Chương 1 (TT)
SỐ KIẾP BI THẢM
"Chà! Đúng là một gia đình có thế lực!", tôi kêu lên.
"Đúng vậy, nếu không thì làm sao cô ấy trở thành Thái tử phi được."
"Còn người bênh cạnh thì sao?"
"Là Triệu vương phi, Giang thị."
"Nhìn cũng rất xin, chỉ có điều nét mặt trông hơi khắc khổ."
Tư thế cuối người nhìn xuống của Ti Mệnh Tinh Quân có vẻ hơi bất tiện, thế nên ngài nằm luôn xuống đám mây để nhìn: "Chà, ngươi không biết uẩn khúc bên trong chuyện này đâu...".
Đang lúc ngài hào hứng kể cho tôi nghe thì bỗng nhiên có một đám tới bên hồ, đi đầu là một tên ẻo lả mặc toàn lụa là gấm vóc đang dìu một phu nhân xinh đẹp tuổi tầm trung niên, những người còn lại vậy quanh.
Tôi hỏi lại: "Cái tên ẻo lả kia là ai vậy?".
"À, đó là Thái tử đương triều, Tế Thịnh", Tinh Mệnh Tinh Quân đáp
Thái tử đương triều? Là chồng của cô gái mặt áo đỏ?
Tôi chợt thấy Thái tử Tề Thịnh vồ tình nhìn về phía hai người con gái, mặt ngây ra một lúc, rồi sau đó ánh mắt thay đổi không ngừng, lúc thì lạnh lùng, lúc thì hừng hực lửa. Tôi còn bận suy nghĩ xem con người ấy rốt cuộc đang nghĩ gì thì bỗng nghiên nghe thấy hai tiếng tõm liên tiếp, quay đầu lại đã thấy hai cô gái trên cầu điều rơi xuống nước, ngay sau đó là một bóng người từ bên hồ lao tới, cũng lập tức nhảy ngay xuống nước.
Lòng chấn động, tôi chợt nhớ tới câu nói vừa rồi của Tinh Mệnh Tinh Quân về vợ của mình và vợ của người khác, trong bụng không khỏi mừng thầm, tôi hỏi kéo vạt áo của ngài, hỏi: "Kiếp này tôi sẽ là Thái tử phải không?".
Nét mặt của Ti Mệnh Tinh Quân trở nên kỳ lạ, ngắc ngứ một hồi rồi mới khẽ đáp: "À... cũng gần như vậy".
"Này, cái gì gọi là 'cũng gần như vậy'?"
"Thì ngươi cứ xem đi đã."
Tôi lại tiếp tục quay về phủ phục trên đám mây ngó xuống, vẫn còn chưa kịp nhùn rõ những bóng người phía dưới, thì đã nghe thấy Tinh Mệnh Tinh Quân từ đằng sau thét lớn: "Đến giờ rồi, đi đi!".
Một sức mạnh to lớn tù sau lưng ập đến bất ngờ, tôi chưa kịp phản ứng thì đã rơi ra khỏi đám mây, mặt mũi tối sầm, không còn biết gì nữa...
Khi tôi mở mắt ra đã là ba ngày sau.
Cuối cùng tối cũng đã hiểu ra ý câu "cũng gần như thế" của Ti Mệnh Tinh Quân là gì. Kiếp này tôi cũng có hai chữ "thái tử", chỉ có điều không phải là từ Thái tử, mà chỉ là phi, Thái tử phi, chẳng qua cũng chỉ khác một chữ mà thôi.
Đúng là cũng gần như thế!
Giữa mùi hương an thần đốt trong cung, tôi nằm trên giường, lặng lẽ nhìn lên đỉnh màn thêu long phượng, bên ngoài rất bình thản, nhưng trong lòng thì đau đến cả trứng...
À, quên mất, bây giờ tôi không còn trứng nên sẽ không thấy đau trứng nữa.
Bây giờ tôi đã có bộ ngực căng, chiếc mong tròn và vòng eo mảnh mai. Ngực đúng là đầy đặn, eo rất mảnh mai, đó là những thứ mà tôi mong ước từ lâu lắm rồi... Nhưng, chờ cho đến khi bộ ngực ấy mọc trên người mình rồi thì cảm giác khi sờ vào lại vô cùng khó tả...
Chết tiệt! Tinh Mệnh Tinh Quân, ngài chắc chắn là mình đã trả ơn chứ không phải báo oán đấy chứ?
Một cũng nữa nhẹ nhàng bước vào, quỳ xuống bên giường, khẽ nói: "Hoàng hậu muốn ban cái chết cho con tiện nhân Giang Thị kia, Thái tử điện hạ và Triệu vương điện hạ đang quỳ ngoài cung Hưng Thánh để cầu tình".
Giọng nói ấy ẩn chứa vẻ căm hận khiến tôi bất giác quay đầu lại nhìn cô nàng 1 cái. Người đẹp thế mà lại nói bằng giọng như vậy, đúng là đáng tiếc.
Người cung nữa ấy thấy tôi quay đầu lại nhìn, có lẽ tưởng tôi sai bảo gì đó nên vội lại gần hơn, gần như là bò hẳn lên giường khiến cho áo yến lộ cả ra, màu xanh non. Ừ, rất tuyệt, nó càng tôn thêm cho làn da nơi ngực cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro