Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

PHIÊN NGOẠI 1: ỨNG TÍN VIỄN x QUÝ SÂM

Cảm giác đầu tiên của Quý Sâm đối với Ứng Tín Viễn chỉ có hai chữ - Tinh anh!

Đây cũng không phải là nghĩa xấu, Ứng Tín Viễn có thể ngồi vững ở vị trí này, đầu óc và thủ đoạn nhất định không đơn giản, quan trọng là có được sự tin tưởng của Cố Diễm, điều này còn khó hơn hết thảy. Nhưng Ứng Tín Viễn lại làm được, mặc dù bề ngoài anh có vẻ không phải là kiểu người hà khắc nhưng Quý Sâm cảm thấy tiếp xúc với người như vậy vẫn không thể lơ là được. Lỡ như làm việc sai sót, chắc là sẽ trực tiếp bị dán mác "từ chối qua lại" luôn, từ nay về sau không còn cơ hội đổi đời nữa.

Thật ra hồi học cấp 2, cấp 3, gần như phần lớn học sinh đều đặt mục tiêu tương lai là trở thành thành phần tri thức tinh anh, dù sao đối với thanh thiếu niên đã có tri thức mà nói thì giấc mộng trở thành nhà khoa học gì đó hồi còn tiểu học rất ư là viễn vông, trừ khi có đầu óc vô cùng thông minh, nếu không thì chăm chỉ học hành, sau này trở thành thành phần trí thức lương bổng hậu hĩnh càng gần gũi với cuộc sống của bọn họ hơn, cũng càng thực tế mà lại dễ dàng thực hiện hơn.

Lúc đó Quý Sâm cũng muốn lên đại học học cái gì đó chuyên nghiệp một chút, sau này làm thành phần trí thức lãnh lương hằng tháng đều đều. Nhưng khi bước vào kì nghỉ hè lên cấp 3, có một lần Quý Sâm ngẫu nhiên có cơ hội lên mạng xem bài diễn thuyết của một người đại diện hàng đầu, Quý Sâm trước nay luôn không thích bị ràng buộc đột nhiên cảm thấy kiểu thành phần tri thức đi làm 9h tan tầm 5h thật ra cũng không thích hợp với cậu lắm, cậu thích một công việc tự do một chút, tốt nhất có thể tự mình chi phối thời gian, như vậy cậu còn có thể làm được rất nhiều việc khác nữa, đây mới là cuộc sống lý tưởng của cậu.

Sau khi xem bài diễn thuyết kia, Quý Sâm tìm hiểu rất nhiều về những thứ có liên quan đến người đại diện, vì thế công việc này liền trở thành mục tiêu mới trong cuộc sống của cậu.

Khi thi đại học, cậu chọn nghề có liên quan đến báo chí và truyền thông, sau khi tốt nghiệp thì ra nước ngoài du học thêm một năm nữa, sau khi về nước, thông qua một cuộc thi tuyển chọn người đại diện, ký hợp đồng với Thiên Ảnh, cũng dẫn dắt Trang Duy từ lúc đó.

Cho nên khi cậu nhìn thấy Ứng Tín Viễn, hình tượng tinh anh của Ứng Tín Viễn tuy rằng làm cậu cảm thấy rất tài giỏi nhưng cũng gợi lên kí ức thuở thiếu thời của cậu. Tiền của Ứng Tín Viễn kiếm được nhất định là nhiều hơn cậu hơn ngược lại, cậu càng tự do hơn anh.

Sau khi kết thúc đại diện phát ngôn của Vọng Tinh Uyển, cậu không còn gặp Ứng Tín Viễn nữa. Lần sau gặp lại chính là lúc cậu bị thuộc hạ của Brown đánh đến nhập viện.

Đối với Quý Sâm, Trang Duy không chỉ là nghệ sĩ mà còn là bạn của cậu, Trang Duy bị Du Tung bán đứng, cậu không thể khoanh tay đứng nhìn. Cũng may có người đến đúng lúc, nếu không chỉ bằng sức cậu thật sự không thể ngăn cản được chuyện lần này. Mà khiến cho cậu bất ngờ hơn chính là Ứng Tín Viễn lại là người đến bệnh viện sớm nhất.

"Sao anh lại đến đây?" Quý Sâm vẫn chưa thể phát âm rõ ràng được.

"Cậu sao rồi?" Ứng Tín Viễn cau mày nhìn cậu "Không khỏe thì đừng nói chuyện, lát nữa sẽ có các bác sĩ đến hội chẩn cho cậu"

"Chỉ là bị thương ngoài da thôi" Lúc cậu được đưa vào bệnh viện thì đã có bác sĩ kiểm tra rồi.

"Không thể qua loa như vậy được" Ứng Tín Viễn nói.

Chỉ một lát sau, các bác sĩ đã đến đông đủ, bắt đầu thăm khám cho Quý Sâm. Lăn qua lăn hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng mới xác định chỉ là bị thương ngoài da và chấn động não, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là ổn.

Ứng Tín Viễn lập tức sắp xếp cho cậu một phòng bệnh đơn để cậu yên tĩnh nghỉ ngơi, Quý Sâm cũng hỏi thăm tình hình Trang Duy, sau khi xác nhận không có việc gì mới hoàn toàn yên tâm tĩnh dưỡng.

Ứng Tín Viễn đi ra ngoài mua đồ dùng sinh hoạt cho Quý Sâm, sau khi đưa cho cậu thì dặn dò điều dưỡng vài câu rồi mới đi về.

Quý Sâm cảm thấy Ứng Tín Viễn là một người rất cẩn thận, mặc dù có những lúc làm cho người ta có cảm giác không dám cự tuyệt nhưng cậu cũng không chán ghét, dù sao đều là vì muốn tốt cho cậu.

Quý Sâm chính thức làm quen với Ứng Tín Viễn chính là lúc Trang Duy đến Paris ghi hình cho đại diện phát ngôn của More. Cố Diễm đột nhiên đến Paris, thời gian của Trang Duy đều dồn hết cho Cố DIễm. Còn cậu thì chẳng có chuyện gì để làm, lại chẳng thể ngồi mãi trong nhà, vì thế Ứng Tín Viễn liền đề nghị đi dạo một vòng với cậu. Tất nhiên là Quý Sâm vui vẻ đồng ý, cậu một mình đi ra ngoài lỡ như lạc đường thì xong, nhưng có Ứng Tín Viễn, ít ra cũng tạo cảm giác an toàn cho cậu hơn một chút.

Ứng Tín Viễn khi không làm việc không phải kiểu người nhàn nhã ngồi ở nhà, chỉ là có cảm giác dịu dàng hơn bình thường một chút. Đi ra ngoài với Ứng Tín Viễn, Quý Sâm vẫn cảm nhận được áp lực như cũ nhưng cũng không nặng nề đến mức Quý Sâm muốn né tránh anh. Mà Ứng Tín Viễn cũng không làm ra vẻ xa cách, ngược lại có rất nhiều lúc chiều theo ý cậu, không hề có dáng vẻ tinh anh chút nào.

Điều này làm Quý Sâm cảm thấy đi chung với Ứng Tín Viễn cũng thật vui vẻ, cậu cũng thích kiểu người như vậy - Không phải là tinh anh thì ghét bỏ, mà là đối với mỗi người khác nhau thì dùng phong cách khác nhau, tán gẫu cũng rất tùy ý, không để đứt đoạn đề tài. Người như vậy mới là người có thể kết thân.

Lúc đang ăn cơm, Ứng Tín Viễn nhắc đến chuyện cậu nằm viện "Không ngờ cậu lại chịu đòn vì anh Trang, người đại diện như cậu trong giới giải trí hiện nay đã chẳng còn được mấy người"

Quý Sâm cười nói "Trang Duy là bạn tôi, hơn nữa cậu ấy khác với nghệ sĩ bình thường, không phải là loại người hám danh hám lợi mà bán đứng bản thân. Tuy rằng trong giới giải trí này, nói như vậy sẽ khiến người ta cảm thấy buồn cười, nhưng tôi rất tán thưởng nguyên tắc của cậu ấy. Hơn nữa không có Trang Duy thì cũng không thể có tôi ngày hôm nay, Trang Duy phát triển tốt thì tôi mới có thể kiếm được tiền"

Ứng Tín Viễn gật đầu "Có thể có được người bạn vì mình mà cược cả sinh mạng là điều may mắn nhất" Bởi vì chuyện này không phải chỉ từ một phía là được.

"Anh có bạn bè như vậy không?" Quý Sâm cười hỏi lại.

"Tổng giám đốc Cố" Ứng Tín VIễn không hề do dự đáp "Tôi đi theo tổng giám đốc Cố nhiều năm cũng gặp không ít chuyện, thay vì nói là tôi bảo vệ tổng giám đốc Cố chẳng bằng nói là anh ấy đã cứu tôi rất nhiều lần. Chỉ với điều này, tôi cũng sẽ không để người khác làm tổn hại đến tổng giám đốc Cố"

"Tổng giám đốc Cố ngồi vững ở vị trí này cũng chẳng dễ dàng gì" Quý Sâm mặc dù không biết là chuyện gì nhưng không ai có thể dễ dàng chiếm được một vị trí cao như vậy, nhất là còn phải vững vàng ngồi ở đó lâu như vậy.

"Ừ, tuy rằng hoàn cảnh khác nhau nhưng đạo lý sinh tồn cũng không khác nhau mấy" Ứng Tín Viễn nói.

Mấy ngày sau, Quý Sâm đều đi ra ngoài với Ứng Tín Viễn. Ứng Tín Viễn rất quen thuộc với Paris, dẫn cậu đến rất nhiều nơi, ăn rất nhiều đặc sản ở các địa phương. Mặc dù không phải món nào cũng ngon, cũng không phải chỗ nào phong cảnh cũng hữu tình nhưng đi với Ứng Tín Viễn vẫn làm Quý Sâm cảm thấy tâm trạng rất vui sướng.

Đi chơi với nhau nên dần dần cậu cũng hiểu Ứng Tín Viễn hơn một chút, sau khi về nước cũng thường liên lạc với nhau, khi hai người có thời gian rảnh thì sẽ hẹn nhau cùng đi ăn. Ứng Tín Viễn biết cậu thích ăn đồ ngon, cho nên có nhà hàng hoặc quán xá nào ngon đều sẽ giới thiệu cho cậu.

Quan hệ của bọn họ cứ như vậy thay đổi từ bạn hợp tác thành bạn tốt, dần dần chuyển thành tri kỷ của nhau.

Quý Sâm không có nhiều bạn bè, đến tuổi này đa số đều cưới vợ sinh con hết rồi, hơn nữa bộn bề công việc, vất vả tìm cách mưu sinh, rất ít khi có cơ hội tụ họp ăn chơi tán dóc. Mà người như Ứng Tín Viễn, càng có nhiều người ghen tỵ với vị trí của anh hơn. Bạn bè cũ thì đã bất hòa từ lâu, cũng đâu còn cách nào, có những người lòng dạ hẹp hòi, thấy bạn mình sống tốt hơn mình thì không chịu được. Cho nên bạn cũ của Ứng Tín Viễn gần như không có ai, mà bạn làm ăn thì Ứng Tín Viễn cũng phải đề phòng ba phần. Còn những thư ký khác của Cố Diễm, nếu nói sơ sơ thì cũng có thể xem là bạn, nhưng nói chính xác hơn thì chỉ có thể gọi là đồng nghiệp với nhau.

Cho nên Quý Sâm kết bạn với Ứng Tín Viễn có thể xem như là bổ khuyết cho nhau, cho nên ai cũng vô cùng cố gắng duy trì tình bạn này. Mà càng quen thân nhau, Quý Sâm lại càng phát hiện ra hai người họ thật sự có rất nhiều điểm giống nhau, ví dụ như phong cách sống, quan điểm về tình yêu, giá trị quan... đều có thể tìm được điểm chung. Điều này càng làm cho hai người thoải mái với nhau hơn, thậm chí Quý Sâm bắt đầu chờ mong gặp mặt Ứng Tín Viễn, cho dù chỉ để uống một ly cũng được.

Vào Tết Nguyên đán, hiếm khi Ứng Tín Viễn được nghỉ dài hạn, trước đây Quý Sâm từng nhắc đến trời lạnh mà được đi ngâm suối nước nóng thì còn gì bằng, nếu ra nước ngoài thì thời gian không đủ mà cũng không chọn được nơi nào, cho nên Ứng Tín Viễn liền chọn một khu du lịch suối nước nóng ở thành phố N. Chỗ này cũng được xem như là ngoại ô thành phố N, vừa mới mở cách đây không lâu hơn nữa được đánh giá khá tốt. Quan trọng là có thể đặt phòng nghỉ lại, vì thế Ứng Tín Viễn liền rủ Quý Sâm đến đây xả stress trong mấy ngày nghỉ một chút.

Khu du lịch này ít có xe cộ qua lại, muốn đến được chỗ này thì có hai cách, một là tự lái xe, hai là đi xe bus tuyến cố định của khu du lịch. Bởi vì đã đặt phòng trước cho nên hai người cũng không vội, sáng ngủ thẳng một giấc mới dậy, Ứng Tín Viễn lấy xe đi đón Quý Sâm, sau đó cả hai người cùng đến khu du lịch.

Tết Nguyên đán là ngày sum họp với gia đình, nhưng hiện nay đa số người trẻ tuổi đều không còn giữ thói quen này, bọn họ càng thích hưởng thụ không khí tự do tự tại hơn, cho nên khu du lịch cũng không yên tĩnh mà ngày càng náo nhiệt, có không ít gia đình kéo theo già trẻ lớn bé đến đây, vừa thỏa mãn yêu cầu đoàn viên vừa hưởng thụ được kì nghỉ an nhàn.

Ứng Tín Viễn đặt một biệt thự riêng, biệt thự ở đây không lớn nhưng có hồ tắm riêng, cánh cửa được làm bằng gỗ, trong sân còn có thêm một hồ tắm suối nước nóng lớn hơn. Tóm lại, chỗ ở rất thanh nhã, cũng rất riêng tư, hoàn toàn khác với suối nước nóng tập thể ở bên ngoài.

Nhân viên phục vụ đưa hai người đến biệt thự, xác định cả hai đều vừa ý chỗ này mới đi ra. Trong phòng có hai giường đơn, Quý Sâm chọn giường nằm sát cửa sổ.

Để hành lý xuống, Quý Sâm bắt đầu đi tham quan nơi này "Chọn chỗ này êm thật, anh biết trước chỗ này rồi sao?"

"Cũng được, xem mấy chỗ, đúng lúc có một thư ký từng đến đây, tôi thử hỏi thăm, cảm thấy cũng ổn nên chọn luôn" Ứng Tín Viễn đáp.

"Trong nước ít chỗ có suối nước nóng được như vầy lắm, cảm giác giống như ở nhà vậy" Các biệt thự san sát với nhau có tường cao bao bọc, hình thành một hoàn cảnh độc lập, chỉ cần không lớn tiếng ồn ào thì hoàn toàn không nghe được động tĩnh cách vách.

"Ừ, bữa ăn có thể chọn sẵn đem đến tận nơi, ở ngoài có không ít nhà hàng quán xá, mỗi tối đều có biểu diễn, có hứng thú thì đi chơi một vòng" Ứng Tín Viễn nói. Bởi vì đây là nơi nghỉ dưỡng, nơi đây lại càng khai thác mở rộng nhiều hơn, cho nên ở đây rất đầy đủ tiện nghi, đây cũng là lí do mọi người đều chọn lựa nơi này để du lịch.

"Ừ" Quý Sâm gật đầu "Buổi tối chúng ta đi chơi một vòng thử xem"

"Cũng được"

Đi xe cả ngày, hai người đều có chút mỏi mệt, Quý Sâm thu dọn hành lý xong rồi gọi cơm trưa, hai người định vừa ngâm suối nước nóng vừa ăn, sau đó ngủ trưa một giấc đến chiều.

Quý Sâm gọi điện xong thì phát hiện trang phục của Ứng Tín Viễn vẫn chưa xếp ra hết, cậu liền đi qua "Để tôi giúp anh"

"Cám ơn" Ứng Tín Viễn khẽ gật đầu, thật ra Ứng Tín Viễn không thạo việc nhà cho lắm, lúc này cũng không cần phải giữ mặt mũi cho mình nữa.

Quý Sâm xếp đồ dễ như trở bàn tay, một lát sau đã đâu vào đấy.

Lúc này, cơm trưa mà Quý Sâm gọi cũng được đưa đến, hai người thay áo tắm có sẵn trong biệt thự xong liền mang thức ăn đi đến hồ nước nóng trong sân. Đồ tắm để ngâm suối nước nóng ở đây đều là đồ mới hoàn toàn, tính vào chi phí ăn ở, sau khi khách đi về có thể đem về luôn, đây là vật thuộc về khách du lịch.

Ngâm mình trong hồ, Quý Sâm thoải mái thở dài "Tốt quá"

"Ngâm một lúc thôi, coi chừng chóng mặt" Ứng Tín Viễn nhắc nhở cậu.

"Biết rồi" Quý Sâm trả lời, gắp thịt kho của mình, vừa ăn vừa ngâm.

Ứng Tín Viễn đưa một chai nước ngọt có gas cho cậu, sau đó từ tốn ăn cơm cá chình của mình.

Sau khi ăn no nê, hai người cũng tắm đủ rồi, Quý Sâm đánh răng xong thì chui tọt vào chăn đánh một giấc trưa, còn Ứng Tín Viễn vốn không buồn ngủ nhưng nằm trên giường một hồi cũng híp mắt ngủ luôn.

Tới chiều tối, Quý Sâm ăn no ngủ đủ kéo Ứng Tín Viễn đi ra ngoài chơi, Quý Sâm định ăn vặt thay cho bữa tối, sẵn đó tiện đường đi xem biểu diễn luôn.

Quán xá trên đường rất nhộn nhịp, đa số đều là ba mẹ dắt theo con cái, thỉnh thoảng cũng thấy các cặp tình nhân đang cặp kè, rất ít khi thấy hai người đàn ông đi với nhau như Quý Sâm và Ứng Tín Viễn, nhưng ai đến đây cũng là để ăn chơi, làm gì có ai để ý tới người khác.

Thức ăn vặt ở đây rất đa dạng, đi đâu cũng thấy món ngon, Quý Sâm đi mua takoyaki, bánh kẹp trứng, sau đó vừa đi vừa ăn với Ứng Tín Viễn. Lâu lắm rồi Ứng Tín Viễn mới ăn thức ăn đường phố như vậy, nhưng đi với Quý Sâm, dường như không có gì đáng ngại.

Trên đường đi, Quý Sâm còn mua thêm trà sữa, xiên que tẩm bột, egg tart, xúc xích nướng, tiện tay mua thêm mấy món quà nho nhỏ về cho bạn bè, Quý Sâm cũng để mắt tới mấy món đồ trang trí nhưng không cần phải mua liền, chờ khi nào sắp về thì mua cũng được, đỡ cho hai người phải tay xách nách mang lỉnh kỉnh.

"Tín Viễn?" Hai người vừa mới tính đi xem biểu diễn bên kia thì đã bị ai đó gọi lại.

Nhìn thử, một cô gái trạc tuổi Ứng Tín Viễn đang đứng cách họ vài bước, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, nét mặt vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.

"Cậu là... An Phỉ?" Giọng nói của Ứng Tín Viễn dường như không quá chắc chắn.

"Đúng vậy, tốt quá, cậu còn nhớ mình" An Phỉ chạy qua, nhìn Ứng Tín Viễn "Chúng ta lâu lắm rồi không gặp mặt, cậu có khỏe không?"

Ứng Tín Viễn gật đầu, sắc mặt không quá vui mừng, chỉ thản nhiên đáp lại "Cũng được"

Quý Sâm thấy thái độ của hai người khác biệt như vậy, trong lòng có hơi tò mò nhưng cũng không hỏi ra ngay.

"Đúng rồi, mình đi với mấy bạn cùng lớp đến đây, không ngờ lại gặp cậu ở đây, chúng ta đi chung đi" An Phỉ kéo tay Ứng Tín Viễn.

Ứng Tín Viễn né ra một chút "Không cần, mình đi chung với bạn rồi, mọi người cứ đi chơi đi"

Ánh mắt An Phỉ lúc này mới nhìn đến Quý Sâm "Có liên quan gì đâu, bạn của cậu có thể đi chung luôn mà"

"Không cần đâu, cậu ấy không thích người lạ" Ứng Tín Viễn nói.

Quý Sâm cũng không phản đối, cậu cảm thấy câu nói này của Ứng Tín Viễn nhất định là có lý do.

"Cậu..." Nụ cười của An Phi hơi sượng một chút, có phần do dự hỏi lại "Cậu vẫn còn giận mình sao?"

"Không có" Ứng Tín Viễn lạnh nhạt hỏi ngược lại "Cậu và Quách Thành vẫn ổn chứ?"

An Phỉ cười mỉa "Đã chia tay lâu rồi"

Ứng Tín Viễn không chút bất ngờ, chỉ gật đầu "Mọi người từ từ chơi đi, bọn mình đi trước"

"Ai da..." An Phỉ vội cản đường Ứng Tín Viễn "Khó lắm mới gặp nhau, cho mình xin số điện thoại của cậu đi, sau này nếu có tụ họp thì mình cho cậu hay, mấy năm không gặp, ai cũng nhớ cậu hết"

"Không cần, mình bận lắm, thật sự không có thời gian rảnh, cho mình gửi lời hỏi thăm mọi người" Nói xong, Ứng Tín Viễn liền kéo Quý Sâm đi khỏi nơi đó.

Quý Sâm quay đầu lại nhìn An Phỉ, An Phỉ cắn môi nhìn bóng lưng Ứng Tín Viễn đi xa, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Đi cách chừng một trăm mét, Quý Sâm đột nhiên dừng lại "Hôm nay chúng ta đừng đi xem biểu diễn nữa, dù sao ngày nào cũng có, hai ngày nữa đi xem cũng được" Mặc dù không biết rốt cuộc Ứng Tín Viễn và bạn học cũ đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thái độ của anh cũng biết anh không muốn gặp lại những người này. Gặp mặt ở đây hơn phân nửa là đến xem biểu diễn, nếu đi xem thì có thể đụng mặt nhau, nếu Ứng Tín Viễn không muốn gặp, hai người cũng không tiếc một hai ngày, cứ ăn chơi tắm táp cho thỏa thuê.

Ứng Tín Viễn cười nói "Không liên quan, cậu muốn đi thì đi"

Quý Sâm lắc đầu "Chúng ta phải ở đây thêm mấy ngày nữa, chứ đi có một ngày đâu có ý nghĩa gì, ở lại thêm hai ngày nữa đi" Nói xong, Quý Sâm kéo Ứng Tín Viễn đi về, trên đường về lại mua thêm không ít thức ăn, định mang về phòng từ từ hưởng thụ.

Quay lại biệt thự yên tĩnh, mọi ồn ào xung quanh đều không còn, chỉ còn lại khung cảnh khoan khoái dễ chịu.

Quý Sâm để đồ ăn lên bàn, sau đó đi rửa mặt rồi mới ra sopha ngồi ăn với Ứng Tín Viễn. Những món này không thể gọi là món ngon nhưng trong khung cảnh nhàn rỗi thế này lại có cảm giác ngon lành đến lạ.

"Cậu không hỏi gì sao?" Ứng Tín Viễn vừa uống trà sữa vừa hỏi, bình thường anh sẽ không uống mấy thứ trà sữa này, trà và sữa đều là loại thường.

Quý Sâm gặm cánh gà "Nếu anh muốn nói thì tự nhiên anh sẽ nói, không muốn nói tôi cũng không ép, anh cũng có sự riêng tư cá nhân mà"

Ứng Tín Viễn cười cười "Bây giờ nghĩ lại thì không có gì, nhưng lúc đó đối với tôi thì đúng là có hơi đả kích"

Quý Sâm nhìn anh, chờ anh tiếp tục, cậu không biết rốt cuộc là chuyện gì mới có thể đả kích được Ứng Tín Viễn.

Ứng Tín Viễn thả lòng người tựa vào sopha "An Phỉ là bạn học cấp 3, cũng là mối tình đầu của tôi"

Quý Sâm bất ngờ nhướn mày nhưng không nói thêm gì.

"Gia cảnh của tôi thật ra rất bình thường, ba tôi bệnh mất lúc tôi mới vừa vào cấp 3, mẹ một mình nuôi tôi ăn học rất vất vả. Mẹ tôi là CPA*, lương bổng hậu hĩnh nhưng bận đến mức cả tuần tôi không thấy mẹ được một lần. Tuy lương cao nhưng mỗi tuần đều phải chi cho tiền phụ đạo trên lớp, mua tài liệu học tập vân vân của một học sinh cấp 3 một số lượng không nhỏ. Dù vậy nhưng mẹ vẫn cố hết sức cho tôi những thứ tốt nhất, chắc là để bù đắp lại cho việc ba mất sớm. Cho nên lúc đó những thứ tôi ăn mặc tiêu xài đều rất tốt, cũng là mẹ mua tất cả cho tôi"

*CPA là cụm từ viết tắt của Certified Public Accountants, có nghĩa là Những kế toán viên công chúng được cấp phép. Đây được coi là một cố vấn tài chính chuyên nghiệp cho các cá nhân và doanh nghiệp. Bạn có thể hiểu nôm na CPA là những kế toán viên lành nghề và trình độ của họ đã được chứng nhận trên toàn cầu.

"An Phỉ là hoa khôi của lớp, mà tìm cả khối cũng chưa chắc có ai qua được. Cô ấy tỏ tình với tôi trước, tôi thấy cô ấy cũng hợp gu, cậu biết không, lúc đó còn ngây thơ, chỉ biết nhìn vẻ đẹp bên ngoài, mà mẹ tôi cũng không cấm chuyện yêu đương, cho nên chúng tôi quen nhau" Ứng Tín Viễn nhớ lại "Lúc đầu thì tốt lắm, chúng tôi cùng nhau đi học, trưa thì cùng ăn cơm, vấn đề nào không hiểu thì cô ấy sẽ hỏi tôi, cuối tuần chúng tôi cùng nhau đi mua sách phụ đạo. Rất nhiều bạn học thường hay trêu chọc, nói là tôi cướp mất hoa khôi của lớp, lúc đó An Phỉ rất thông minh lại biết ăn nói, cho nên có quan hệ rất tốt với bạn học của tôi"

"Sau đó, không biết từ lúc nào, tôi phát hiện cô ấy thay đổi. Cô ấy bắt đầu chủ động muốn mua thứ này thứ nọ, đương nhiên mấy thứ đó không phải là đồ chơi hay búp bê linh tinh. Chúng tôi cuối tuần đi ăn với nhau, đi xem phim đều là tôi trả tiền. Cô ấy thích đồ trang sức nho nhỏ, mua sách phụ đạo ngoại khóa, đi với tôi đều do tôi trả thay cô ấy. Mẹ tôi nói không được keo kiệt với bạn gái, tôi biết, cho nên đa số không cần cô ấy trả tiền, tôi đều chủ động trả giúp. Nhưng có một hôm, cô ấy lại nói muốn mua một cái túi hàng hiệu, nói là cái túi đó đẹp, cô ấy rất thích"

"Lúc đó tôi chỉ là một học sinh, tiền bạc đều là của gia đình, ở nước ngoài cái túi đó có giá hơn 30000 tệ (tương đương trên 100 triệu VND), trong nước lại càng đắt hơn. Tôi không chút do dự từ chối, dù sao tiền cũng không phải do tôi kiếm được, tôi không thể dùng tiền của mẹ để dỗ dành bạn gái, hơn nữa mẹ tôi còn chưa từng mua cái túi nào giá trị đến thế, tất nhiên sao tôi có thể mua cho cô ấy được. Sau đó cô ấy liền giận dỗi, chúng tôi chiến tranh lạnh với nhau một thời gian, cô ấy giải thích với tôi, tôi cảm thấy con gái thích những thứ đó cũng là điều bình thường, nhưng mà tôi không đủ năng lực để mua cho cô ấy cho nên cũng không nói gì, chuyện này cứ thế mà trôi qua"

"Sau đó chúng tôi yên tĩnh bên nhau một thời gian, cô ấy lại thích một cái vòng đeo tay giá khoảng 10000, lúc đó vừa hết tết Nguyên đán, tôi có không ít tiền lì xì, cộng với tiền để dành mấy năm trước là đủ mua cho cô ấy rồi. Nhưng khi đó tôi lại đi du lịch nước ngoài với mẹ, định khi nhập học sẽ gây bất ngờ cho An Phỉ" Ứng Tín Viễn nói "Nhưng đến lúc nhập học, cô ấy lại trực tiếp nói chia tay với tôi. Nói thật, lúc đó tôi rất đau lòng, dù sao cũng là mối tình đầu, tuy chỉ là nắm tay thôi nhưng dù sao tôi cũng xem cô ấy như bạn gái của mình"

"Sau khi chia tay, tinh thần tôi sa sút một thời gian. Mà trong quãng thời gian đó, cô ấy lại đi tung tin đồn, nói là tôi ỷ vào thành tích tốt mà khinh thường bạn cùng lớp, nhất là những người thân thiết với tôi. Bề ngoài tôi giả vờ hiền lành như vậy chứ thật ra lại rất hay phàn nàn cô ta IQ thấp, đầu óc ngu ngốc, còn đi hỏi bài tôi thì lâu lắm tôi mới trả lời. Cô ta vì không chịu nổi nữa cho nên mới chia tay với tôi, sau đó các học sinh khác bắt đầu bất hòa với tôi, những tháng ngày đó đối với tôi thật sự rất tồi tệ, dù sao bị cô lập cũng là một chuyện rất đau khổ" Bây giờ nhắc lại, Ứng Tín Viễn cảm thấy không sao nữa "Rồi tôi phát hiện cô ấy đeo cái túi trước đây từng đòi tôi mua, trên cổ tay là chiếc vòng đó, còn đổi di động mới, mua một đôi giày đắt tiền lúc đó... Sau nữa tôi mới biết cô ấy quen với Quách Thành lớp bên cạnh, Quách Thành là con nhà giàu, cũng là một người nổi tiếng trong trường. Khi đó tôi vẫn không biết bọn họ quen nhau từ lúc nào, trước đây quan hệ của tôi với Quách Thành cũng không tệ, nhưng lại vì mấy lời đồn đãi mà lạnh nhạt"

"Điều may mắn duy nhất chính là bởi vì quãng thời gian đó quá u ám, cho nên tôi dồn tất cả sức lực vào học tập, cuối cùng đậu vào trường đại học mà tôi mơ ước" Ứng Tín Viễn khẽ cười "Cho nên tất cả không hẳn đều là chuyện xấu"

Một học sinh bị cả trường cô lập chỉ vì một lời đồn đãi, Quý Sâm cảm thấy Ứng Tín Viễn cũng quá xui xẻo rồi, gặp toàn thứ bạn bại não. Nhưng cũng không trách được, dù sao An Phỉ cũng là bạn gái của Ứng Tín Viễn, những điều cô ta nói ra cũng đáng tin một ít.

"Tôi nói một câu hơi khó nghe, cô ta chính là loại con gái chỉ biết nhìn tiền không nhìn người, thấy anh ăn mặc tiêu xài đồ tốt thì tưởng anh có tiền có của nên mới quen anh. Sau đó lại phát hiện anh không đốt tiền cho cô ta thì cô ta muốn đi tìm người khác" Quý Sâm nói.

"Ừ, sau khi lên đại học, có một lần đi ra ngoài gặp lại bạn hồi cấp 3 nên đi ăn một bữa với nhau. Mọi người uống rượu liền kể lại chuyện lúc đó, hiểu lầm cũng được tháo gỡ. Lúc ấy tôi mới biết An Phỉ đã theo đuổi Quách Thành từ lâu, nhưng lúc đó Quách Thành đang có bạn gái, không chịu quen với cô ta, cho nên cô ấy mới đổi đối tượng sang tôi. Sau khi Quách Thành chia tay với bạn gái, trùng hợp lúc cuối năm, An Phỉ liền thừa dịp nghỉ đông theo đuổi Quách Thành. Cô ấy nói với Quách Thành tôi và cô ấy đã chia tay, cũng nói tôi khinh thường mấy đứa con nhà giàu như Quách Thành này nọ, Quách Thành là người kiêu ngạo, không thèm xác nhận lại liền cặp kè với An Phỉ. Sau khi nhập học, An Phỉ chia tay với tôi, lúc đó hai người đó đã quen nhau lâu rồi"

"Nói cách khác là anh bị lừa tình?" Quý Sâm cảm thấy tuy mánh khóe này không tính là cao siêu gì, nhưng đúng là rất có hiệu quả. Nhưng mà loại chuyện này lại xảy ra vào cái thời cấp 3 ngây thơ rực rỡ thật sự làm Quý Sâm kinh ngạc, chỉ có thể nói là không phân tuổi tác, chỉ là do nhân phẩm và thói hư vinh mà thôi.

"Ừ, sau đó tôi không liên lạc với bạn học nữa, có vài người lăn lộn không tệ, ngẫu nhiên có thể gặp mặt trong mấy buổi họp hội, nhưng cũng chỉ gật đầu một cái là được" Đi theo bên cạnh Cố Diễm, bạn bè của Ứng Tín Viễn cũng không tính là chân thành, chỉ là vì lợi ích mới làm thân, không quen cũng được. Dù sao anh cũng không có đủ thời gian cũng như nghĩa vụ đi thỏa mãn lợi ích trong lòng mỗi người.

"Vậy Quách Thành gì đó đâu? Tới tuổi này chắc là kế thừa gia nghiệp rồi?" Quý Sâm hỏi, cậu nhớ An Phỉ nói là đã chia tay với Quách Thành rồi.

"Quách Thành đã phá sản hai năm trước rồi, sau này đi đâu tôi cũng không rõ lắm" Ứng Tín Viễn nói.

Quý Sâm cười lạnh "Xem ra cô ta thấy Quách Thành phá sản cho nên mới đá hắn đi?" Tuy rằng suy đoán này có hơi ác ý nhưng cũng không phải không thể.

"Không biết nữa, nhưng cũng có thể xem là vậy" Ứng Tín Viễn nói.

"Nếu cô ta biết anh được như ngày hôm nay, e là nói gì cũng không chịu chia tay đâu" Quý Sâm cười nói "Nhưng loại con gái như vậy biết rõ sớm một chút cũng tốt, lúc nhỏ chịu thiệt còn đỡ hơn là đến lớn mới hối hận thì đã không kịp rồi"

"Ừ" Ứng Tín Viễn gật đầu, nếu là hiện tại, bạn gái anh nói muốn mua túi xách, nhất định anh sẽ không từ chối, với năng lực kinh tế hiện tại của anh, mua một lần 8 cái 10 cái anh cũng không chớp mắt.

Tán gẫu qua lại một hồi, hai người đi ngâm suối nước nóng một chút rồi mới lên giường ngủ.

Ứng Tín Viễn đi ngủ trước, Quý Sâm lướt web một hồi mới đóng laptop lại, ngồi ngẩn ngơ ở đầu giường - Giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của cậu không có quy luật, hơn nữa ngủ trưa đủ rồi, bây giờ lại không ngủ được.

Ánh đèn mờ mờ từ đầu giường rọi sáng, Quý Sâm vừa ngoảnh đầu là có thể nhìn thấy gương mặt đang say ngủ của Ứng Tín Viễn ngay.

Nói thật, Ứng Tín Viễn rất phù hợp với yêu cầu và thẩm mỹ về người yêu của cậu. Nói đúng hơn thì cậu không phải là gay nhưng cũng không bài xích, hẳn là do ở nước ngoài hoặc lăn lộn trong giới giải trí quá lâu, tóm lại là cậu cảm thấy chuyện này rất bình thường, sống cùng với người yêu thì có liên quan gì đến giới tính.

Mà cậu cũng từng nói với Ứng Tín Viễn, nhưng lúc đó cậu không biết anh đã từng có bạn gái. Thái độ của Ứng Tín Viễn cũng không khác với cậu, nếu thích người cùng giới tính thì cũng không hề có ảnh hưởng gì đến tình cảm. Giới tính chỉ là một ký hiệu, chứ không phải là bản chất của một người.

Bất tri bất giác, Quý Sâm nhìn chăm chú vào gương mặt của Ứng Tín Viễn một lúc lâu, trong lòng không hiểu vì sao lại có chút luống cuống. Đối với cậu, Ứng Tín Viễn không có điểm gì để bắt bẻ, cho dù là bên ngoài hay bên trong đều rất tốt, nếu Ứng Tin Viễn muốn làm người yêu với cậu, Quý Sâm cảm thấy bản thân hẳn sẽ không từ chối, bởi vì hoàn toàn không có lý do gì để cự tuyệt...

Trong nháy mắt, Quý Sâm dường như nghe được nhịp tim của chính mình. Rất khẽ, rất nhẹ... Nhưng cậu biết, bắt đầu từ hôm nay, vị trí của Ứng Tín Viễn trong lòng cậu đã trở nên khác biệt.

Sau khi từ suối nước nóng về, không biết An Phỉ từ đâu lấy được số điện thoại của Ứng Tín Viễn, thường xuyên liên lạc với anh, giọng nói ngọt ngào, Quý Sâm nghe mà nổi da gà da vịt. Thật ra cũng không phải là Quý Sâm cố ý muốn nghe, mà là lúc đó hai người đang ăn cơm, An Phỉ gửi tin nhắn thoại đến, Ứng Tín Viễn cũng không tránh Quý Sâm, bọn họ lại đang ở trong phòng cho nên liền trực tiếp mở lên.

Quý Sâm xác nhận bản thân đã động lòng với Ứng Tín Viễn tất nhiên sẽ không thích chuyện này, nhưng Ứng Tín Viễn cũng không chú ý đến An Phỉ, chỉ là từ phép lịch sự cho nên mới không kéo cô ta vào blacklist, cho nên trong mấy bữa cơm Quý Sâm rất mất hứng nhưng không biểu hiện ra ngoài. Dù sao cậu cũng chưa xác định được tâm tư của Ứng Tín Viễn, cũng không muốn vì cậu yêu đơn phương mà phá hỏng mối quan hệ này.

Cuối tuần Ứng Tín Viễn rảnh rỗi liền mời Quý Sâm đến làm khách nhà anh. Quý Sâm không phải lần đầu đến đây, mỗi lần đến cậu đều làm một bàn ăn thịnh soạn, hai người vừa ăn vừa tán dóc, lại uống thêm chút rượu, vừa thả lỏng vừa làm bầu không khí thư thái hơn. Bình thường buổi tối Quý Sâm đều ngủ lại đây, Ứng Tín Viễn có phòng dành cho khách, Quý Sâm ở lại cũng tiện.

Quý Sâm vừa mới mua được hai chai rượu đỏ khá ngon, cảm thấy Ứng Tín Viễn sẽ thích cho nên cũng mang theo qua nhà anh.

Cũng như bình thường, Quý Sâm bận rộn trong phòng bếp, Ứng Tín Viễn là người không biết là việc nhà, bị Quý Sâm không cho bước vào sợ phiền thêm cho nên đành phải ngồi xem TV một mình ngoài phòng khách.

Đến khi Quý Sâm đã dọn xong một bàn thức ăn thì thấy Ứng Tín Viễn đang cầm điện thoại nghe tin nhắn thoại.

Quý Sâm đi ngang qua chợt nghe âm thanh của An Phỉ vọng ra "Chiều nay cậu ăn món gì thế? Mình có làm beafsteak sốt rượu vang nè, mình nhớ hồi trước cậu rất thích món bò hầm, hôm nào mình làm cho cậu ăn nhé, hứa là hương vị cực ngon luôn, được không?"

Nghe giọng nói của An Phỉ, Quý Sâm có cảm giác tức không có chỗ xả - Bò hầm? Ông đây mà làm bảo đảm ngon ăn đứt cô cả mười con phố luôn!

Nhưng cho dù trong lòng thầm mắng như thế nào, Quý Sâm vẫn bình tĩnh nhắc "Ăn cơm thôi"

"Được" Ứng Tín Viễn cũng không gửi tin hồi âm, để điện thoại qua một bên, đi vào phòng ăn với Quý Sâm.

Quý Sâm chuẩn bị đều là những món ăn thường ngày, trong đó cũng có món bò hầm khoai tây mà Ứng Tín Viễn thích. Chỉ cần một nồi đất nhỏ, Ứng Tín Viễn đã có thể ăn nhiều thêm nửa chén cơm, cho nên mỗi lần đến đây, chỉ cần có thời gian, Quý Sâm đều nấu món này cho anh.

"Ăn ngon lắm" Ứng Tín Viễn vừa ăn món bò hầm vừa nói.

Quý Sâm cười cười "Vậy thì ăn nhiều một chút" Cậu không quá thích món này, cho nên cứ để Ứng Tín Viễn ăn hết đi, dù sao trên bàn chỉ cần có món này thì anh rất ít khi động đũa đến món khác, những món còn lại đều là của cậu hết.
WebTru yenOn line . com
Thức ăn thường ngày lại dùng rượu đỏ uống kèm thì có hơi lệch pha nhưng bọn họ cũng không bận tâm, rượu thôi mà, dùng để uống mà thôi, hương vị món ăn ngon mới là mấu chốt.

Quý Sâm nghĩ tới chuyện của An Phỉ, cảm thấy thật là phiền toái, cho nên cơm không ăn được bao nhiêu mà rượu lại nốc vào không ít. Đến cuối bữa thì đầu óc đã mơ mơ hồ hồ cả lên.

Ứng Tín Viễn tập trung ăn cơm cũng không chú ý đến Quý Sâm uống rượu nhiều hay ít, đến khi anh phát hiện thì mặt Quý Sâm đã đỏ hồng rồi.

"Cậu uống hết bao nhiêu rồi?" Ứng Tín Viễn giật cái ly trong tay Quý Sâm. Thật ra lúc bình thường anh cũng sẽ không chăm chú ăn đến vậy, chỉ là đồ ăn Quý Sâm làm thật sự quá ngon, cho nên mỗi lần Quý Sâm nấu món mà anh thích thì anh đều tập trung ăn uống hơn, thỉnh thoảng cũng không chú ý đến Quý Sâm.

"Cũng không bao nhiêu..." Quý Sâm lơ mơ trả lời.

Thật ra Ứng Tín Viễn cũng uống không ít nhưng bởi vì ăn no cho nên mới không bị say. Rượu đỏ Quý Sâm đem đến rất ngon, cho dù không có beafsteak thì ăn với bò hầm cũng rất ngon miệng.

Đỡ Quý Sâm lên sopha nằm, Ứng Tín Viễn múc cho cậu một chén canh uống cho tỉnh rượu. Quý Sâm cũng không từ chối, mơ màng húp canh. Xem ra Quý Sâm cũng không phải say mèm, uống không đến mức nào, Ứng Tín Viễn cũng an tâm.

"Lát nữa cậu chịu khó ăn thêm đi, ăn chầm chậm cho dễ chịu một chút" Ứng Tín Viễn nói.

"Ừm" Quý Sâm ngoan ngoãn đáp lại, nhất thời phản ứng có chút chậm chạp.

Ứng Tín Viễn đi vào toilet thấm ướt khăn mặt, định lau mặt cho Quý Sâm. Lúc này điện thoại của Ứng Tín Viễn lại vang lên, chứng tỏ An Phỉ lại gửi tin nhắn thoại đến nữa. Mà trên di động vẫn còn mấy tin chưa mở, chắc là được gửi đến l1uc hai người đang ăn cơm, phòng khách và phòng ăn cách nhau một khoảng, âm thanh điện thoại Ứng Tín Viễn không lớn cho nên không ai nghe được âm báo.

Ứng Tín Viễn đưa khăn ướt cho Quý Sâm, tự rót một ly rượu đỏ cho mình, sau đó mở di động xem tin nhắn.

An Phỉ vẫn dùng giọng điệu vô cùng quen thuộc với Ứng Tín Viễn, dường như là muốn dùng cách này để kéo gần khoảng cách giữa hai người, thậm chí còn nhắc đến quán đá bào mà bọn họ từng ăn hồi học cấp 3 nữa, rõ ràng là muốn gợi lại kỷ niệm tình yêu ngày xưa với Ứng Tín Viễn mà.

Quý Sâm nghe một hồi, cơn giận bùng phát, hơn nữa dưới tác dụng của rượu, hành động không chút băn khoăn, nhào qua giật lấy điện thoại của Ứng Tín Viễn, gửi lại một tin nhắn thoại cho An Phỉ--

"Cô có chịu để yên hay không? Cô cho rằng mình vẫn còn là hoa tươi đấy à? Trước đây vì sao cô quen với Ứng Tín Viễn, sau khi chia tay còn làm chuyện thiếu đạo đức gì, không phải cô quên rồi chứ? Ai thèm nể mặt cô, làm bộ làm tịch như không có việc gì à? Sao nào? Bây giờ thấy Ứng Tín Viễn lên đời lại muốn quay lại sao? Cô giả vờ hiền lành vô tội cho ai xem? Người có diện mạo như cô tôi không hiếm lạ gì, không muốn nói lời khó nghe, tự cô hiểu lấy đi. Ứng Tín Viễn ngại vạch mặt cô, cho nên mới giữ thể diện cho cô, cô thật sự cho rằng mình là một bàn ăn hay sao? Tôi nói cho cô biết, thịt bò hầm của Ứng Tín Viễn không cần cô nấu, ông đây làm còn ngon hơn gấp bội! Đừng có gửi tin nhắn đến nữa, nghe cái giọng giả dối của cô làm người ta thấy ghê tởm muốn chết" Quý Sâm nói xong liền nhanh tay đem đối phương từ danh sách bạn bè kéo thẳng vào blacklist.

Ứng Tín Viễn cười như không cười nhìn cậu, thật ra anh đã muốn làm như vậy từ lâu, chỉ là không định làm thẳng tay như vậy. Anh vốn cũng chẳng có chút lưu luyến gì, chỉ là nhìn thấy người từng hãm hại mình bây giờ lại a dua nịnh nọt lấy lòng mình làm anh cảm thấy người ác sẽ phải nhận quả đắng. Mà một loạt hành động đầy bất ngờ của Quý Sâm cũng không làm anh cảm thấy bất mãn, ngược lại còn thấy Quý Sâm rất là dễ thương.

Bỏ điện thoại của Ứng Tín Viễn xuống, Quý Sâm nhào lên người Ứng Tín Viễn ngay tắp lự, đè người ta xuống sopha, mang theo men say hỏi "Cô ta tốt chỗ nào? Tôi còn tốt hơn cô ta nhiều, anh không cần để ý tới cô ta" Nói xong, không biết Quý Sâm có thêm mấy lá gan mà lại trực tiếp hôn lên môi Ứng Tín Viễn.

Ứng Tín Viễn bị hành động đột ngột này làm giật mình há hốc, nhưng rất nhanh đã hồi phục tinh thần. Anh không ghét Quý Sâm, cho nên khi Quý Sâm hôn anh, anh cũng không thấy ghê tởm, ngược lại lại bị cái hôn trúc trắc này làm cho buồn cười. Ứng Tín Viễn không nhớ bản thân đã bao lâu rồi chưa giải tỏa, lần này bị Quý Sâm khiêu khích đến có cảm giác luôn rồi. Hơn nữa cả hai đều uống rượu, trong tình huống như vậy rất khó khống chế, cho nên có một số việc cứ thuận theo tự nhiên mà xảy ra...

Hôm sau Quý Sâm tỉnh lại thì thấy Ứng Tín Viễn đang ngồi trên giường, vừa làm việc vừa chờ cậu tỉnh dậy.

Cơ thể không khỏe làm Quý Sâm nhớ lại, ngày hôm qua cậu mượn rượu làm loạn, làm cái chuyện mà bình thường cậu căn bản không dám làm... Nhưng mà cậu không hề hối hận, cũng không có tâm lý ép buộc Ứng Tín Viễn phải chịu trách nhiệm.

"Tỉnh rồi?" Ứng Tín Viễn để laptop xuống, nhìn cậu.

Quý Sâm gật đầu, chậm chạp ngồi dậy. Ứng Tín Viễn đã giúp cậu tắm rửa sạch sẽ, còn cẩn thận thay áo ngủ cho cậu.

"Chúng ta tâm sự trước một chút được chứ?" Ứng Tín Viễn hỏi ý kiến Quý Sâm. Anh nghĩ sáng sớm sẽ nói chuyện rõ ràng hơn, cũng như giúp hai người dễ nói chuyện với nhau hơn.

"Anh nói đi" Quý Sâm cũng không phản đối, chỉ là giọng nói có hơi khàn khàn một chút.

"Hôm qua cả hai chúng ta đều uống rượu, nhất thời không kiềm chế được. Tuy rằng tôi không uống say lúy túy nhưng đúng là đã mất tự chủ. Cũng may là không làm cậu bị thương, tôi cũng có thể an tâm một chút" Ứng Tín Viễn nhìn Quý Sâm, nghiêm túc nói "Cậu rất tốt, thật ra tôi cũng không có gì để trách móc cậu, cho dù là dáng vẻ, tính cách hay đối nhân xử thế cậu đều rất tốt. Nhưng hiện tại... Tôi không thể hứa hẹn với cậu bất kỳ điều gì được"

Quý Sâm nhìn anh, không biết phải mở miệng thế nào. Cậu cũng không cần Ứng Tín Viễn hứa hẹn cái gì, cũng không muốn gây áp lực cho anh. Vấn đề là cậu đơn phương yêu Ứng Tín Viễn, hơn nữa ngày hôm qua rõ ràng chính là cậu chủ động trước mà.

"Tôi không muốn bàn chuyện yêu đương không có kết quả, tôi không có thời gian cũng như không muốn yêu đương mù quáng. Cho nên cho tôi một chút thời gian, nếu tôi xác định có thể ở bên cậu cả đời, dù cho sinh lão bệnh tử cũng không thể chia cách, khi đó chúng ta lại tiếp tục, có được không?" Ứng Tín Viễn hỏi.

Quý Sâm chưa từng nghĩ đến chuyện lâu dài, mà Ứng Tín Viễn lo lắng như vậy khiến cậu có chút càm động. Không phải là Ứng Tín Viễn trốn tránh mà là thật sự nghiêm túc cân nhắc chuyện này, so ra thì cậu lại không chưa xem trọng việc này.

Ứng Tín Viễn vuốt tóc Quý Sâm "Tôi cũng không muốn mất đi người bạn như cậu, nhưng cậu cũng biết, chúng ta không phải là gay, sau này phải đối mặt với rất nhiều chuyện, cho nên tôi phải cân nhắc kĩ càng. Nếu tôi xác định có thể cho cậu một tương lai yên ổn, tôi nhất định sẽ không buông tay cậu. Cho nên cho tôi thêm một thời gian nữa"

Quý Sâm gật đầu "Được, tôi cũng sẽ suy nghĩ kĩ lại" Không chỉ có Ứng Tín Viễn phải xác định lại mà cậu cũng vậy. Nếu không thể ở bên nhau lâu dài với Ứng Tín Viễn mà chỉ là yêu đương nhất thời, cuối cùng lại chia tay, cho dù là vì hiểu nhau nên mới chia tay thì cũng đều không đáng. Bởi vì bản chất đã thay đổi, khi đó, lòng cũng đổi thay.

Ban đầu Quý Sâm cứ nghĩ Ứng Tín Viễn sẽ giảm bớt liên lạc với cậu nhưng thực tế thì lại không như thế, quan hệ của hai người vẫn bình thường như trước đây. Chuyện này cậu không nói với bất kì ai, một mặt cậu xác định chuyện này không cần thiết phải nói ra, nếu không có kết quả tốt ngược lại khiến người ta càng thêm xấu hổ, mặt khác cậu cũng không muốn nói, điều mà cậu cần là yên tĩnh suy xét, có một số việc nếu nói ra sẽ ảnh hưởng đến quyết định của cậu.

Nhưng không bao lâu sau, đột nhiên Cố thị lại xảy ra chuyện mỹ phẩm bị trả hàng. Sau khi lo lắng một lúc lâu, Quý Sâm mới gọi điện cho Ứng Tín Viễn hỏi thăm tình hình. Giọng nói của Ứng Tín Viễn rất mệt mỏi nhưng vẫn kiên nhẫn nói với cậu, bây giờ đang phải tăng ca để nhanh chóng điều tra rõ ràng sự kiện lần này.

Trong kí ức của Quý Sâm, giọng nói của Ứng Tín Viễn chưa từng uể oải như thế, cho dù có tăng ca cao độ thì khi hai người gọi điện cho nhau, Ứng Tín Viễn vẫn rất có tinh thần. Quý Sâm xót lòng xót dạ khi thấy Ứng Tín Viễn như thế, mẹ của Ứng Tín Viễn kết hôn rồi định cư ở nước ngoài, không có thời gian ở bên cạnh chăm sóc anh. Thức ăn buổi tăng ca ở công ty nhất định đều là mua bên ngoài, không đầy đủ dinh dưỡng, cho dù Ứng Tín Viễn không kén chọn thì e rằng cũng sẽ không hợp với khẩu vị của anh. Quý Sâm cân nhắc mãi mới quyết định đem cơm đến cho Ứng Tín Viễn. Ăn sáng thì có thể qua loa một chút, nhưng bữa trưa và bữa tối nếu không ăn đúng giờ cơ thể sẽ không chịu nổi. Đúng lúc cậu cũng không bận việc gì, đi đưa cơm cho Ứng Tín Viễn cũng thuận tiện.

Vì thế Quý Sâm nói là làm, bắt đầu đưa cơm cho Ứng Tín Viễn, món ăn đều là những món khoái khẩu của Ứng Tín Viễn, chay mặn đều dùng được, lượng thức ăn cũng nhiều hơn, ăn không hết cũng đỡ hơn là bị đói.

Ứng Tín Viễn không từ chối ý tốt của Quý Sâm, sau khi khuyên nhủ còn bị Quý Sâm khuyên ngược lại nên anh cũng không từ chối nữa, một ngày hai buổi trưa và tối Quý Sâm đều đúng giờ đưa cơm.

Mỗi ngày đều có thức ăn ngon miệng nên Ứng Tín Viễn ăn uống rất thỏa mãn, tuy rằng vẫn vất vả nhưng tinh thần lại rất tốt. Thật ra chuyện của anh và Quý Sâm trước đây anh cũng đã suy nghĩ xong cả rồi, nhưng đến lúc định tìm Quý Sâm nói chuyện thì Cố thị lại xảy ra sự cố. Anh cũng không muốn vội vàng nói cho Quý Sâm nên định chờ sau khi giải quyết công việc xong thì sẽ cùng nói chuyện rõ ràng với cậu.

Rốt cuộc cũng điều tra ra manh mối sự kiện lần này, tất cả chỉ là hiểu lầm, là có người cố tình làm lớn chuyện nhằm đánh lạc hướng truyền thông. Mọi người ở Cố thị cũng đều nhẹ nhàng thở ra, Ứng Tín Viễn cũng có thêm được một ngày để nghỉ ngơi.

Tối hôm đó, Ứng Tín Viễn về nhà đánh một giấc ngon bồi dưỡng tinh thần. Sáng hôm sau, anh mang theo thức ăn sáng đến nhà Quý Sâm.

Lúc anh đến, Quý Sâm vừa mới thức dậy. Ngày hôm qua cậu đã xem tin tức trên internet, biết sự việc lần này đã giải quyết xong xuôi, nhưng cậu không ngờ Ứng Tín Viễn lại đến đây sớm như vậy.

"Ăn sáng" Ứng Tín Viễn vừa nói vừa giơ túi đồ trên tay.

Quý Sâm nở nụ cười "Vào đi"

Nhà của Quý Sâm không lớn nhưng trang trí rất ấm áp, tạo cho người ta một cảm giác rất yên bình.

Sau khi Ứng Tín Viễn vào nhà thì để túi thức ăn lên bàn.

Quý Sâm vừa mở túi vừa hỏi "Anh ăn sáng chưa?"

"Vẫn chưa" Vừa nói, Ứng Tín Viễn vừa ôm lấy Quý Sâm từ đằng sau.

Quý Sâm đứng hình, quay đầu lại nhìn anh.

Ứng Tín Viễn hôn nhẹ lên đôi môi vẫn còn vương mùi kem đánh răng bạc hà của Quý Sâm "Quý Sâm, anh chắc chắn. Còn em?"

Quý Sâm bất chợt cảm thấy trong lòng ê ẩm, thật ra cậu đã xác định từ lâu rồi, chỉ cần Ứng Tín Viễn không buông tay, cậu tuyệt đối sẽ không rời khỏi Ứng Tín Viễn trước anh.

"Im lặng là đồng ý nhé?" Ứng Tín Viễn mỉm cười nhìn cậu.

"Ừm..." Quý Sâm khẽ khàng lên tiếng.

Ứng Tín Viễn thở nhẹ một hơi, ôm siết lấy Quý Sâm "Anh xin lỗi đã để em chờ đợi lâu như vậy"

Quý Sâm sụt sịt "Đối với em, chờ được kết quả này bao lâu cũng đáng giá"

"Ngốc quá" Ứng Tín Viễn hôn cậu một cái rồi mới buông cậu ra "Ăn sáng xong chúng ta đi chọn nhẫn đi"

"Sao nhanh quá vậy?" Tốc độ của Ứng Tín Viễn làm Quý Sâm có chút không theo kịp.

"Nếu đã xác định với nhau rồi thì cũng không thể thiếu những thứ nên có. Trước sau gì cũng phải chọn, đúng lúc hôm nay anh được nghỉ, chúng ta cùng đi đi. Lần này cho em chọn, đến lúc kết hôn thì anh chọn" Ứng Tín Viễn cười nói.

"Được" Quý Sâm gật đầu, tâm trạng vui mừng như muốn bay lên luôn.

Tiêu chuẩn mua nhẫn của Ứng Tín Viễn rất đơn giản - Quý Sâm thích là được, bất chấp giá cả.

Quý Sâm không phải là người xa xỉ, dù cho đây là một chuyện có thể tiêu xài xa xỉ thì cậu vẫn không hoang phí. Chọn một cặp nhẫn kiểu dáng nhìn có vẻ khiêm tốn nhưng thực tế lại rất đặc sắc, bởi vì đây là nhẫn đặt riêng cho nên phải chờ thêm một thời gian. Ứng Tín Viễn và Quý Sâm mua hai bộ nút áo giống nhau như đúc trước, mỗi người một bộ, xem như kỷ niệm hai người chính thức hẹn hò với nhau.

Ứng Tín Viễn thuộc phái hành động, sau khi đặt nhẫn xong thì bắt đầu tính đến chuyện ở chung với nhau. Nhà Quý Sâm tuy nhỏ nhưng lại dùng hết tâm trí thiết kế, Ứng Tín Viễn nhận ra Quý Sâm muốn tiếp tục ở lại nhà của mình cho nên anh cũng không đưa ra ý kiến phản đối nào. Ứng Tín Viễn thu dọn mấy bộ quần áo xong liền dọn vào nhà Quý Sâm ở chung luôn.

Thiết kế nội thất nhà Quý Sâm rất đẹp, hai người ở trong nhà không bị ảnh hưởng công việc lẫn nhau, hơn nữa chỉ cần ngước mắt là có thể nhìn thấy người kia, đúng là một điều rât tuyệt vời. Mà Quý Sâm chỉ cần có thời gian rảnh thì sẽ tự mình xuống bếp, Ứng Tín Viễn gần như ngày nào về đến nhà cũng đều có một bữa cơm nhà, đối với anh thì đây chính là hương vị của gia đình.

Bên nhà mẹ, Ứng Tín Viễn cũng đã kể cho bà nghe anh đã có người yêu, hơn nữa còn là người mà anh muốn được cả đời bên nhau. Tuy rằng là một người đàn ông nhưng tư tưởng của mẹ anh rất cởi mở, hơn nữa bà đã ở nước ngoài nhiều năm như vậy cũng đã thấy nhiều thành quen. Chỉ cần Ứng Tín Viễn vui vẻ, bà cũng không có ý kiến gì.

Bởi vì mẹ Ứng ở nước ngoài cho nên lần đầu khi Quý Sâm gặp bà là qua video call. Lần đầu tiên mẹ Ứng nhìn thấy Quý Sâm thì chút lo lắng trong lòng cũng lắng xuống. Quý Sâm vừa nhìn đã biết là người có thể cùng chung sống lâu dài, không phải loại người thực dụng, vô cùng thích hợp chung sống với Ứng Tín Viễn, bà cũng hoàn toàn yên tâm.

Sau khi Quý Sâm gặp mẹ Ứng thì cũng tìm cơ hội nói chuyện này với ba mẹ mình. Bởi vì ba mẹ cậu đã ly hôn rồi lại tái hôn cho nên không quản lý Quý Sâm nhiều cho lắm, có thể là xuất phát từ sự áy náy cho nên họ càng quan tâm đến cậu hơn là quản thúc.

Ban đầu, ba mẹ của Quý Sâm đều rất khó tiếp nhận nhưng sau khi Quý Sâm giải thích cặn kẽ lại còn tìm cơ hội đưa Ứng Tín Viễn đến gặp ba mẹ cậu. Mặc dù ba mẹ cậu không hoàn toàn thấu hiểu nhưng thấy Ứng Tín Viễn là người đáng tin cậy lại rất quan tâm đến Quý Sâm, nói chuyện với bọn họ cũng rất lễ phép, cho nên ba mẹ Quý Sâm cũng không phản đối nữa, chỉ nói sẽ xem xét lại.

Không lâu sau, mẹ Ứng cùng với ba dượng của Ứng Tín Viễn về nước, mục đích chính là gặp Quý Sâm và ba mẹ cậu. Dù sao hai đứa con trai muốn được ở bên nhau, ba mẹ hai bên phải gặp nhau một lần, tán gẫu đôi ba câu mới được.

Ba dượng của Ứng Tín Viễn là người Đức, dáng vẻ rất đẹp trai lại rất gallant, quan hệ với Ứng Tín Viễn rất tốt, là một người rất dễ hòa hợp. Lần này biết được quyết định của Ứng Tín Viễn cho nên mới đặc biệt đi về với mẹ Ứng, trong mắt ông, Ứng Tín Viễn chính là con trai ruột của mình, trong những trường hợp cần sự hiện diện của phụ huynh, ông trước nay vẫn luôn rất tích cực.

Mà Quý Sâm chỉ dùng vài bữa cơm nhà là đã thu phục được người ba dượng này, trong lúc ông ở lại thành phố N, mỗi ngày đều thích thú lên mạng tìm các phương pháp nấu ăn, sau đó giao cho Quý Sâm, bảo Quý Sâm nấu cho ông ăn...

Sau khi hẹn được với ba mẹ Quý Sâm, người nhà hai bên mới gặp mặt với nhau. Mẹ Ứng bày tỏ suy nghĩ của mình đối với chuyện của hai đứa con trai để thuyết phục ba mẹ Quý Sâm, bà định cư ở nước ngoài đã lâu cho nên càng thấy nhiều chuyện như thế này cũng như hiểu biết nhiều hơn, đương nhiên mẹ Ứng có quan điểm và nhận xét của riêng bà. Mà cũng nhờ lập luận của bà cho nên lại càng làm cho ba mẹ của Quý Sâm thấu hiểu nhiều hơn.

Đến lúc này đây, chuyện ba mẹ hai nhà của Ứng Tín Viễn và Quý Sâm hoàn toàn không còn trở ngại.

Tết năm sau, Ứng Tín Viễn xin Cố Diễm nghỉ phép kết hôn, Cố Diễm cũng thoải mái đồng ý, mà trong khoảng thời gian Ứng Tín Viễn nghỉ phép, Cố Diễm đành phải kéo Cố Hủ đến thay ca, hỗ trợ xử lý chuyện ở công ty.

Quý Sâm và Ứng Tín Viễn không tổ chức rình rang, chỉ là ra nước ngoài đăng ký kết hôn, sau đó cử hành một buổi lễ chính thức mà đơn giản dưới sự chứng kiến của mục sư và người nhà hai bên. Trong tuần trăng mật, hai người cùng nhau du ngoạn khắp châu Âu, chụp không ít ảnh, mỗi một tấm ảnh đều mang theo nụ cười tươi rói của cả hai người, ánh mắt trao nhau cũng đều tràn ngập tình yêu mà họ dành cho nhau.

Sau khi trở về, hai người mời người nhà cùng với bạn bè đồng nghiệp thân thiết cùng nhau ăn một bữa tiệc xem như công khai chuyện này.

Đây là tình yêu của Ứng Tín Viễn và Quý Sâm - Đơn giản, vững chắc, bên nhau đến già, trọn đời có nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro