Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25 : "Đánh ghen"

     Dùng bữa sáng xong, Diệp Hoa Lâm tươi cười tạm biệt tỷ tỷ, cùng thập vị mỹ nam hoa lệ lên đường trở về kinh thành. Đợi các nàng đi được một lúc, ba người Hoàng Ái Thiên mới tiếp tục lên đường. Hoàng Ái Thiên nhường Lãnh Tụ Nguyên lên xe ngựa trước, nàng theo phía sau. Chỉ là tròng mắt mỗ thần y đảo đảo, không biết vô tình hay cố ý, hắn vừa bước lên thành xe chân liền vấp một cái, cả người ngã ngửa ra sau. Vừa hay Hoàng Ái Thiên đứng dưới hắn dễ dàng ôm trọn cái người mới "vô tình" bị ngã kia.
     Nàng có thông minh cũng sẽ không nghĩ đến tên gian xảo nào đó giả bộ ngã để được mình đỡ, chỉ cười sang sảng nhìn khuôn mặt "kinh sợ vì gặp nạn" của mỗ thần y nói :
     - Ha ha Lãnh lang băm, mắt mũi để đi đâu vậy, bước lên xe đơn giản như thế cũng ngã, còn không bằng một tiểu hài tử!
     Lãnh Tụ Nguyên ngược lại hai má đỏ bừng, mắt phượng long lanh tựa thu thủy. Dáng người thon thả như liễu "yếu ớt" nép vào ngực nàng. Bày ra một bộ mặt ngây thơ vô (số) tội. Hai người nam thanh nữ tú quấn quýt một chỗ tạo nên bức tranh ngôn tình lãng mạn, duyên dáng. Chỉ là một màn lại làm mắt ưng sắc bén của ai đó bừng bừng lửa giận. Độc Cô Hàn chưa thấy người đã thấy tiếng la lên :
    - UY UY, CHẾT TIỆT HỌ LÃNH, CÁC NGƯƠI ĐANG Ở ĐÂY LÀM CÁI GÌ???
     Bóng dáng huyền y từ xa vọt tới trước xe ngựa, nhanh chóng kéo Hoàng Ái Thiên ra phía sau mình, "nhẹ nhàng" đẩy một cái khiến mỗ thần y đang "giả đáng thương" lập tức ngã đến "đáng thương". Hàn lão đại còn dùng mắt ưng sắc bén trừng nữ nhân bên cạnh. Hoàng Ái Thiên bị hắn trừng quả thật dở khóc dở cười. Nàng thế nào thấy Thiên Sát này giống như vợ nhỏ bắt gian chồng tại trận vậy?
    Chỉ là tiếng kêu ô ô nức nở của người nằm dưới đất truyền đến cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng. Mỹ thần y áo trắng phiêu diêu giờ phút này nằm sõng soài dưới đất, bạch y nhiễm màu bùn, chân tay đôi chỗ bị đá vụn làm xước, trông hết sức chật vật. Hoàng Ái Thiên nào nỡ để mỹ nam chịu khổ, lập tức khom người đỡ hắn dậy. Lãnh Tụ Nguyên thuận thế "ngã" vào lòng nàng, ai oán lên án :
     - Thiên nhi... hắn... hắn!
     Nàng sao lại không biết Lãnh lang băm giả vờ tội nghiệp, chỉ là nàng cũng thuận theo hắn một chút, xem phản ứng của Hàn ngu ngốc cũng thật thú vị, liền nhẹ giọng vờ quở trách :
     - Hàn ngu ngốc! Ngươi xem, sao lại nóng nảy thế, đẩy Lãnh thần y ngã thành ra như vậy.
     - Ta... ta...
     Độc Cô Hàn bối rối. Một bên bị hôn thê yêu dấu trách mắng. Một bên nhận thấy ánh mắt đắc ý khiêu khích của Lãnh Tụ Nguyên trong lòng nàng. Hắn rốt cuộc bùng nổ :
     - Thiên nhi, chết tiệt, nàng đừng tin cái lang băm xấu xa này, hắn rõ ràng giả ngây tranh thủ sự đồng tình, mau buông hắn ra đi, Thiên nhi!
     Thiên Sát đại nhân giống như vợ cả đánh ghen, một bên la lối, một bên vươn tay muốn tách hai người trước mặt ra. Chỉ là hắn đang nóng nảy thiếu tinh mắt, lại thêm Hoàng Ái Thiên phản ứng bất chợt.... mỗ nam đáng thương bị nàng một cước đá bay. Độc Cô Hàn bay ra 2 mét, rốt cuộc ngừng gào thét, không thể tin nhìn nữ nhân vừa đá bay hắn ngang nhiên ôm cái lang băm kia lên xe ngựa.
    Tuy nói một cước này của nàng cũng không làm cái thân thể mới dưỡng thương khỏi của hắn có vấn đề gì. Nhưng là... hắn đau ở trong tim a, Thiên Sát đại nhân rất mất hình tượng ngồi bệt dưới đất ô ô khóc :
     - Oa oa Thiên nhi xấu xa...ô ô... Thiên nhi có mới nới cũ liền quên ta...
    Thấy người trong xe ngựa một chút cũng không phản ứng. Một bên lại là vẻ mặt xem kịch vui của A Thần, mỗ nam tức giận ra hậu chiêu :
     - Hức... nàng... nàng mà không để ý ta... ta liền... ta liền hủy hôn với nàng a Thiên nhi!
    Người trong xe rốt cuộc có phản ứng, nàng hào hứng vui vẻ thò đầu ra :
     - Úi chà, vậy mau hủy hôn đi, ta còn đang đau đầu vấn đề này, vừa hay ngươi hủy hôn thật tốt, đa tạ, không tiễn!
     Độc Cô Hàn á khẩu. Cái nữ nhân này... nàng... rốt cuộc là cái giống gì a? Hắn nói hủy hôn mà một chút cũng không để ý. Có biết vị hôn phu "văn" võ song toàn, đẹp trai ngời ngời như hắn khó kiếm lắm hay không a? (Tg: tự kỉ ác quá ca!) Nàng không tiếc... hắn tiếc! Nàng cứng không ăn, vậy... hắn liền mềm.
     - U u Thiên nhi, ta nói sai rồi, ta sao dám từ hôn với nàng chứ, Thiên nhi, nàng nỡ để vị hôn phu thân mang thương tích ngồi chờ chết ở đây sao? Hức, ta con người số khổ mà!
     Hoàng Ái Thiên nghe hắn nói cũng biết thừa tiểu nhân nhi này giả bộ. Thân mang thương tích mà mồm miệng nhanh nhẹn như vậy được à. Chỉ là đùa hắn một tý cũng thấy thú vị rồi. Dù sao đây cũng là hôn phu trên danh nghĩa của nàng, lại thêm hắn mới lành vết thương lại lặn lội theo tới đây, liền nhường nhịn hắn chút vậy.
    - Ngươi có chân, muốn đi cùng thì tự mình lên xe ngựa, có ở đấy kêu gào nữa cũng vô ích!
    - Thiên nhi bất công, nàng ôm lang băm kia lên sao không ôm ta lên với?
     - Tiểu Thần, đánh xe!
     - Ấy ấy, hảo, hảo, ta lên, ta lên!
     Hàn lão đại mới còn một thân "đầy thương tích" đã vèo một cái chui vào trong xe ngựa. Lửa giận vừa mới hạ thấy cảnh trong xe bỗng chốc lại bùng phát. Hắn thấy cái gì đây? Tên lang băm "ốm yếu" kia cư nhiên thoải mái nằm trên nhuyễn tháp. Đầu gối lên đùi hôn thê của hắn ngủ ngon lành. Nàng còn nhẹ nhàng giúp cái lang băm kia bôi thuốc mấy chỗ xước nhỏ xíu. Nhìn lại bản thân hắn một chút, "vết thương cũ" lại thêm "thương mới" bị nàng đá, ấy mà nàng một chút cũng không quan tâm, để hắn kêu gào khản cổ mới được lên xe ngựa.
     Một bụng lửa giận nhưng không thể phát tiết, Thiên Sát đại nhân liền ngồi cái phịch xuống thảm, lấy điểm tâm trên bàn bỏ vào miệng ngấu nghiến nhai, tưởng tượng đang nhai thịt tên lang băm nào đó cho hả giận. Hoàng Ái Thiên nhìn hành động trẻ con của hắn chỉ buồn cười. Thế là một đường ba người nay có thêm một vị khách không mời mà đến tham gia.
    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro