Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39

Thời cuộc thay đổi

Ngày đêm trôi qua trong núi, Lương Trừng và Nhất Niệm ở trong động sống cuộc sống không tranh đua gì với thế gian, trừ mỗi đêm chữa độc ra, ban ngày hai người cùng nghiên cứu Phật lý, nấu trà đánh cờ, ngồi xuống tu luyện, có khi Nhất Niệm dạy Lương Trừng khảy đàn, có khi lại đổi thành Lương Trừng dạy Nhất Niệm đan thanh, nếu thời tiết trong lành, hai người bèn đi xung quanh du lãm.

Những ngọn núi lớn nhỏ gần chỗ ở bọn họ đều đi thưởng lãm hết không bỏ sót, Liên Phong Vân Hải, Thiên Đài Hiểu Nhật, Bình Cương Tích Tuyết, trong núi năm bước thành cảnh, mười bước một tranh, khiến người ta lưu luyến quên về.

Cái gọi là vén mây tìm đường cũ, ngửa đầu thấy phù đồ, ngoại trừ một số chùa lớn nổi tiếng ra, bọn họ thỉnh thoảng tình cờ gặp một vài ngôi miếu nhỏ vô danh nằm bên vách đá hoặc là khe suối, thường thường còn gặp một số hành giả ngồi Thiền khổ tu, cả núi cả sông, quả thật đều ứng với câu "Tiêu dao quên mất tháng năm".

Ngày hôm đó, trên nửa vách núi một chút gió cũng chẳng có, ánh dương hiếm hoi lắm mới được rạng ngời, Lương Trừng bày giấy vẽ trên bờ dốc, hai người đang giảng đến "Ý tồn bút tiên, họa tẫn ý tại" (1), Nhất Niệm đột nhiên nói: "Bảy ngày nữa là trừ tịch."

Lương Trừng dừng bút, như vừa chợt tỉnh, nói: "Đã đến cuối năm rồi..."

Nhất Niệm ôm Lương Trừng: "Đúng vậy, trừ tịch năm nay, chỉ có hai chúng ta..." Thật tốt.

Lương Trừng đột nhiên nhớ đến bào đệ và cữu cữu đang ở xa tận Đông Đô, liền hỏi: "Ngày mai chúng ta trở về biệt viện một chuyến được không? Ta muốn gửi hai phong thư đến Đông Đô."

Nhất Niệm vốn một tay đang chơi lọn tóc xõa trước ngực Lương Trừng, nghe vậy có hơi dừng lại, nói: "Ngươi hôm nay viết cho xong đi, sáng mai ta cầm đi biệt viện, nhờ người đưa đến Đông Đô."

Từ Cửu Mệnh Vô Hồi Nhai đến huyện Thanh Dương, người thường phải tốn gần một buổi sáng, nhưng Nhất Niệm khinh công tuyệt thế, qua lại chưa đến hai canh giờ, nếu chính mình đi theo, ngược lại trở thành gánh nặng, vì vậy Lương Trừng gật đầu, nói: "Vậy làm phiền sư huynh rồi."

"Vậy ngươi thơm ta một chút." Nhất Niệm xoay đầu Lương Trừng qua, cười nói.

Lương Trừng đành chịu. Đã nhiều ngày hai người ngày ngày ở chung, so với trước kia lại càng thân mật hơn nữa, cậu cũng không biết chính mình bị Nhất Niệm đánh lén bao nhiêu lần, đã sớm quen với sự chăm sóc ngọt ngào của đối phương, hơn nữa do tự thân thể nghiệm nên nhận ra bản thân trước kia đã sai lầm đến mức nào. Người ở trước mặt cũng không hề thanh tâm quả dục như vẻ bề ngoài, nếu lên tiếng tỏ tình thì mấy tên vương tôn công tử cũng phải xấu hổ đến mức toát mồ hôi hột. Điều khiến Lương Trừng kinh ngạc đến mức phải cạn lời chính là, người này bất luận ăn nói lộ liễu đến thế nào, vẻ mặt vẫn nghiêm trang như cũ, khí chất vẫn xuất trần tuấn dật như cũ, cũng chẳng biết làm cách nào mà được như vậy. Da mặt có thể tu luyện đến mức này, cũng xem như đã tốn công tôi luyện dữ lắm rồi.

"Sao vậy? Sư đệ không thích thơm ta à?" Nhất Niệm thấy Lương Trừng im lặng trừng mắt nhìn hắn, lại làm ra dáng vẻ yêu chiều bất đắc dĩ, "Rõ ràng mỗi khi sư huynh thơm ngươi, sư đệ đến cuối cùng vẫn luôn đắm chìm trong đó, ý loạn tình mê, hoặc phải nói là sư đệ thích sư huynh chủ động?"

Nhất Niệm nhéo nhéo thùy tai của Lương Trừng, cuối cùng tổng kết, nói: "Đúng là không thành thật."

Lương Trừng: "... ..." Cậu có sao?!

Nhất Niệm than thở: "Thôi, sư huynh đành tự đi đòi vậy."

Nói xong, bèn cúi đầu xuống, hưởng dụng tiền công ngày mai cực khổ chạy qua chạy lại đưa tin.

Đến hôm trừ tịch, qua giữa trưa Nhất Niệm bèn thi châm cho Lương Trừng. Theo sự giảm bớt từng ngày của loại hàn độc này, hiện tại bị châm kim tuy vẫn còn có hơi đau, nhưng Lương Trừng sẽ không đau đến mức ngất xỉu như lúc đầu nữa, cũng sẽ không bởi vì thoát lực mà chìm vào giấc ngủ say sau khi trị liệu.

Tưởng Tốn đưa đến cho bọn họ thức ăn chay và điểm tâm đã được chuẩn bị tỉ mỉ, chứa vào trong hộp đựng thức ăn. Hộp đựng thức ăn mỗi một tầng đều cách nhau bằng một ngăn rỗng đặt thủy tinh núi lửa vào. Thủy tinh núi lửa sau khi để vào trong lửa, khi lấy ra sẽ phát nhiệt, bởi vậy khi đến tay Nhất Niệm, thức ăn vẫn nóng hổi như trước.

Cùng với hộp thức ăn được đưa đến, còn có tin tức về thời cuộc hiện giờ đang dậy sóng âm thầm.

Từ sau vụ án tại Minh Quang Tự, Lục Kinh Xuyên, Minh Chủ của Bát Hoang Minh, tập hợp một bang võ lâm hào kiệt, hừng hực khí thế kéo đến Mạc Bắc, vốn cho rằng sẽ có một hồi ác chiến, kết quả chẳng ngờ Tông Chủ của Tam Đồ Tông lại là một tên ôm gối thêu hoa, mới hai ba lượt đã bị một tên tiểu bối vô danh chém chết, còn lại đều là một vài tiểu lâu la, thấy tông chủ bị giết, đều quỳ mọp xuống đất cầu xin tha thứ, nói rằng bản thân vốn là bách tính bình thường ở biên quan, thôn bị rợ Hồ phá hủy, mất kế sinh nhai, cho nên mới dắt díu nhau gia nhập Tam Đồ Tông kiếm cơm ăn.

Những người này khoe khoang rằng họ là võ lâm chính đạo, đương nhiên sẽ không xuống tay với một đám bách tính nghèo kiết xác yếu đuối trói gà không chặt, chẳng qua là do chuyến đi này Lục Kình Xuyên khua chiên gióng trống quá sức rình rang, khí thế hừng hực đòi diệt trừ ma giáo Mạc Bắc, kết quả người ta bất quá cũng chỉ là một bang hội nho nhỏ, lấy một cái tên vô cùng vang dội, còn không bằng bọn côn đồ địa phương, chẳng qua cái tên được gọi là tả hộ pháp dựa vào cổ độc làm vài trò lừa bịp, không những lừa được tứ hoàng tử, còn dựa vào Minh Quang Tự để vơ vét của cải, lại thêm khống chế nhiều thân sĩ cường hào ở An Huy, quả thật là một vụ bê bối đáng xấu hổ, khiến Lục Kinh Xuyên không xuống đài được. Tại chỗ còn có người không ưa Lục Kinh Xuyên lạnh lùng châm chích vài câu, càng khiến cho cơn giận ngầm của hắn bùng phát.

Chỉ e tin tức khi truyền về Trung Nguyên, Lục đại Minh Chủ sẽ trở thành một câu chuyện cười của cả võ lâm.

Đoàn người hậm hực đi trở về, đều tự quay về môn phái của mình, kết quả mấy người khiến Lục Kinh Xuyên mất mặt mất mũi, nửa đường đều bị ai đó hại chết, vì vậy trên giang hồ lại nổi lên vài lời đồn đại, nói Lục Kinh Xuyên lòng dạ hẹp hòi, không thể dung thứ cho lời bình luận của kẻ khác, vì vậy âm thầm ám hại.

Môn phái của những người bị hại kia, đương nhiên muốn đòi một lời giải thích, người thông minh vừa nhìn đã biết, trong đó ắt có sự kỳ hoặc. Dù sao Lục Kinh Xuyên thân là Minh Chủ của Bát Hoang Minh, đa mưu túc trí, không có khả năng làm ra một chuyện tự hủy danh dự như vậy. Có điều những môn phái trước nay xung đột lợi ích về giao thông thủy bộ với Bát Hoang Minh cũng chẳng cần quan tâm đến việc gì khác, bọn họ chỉ cần có cái cớ, để xắn một miếng thịt từ trên người của Bát Hoang Minh là được.

Đó là chưa đề cập đến việc bản thân Bát Hoang Minh cũng không bền chắc như một khối thép, tám Đà chủ trong Minh trước nay luôn cạnh tranh đấu đá không ngừng, lại còn có thêm mật thám các phương trà trộn vào, quả nhiên là một vở kịch cực kỳ thú vị.

Song song với đó, một trại ngựa nằm ở biên quan lặng lẽ nghênh đón một nhóm người, mang theo toàn bộ sản nghiệp mà mấy năm nay Tam Đồ Tông tích cóp được.

Người cầm đầu cũng chính là Hỏa Đồ, người vốn nên đang ở Đông Đô, hoặc phải gọi là Hàn Châm Ý, và Huyết Đồ, Tông Chủ trước kia của Tam Đồ Tông, thì đã sớm thành vong hồn dưới đao của Hàn Châm Ý rồi.

Trại ngựa này nuôi gần một ngàn thớt ngựa, trên danh nghĩa là cung cấp ngựa cho triều đình, sau lưng thực chất là của Bất Thế Các. Hàn Châm Ý chuyến này đến đây, vừa là để diệt trừ Huyết Đồ, thuận tiện chơi Lục Kinh Xuyên một vố, đồng thời cũng là để dẫn người của hắn đầu quân vào Bất Thế Các. Làm xong việc này, hắn liền vội vã chạy về Đông Đô, chuẩn bị cho việc tiến cung dâng tài nghệ lên cho hoàng gia thưởng lãm.

Trên giang hồ không ngừng phân tranh, trong triều đường thời cuộc cũng xoay chuyển trong khoảnh khắc.

Vụ án tào lương, Minh Nguyên Đế tức giận, tước đoạt vương hiệu đã tấn phong của tứ hoàng tử. Nhị hoàng tử giám sát điều tra không hiệu quả, cấm túc trong phủ một tháng. Hữu Thừa Hà Bỉnh Ngọc bị hạch tội kết bè kết đảng, bài xích những người đối lập, dung túng cho người trong tộc chiếm đoạt ruộng đất của người khác, tham lam tiền của, gom nhiều sản nghiệp. Hà gia bị tịch biên, Hà Hữu Thừa chức quan bị miễn, đệ đệ là Hà Bỉnh Thước, cách chức Tả Long Võ Giáo Úy, giao cho thị vệ xem xét tiếp tục sử dụng.

Hà gia là thế gia đã trăm năm, cái gọi là trùng trăm chân chết cũng không cứng, song chi của Hà gia, đến đời này cũng xem như suy vong rồi.

Lúc này, lục hoàng tử ban đầu vốn do tộc họ bên mẹ không vinh hiển, mẫu phi không được sủng ái nên bị mọi người khinh rẻ làm ngơ, luôn luôn đi theo bên cạnh tứ hoàng tử, chẳng ngờ lại được Minh Nguyên Đế khen ngợi trên triều đường, trong sạch, hiếu thuận, cẩn trọng, thật thà, khiêm tốn, đạo đức, ra lệnh sang Lại Bộ làm việc, dần dần đi vào tầm mắt của mọi người. Thế lực trong tay tứ hoàng tử trước kia, bất giác cũng bị lục hoàng tử thâu tóm, đem về sử dụng.

Lục hoàng tử Thành Vương, trước nay vẫn luôn chẳng có gì nổi bật so với các hoàng tử khác, ấn tượng của mọi người đối với hắn, cũng chỉ là trung hậu cần kiệm, chỉ nói về đức hạnh, chưa bao giờ đề cập đến tài cán, đủ thấy đích xác chẳng có năng lực gì.

Hiện giờ lọt vào mắt của Minh Nguyên Đế, thực sự khiến người khác cảm thấy kinh ngạc, có điều mấy lão hồ ly chính thức, đều có thể đoán ra một hai nguyên nhân trong đó.

Tứ hoàng tử vừa rớt đài, chỉ còn mỗi bè phái của nhị hoàng tử tung hoành, đây không phải là chuyện mà Minh Nguyên Đế muốn xem, vì vậy dứt khoát tuyển chọn lục hoàng tử, một kẻ có gia tộc bên mẹ không vinh hiển, đồng thời cũng là một con cờ dễ nắm giữ trong tay.

Có điều Minh Nguyên Đế cũng không ngờ lục hoàng tử lại có thể thu tóm phe cánh của tứ hoàng tử về cho bản thân sử dụng, xem ra trong quá khứ cũng chỉ là cố ý che giấu tài năng. Song Minh Nguyên Đế cũng không lo lắng, nếu lục hoàng tử quá ngốc, thì cũng chẳng gây nên tác dụng bình hành với nhị hoàng tử rồi.

Nhất Niệm giơ tay biến mật báo thành bột mịn, khóe miệng nhếch lên một đường cong hài lòng, dùng mật ngữ viết một bức tín hàm, nhét vào trong viên sáp, đặt vào giữa tầng kép của hộp đựng thức ăn, để trở lại phòng băng, chốc nữa sẽ có người đến lấy.

Chú thích:

Ý tồn bút tiên, họa tẫn ý tại: trước khi vẽ suy nghĩ dồn hết vào ngọn bút, một khi bút bắt đầu vẽ trên giấy, cũng là lúc đưa hết toàn bộ suy nghĩ của mình ra, vẽ liên tục không dừng, khi vẽ xong rồi, suy nghĩ sẽ tồn tại vĩnh cữu trên trang giấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đammỹ