Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

Editor: Bơ Chấm Xì Dầu (Tớ muốn đổi tên cho đúng khẩu vị một chút :))) )

___________________

"Ây da, thật đáng tiếc." Liền nghe thấy Vân Vọng đứng ở bên kia hồ nói như vậy với đội ngũ Thư An, "Chúng tôi cũng chỉ là vừa nghe được tin này thì lập tức chạy đến đây."

Thẩm Ánh Châu ưỡn cổ lên, cũng chỉ thấy được cái ót của Vân Vọng qua khe hở của đám đông trước mặt, nhưng xung quanh chỗ quay chụp này lại rất yên tĩnh, trái lại càng dễ dàng nghe thấy được Vân Vọng đang nói cái gì.

Ánh đèn xung quanh chiếu lên người Vân Vọng, bọn họ đứng ở phía sau hồ Ước Nguyện, Thẩm Ánh Châu lại cảm thấy Vân Vọng còn đẹp hơn cả pho tượng ở giữa hồ gấp mấy lần.

Vân Vọng nói: "Được có mặt trong tập đầu của chương trình《 Mật mã thành phố 》, đáng tiếc là không thể cùng đồng đội Bùi Trúc và Chúc Duyệt Duyệt dành được chiến thắng, nhưng mà toàn bộ chương trình cũng rất thú vị, hy vọng ở tiết mục sau ít nhất có thể để tôi thắng một lần nha? Đạo diễn có thể đồng ý thỉnh cầu này của tôi không?"

Đạo diễn ở cách đó không xa chốt một câu, "Không thể."

Xung quanh khẽ cười ồ lên, Thẩm Ánh Châu cũng nhịn không được mà che miệng mỉm cười, trong lòng nghĩ chỉ tiếc rằng bọn họ không chạy về kịp, nhưng cũng may chương trình đã kết thúc thành công tốt đẹp, Thẩm Ánh Châu theo sau thở phào nhẹ nhõm, cậu đã hoàn thành công việc rồi!

Khi Thẩm Ánh Châu bị thầy Chương kêu đi hỗ trợ, vừa quay đầu liền có thể thấy được bóng dáng của Vân Vọng, nhưng chờ cậu làm xong, đã không thấy bóng dáng của vị minh tinh nào nữa.

Thời gian quay chụp của tập tiếp theo là 4 ngày sau, nhưng không liên quan gì đến Thẩm Ánh Châu. Với lại cũng giống như khi bọn họ đến đây, minh tinh vẫn có lộ trình tách biệt hoàn toàn với nhân viên công tác.

Lịch bay của các minh tinh là vào buổi tối, khi về nước liền có thể nghỉ ngơi. Nhân viên công tác bọn họ thì phải ở lại địa phương này thêm một đếm, lúc này đoàn người mới lên máy bay về nước.

Thời điểm ngồi trên máy bay, Thẩm Ánh Châu ngồi một mình ở đó viết tổng kết công tác, tuy không có ai yêu cầu cậu làm như vậy, nhưng cậu vẫn ngồi viết.

Trong những câu chữ trừ bỏ sự nghiêm túc ra, còn có một phần kích động.

Đây là lần thứ ba cậu gặp được Vân Vọng.

Không giống với hai lần trước, không phải là fan cũng không phải là người qua đường được hắn đi ngang qua tiện tay trợ giúp, lần này cậu có mặt trong tổ công tác thì cũng tương đương với việc lấy thân phận đồng nghiệp mà xuất hiện ở bên người Vân Vọng, loại thân phận và góc độ này khiến cho Thẩm Ánh Châu có cảm giác khác lạ.

Đến bây giờ cậu vẫn không thể nào đuổi cái tâm tình kích động ấy đi được, chỉ cần nghĩ đến buổi tối hôm ấy cùng tản bộ trên phố với Vân Vọng, nội tâm cậu liền không thể nào ngừng cảm thấy ức chế mà hưng phấn.

Sau khi thuận lợi về nước, nhân viên công tác bàn bạc cùng Thẩm Ánh Châu lúc trước gọi đến nói hắn cũng kiêm chức kế toán, nếu không nhận được thù lao thì tùy thời có thể đến tìm hắn, Thẩm Ánh Châu cười đồng ý.

Sau khi máy bay hạ cánh, cậu liền gửi tin báo bình an cho cha mẹ và anh trai, giây tiếp theo liền nhận được điện thoại của anh trai, bảo cậu đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm của sân bay, anh sẽ đến đón cậu.

Thẩm Ánh Châu phản ứng lại rất nhanh, không phải anh cậu cũng đầu tư cho chương trình này sao! Biết thời gian cậu trở về cũng là bình thường.

Tốn chút thời gian mới tìm được anh trai ở bãi đỗ xe, khi nhìn thấy cậu anh liền giang hai tay muốn ôm lấy, còn cười nói: "Tới đây đi! Em trai, không cần phải quá cảm kích anh đâu a!"

Ôm thì vẫn phải ôm, Thẩm Ánh Châu vừa cười vừa trừng anh trai của mình, đem hành lý bỏ vào cốp xe, nói: "Anh đã biết trước rồi?"

Sau khi đóng cốp xe lại, liền nghe được Thẩm Trạch Tùng nói: "Lên xe nói."

"Thực ra thì cũng chỉ trùng hợp." Thẩm Trạch Tùng vịn tay lái cười nói, "Vậy gặp được Vân Vọng em có vui vẻ không?"

"Vui vẻ, vui vẻ." Thẩm Ánh Châu ngây ngô cười, "Nhưng mà, anh? Anh sẽ không phải vì có Vân Vọng gia nhập, mới đến tìm em đi?"

Nửa câu sau ngữ khí đột nhiên thay đổi, Thẩm Trạch Tùng quay đầu lại nhìn em trai mình, bộ dáng ngây ngô cười vừa nãy đã biến mất, ánh mắt nhìn chằm chằm khiến anh không thể không tỏ ra tùy ý tránh đi.

Thẩm Trạch Tùng nói: "Nếu phiên dịch viên trước đó không bị đau bao tử phải nhập viện, anh sẽ không tìm đến em. Cho dù em không thích Vân Vọng, nhưng khi chương trình cần một phiên dịch viên mới, anh vẫn sẽ tìm đến em. Cho nên em không nên suy nghĩ nhiều quá, không có quan hệ lớn lao gì đâu, tất nhiên, em nói em vui vẻ, đây coi như cũng là một chuyện tốt."

"À.... " Thẩm Ánh Châu gật gật đầu, chậm rãi lộ ra dáng vẻ tươi cười, "Cảm ơn anh."

"Cảm ơn cái gì!" Thẩm Trạch Tùng đập bả vai em trai một cái, "Chúng ta là người nhà, có chuyện tốt anh sẽ không quên em."

Đổi lấy nụ cười rạng rỡ của Thâm Ánh Châu đối với anh.

Thẩm Trạch Tùng liếc nhìn em trai, thầm nghĩ đúng là đã lâu, đã lâu rồi không có nhìn thấy em trai cười như vậy.

Anh làm anh trai, từ nhỏ đến lớn quy tắc đầu tiên chính là bảo vệ em trai của mình, cho dù em ấy đi du học, tách ra với mình lâu như vậy.

Nửa đêm ngày hôm qua Thẩm Trạch Tùng nhận được điện thoại của Vân Vọng, anh sợ đến mức cho rằng em trai ở nước ngoài có phải xảy ra chuyện gì hay không.

"Em trai tôi sao rồi?!"

"Tôi có chút hối hận khi để em ấy đến tổ quay chụp làm phiên dịch cho người ta."

"Đã xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?!"

"Hả? Không xảy ra việc gì cả." Đột nhiên thanh âm của Vân Vọng lười biếng truyền đến, "Em ấy không có việc gì."

Nói thêm một câu sau đó, chính là sợ Thẩm Trạch Tùng ở đầu dây bên kia sốt ruột. Nhưng Thẩm Trạch Tùng bị hắn dọa sợ(*) đến mức không ngủ được nữa, ngồi ở trên giường ngáp: "Tôi nói này đại ca, trễ như vậy có cần thiết phải gọi điện thoại cho tôi không? Tôi còn tưởng rằng...... Ài."

(*)nguyên văn là nhất kinh nhất sạ (一惊一乍): chỉ tinh thần của một người đang quá lo lắng hay phấn khích, hành vi thường hay phóng đại, làm mọi người sợ hãi. (Baike)

Vân Vọng nói, "Ồ... Chỗ các cậu bây giờ là buổi tối?"

Thẩm Trạch Tùng tức giận, "Cậu đừng nói cho tôi biết bây giờ cậu đang nói chuyện phiếm với tôi? Hai chúng ta có cái gì để nói? Ngoại trừ em trai tôi ra."

"Chính là nói đến em trai cậu!" Vân Vọng nói, hình như hắn đang ở một địa phương nào đó, rất yên tĩnh, "Tôi thật sự không nên để em trai cậu đến đây làm phiên dịch, nhìn thấy em ấy cùng với những tên ngoại quốc tóc vàng mắt xanh trò chuyện vui vẻ như vậy, tôi liền... Khó chịu!"

"Cậu liền ghen tị?" Thẩm Trạch Tùng hỏi lại, trong giọng nói còn mang theo chút cười nhạo.

Nhận được chính là một phen trầm mặc của Vân Vọng, điều này làm cho Thẩm Trạch Tùng thập phần đắc ý. Anh và Vân Vọng cũng không được tính là bạn bè thân thiết gì đấy, thế nhưng trong công việc lại rất ăn ý, anh tán thưởng những thành tựu của Vân Vọng trong sự nghiệp, cũng cho rằng đương kim giới giải trí, danh xứng với thực.

Cho nên khi Thẩm Trạch Tùng nghe được em trai mình cho rằng Vân Vọng là người đại diện, anh lập tức đem chuyện này coi như đùa giỡn mà nói cho Vân Vọng.

Sau đó liền nghe được một điều thậm chí còn khủng khiếp hơn từ Vân Vọng.

Thẩm Trạch Tùng trầm giọng lại, nghiêm túc mà hỏi một câu đối với Vân Vọng ở đầu bên kia điện thoại, "Bây giờ tôi hỏi lại cậu một câu, cậu thực sự thích em trai tôi?"

Vân Vọng trả lời: "Tôi lừa gạt cậu khi nào? Là sự thật, tôi thích em trai cậu, tôi yêu em ấy."

"Nhưng dựa theo cách theo đuổi này của cậu... Thật sự theo đuổi được sao?" Thẩm Trạch Tùng hỏi lại hắn, "Tiến độ này khiến tôi có chút muốn bỏ hố."

"Chẳng lẽ cậu cảm thấy tôi nên trực tiếp lấy thân phận thần tượng xuất hiện trước mặt em ấy, nói với em ấy tôi thích em em theo tôi đi đi, em trai cậu sẽ phản ứng như thế nào?" Vân Vọng cười một tiếng, "Đương nhiên chỉ có ấm đầu mới đi theo tôi, nhưng cậu sẽ yên tâm sao? Nếu khi bắt đầu em trai cậu không xem tôi là thần tượng, tôi cảm thấy tôi còn có thể bẻ cong cứu cánh một chút, hiện tại quả thực gây khó khăn hơn không ít cho tôi."

Thẩm Trạch Tùng ngồi ở trên giường nhíu mày, "Vậy phải làm sao bây giờ? Trách tôi à? Nhưng kỳ thật tôi cảm thấy như vậy cũng không tệ a, ngày nào đó tôi sẽ giật giây làm mối một chút cho các cậu... "

"Đừng giỡn." Vân Vọng nói, "Tôi không muốn em ấy thích tôi như một thần tượng, tôi cũng không muốn thoáng cái liền đảo lộn cuộc sống của em ấy nhanh như vậy, cậu như vậy sẽ dọa đến em ấy."

Thẩm Trạch Tùng từ chối cho ý kiến, hừ hừ hai tiếng, trong lòng nói em trai tôi mới không nhát gan như vậy.

Nhưng anh không thể không thừa nhận rằng Vân Vọng suy nghĩ nhiều như vậy là đúng, lấy thân phận này của Vân Vọng, đơn giản thô bạo mà tham gia vào sinh hoạt của em trai anh, muốn lập tức thay đổi hoàn toàn quan hệ giữa hai người, vậy thì cũng chưa chắc là yêu em ấy.

"Hơn nữa." Vân Vọng còn nói, "Tôi thích em ấy, tôi yêu em ấy, tôi muốn làm người bảo vệ em ấy tốt nhất trên đời này, tôi không hy vọng em ấy sẽ chịu bất cứ tổn thương gì, cho dù người đó là tôi cũng không được. Cho nên, nếu không chuẩn bị đầy đủ, tôi sẽ không tùy tiện làm lung tung."

Những lời này khiến Thẩm Trạch Tùng có chút ngẩn người, anh thật sự không nghĩ đến Vân Vọng đã suy nghĩ nhiều như vậy. Nhưng chờ khi anh phục hồi tinh thần, lại rống lên với Vân Vọng ở đầu bên kia điện thoại, "Tôi mới là người có thể bảo vệ em ấy tốt nhất trên đời này!"

Nhưng mà Vân Vọng ở đầu bên kia điện thoại không nói gì.

Sau một hồi lâu, thanh âm Vân Vọng mới truyền đến, "Hả? Vừa rồi cậu nói gì?"

"Thì..... " Thẩm Trạch Tùng đỡ trán, "Cậu gọi điện thoại cho tôi rốt cuộc là muốn làm gì?"

Vân Vọng khẽ cười nói: "Chính là ghen tị, khó chịu, gọi điện thoại quấy rầy anh trai em ấy một chút, thuận tiện nói một câu, em trai cậu biểu hiện rất tốt, thật tuyệt, tôi phát hiện ra tôi càng ngày càng thích em ấy, chính là như vậy."

Thẩm Trạch Tùng nghe được liền trợn mắt há hốc mồm, "Cậu cũng thật là không biết xấu hổ!"

Nhưng mà lời còn chưa nói xong, Vân Vọng liền ngáp, nói với hắn: "Tạm biệt, sau này rảnh lại nói tiếp, nhưng mà chắc cũng không rảnh." Sau đó liền cúp điện thoại.

Lúc ấy Thẩm Trạch Tùng nhìn điện thoại của mình, cuối cùng nghẹn ra một câu, "Đậu má! ——"

Hiện tại lại nhìn em trai đang ngồi cạnh ghế lái, Thẩm Trạch Tùng rất muốn ôm tay em trai lên án việc cái tên Vân Vọng kia dám ức hiếp anh, nhưng chuyện này có hơi nhiều sơ hở, ngược lại cũng không xong.

Thẩm Trạch Tùng sờ sờ chóp mũi, thành thật mà nói, trong lòng anh vẫn có chút chờ mong muốn xem thử rốt cuộc Vân Vọng theo đuổi em trai anh như thế nào, từ trước đến nay xảy ra nhiều chuyện trùng hợp như vậy, có lẽ chuyện hai người bọn họ ở bên nhau cũng không phải là chuyện gì khó khăn lắm?

Nhưng Thẩm Ánh Châu lại hoàn toàn không biết gì về cuộc nói chuyện giữa anh trai cậu và Vân Vọng, cậu vẫn còn đắm chìm trong sự vui sướng khi gặp được Vân Vọng, ngay cả khi mấy ngày nay cậu không thể nghỉ ngơi tốt, cũng hoàn toàn không gây trở ngại đến tinh thần phấn chấn mà nói với anh trai những chuyện mình đã trải qua khi đi công tác.

Thẩm Ánh Châu rất vui vẻ, giống như bị nụ cười của cậu lây nhiễm, cậu càng nói càng hăng hái, khiến cho anh trai cậu cũng mỉm cười theo.

Thẩm Trạch Tùng sờ sờ mũi, nghĩ thầm, như vậy cũng tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro