Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TGTT C919-920

Thất Giới Truyền Thuyết Quyển 11 - Hải vực chi bí - chương 036

Chương 919 - Trực bức đông hải (Thẳng tiến Đông hải) Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân

Dịch: Diamondismail

Biên dịch: Humanity

Biên tập: Humanity

Nguồn: www.tangthuvien.com

Trước đây, khi đang giao chiến với Liễu Thiên Hoa, chàng đã hấp thu một lượng lớn khí "Cực Âm Huyền Nhu" trong nước biển. Điều này không những giúp chàng gia tăng tu vi, còn khiến chàng nâng cao khả năng thích ứng đối với hoàn cảnh trong nước, nắm vững một số kiến thức di động cơ bản trong nước biển.

Vì thế, Lục Vân trải qua thử nghiệm, khi điều chỉnh trạng thái chân nguyên trong cơ thể, bản thân liền có thể hòa hợp với nước biển, tùy ý tới lui. Nhưng điều này gần như chỉ giới hạn với bản thân chàng, những người khác làm thế nào mới có thể đạt đến hiệu quả tương tự đây?

Suy nghĩ cẩn thận, trong lòng Lục Vân quay cuồng, vô số ý niệm lướt qua não chàng, đáng tiếc lại không có một loại nào thích hợp. Điều này khiến chàng hơi tức giận, lẽ nào ngoại trừ loại phương pháp của bản thân, quả thật không còn một biện pháp khác nữa?

Lục Vân bản tính nho nhã, nhưng nội tâm lại vô cùng kiên cường, có lòng kiên nhẫn vững chí, chuyện càng phiền toái, chàng càng muốn khiến cho minh bạch. Vì thế đối với nghi hoặc hiện nay, chàng tuyệt đối không bỏ qua, ngược lại tập trung tâm trí, chú tâm toàn bộ vào đó.

Thời gian với Lục Vân hệt như bất động, khi trong não phát sinh ngàn vạn suy nghĩ, một loại phương án chưa chứng thực cứ quanh quẩn trong đầu chàng.

Đến lúc này, tâm thần Lục Vân chợt lóe lên, suy nghĩ quay lại tình cảnh trước mặt, nhếch môi cười, quay đầu nhìn những người bên cạnh, liền thấy Bách Linh, Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt đều đang nhìn chàng, ánh mắt đầy vẻ hỏi han quan tâm.

Bật cười nho nhã, Lục Vân nhẹ giọng nói:

- Huynh vừa nghĩ ra một chuyện, cần các muội chứng nghiệm.

Dứt lời chàng liền đưa tay kéo Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, mỉm cười lên tiếng:

- Đây là một thí nghiệm chưa được chứng thực, có được hay không huynh không dám khẳng định, vì thế cần các muội làm theo lời huynh, xem thử suy đoán của huynh đúng hay sai. Trước hết, các muội cần phải xác định mục tiêu trước mặt khoảng trăm trượng, kế đến, trong lúc tiến lên, các muội thi triển thuật ảo hóa nguyên thần, biến thân thể thành một luồng sáng lưu động xuyên qua cự ly trăm trượng đó, khi đạt đến nơi mới khôi phục lại bản thể, xem thử làm như vậy mất bao nhiêu thời gian.

Trương Ngạo Tuyết vừa nghe, liền hiểu được ý của chàng, nhẹ giọng đáp:

- Ý huynh muốn thử xem phương pháp này có thể gia tăng tốc độ di động trong nước hay không.

Lục Vân cười đáp:

- Quả thật thông minh, huynh đúng là có ý này. Đến đây, bắt đầu đi.

Trương Ngạo Tuyết cười thanh nhã, liếc nhìn Thương Nguyệt, hai người nữ đồng thời hành động, hào quang tím và đỏ lóe lên liền mất, chớp mắt đã xuất hiện cách đó trăm trượng, tốc độ nhanh đến kinh người.

- Thành công rồi, Lục Vân, phương pháp này của huynh không sai.

Vẻ mặt vui mừng, Bách Linh nở nụ cười xinh đẹp.

Lục Vân nhìn nàng, không khỏi trìu mến lên tiếng:

- Đúng thế, thành công rồi, muội cũng thử đi.

Cảm nhận được tình cảm yêu thương trong ánh mắt Lục Vân, Bách Linh mỉm cười ôn nhu, thân thể lóe lên ánh sáng, bóng người biến mất, chớp mắt liền xuất hiện bên cạnh Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt.

Lục Vân mỉm cười hài lòng, nghiêng đầu nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lục Doanh, lên tiếng:

- Muội cũng đến thử xem, mượn thuật ảo hóa nguyên thần, thân thể không phải chịu sức hạn chế của nước biển, hoàn thành được phương pháp di động cực nhanh này.

Lục Doanh hơi thắc thỏm, không an lòng cất tiếng:

- Có thể được chăng? Sẽ không thất bại chứ.

Lục Vân cổ vũ:

- Muội thử qua sẽ biết ngay, huynh tin tưởng muội làm được.

Thấy chàng nói như thế, Lục Doanh cũng không do dự nữa, theo phương pháp của ba người nữ Bách Linh thử nghiệm toàn lực, quả nhiên tốc độ tăng nhanh hẳn, giây lát đã vượt qua cự ly trăm trượng, so với tốc độ đi trong nước trước đó đã tăng lên vài lần.

Thấy vậy, mấy người Đông hải Long vương, Bắc hải Long vương xông đến, ào ào hỏi han Lục Vân.

Lục Vân không dấu chút nào, thản nhiên đáp:

- Đối với phương pháp này, thật ra rất đơn giản, chính là lợi dụng thuật biến hình, giảm sức cản trở của nước biển đến mức ít nhất. Như vậy, trong tình huống hầu như không còn sức cản trở của nước biển, tốc độ di động không khác biệt nhiều lắm như ở trên nhân gian. Đương nhiên, điều này cũng có hạn chế nhất định, người thi triển pháp thuật hẳn phải có tu vi tinh thâm, có thể chuyển đổi giữa cơ thể huyết nhục và nguyên thần theo như ý muốn, thế mới có khả năng đạt được hiệu quả. Nếu như biến thân khó khăn, việc biến đổi cần phí thời gian nhiều, lúc đó sẽ không còn ý nghĩa nữa. Mặt khác, phương pháp này tuy có tốc độ gia tăng rất lớn, nhưng về phương diện phòng ngự lại tồn tại một khuyết điểm rất lớn, bởi vì khi thân thể biến thành nguyên thần trở nên yếu ớt, về phương diện chịu đựng công kích yếu đi rất nhiều.

Nghe hết những lời này của Lục Vân, Đông hải Long vương cảm xúc lên tiếng:

- Chúng ta sống đây đã vài ngàn năm, đều chưa từng nghĩ ra được phương pháp này, hôm nay lại do huynh đệ từ nhân gian đến mà tính ra điểm này, quả thật là xấu hổ quá.

Lục Vân lắc đầu nói:

- Không nên nói như vậy, ta suy đoán phương pháp này ở Hải vực đã sớm có người biết được, nhưng vẫn giấu diếm không lộ ra, không được lưu truyền rộng rãi.

Đông hải Long vương sửng sốt, sau đó gật đầu lên tiếng:

- Lời này đúng là có lý. Được rồi, không nói những chuyện này, hay chúng ta ai nấy đều thử xem sao.

Nói rồi xông lên trước, bắt đầu thí nghiệm.

Nhìn thấy những cao thủ Hải vực kích động, Phần Thiên cười nói:

- Lục Vân, phát hiện này của huynh có thể xem là một đại kỳ tích của Hải vực, đủ để phát sinh thay đổi cả Hải vực.

Lục Vân điềm nhiên đáp:

- Ta có thể giúp cho họ như vậy, ngoại trừ sự thay đổi có lẽ còn có tai nạn.

Phần Thiên sửng người, nhìn chàng một lúc, mơ hồ muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, cứ thế lắc mình rời đi.

Đuổi kịp mọi người, Lục Vân đến bên Lục Doanh hỏi:

- Bây giờ đến Định Thiên cung cần thời gian nhiều ít?

Lục Doanh nghĩ một lát đáp lời:

- Với tốc độ hiện nay, cần một ngày.

Lục Vân vẻ mặt biến hẳn, cất giọng phủ nhận:

- Thời gian dài quá, chúng ta rời khỏi nước, bay trên tầng không, như vậy có thể giảm bớt thời gian được mấy lần.

Lục Doanh hơi khó xử, chần chừ đáp:

- Như vậy rất nhanh, nhưng chúng ta sẽ bộc lộ hành tung, tạo nên những khó khăn nhất định trong việc thu hồi lại Đông hải. Ở trong nước, hai bên đối địch cần thiết là thực lực tổng thể, với sức mạnh một người khó mà thay đổi được đại cục.

- Ý muội cho là dù Liễu Thiên Hoa đã chết, Đông hải còn trong tầm khống chế của Tây hải, muốn thu lại được Đông hải chúng ta còn phải gặp rất nhiều khó khăn.

Thân là công chúa Thiên Chi Đô, Bách Linh có kinh nghiệm nhất định với việc tác chiến diện rộng.

Lục Doanh trả lời:

- Đúng thế, Cuồng Sa quân đoàn của Tây hải có một vạn năm ngàn cá mập điên trưởng thành, đó chính là mấu chốt để Tây hải xưng bá Hải vực. Ngày đó, khi công hãm Đông hải, bọn chúng chỉ phái đi ba ngàn con cá mập điên, liền cơ hồ quét sạch Đông hải, vì thế có thể thấy thực lực tổng thể của bọn chúng kinh người, tuyệt đối chỉ có mấy người chúng ta khó có thể ngăn cản được.

Bách Linh không nói, ánh mắt nhìn Lục Vân hỏi ý kiến. Lục Vân trầm ngâm giây lát liền mở miệng nói:

- Chuyện này quả thật không thể đại khái được, nhưng cho dù chúng ta âm thầm tiến đến Định Thiên cung, cũng phải đối mặt với Cuồng Sa quân đoàn, việc này không thể né được. Lúc đó, các vị thấy phải làm sao?

Lục Doanh khổ sở lắc đầu, ánh mắt nhìn Đông hải Long vương chờ đợi ông có ý kiến.

- Việc này ta đã nghĩ qua, muốn đoạt lại Đông hải cần phải trong ứng ngoại hợp, chúng ta xông thẳng vào trong Định Thiên cung, Quy trưởng lão ở ngoài triệp tập quân đội tàn dư của Đông hải, phối hợp với hành động của chúng ta, liều mạng với Cuồng Sa quân đoàn của Tây hải một trận. Làm vậy có tốc độ rất nhanh, nhưng lại có nguy hiểm rất lớn. Muốn an toàn hẳn cần phải bàn bạc kỹ lưỡng, thế thì không biết phải cần thời gian bao lâu.

Đông hải Long vương chầm chậm nói ra ý kiến bản thân.

Lục Vân lắc đầu nói:

- Làm vậy không tốt, ta xem ra Cuồng Sa quân đoàn giao lại cho chúng ta xử lý, mấy người các vị xông thẳng vào Định Thiên cung đoạt lại Đông hải.

Lục Doanh kinh ngạc la lên:

- Không được, như vậy quá nguy hiểm. Các vị không có kiến thức chiến đấu trong nước, không biết sự lợi hại của Cuồng Sa quân đoàn trong nước, chỉ một cá nhân không thể chống lại được.

Đông hải Long vương cũng khuyên:

- Đúng thế, chuyện này quá nguy hiểm. Chúng ta nghĩ thử xem, ba ngàn con cá mập xếp thành một hàng dài, dùng phương thức công kích bắn thẳng đến, cho dù tu vi huynh đệ mạnh trở lại cũng không cách nào chống được.

Lục Vân điềm nhiên đáp:

- Chuyện này ta đã suy xét qua, cũng nghĩ được phương pháp đối phó, các vị không cần phải lo lắng. Bây giờ ta sẽ để Phần Thiên về cùng các vị, ta và ba người nữ đi tiêu diệt Cuồng Sa quân đoàn để giải trừ lo lắng sau này của các vị. Mọi người trong ứng ngoại hợp, lập tức thu lại được Đông hải.

Lục Doanh nghi ngờ nhìn chàng, lo lắng lên tiếng:

- Lục Vân, huynh quả thật có biện pháp?

Lục Vân cười đáp:

- Muội quên mất Tam Đầu linh xà trên vai của Bách Linh rồi, nếu nó phát động uy thế, đủ để dọa chết người.

Lục Doanh nhìn lại Tam Đầu linh xà, gật đầu nói:

- Nếu nó quả thật to lớn vô cùng, đúng là không còn sợ cá mập nữa.

Lục Doanh quay đầu nói với Đông hải Long vương:

- Phụ vương, nếu Lục Vân đã nắm vững, chúng ta hãy bàn lại phương án, sau đó phân công hành động.

Đông hải Long vương nghe vậy, trầm ngâm:

- Được, bây giờ bắt đầu, liên quan đến tình hình của Đông hải ... Hiện nay chính là như vậy, Lục Vân có còn điều gì muốn hỏi nữa không?

Suy tưởng một lát, Lục Vân lên tiếng:

- Chúng ta chưa quen thuộc Hải vực, ta dự tính nhờ Quy trưởng lão theo chúng ta một chuyến, có chuyện gì không hiểu có thể hỏi thăm ông ấy.

Đông hải Long vương đáp:

- Huynh đệ suy xét rất chu đáo, hãy để hắn đi theo mấy vị. Được rồi, mọi chuyện đã quyết định, chúng ta đi trước một bước, các vị bảo trọng.

Cha con Đông hải Long vương cùng Phần Thiên và ba người Bắc hải nhắm thẳng về phía chỗ sâu đi tới.

Đưa mắt nhìn theo hàng người Lục Doanh rời đi, Lục Vân dặn dò:

- Chúng ta đi thôi, bay trên không trung để hấp dẫn sự chú ý của Tây hải quân đoàn.

Ba người nữ vâng một tiếng, cùng với Quy trưởng lão đi theo Lục Vân, không lâu sau liền thoát khỏi mặt nước bay lên không trung.

Liếc nhìn bốn phía, Lục Vân nói:

- Quy trưởng lão, ông hãy dẫn đường, nhớ không cần phải bay quá nhanh là được rồi.

Quy trưởng lão thẳng về phía Đông, vừa bay vừa hỏi:

- Như vậy có quá rõ ràng hay không?

Lục Vân cười nói:

- Thật là hư, hư lại là thực. Nhanh và chậm thật ra cũng như nhau.

Quy trưởng lão mơ hồ, muốn hỏi nhưng lại không tiện mở miệng.

Lục Vân thấy vẻ mặt của ông, biết trong lòng không hiểu nhưng cũng không giải thích, ngược lại còn hỏi:

- Quy trưởng lão, trước đây ta đã từng nói qua, có một số điều muốn thỉnh giáo ông, bây giờ đúng là lúc rảnh rỗi.

Quy trưởng lão cười nói:

- Ngài là bằng hữu của Long nữ, lại là đại ân nhân của Đông hải, có chuyện gì cần hỏi, chỉ cần ta biết được, nhất định sẽ nói cho ngài biết.

Chương 920 - Cửu đại truyện thuyết (Chín truyền thuyết lớn)

Lục Vân mỉm cười gật đầu, nhỏ nhẹ lên tiếng:

- Ta muốn hỏi ông về một môn phái, không hiểu ông có biết ở nơi đâu chăng?

Quy trưởng lão sửng người, nghi hoặc trả lời:

- Môn phái? Môn phái nào vậy, mời ngài cứ nói.

Lục Vân liếc nhìn bốn phía, quanh thân lóe lên ánh sáng huyền hoặc, phát ra một kết giới ngũ sắc bao quanh ba người nữ, Quy trưởng lão và mình vào trong.

- Môn phái ta muốn hỏi rất thần bí, có tên là Thiên Địa môn, ông có biết được bọn họ ở nơi nào chăng?

Quy trưởng lão biến hẳn sắc mặt, kinh dị nhìn Lục Vân, hối tiếc nói:

- Ngài hỏi điều này để làm gì?

Lục Vân chăm chú nhìn ông, trầm giọng đáp:

- Nghe ông hỏi như vậy, hẳn ông biết được nơi chốn rồi chăng?

Quy trưởng lão lắc đầu:

- Ta nghe nói qua, nhưng lại không biết được rõ ràng.

Lục Vân cau mày, trầm ngâm hỏi tiếp:

- Ông có điều cấm kỵ chăng?

Quy trưởng lão cười khổ đáp:

- Nếu là người khác hỏi, việc ta nói cho người đó biết đúng là có điều bất tiện. Nhưng ngài không phải vậy, vì thế ta không muốn lừa ngài, điều ta biết quả thật không nhiều. Ở Hải vực, người biết được ba từ này chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ta có thể biết đến tên môn phái này, đó là vì ta già lão nhất ở Hải vực, kinh nghiệm cũng đã trải qua quá nhiều.

Lục Vân thấy vẻ mặt thẩn thờ của ông, không có vẻ gì giả trá, cũng không truy cứu nguyên nhân, lên tiếng đổi sang chủ đề khác:

- Quy trưởng lão, nếu như ông là người lớn tuổi nhất ở Hải vực, ông có thể nào cho ta biết được ta phải đi đến nơi đâu để có thể tìm được kết quả mong muốn?

Quy trưởng lão nghĩ một lát, nhỏ nhẹ đáp:

- Điều này ta biết, nhưng có cho ngài biết cũng uổng công thôi, bởi vì người này không chút tình cảm, cả gia đình máu mủ cũng không nhận, nếu không trả một giá thê thảm nặng nề, ngài sẽ không hỏi được kết quả nào.

Lục Vân nói:

- Điều này không thành vấn đề, ông cứ cho ta biết, những chuyện còn lại ta tự có biện pháp đối phó được.

Thấy chàng cố chấp muốn hỏi, Quy trưởng lão cũng không ẩn giấu nữa, trầm giọng kể:

- Trong Hải vực, có một người biết được vạn sự. Hắn tên là Thất Tà thiên quân ở Thiên Tà lĩnh. Người này tà ác vô cùng, bất cứ người nào đến cầu cứu, hẳn đều phải thỏa mãn điều kiện cơ hồ không ra gì nữa của hắn, nếu không sẽ không hỏi được điều gì. Người này không tha cho điều ác nào, nhưng lại âm hiểm giảo trá, tu vi cực mạnh, trong Hải vực cơ hồ ít người địch nổi, đến hiện nay hắn đã sống được hơn ba ngàn năm. Trong cả bảy hải, vô số người đều muốn tiêu diệt ác ma này, nhưng vài ngàn năm lại đây, chỉ thấy người tiến vào mà không thấy đi ra, vì thế hiện nay không có người nào dám đến cửa khuấy phá.

Lục Vân ánh mắt lạnh lại, cười lành lạnh lên tiếng:

- Nếu như vậy, ta lại càng muốn lĩnh giáo qua, hy vọng hắn người không sai với danh tiếng, chớ để ta phải thất vọng là được.

Quy trưởng lão nghe ra sự chán ghét trong lời của chàng, thở dài nhẹ nói:

- Ngài đã có tấm lòng như vậy là tốt, nhưng không thể lỗ mãng chút nào được, đối phương không dễ đối phó như Liễu Thiên Hoa.

Lục Vân cười cười, nói tránh đi:

- Được, ta biết rồi. Bây giờ hay là ông nói cho chúng ta biết một số nơi cần chú ý và đề phòng ở Hải vực.

Quy trưởng lão thôi lo lắng, nhỏ nhẹ đáp lời:

- Hải vực rộng rãi vô biên, ẩn chứa thần bí vô cùng. Trong đó theo ta biết được, có mấy nơi cần phải chú ý. Thứ nhất, chính là Thiên Tà lĩnh ta vừa nhắc đến, nó dương danh là nhờ có Thất Tà thiên quân.

Thứ hai, Nam hải Lưu Li cung, chính là nơi truyền kỳ nhất trong bốn hải, lưu truyền không ít truyền kỳ.

Thứ ba, Hải Tâm tuyền, đây là biên giới phân chia bốn hải, không có người nào đã từng thấy được dòng xoáy cuối cùng, ai cũng không đoán được ở đó thật ra ẩn chứa bí mật thế nào.

Thứ tư, chính là Ma Quỷ hải vực, hiệu xưng là một trong ba nơi tuyệt địa nhất của Hải vực, có bá chủ của Hải vực là Cự Linh thiên thú sinh sống, bất cứ sinh vật nào đến gần đều là tìm cái chết.

Thứ năm là Ma Thánh phong, được xưng tụng là một trong ba tuyệt địa nhất của Hải vực, được xếp vào hàng thứ hai, trên đó có Thánh Tâm tiên đồng và Huyết Ma thiên cơ sinh sống, hai người một chính một tà.

Thứ sáu, Tuyệt Thiên đại hiệp cốc, đứng hàng thứ nhất trong các tuyệt địa của ba hải trong Hải vực, chu vi phân bố Hồng hải, Hắc hải và Tử hải, chính là địa phương thần bí nhất ở Hải vực.

Thứ bảy, Ảo Long động thiên, ở nơi Tịch Tĩnh thủy vực, có gì thần bí không ai biết được, chỉ có truyền thuyết không ai có thể đến gần nơi đó.

Thứ tám, Hải thần điện, vị trí cụ thể không ai biết được, đó là truyền thuyết xưa nhất ở Hải vực, có tồn tại hay không, tồn tại nơi nào, ai cũng không thể nói chính xác được.

Thứ chín, Hải Tâm tháp, nghe nói vạn năm mới hiện một lần, đi đến đều không tung tích, người có duyên thấy được có thể hoàn thành một tâm nguyện, cho dù muốn người chết sống dậy cũng có thể hoàn thành dễ dàng như trở bàn tay.

Chín nơi này là những nơi truyền kỳ nhất trong Hải vực, trong đó ba nơi cuối hư thực thế nào khó phân biệt, vì thế ba đại tuyệt địa liền trở thành những nơi đáng chú ý nhất ở Hải vực.

Nghe rồi Lục Vân vẻ mặt nghiêm túc trầm giọng nói:

- Nói như vậy, Hải vực phức tạp vượt xa trong tưởng tượng.

Quy trưởng lão cảm thán lên tiếng:

- Ta đã sinh sống nơi đây gần vạn năm, thấy được vô số cuộc đời sinh ra rồi chết đi. Nói thật lòng, đến nay ta còn đo lường Hải vực chưa hết, huống gì là các vị.

Thấy vẻ mặt hai người nghiêm trọng, Bách Linh đổi sang chuyện khác:

- Được rồi, khoan hãy nói đến những chuyện này, trên mặt nước đã có động tĩnh rồi, chúng ta cẩn thận một chút.

Lục Vân nghe vậy, cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên trên mặt nước yên tĩnh lúc này đã xuất hiện cả chục con cá mập đang ngửng đầu nhìn lên. Ngưng nhìn, Lục Vân vẻ mặt thản nhiên nhẹ giọng nói:

- Đi, chúng ta cùng xuống dưới đó xem thử Cuồng Sa trận của Tây hải có chỗ nào lợi hại.

Lục Vân nghiêng mình bắn xuống như tên, chỉ thấy sóng nước tung tóe, chàng liền biến mất vào trong nước. Giây lát sau, ba người nữ Bách Linh vội vàng theo sau, cuối cùng là Quy trưởng lão, chỉ giây lát bốn người liền chìm vào trong nước đến bên cạnh Lục Vân.

- Cẩn thận, có một trăm con cá mập, trận thế không nhỏ.

Nhìn về phía trước, Lục Vân lên tiếng nhắc nhở nhưng lại không chút có ý né tránh.

Bách Linh liếc nhìn, nhỏ nhẹ lên tiếng:

- Huynh dự tính làm thế nào, chúng ta tự mình đối phó hay khiến Tam Đầu linh xà xuất tướng?

Lục Vân vuốt ve Tứ Linh thần thú trên vai, cười nhẹ đáp:

- Đại linh nhi nói, những con cá mập này vừa nghe thấy khí tức của nó liền run sợ trong lòng, không dám tiến đến.

Bách Linh cười nói:

- Nói như vậy, căn bản không cần chúng ta ra tay?

Lục Vân mỉm cười lắc đầu:

- Đây là cơ hội rèn luyện, huynh dự tính để Thương Nguyệt đi thí nghiệm kiếm quyết.

Đang nói chàng đưa mắt nhìn Thương Nguyệt, trong ánh mắt đầy tình cảm êm ái và vẻ quan tâm.

Thương Nguyệt bật cười êm ái, nói với Trương Ngạo Tuyết:

- Cho tỷ mượn kiếm của muội một chút, tỷ thử qua Phượng Hoàng kiếm quyết.

Trương Ngạo Tuyết cười nhẹ gật đầu, ánh tím lóe lên trên tay, Tử Ảnh thần kiếm liền xuất hiện trước mặt Thương Nguyệt.

Tay ngọc múa lên, Thương Nguyệt nắm lấy thần kiếm, thân thể lắc nhẹ liền phóng vụt ra, ánh tím trong tay bộc phát, một luồng làn kiếm sắc bén như tiên nữ giỡn hoa bao quanh thân thể Thương Nguyệt, chuyển động nhanh chóng trong đám cá mập.

Phượng Hoàng kiếm quyết, kiêu ngạo gáy đến chín tầng trời. Tu vi Thương Nguyệt lúc này đã đạt đến cảnh giới đại thành cao nhất, trong lúc ý niệm biến chuyển, kiếm liền tùy ý di động, kiếm pháp hồn nhiên tạo nên lại xảo diệu đoạt quyền ông trời, diễn hóa thành các loại các hình, lúc như phượng hoàng giương cánh, lúc lại là phượng hoàng ngửa cổ gáy chín tầng trời. Chỉ trong giây lát, cả trăm con cá mập đã bị làn kiếm sắc bén của nàng chém tan nát không còn hình dạng, làm đỏ hồng phương viên vài dặm.

Kinh ngạc nhìn Thương Nguyệt, Quy trưởng lão kinh ngạc lên tiếng:

- Kiếm quyết thật bá đạo, không ngờ có thể dùng sức mạnh một người phá tan cả trăm con cá mập mà không bị chút thương tích, quả thật khiến người ta phải rung động.

Bách Linh cười nói:

- Đó là do ở trong nước, đổi lại trên đất liền thì thực lực Thương Nguyệt còn mạnh hơn nữa.

Lục Vân cười cười, khẽ lẩm bẩm:

- Xem ra phải tìm một thanh kiếm cho Thương Nguyệt để có thể giảm bớt nguy hiểm.

Trương Ngạo Tuyết nhìn chàng nhỏ nhẹ lên tiếng:

- Lục Vân, còn huynh nữa, có cần phải tìm một thanh không?

Nhìn vào đôi mắt đong đầy tình cảm của nàng, Lục Vân cười đáp:

- Huynh không cần đâu, muội và Thương Nguyệt phải có kiếm huynh mới yên tâm được.

Trương Ngạo Tuyết né tránh ánh mắt tình cảm của chàng, nhẹ nhàng lên tiếng:

- Đợi đến một ngày không cần phải dùng kiếm, đến lúc đó bờ vai của huynh có thể ...

Lục Vân vẻ mặt biến hẳn, chân thành lên tiếng cắt lời:

- Ngoài hai vai, còn có ngực của huynh có thể để cho các muội tựa vào.

Trương Ngạo Tuyết nghe vậy bật cười, trên vầng trán phát xuất vẻ đẹp rung động, đáng tiếc chỉ trong giây lát.

Quay lại bên cạnh Lục Vân, Thương Nguyệt vừa đưa trả kiếm cho Trương Ngạo Tuyết, vừa lên tiếng:

- Chúng ta tiếp tục tiến tới hay đợi chờ ở đây?

Lục Vân nhìn Quy trưởng lão, lên tiếng hỏi:

- Ông có ý kiến thế nào?

Quy trưởng lão trầm ngâm nói:

- Ở trong nước, khứu giác của cá mập vô cùng linh mẫn, đặc biệt đối với máu tanh, cho dù xa xôi thế nào bọn chúng đều có thể ngửi thấy. Bây giờ chúng ta có thể tiến lên hay chờ đợi ở đây đều được.

- Thế thì tốt, chúng ta hãy tiến đến.

Lúc này, Lục Vân tỏ vẻ chủ chiến, điều này có liên quan đến tính cách không phục trời đất của chàng rất lớn.

Theo ngay sau Lục Vân, ba người nữ nhỏ nhẹ trao đổi, vẻ mặt đầy hân hoan vui mừng, dường như sự tồn tại của Lục Vân là một biểu tượng của hạnh phúc lúc này đang làm ấm lòng ba nàng.

Quy trưởng lão vẻ mặt bất an, tuy biểu hiện trước đó của Thương Nguyệt khiến ông khiếp đảm, nhưng sự sợ hãi lâu năm đối với Cuồng Sa quân đoàn khiến cho vị trưởng lão này của Đông hải trong nhất thời chưa thay đổi được.

Tiến lên không lâu, Lục Vân liền cảm nhận run sợ trong lòng, nước biển chấn động mơ hồ có uy thế của sấm sét, còn chưa đến gần đã khiến Lục Vân rung động rất mạnh.

Quy trưởng lão vẻ mặt biến hẳn, kinh hãi la lên:

- Đi nhanh, Cuồng Sa quân đoàn lập tức sẽ xuất hiện.

Lục Vân không ngừng tiến lên, trầm giọng lên tiếng:

- Bình tĩnh lại, không cần phải lo sợ, tất cả đã có ta ở đây!

Ba người nữ vẻ mặt hơi biến, nước biển rung động rất mãnh liệt, có thể thấy số lượng địch nhân rất nhiều trong vài dặm, điều này khác hẳn trước đó.

- Đến rồi, mọi người lưu ý, tổng cộng có bốn ngàn một trăm con cá mập, mỗi một con đều có khả năng biến hình.

Thời khắc này, Trương Ngạo Tuyết vẫn tỉnh táo như cũ, dùng sức mạnh dò xét của Tử Ảnh thần kiếm để nắm rõ động thái địch nhân.

Bách Linh nghe vậy, cau chặt đôi mày, trầm ngâm lên tiếng:

- Số lượng như vậy quả thật kinh người, trực tiếp đánh thẳng sợ là rất khó khăn.

Lục Vân không nói, chàng chỉ dùng ngón tay thon dài vuốt ve Tứ Linh thần thú, miệng nhếch cười cao thâm khó lường, toàn thân lộ ra vẻ tự tin thản nhiên.

Một tiếng gầm nhẹ từ xa truyền đến. Lập tức xuất hiện dòng chảy ngầm, những đầu cá nhọn đột nhiên xuất hiện, vô số cá mập đen đặc hình thành một trận hình vuông xuất hiện cách năm người Lục Vân vài chục trượng.

Ở phía trước, một con cá mập to khoảng năm trượng như mũi thương nhìn thẳng vào Lục Vân, ánh mắt âm lạnh mà tàn khốc, lộ ra oán hận và hung tàn.

- Té ra là lão rùa đen, ngươi làm sao thoát được Hải Toàn cốc, nhanh chóng nói ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #tpd