Mười ba - Mười bốn - Mười lăm
Mười ba
Hồ Điệt có việc gạt tôi.
Gần đây anh ta càng ngày càng về trễ, có khi còn nhầm lẫm thời gian chuẩn bị bữa sáng, gương mặt cũng trắng bệch đến thảm.Tôi hỏi anh có phải vì mệt mỏi hay không, anh luôn cười giả lả lảng tránh. Một lúc sau, ngay cả Tiểu An đều nhìn ra có vài phần không thích hợp, liên tục truy vấn tôi hỏi chuyện Hồ Điệt . Mà tôi cũng chỉ có thể cười khổ.
Hỉ Hỉ đến thường xuyên hơn. Mỗi ngày cô ấy đều quấn quít lấy Hồ Điệt, không chịu rời đi.
"Thế nào còn chưa đi?" , "Khi nào thì đi?"
Chị Diệu và Tiểu An nhất trí đồng ý Hỉ Hỉ là tới cướp vé ăn nhà tôi, nhưng tôi biết không đúng vậy.
Tôi rất lo lắng cho Hồ Điệt.
Hôm nay Hỉ Hỉ lại chờ Hồ Điệt mua đồ ăn trở về ,quấn quít lấy anh không tha, Hồ Điệt vốn là mang vác không ít, trên cổ còn có vòng vài bao. Người nhẫn nhịn đến mấy cũng tức giận .
"Làm càn!"
Hỉ Hỉ ngượng ngùng thả tay, ôn tồn nói, "Anh hôm nay —— "
"Cô đi đi!"
"Hồ Điệt ——!" Hỉ Hỉ đỏ hốc mắt, một mặt không thể tin.
"Không cần cô lo lắng." Cũng không nhìn Hỉ Hỉ, Hồ Điệt mang đeo đồ vào cửa.
Hỉ Hỉ nhìn bóng lưng Hồ Điệt hét to, "Anh sẽ hối hận !"
Nói xong cô nhìn mặt tôi, nhưng lại biến mất ngay trong không khí!
Tôi trợn mắt há hốc mồm, căn bản không thể tin vừa mới trước mắt phát sinh tất cả. Tôi vội vàng chạy tới phòng bếp, muốn Hồ Điệt giải thích, lại phát hiện người ngã xuống cửa phòng, mất đi ý thức.
...
Cho đến ban đêm, Hồ Điệt mới chậm rãi tỉnh lại. Thấy anh mở mắt, Tiểu An xông đến, đem nước mắt bôi hết lên quần áo anh, bi thương lên án:
"Hồ Điệt anh đừng chết mà, anh mà chết tôi sẽ chết đói mất, chị nấu đồ không thể ăn được mà, anh anh anh..."
Hồ Điệt cười cười vỗ vỗ đầu nó, "Nguyên An, cho chị em và anh nói chuyện chút được không." Trên mặt anh không có chút máu,giọng nói dịu dàng trầm ổn cũng trở nên khàn khàn.
Tiểu An gật gật đầu, không rõ chuyện gì nhưng cũng đi.
Chờ Tiểu An đi xa, tôi vội vàng mở miệng,
"Hỉ Hỉ đến cùng là cái gì."
Mười bốn
Tôi sống hai mươi năm, chưa bao giờ gặp người đang sống rành rành có thể biến mất trong không khí.
Hồ Điệt hơi hơi há miệng, lại không phát ra âm thanh. Sau một lúc lâu trong phòng mới vang lên giọng nói anh.
"Em nhìn thấy?"
Ánh mắt tôi chằm chằm nhìn theo anh, bức thiết muốn anh phủ nhận những điều tôi nhìn thấy. Nhưng mà câu nói đó đã đánh vỡ ảo tưởng của tôi.
"Như em chứng kiến, cô ấy không phải là người." Anh nhắm mắt lại, tiếp tục nói: "Tôi... Cũng không phải."
Tôi trừng lớn hai mắt, không thể nào chấp nhận nổi chuyện mà Hồ Điệt nói.
Không phải là người, không phải là người ——!
Đợi cho đến khi tôi mở miệng, trong giọng nói cũng không thể khống chế được run run.
"Anh nói anh là học sinh được bà tôi giúp đỡ cũng là gạt tôi sao! ?"
"Anh nói anh trả ơn là gạt tôi sao! ?"
"Vì sao anh muốn ở lại!Vì sao tốt với chúng tôi như vậy! ?"
"Vì sao phải làm như vậy!Tôi đang hỏi anh đó!"
Hồ Điệt bắt được tay của tôi ,trong mắt lóe ra tia sáng hoang mang. Anhđứt quãng nói xong, âm thanh cuối có chút bất ổn.
"Anh không muốn lừa em."
"Anh không biết nên tiếp cận em như thế nào."
"Cám ơn em đã cứu anh."
"Thật xin lỗi..."
Đầu óc tôi như bị ma ám rối tung lên, mà người khiến nó trở nên như vậy là chàng trai trước mắt.
"Anh đi đi." Tôi bỏ tay anh ra.
"Tôi thích em."
Tôi hoảng loạn xoay người, không nhìn được gương mặt tái nhợt của Hồ Điệt khi nói ra câu đó đỏ lên.
...
Mùa hạ ban đêm trời đổ mưa to. Tia chớp chiếu sáng toàn bộ đêm đen, sấm đánh thẳng từng đợt vào nhà, nổ « đùng đùng » ở bên tai. Tôi dùng chăn ôm đầu, cố gắng không đoái hoài đến tiếng sấm bên ngoài.
Tôi vẫn còn suy nghĩ như trước, cảm thấy trận mưa này có vài phần kì lạ.
Đột nhiên có một tiếng rít——!
Tôi xốc chăn lên chạy ra bên ngoài, trước mắt lóe lên một tia sáng, trên mặt chợt lạnh, sau đó ngã xuống không biết gì nữa .
...
Buổi sáng mặt trời tỏa nắng rực rỡ, Tiểu An còn bọc chăn ngủ vùi.
Tôi chưa nghĩ ra nên đối mặt Hồ Điệt thế nào. Mặc dù nói đối phương không phải là đồng loại, tốt xấu cũng chăm sóc chúng tôi gần nửa năm. Tối hôm qua cũng không nên như vậy.
Còn nữa, tôi đối với anh ——
Tôi nhẹ nhàng gõ cửa, đợi hồi lâu cũng không có ai đáp lại. Tôi dè dặt cẩn trọng đẩy cửa ra —— trong phòng chẳng có lấy bóng người, sạch sẽ trống không giống như đêm qua chẳng có ai ở đó.
Tôi hoang mang chạy ra sân, lọt vào trong tầm mắt cũng là vết thương trước mắt.Sân đã bị tàn phá, thân cây ngã xuống nằm ngang trên mặt dất. Cách đó không xa cỏ dại cháy đen, xa xa dường như là một trận hình vòng tròn, Hỉ Hỉ mặc quần áo dài kì lạ, ngồi quỳ ở bên trong.
Tôi chạy đến gần thì thấy, trong mắt cô ấy lấp lánh lệ quang, còn chưa kịp mở miệng hỏi, liền bị Hỉ Hỉ túm lấy.
"Đêm qua nguy hiểm như thế, sao cô lại ngủ an ổn như thế!" Dứt lời cô dùng sức đẩy tôi ngã xuống đất, chỉa vào mũi tôi, "Nhất định là cô mê hoặc anh ấy, anh ấy mới lấy thân mạo hiểm. Nếu không là bởi vì hai người phàm hèn mọn các ngươi, anh ấy làm sao đi tiệm cơm ngồi ba ngày hai đêm, sao lại nhiều lần dùng máu để biến ra đồ vật!Bây giờ còn bị... Thiên sát nhân loại, thiên sát trả ơn ——!"
Tôi giật mình bắt được vạt áo cô ấy, "Tôi không rõ cô đang nói cái gì? Hồ Điệt đâu? Hồ Điệt đi đâu ?"
Hỉ Hỉ cúi đầu không nói, thật lâu sau mới nói: "Thôi, thôi, tôi hỏi cô lần cuối cùng, cô thích anh ấy phải không."
Tôi gật gật đầu. Chỉ thấy cô ấy thở dài đưa qua một hàng chữ dài như gà bới.Mực viết bị nhòe bởi nước mưa, mơ hồ nhìn ra một sơ đồ mạng miêu tả một con bướm
Thoáng chốc có cái gì ở trong đầu nổ tung, trước mắt quay lại bộ phim sáu tháng trước—— ô màu đỏ , Hồ Điệt, trả ơn.
Khi tôi ngẩng đầu, trên cỏ đã không còn bóng người.
Mười lăm
Hồ Điệt không thấy .
Khi Tiểu An tỉnh lại ,tôi nói cho nó Hồ Điệt đi mà không tạm biệt. Vốn tưởng rằng nó sẽ khóc to, lại không nghĩ rằng nó lại mờ mịt hỏi tôi,
"Hồ Điệt là ai?"
Tôi bỗng nhiên hiểu được, như phát rồ xông ra bên ngoài, tóm lấy từng người trên đường hỏi han. Càng hỏi càng là kinh hãi —— giống như trí nhớ của mọi người bị lau đi, không có ai biết Hồ Điệt.
Giống như anh ta chưa từng xuất hiện.
Ai có thể nói với tôi, chàng trai xuất hiện trong cuộc sống của tôi, là ai?
...
Tất cả trở lại như thời điểm bắt đầu.Mua thức ăn, làm công, nấu ăn cho em trai, tất cả đều không có gì bất đồng.
Cho đến khi người mẹ bỏ rơi chúng tôi mười năm tìm về, năn nỉ chúng tôi cho bà một cơ hội để bồi thường, gương mặt trang điểm kỹ càng của bà lấm lem hết..
Sau đó tôi rời khỏi đây, mang theo tập tranh Hồ Điệt tặng cho vào hành lí.
Đây là điều duy nhất chứng minh anh từng tồn tại.
Chương cuối
Năm năm sau, tại cuộc triễn lãm tranh nghệ thuật, hai sinh viên thì thầm ở trước một bức tranh lớn.
Này, bạn cũng biết Nguyên Lệ sao?
Họa sĩ này chỉ biết vẽ bươm bướm sao? Đương nhiên là biết , là bạn học của tôi.Cô ấy rất nổi tiếng.
Đúng vậy, gần đây tôi nghe rất nhiều chuyện, có liên quan đến cô ấy.
Cô gái lạnh lùng này thì có chuyện gì sao?
Nghe nói khi ở nhà cô ta nhận được một bưu kiện, thực sự khóc ba ngày ba đêm.
Woah? Chẳng lẽ là thư đe dọa .
Không phải đâu. Nghe nói là tiêu bản một con bướm.
Hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro