất ngờ mở ra. Cả hai quay đầu lại, chỉ để thấy Ron hiện tại và Haruto bước vào, quần áo lấm lem nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh.

"Chúng tôi đã thoát được," Ron hiện tại nói, thở hắt ra. "Và có vẻ chúng tôi cần nói chuyện nhiều hơn về thứ các cậu vừa tìm được."

_______________

Với cả bốn người tập hợp lại, họ bắt đầu vạch ra một kế hoạch mới, sử dụng bản đồ và tài liệu để lần theo từng mắt xích của tổ chức. Sự phối hợp giữa Ron hiện tại và Haruto với Ron bản gốc và Totomaru tạo nên một đội hình độc đáo, với sự khác biệt trong phong cách nhưng cùng một mục tiêu.

Cuộc chiến chống lại tổ chức bí mật giờ đây không chỉ là vấn đề của một thế giới, mà còn là sợi dây kết nối định mệnh giữa hai thế giới song song.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro