Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21

Hỉ Bình rời đi

Nơi hoang dã trời xuống gần cây cối, giữa sông xanh trăng làm bạn bên người.

Ban ngày sau một trận tuyết nhỏ qua đi, đến buổi tối ngược lại mây đen tan hết, bầu trời xuất hiện vài ngôi sao mờ lác đác, cùng vầng trăng hạ huyền lạnh lẽo trên cao.

Tối nay Phi Nguyệt sẽ trình lên hoàng đế tín hàm mà Lương Trừng viết gửi cho Minh Nguyên Đế, đoàn người vốn đã bàn trước sẽ đến bến đò mới ở huyện Trịnh Dương lúc chạng vạng, sau đó vào khách sạn trong huyện nghỉ lại một đêm, sáng mai hội hợp cùng Phi Nguyệt mới đi về hướng An Huy.

Nhưng bởi vì giữa chừng bị trì hoãn hồi lâu, lúc này đã qua giờ giới nghiêm ban đêm, bọn họ bèn không khỏi đỗ thuyền ở bến, ngủ lại trong khoang thuyền.

Đêm sáng sao thưa, vạn vật tĩnh mịch, nhưng Lương Trừng vẫn trở người qua lại, không cách nào ngủ được.

Chiều hôm nay, Lương Trừng cản không để Lưu Vân đi hỏi Nhất Niệm, mà tự mình đi sang hỏi.

Kết quả lại thấy An Hỉ Bình từ trong phòng thuyền của Nhất Niệm đi ra.

Lương Trừng nhìn thấy rõ ràng, trong một khắc An Hỉ Bình trông thấy cậu, sắc mặt hơi đổi, mặc dù nhanh chóng biến mất.

"Thượng sư đang nghỉ ngơi, ngươi vì sao lại đến quấy rầy hắn?" Lương Trừng phát hiện giọng nói của cậu dĩ nhiên cũng bình tĩnh đến không ngờ.

"Nô tỳ không biết thượng sư đang nghỉ ngơi, lúc nãy chỉ là muốn hỏi thượng sư ngoại trừ thức ăn mặn ra, còn có kiêng món gì khác không."

"Thượng sư nói thế nào?"

"Cũng không kiêng gì cả." An Hỉ Bình gõ đầu, có hơi ảo não, "Nô tỳ hẳn phải đi hỏi sớm hơn một chút, lúc trước quá không chu đáo rồi."

Lương Trừng cười cười, đột nhiên không hề thăm dò nữa, "Hỉ Bình, ngươi rốt cuộc là ai?"

Người An Hỉ Bình khẽ chấn động, với sự hiểu rõ của hắn đối với Lương Trừng, lúc này nếu tiếp tục giả ngây giả ngốc nói dối rằng hắn không rõ cậu đang hỏi cái gì, đối phương đều sẽ không tin tưởng hắn nữa.

Cho dù hắn có thể trộn lẫn thật giả với nhau, nói với điện hạ, rằng hắn trước khi tiến cung, người nhà đều bị giang hồ bởi vì cừu hận mà giết chết hết, chỉ còn mỗi hắn mang theo nội công tâm pháp gia truyền, trốn vào trong hoàng cung, tránh được một kiếp, chẳng những chưa từng hủy bỏ, còn âm thầm tu luyện nội công, nhưng lòng trung thành đối với điện hạ chưa bao giờ thay đổi.

Chỉ là, mặc dù cuối cùng điện hạ tha thứ cho hắn, nhưng cũng không có khả năng xem hắn như tâm phúc nữa, mà hắn, cũng đã chán làm một tiểu thái giám lực tay không chẳng trói nổi con gà, hắn rất hy vọng khi điện hạ gặp nguy hiểm, có thể thoải mái đem bản lãnh toàn thân ra, bảo vệ điện hạ của hắn.

Mặc dù điện hạ đã biết hắn trong người có nội lực, nghi ngờ thân phận của hắn, nhưng chỉ duy nhất chuyện này, hắn lại tuyệt đối không thể nói cho Lương Trừng hay.

"Điện hạ, chỉ có chuyện này ta không thể nói cho ngươi, bất luận thế nào, Hỉ Bình đối với ngươi, tuyệt đối không có nửa phần muốn gây thương tổn."

Tuyệt đối không có nửa phần muốn gây thương tổn...

Lương Trừng nhớ lại kiếp trước, An Hỉ Bình mãi cho đến khi cậu bị giam lỏng, cũng đều chưa từng phản bội cậu, thậm chí cuối cùng bị đánh bằng gậy, cũng không dám bại lộ trước mặt cậu việc hắn biết võ công.

Đến cùng thân phận như thế nào, khiến hắn ngay cả chết cũng không muốn nói ra?

Đã như vậy, nhiều lời vô ích, Lương Trừng nhắm mắt, điềm tĩnh nói: "Ta không cách nào lưu lại một kẻ thân phận không rõ ràng bên người, ngươi đi đi."

Mặc dù đã sớm đoán ra Lương Trừng sẽ không giữ hắn lại, nhưng chuyện đến trước mắt, vẫn nhịn không được trong lòng đau đớn.

An Hỉ Bình kềm không được gọi khẽ một tiếng "điện hạ", giọng nói khàn đục, phảng phất như đang ngậm cát sỏi: "Hỉ Bình tuyệt đối sẽ không hại ngươi, thật sự không thể ở lại bên cạnh ngươi sao?"

Lương Trừng chấp tay ra sau lưng, nghiêng đầu nhìn về hướng khác, thờ ơ.

"Được, Hỉ Bình hiểu rồi, cảm tạ điện hạ cái ân đã không giết." An Hỉ Bình trịnh trọng quỳ xuống, nặng nề dập đầu một lần với Lương Trừng, xoay người phi ra ngoài thuyền, mũi chân điểm nhẹ lên mặt nước, đúng là đạp nước không gợn sóng, sau đó nhún người mấy cái, đã biến mất vào cánh rừng hoang bên bờ bến thuyền, làm kinh động vài con quạ đang ngủ mê man.

An Hỉ Bình theo cậu mười lăm năm, đã di.

Lương Trừng nằm trên giường, dùng chăn trùm kín đầu.

Ngay lúc cậu từ từ nhắm hai mắt lại, ép buộc mình phải ngủ, thì ở phía bên Nhất Niệm, một bóng ảnh nhẹ nhàng im ắng lướt ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đammỹ