Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thám tử kì tài File 3 chương 2


Thám tử kì tài. File3- Chương 2: Biệt thự "Hoa Hồng Đen". Tác giả: Tiểu Ngọa Long.

THÁM TỬ KÌ TÀI
FILE 3- CHƯƠNG 2: BIỆT THỰ "HOA HỒNG ĐEN"

Sau bữa tối anh bạn tôi dắt con Tô By đi mất dạng mà không màn đến tôi đang cô đơn một mình, chị tôi thì ra ngoài chơi với bạn, càng làm cho tôi cảm giác như bị cô lập giữa biển người mênh mông trên đất Sài Thành này. So với người Việt Nam thì người Mỹ chúng tôi có lối sống tự lập hơn nhiều, không bị gò bó hay phụ thuộc vào gia đình nhiều như ở Việt Nam thế này. Nó giống như một truyền thống đi sâu vào văn hóa con người chúng tôi. Đó cũng là điểm tiến bộ của tôi so với người Việt tuy nhiên nó cũng có những điều bất lợi, ví như gặp một vấn đề nào đó khó khăn chúng tôi sẽ tự tìm cách giải quyết và ít khi muốn nhờ đến sự giúp đỡ của bạn bè, còn ở đây mọi người chia sẻ nó cho nhau và cùng nhau giải quyết, đó là tình bạn. Tôi cũng không dám khẳng định là quan điểm nào tiến bộ hơn nhưng tôi thấy ở đây tình bạn được coi trọng hơn. Cũng không biết nghĩ ngợi gì nữa, tôi về phòng nằm nhìn ra cửa sổ để đếm sao. Căn phòng này tuy không lớn lắm nhưng đủ để tôi với anh cùng sống chung. Song song với giường của chúng tôi là cái kệ sách khá cao, nó chiếm hết cả diện tích của một bức tường. Sống ở đây gần cả tháng giờ tôi mới để ý đến cái giá sách của anh. Cũng tốt, tôi bật dậy tìm một cuốn tiểu thuyết nào đó đọc cho đỡ buồn, hi vọng là có tiểu thuyết trinh thám. Vừa nhìn tôi đã thấy ngay cuốn "Hỏa Ngục" ở giữa kệ, cuốn này tôi đang đọc dở khi còn ở Mỹ. Bên cạnh là mấy cuốn tiếp nữa của Dan Brown, ngăn tiếp theo lá Sherlock HOLMES, bên dưới tuyển tập của Agatha Chrities...Giá bên phải là các sách về khoa học, y học, giải phẫu học. Sách ở đây được sắp xếp khá khoa học, gọn gàng và ngăn nắp. Anh bạn tôi có vẻ như là một người kĩ tính và phương tây hóa. Nhìn cách ăn mặc của anh cũng đã tây hóa rồi. Anh luôn mặc trên người bộ sơ mi trắng và ghi lê đen, càng làm tôi liên tưởng đến những thám tử trong các tiểu thuyết phương tây. Tuy nhiên anh khác họ ở điểm anh sở hữu làn da ngâm đen đặc trưng của một công dân miền nhiệt đới, không mắt xanh mũi lõ như những thám tử phương tây kia. Tôi với tay lấy cuốn "Hỏa Ngục" để đọc. Không biết anh bạn tôi trình độ học vấn như thế nào nhưng chắc kiến thức và trình độ hiểu biết phải uyên thâm lắm. Cái giá sách lớn thế này mà chỉ có một nửa là tiểu thuyết trinh thám thôi còn lại toàn là sách khoa học, lịch sử, địa lí và nhiều nhất có lẽ là sách về giải phẫu học. Chắc anh bạn tôi biết nhiều về tử thi lắm. Đang mãi suy nghĩ thì có giọng nói vang lên.
- Này, cậu lục lọi gì đồ của tôi đấy? Tiếng anh vang lên làm tôi giật cả mình.
- Tôi chỉ muốn lấy cuốn tiểu thuyết để đọc nhân lúc rảnh rỗi thôi.
Anh tiến về phía của sổ, lấy từ trong túi ra một gói thuốc và bắt đầu hút.
- Này anh nghiện thuốc à? Tôi hỏi với vẻ ngạc nhiên.
- Ừ, vì tính chất công việc thôi. Mỗi lần phải suy luận cái gì đó là tôi phải hút để thanh thản đầu óc.
- Thế anh đang nghĩ về cái gì?
- Tôi đang tìm cho mình một giả thuyết hợp lí nhất cho chuyến đi ngày mai.
- Thế từ tối đến giờ anh đi đâu mà không cho tôi đi cùng với?
- Tôi đem con Tô By qua gửi nhờ mẹ tôi chăm sóc hộ mấy ngày. Chúng ta chắc phải ở lại đó mấy ngày.
- À, mà anh đã đọc hết cả chồng tiểu thuyết trên kệ kia đó à.
- Đúng vậy, từ bé bố tôi đã được bố cho đọc hết các tiểu thuyết trinh thám nổi tiếng. Mới 12 tuổi đã được bố dẫn tới các hiện trường vụ án và chỉ cho tôi cách suy luận, bố tôi là một cảnh sát có tiếng trong lĩnh vực hình sự và có lẽ như nhờ sở hữu gen của bố tôi và đã được đào tạo từ bé cộng với niềm đam mê trinh thám tôi đã chọn con đường này.
- Thế tại sao anh lại không ở với bố anh để tiện cho công việc của mình hơn?
- Vì tôi và ông không đồng quan điểm. Như tôi đã nói lúc sáng rồi, đối với tôi thì tôi sẽ đặt mạng sống của con người lên tất cả, còn bố tôi thì không, đối với ông thì vụ án mà ông đang theo đuổi mới là vấn đề ông quan tâm. Vì thế, tôi đã dọn ra sống riêng ở đây, tôi không thể chịu được quan điểm sống của ông như vậy.
- Đáng lẽ ra anh phải tìm cách thay đổi suy nghĩ của bố anh chứ!
- Chuyện dài lắm, có gì tôi kể sau. Cậu ngủ đi.
Trong phòng thì đầy mùi thuốc lá, không hiểu sao tôi lại dị ứng cái mùi này mà phải sống chung với anh nữa. Tôi chả bao giờ động vào cái thứ hại phổi ấy, với tôi sức khỏe là quan trọng nhất, phải như vậy tôi mới có thể đạt được cảnh giới cao của võ đạo. Nghe anh nói tôi cũng chẳng màng đọc tiểu thuyết nữa, tôi lên giường và chìm vào giấc ngủ say cũng chả biết anh đi ngủ tự bao giờ.
8h sáng. xe chúng tôi đã bắt đầu vào trung tâm của thành phố Đà Lạt mộng mơ, chúng tôi phải dậy đi từ rất sớm, chị tôi rất hào hứng với cảnh đẹp nơi đây trong khi tôi còn đang ngái ngủ. Chỉ có anh bạn tôi là tỉnh nhất vì anh ấy là người cầm lái. Đường lên đây thật khó đi, có nhiều dốc cao dựng đứng, đèo thì khúc khuỷu vô cùng, lại cộng thêm màn sương dày đặc của khí hậu nơi đây càng làm cho nó thêm bồng bềnh, khó lái. Không vững tay và quen đường thì rớt xuống đèo như chơi. Nơi đây thật đúng như tôi được đọc qua báo chí, so với Sài Thành thì nơi đây thật ôn hòa và dịu mát biết bao. Từng làn sương bao lấy từng căn nhà xây theo phong cách cổ pháp mà lịch sử hơn một thế kỉ qua để lại làm tôi liên tưởng đến một Pari tôi từng đến để tham dự giải karate trẻ mấy năm về trước. Tuy nhiên nơi đây cổ kính hơn và có khí hậu ôn hòa hơn chứ không lạnh như Pari. Nhìn anh bạn tôi và chị tôi ăn mặc có vẻ ấm cúng quá, anh bạn tôi vẫn ghi lê như thế nhưng có thêm cái ái vest bên ngoài, tôi thì vẫn vậy vì tôi đã quen với cái lạnh từ bé. Anh lấy cái danh thiếp từ trong túi áo ra xem.
- Thân chủ của chúng ta ở ngoại ô thì phải, nhưng không xa thành phố lắm. Anh nói.
- Anh đã từng lên đây rồi à? Tôi hỏi.
- Ừ, trước chị và anh có lên đây vài lần trong một vài vụ án của anh ấy. Chị tôi từ ghế sau nói xen vào.
- Với lại tối hôm qua tôi có xem qua bản đồ rồi, tôi hẹn chị ấy tầm giờ này ra đón chúng ta, chắc chị đang đợi sẵn rồi. Anh nói.
- Tớ muốn đi chơi quá. Chị tôi nói xen vào.
- Chưa giải quyết được gì chưa đi được đâu. Bạn tôi nói.
Chúng tôi đang dần ra khỏi trung tâm vào một thị trấn nhỏ, ở đây thật thuận tiện, vừa rất gần trung tâm thành phố mà lại không phải chịu cảnh ồn ào, tấp nập và khói bụi như ở trung tâm. Nhà cửa ở đây cũng thưa hẳn, chúng tôi đi vào một con đường bê tông kéo dài khoảng 100m, hai bên là hai hàng thông nhỏ cao ngang đầu chúng tôi được trồng dọc theo đường thẳng đứng, trước mặt là một cánh cổng khá cao được mở sẵn, có bác gác cửa đứng đợi chúng tôi.
- Chào cậu, cậu có phải là Khang bạn của cô Thanh không?
- Vâng, là tôi ạ.
- Bây giờ cậu cứ chạy thẳng xe vào trong sân, cô chủ tôi đang chờ đó.
- Cảm ơn bác, bạn tôi nói.
Tôi thì chẳng màn đến cuộc nói chuyện này mà tập trung quan sát ông bác này, vì thấy anh bạn tôi luôn quan sát mọi vật xung quanh một cách kĩ càng nên tôi cũng phải luyện kĩ năng quan sát của mình để có được những suy luận sắc bén như anh và một ngày nào đó không xa không còn làm trợ lí của anh nữa. Ông bác gác cửa này tầm khoảng 45 đến 50 tuổi, để râu quai nón, thân hình cao to, quần áo xộc xệch không giống với những người gác cửa bình thường. Bên cạnh ông ta có 3 con becgiê nhìn giống con Tô By của anh bạn tôi, thấy ông bác vui vẻ với chúng tôi chúng cũng tỏ ra khá thân thiện chắc là cũng đã được huấn luyện kĩ càng. Chúng tôi chạy xe thẳng vào trong như lời ông bác, con đường dài và rộng, hai bên trồng toàn hoa hồng đen cao đến tận đầu chúng tôi có khi còn hơn thế nữa. Căn nhà nằm trơ trọi một mình trên con đường này mà lại trồng toàn hoa hồng đen càng làm tăng thêm vẻ huyền ảo cho nơi đây. Trước mắt chúng tôi là một căn biệt thự lớn, khá đẹp, được xây theo kiểu cổ pháp. Nhìn khá cũ kĩ có lẽ được xây dựng từ rất lâu rồi. Điểm đặc biệt làm tôi chú ý là nó có chỉ có một màu trắng, làm tôi liên tưởng đến nhà trắng ở Mỹ chúng tôi.
- Chào chị. Vừa mở cửa xe tôi đã mở miệng ngay.
- Chào các bạn. Chị vừa nói vừa nháy mắt.
- Chào cậu. Bạn tôi nói và nháy mắt với tôi và chị tôi. Tôi hiểu ra ngay là chúng tôi đến đây với tư cách những người bạn của chị.
- Chào Thanh. Chị tôi nói. Nhà Thanh đẹp thật.
- Bác đem hành lí bạn cháu vào nhà giúp nhé. Vừa nói chị vừa nhìn vào người đàn ông lớn tuổi phía sau lưng mình. Ông là một người lớn tuổi, dáng người cao gầy, ông ăn mặc theo kiểu phương tây, bên ngoài chiếc áo sơ mi ông khoác một chiếc áo cao cổ theo kiểu Gakuran, nút bạc gài đến tận cổ.
- Vâng, thưa cô chủ. Ông nói.
- Bác cứ để bọn cháu xách ạ, cũng không có gì nhiều lắm. Tôi nói.
- Không được, cậu là khách, cứ để tôi, tôi đã sắp xếp phòng xong, tôi sẽ đem lên phòng cho các cậu trước.
- Vậy, cảm ơn bác ạ. Biết không thể từ chối được nữa, tôi nói.
- Các cậu vào nhà đi. Chị nói và đi trước dẫn đường.
Chúng tôi theo chị vào nhà, phòng khách là một đại sảnh rất lớn, nội thất thuộc hạng thượng lưu, ngồi bàn giữa phòng khách có thể nhìn thấy tầng hai của ngôi nhà.
- Các cậu phải vào đây trong vai bạn của mình, phải diễn cho đạt vào đấy và đừng quên nhiệm vụ nhé. Nói đến đây chị nhìn về phía anh bạn tôi.
- Cậu yên tâm, mình hiểu mà. Bạn tôi trả lời.
- Các cậu cẩn thận bố mình nhé, ông rất khó chịu, đừng làm trái ý ông. Thanh nói.
- Chúng tớ biết rồi. Tôi nói.
- Tạm thời thì hai bạn sẽ ở phòng cũ của chú mình ở trên lầu, còn... vừa nói chị nhìn về phía chị tôi.
- Mình là Trâm Anh, chị tôi trả lời.
- Trâm Anh sẽ ở chung phòng với mình. Thanh nói.
- Cậu có thể cho tớ biết vị trí phòng của từng người không. Bạn tôi hỏi.
- Nói chung thì tầng một là phòng của 2 cô giúp việc, bác quản gia, bà đầu bếp và chú mình, bác làm vườn và bác gác cổng các cậu gặp lúc nãy thì ở ngoài để tiện cho công việc các bác ấy hơn còn gia đình tớ thì ở tầng trên. Lát nữa tớ sẽ cho biết cụ thể hơn.
- Chú cậu không ở chung với gia đình à, sao ông ấy lại ở tầng dưới. Bạn tôi hỏi.
- Lúc trước chú tớ ở tầng hai nhưng mà gần đây trong lúc chú và anh tớ uống say, anh tớ đưa chú tớ lên phòng rồi bị ngã cầu thang, từ đó chú tớ chuyển xuống tầng một ở cho tiện. Chị nói.
- Chuyện xảy ra lâu chưa. Bạn tôi hỏi.
- Cũng gần đây thôi. Trước vụ việc con mèo của mẹ kế tớ khoảng một tháng. Sau đó chú tớ phải nằm viện 2,3 tháng gì đó. Chắc đi đường xa các cậu cũng mệt rồi, hay để tớ đưa các cậu lên phòng nghĩ ngơi, sau đó dùng bữa trưa rồi điều tra sau.
- Ừ, tớ cũng nghĩ vậy nhưng trước hết chúng ta nên đi chào bác đã chứ. Chị tôi nói.
Chị dẫn chúng tôi lên tầng trên, vừa bước lên cầu thang ngay phòng đầu tiên, chị xoay tay nắm của và bước vào trong. Hành động của chị làm tôi hơi bất ngờ, tôi nhớ chị mới nói là bố chị rất khó tính. Vì đứng ở góc cửa nên tôi có thể nhìn thấy được một phần căn phòng, tôi thấy một người đàn ông trung niên đang đứng trước một tấm kính lớn, mắt nhìn ra vườn trông rất trầm ngâm, ông ấy mặc quần tây áo sơ mi bên ngoài mặc thêm chiếc áo khoác len dài tay, sau lưng ông ta là một người đàn ông thấp tuổi hơn, đang cầm trên tay một cái khăn lớn, mặc áo sơ mi gọn gàng. Người đàn ông đứng sau có vẻ làm tôi chú ý hơn, ông ta vừa cao vừa ốm cộng thêm cái mũi két làm cho khuôn mặt ông ta có vẻ độc ác hơn.
- Bố ơi, bạn con đến rồi. Thanh vừa bước vào vừa nói.
Người đàn ông lớn tuổi vội vàng ngồi vào chiếc xe lăn phía sau, rồi người đàn ông phía sau cầm cái khăn để lên đùi người ngồi trước và quay chiếc xe hướng về phía chúng tôi. Tôi nghĩ từ góc nhìn của anh bạn tôi chắc cũng thấy được điều đó.
- Ta đã bảo vào phòng ta phải gõ cửa mà. Ông hét lớn.
- Con xin lỗi, tại con quen như vậy rồi. Thanh nói.
- Ta không muốn con tái phạm một lần nào nữa. Ông nói lớn. Giờ thì ra ngoài đi, ta đang nói chuyện với chú của con.
- Nhưng con muốn giới thiệu bạn con cho bố. Chị nói.
- Chúng ta sẽ gặp mặt ở bữa ăn sau. Ra ngay, đừng làm trái ý ta. Ông nói lớn.
Ông chú phía sau vẫy vẫy tay như có vẻ nhắc chúng tôi ra ngoài vậy. Thanh bước ra và đóng cửa lại, khóe mắt có vẻ cay cay.
- Bố cậu đi lại được à? bạn tôi hỏi.
- Đúng vậy, nhưng ông vẫn cứ ngồi xe lăn trước mặt mọi người.
- Có ai biết chuyện này không. Tôi hỏi.
- Mình không biết nữa, nhiều lúc vào phòng không gõ cửa nên mình thấy được, còn người khác thì mình không rõ. Giờ mình sẽ chỉ phòng từng người cho các cậu, sau đó đưa các cậu về phòng. Các cậu cứ thoải mái làm việc còn Trâm Anh cứ để mình lo.
Thật là một buổi sáng bận rộn đối với tôi, lâu nay chỉ vận động tay chân chứ chưa bao giờ phải vận động trí óc như bây giờ, vừa phải tập trung suy luận, ghi nhớ từng chi tiết vừa phải đưa ra những giả thuyết rồi đi tìm chứng cứ cho giả thuyết ấy. Vừa về tới phòng tôi đã ngã lưng ngay ra giường trong khi anh bạn tôi thì đang loay hoay viết cái gì đó.
- Này, anh đang làm gì thế? Tôi hỏi.
- Tôi đang vẽ lại sơ đồ ngôi nhà. Anh nói.
- À, tôi quên mất. Để tôi nhớ nhé, Đầu tiên phòng ông chủ nhà, sau đó là phòng bà chủ rồi đến phòng chúng ta. Ông bà chủ nhà bắt đầu sống riêng cách đây chỉ vài tháng. Tiếp theo là phòng của Thanh và chị tôi, rồi đến phòng của Hà Anh, tiếp đến là phòng của cậu anh chị Thanh và cuối cùng là phòng của Tấn Phúc. Cậu thấy thế nào, ổn chứ. Vừa nói tôi vừa vẽ lại sơ đồ ngôi nhà vào quyển sổ tay của tôi.
- Rất tốt, nhưng tôi có bổ sung đôi chút, các phòng được xây theo kiểu chữ U, mỗi cứ 3 phòng tạo thành một dãy. Ngoài ra còn có hai phòng trống, đứng trước hành lang các phòng có thể nhìn xuống đại sảnh ở tầng một và điểm đặc biệt duy nhất ở đây là chỉ có một cầu thang ngay phòng đầu tiên của ông bác chủ nhà.
- Đúng vậy, mà anh có để ý ông chú không, ông ấy làm tôi liên tưởng đến mấy mụ phù thủy trong truyện phương Tây, đặc biệt là cái mũi két của ông ấy.
- Thôi nào Thế Hùng, chúng ta không thể đánh giá một con người qua vẻ bề ngoài được đâu, lúc nãy ông ấy vẫy tay ra hiệu cho chúng ta ra ngoài, chẳng phải có ý tốt cho chúng ta còn gì. Bạn tôi nói.
- Nhưng tôi thấy có cái gì đó rất xấu ở ông ta. Tôi quả quyết.
- Thôi, không nhắc lại nữa, tôi đã nói rồi, cái tôi tin là một kết luận, nghĩa là một giả thuyết đã có chứng cứ rõ ràng, tôi không thể dựa vào phỏng đoán được, chúng ta đến đây là để tìm chứng cứ mà.
- Thôi được, nhưng tôi sẽ bắt đầu từ ông ta. Tôi nói. Còn cậu thì sao.
- Tôi không bắt đầu từ ai cả và tôi sẽ kết thúc ở kẻ gây ra tất cả chuyện này. Giờ còn rất sớm, cậu có muốn đi dạo một vòng không.
- Được, tôi nghĩ ta không nên phí thời gian ở đây. Nó u ám quá.
Chúng tôi ra khỏi phòng và bắt đầu đi dạo, vườn ở đây cũng vậy, cũng chỉ trồng một loại hoa, đó là hoa hồng đen mà chúng tôi đã gặp lúc vào đây. Tuy nhiên nó không cao như phía trước nhà mà hoa ở đây tầm cao tới bụng là cùng, vườn hoa được trồng theo luồng nên rất dễ đi lại, chúng tôi thấy bóng một người đang cắt tỉa hoa, ông ta là một người đàn ông trung niên không lớn tuổi lắm, dáng người mập béo, mặc bộ đồ công nhân đang làm việc, chúng tôi lại gần và bắt chuyện ngay.
- Chào chú ạ. Tôi nói.
- Chào cậu, không biết các cậu là ai? Ông trả lời.
- Chúng cháu là bạn của Thanh ạ. Không biết bác làm việc ở đây lâu chưa ạ.Bạn tôi nói.
- Cũng khá lâu rồi, chắc cũng hai mấy ba mươi năm gì đó.
- Vậy cũng lâu quá rồi. Chắc bác cũng thân với mọi người trong nhà lắm phải không ạ.
- Không như cậu nghĩ đâu, nhà này hầu như rất ít thân nhau, tôi chỉ thân với chú Khiêm và cô Thanh thôi, còn lại thì có nói chuyện sơ qua với một vài người, có người thì tôi chưa bao giờ nói chuyện nữa ấy chứ. Như bà chủ nhà này chẳng hạn, các cậu chắc chỉ gặp bà ấy vào bữa ăn và lúc đi ngủ thôi. Có khi bà ấy đi nguyên ngày luôn ấy chứ. Ông vừa trả lời chúng tôi vừa làm việc. Đâu có được như bà chủ trước...
- Bà chủ trước nào ạ? Bạn tôi hỏi.
- À không có gì, tôi nhầm thôi. Ông nói.
- Vậy à bác. Tôi nói.
- À mà tại sao bác lại chỉ trồng một loại hoa hồng đen thế này ạ, nó có vẻ huyền bí và cô đơn quá? Bác trồng nhiều loại cây có phải là đẹp và dễ chịu hơn không?
- Bác chỉ là người làm thuê thôi cháu, cái này do chủ nhà trồng. Từ ngày đó thì chú Khiêm bỏ hẳn khu vườn trước và chỉ trồng toàn hoa hồng đen này thôi.
- Ngày nào ạ? tôi hỏi.
- Ngày bà chủ mất, ông trả lời.
- Chẳng phải bà chủ vẫn còn đó sao ạ? Tôi giả vờ hỏi.
- Không, mà đây là chuyện trong nhà, các cháu không nên biết. Ông nói.
- Mà vườn này là của chú Khiêm sao bác? Mà chú Khiêm là ai vậy bác? Bạn tôi hỏi.
- Chú Khiêm là em của ông chủ, chỉ có chú ấy là quan tâm đến vườn tược thôi, còn mọi người trong nhà có quan tâm gì đâu. khu vườn này một mình chú ấy đầu tư cả đấy.
- Đầu tư gì toàn hoa hồng đen thế này thôi sao, tôi hỏi.
- Chắc chú ấy thích thế. Ông trả lời.
- Mà cách đây mấy tháng cháu đọc báo thấy người ta nói ở đây có một vụ việc kinh rợn xảy ra phải không bác, bác có thể kể cho cháu nghe được không ạ. Vụ con mèo gì đó. Bạn tôi nói.
- Thôi, các cậu đi mà tìm hiểu đám nhà báo ấy, làm gì có chuyện đó. Vừa nói ông vừa nhìn lên phía căn nhà và bắt đầu nói nhỏ lại. Thôi các cậu đi đi, tôi không muốn mang họa vào thân đâu. Có người đang nhìn chúng ta kìa.
Chúng tôi nhìn về phía căn nhà, vẫn là căn cửa sổ ở tầng hai ấy, sau tấm kính lớn, hai đôi mắt đang nhìn chăm chăm về phía chúng tôi. Là ông chủ nhà và ông chú, thấy chúng tôi nhìn về phía đó, ông chú kéo tấm rèm cửa xuống che lại.
- Họ ngày nào cũng thường đứng đó ngắm hoa vậy hả bác? Bạn tôi hỏi.
- Dạo gần đây tôi thấy ông ấy thường hay ngắm hoa vào buổi sáng như vậy và hình như đang nói chuyện gì đó với ông chú. Mà các cậu có phải là bạn của cô Thanh không vậy, sao lại hỏi nhiều chuyện như thế.
- À, tò mò thôi mà bác, chúng cháu đi dây ạ. Bạn tôi nói.
- Chào bác nhé. Tôi nói.
Chúng tôi lại đi bắt đầu đi dạo về cuối khu vườn, nó rất rộng, nếu nhìn từ trên cao xuống chắc nó sẽ như là một mê cung bao lấy ngôi nhà vậy. Một màu đen tuyền phản diện hoàn toàn so với ngôi nhà màu trắng bạch. Hoa hồng ở đây được trồng rất đều, theo hàng lối nên rất dễ đi.
- Tôi nghĩ căn nhà kho đó nằm ở cuối vườn. Bạn tôi nói.
- Ừ, tôi trả lời.
- Này, cậu đang nghĩ gì vậy. Anh hỏi.
- Anh thấy không, ông chủ nhà này cũng thật lạ, sao ông ta biết đi mà lại cứ ngồi xe lăn thế chứ. Tôi nói. Lại còn cái ông chú đó nữa. Hai người đó sao lại nhìn chúng ta như thế chứ, anh thấy không.
- Tất nhiên là thấy rồi, tôi nghĩ chỉ là vô tình thôi, đó là thói quen thôi, họ vẫn thường nói chuyện và ngắm hoa hằng ngày như thế mà, chẳng phải ông bác làm vườn đã nói rồi sao. Còn ông ấy vẫn ngồi xe lăn thì chắc là đi yếu mà thôi.
- Nhưng mà tôi thấy...
- Tới rồi kìa, nhưng nhị gì nữa.
Trước mắt chúng tôi là một căn nhà kho khá cũ kĩ, được làm bằng gỗ. Trước sân, lá cây rụng đầy như chưa được quét mấy năm rồi vậy. Cửa được cài then gỗ rất dễ mở. Chúng tôi đẩy cửa bước vào trong, một mùi hôi mốc do bỏ hoang lâu năm cùng với gỗ bị mục xộc vào mũi chúng tôi, một cảm giác khó thở vô cùng, chúng tôi vội vàng bước ra lại.
- Mở của để trong vài phút cho bay hết mùi đã, như vậy không vào được đâu. Bạn tôi nói.
- Tôi biết rồi.
Sau 15 phút đứng chờ thì chúng tôi bước vào, cảm giác bây giờ có vẻ khá hơn trước. Mùi hôi mốc đã giảm hẳn, tuy nhiên nhìn nơi đây khá cũ kĩ và ẩm thấp. Từng tia nắng nhỏ chiếu vào mắt chúng tôi qua khe thủng của mái nhà bằng tôn đã mục nát. Trước mắt chúng tôi là một căn phòng rất rộng không chia ngăn, đồ đạc chất ngổn ngang. Giữa phòng là chiếc bàn đã cũ kĩ, bên cạnh còn chiếc búa rìu khá cũ kĩ, nhỏ gọn, có thể cầm vừa tay và nhét vào một chiếc áo choàng rộng được. Trên trần nhà còn treo một sợi dây với chiếc thòng lọng. Trên bàn và trên chiếc rìu còn bám một mảng đen, tôi nghĩ có lẽ là máu của con mèo gì đó. Tôi bắt đầu tưởng tượng ra mọi thứ, nó hoàn toàn trùng khớp với tất cả những gì chị Thanh đã kể với tôi.
- Này, rất giống với những gì chị ấy kể. Tôi nói.
- Đúng vậy, họ chỉ dọn dẹp xác con mèo mà không dọn bất kì chi tiết nào khác. Hoàn toàn trùng khớp.
- Có lẽ cảnh tượng lúc đó rất ghê tởm. Tôi nói. Chúng ta không còn hi vọng nào khác ngoài việc đi về thôi. Máu đã khô hết. Chúng ta không còn chứng cứ nào khác, hiện trường đã bị bụi che phủ hết rồi.
- Không đâu anh bạn, tôi nghĩ chúng ta có thể biết được nhiều hơn cậu tưởng tượng đấy. Bạn tôi nói.
- Ở đây ư, có gì nào.
- Cậu cứ chờ xem. Bạn tôi nói.
- Không hiểu anh ta định làm cái quái gì thế nhỉ. Tôi thầm nghĩ.
- Đầu tiên, anh nhìn thấy cái song bằng gỗ gác ngang trần nhà không, nó là nơi để cột cái xác con mèo lên, nó không cao lắm chỉ cần đứng trên cái bàn này là có thể vòng sợi dây qua cái song đó. Hơn nữa anh nìn xung quanh đi, chỉ có cái bàn này là đứng được, đâu còn vật dụng gì có thể đứng được nữa, toàn là đồ bỏ thôi. Vừa nói anh vừa đứng lên bàn, anh nhìn xem cái thòng lọng này cột rất chắc, và giờ ta bắt đầu kiểm tra nhé. Anh nói.
Vừa nói anh bạn tôi lấy từ trong túi ra một cuộn dây gì đó và bắt đầu kéo từ cái thòng lọng kéo xuống, cứ thế anh làm đi làm lại ba bốn lần.
- Nút thắt cái thòng lọng này thuộc loại nút thắt cố định, thắt rất chặt vì vậy ta phải để ngang tầm mắt hoặc dưới đó một chút thì mới thắt được như thế này, đó là thói quen. Khoảng cách từ cái nút thắt tới cái bàn là gần 1m55. Khoảng cách từ mắt tới đỉnh đầu của một người bình thường là khoảng 11 đến 14 centimet. Theo thói quen thì khi treo một vật gì đó người ta thường để ngang tầm mắt của mình hoặc thấp hơn một chút. Vậy ta có thể suy ra chiều cao của nhân vật bí ẩn này nằm trong khoảng 1m65 đến 1m70.
- Rất có lí. Tôi nói. Có thể đúng. Anh suy luận rất sắc sảo.
- Tiếp theo anh nhìn những vết máu trên bàn này,có rất nhiều máu. Vùa nói anh vừa nhảy xuống khỏi cái bàn.
- Chỉ là vệt máu khô thôi chúng ta có thể xác định được gì chứ? Tôi nói.
- Không, Thế Hùng à, có những thứ chúng ta phải đi sâu phân tích, suy luận ra những khả năng có thể xảy ra. Để tôi nói nhé. Máu ở đây rất nhiều chứng tỏ con mèo đã bị chặt đầu tại đây. Thế hắn chặt như thế nào.
- Thì hắn bỏ lên bàn và chặt, thế thôi. Tôi nói.
- Đúng thế. Vậy thì tất nhiên máu sẽ bắn vào người hắn, vậy hắn dùng gì để che vết máu mà không bị ai phát hiện.
- Có thể là áo mưa, một cái khăn hay gì đó. Tôi nói.
- Đúng thế, hầu hết mọi người lúc đó chỉ dọn xác con mèo đi, hiện trường ở đây vẫn giữ nguyên. Có thể cái chúng ta cần tìm vẫn còn ở đây. Chúng ta tìm xem nào. Một cái gì đó dính máu chẳng hạn. Anh nói.
Chúng tôi chia nhau ra bới tung cái nhà kho lên để tìm nó. Tôi lật từng ngóc ngách nhỏ.
- Đây anh nhìn này một cái áo mưa dính máu đã bị ô xi hóa thành màu đen. Tôi nói và lấy cái áo mưa ra từ trong đóng thùng cát tông cũ. Nhưng chúng ta có thể làm gì với cái áo mưa này đây?
-Đưa tôi xem nào. Anh nói và với lấy cái áo mưa và xem xét một cách cẩn thận. Nó là loại áo mưa nguyên bộ có áo và quần, tuy không phát hiện được gì khác nhưng dựa vào chiều dài áo mưa có thể củng cố thêm giả thuyết trước đó của chúng ta về chiều cao của hắn.
- Này các cậu làm gì ở đây vậy. Một giọng hét lớn vang lên? Chúng tôi giật mình quay lại thì thấy một người đàn ông phía sau chúng tôi, là ông ta, ông chú mũi két.
- Dạ chúng cháu bị lạc ạ, tại khu vườn rộng quá nên... Bạn tôi nói.
- Tại sao lại vào đây, đây là lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng. Các cậu không được đi lung tung. Giờ thì ra ngoài ngay.
- Vâng, cháu xin lỗi. Bạn tôi nói.
Chúng tôi bỏ ra ngoài chỉ còn lại mình ông ta ở nhà kho, ông ta nhìn theo chúng tôi một cách vô cùng tức giận. Cũng đã gần đến trưa, chúng tôi đi thẳng về khu biệt thự, anh thì không nói lời nào mà cứ tập trung suy nghĩ gì đó. Vừa lúc đó ngoài cổng đang có một chiếc xe hơi chạy vào, cửa mở, trong xe một người thanh niên trẻ tuổi bước ra trên tay xách theo chiếc cặp, anh ta mặc áo vét rất lịch sự. Cánh cửa bên phải bật mở ra, tiếp tục là một cô gái trẻ bước ra, cô ta ăn mặc theo công sở, tóc cắt ngắn, đeo kính râm. Họ bước vào nhà mà không thèm chào chúng tôi lấy một tiếng. Chúng tôi bước theo sau.
- Tôi đoán đây là con gái và con riêng của bà chủ nhà. Tôi nói.
- Tôi cũng nghĩ vậy. Anh trả lời.
- Ông quản gia, tôi đã bảo là khi tôi về tới nhà ông phải đem ô ra đón tôi mà. Tiếng hét từ trong nhà vọng ra. Đó là tiếng của cô gái lúc nãy chúng tôi thấy ngoài xe.
- Vâng, tôi xin lỗi, tại hôm nay nhà có khách nên tôi mắc chút công chuyện. Ông quản gia trả lời.
- Khách gì ở đây. Tôi không cần biết, thế tôi quan trọng hay là khách quan trọng, mà họ là khách của ai? Vừa nói cô vừa quay lại nhìn chúng tôi.
- Là khách của tôi. Chị Thanh và chị tôi vừa nói vừa từ trên cầu thang đi xuống.
- Tôi không quan tâm, nếu lần sau còn như thế nữa thì tôi cho ông nghĩ việc đấy. Cô ta nói.
- Cô lấy quyền gì mà cho người này người khác nghĩ việc. Một chàng trai trẻ từ phía sau chúng tôi bước tới trên tay xách chiếc cặp, mặc đồ vét.
- Tôi là con gái của chủ gia đình này. Cô ta nói.
- Thôi nào, em khó tính quá rồi đấy. Người thanh niên đi chung xe với cô gái nói và đẩy cô ta đi.
- Anh mới về à. Thanh nói và nhìn về chàng trai vừa mới xuất hiện.
- Ừ, anh mới về. Anh ta trả lời.
- Đây là những người bạn mà em nói hôm trước còn đây là anh trai mình. Thanh nói và giới thiệu cúng tôi với nhau trong khi cô gái và chàng trai kia đi lên phòng của họ. Chàng trai có vẻ rất khó tính và trước khi vào phòng còn nhìn chúng tôi rất kĩ.
- Chào các em, anh là Minh, anh của Thanh.
- Vâng, chào anh ạ. Chị tôi nói.
- Này, hai người đó là ai vậy? Tôi hỏi.
- Đó là cậu Phúc và Hà Anh con của mẹ kế tôi. Cô ấy khó tính lắm em à, mấy em đừng để bụng. Minh nói.
- Cô ta khó tính thật. Chị tôi nói.
- Mà thôi các cậu về phòng thay đồ rồi xuống dùng bữa nhé. Thanh nói.
Một ngày trôi qua thật nhanh chóng. Tôi bắt đầu thống kê lại mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay. Bữa trưa chúng tôi cũng không hề gặp bà chủ nhà, ông chủ nhà thì ăn tại phòng riêng, không khí ở đây thật ngột ngạt và khó thở, tôi không nghĩ một gia đình giàu có như vậy lại phải sống trong một không khí ảm đạm và u sầu như thế. Cậu Phúc thì có vẻ im lặng rất ít nói, anh Minh cũng vậy nhưng tôi cảm thấy anh có vẻ quan tâm đến chúng tôi hơn. Còn cô tiểu thư kia lại rất đanh đá và khó chịu. Buổi chiều chúng tôi ra bắt chuyện với ông bác gác cửa và được biết ông bác này rất ưa việc nuôi chó.
- Bác nuôi năm con chó nhưng hiện giờ có hai con đang bị bệnh nên chúng tôi chỉ thấy được ba con. Chúng là những con becgiê được ông chủ nhà này mua tận bên Đức về và được huấn luyện ở trung tâm. Ông nói và tỏ ra vẻ rất thân thiện.
- Vậy ạ, bác có vẻ rất yêu công việc của mình nhỉ. Tôi nói.
- Đúng vậy. Công việc của bác chủ yếu là ngồi không, chỉ có ban đêm ông phải thả đàn chó ra và đi tuần hai giờ một lần.
- Bác là người chăm sóc trực tiếp cho đàn chó này à? Bạn tôi hỏi.
- Ừ, Ừ... còn có... mà đúng vậy, chỉ mình ta thôi.
- Bác có gì giấu chúng cháu à? Tôi nói.
- Không. Không có.
- Bác có thân với mọi người trong gia đình này không ạ.
- Không, tôi chỉ thân với mình cậu Phúc thôi, cậu ấy rất tốt, lại quan tâm đến bầy chó của tôi. Nhà này tôi chỉ thấy có mình cậu ấy được. Cậu ta lại hay giúp đỡ tôi nhiều việc nữa. Ông ta nói rất tốt về cậu ấy có vẻ như ông rất thân với cậu ấy vậy.
- Bác có vẻ thân với cậu Phúc nhỉ. Bạn tôi nói.
- Chắc là hơn mọi người còn lại.
- Vậy chắc cậu ấy hay xuống đây vào lúc rảnh lắm và người giúp bác chăm sóc bầy chó này có lẽ là cậu ấy. Cháu không hiểu điều này có gì khó nói? Bạn tôi hỏi.
- Cũng không có gì, cậu ấy không muốn ai biết về việc thân quen với con lũ chó này nên tôi giữ bí mật thôi. Ông nói. Mà sao các cháu hỏi nhiều quá vậy.
- À chúng cháu hỏi cho biết thôi ạ. Tôi nói. Chào bác nhé.
- Ông ấy rất thân với cậu Phúc. Ông chú thì thân với bác làm vườn. Tôi nói nhỏ vào tai anh.
- Ừ, anh nói và ghi chép gì đó vào cuốn sổ tay của mình.
Buổi tối của chúng tôi cũng khá đơn giản, mọi người tề tựu rất đông đủ và có cả ông chủ nhà, bà chủ nhà. Bà ta là một người nói khá nhiều, bà ta luôn miệng nhắc về các cách làm đẹp cho chị tôi và họ nói chuyện có vẻ khá thân thiết. Bà ta cao, dáng người thon thả trông còn rất trẻ so với ông chủ nhà. Chị tôi rất hợp với bà ấy. Sau buổi tối chúng tôi đi về phòng nghỉ ngơi sau một ngày mệt nhọc.
- Này, trong ngày hôm nay chúng ta thu thập được những gì rồi? Tôi hỏi.
- Rất nhiều thứ, ví dụ như người gây ra vụ con mèo. Anh nghĩ xem những ai có đủ điều kiện như vậy. Anh nói.
- Để tôi xem, ông chủ nhà, ông chú Khiêm, cậu Minh, cậu Phúc và ông quản gia và ông bác gác cổng.
- Không chỉ như thế đâu. anh vẫn còn thiếu một người đấy.
- Là ai vậy.
- Là cô tiểu thư khó chịu đó.
- Nhưng cô ta là con gái mà. Tôi nói.
- Nhưng cô ta cao khoảng 1mét 65. Chúng ta có thể loại ông chủ nhà ra vì ông ta là mục tiêu của chuyện này.
- Biết đâu ông ta cố tình làm vậy thì sao, để cố tình che dấu một tội ác nào đó?
- Có lí, tôi sẽ xem xét đến giả thuyết này. Bạn tôi nói.
- Nhưng tôi vẫn nghi ngờ ông chú nhất, ông ta rất đáng nghi.
- Nếu cậu không có chứng cứ thì đừng bao giờ tin vào giác quan cả, trừ khi cậu có siêu năng lực. Bạn tôi nói.
- Tất nhiên là có rồi, đầu tiên ông ta trồng một loại hoa hồng đen, một loài hoa tượng trưng cho màn đêm tăm tối mang ý nghĩa chết chóc, đau thương và...
- Không, không anh bạn ạ. Anh cắt ngang lời tôi. Cậu sai rồi, hoa hồng đen là tượng trưng cho tình yêu đã chết hoặc là nó mang ý nghĩa tình yêu bất diệt.
- Sao lại thế được? Tôi nói.
- Vậy để tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện thần thoại nhé. Theo tôi nhớ không nhầm thì nó có xuất xứ từ Thỗ Nhĩ Kì và có một câu chuyện liên quan đến nó. Anh nói và lấy cái máy tính bảng ra đọc cho tôi nghe.
"Ngày xưa ở vùng đất thánh xa xôi, nơi sinh sống của các vị thần tiên tồn tại một câu chuyện tình đầy nước mắt. Chuyện kể rằng trong nơi xa xôi tận cùng của vùng đất có vị thần Ellacos- nữ thần của bóng tối. Nàng là người sống một mình, cô đơn trong màu đen của bóng đêm Vào một ngày nọ trong lúc du ngoạn thần Apolo- thần ánh sáng, đã tình cờ gặp được Ellaxos . Chàng đã yêu ngay sự trầm lặng, cô độc của nàng. Chàng quyết tâm thay đổi con tim tăm tối của thần Ellacos.Thần Apolo thường ghé thăm nàng trong tư cách của một vị tiên. Rồi ngày qua đi, ánh sáng của thần Apolo đã truyền sang nàng, cảm hóa được nàng nhưng bóng tối và ánh sáng là hai thứ đối lập nên cả hai không thể hòa hợp. Nàng vô cùng đau khổ vì nàng đã yêu thần ánh sáng mất rồi và tình yêu này lại là tình yêu đầu tiên của nữ thần Ellacos.Và đi theo tiếng gọi của tình yêu thần Apolo phải vượt qua khu rừng của tội ác, con suối của lòng thù hận để đến ngọn núi của yêu thương lấy hoa hồng bất tận- một bông hoa màu đỏ chót.
Trước khi đi, thần Apolo trao cho nàng một bông hồng màu trắng rồi nói: _ Lần này ta đi không biết bao giờ trở lại, nàng hãy giữ bông hoa này và chờ ta trở về. Bông hoa màu trắng này sẽ là ánh sáng cho nàng khi vắng ta bên cạnh. Nàng hãy giữ kĩ bông hoa này và chờ cành hoa màu đỏ của ta nhé. Nữ thần Ellacos rưng rưng nước mắt đưa tiễn thần Apolo lên đường. Một ngày, hai ngày, một tháng, rồi một năm thời gian cứ trôi mãi. Thần Ellacos vẫn cứ ngồi ngắm bông hoa trắng vừa nhớ đến thần ánh sáng.Rồi vào một buổi sáng đẹp trời khi đang ngồi ngắm cành hoa trắng thì thần gió ghé thăm.
Biết thần gió là người chu du ở nhiều nơi nên nàng hỏi tin tức của thần Apolo. Thần gió kể cho nàng nghe về việc gặp thần ánh sáng đang vui đùa bên nữ thần sắc đẹp.
Thần Ellacos không tin vào tai mình nữa, nước mắt nàng giàn giụa. Ngày hôm sau nàng lên đường đi tìm thần Apolo. Nàng đi khắp nơi và tìm kiếm. Và cuối cùng nàng dừng lại trước một vườn hoa hồng màu đỏ, vùng đất của nữ thần sắc đẹp. Thần Ellacos không tin vào mắt mình được nữa, thần ánh sáng đang vui đùa bên thần sắc đẹp Apahrodite.Từng giọt nước mắt lăn dài trên má, nàng quầy quả bỏ đi. Thần Apolo trông thấy và đuổi theo. Nàng hãy thứ lỗi cho ta, trong thời gian ra đi ta đã vô cùng nhớ nàng và nữ thần Apahrodite đã cùng ta chia sẽ và vượt qua. Ta thành thật xin lỗi nàng.
Nữ thần Ellacos dường như không còn nghe thấy gì nữa. Bông hoa hồng trắng nàng cầm trên tay bỗng nhuộm đỏ một màu máu, xung quanh nàng một vùng tối đen kịt phủ vây rồi lan sang cả thần ánh sáng, thần sáng sáng biến mất dần vào trong bóng đêm.Sau đó, làm khói đen tan dần, thần Apolo tan biến mất và bông hoa trên tay thần Ellacos cũng chuyển sang một màu đen kì bí.
Thần Ellacos về vùng đất của mình, sống mãi trong vùng tăm tối, trong màu đen của chết chóc và không bao giờ yêu bất cứ ai nữa.
Về sau, ở vùng đất thánh tồn tại hai ý nghĩa về hoa hồng đen là : một là tình yêu đã chết và hai là tình yêu bất diệt!"
- Cậu hiểu chứ, không như cậu nghĩ đâu. Nhưng tôi không hiểu được tại sao nó lại trồng được ở đây?
- Thì người ta đem hoa về và trồng thế thôi. Tôi nói.
- Không, nó rất khó trồng. Không phải ở nơi nào cũng trồng được đâu. Ở Thỗ Nhĩ Kì cũng vậy. Nó rất hiếm.
- Vậy chắc là do công nghệ rồi. Chắc phải tốn kém nhiều tiền của lắm. Tôi nói.
- Có lẽ là vậy. Bạn tôi nói.
- Vậy giờ chúng ta nên bắt đầu từ ai đây nếu không phải là ông chú.
- Thế Hùng, cậu có nghe gì không?
- Im lặng nào, hình như là tiếng bước chân. Chúng ta phải xem ai đang làm trò này đây.
- Khoan đã, nếu chúng ta mở cửa hắn sẽ thấy chúng ta, chúng ta phải chờ hắn xuống cầu thang đã.
- Đúng lắm, nhưng hình như hắn đang quay lại.
- Không mà là một tiếng khác đang đi về hướng cầu thang... được rồi, chúng ta ra thôi.
Chúng tôi đang theo sát một tên phía sau, hắn đã mở cửa và không nhận thấy sự theo dõi của chúng tôi. Tôi chỉ đi theo người phía sau còn hắn thì lại đang theo người phía trước. Hắn đi theo hướng cổng chính, gần tới căn phòng trước cổng tự dưng hắn ta bật đèn pin lên.- Cậu đang làm gì đấy.
Thì ra người chúng tôi theo sát là anh Minh, còn người đầu tiên qua phòng chúng tôi là cậu Phúc.
- Tôi cũng muốn biết việc gì đang xảy ra? Tôi nói.
- Tôi nghe tiếng bước chân qua phòng và đi theo. Minh nói. Anh giải thích thế nào về việc này.
- Tôi, tôi, thật ra tôi chỉ muốn đi dạo thôi. Phúc nói.
- Anh biết giờ là mấy giờ không, 12 giờ rồi. Minh nói.Thật ra anh có âm mưu gì, có phải anh đang âm mưu gì đó. Mọi việc gần đây xảy ra trong gia đình này có phải là do anh không?
- Không, không phải tôi. Phúc nói.
- Không phải đâu. Cậu ấy ra đây là để chăm sóc con Denta của tôi đấy. Ông bác giữ cửa từ trong căn phòng đi ra. Mấy ngày nay đêm nào con Denta cũng lên cơn đau, cậu ấy tối nào cũng xuống cùng tôi chăm sóc nó. Ông nói.
- Mọi chuyện là như thế nào vậy bác. Tôi nói.
- Các cậu vào đây tôi rồi nói. Ông mời chúng tôi vào nhà. Trong đó có con chó giống Đức đang nằm rên rỉ. Nó bị bệnh mấy ngày nay, tối nào cũng nằm rên rỉ, cứ tối thì cậu Phúc lại ra đây để chăm sóc cho nó.
- Đúng thế, tôi rất quý loài động vật trung thành này, cứ tối tôi lại đem thuốc mua ở thành phố về để cho nó uống. Thấy nó bị bệnh tôi không nỡ.
- Nhưng sao lại không phải là ban ngày? Tôi hỏi.
- Bởi vì nó thường lên cơn vào ban đêm, khi nhiệt độ xuống thấp nhất. Phúc nói và tôi không muốn ai biết việc này.
- Tại sao, có gì bí ẩn à. Bạn tôi nói.
- Tôi không muốn mọi người trong nhà biết, thế thôi. Phúc trả lời.
- Được, vậy mọi chuyện nên kết thúc ở đây được rồi chứ. Bạn tôi nói. Ta về thôi.
- Còn các cậu sao lại ở đây. Minh nói và nhìn tôi.
- Chúng tôi cũng đi theo tiếng bước chân qua phòng thôi. Tôi nói.
- Được rồi, vậy tất cả về phòng thôi. Minh nói.
Cả ba chúng tôi quay về phòng ngoại trừ Phúc đang ở lại chăm sóc cho con chó. Tôi cũng không ngờ rằng anh ta lại quan tâm nó đến vậy trong khi anh ta là một người lạnh lùng, ít nói. Chắc có lẽ anh ta bị cô lập trong cái gia đình, anh ta cảm thấy như mình là một người không được sinh ra từ cái gia đình này. Thật là một ngày mệt mỏi đối với tôi. Vừa về phòng tôi đã nằm ngay ra giường và ngủ cho đến tận sáng.
...
- Bố ơi, mở cửa cho con đi. Tiếng ai đó ngoài phòng làm tôi thức giấc. Bố ơi.
Anh bạn tôi bật dậy mở cửa đi ra ngoài. Tôi thì cũng bật dậy theo quán tính. Đã 7h30 phút sáng rồi. Ông quản gia, cậu Minh và chú Khiêm, cậu Phúc đang đứng trước cửa phòng. - Tôi đã gọi cửa từ nãy giờ mà bố tôi không mở cửa. Tôi cần bố kí gấp một vài biên bản của công ty. Minh nói.
- Thế Hùng, cậu thấy cái lỗ thông gió trên cánh cửa không? Nó khá thấp đấy, cậu leo lên nhìn qua khe của thử xem. Bạn tôi nói.
- Ừ, tôi nói trong tình trạng còn ngái ngủ.
Tôi bật lên chụp vào lỗ thông gió, nó khá thấp so với cánh cửa, tôi gắng sức giữ thân mình và nhìn vào trong. Một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra trước mặt tôi, ông chủ nhà đang treo lơ lửng trên sàn nhà.
- Ông ta... ông ta chết rồi. Tôi nói gần như không thành lời và tỉnh ngủ hẳn.
- Có chuyện gì mà ồn ào vậy Thế Hùng. Chị tôi vừa bước ra khỏi phòng và nói trong tình trạng còn ngái ngủ.
- Để tôi đi lấy chìa khóa sơ cua. Ông quản gia chạy đi.
- Không cần đâu, giúp tôi phá cửa ngay. Minh nói.
- Thế Hùng, nhanh lên. Bạn tôi nói. Như hiểu ý anh bạn tôi, tôi lui lại lấy đà và tung ra một cú đạp thật mạnh vào cửa, cánh cửa bật tung ra, với một người học võ như tôi đó là một cú đạp hết sức bình thường.
- Á Á Á. Chị tôi la lớn. Tất cả mọi người đều tập trung về căn phòng này.
- Có chuyện gì mà ồn ào hết vậy hả. Tôi nghe như tiếng của bà cô Hà Anh đang hét lớn.
- Tất cả đứng bên ngoài, giữ nguyên hiện trường. Bạn tôi nói. Tôi chạy theo anh vào trong. Không một ai dám tiến vào gần.
- Cơ hàm cương cứng, nạn nhân đã chết khoảng vài giờ rồi. Gọi cảnh sát ngay, bạn tôi hét lớn.
- Thật ra cậu là ai? Minh nói.
- Nguyên Khang- Thám tử.
-Thám tử. mọi người đồng thanh nói với vẻ ngạc nhiên.
.....
------------Hết chương 2------------
Tác giả: Tiểu Ngọa Long.
Vụ án chồng chất vụ án, lại thêm một vụ án mới nữa xảy ra, là tai nạn hay án mạng mời các bạn đón xem chap mới nhất. File 3- chương 3: "Cuốn nhật kí kì lạ".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: