Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37

Đất để chết già

Trong hang động bí mật tĩnh mịch, hiện giờ chỉ còn lại tiếng hơi thở dồn dập, thỉnh thoảng lại trộn vào một vài tiếng rên rỉ ẩn nhẫn, sắc đỏ trong mắt của Nhất Niệm dần dần lan rộng, giống như một giọt máu tươi nhỏ vào trong nước, dần dần loang ra bốn phía. Lương Trừng làm cách nào có thể để Nhất Niệm tẩu hỏa nhập ma ngay trước mắt mình, ngay lúc cậu định tăng thêm công lực, viên dạ minh châu trên tay Nhất Niệm đột nhiên rơi xuống đất, hắn đẩy mạnh cậu ra, lui về phía sau một bước, một chân chống xuống đất, một tay chống lên đầu gối, cúi đầu thở dốc.

"Sư huynh!" Lương Trừng vừa định vỗ về, lại bị Nhất Niệm quát bảo dừng lại, "Đừng lại đây."

Nhất Niệm nhắm hai mắt lại, khóe miệng nhếch lên một đường cong bất đắc dĩ, vốn chỉ muốn trêu ghẹo người ta chút thôi, không ngờ dĩ nhiên cũng mất khống chế...

Lương Trừng trong lòng biết lúc nãy ma tâm của Nhất Niệm chấn động, đều do cậu gây ra, vì vậy không tiến đến gần nữa, mà ngồi sụp xuống đất theo, nghiêng đầu xuống phía dưới, muốn nhìn thấy rõ gương mặt ẩn trong bóng tối của Nhất Niệm, tuy rằng lòng nóng như lửa đốt, nhưng không dám lên tiếng, chỉ có thể căng thẳng quan sát tình trạng đối phương.

Nhất Niệm im lặng niệm Tĩnh Tâm Quyết, mãi cho đến khi chỗ gây rối ở Đan Điền yên tĩnh trở lại, khí huyết chảy xuôi, chân khí quay về như cũ, lúc này mới chậm rãi mở hai mắt ra, thấy Lương Trừng chốc chốc lại chăm chú nhìn mình, khóe mắt ửng đỏ, thì biết là do bản thân thật sự đã hù người ta sợ rồi. Hắn âm thầm nhớ lại cảm thụ mới vừa rồi, nghĩ thầm trong đầu về việc tâm ma, cũng nên nhanh chóng giải quyết thôi.

"Ta không sao nữa rồi, sư đệ đừng lo buồn." Nhất Niệm giơ tay, vuốt ve đôi má của Lương Trừng.

Lương Trừng nhào đến phía trước, hai tay áp vào hai bên má của Nhất Niệm, sau khi xác nhận màu sắc của đồng tử đã trở lại bình thường, trong lòng vẫn còn sót lại sự khủng hoảng của một khắc trước. Khẽ run rẩy, cậu ôm cổ Nhất Niệm, vùi mặt vào hõm vai của hắn, hai tay ôm chặt thắt lưng hắn, nói bằng giọng sầu muộn: "Sư huynh, ma tâm ngày nào chưa ổn định, ngươi không được phá sắc giới ngày ấy, có như vậy tâm ma mới không tranh thủ cơ hội được."

"... ..." Tự làm tự chịu cũng chính là để chỉ Nhất Niệm, lại một lần nữa hắn cảm nhận được sự bực bội khi vác tảng đá đập chân mình, nhưng nếu Nhất Niệm dễ dàng bị tống cổ đi chỗ khác thì đã không phải là Nhất Niệm rồi, hắn sờ tóc Lương Trừng, giọng nói dịu dàng như có thể vắt ra nước, cười nói: "Ngốc quá, ngươi thuộc về ta, điều đó đã sớm là chấp niệm bất diệt của cuộc đời này, nếu không thể thân mật với ngươi, chấp niệm không được thỏa mãn, đến lúc đó mới bị tâm ma khống chế."

"Vậy phải làm thế nào mới được?" Lương Trừng buông Nhất Niệm ra, hai tay khoác lên vai Nhất Niệm, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Nhất Niệm cười khẽ: "Sư đệ không cần lo lắng, chỉ cần có ngươi bên cạnh, sư huynh sẽ không bị tâm ma khống chế, bởi vì sư huynh sợ làm bị thương ngươi."

Trong lòng ngực dâng lên từng trận sóng ấm áp chua chát, phảng phất như có dòng lệ nóng trực trào ra nơi khóe mắt, Lương Trừng cắn môi, một lúc sau mới nói: "Được, cuộc đời này của Lương Trừng, nguyện vĩnh viễn làm bạn bên cạnh Nhất Niệm, mãi không xa rời."

Khóe miệng Nhất Niệm chậm rãi nhếch lên thành một đường cong tuyệt đẹp, "Sư đệ, nói phải giữ lời đó."

Lương Trừng gật đầu, nâng Nhất Niệm đứng lên, nói: "Sư huynh, có nơi nào khó chịu không?"

Nhất Niệm nhặt dạ minh châu lên, nương theo động tác của Lương Trừng đứng dậy, nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Không sao, hiện giờ ma tâm vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế."

"Thật sự không có một chút ảnh hưởng," Lương Trừng cao mày, sợ Nhất Niệm vì trị liệu hàn độc cho cậu mà giấu giếm ám thương, liền hỏi: "Suối nước nóng cách nơi này có xa không? Không thôi đợi thêm vài ngày nữa rồi quay lại?"

Nhất Niệm: "Sư đệ, ngươi đừng lo lắng, sư huynh còn phải đẩy độc ra cho ngươi, tuyệt đối sẽ không vô cớ xem thường tình trạng bản thân đâu, sư huynh thật sự không sao cả."

Thấy Nhất Niệm không giống nói dối, Lương Trừng lúc này mới tin. Hai người đi dọc theo hang động, đi vào sâu bên trong, Lương Trừng phát hiện lối đi ăn thông trong hang động này rõ ràng đã được ai đó dọn dẹp, không có quá nhiều vật gây trở ngại, mặt đất cũng tương đối bằng phẳng, ngoại trừ một vài hòn đá vụn ra.

Trên đường đi xuất hiện vài lối rẽ, cả hang động phảng phất như một mê cung, nếu không có Nhất Niệm dẫn đường, người ngoài rất khó tìm được đến địa điểm chính xác của suối nước nóng.

Tốc độ của bọn họ không phải rất nhanh, thậm chí là có hơi chậm, rốt cuộc, sau khi đi gần một khắc, độ ấm trong động càng lúc càng cao, Lương Trừng biết vậy là đã sắp đến nơi rồi. Hai người lại đi thêm nửa khắc nữa, phía trước đột nhiên xuất hiện một chút ánh sáng đỏ, bước chân cả hai nhanh hơn, rẽ qua một lối quanh, trước mắt là một khoảng không rộng mở sáng sủa.

Lương Trừng ban đầu tưởng rằng, độ cao trong hang động bất quá cũng chỉ cỡ độ cao của một căn phòng, hiện giờ nhìn thấy, mới biết nơi này rộng rãi tương đương với một điện. Bốn vách dát đầy đá thủy tinh núi lửa, phát ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt, phía dưới vách động là một mỏ khoáng thạch không biết tên, năm màu lộng lẫy, thu hết ánh nhìn của người khác, chính giữa chệch về phía trái, là một cái hồ nước nóng đang bốc lên từng đợt khí trắng.

Xuyên qua lớp khí trắng, Lương Trừng nhìn thấy ở chỗ sâu trong động đặt một chiếc giường đơn mềm mại, trên không có chăn, bên cạnh là một chiếc bàn đá chân thấp, chắc là do Nhất Niệm đã đặt vào trước đó.

Lương Trừng đột nhiên cảm thấy trên đầu có một luồng gió mát thổi qua, ngẩng lên liền thấy phía trên hang động không phải là kín như bưng, mà có một lỗ hổng vừa đủ để một người chui ra, nghiêng về phía trên bên trái, chẳng biết là ăn thông đến nơi nào, gió chính là từ lỗ hổng đó thổi vào.

Nhất Niệm giải thích: "Lỗ hổng này ăn thông đến vách đá có gió mạnh nhất, theo đường này đi ra ngoài, người có công lực thâm sâu, ở gần cửa động khoảng mười bước, sẽ bị gió lớn gây thương tích."

"Đúng là tạo hóa thần kỳ." Lương Trừng không kềm được nói lời khen ngợi, nơi này cũng xứng với lời khen "hang động tuyệt đẹp" rồi.

"Không chỉ có thế này thôi," Nhất Niệm kéo Lương Trừng đi về phía bên phải, giơ tay đè lên một khối nham thạch nhô ra khó gây chú ý, một âm thanh chấn động vang lên, vách hang dời ra phía ngoài, lại lộ ra một hang động nhỏ, đại khái to bằng một căn phòng, người muốn cư trú ở đây cũng dư sức.

Lương Trừng tràn đầy hứng thú theo sát Nhất Niệm đi vào trong, gian phòng này rõ ràng bí ẩn hơn, bày trí cũng càng thêm thoải mái, ở góc bên trên xây một đài cao, trên đó đặt một chiếc giường chân quỳ, cái bàn cái ghế, bình phong giá treo, tủ đứng tủ ngang, tóm lại đầy đủ mọi thứ, cũng chẳng biết làm cách nào mà đem những vật dụng to lớn thế này vào đây được.

Lương Trừng tưởng rằng đến đây là hết rồi, kết quả Nhất Niệm lại mở thêm một vách tường đá nữa, xuất hiện một cầu thang đá kéo dài lên trên, hai người theo bậc thang đi lên trên, rẽ hai khúc quanh, gió đột nhiên thổi tấp vào mặt, con mắt bị ánh sáng trắng đâm vào làm đau đớn, Lương Trừng nhắm mắt lại, đợi đến khi thích ứng mới mở ra, ánh vào đôi mắt chính là thác nước lao từ sườn dốc đứt đoạn, đỉnh núi vây xung quanh, biến thành một thế giới riêng nhỏ bé.

Lương Trừng ngẩng đầu nhìn lên, chung quanh đều là những đỉnh núi phủ tuyết trắng xóa cao đến tận mây xanh, đoạn dốc gãy ngay trước mặt, một dòng thác óng ánh lơ lửng giữa trời cao đổ xuống.

"Thác nước này một năm bốn mùa đều có, hai mùa đông xuân chủ yếu là nước do tuyết tan ra, hạ thu thì là nước mưa, nơi này vốn là mặt có gió mãnh liệt nhất, có điều nửa mặt bên đây, ba mặt trái phải nhô lên cao, chính là góc chết của gió, năm đó ta đúng là bất ngờ phát hiện hang động từ nơi này, sau đó cho người thiết lập cơ quan, đợi đến mùa xuân sang năm, hạc kêu cò gáy, đào mận rực rỡ, mỗi khi đến giữa trưa, ánh sáng mặt trời vừa lúc rơi trên thác nước, sẽ xuất hiện quang cảnh cầu vồng vượt qua vách núi, cũng xem như là một nơi thế ngoại đào nguyên."

Hiện giờ đang là mùa đông, mặc dù không trông thấy cảnh đẹp mà Nhất Niệm vừa nói, nhưng giờ phút này giữa trời đất chỉ là một màu trắng mênh mông, những đỉnh núi như bạc, trùng trùng điệp điệp, một dòng thác đổ, dưới ánh sáng yếu ớt của mặt trời tỏa ra tia sáng rạng rỡ, như ngân hà chảy ngược, nối liền trời đất, bao la hùng vĩ.

Lương Trừng đắm chìm vào khung cảnh mỹ lệ này, phía sau lưng đột nhiên bị người ôm lấy, "Sư đệ, tương lai hai ta ở nơi này cho đến già, thấy thế nào?"

"Được." Lương Trừng cầm cánh tay Nhất Niệm đặt ở bên hông cậu, cười nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đammỹ