Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12-13-14


Hàm Tình tỉnh lại, đã hơn mười ngày.

Vừa khôi phục ý thức, đau đớn đói khát mà còn bị khô nóng kiềm chế, ùn ùn kéo đến, giống như một chiếc lưới chậm rãi buộc chặt, một điểm một điểm thâm nhập vào huyết nhục, đâm vào cốt tủy.

Cậu kỳ thực không cảm thấy ấm, tòan thân cậu xích lõa, nằm trên khối đá băng lãnh ẩm ướt. Ở đây giống như một sơn động, măng đá đổi chiều, nước suối leng keng. Nước, Hàm Tình liếm liếm đôi môi khô khốc, muốn di chuyển đến chỗ tiếng nước, thế nhưng dùng một chút lực, lại đau đến muốn ngất. Tỉnh lại hồi lâu, Hàm Tình mới hiểu rõ tình cảnh hiện tại của mình.

Nguyên lai hai vai cậu đã bị một thiết liên nho nhỏ xuyên thủng, dây xích đang ghìm trước ngực, hai đầu từ sau lưng xuyên thủng đến cổ tay cậu. Ngay cả thứ trên cổ tay cũng không phải loại vòng đeo bình thường, mà là hai quả sắt đâm qua cả xương cổ tay, được tán trên thiết liên. Chỉ cần một cái di chuyển nho nhỏ, cổ tay liên hệ đến hai vai, máu sẽ chảy ra, thống khổ có thể hiểu. Mà hai chân của cậu tuy không có xiềng xích, nhưng cũng đau đến không thể đứng thẳng, chân hẳn là bị đánh gãy rồi.

Hàm Tình nội thương nghiêm trọng, kinh mạch tán loạn, đã vô pháp tự mình vận khí, điều tức giảm bớt đau đớn trên người, cậu chỉ có thể chậm rãi đợi đau đớn qua đi. Có thể do trải qua quá nhiều loại tàn khốc dằn vặt, Hàm Tình có năng lực thích ứng đau xót nhanh hơn người thường, dần dần, cậu có thể động đậy, tuy rằng mỗi di chuyển đều đau tận xương cốt, nhưng cậu chỉ biết cắn chặt môi, miễn cưỡng bảo trì thanh tỉnh. Sau đó cậu từng chút đi đến chỗ có nước.

Bỗng có một đôi chân chắn trước mặt Hàm Tình, người nọ dùng đầu ngón chân nâng cằm của Hàm Tình lên, trêu chọc: " Mau tỉnh thế?"

Là âm thanh của Hoa Tự Cẩm, thân thể của Hàm Tình vô thức run.

Hoa Tự Cẩm trong tay cầm một chậu cây, hắn khom lưng để Hàm Tình nhìn thấy chậu cây rõ hơn, ác độc cười: " Ngươi ngàn vạn lần đừng chết a, ngươi chết rồi, ta cũng sẽ không thay ngươi đem bồn Vong Ưu Thảo này đến phần thượng của nghĩa phụ đâu. Hơn nữa ta còn đem thi thể ngươi vứt vào hang sói, để đám súc sinh ăn sạch xương cốt của ngươi, ngươi muốn chết rồi có thể bồi bên người nghĩa phụ ta? đừng có nằm mơ!!"

" Ngươi.... ngươi đáp ứng qua ta..." Hàm Tình suy yếu cầu xin " Chỉ cần ta lấy được Vong Ưu Thảo, cho dù ta chết, sẽ đem tro cốt của ta rắc trên phần thượng của nghĩa phụ..."

" Ta hiện tại cải biến chủ ý rồi." Hoa Tự Cẩm u ám cười " Nếu như ngươi bị người bắt cóc, Quỷ Diện Tu La có hay không đến cứu ngươi? Hắn cho ngươi Vong Ưu Thảo, ngươi lại không làm việc kia thay hắn, hắn sẽ không chịu để yên. Ngươi không hòan thành chuyện người khác đáp ứng, ngươi có thể tìm cái chết sao?"

Hàm Tình không phản đối, cậu biết Hoa Tự Cẩm muốn nhìn cậu chịu khổ, nhưng trong đáy lòng cậu xác thực sinh niệm chưa diệt*. Không chỉ bởi vì cậu chưa hòan thành chuyện của Hoa thúc thúc, còn có ước định cùng Quỷ Diện Tu La, Quỷ Diện Tu La có thể sẽ tìm cậu. Còn một thứ gì đó mà chính Hàm Tình cũng không rõ, trong lòng cậu có một loại trực giác mãnh liệt hoặc có thể nói là khát vọng, Liễu mê Đình sẽ đến cứu cậu.

" Kỳ thực, cái hình dạng thống khổ rên rỉ của ngươi ta sớm nhìn chán, thế nhưng ta được người kia nhờ vả, không thể làm gì hơn là cùng ngươi chơi vài ngày."

" Người kia là ai?" Hàm Tình run giọng hỏi " Là cừu nhân của cha ta sao?"

" Cái này ta không biết, người nọ không chịu lộ diện mục, bất quá hắn đả thương ngươi, rốt cục giúp ta." Hoa Tự Cẩm dào dạt đắc ý " Hắn cho ta một số tiền lớn, bảo ta cùng ngươi ở trong sơn động một tháng, nhìn số bạc kia ta đương nhiên đáp ứng, vả lại còn muốn hảo hảo chiêu đãi ngươi."

" Ta căn bản không biết cái gì võ công bí tịch, các ngươi hành hạ ta cũng vô dụng."

Hoa Tự Cẩm cười nhạt " Hàn Hoài Dự cướp võ công bí tịch, ta cho đến giờ không có hứng thú, người kia cũng không đề cập qua. Một tháng nay đã lãng phí hơn mười ngày rồi, ngươi thì đã tỉnh lại, ta sẽ hảo hảo quý trọng khoảng thời gian này, tại trên người ngươi thực nghiệm một lọai xuân dược mới." Hoa Tự Cẩm vừa nói vừa đem Vong Ưu Thảo vứt sang một bên, Hàm Tình hòan toàn không thể với tay đến đó, hắn cầm lấy một mộc bổng thô ráp. " Tên của lọai xuân dược này ta đã nghĩ xong, gọi là 'nhật nhật hợp hoan'**. Ngươi có cảm giác được thân thể khô nóng không? Đây là phản ứng sau khi ăn dược. Tiếp theo ngươi sẽ dục hỏa khó nhịn, hậu đình đau ngứa, sau đó dần dần đánh mất thần trí, một cây mộc bổng hoặc một con dã cẩu, ngươi đều có thể để chúng thao ngươi. Dã cẩu đực không phải dễ kiếm, ngày hôm nay ngươi chỉ có thể dùng mộc bổng này thỏa mãn thôi."

Hoa Tự Cẩm thưởng thức nỗi tuyệt vọng đau thương trong ánh mắt Hàm Tình, cười đến đắc ý: " Dược tính mỗi ngày phát tác một lần, nếu ngày đầu tiên không tiết hỏa, ngày thứ hai phát tác sẽ càng mãnh liệt hơn, như vậy đọng lại ba, năm ngày, sẽ khiến thân thể ngươi chịu không nổi, kinh mạch nổ tung mà chết. Bất quá ta sẽ không để ngươi chết nhanh như vậy. Nếu như ngươi chịu lấy lòng ta, ta không chừng sẽ tự mình thượng ngươi, dù sao so với mộc bổng hay dã cẫu cũng ôn tồn hơn nhiều, phải không?"

Lần đầu tiên nhật nhật đòan tụ phát tác, Hoa Tự Cẩm đem mộc bổng hung hăng đâm vào hạ thể của Hàm Tình, nhiều lần trừu sáp. Chờ dược lực qua đi, mộc bổng kia đã bị tiên huyết nhuộm thành hồng sắc.

Lần thứ hai, Hoa tự Cẩm dắt đến hai con dã cẩu. Hàm Tình liều mạng giãy dụa chống cự, nhưng những vết thương đã trói buộc thân thể, đâu còn là đối thủ của Hoa Tự Cẩm? Dược tính phát tác, Hàm Tình càng vô pháp khống chế. Điều cẩu nào mệt, liền thay vào con khác. Chờ dược lực qua đi, Hàm Tình đã hấp hối.

Lần thứ ba, Hoa tự Cẩm hỏi Hàm Tình là muốn mộc bổng hay dã cẩu, Hàm Tình khuất phục rồi, dùng tư thế hèn mọn đáng khinh nhất mà cầu xin Hoa Tự Cẩm thượng mình.

Hàm Tình dùng lưỡi ra sức khiêu khích phân thân của Hoa Tự Cẩm, dùng miệng lên xuống đến khi dục vọng nổi lên, chờ Hoa Tự Cẩm thỏa mãn rồi, Hàm Tình lại quỳ sát trên mặt đất, mở hai chân ra, giơ cao cái mông, đệ lộ tiểu huyệt tinh tường, trong miệng còn phát sinh âm thanh dâm đãng, cầu xin: " Thỉnh ngài thao ta đi."

Ngày qua ngày đều bị hành hạ, thân thể tâm hồn bị Hoa Tự Cẩm không chút thương tiếc mà giẫm đạp, tinh thần của Hàm Tình đã gần như tan vỡ. Cho dù dược lực không phát tác, tinh thần của Hàm Tình cũng hoảng hốt, thân thể thường thường đều do thống khổ mà run rẩy co giật, cậu đoán chính mình đã muốn chết, có lẽ linh hồn đã chết rồi, hiện tại chỉ còn một bộ thể xác tàn tạ.

Lại nói đến ngày kia, Quỷ Diện Tu La cùng Phương Chí chạy đến nhà trọ, đã lâu không còn bóng dáng của Hàm Tình, chỉ có một bức thư lẳng lặng lơ lửng giữa biển máu đỏ tươi, ảm đảm gai mắt. Mặt trên còn ghi hai hàng: Kỷ Xán Dương, Hàm Tình là thân sinh nhi tử của ngươi. Nếu ngươi còn muốn gặp lại hắn, thì một tháng sau đem thi thể của Phương Chí lên Đoạn Tình Phong, ngươi ta chấm dứt."

" Là cừu gia của ta sao?" Quỷ Diện Tu La buồn bã cười " Người nọ cùng ta rốt cuộc có thù hận gì? Thương tổn ta cùng nhi tử của ta đã thôi, ngay cả ngươi cũng không buông tha?"

Phương Chí buồn bã nói: " Đơn giản mà nói, bởi vì hắn yêu ngươi, mà ngươi không yêu hắn, ngươi yêu ta."

" Do ái sinh hận?"

" Ta nghĩ vậy, yêu càng nặng, hận càng sâu." Phương Chí khẽ thở dài, sau đó ôm lấy Quỷ Diện Tu La, ôn nhu nói " Ta lập tức phái tòan bộ nhân thủ tìm kiếm Hàm Tình, nếu một tháng sau không có kết quả, ta cùng ngươi lên Đoạn Tình Phong. Chúng ta sinh tử đều ở cùng một chỗ."

Đối thủ lần này cực kỳ gian xảo, tán ra sương mù, người của Bắc Thiên Minh đã nhầm, thường nghĩ sẽ nhanh tìm được Hàm Tình, ai ngờ chỉ là cái bẫy gạt người. Từng ngày từng ngày trôi đi, kỳ hạn một tháng nháy mắt đã đến, Phương Chí cùng Quỷ Diện Tu La vẫn không tìm được nơi giấu Hàm Tình. Nhưng tính ra cũng có chút thu hoạch, bởi bọn họ đã tìm được Liễu Mê Đình.

Bọn họ lúc này mới biết hóa ra Liễu Mê Đình kia là giả mạo, Liễu Mê Đình thực sự mới từ phía Bắc Trường Thành trở về, nhưng lại mang đến một tin tức kinh người. Hàn Hòai Dự còn sống, căn bản chưa từng cùng Hoa Phùng Thì của Thủy Vân Gian kết nghĩa, cũng không có vũ nương gì, càng không có nhi tử. Hắn năm đó chỉ là lỡ tay làm tổn thương sư phụ, trong lòng hối hận sợ hãi, giả chết mai danh đến phía Bắc Trường Thành, không còn can dự chuyện giang hồ, càng chưa từng trộm võ công bí tịch. Nếu không có Liễu Mê Đình trong lúc vô tình ở tái ngọai nhận ra Hàn Hòai Dự, Hàn Hoài Dự sợ rằng đến chết cũng không biết bản thân đã trở thành đại ác nhân mà người giang hồ Trung Nguyên muốn giết.

Nhất định có người cố ý rải lời đồn, bố trí cái bẫy âm mưu này. Nơi có thể chế tạo tin tức giả, chỉ có Thủy Vân Gian. Kẻ đáng nghi lớn nhất chính là Hoa Phùng Thì, người này hẳn là cừu gia của Kỷ Xán Dương. Thế nhưng Hoa Phùng Thì hai năm trước đã chết. Chẳng lẽ Hoa Tự Cẩm muốn tiếp tục âm mưu này, cướp đi Hàm Tình? Hắn làm thế là vì cái gì?

Chú thích :

* sinh niệm chưa diệt : ý sống chưa diệt.

** nhật nhật hợp hoan : ngày ngày giao hoan ( =)) )

————- 13————-

Hàm Tình quỳ sát trên mặt đất băng lãnh, rên rỉ không ngừng, cậu không nhớ nổi đây là lần phát tác thứ mấy của 'nhật nhật hợp hoan'. Nhiều ngày trải qua sự ngược đãi tàn khốc, cùng một ít đồ ăn duy trì sinh mệnh, tính mạng hầu như bị nuốt sạch*. Hiện tại cho dù dược lực kích thích, hậu đình đau ngứa, Hàm Tình cũng không còn khí lực để di chuyển thân thể, lấy lòng Hoa Tự Cẩm.

Thế nhưng Hoa Tự Cẩm vẫn không chịu buông tha Hàm Tình. Hắn dùng mộc côn (gậy gỗ) cùng dây thừng đem Hàm Tình cột cố định thành lọai tư thế khuất nhục, hai chân mở rộng, cái mông giơ cao, như vậy hắn có thể tùy thời thỏai mái mà đem phân thân của mình đâm vào tiểu huyệt của Hàm Tình. Bất quá vài giờ sau, Hoa Tự Cẩm sẽ lấy một mộc bổng thô ráp cắm vào hạ thể của Hàm Tình, vui vẻ xoay mộc bổng vài cái, cảm thụ thân thể run rẩy co giật vì thống khổ của Hàm Tình, thưởng thức tiếng rên rỉ dâm mỹ suy yếu hỗn lọan đó.

Hoa Tự Cẩm tính tính ngày, qua hôm nay là tròn một tháng rồi, trong lòng hắn đột nhiên khó chịu. Trước kia đã cùng người bịt mặt đó giao ước, qua đêm nay, Hoa Tự Cẩm nhất định phải mang bạc rời đi, để Hàm Tình một mình ở chỗ này. Thế nhưng Hoa Tự Cẩm có chút luyến tiếc, không phải là thông cảm thương xót Hàm Tình, mà là không nỡ vứt bỏ một báu vật như vậy. Tuy rằng người nọ cho bạc cũng đủ để tòan bộ tiểu quan của Doanh Tụ Các chuộc thân. Hoa Tự Cẩm nghĩ sẽ chờ người nọ đến, rồi hảo hảo nói chuyện.

Giờ tý vừa đến, một thân ảnh cao gầy đến gần cửa động, lặng yên không nói. Người nọ thấy Hoa Tự Cẩm đứng trước cửa động với dáng vẻ chờ đợi, thoáng có chút bất mãn, lạnh lùng nói: " Ngươi còn không mau đi? Ngại tiền ít phải không?"

Hoa Tự Cẩm nở nụ cười: " Đương nhiên không phải. Hoa mỗ chỉ muốn hỏi một chút, ngài muốn Hàm Tình làm cái gì? Sẽ không lưu mạng hắn?"

" Chuyện này cùng ngươi không quan hệ, người ta đã mua rồi."

" Nói tuy là vậy, nhưng Hoa mỗ cùng Hàm Tình không phải hòan tòan không có quan hệ. Trên thực tế Hàm Tình là sủng nhân của nghĩa phụ ta, hắn hại chết nghĩa phụ ta, ta mặc dù hận hắn nhưng cũng cần biết nơi hắn ở, là sống hay chết tương lai cũng có thể an ủi vong linh của nghĩa phụ."

" Ngươi vẫn hiếu thuận như vậy.... Hahahaha..." Người nọ cười cười, thanh âm bỗng từ khàn khàn trở nên êm dịu " Thật không uổng công phụ(cha) nhiều năm giáo huấn."

Hoa Tự Cẩm ban đầu nghĩ âm thanh người nọ rất quen, lại nhìn người nọ đã cởi xuống chiếc khăn che mặt màu đen, vậy mà, lại là nghĩa phụ Hoa Phùng Thì của hắn. Hoa Tự Cẩm hoảng hốt: " Nghĩa phụ, ngài còn sống?"

" Không sai. Ba năm trước ta là giả chết."

" Cái... Đây..." Hoa Tự Cẩm vô thức muốn dùng thân thể ngăn cản Hoa Phùng Thì nhìn vào trong động, hắn không dám để Hoa Phùng Thì nhìn thấy hình dạng hiện tại của Hàm Tình. Lúc trước Hoa Phùng Thì sủng ái Hàm Tình, tuy rằng ai nấy đều thấy Hoa Phùng Thì đối Hàm Tình là có yêu cùng dục vọng, nhưng Hoa Tự Cẩm biết rõ Hoa Phùng Thì vẫn chưa thực sự chạm qua thân thể của Hàm Tình. Trên trán của Hoa Tự Cẩm chảy nhiều lãnh hãn (mồ hôi lạnh), hắn không biết trong lòng nghĩa phụ đang nghĩ gì. Nếu như nghĩa phụ thực sự thích Hàm Tình, vì sao phải giả chết, vì sao lại mở to mắt nhìn Hàm Tình chịu hành hạ mà không ngăn lại, thậm chí trước đó còn đả thương Hàm tình?

" Cẩm nhi, ngươi không cần sợ. Ngươi rất hận Hàm Tình, đúng không? Hận ta bốn năm đó đem hắn sủng lên trời?" Hoa Phùng Thì nhếch môi, dung nhan tuấn mỹ xứng với nụ cười lại hiện ra một tia tàn khốc " Muốn biết nguyên nhân sao, ngươi đánh thức Hàm Tình, đưa đến trước mặt ta, ta nói cho các ngươi nghe."

" Thế nhưng.... hắn...." Hoa Tự Cẩm có hơi do dự.

" Tóm tóc kéo ra đây là được." Hoa Phùng Thì không nhịn được nói " Những gì ngươi làm với Hàm Tình, vi phụ đều rất rõ ràng, trò chơi của ngươi cũng thực nhiều, tâm cũng hung ác, đem tiểu tiện nhân kia dằn vặt đến sống không bằng chết, mỗi lần thế còn đem hắn cứu sống. Vi phụ rất hài lòng, rất mát dạ. Tương lai nhất định sẽ hảo hảo thưởng cho ngươi."

Ngữ khí của Hoa Phùng Thì, đối Hàm Tình là hận hay ái đều rõ ràng. Hoa Tự Cẩm thở phào, không hề do dự, xoay người vào sơn động mang Hàm Tình kéo ra.

Hàm Tình đang bị dược lực hành hạ, mộc bổng đang trong hậu đình căn bản vô pháp giảm bớt nỗi ham muốn kích thích đến phát điên trong cơ thể. Cậu suy yếu rên rỉ, cầu xin Hoa Tự Cẩm: " .... Thỉnh ngài đến thao ta đi, thỉnh nhanh một chút...."

Hoa Tự Cẩm nắm tóc Hàm Tình, đem thân thể Hàm Tình kéo lên, ra lệnh: " Mở mắt ra..." Hắn muốn để Hàm Tình thấy rõ vẻ mũ áo gọn gàng đạo mạo trang nghiêm của Hoa Phùng Thì.

Thân thể xích lõa, vết thương thối rữa, Hàm Tình đang cố gắng muốn mượn mặt đất để khiến cho mộc bổng đâm sâu hơn vào hậu đình, bị ép mở mắt, mơ hồ nhìn thấy gương mặt quen thuộc, Hàm Tình dần dần sốt ruột, khó tin kêu lên: " Hoa thúc thúc?" Bỗng Hàm Tình ý thức được hình dạng dâm đãng thấp hèn hiện tại của mình, trong lòng vừa đau vừa thẹn, nước mắt tràn ra khóe mi " Hoa thúc thúc, lẽ nào ta cũng đã chết?"

Hoa Phùng Thì nở nụ cười, đắc ý cười: " Hàm Tình, ngươi còn sống, ta cũng còn sống." Song song dùng nhãn thần bảo Hoa Tự Cẩm buông tay.

Hoa Tự Cẩm hung hăng đã Hàm Tình ngã xuống mặt đất, dùng da giày đạp vào mông của Hàm Tình, khiến mộc bổng đâm vào càng sâu.

Hàm Tình thống khổ giãy dụa, tác động đến những vết thương trên người, máu lại chảy ra, vô cùng thê thảm. Cậu mơ hồ phát sinh tiếng rên rỉ: " Hoa thúc thúc.... cứu ta..."

" Cứu ngươi? Hahahaha...." Hoa Phùng Thì nhịn không được nữa rồi, Hàm Tình đến bây giờ vẫn còn ngu muội như vậy, còn mơ tưởng "Hoa thúc thúc" đến cứu cậu? Thực sự là quá ngây thơ! Hoa Phùng Thì nghĩ cũng nên nói ra sự thật, coi như là bố thí điểm thương hại cho Hàm Tình, thế là hắn nói: " Hàm Tình, ngươi tỉ mỉ nghe cho rõ đây. Ta là lừa gạt ngươi. Mẫu thân của ngươi là bị ta độc chết, đem ngươi đến Thủy Vân Gian làm bộ đối tốt với ngươi, là vì muốn để người khác đố kỵ ngươi, hận thù ngươi, phụ thân ngươi không phải Hàn Hòai Dự, giết sư trộm bảo khố là ta bịa ra, căn bản không có võ công bí tịch gì. Ta làm bộ cứu ngươi, trúng độc giả chết, căn dặn ngươi nhất định phải sống sót giúp ta hoàn thành tâm nguyện, kỳ thực ta biết ta 'chết' rồi, sẽ không ai bảo hộ ngươi, Cẩm nhi nhất định sẽ hận ngươi, sẽ tìm mọi cách hành hạ ngươi. Ngươi đáp ứng giúp ta hòan thành tâm nguyện đương nhiên không thể chết được, cho dù bị hành hạ bao nhiêu cũng cố sống qua ngày. Hưởng thụ hết bốn năm hạnh phúc rồi tiến vào địa ngục, có phải cảm giác rất khác nhau? Có đúng hay không nghĩ cho dù chịu không được cũng phải cố gắng chịu đựng? Được rồi, ngươi muốn biết ai là thân sinh phụ thân của ngươi phải không? Các ngươi đều đã gặp qua rồi, là Quỷ Diện Tu La kia, hắn còn một tên khác, gọi là Kỷ Xán Dương. Về chuyện Vong Ưu Thảo, ta không có lừa ngươi, Kỷ Xán Dương không có Vong Ưu Thảo, sẽ nhớ đến quá khứ thảm thống của hắn, không chết cũng sẽ phát điên... Hahaha... ngươi nói có thú vị không?"

Hàm Tình trong khoảng thời gian ngắn khiếp sợ đến nỗi vô pháp lý giải những gì Hoa Phùng Thì nói, đừng nói đến việc đối mặt. Cậu nhắm mắt lại, lẩm bẩm: " Đây nhất định là ác mộng, Hoa thúc thúc đã chết, ta cũng sắp chết, ta chết có thể gặp lại Hoa thúc thúc, Hoa thúc thúc sẽ yêu thương ta, sẽ bảo hộ ta..."

Hoa Tự Cẩm qua một lúc, mới hòan toàn phản ứng, không khỏi sợ hãi, hắn chưa từng nghĩ suy nghĩ của nghĩa phụ lại sâu đến như vậy, báo thù tàn nhẫn như vậy. Hắn hỏi: " Nghĩa phụ, ngài sao biết ta hận Hàm Tình?"

" Ta nuôi ngươi lớn, trong lòng ngươi nghĩ gì chẳng lẽ ta không biết? Ngươi đối ta từ lâu đã vượt qua tình phụ tử, thậm chí vi phạm luân thường, ngươi đã từng dụ dỗ ta, nếu như khi đó ta muốn thân thể của ngươi, ngươi sẽ cam tâm tình nguyện dâng lên, đúng không? Nhưng ta đối ngươi cố ý lãnh đạm bất hòa, ngược lại càng thêm sủng ái Hàm Tình, ngươi biểu hiện không dám can thiệp, trong lòng tự nhiên đố kỵ, nhịn hết bốn năm, lại vì ta giả chết mà cuối cùng từ đố kỵ thành hận. Yêu mà không được đáp sinh ra hận sâu hơn, đủ để phá hủy tất cả."

Hoa Tự Cẩm cúi đầu, buồn bã nói: " Nghĩa phụ, ngài nếu biết ta có tình cảm với ngài, ngài có hay không cũng thích ta?"

Hoa Phùng Thì sửng sốt, khẽ thở dài: " Ngươi coi như ta vì báo thù, mới lạnh nhạt với ngươi đi."

" Nói như vậy, ngài chưa bao giờ yêu ta?"

" Từ lâu ta đã yêu một người, trong tim ta không có kẻ thứ hai."

Hoa Tự Cẩm trong lòng đau khổ, âm thanh có chút nghẹn ngào: " Ngài vì cái gì mà lừa Hàm Tình như vậy, lừa cả ta, giả như yêu ta?"

" Tất cả đều do tên họ Kỷ kia." Hoa Phùng Thì ác độc nhìn chăm chú Hàm Tình đang thống khổ rên rỉ trên mặt đất, dung mạo hầu như y chang nhau, giống như kẻ kia đang ở trước mặt, hắn đột nhiên điên cuồng kêu to " Kỷ Xán Dương, ta nói rồi, ngươi phụ tình ta, ngươi nhất định sẽ hối hận!"

Sau đó Hoa Phùng Thì đem Hàm Tình kéo đến trước người, mạnh mẽ rút mộc bổng ở hạ thể Hàm Tình ra, kèm theo một mảng huyết nhục, hắn cũng không thèm để ý, đem dục vọng của chính mình đâm vào, điên cuồng trừu tống.

" Xán Dương, ngươi vĩnh viễn là của ta, là của ta."

Chú thích :

chém gió =))

————- 14————-

" ....Hoa thúc thúc..." Hàm Tình vô ý thức, đứt quãng kêu lên, giống như trút hết tòan bộ tâm lực mà cầu khẩn, tuy rằng âm thanh suy yếu đến mức không thể nghe thấy, nhưng Hoa Phùng Thì hết lần này đến lần khác đều nghe rất rõ ràng, âm thanh lọt vào tai, kích thích thần kinh của hắn.

" Không được kêu, họ Kỷ kia!" Hoa Phùng Thì gầm lên, nắm lấy thắt lưng nhỏ bé của Hàm Tình, tiến nhập càng sâu, phảng phất muốn chiếm hữu, xé rách tòan bộ của cậu.

Hoa Tự Cẩm xoay đi, ngay cả hắn cũng không nhẫn tâm nhìn cái cảnh điên cuồng dâm lọan này. Hắn vẫn sùng kính ngưỡng mộ yêu quý nghĩa phụ cùng khinh bỉ thân thể hèn hạ của Hàm Tình, thân thể chặt chẽ đó. Nhãn thần của nghĩa phụ không hề che giấu được sự si mê, đó là loại biểu tình mà hắn chưa bao giờ gặp qua, dục vọng dây dưa cùng thống khổ. Không thể để người khác cướp đi nghĩa phụ của hắn, Hoa Tự Cẩm trong lòng hò hét: Nghĩa phụ, không nên, hắn không phải Kỷ Xán Dương! Ngài mau dừng lại!

" Hoa Tự Cẩm ngươi ra đây!" Là tiếng của Liễu Mê Đình, từ ngoài động truyền đến, trấn định mà trầm ổn.

Hoa Tự Cẩm cả kinh, Liễu Mê Đình sao lại tìm đến nơi này? Sơn động này tương đối bí ẩn, ở trong một thâm cốc, bốn mặt là vách đá dựng đứng, chỉ có thể vào bằng khinh công tuyệt hảo theo mấy dấu chân tạc trên vách đá, ngoại trừ việc đó, ra vào thâm cốc đã là chuyện khó. Lúc đó nếu không có Hoa Phùng Thì mang hắn cùng Hàm Tình từ trên vách núi nhảy xuống, Hoa Tự Cẩm nghĩ không ra phía dưới sẽ là nơi đường cùng mà đẹp. ( -"- chém gió nốt)

Nhưng người thứ nhất vào động không phải Liễu Mê Đình. Mặt người đó méo mó dữ tợn, tóc bạc bay tứ tung, hắn nhảy vào trong động, thân pháp nhẹ nhàng, đột nhiên ngừng lại, hiển nhiên là bị tình cảnh trước mắt làm khiếp sợ. Kẻ vào sau cùng là Liễu Mê Đình, trên vai Liễu Mê Đình khiêng một hộp gỗ đen.

" Nghĩa phụ! Nghĩa phụ!" Hoa Tự Cẩm kêu liền mấy tiếng. Hoa Phùng Thì mới ngẩng đầu lên, rút khỏi Hàm Tình, đem Hàm Tình đã rơi vào hôn mê vứt trên mặt đất. Hoa Phùng Thì tâm tư từ lâu đã bay đi, bởi vì hắn thấy người kia. Bạch y như tuyết, dung nhan tuấn mỹ thế gian vô song của Kỷ Xán Dương lại bị chính tay hắn hủy đến hòan tòan thay đổi. Hoa Phùng Thì khóe miệng hơi co giật, như tự nói hoặc như đối người khác nói: " Mỹ lệ của ngươi ta chiếm không được, kẻ khác cũng đừng mơ tưởng!" Bỗng nhiên hắn nở nụ cười nhạt: " Xán Dương, tóc của ngươi sao trắng như thế, một tháng trước còn màu đen mà? Đúng rồi, ngươi một tháng không có Vong Ưu Thảo, cái gì cũng đã nhớ đến chứ?"

Kỷ Xán Dương lẳng lặng đứng cách Hoa Phùng Thì một bước, trong ánh mắt toát ra một vẻ đau thương: " Không sai, ta nhớ ra rồi. Hoa Phùng Thì là tên giả, ngươi vốn gọi là Hoa Noãn Dương."

" Ngươi thực sự cái gì cũng nhớ? Hay tên hỗn đản Phương Chí nói cho ngươi? Hắn lừa gạt ngươi. Ngươi nếu thực sự nhớ hết tất cả, sao còn có thể lãnh tĩnh thản nhiên như vậy? Ngươi sao còn không chết đi?" Âm thanh của Hoa Phùng Thì ngày càng kích động " Hắn có đúng hay không nói hắn là đồng môn sư huynh của ngươi? Hắn có phải nói với ngươi ta là cừu gia của ngươi, giết tòan gia ngươi hủy dung mạo ngươi? Hắn lừa gạt ngươi, tất cả đều là lời nói dối."

Thân thể của Kỷ Xán Dương run nhẹ, hai tay nắm chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt, như đang cố gắng khắc chế nỗi thống khổ nào đó: " Ngươi không cần phải nói nữa. Ta nhớ đến đêm tóc ta hóa trắng, thống khổ vô cùng, may là có Phương Chí ở bên cạnh ta, khuyên bảo chiếu cố, ta mới dám đối mặt. Phương Chí đích thực đã lừa gạt, hắn là ai vậy, ta là ai, cũng không còn quan trọng, quan trọng là hắn yêu ta, hắn thật tình tốt với ta."

" Ta cũng yêu ngươi a? Lẽ nào ngươi thực sự muốn ta giao trái tim ra cho ngươi, ngươi mới chịu tin?"

" Yêu là không thể miễn cưỡng, ngươi yêu ta, ta biết, thế nhưng ta không thể yêu ngươi!"

" Xán Dương! Ta mới là sư huynh của ngươi!" Hoa Phùng Thì như điên mà kêu to " Phương Chí là một kẻ phản bội."

" Ta nhớ kỹ." Kỷ Xán Dương thở dài " Thế nhưng ngươi có biết hay không, ngày đó cha ngươi đối ta làm cái gì? Hắn từ lâu đã thèm muốn dung mạo của ta, ta không chịu khuất phục, hắn lại cưỡng bức dụ dỗ, ép ta trở thành người của hắn, ngày đêm chà đạp hành hạ. Khi đó ngươi bị hắn cố ý đưa đi nơi xa làm nhiệm vụ, thỉnh thoảng trở về hắn lại lừa ngươi nói ta đang bế quan tu luyện một võ công gian nguy, ngăn cản ngươi thấy mặt ta, sợ ta nói ra chuyện xấu của hắn. Ngươi mặc dù quan tâm ta nhưng lại không phát hiện sự thâm độc của cha ngươi, trong một năm tối đa trở về hai ba lần. Ta căn bản không thể tin tưởng ngươi có thể cứu ta thoát khỏi khổ ải, ta nếu muốn sống sót chỉ có thể dựa vào chính mình. Ta chịu đựng mọi đau khổ chua xót, chậm rãi dùng thân thể lấy lòng cha ngươi, thẳng đến khi hắn lơ là, thẳng đến khi hắn tưởng ta đã hoàn toàn khuất phục trước dâm uy của hắn, đối hắn một mực trung thành"

" Cha ta.... sao lại thế?" Hoa Phùng Thì trừng to mắt, chuyện cũ tái hiện trong đầu, nghi điểm chậm rãi được làm rõ, hắn lại ép buộc chính mình không tin tưởng " Ngươi gạt người! Cha ta rất sủng ngươi, nói ngươi tập võ tốt, đặc biệt truyền võ công cao thâm cho ngươi, ta muốn học hắn cũng không dạy. Hắn đã qua đời, ngươi chửi hắn chết vô đối chứng."

Kỷ Xán Dương không để ý đến lời phản bác của Hoa Phùng Thì, tiếp tục giảng: " ... Phương chí vốn là thuộc hạ của cha ngươi, thông cảm với tình cảnh của ta, len lén chiếu cố ta, còn lên kế hoạch giúp ta đào tẩu. Đáng tiếc bị cha ngươi phát hiện, cha ngươi giận quá, lại không lập tức giết ta cùng Phương Chí, hắn muốn chậm rãi hành hạ bọn ta, thưởng thức bọn ta cầu sinh không được cầu chết không xong. Năm ấy ta mới mười tám tuổi, trong băng thiên tuyết địa, bị người kia xé hết y phục, hạ thân cắm vào cây mộc bổng có tứ chi như cẩu, từ chân núi bò đến đỉnh núi, bò hết hai ngày một đêm, cha ngươi cùng mấy tên thủ hạ vung roi da đánh vào phía sau của ta, khi ta đau đến ngất xỉu, lại bị đánh tàn nhẫn hơn hoặc bị nước lạnh tát tỉnh. Ta chịu đựng khuất nhục không tìm đến cái chết, chỉ vì cha ngươi nói Phương Chí đang ở đỉnh núi,ta bò đến rồi hắn sẽ bỏ qua cho Phương Chí. Ta thực sự bò đến rồi, hấp hối, Phương Chí quả nhiên ở đỉnh núi, bị thiết liên cột vào một gốc đại thụ. Cha ngươi lại gọi đám thủ hạ kia đem ta đến trước mặt Phương Chí, luân phiên cường bạo ta, tự tôn làm người của ta hòan tòan bị đập vỡ, tinh thần hoảng hốt gần như sụp đổ. Phương Chí không đành lòng nhìn ta chịu nhục, liều mạng đem tòan lực giãy khỏi xiềng xích, hắn tự biết không phải đối thủ của cha ngươi, ôm ta nhảy xuống vách núi. Trời cao có mắt, bọn ta rơi vào thâm cốc, được cành cây ngăn lại may mắn thoát chết, Phương Chí thụ thương tương đối nhẹ, thể xác và tinh thần của ta tòan bộ đều tổn hại, ngọai thương dưỡng tốt, tâm thương (vết thương lòng) lại không có khởi sắc, điên điên khùng khùng tìm đến cái chết. Phương chí đem ta mai danh ẩn tích, tìm kiếm danh y, may mắn tìm được Vong Ưu Thảo, thử một lần quả nhiên hiệu nghiệm, ta quên mất thống khổ, một lần nữa làm người. Ai biết ngươi tìm được ta, tàn nhẫn trả thù, hủy dung mạo của ta, câu dẫn ký ức ta. Dung mạo của ngươi lúc đó cực giống cha ngươi, ta nhìn thấy ngươi mơ mơ hồ hồ nhớ lại chuyện cũ, vô pháp tiếp thu cảnh ngộ không thuộc mình, so với hủy họai dung nhan còn khiến ta đau khổ hơn. Ngươi đã nói ngươi yêu ta, vì sao phải làm vậy?"

" Nguyên lai ngươi khi đó đã ăn Vong Ưu Thảo, cho nên không nhớ rõ ta?" Hoa Phùng Thì ngữ điệu quái dị, làm như mới sáng tỏ cái gì " Ta năm ấy trở về, đa nói ngươi cùng Phương Chí chạy trốn, trong quá trình đuổi bắt đã cùng nhau nhảy xuống sườn núi. Nghe tin ngươi chết, ta cảm thấy trời đất quay cuồng, ta mới chính thức hiểu được, ta là rất yêu ngươi, những ngày không có ngươi, ta làm sao có thể sống? Ta không còn hy vọng mà giấu đa, lặng lẽ đến Đọan Tình Phong, quyết nhảy xuống sườn núi muốn đi cùng ngươi, nhưng chỉ ngã gãy chân chứ không chết, trái lại khi dưỡng thương, phát hiện ra trong sơn động này có vết tích của ngươi sống qua, còn có dấu chân trên vách đá. Ta đoán ngươi còn sống, khi đó ngày nhớ đêm mong sau khi dưỡng thương sẽ đi tìm ngươi. Khi ta rời sơn cốc, trăm phương nghìn kế tìm ngươi, ngươi lại giống như chưa từng quen ta. Ngươi cùng Phương Chí thân như huynh đệ, ngươi còn cùng một vũ nương bí mật bàn chuyện kết hôn, ngươi nói ta làm sao không đố kị? Có thể nào không đau lòng? Đa sau khi biết ta nhảy ải đã tức giận, đau tim mà chết, tổ chức của đa như rắn mất đầu, ta không còn gì cả, vốn muốn trông cậy vào ngươi, cùng ngươi sống nương tựa lẫn nhau. Ngươi đã quên quá khứ, ta có thể nói cho ngươi, ngươi nhớ không được đọan tình kia, chúng ta có thể làm lại từ đầu. Ta cẩn thận né tránh tai mắt của Phương Chí, tận lực lấy lòng ngươi, mà ngươi đối ta không những bất hòa mà còn lãnh đạm như tránh rắn rết. Ta vẫn không rõ tại sao, cho dù ngày trước ngươi chẳng yêu ta, cũng đâu cần giả thành cái dạng chán ghét sợ hãi xa lạ này chứ? Hiện tại ta hiểu được, đều do tác quái của Vong ưu Thảo. Kỳ thực, ngươi đối ta còn có tình, phải không?"

Kỷ Xán Dương nhất thời không nói gì, nếu không có những bóng ma khó diệt đó, hắn có thể cũng sẽ yêu sư huynh? Chí ít sau khi quên còn có thể tiếp thu lần nữa. Đáng tiếc, những kinh khủng phải trải qua đã quá sâu, thâm nhập vào trong lòng, tan vào huyết nhục, dược nào cũng không trừ đi được.

" Ta có thể tha thứ cho ngươi, ta có thể không hận ngươi, thế nhưng ta kiếp này không có khả năng chấp nhận ngươi." Kỷ Xán Dương nói ra từng chữ tuyệt tình.

" Hahahahaha...." Hoa Phùng Thì cười như điên " Hảo, ngươi có chí khí! Thi thể của Phương Chí đã mang đến chưa? Tính mệnh của nhi tử ngươi hòan tòan nằm trong tay ta."

" Hoa Phùng Thì, ngươi không nên đắc ý." Âm thanh của Liễu Mê Đình vẫn lãnh tĩnh trầm ổn. Chỉ là lúc này hắn đang ôm Hàm Tình, hắn sớm nhân lúc Kỷ Xán Dương cùng Hoa Phùng Thì nói chuyện, chế trụ Hoa Tự Cẩm, cứu Hàm Tình.

Võ công của Hoa Tự Cẩm căn bản thua Liễu Mê Đình, tâm thần tòan bộ đặt ở nghĩa phụ, bị Liễu Mê Đình bất ngờ đánh trúng, trọng thương ngã xuống đất, thuận nửa ngày mới có lực mở miệng: " Tiểu tiện nhân kia đã trúng 'nhật nhật hợp hoan' của ta, không có giải dược, tuyệt vô đường sống. Các ngươi tốt nhất là nghe lời nghĩa phụ ta nói, bằng không hối hận không kịp."

Kỷ Xán Dương cắn răng nói: " Thi thể của Phương Chí ở chỗ này." Nói xong vung tay ra, đem quan tại mà Liễu Mê Đình khiêng đến quăng tới trước mặt của Hoa Phùng Thì.

Hoa Phùng Thì khẩn cấp mở nắp quan ra, bên trong quả thực là Phương Chí, sắc mặt cứng vàng, một thân áo liệm*, khoác kim ngậm ngọc, làm như từ lâu đã tắt thở.

Đột nhiên, Phương Chí từ trong quan tài ngồi dậy. Hoa Phùng Thì hoảng hốt, lập tức phản ứng, run tay tát ra một mảnh bột phấn. Phương Chí một mặt nín thở, một mặt đánh một chưởng vào ngực của Hoa Phùng Thì. Hoa Phùng Thì bị đánh bay ngược ra ngoài, hung hăng đụng vào thạch bích bên trong động, phun ra một ngụm tiên huyết, hiển nhiên thụ thương không nhẹ.

Phương Chí đang định đến gần Hoa Phùng Thì, chợt thấy trước mắt tối sầm, thân hình run rẩy, rốt cuộc ngã xuống mặt đất.

Kỷ Xán Dương nhanh chóng chạy qua nâng Phương Chí dậy, căm tức nhìn Hoa Phùng Thì, hỏi: " Ngươi vừa phát độc phấn? Mau giao giải dược ra!"

Hoa Phùng Thì nằm trên mặt đất, cười nhạt: " Ta sớm đoán được Phương Chí sẽ giả chết đánh lén ta, vừa tung ra chính là kịch độc "Thâm thâm", nếu dính vào da thịt, trong một canh giờ chắc chắn sẽ chết. Giải dược của 'thâm thâm' đương nhiên có, bất quá chỉ có hai viên, ta trước đó ăn một viên, hiện tại chỉ còn một viên."

Kỷ Xán Dương xông về phía trước, ngồi bên cạnh Hoa Phùng Thì, muốn lục giải dược.

" Lục người vô dụng, ta hiện tại tuy không còn sức lực, nhưng trên người ta dược hoàn rất nhiều, độc dược giải dược đều có, ta không nói ra viên đó đâu, trong vòng một canh giờ sau các ngươi tuyệt đối không được. Hơn nữa đừng quên ngươi vừa chạm vào thân thể của Phương Chí, trên thực tế cả hai người đều trúng độc. Giải dược chỉ có một viên, các ngươi làm sao phân?" Hoa Phùng Thì một bên nhổ huyết, một bên đắc ý cười " Không bằng một trong hai người các ngươi tự kết liễu, ta sẽ đem giải dược cho người còn lại."

Kỷ Xán Dương quay đầu nhìn Phương Chí còn đang hôn mê, bỗng nở nụ cười, trong ánh mắt dây dưa đau thương. Hắn nói: " Liễu công tử, thỉnh giúp ta chiếu cố Phương Chí cùng Hàm Tình." Ngữ khí chắc chắn, không thương lượng. Hắn rút ra một đỏan kiếm, vốn định đâm thẳng vào tim, nhưng do dự một chút, lưu luyến quay về bên người Phương Chí, hôn nhẹ lên môi của Phương Chí. Khẽ chạm vào, hắn không muốn Phương Chí giật mình, hắn chỉ cầu trước khi chết có thể nhìn người mình yêu một lần cuối, đã rất mỹ mãn rồi. Sau đó Xán Dương giơ tay lên, đem đỏan kiếm nhắm ngay vào tim, lập hạ lời thề trước khi chết: " Ta cùng Phương Chí kiếp này không thể bên nhau, chỉ mong kiếp sau hữu duyên gặp lại, hạnh phúc đến già!"

Lại nghe tiếng "Leng keng" vang lên, đoản kiếm bị đánh rơi trên đất. Liễu Mê Đình nhìn thấy rất rõ, đúng là do Hoa Phùng Thì đá văng đỏan kiếm ra.

" Bích thủy vô tình nhân phong trứu diện, thanh sơn bất lão vi tuyết bạch đầu." Hoa Phùng Thì si ngốc niệm những câu này, thở dài " Thôi! Thôi! Kỷ Xán Dương, ta hận ngươi, hủy ngươi, dằn vặt thân nhân của ngươi, kết quả là luyến tiếc không muốn ngươi chết. Ta cuối cùng cũng hiểu rõ ta hận ngươi càng sâu, sẽ yêu ngươi càng nặng, nặng đến mức không thể thoát ra. Có thể đây là nghiệt duyên kiếp trước ta nợ ngươi! Ngươi thà cứu Phương Chí, ngay cả mạng của mình cũng không màng? Kỳ thực ngươi không biết, nếu ngươi chết, lưu lại một mình hắn, hắn sẽ tuyệt đối không vui sướng."

Kỷ Xán Dương chần chừ nói: " Ngươi nói những lời này có ý gì? Ngươi chịu đưa giải dược cho bọn ta? Nếu ngươi chịu, cũng chỉ có một viên giải dược thôi?"

" Ngươi trước đáp ứng ta, cho Hoa Tự Cẩm một con đường sống, những việc lãnh khốc tàn nhẫn hắn đối Hàm Tình đều do chính tay ta tạo thành. Ta nguyện dùng mạng của mình để đền." Hoa Phùng Thì nhắm mắt lại, thần tình trang nghiêm chân thành, không giống đùa giỡn.

" Được, ta đáp ứng ngươi."

" Như vậy ta sẽ không lo lắng nữa." Hoa Phùng Thì đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, từ thân thể đến tâm hồn, có lẽ hắn thực sự đã hiểu rõ, nghĩ thông suốt, hắn buồn bã nói " 'Thâm thâm' không phải độc dược, chỉ là một lọai thuốc bột tạm thời khiến người khác hôn mê thôi. Đại lượng chạm vào da sẽ hôn mê hơi lâu, chút ít có ảnh hưởng đến ngươi nhưng với những người có nội công thâm hậu như các ngươi mà nói không có tác dụng. Cuối cùng, ta muốn nói với ngươi...

Thâm thâm, là nỗi đau thương lưu chuyển trong mắt ngươi.

Thâm thâm, là ảo tưởng chôn dấu tận đáy lòng ta.

Thâm thâm, là sự dây dưa tuyệt vọng giữa ngươi và ta khi vô duyên bên nhau.

Yêu càng sâu, cho nên hận càng nặng.

Hận càng sâu, mới phát hiện yêu càng nặng.

Thâm thâm..." Hoa Phùng Thì chưa nói xong, đã vì thương thế nghiêm trọng, suy tim mà chết.

" Nghĩa phụ!" Hoa Tự Cẩm bất chấp vết thương của mình, đem toàn lực chạy đến, ôm lấy thân thể đã mất đi tri giác của Hoa Phùng Thì, khóc hô " Nghĩa phụ, ngài khong thể bỏ lại ta! Không thể." Thẳng đến khi cảm giác trong lòng dần dần lạnh đi, sinh niệm (ý sống) của Hoa Tự Cẩm cũng phai dần, đoạn tuyệt.

Hắn si ngốc đối Hoa Phùng Thì cười cười: " Nghĩa phụ, bọn họ không yêu ngươi, ta yêu. Bọn họ đều muốn ngươi chết, ta cũng không muốn sống một mình. Ngài tại hoàng tuyền (suối vàng) chờ ta, ta sẽ đuổi theo ngài, chúng ta sinh tử cùng một chỗ." Nói xong, Hoa Tự Cẩm tự cắt tâm mạch, không lưu luyến phàm trần.

———– Vĩ thanh ————

Năm năm sau, Thủy Vân Gian bí ẩn biến mất, sớm bị giang hồ lãng quên. Bất luận là Hoa Phùng Thì hay Hoa Tự Cẩm, qua mùa tự nhiên cũng không ai truy tìm.

Mà Bắc Thiên Minh dần dần trở thành đệ nhất bang phái ở phương bắc. Hắc Bạch lưỡng đạo đều được hoan nghệnh. Nhất là minh chủ Kỷ Hàm Tình vừa nhậm chức, thúc đẩy hòa bình, cướp giàu giúp nghèo, thay trời hành đạo, trừng ác khen thiện, khiến danh dự của Bắc Thiên Minh ở bạch đạo chốc chốc thăng lên, quả nhiên tuổi trẻ tài giỏi từ đời trước, hơn cả đời trước. (chém gió/ ở đây hình như nói em Tình giỏi hơn anh Chí ~~)

Thuật lại Kỷ minh chủ Kỷ Hàm Tình võ công không cao, bên cạnh có một vị hộ vệ gắn bó. Hộ vệ kia gọi là Liễu Mê Đình, năm năm trước ở giang hồ làm phiêu sư. Bảo hộ Kỷ minh chủ là nhiệm vụ cuối cùng của hắn, hắn sẽ làm cho đến chết. Mọi người hỏi hắn nhiều ít lợi ích, là kim sơn (núi vàng) hay là ngân sơn (núi bạc), hắn chỉ thần bí cười: " So với núi vàng núi bạc quý giá hơn nhiều, hơn nữa chỉ thuộc về mình ta."

Trong mắt Liễu Mê Đình, cái quý giá hơn núi vàng núi bạc rốt cuộc là cái gì?

Kỳ thực đây là một bí mật lớn, hiện tại e rằng chỉ có bốn người biết.

Vào đêm khuya an tĩnh, trong phòng ngủ của Kỷ minh chủ lại không mấy yên ổn.

Một đôi bích nhân sau khi ân ái mây mưa xong ôm nhau mà ngủ.

Bộ dạng nhỏ nhắn quyến rũ phát ra tiếng kêu bực tức: " Liễu đại ca, ngươi nói cha ta cùng Phương bá bá bọn họ có trách nhiệm không, cư nhiên đem Bắc Thiên Minh giao cho ta, cùng nhau ẩn cư, tiêu diêu vui sướng."

Liễu Mê Đình ôn nhu cười: " Kỷ minh chủ bảo bối của ta, việc này ta sao ngăn được? Ta chỉ là một hộ vệ do đa ngươi mời đến thôi."

Kỷ Hàm Tình giương đôi mày thanh tú, bĩu môi nói: " Hộ vệ? Sao lại hộ đến tận giường luôn vậy?"

" Đa ngươi bảo ta từ thân thể đến tâm hồn đều phải chiếu cố ngươi tốt. Hơn nữa là ngươi câu dẫn ta, mị lực của ngươi ai có thể chống đỡ?"

" Năm năm trước ta bệnh nặng mới khỏi, cái gì cũng không nhớ rõ, mở mắt ra thấy người đầu tiên là ngươi. Ta thấy ngươi rất quen thuộc, chúng ta trước đó nhất định quen nhau. Còn nữa, kỳ thực, ta..." Kỷ Hàm Tình dúi đầu vào khuỷu tay của Liễu Mê Đình, âm thanh càng nhỏ " Ta thực sự thích ngươi, mới câu dẫn ngươi."

Liễu Mê Đình cười xán lạn: " Đương nhiên rồi, sáu năm trước chúng ta đã quen nhau, ta hiện tại mới hiểu được, khi đó ta đã bị ngươi mê hoặc, thẳng đến sau khi gặp lại mới phát giác cả đời khó dứt. Có thể đây là duyên số trời định, là yêu a?"

" Chúng ta làm sao quen nhau, ngươi hôm nay nhất định phải nói cho ta nghe." Kỷ Hàm Tình làm nũng trong lòng Liễu Mê Đình.

Liễu Mê Đình cau mày, thầm nghĩ lại muốn kể chuyện xưa rồi. Vong Ưu Thảo tuy rằng khiến người ta quên đi quá khứ, nhưng không cản được lòng hiếu kỳ của người ta a. Nhưng hắn từ lâu đã tỉ mỉ lập một bộ ái tình cố sự muôn thưở dây dưa, bởi vì năm năm trước hắn đã quyết định, trọn đời trọn kiếp đều phải bảo hộ "Châu báu" này của hắn, không bao giờ ly khai nữa.

( Tòan văn hòan)

Chú thích :

* áo liệm : áo mặc cho người chết

* Bích thủy vô tình nhân phong trứu diện, thanh sơn bất lão vi tuyết bạch đầu : Nước xanh vô tình vì gió gợn sóng, núi xanh không già vì tuyệt bạch đầu.

~ *Xách bao phục bay đi* ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #danmei