Chữa
Giải thích chút về chap trước:
.
Summary: Thaddeus có một vị bác sĩ riêng để chăm sóc sau những trận làm tình kinh hoàng đến từ Raphael.
Warning: chuyện tình tay 3, ntr nhẹ.
.
"Trông tởm quá, Thaddeus." Nathaniel một bên đeo bao tay, sắc mặt không chút gợn sóng. Trái ngược hoàn toàn với người đang thở dốc trên giường bệnh, có vẻ như cậu ta vừa mới chọc giận Raphael, nên mới bị làm đến kinh khủng như vậy.
Thaddeus gục đầu xuống gối, nằm sấp lại ngoan ngoãn cho vị bác sĩ kia khám, cậu cười khổ nhìn về phía y, "Ngại quá đi mất, lần này lại làm phiền anh rồi. Aiyo, nếu không có Nathaniel chắc tôi chết thật không chừng."
"Im lặng nào, phía dưới bị rách ra rồi." Giọng nói từ vị bác sĩ kia rất ấm, trầm bổng tựa như thiên sứ vậy. Hốc mắt gã hỏm sâu, nhìn chằm chằm vào nơi tư mật của Thaddeus. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, tinh dịch trắng đục theo đó chảy xuống dọc khe mông khiến người ở dưới rên nhẹ.
"Tại sao lại nặng như vậy?" Nathaniel trầm giọng hỏi.
"Không biết, hôm nay Raphael tâm trạng không vui."
"Cứ không vui thì sẽ trút lên cậu à?"
Thaddeus cười nhẹ không đáp, hai chân vô tư đung đưa, "Nhanh đi nào, không phải anh còn có việc ở bệnh viện sao?".
.
Chuyện phải kể từ mấy tháng trước, Nathaniel được Raphael triệu tập, còn tưởng có chuyện gì nghiêm trọng lắm. Ai dè là chữa trị cho tình nhân bé bỏng của hắn, gã bác sĩ không ý kiến gì. Đó là cho đến khi gã nhìn thấy được chân dung người kia. Thaddeus lúc ấy đã ngất trên giường, bên dưới còn vương vài tơ máu cùng thứ chất lỏng màu trắng đục, má cậu sưng tấy lên, nhìn là biết vừa bị ăn tát. Cả người Thaddeus nóng rực, có vẻ là cảm đến nơi rồi. Raphael lúc ấy chỉ nhún vai rời đi, bảo gã làm cho xong việc rồi trở về bệnh viện, nhớ đừng tiết lộ cho ai chuyện này.
Từ đó về sau, Nathaniel đột nhiên có thêm một nhiệm vụ bất khả kháng nữa, đó là chữa trị cho Thaddeus sau mỗi cuộc làm tình. Ban đầu cậu vẫn còn bài xích lắm, dù sao cũng là danh dự đàn ông, để kẻ khác nhìn thấy mình thảm hại như thế không tức mới lạ. Thaddeus đã đi tìm Nathaniel, giãy nảy muốn đánh nhau với gã một trận. Nhưng lúc ấy vị bác sĩ chỉ lười nhác bảo rằng mông cậu vẫn còn sưng lắm, không tiện hoạt động. Thế là phải dời lại kèo chiến nhau vào buổi sau. Nhưng cứ hễ mông Thaddeus sắp khỏi thì Raphael lại đến "hỏi thăm" một lần, hại cho cậu không bao giờ đạt đủ thể trạng mà Nathaniel yêu cầu để chiến đấu với gã.
Càng về sau, đột nhiên Thaddeus cũng quen với cái gương mặt như xác chết đó của gã. Cậu quen thuộc từng cái chạm mông nhẹ nhàng, bàn tay êm ái xoa thuốc cho cậu. Thậm chí có đôi lúc không cần Raphael gọi, Thaddeus cũng tự yêu cầu Nathaniel đến.
Như một người bạn, để chia sẻ.
.
"Nathaniel." Là Thaddeus mở lời.
"Ừm?" Nathaniel bôi thuốc cho cậu, cả hai đang ở bệnh viện của gã. Sau đợt hôm trước, mông Thaddeus sưng rõ to, cậu cần bôi thuốc thường xuyên. Mà tên nhóc này lại cứ ỏng ẹo đòi gã bôi cho mới đúng chỗ, thế là Nathaniel phải bỏ dở công việc đi thăm đám nhóc ở bệnh viện, chuyển qua chăm cậu nhóc 26 tuổi này.
Nathaniel rất thích trẻ con, Thaddeus trong mắt gã cũng tính là trẻ con đi.
"Không có gì, tôi muốn kêu vậy thôi." Thaddeus cười hì hì, cậu được kê một chiếc gối trước ngực, vẫn là tư thế nằm sấp, đung đưa chân đầy vô lo.
Có đôi khi Thaddeus sẽ kể mấy câu chuyện cậu gặp phải cho Nathaniel nghe khi đang được bôi thuốc, gã ta thì cứ 'ừ', 'à' phụ hoạ, đôi lúc sinh động hơn thì sẽ là 'vậy sao', 'ghê thế'. Thaddeus vẫn luôn lắm mồm như vậy, kể cả lúc Nathaniel cảm nhận được từng cơn run nhẹ dưới thân khi gã chạm tay vào da thịt.
Cậu rõ ràng đang đau cơ mà.
.
Thật ra Nathaniel cũng cảm thấy vô cùng thắc mắc không biết lý do gì mà Thaddeus lại đồng ý để Raphael hành hạ đến vậy, cậu ta dù sao cũng là 1 trong 12 người mạnh nhất được tuyển chọn, dễ dàng bị đụ vậy sao?
Nếu là gã... nếu là gã thì Thaddeus có chấp nhận không nhỉ...
Nathaniel suy nghĩ linh tinh trong lúc đang cất tuýp thuốc vào trong kệ. Rồi gã thoáng kinh ngạc phát hiện ra mình đã có một kệ thuốc riêng cho Thaddeus từ lúc nào. Từ kem bôi trơn, thuốc giảm đau, hạ sốt, và cả chục tuýp kem dành riêng cho vùng dưới của cậu.
...Không ổn rồi.
.
"A...chậm...chậm chút..."
"Câm miệng lại, con đĩ này."
Thaddeus bám chặt lấy ga giường, cậu cố gắng điều chỉnh hơi thở trong lúc Raphael đang nắc con cặc khủng bố vào trong. Từng cú thúc như muốn sút bay đi sự tỉnh táo của Thaddeus. Nước mắt sinh lí chảy ra, bả vai run lên liên hồi, cố gắng kiềm lại tiếng rên theo ý vị chủ nhân ở trên. Raphael thấy vậy thì cười khẩy hài lòng.
Xong việc, theo như thường lệ cậu sẽ gọi Nathaniel đến làm nũng với gã một trận. Nhưng lúc này Raphael vẫn chưa đi, hắn đứng nhìn Thaddeus đang không mảnh vải trên giường, tay bấm điện thoại nhắn tin cho ai đó.
Raphael đen mặt lại, đến giật đi điện thoại của Thaddeus làm cậu hốt hoảng chồm người lên muốn lấy lại. Hậu quả là khiến cho lỗ nhỏ bị cọ sát vào ga giường mạnh càng đau hơn.
"Nathaniel? Dạo này mày thân với nó nhỉ." Raphael dùng một tay nhấn đầu Thaddeus xuống gối, một tay kiểm tra lịch sử tin nhắn.
"Không có. Vì tôi sợ ở dưới có khi sẽ bị nhiễm trùng hay dính bệnh nào đó, lại vô tình gây rắc rối cho anh." Thaddeus bịa tạm một lý do nào đó nghe đáng tin nhất có thể, cậu cố gắng ngước mắt nhìn về phía Raphael. Đầu lại càng bị nhấn xuống gối khiến cậu thiếu dưỡng khí giãy giụa không ngừng.
Một tiếng động lớn vang lên, điện thoại của cậu bị Raphael đập nát rồi.
Hắn cảnh báo cậu sau đó lạnh lùng rời đi, để lại Thaddeus trống rỗng với chiếc điện thoại đời cũ. Ồ, thật ra vậy cũng không sao, tin nhắn đã được gửi đi rồi. Mừng vì gã sếp điên khùng ấy không làm ra trò gì quá đáng.
Tầm 30 phút sau Nathaniel mới đến, gã nhìn chiếc điện thoại bị vỡ tan, trong lòng như đã suy đoán được điều gì. Lần này Thaddeus không nói gì cả, cậu nằm yên để Nathaniel xem vết thương, bôi thuốc, chữa trị. Cả quá trình đều im lặng đến đáng sợ.
Mọi khi đều là Thaddeus chủ động bắt chuyện, lần này cậu lại yên lặng, thành thử không gian xung quanh bất giac trở nên ngột ngạt vô cùng. Chỉ đọng lại tiếng thở đều của cả hai, đôi khi là vài tiếng rên vụn nhặt của Thaddeus.
Nathaniel trầm mặt một lúc lâu, không biết nghĩ gì lại đưa tay lên xoa lưng cho cậu khiến Thaddeus có chút giật mình, nhưng cũng không phản ứng mà nằm yên để người nọ tuỳ ý làm.
Cơ thể Thaddeus rất đẹp, đặc biệt là vòng eo cùng bờ mông, bảo sao Raphael lại nhắm cậu là đối tượng giường chiếu. Nathaniel không thích con trai, nhưng gã cũng phải khẳng định điều này, cậu ta có thể ưng mắt cả phái nam lẫn nữ. Gương mặt đáng yêu, có hai má bánh bao, khi cười lên còn lộ bọng mắt trông rất dễ thương.
Nathaniel lật người Thaddeus lại, đây là lần đầu tiên trong những đợt chữa trị, họ đối mặt với nhau.
Hai má Thaddeus hơi đỏ lên, cậu theo phản xạ muốn quay mặt đi tránh ánh mắt hết sức gợi cảm của Nathaniel. Nhưng gã đã nhanh hơn, giữ má cậu lại, môi Thaddeus đỏ, trải qua một đợt tình ái lại càng bị cắn đến sưng tấy. Nathaniel rốt cuộc không hiểu rõ bản thân đã làm gì, lại cúi đầu hôn lên đôi môi đó, một nụ hôn nhẹ, tựa như chuồn chuồn lướt nước. Ngay lúc Nathaniel chuẩn bị rút ra, Thaddeus lại ấn đầu gã xuống, kéo vị bác sĩ đáng kính vào nụ hôn sâu, môi lưỡi triền miên quấn quít nhau. Nathaniel có ngạc nhiên, nhưng không chống cự, gã thuận theo nụ hôn vụng về của cậu.
Không biết đã trải qua bao lâu, thời gian như ngưng đọng lại. Chỉ nhớ lúc rời ra, sợi chỉ màu bạc đã gắn liền với cả hai.
Thaddeus thở nhẹ một cái, cậu phì cười hôn thêm cái nữa lên má Nathaniel, làm người nọ cũng bất giác mỉm cười.
Thaddeus nắm lấy tay Nathaniel, kéo gã đang đứng kia ngã xuống giường. Dường như hiểu ý cậu, cả hai lao vào nhau, trên giường vẫn còn dấu vết tình ái do cuộc làm tình trước để lại, nhưng ai quan tâm chứ. Thaddeus quấn lấy cổ gã, toàn thân vẫn còn cởi trần, cậu lấy đầu gối miết nhẹ lên đũng quần gã, con quái vật ở dưới đã cương cứng rồi.
Nathaniel chủ động để Thaddeus nằm ngửa, chính mình nâng hai chân cậu lên, lỗ nhỏ vẫn chưa khép lại hẳn, nhưng nếu không muốn vẫn phải phải khuếch trương cẩn thận. Suy nghĩ một hồi, Nathaniel lại cúi đầu xuống, đưa lưỡi vào trong.
"!!!" Thaddeus một trận hoảng hốt, cậu nắm lấy tóc Nathaniel muốn gã mau dừng lại, nhưng đối mặt với cậu chỉ là cặp mắt sau hun hút của vị bác sĩ đáng kính, "Bẩn lắm..."
"Không bẩn, tôi thấy ngon đấy chứ."
Lời nói Nathaniel càng khiến cậu đỏ mặt hơn, lấy hai tay che đi gương mặt nóng rực, phía dưới Nathaniel vẫn bú mút không ngừng, gã dùng lưỡi khai phá bên trong lỗ nhỏ, sau đó đến vách thịt, rồi lần mò lên con cặc đáng yêu của cậu. Chậm rãi ngậm vào, Thaddeus bị khoang miệng ấm nóng làm cho giật nãy, cậu rên nhẹ vài tiếng. Con cặc Thaddeus không phải loại nhỏ, thành ra để Nathaniel ngậm hết cũng là một loại khó khăn, gã mút dọc thân cặc, lên đến đầu khất, sau đấy lại vòng về chỗ cũ. Hai hòn bi ở dưới cũng được ngón tay Nathaniel chăm sóc đầy đủ.
"A...aa...Nathaniel...ức..." Thaddeus đã rất lâu không có khoái cảm giống như vậy, cậu không kiềm được bắn hết ra trong miệng Nathaniel. Mà gã chỉ mỉm cười nuốt xuống cái ực, thành công khiến tim Thaddeus đập liên hồi.
Cậu ngượng ngùng chủ động tách hai chân ra, trưng bày lỗ nhỏ cho người ta nhìn, chớp chớp mắt đầy xấu hổ.
"Anh...anh vẫn chưa được thoả mãn mà, mau đút vào đi...tôi giúp anh.."
Mồi dâng tận miệng thế này mà không húp thì lại phí của trời. Gã cởi khoá chiếc quần bác sĩ ra, con cặc to lớn bật ra khỏi đó, tiến lại gần lỗ nhỏ của cậu. Thaddeus trông thấy vật đó thì có chút thất thần, đột nhiên cậu cảm thấy hối hận kinh khủng. Cái thứ của Nathaniel trông bự hệt như cả người gã, nó gân guốc và toả ra thứ sát khí đáng sợ. Thaddeus thầm nghĩ thật ra đi đánh nhau cũng không cần phải rút vũ khí đồ này nọ ra cho phiền phức đâu, gã trực tiếp cởi quần thì địch đã sợ chạy cho tụt khói rồi.
"Ha...đúng là...anh có chơi đồ ở chỗ này không đấy?" Thaddeus giọng run run hỏi.
"Hàng nguyên chất, sinh ra đã vậy rồi." Nathaniel bình tĩnh nhún vai đáp.
"Không...tuyệt đối không vừa đâu.."
Thaddeus thật sự muốn rút lui lắm rồi, vừa nãy chịu đựng Raphael, bây giờ lại phải chịu thêm quả này, có khi cậu thăng mất. Nhưng Nathaniel đã nhanh chóng kéo cậu lại, để Thaddeus ngồi lên đùi mình, con cặc chính xác đâm thẳng vào lỗ nhỏ. Cũng không để người nọ kịp thích nghi, gã đã thúc từng đợt vào trong, ở góc độ này, con cặc của gã được bao phủ bởi toàn bộ vách thịt ấm nóng. Hai hòn bi tàn độc vả mạnh lên mông Thaddeus theo từng cú thúc, khiến chỗ ấy bắt đầu đỏ lên.
"A...ức...Nathaniel...chết mất...ư...á...chậm lại..."
Đúng là dính tí đụ địt vào phát là chả khứa nào bình thường cả, Nathaniel nắc Thaddeus đến điên đảo, gã còn ác ý chạm vào vùng bụng đang nhô lên in hình cặc. Khiến Thaddeus trợn mắt sướng rơn.
Bụng cậu hiện tại quá trướng, con cặc dưới hông được Nathaniel cẩn thận vuốt ve đến cương cứng. Thaddues biết, Nathaniel cũng muốn cậu được sướng.
"A..khoan đã...Nathaniel...chỗ đó..."
Nathaniel mỉm cười vô tội nhìn cậu, gã hiểu ngay vấn đề liền đỉnh đỉnh đâm chọt vào trong, con cặc điên cuồng chà đạp vách thịt, điểm nhạy cảm bị day mạnh đến nóng rực, Thaddeus quàng tay qua cổ Nathaniel, khóc thút thít vì sung sướng, Nathaniel hôn lên môi cậu để an ủi, dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm đi giọt nước mắt đang trào ra.
"Sướng...Nathaniel...tôi sướng quá đi mất...a...ức..."
Thaddeus cảm thấy giờ mình thật dâm tặc, cậu rên rĩ như mấy cô gái ngành thiếu đụ, mà Nathaniel lại càng vì mấy lời đó kích động hơn. Gã cắn phập lên cổ cậu, con cặc như muốn dập nát mông cậu, để nơi này chỉ chứa toàn tinh dịch của gã, một chút cũng không muốn chia sẻ cho Raphael.
"Thaddeus...hôn tôi."
Môi lưỡi hai người lại chạm nhau, Nathaniel lúc chuẩn bị phóng xuất còn cắn mạnh lên lưỡi cậu khiến nó chảy máu, nhưng Thaddeus không cảm thấy đau, cậu thấy hạnh phúc.
"Bắn vào trong tôi đi, Nathaniel."
"Đương nhiên rồi."
Bọn họ làm tình với nhau, trên chính giường của Raphael. Thaddeus cảm thấy điều đó thật tội lỗi, còn Nathaniel lại xem như đó là một sự đánh dấu chủ quyền.
.
"Nathaniel chết rồi. Bị Peter giết đấy."
.
Thaddeus cầm tấm ảnh thẻ của Nathaniel lên để ngắm nghía một chút, hình ảnh gã lúc trẻ đúng là khác với bây giờ thật.
Cậu không khóc, nhưng cũng không cười. Nathaniel chết rồi, ai rồi cũng sẽ chết cả thôi, ai rồi cũng rời bỏ cậu. Chuyện đó sớm đã quen rồi. Chỉ là, trong lòng, chết đi thêm một chút.
.
"Mày bú cặc của Nathaniel chắc vui lắm nhỉ?" Là giọng của Raphael.
"Vẫn còn đoạn clip đấy, sắc nét lắm. Dám làm cả trên giường của tao."
Raphael túm Thaddeus lại, phát hiện tay cậu đang cầm tấm ảnh của Nathaniel, trên trán lại càng nổi gân xanh hơn.
"Mẹ con đĩ này, mình tao chắc không thoả mãn mày được đúng không?"
Raphael lại bắt đầu phát điên nữa rồi, người gánh nó chỉ có một mình Thaddeus mà thôi.
.
19 pm, 12/3/2021
- Nathaniel, đến đây đi, Raphael lại lên cơn rồi.
17 pm, 18/3/2021
- Nathaniel, bệnh viện, phòng 100.
8:00 am, 19/3/2021
- Nathaniel, thuốccccccccc, thoa thuốc cho bổn toạ.
2:00 am, 28/3/2021
- Nathaniel, nhớ cậu.
5:00 am, 4/4/2021
- Nathaniel, buồn quá đi.
- Nathaniel...
- Quay về đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro