Chương 22
Giúp ngươi buộc tóc
Vài đám mây đen không biết từ đâu bay tới, che đi ánh trăng lạnh trong ngần. Trong rừng tùng ven bờ sông, con quạ sợ hãi không dám kêu, chỉ có âm thanh của tiếng tuyết đọng trên cành tùng chảy xuống, tí tí tách tách từng tiếng, càng khiến cho cánh rừng tùng giữa tuyết này thêm tĩnh mịch.
Gió tây vút ngang, chỉ thấy một thân hình cao lớn nghiêm trang, đơn độc lặng lẽ tựa như một chiếc lông vũ bồng bềnh, nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất phủ đầy tuyết trong rừng tùng. Nhất Niệm thân mặc áo bào màu đen ẩn hoa văn chìm, một tay dựng đứng trước ngực, toát ra vẻ đẹp lạnh lùng và đoan chính, như Kim Thân La Hán, oai phong và nghiêm nghị, không thể xâm phạm.
"Không biết Lý tướng quân đêm khuya đến đây, là vì chuyện gì?"
Lời vừa dứt, chợt thấy một thân ảnh cao lớn cường tráng lướt đến trước mặt, đúng là đạp tuyết không để lại dấu vết, có thể thấy khinh công rất tuyệt vời.
Nếu Lương Trừng ở đây, nhất định sẽ rất kinh ngạc, bởi vì người này dĩ nhiên lại là vị cữu cữu vốn nên ở tại Đông Đô, Hộ Quốc đại tướng quân Lý Độ Thu.
"Từ lần gặp ở Tướng Quốc Tự, liền có một chuyện khiến Lý mỗ đêm không thể ngủ, vì vậy Lý mỗ cho người lén lút tra xét một phen, không ngờ lại phát hiện có rất nhiều chuyện trùng hợp, sáng nay vốn định đánh xe đến thăm hỏi, song phát hiện các ngươi đều đã rời khỏi chùa đi xa từ trước rồi, may mà Lý mỗ phát hiện hành tung của ám vệ bên cạnh Trừng Nhi, lúc này mới thẳng một đường đuổi theo đến đây
Nhất Niệm vẻ mặt điềm tĩnh như cũ, "Khó cho Lý tướng quân rồi, không biết Lý tướng quân có gì chỉ giáo cho bần tăng, không ngại đêm khuya bôn ba."
Lý Độ Thu sắc mặt phức tạp nhìn khuôn mặt của Nhất Niệm, như là xuyên thấu qua hắn để nhớ đến ai, "Ngươi có còn nhớ rõ mẹ ruột của mình hay chăng?"
Nhất Niệm chập hai tay lại trước ngực, "A Di Đà Phật, bần tăng nếu đã xuất gia, thì cũng cắt đứt trói buộc với hồng trần."
"Ngươi nhớ rõ." Lý Độ Thu nói một cách chắc chắn: "Nàng ấy hôm nay là tông chủ của Tĩnh Thủy Tông, cả đời không thể kết hôn, mẹ con các ngươi, đương nhiên không cách nào nhận nhau được."
Nhất Niệm buông bàn tay đặt trước ngực xuống, hai cánh tay buông thõng tự nhiên ở hai bên thân, mũi chân hơi tách ra, trông như thong thả thờ ơ, trên thực tế đó chính là tư thế có thể phát ra công kích bất cứ lúc nào.
Nhưng Lý Độ Thu vẫn tiếp tục nói, "Năm đó mẫu thân của ngươi du lịch đến biên quan, gặp lúc Đột Quyết xâm phạm biên cương, Đằng Vương phụng chỉ lãnh binh, ta là Tả Lộ lĩnh tướng, Đằng Vương bị ưng độc của sa mạc phía bắc là Cốt Cốt Cáp Mộc ám sát, may mắn được mẫu thân của ngươi cứu. Sau đó tiên đế bệnh tình nguy kịch, vội vã xuống chiếu gọi Đằng Vương về kinh, mẫu thân của ngươi cùng đi theo Đằng Vương trở về, khi đó Đột Quyết chưa thối lui, tiên đế ra lệnh cho ta ở lại trấn thủ, không ngờ một tháng sau tin tức truyền đến, Đằng Vương âm mưu tạo phản bị chém đầu, mẫu thân của ngươi muốn ta tra xét lại cái án xử sai của Đằng Vương, song Minh Nguyên Đế đã đăng cơ, đại cuộc xem như đã định, Lý gia trước nay trung quân không hai lòng, không thể phá hủy trong tay ta, ta bèn cự tuyệt."
Trong mắt Lý Độ Thu tràn ra sự thống khổ, "Mẫu thân ngươi không muốn gặp ta, ta tưởng rằng đời này xem như chia biệt không còn gặp lại, cũng chẳng còn dính dáng gì đến nhau, nhưng hôm nay ta lại nhìn thấy ngươi, có một chuyện ta muốn hỏi mẫu thân của ngươi, nàng không muốn gặp ta, ngươi có thể giúp ta chuyển một câu đến nàng, nàng nếu vẫn không muốn gặp ta, coi như ta chưa từng nói gì."
Lý Độ Thu nhìn về phía Nhất Niệm, đối phương vẫn là dáng vẻ thờ ơ lạnh lùng như cũ, Lý Độ Thu thở ra một ngụm khói trắng, nói giọng khàn khàn: "Ta đã biết Minh Nguyên Đế không phải là huyết mạch của tiên đế, ta... hối hận rồi."
Nói xong, Lý Độ Thu cuối cùng liếc mắt nhìn Nhất Niệm vẫn trầm mặc không nói, xoay người rời đi, đạp phóng vài lần, liền biến mất trong rừng tùng mênh mông.
Khóe miệng của Nhất Niệm cong lên tạo thành một vòng cung, khí thế cả người thay đổi trong thoáng chốc, túc sát mà cuồng bạo, phảng phất như lưỡi đao sắc bén lạnh buốt. Hắn giơ một tay ra vung về hướng thân cây bên cạnh, phảng phất như gió mát nhu hòa thổi qua, nhưng thân chính của cây tuyết tùng kia, với tốc độ mắt thường có thể thấy được, xuất hiện từng vết rạn nứt, cuối cùng cả thân cây ầm ầm đổ xuống, thành những mảnh vỡ vùi vào trong tuyết, Nhất Niệm phát ra một tiếng cười lạnh.
"Mẫu thân, người quả là đẹp đến mức đắm say."
Cùng dưới một ánh trăng, hai đường lạc lối, tối nay nhất định là một đêm không ngủ...
Lương Trừng đêm qua thức trắng cả đêm, sáng nay thức dậy cả người mệt mỏi, hơn nữa cậu rõ ràng nhận ra được, bụng dưới lại bắt đầu xuất hiện cảm giác chì chì, cả người đều mơ mơ màng màng.
Cậu theo phản xạ gọi một tiếng "Hỉ Bình", một lúc lâu không có ai trả lời, lúc này mới kịp phản ứng, Hỉ Bình đã bị cậu đuổi đi rồi.
Lương Trừng sắc mặt buồn bã, lúc này tiếng của Lưu Vân ngoài cửa vọng vào, "Thiếu gia, Phi Nguyệt tối hôm qua đã đến rồi."
Lương Trừng thu lại vẻ mặt, khoác thêm một lớp áo ngoài, nói: "Tiến vào đây đi."
Cửa ngăn bị nhẹ nhàng đẩy ra, Lưu Vân Phi Nguyệt lần lượt đi vào, quỳ một chân xuống, nói: "Ra mắt thiếu gia."
Lương Trừng: "Đứng lên đi, Phi Nguyệt, thánh thượng có bảo ngươi chuyển lời gì không?"
Phi Nguyệt đứng dậy nói: "Thánh thượng căn dặn thiếu gia, du lịch không như trong cung, ra lệnh cho thuộc hạ phải bảo vệ thiếu gia thật tốt."
"Đa tạ thánh thượng rủ lòng thương xót." Lương Trừng cười khẽ, nói với Phi Nguyệt: "An Hỉ Bình đã đi rồi, sau này hai người các ngươi luân phiên phụ trách tạp vụ trên thuyền."
An Hỉ Bình làm người hầu bên cạnh Lương Trừng, đột nhiên bị đuổi đi, nhưng Phi Nguyệt không hề có một chút nghi hoặc, hắn chỉ cần tuân theo lời sai bảo làm việc là được, tuyệt đối không nhìn nhiều, nghĩ nhiều, hỏi nhiều, vì vậy đồng thời trả lời với Lưu Vân: "Dạ, thiếu gia."
Lưu Vân tối hôm qua đã biết An Hỉ Bình bị thiếu gia đuổi đi, đương nhiên đã sớm nghĩ đến chuyện này, liền hỏi: "Thiếu gia, nước nóng đã chuẩn bị xong, có cần rửa mặt?"
"Đem nước nóng vào đây là được."
Lương Trừng do vấn đề thể chất, trước nay không thích người khác hầu hạ rửa mặt, vì vậy sau khi Lưu Vân bưng nước nóng và dụng cụ đánh răng vào, liền bảo hai người lui ra, tự mình bắt đầu rửa mặt.
Nhưng cả đầu tóc dài này, cho dù làm cách nào cũng không thể gọn ghẽ được, cuối cùng dứt khoát tìm một sợi dây đai trắng tùy tiện buộc lại, cho buông ở sau lưng.
Khi Lương Trừng đi ra khoang trước, Nhất Niệm đã ngồi xếp bằng ngay ngắn trên đệm êm, trên bàn bày sẵn thức ăn sáng, hai món đồ chay đơn giản và một đĩa dưa muối, hai chén cháo trắng đầy tám phần đang từ từ bốc lên khói trắng.
"Để sư huynh đợi lâu." Lương Trừng ngồi vào chỗ, nói: "Vậy dùng cơm thôi."
Nói xong, Lương Trừng liền bưng chén sứ lên, cầm lấy muỗng, múc từng muỗng cháo trắng cho vào miệng, một lọn tóc rơi xuống bên má, thiếu chút nữa đã rơi vào trong chén.
Lương Trừng có chút buồn bực buông chén xuống, nắm lọn tóc kia, buồn rầu tự nhủ sớm biết thế này thì cạo sạch trơn luôn cho rồi, tiện biết mấy.
"Sư đệ không biết buộc tóc à?"
Lương Trừng ngẩng đầu, thấy ánh mắt Nhất Niệm ôn hòa nhìn cậu, trên mặt dường như dẫn theo một chút cười nhạo, vì vậy bèn ngượng ngùng buông lọn tóc đang quấn trên tay xuống, nói: "Xấu hổ quá, không ngờ lại bị ba ngàn sợi phiền não này làm khổ."
Cả hai người đều không đề cập đến chuyện của An Hỉ Bình, Lương Trừng vừa định cầm chén đũa lên một lần nữa, tay đã bị người kéo.
Chỉ thấy Nhất Niệm kéo cậu lên tự nhiên như không, vừa đi vừa nói: "Đến đây, ta giúp ngươi buộc tóc."
Sư huynh giúp ta buộc tóc?!
Lương Trừng bước chân có hơi không vững đi theo sát phía sau Nhất Niệm, "Sư huynh, chuyện này, chuyện này, cũng không cần đâu."
"Chuyện này có gì đâu." Nhất Niệm quay đầu lại, cười nhìn Lương Trừng đang tròn mắt ngạc nhiên, "Sư huynh buộc tóc cho sư đệ, có gì ngại ngùng đâu chứ? Chẳng lẽ sư đệ thẹn thùng à?"
"Không... ta đâu có thẹn thùng." Lương Trừng có chút không biết phải nói gì, cậu chẳng qua có hơi không cách nào tưởng tượng được, sư huynh cao quý như ánh trăng, dĩ nhiên cũng sẽ giúp cậu buộc tóc...
Phật Tổ ở trên cao, A Di Đà Phật, Lương Trừng âm thầm niệm bừa gì đó trong lòng, chớp mắt người đã bị ấn ngồi xuống trước gương.
Lúc này mà còn giải nảy, thì cũng có hơi ra vẻ quá rồi, Lương Trừng vì vậy ngồi ngay ngắn, sống lưng thẳng tấp như dây cung kéo căng.
Ngón tay thon dài sạch sẽ của Nhất Niệm cầm cây lược gỗ nằm ở trước gương lên, Lương Trừng cảm thấy khi sư huynh tháo dây buộc tóc cho cậu, đầu ngón tay phất qua dưới chân cổ của cậu, nhất thời khiến cậu nổi lên một lớp da gà. Lương Trừng cũng không biết vì sao cậu lại căng thẳng đến thế, chỉ cảm thấy cả người đều căng cứng, dường như sau một khác sẽ đứt đoạn lập tức.
Cây lược gỗ thuận theo mái tóc đen của cậu chảy xuống, cậu có thể mơ hồ nhìn thấy trong gương đồng khuôn mặt đang cúi xuống của sư huynh, dung mạo trông như vị Bồ Tát từ bi nhất thế gian, khóe miệng ngậm ý cười ấm áp, trong mặt gương đồng ố vàng, thoạt nhìn phảng phất như ngày xuân nồng ấm.
Toàn bộ tóc bị kéo lên, lúc này Nhất Niệm buông cây lược gỗ xuống, thay bằng bàn tay vén từng lọn tóc rơi lòa xòa lên vuốt cho xuôi, ngón tay không thể tránh chạm vào chân cổ, cái trán, đôi má của cậu, từng chút từng chút, có cảm giác làm cho người ta đắm say trong đó.
Bỗng nhiên, đầu ngón tay của Nhất Niệm phất qua thùy tai của cậu, Lương Trừng nhất thời giật mình, mông nhấc lên khỏi đệm.
"Sao vậy, ta làm chặt quá à?" Giọng nói trầm thấp của Nhất Niệm vang lên bên tai cậu, hơi thở nóng ấm chui vào trong tai cậu, thổi về phía một bên mặt cậu, trong lòng Lương Trừng căng thẳng, giọng nói bất giác cất lên rất cao, "Không có!"
Rất lớn tiếng!
Lương Trừng âm thầm đấm ngực giậm chân trong bụng, Phật Tổ ở trên cao, cậu làm gì mà lớn tiếng vậy chứ!
"Sư đệ, sao ta lại có cảm giác ngươi có hơi căng thẳng?" Nhất Niệm cười khe khẽ, nói: "Là sợ sư huynh làm ngươi đau, vậy sư huynh nhẹ tay chút nhé?"
"Không cần..." Lúc này Lương Trừng hạ thấp âm lượng, rũ đôi mi xuống, nói: "Sư huynh, ngươi thấy nếu cần dùng lực thì cứ dùng lực, ta chịu được."
"Được, vậy sư huynh dùng lực thêm." Trong giọng nói của Nhất Niệm tràn đầy ý cười và dịu dàng mà ngay cả bản thân cũng chưa từng phát hiện, "Tóc của sư đệ vừa mềm vừa nhuyễn, sư huynh luôn không cẩn thận làm trượt ra ngoài, dùng thêm chút lực thì tốt hơn."
"Ừm, tùy theo ý sư huynh đi." Lương Trừng vội vã gật đầu.
"Đừng nhúc nhích."
Lương Trừng vì vậy dừng lại, vẫn duy trì tư thế không nhúc nhích, Nhất Niệm cười khẽ, "Sư đệ nếu nhịn không được ngọ ngoạy, sư huynh lại sẽ làm trượt ra ngoài nữa."
Nhất Niệm chậm rãi gom tóc vào trong bàn tay, không phát hiện bản thân làm rất chậm, ngón tay đưa thoi trong những sợi tóc mềm mại, trên vẻ mặt có chút hưởng thụ, "Ta nghe người ta nói, người có tóc vừa mềm vừa nhuyễn, tính tình cũng mềm mại, ta thấy sư đệ, tính tình mềm mại đến mức đáng thương đáng yêu."
Lương Trừng có chút dở khóc dở cười, "Chuyện này làm sao có thể tin được chứ, sư huynh chẳng qua chưa thấy mặt cứng rắn của Trừng Tâm thôi."
"Ồ?" Nhất Niệm nhếch mày, "Sư đệ còn có lúc cứng rắn nữa à?"
Lương Trừng dường như lâm vào hồi tưởng, một lúc lâu mới nói: "Ta dùng chân thành đối đãi với bằng hữu, nếu có thể được thật tình hồi báo, đó là may mắn của ta, còn nếu như không, ta cũng không oán, nhưng mà, nếu người nọ lừa ta giấu ta, từ nay về sau ta sẽ như người dưng nước lã, cả đời không qua lại, tuyệt đối không còn tin tưởng nữa."
Bàn tay của Nhất Niệm dừng lại một chút, cố hết sức đè nén một chút hỗn loạn trong lòng, cười nói: "Nếu người đó ngay từ đầu đã lừa dối ngươi, sau đó hối hận, sư đệ cũng không tha thứ cho hắn ư?"
"Không." Lương Trừng không có một chút do dự, "Cho dù hắn có nỗi khổ trong lòng, nói với ta hắn hối hận rồi, thề sẽ không lừa dối ta nữa, nhưng chuyện đó có quan hệ gì với ta chứ, bởi vì khi hắn lựa chọn lừa dối, giữa ta và hắn, đã không còn quan hệ gì nữa rồi, ta cũng sẽ không vì sự lừa dối của hắn mà khổ sở thương tâm, thậm chí là oán hận."
"... sư đệ đích xác... rất là cứng cỏi." Nhất Niệm rũ đôi mắt xuống, cuối cùng buộc dây cột tóc lên cho Lương Trừng, quấn tóc búi chặt, đội mũ ngọc lên, sau đó lui về phía sau một bước, nói: "Đẹp rồi, sư huynh đã búi xong rồi."
Nhất Niệm vừa rồi lùi về phía sau, Lương Trừng không cách nào nhìn thấy gương mặt của Nhất Niệm trong gương, đương nhiên cũng không thấy được trên gương mặt đối phương... thần sắc trầm mặc.
Lương Trừng nhịn không được nhìn vào gương ngó qua lại hai bên một chút, còn lắc lắc đầu, phát hiện thật sự rất ổn, không khỏi xoay người khen: "Tay nghề của sư huynh thật là tốt."
Nhất Niệm lúc này đã thay bằng ý cười dịu dàng, "Sư huynh có thể mỗi ngày buộc tóc cho ngươi, được không?"
"Làm vậy.... làm vậy tới cùng cũng làm phiền sư huynh quá." Lương Trừng lắc đầu nói: "Sau này ta đi theo sư huynh tập luyện một chút, sẽ biết làm thôi."
Nhất Niệm có hơi dừng lại, bất giác giảm bớt vài phần ý cười: "Được, vậy ngày mai ta sẽ dạy ngươi buộc tóc."
Hai người sau khi trở lại khoang trước, thức ăn đã được hâm nóng lại một lần nữa, hai người ăn xong, nói chút chuyện, rồi đều tự tu luyện nội công, Lương Trừng muốn củng cố cảnh giới, còn Nhất Niệm thì lại muốn ổn định chân khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro