Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 3: THƯỢNG DÃ

Trải qua mười trạm dừng tàu điện ngầm, lên và xuống năm chuyến xe buýt Viên Nguyên cảm thấy đôi chân nàng đã rã rời.

Đây là cái lộ trình mà mỗi ngày nàng phải xuôi ngược từ nhà đến công ty và từ công ty về nhà.

Ở Bắc Kinh này, tiêu tiền cho vài giờ đi lại là điều hiển nhiên. Việc đi lại của nàng đều lấy từ tiền lương, vốn dĩ số tiền lương mà nàng nhận được có thể thuê một cái phòng ở gần công ty cho thuận tiện việc đi lại, nhưng mà nàng còn phải nuôi bạn trai ăn không ở rỗi nên không thể chi tiền ra để mua được.

Không một mối quan hệ, dù sao nàng cũng chưa xuất giá thì ở nơi nào cũng giống nhau cả thôi.

Vừa bước vào nhà, Tùy Phong an ủi Viên Nguyên một câu vì không nghe điện thoại, đương nhiên hắn nói vậy cho có lệ mà thôi. Dù sao ngày nào hắn cũng thụ động nằm im trên ghế sofa chơi game chẳng làm một việc gì ngoài hai việc ăn và chơi game.

Viên Nguyên xuống lầu, đến quán bán bánh rán mà mua hai cái, trong đó một cái cho nhiều trứng hơn cho Tùy Phong.

Về đến nhà thì Tùy Phong đang cầm microphone mà hô to đây là trò chơi thuật ngữ, Viên Nguyên cũng không hiểu hắn đang làm trò gì, nàng cũng không rảnh để tìm hiểu.

- Đừng chơi nữa, ăn bánh đi.

Viên Nguyên đem bánh rán còn nóng để trên bàn trà bên cạnh ghế sofa. Nàng cởi giày ra, hướng bả vai dưa vào người Tùy Phong.

- Ê! Lão bà! Tối nay ăn gì

Ánh mắt của Tùy Phong vẫn hướng vào màn hình game, không bao giờ dành thời gian để nói với Viên Nguyên một câu tử tế.

- Bánh rán! Ta mua thêm trứng đấy.

Viên Nguyên nói xong, chờ Tùy Phong hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng một cái, hoặc là nói một câu cảm ơn cũng phải.

Đáng tiếc, tên nhỏ mọn này không làm gì hết, Tùy Phong vẫn chú ý đến cái màn hình game. Qua một lúc lâu, không thấy gì Viên Nguyên tức giận, bỏ đi ăn bánh rán, nàng đói bụng cả ngày có lòng tốt mua cho hắn một cái mà chẳng đoái hoài gì.

 Cái tên này là quỷ nhỏ mọn. Đã mua cho một cái nhiều trứng ấy mà lại không biết chừng mực.Viên Nguyên trong lòng nghĩ oán giận như vậy, nhưng ngoài miệng vẫn yếu đuối.

- Ai da lão công à! Đến cuối tháng chờ phát tiền lương sẽ chắc chắn làm cho lão công một bữa tiệc lớn.

- Nếu mà không phải tiền lương mỗi cuối tháng của cô đều không đem đi mua mỹ phẩm thì chúng ta sẽ không phải đến nỗi mà đắc thảm như vậy.

Tuy phong oán than một câu như vậy, lấy tay cầm cái bánh rán lên cứ như thế vừa ăn vừa chơi.

Lần này Viên Nguyên mới thực sự nổi điên lên, cái gì mà tiêu xài mua đồ trang điểm? Tiền là do tôi kiếm được tôi muốn mua gì thì mua nấy? Hà cớ gì mà anh xen vào?

Trong đầu vẫn nghĩ như vậy nhưng Viên Nguyên lại không có dũng khí để mở miệng.

Coi như xong, mặc kệ nói như thế nào thì tên nam nhân này ta vẫn một lòng yêu hắn, ta không giống như các cô gái khác hở ra là liền oán liền giận bạn trai của mình.

Hắn cũng chỉ ham chơi một chút, tính trẻ con một chút. Ngày sau hắn sẽ làm thành đại sự.

Nghĩ như vậy Viên Nguyên liền hết nổi giận, lại bỏ đi vào nhà tắm giặt quần áo. Lúc nãy đi trên đường thật sự mỏi mệt nhưng bây giờ một chút cũng không thấy.

Cùng thời gian ấy trong một gian nhà nhỏ hẹp có một người cũng đang giặc quần áo. Người này chính là chàng giao bưu phẩm Quang Quang.

Chuyển giao bưu phẩm một ngày khá mệt, trở về nhà tuy rằng mệt nhưng cũng có chút thõa mãn.

Cùng phòng với cậu là Hiểu Nhạc đang nằm trên giường, cậu ta đang sử dụng phần mềm tìm kiếm bạn bè. Chỉ chốc lát sau tiếng thét chói tai truyền đến:

-Đừng giặc đồ nữa mau tới đây xem nè em gái này coi bộ được chứ?

Hiểu Nhạc dùng chân đá đá lưng Quang Quang .

Quang Quang cảm nhận nhưng không xoay người.

- Cậu xem lại cậu kìa, tôi từ lâu đã không có hứng thú với nữ nhân.

- Không thể nào! Cậu cậu đừng nói với tôi là cậu thích nam nhân nha! Khoan đã! Đừng nói là cậu có ý gì đó với tôi nha!!!

Hiểu Nhạc để điện thoại xuống giọng nói có chút khẩn trương.

- Cậu nghĩ cái quái gì thế hả? Tôi đã có một công việc tốt nên bay giờ chỉ chú tâm kiếm tiền thôi nên không có nhu cầu quan tâm đến nữ nhân.

- Cậu nói thật chứ! Nếu mà cậu có ý gì với tôi thì đừng dấu trong lòng hãy nói ra. Tôi với cậu là hảo huynh đệ đối với việc này tôi có thể giúp cậu!!!

Nói xong Hiểu Nhạc đưa tay đến cổ Quang Quang đánh một cái thật mạnh.

Quang Quang đang giặt quần áo, trên tay toàn bọt lại gặp Hiểu Nhạc đánh lén, bật người xoay lại dùng bọt ném vào mặt hắn.

Cứ như thế hai anh bạn trẻ cứ ở trên giường lăn qua lăn lại nhìn hình ảnh ấy cũng rất đẹp đôi.

Ban đêm, Hiểu Nhạc cùng Quang Quang năm trên cùng một chiếc giường , Hiểu Nhạc hỏi Quang Quang ngày đầu tiên đi làm có gặp chuyện gì không?

- Cũng không có chuyện gì! Chỉ là gặp phải một tên kỳ quái rõ ràng vẻ mặt là yêu tinh đại hổ tử mà lại đặt cho mình cái tên "Siêu Dễ Thương" . Tôi đã sớm nghe lời cậu nói nơi Bắc Kinh này loại người gì cũng có. Hiểu Nhạc tôi cảm ơn cậu! Nếu không có cậu chắc tôi sẽ không sống được ở nơi Bắc Kinh này mất!

- Đừng khoác lác, hai ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tôi thì đến đây trước cậu một vài năm nên tích cũng được một chút kinh nghiệm sống. Cậu đã đến nơi này không tìm tôi thì tìm ai?

Quang Quang nhắm mắt lại nhớ lúc trước cùng Cha cãi nhau.

- Nếu mà ông không uống rượu đến mức say xỉn thì mẹ căn bản đã không bỏ đi. Tất cả đều tại ông, chính ông đã phá nát cái gia đình này.

- Ngươi câm miệng cho ta! Đừng ở trước mặt ta mà nhắc đến người đàn bà đó! Ngươi muốn tìm người đàn bà đó? Ta không ngăn cản ngươi. Thật ra người đàn bà đó đã có con với một tên nam nhân khác. Ta ở trong mắt ả từ lâu đã không phải chồng rồi, còn ngươi chắc ả ta từ lâu đã quên sạch ngươi rồi! Ngươi đi tìm ả, ả cũng không phản ứng gì đâu!

- Không! Không con không tin! Không thể nào!

Quang Quang hướng đến phía ông khàn cả giọng mà hô to. Từ nhỏ đến lớn người hiểu cậu nhiều nhất đó chính là mẹ cậu. Cho dù bà có bỏ cái gia đình này cũng không thể có con cùng một tên nam nhân khác.

MẸ .... MẸ ƠI.

Quang Quang ở trong lòng nhẹ nhàng gọi lên một tiếng, nước mắt lại bất tri bất giác chảy xuống.

Thật may mắn lúc này Hiểu Nhạc đã ngáy khò khò.

Một đêm qua đi, Viên Nguyên cùng bạn trai dùng bữa sáng xong nàng đã vội vàng ra khỏi cửa cùng lúc ấy Quang Quang cũng mặc vào quần áo giao bưu phẩm bắt đầu một ngày làm việc thứ hai.

Bàn tiếp tân Y Entertainment, Lisa đã nhìn thấy Quang Quang từ xa, giống như ngày hôm qua nàng lại nhìn trộm và cười mãn nguyện

- Xin chào! Ở đây có một bưu phẩm giao cho Thượng Dã ạ!

-Thượng Dã đang chuẩn bị rời khỏi công ty, tôi đưa cậu số điện thoại cậu có thể gọi cho anh ta.

Quang Quang rút điện thoại từ trong túi ra nhập vào dãy số mà Lisa vừa mới đưa và anh ta bắt máy bảo lên tầng trên gặp và giao cho anh ta.

Vài phút sau, tiểu mặt trời Quang Quang ôm trên tay gói bưu phẩm đi vào cửa phòng Cao Ốc.

Lúc này, Thượng Dã đang ngồi trên bậc thang mà hút thuốc, mặt nhăn như tro tàn.

- Ngài có một bưu phẩm, phiền ngài ký nhận.

Quang Quang đưa bưu phẩm từ trong ngực đưa tới, Thượng Dã hắn cũng không thèm nhìn một cái. Hắn đem bưu phẩm ném qua một bên rồi cầm tờ giấy ký tên và nói:

-Mấy ngày tới đây nếu có bưu phẩm của ta thì không phải đến đây mà giao nữa tôi đã không thuộc về công ty này nữa.

-Hả!!! Ngài chuyển công tác sao. Vậy ngài hãy nói địa chỉ mới của tân công ty để lúc nào có bưu phẩm tôi sẽ đem qua.

-Tân công ty?

Thượng Dã đột nhiên cười lạnh một cái, làm sao có tân công ty, là ta bị sa thải đấy, chỉ trách bản thân ta làn việc không cẩn trọng để đắc tội với ác nhân. Tôi không hiểu lý do mình bị đuổi, chỉ là tôi không cam tâm tại sao tôi nhận được một mối quảng cáo lớn cho công ty không thưởng thì thôi sao lại sa thải tôi?

Vốn dĩ Thượng Dã đối với Quang Quang chỉ là người xa lạ nên tùy tiện phun pháo vài câu. Hắn cũng không nghĩ mình nói dối hay đến như vậy , trong lòng hắn cảm thấy rất thoải mái.

Hắn không nghĩ đến nói cái việc này lại kích thích lòng bên vực kẻ yếu của Quang Quang. Chỉ thấy tay của Quang Quang nắm chặt lại, lòng đầy căm phẫn mà hỏi:

Tên Đại Ma Đầu kia tên gọi là gì? Hắn đang ở đâu để ta giúp ngài ly luận?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro