Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

24.

kể từ bữa đó, ba con với chú thạc dường như đã thân nhau hơn. có mấy tối con giật mình thức dậy thấy ba với chú thạc ngồi ngoài phòng khách cùng coi đá banh. thấy vậy con mừng lắm, ít ra ba không còn thức đêm bầu bạn với cô đơn nữa, mỗi lần cô đơn tới là mắt ba con có sương, mắt có sương là ba sẽ hút thuốc uống bia, con không thích chút nào hết.

cũng nhờ chú thạc mà từ lúc chuyển đến đây ba con không còn "bặm trợn" nữa với cười nhiều hơn rồi. con thích lắm, thích cái má lúm sâu ơi là sâu của ba, cũng thích của chú thạc luôn nữa. hai nụ cười, bốn cái lúm, xinh xinh. à không, thêm của con nữa là sáu cái đồng tiền, nếu về chung nhà chắc sẽ giàu to luôn. tại mấy dì hàng xóm từng nói nhà có nhiều đồng tiền thì càng giàu có đó.

con với ba đã là bốn, mà sao ba chẳng giàu chút nào vậy cà...

"còn không phải do nuôi mày sao." ba lườm con.

cho con rút lại đi, ổng ứ đáng yêu chỗ nào hết á.

"anh chủ đang nấu cơm trên lầu đó anh tuấn." thấy hai ba con con vào quán, chị nhân viên liền cười nói.

bữa đó chú thạc nói sẽ nấu cho con ăn, con nghĩ là nói giỡn dè đâu qua hôm sau, khi ba định đi làm cơm tối thì chú thạc đứng ở ban công nhà bên í ới kêu con sang ăn cơm. ba con cản, nhưng không được khi chú thạc qua tới nhà ẵm con đi, còn tiện kéo luôn cả ba. ban đầu ba còn ngại ngại ngùng ngùng, sau mấy lần con phải mang cơm về cho ổng cuối cùng ổng cũng chịu mặt dày lết cái thân già sang nhà chú thạc. xì, ăn kiểu nào cũng là ăn chực, làm màu chi không biết hà.

ba con cười với chị nhân viên rồi dắt tay con lên lầu. sau mấy dịp ăn chực, cuối cùng họ cũng biết được ba con không có giống như vẻ bề ngoài nên dần thân thiết hơn. con vui lắm.

con ngoái lại nhìn mấy anh chị nhân viên vẫn còn trông theo với ánh mắt rất kì lạ, bộ trên người con với ba có chiếu phim hay sao mà nhìn họ giống như đang chờ coi phim vậy cà.

chú thạc đang bận nấu ăn, ba con lại tiếp tục câu nói quen thuộc: "phiền thạc quá."

"nói mãi một câu không chán hả."

ba con đương nhiên lại nghẹn họng rồi. ý muốn rước chú thạc của con càng ngày càng lớn.

"lại đây phụ tôi cái này."

nghe chú thạc bảo, ba con ừ rồi chui vào bếp lật đật với chú thạc. con leo lên ghế ngồi chống cằm nhìn cả hai, lòng cầu mong ba đừng có làm hỏng cái gì, không thì con xấu mặt chết.

"ê thạc, cái này làm sao?"

"cắt nhỏ ra đi."

"ê tuấn, lên mạng xem giùm tôi món này ướp như nào."

"đợi xíu."

nghe hai người gọi tên nhau, con tự dưng thấy thích quá. trong ngực cũng như có nước ấm rót vào, lại còn ngòn ngọt như cái donut việt quất của chú thạc cho vậy đó. mà cảnh này có chút quen quen nha, giống như hai vợ chồng trong phim ba coi lúc tám giờ tối á. hai vợ chồng đó còn có một đứa con trai nhỏ tuổi hơn con, cũng hay ngồi dòm ba mẹ làm cơm như con vầy nè, rồi nó réo gọi than đói.

con... tự dưng cũng muốn gọi...

"ba ơi, mẹ ơi, con đói."

trong nhà bếp có tiếng loảng xoảng như vật gì đó rơi. tiếp theo là giọng chú thạc khàn khàn như bị mắc nghẹn.

"tôi đề nghị tuấn nên ngưng coi mấy bộ phim sến súa đó ngay."

"hả? liên quan gì?"

"còn không phải thằng bé học mấy cái đó trong phim hay sao?"

"nó học ở đâu sao tôi biết được chứ."

con nhìn hai người cự cãi, rồi toét miệng cười thích thú.

lại gọi thêm: "ba mẹ ơi con đói."

"thôi ngay đi cái thằng kia!"

"ba mẹ ơi~"

có cái gì đó trào ra theo tiếng con gọi. là hạnh phúc chăng.


tôi thích một tiếng thạc hai tiếng tuấn ấy. bình yên lắm. cả khi gọi lên thạc tuấn, cũng thấy bình dị đến lạ lùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro