Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 2 : Hoàng Tử đến từ bên kia thảm ngựa vằn,rừng hoa dại...

Năm ngày sau, bức thư thứ hai xuất hiện, cũng bí ẩn y như bức thư trước.

"Hoàng tử đến từ bên kia thảm ngựa vằn".

"Thảm ngựa vằn" là kí gì? Chả nhẽ, lại là một tấm thảm có hoa văn ngựa vằn? Kiếm đâu ra cái thảm đó. Mỗi ngày, Đan phi từ nhà đến trường, ghé qua hiệu sách, quán sữa chua, lượn mấy phố quần áo, lâu lâu ghé rạp chiếu phim... Đan nghĩ nát óc cũng không nhớ nổi chỗ nào có trải thảm ngựa vằn.

Mải suy nghĩ, Đan đã thuận chân bước ra khỏi cổng trường từ khi nào. Đang định quay lại lấy xe, nó chợt khựng. Là Khôi. Cậu ấy vừa xoay xoay quả bóng trên tay vừa lững thững đi về phía bến xe bus. Ở gần trường có hai bến xe bus nằm hơi chếch nhau một chút ở hai bên đường. Khôi luôn đi bến bus bên này đường, xe số 26. Xe bus vừa tới, Khôi vội vã ôm quả bóng nhảy một bước vượt qua bậc lên xuống vào xe. Đúng là đồ... cẳng dài.

– Hey, Đan, chờ tớ với.

Là Tường. Cậu ta đứng bên kia đường, vẫy tay cuống quýt. Tường băng qua những vạch sơn trắng trên lối đi dành riêng cho người đi bộ, chạy về phía Đan. Các nơ-ron thần kinh bỗng... gào lên: Zebra Crossing – liệu "thảm ngựa vằn" có phải là nó! Đan ngẩn ra. Nếu "thảm ngựa vằn" là zebra crossing thì Khôi là người đầu tiên bị loại ra khỏi danh sách nghi vấn. Vì cậu ấy luôn đi bên này đường, chẳng bao giờ phải băng qua cái zebra crossing kia cả.

***

Đan loay hoay mở blog của lớp, mạng rùa quá. Có mấy cái ảnh thôi mà load mãi chả xong. Hôm trước cả lớp đi thăm nhà thầy dậy Lý ở ngoại thành, Đan không đi được, nghe chúng nó quảng cáo rùm beng quá nên cũng tò mò lượn lên blog xem tí. Chợt một bức ảnh làm Đan khựng lại. Ảnh chụp một triền đê mọc đầy hoa dại rất đẹp.

Đan vội vàng mở cặp lấy bức thư thứ ba. Hình như có mối liên hệ mơ hồ nào đó.

"Hoàng tử ghé ngang rừng hoa dại"

Đan nhìn kỹ lại bức ảnh. Tít mé góc xa lọt vào khung hình mấy đứa trong lớp, chính xác là mấy tấm... lưng. Đan dí sát mặt vào màn hình, cố nhận ra xem là lưng của những đứa nào. Lan này, Huy này, Hoàng này và... Khôi. Là sao nhỉ? Nếu thông điệp của bức thư thứ ba có liên quan đến bức ảnh này, thì cả Huy, Hoàng và Khôi đều nằm trong diện nghi vấn. Mà Khôi thì đã bị loại từ bức thư trước. Chẳng nhẽ, lại là Huy hay Hoàng?

Đan thần mặt ngẫm nghĩ. Những bức thư lạ, trò cá cược của hội bạn, thảm ngựa vằn, rừng hoa dại... tất cả xoay như chong chóngt. Có thể là ai được nhỉ? Liệu đó có phải là Khôi, hay là một người khác?

***

Tỉnh bơ như gà mái mơ, Đan tuyên bố với Thuỷ móm:

– Tao thật-sự-không-muốn-biết chủ nhân những bức thư là ai.

Cái Thuỷ ngừng phắt mọi thứ, như kiểu bị phép "freeze" – đông cứng – nó như thấy rõ ràng là giọng nói tưng tưng của con bạn, âm mưu lãng mạn của nó và Khôi đang đổ vỡ.

– Mày không tò mò à?

– Có. Nhưng tao biết... một nửa rồi. Với tao, thế là đủ.

– Mày... không sợ thua vụ cá cược à?

– Không, tao thua quen rồi.

– Mày...

– Thôi nào, hỏi nhiều quá, ăn nhanh lên. Mày hứa làm xe ôm cho tao đi mua đồ chiều nay đấy nhá.

Đan cúi xuống, hì hục vét nốt những giọt sữa chua cuối cùng trong cốc, bộ điệu say sưa như kiểu trên đời này chẳng còn việc gì đáng quan tâm hơn thế. Thuỷ móm há hốc miệng. Nó vẫn luôn tự hào về khả năng "giải phẫu tâm lý" của mình. Nhưng, vào giờ phút này thì nó bắt đầu thấy nghi ngờ về điều đó.

***

Đan xếp gọn ba bức thư vào "Hộp báu vật". Nhớ lại vẻ mặt sáng nay của Thủy móm, nó lại mủm mỉm cười một mình.

Đan biết là con bạn thân có dính líu tới vụ này. Chỉ cần Đan "truy" nó ráo riết một chút, chắc chắn bí mật sẽ được làm sáng tỏ. Nhưng vào lúc này, Đan chưa muốn.

"Những bức thư lạ, trò cá cược của hội bạn, thảm ngựa vằn, rừng hoa dại... tất cả xoay như chong chóngt. Có thể là ai được nhỉ? Liệu đó có phải là Khôi, hay là một người khác?"

Một nửa bí mật có thể không phải là tất cả. Nhưng, nó lại thật ngọt ngào. Và Đan nghĩ cách tuyệt vời nhất để tận hưởng những điều ngọt ngào ấy là nhấm nháp dần dần, từng chút một.

***

Nhận được cú điện thoại "cực khẩn cấp và đầy hoang mang của Thuỷ", Khôi im lặng lắng nghe, rồi mỉm cười:

– Tớ hiểu Đan!

 The end


——-By Missio——-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: