Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

tgtt 262-264

Vẫn bất động, Ngọc Vô Song bình đạm nói:

- Còn nhớ sư phụ đã từng nói với con, đệ tử kiệt xuất nhất của Phượng Hoàng thư viện từ trước tới nay chìm đắm trong một giấc mộng, giấc mộng do hai người đàn ông tạo nên. Vì vậy mà người ấy đã từ bỏ ngôi vị chưởng giáo theo đuổi hạnh phúc của riêng mình. Đáng tiếc cho tới nay hạnh phúc đó cũng vẫn chỉ ở trong mộng, mà chưa có được trong tay. Còn sư phụ, đời này người cũng có một giấc mộng, tuy nhiên sư phụ hiểu từ ngày người lên làm giáo chủ thì giấc mộng của người cũng đổ vỡ rồi. Đời này cũng chưa từng có ai hỏi con, giấc mộng của con là gì? Nhưng hiện tại con đã phát hiện ra và con cũng đã tỉnh khỏi giấc mộng!

Đang thờ ơ bước ra xa, Thái Phượng tiên tử đột nhiên lại nhìn thấy thần sắc thương tang bi ai này. Nhìn Ngọc Vô Song đầy thương xót, bà nói từ tốn:

- Môn quy lưu truyền từ lâu của Phượng Hoàng thư viện đã ước thúc nhiều nữ tử, có lẽ sự huỷ diệt lần này càng nói rõ hơn rằng nó không nên tồn tại. Trời sinh ra vạn vật để nuôi con người, sự hoà hợp của Nhân gian là do nhân tâm định đoạt, do tâm người mà sinh ra. Nếu như phản bội lại nhân tâm thì kết cục cuối cùng chính là sự huỷ diệt, đây là đạo trời và cũng chính là nhân tâm. Phượng Hoàng thư viện truyền đến đời của con cũng nên kết thúc rồi, không nên để những lời nói hư vô ràng buộc thêm nhiều người nữa.

Ngọc Vô Song lắc đầu nói:

- Có những chuyện biết rõ là sai nhưng vẫn không thể từ bỏ được, đó chính là luân thường. Phượng Hoàng thư viện có phải bị huỷ diệt hay không thì không thể chỉ một lời nói của người là có thể quyết định được, còn có nên kết thúc hay không thì quyết định vẫn là ở con.

Chăm chú nhìn Ngọc Vô Song, Thái Phượng tiên tử nhận ra một điều, trong lúc này bà thật không thể nào nhìn thấu được con người của Ngọc Vô Song.

Khẽ lắc đầu, Thái Phượng tiên tử cất giọng nhẹ nhàng:

- Môn hạ của con cho tới nay chỉ còn lại hai đệ tử, một là Thương Nguyệt, một là Hứa Hạo, con muốn truyền ngôi vị cho ai, để cho ai đứng ra đảm nhận sự tịch mịch vô tận này?

Ánh mắt của Ngọc Vô Song khẽ xao động, mím chặt môi, bà bất lực lắc đầu không nói. Tựa hồ lúc này đây bà hiểu được rằng ý nghĩa của ngôi vị trưởng môn là gì, vì vậy bà duy trì vẻ trầm mặc.

Thái Phượng tiên tử không hỏi nhiều, ánh mắt phức tạp nhìn Ngọc Vô Song, bà đứng dậy vừa đi ra ngoài vừa nói:

- Nếu như trong tim con cũng từng có một giấc mộng, vậy hy vọng con hãy thận trọng lựa chọn. Trong đời một nữ nhân, nếu như không có mộng thì sẽ là thống khổ.

Ly khai căn phòng của Ngọc Vô Song, nghĩ đến những lời nói của bà, trong lòng của Thái Phượng tiên tử nặng trịch dường như có gì đó đang đè nặng lên, làm cho tâm tư không thoải mái được.

Nhìn đại sảnh một lượt, có Kiếm Vô Trần và mọi người đang ở đó, dường như họ đang thương nghị vấn đề gì. Tuy nhiên Thái Phượng tiên tử không còn tâm trạng đi tham dự, một mình chuyển thân đi ra ngoài Nhã viên.

Đứng trên đỉnh núi nhìn ra sông Hoàng Hà, Thái Phượng tiên tử y sam bay phấp phới, cả thân người như hạt bụi, vô thanh vô tức hòa mình vào tự nhiên bao la.

Phía sau mấy trượng một đạo hắc ảnh xuất hiện, một người trung niên chừng bốn sáu, bốn bảy tuổi, tướng mạo anh tuấn có phần ngông cuồng lặng lẽ đứng ở đó. Đôi mắt đen láy nhìn về phía thân ảnh mỹ miều đến động nhân trong gió, trên khuôn mặt kiên nghị của người trung niên xuất hiện tia kích động, đôi môi không kìm chế được khẽ run lên, tuy nhiên lại không hề phát ra một tiếng động nào.

Trong tâm thức sâu xa dường như có một sức mạnh kỳ diệu nào đó dẫn dắt, trong lòng Thái Phượng tiên tử run lên, dường như có một cảm giác đã lâu không xuất hiện trong lòng. Thời khắc này hồi ức như thủy triều mạnh mẽ dâng trào, điều mà bà cất giấu ở một nơi sâu thẳm trong ký ức đều xuất hiện rõ mồn một, bồi hồi quẩn quanh trong đầu không chịu rời đi.

Đột ngột quay người lại và nhìn thấy hắc y trung niên, Thái Phượng tiên tử thân thể chấn động, khuôn mặt hiện lên vẻ tang thương.

- Những năm gần đây muội sống thế nào, hắn đối xử với muội có tốt không?

Thiên ngôn vạn ngữ, nhưng đến lúc gặp mặt rồi thì lại chỉ có thể hỏi một câu như vậy, cứ như là chỉ gặp mặt và hỏi một câu là đủ rồi.

Môi khẽ run run, Thái Phượng tiên tử muốn cố gắng để mỉm cười nhưng nét mặt cứng nhắc mà chỉ toàn lộ ra vẻ thống khổ:

- Muội vẫn khoẻ, người đó thì vẫn vậy. Huynh thế nào, khoẻ không?

Nhìn khuôn mặt mỹ lệ, người trung niên dịu dàng nói:

- Muội gầy đi nhiều, có phải hắn ta không đối xử tốt với muội không? Nếu có hãy nói cho ta biết, ta sẽ đi tính toán với hắn.

Ngữ khí kích động, giống như đang có ngàn lưỡi dao đâm vào tim của Thái Phượng tiên tử. Lúc này cảm giác ấm áp khi xưa vẫn như cũ, như chưa từng có chút biến hóa nào khiến cho trái tim của nàng âm thầm rơi lệ.

Nghĩ lại ngày đó sự chọn lựa của mình có lẽ là sai, sai nghiêm trọng, tuy nhiên bây giờ cũng không thể quay lại được nữa rồi, không phải đó sao? Kìm chế sự bi thương, Thái Phượng tiên tử dần dần lấy lại bình tĩnh, điềm đạm nói:

- Không có chuyện gì, cám ơn huynh đã quan tâm. Những năm gần đây nghe nói huynh vẫn sống một mình, không biết sống có tốt không?

Nhìn dung nhan của nàng, người trung niên lộ ra vẻ thống khổ tột cùng, hắn kiên trì gặng hỏi:

- Tại sao muội lại phải kìm nén những đau khổ trong lòng, bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ giữa chúng ta vẫn phải dùng đến nụ cười để che giấu tất cả sao?

Ánh mắt của Thái Phượng tiên tử có chút bối rối, trốn tránh ánh mắt như nhìn thấu tâm can của người đàn ông, giọng nói của bà có chút cảm động:

- Không dễ gì được gặp mặt, hà tất cứ phải đem những đau thương ra chứ? Quá khứ đã qua không thể quay lại được, dù ngày trước là đúng hay sai thì tất cả cũng là chuyện đã rồi, hỏi nhiều không phải càng thêm đau khổ sao? Kiếp này những gì muội có thể nói được chính là muội cảm thấy hổ thẹn với huynh, nếu có kiếp sau muội sẽ chọn huynh.

Đau khổ nhìn bà, người đàn ông trung niên kìm chế xúc động nét mặt bắt đầu trở lên lạnh lùng vô tình. Khắp người phát ra khí thế cuồng bạo, nhãn thần băng lãnh như sương.

- Lần này nghe nói bọn muội bị một người tên là Bắc Phong đánh bại, không biết chuyện đó có đúng không?

Cảm nhận được sự lạnh lùng của người đàn ông, Thái Phượng tiên tử có cảm giác mất mát không thể hình dung được, giống như mất đi một cái gì đó vô cùng quý giá.

Âm thầm thở dài, Thái Phượng tiên tử nói:

- Chính xác là có việc đó, người này tu vi cao cường, có lẽ có thể sánh với huynh, song lại không rõ lai lịch. Lần này huynh đến, có phải muốn thu hồi Huyền Thiên Giám?

Nguyên lai người này là Giáo chủ Thiên Ma giáo - Âu Dương Vân Thiên, thật là khiến người khác không thể đoán được.

Âu Dương Vân Thiên lạnh lùng đáp:

- Vật đó đợi khi nào muội không dùng nữa trả lại ta cũng được, lần này ta đến đây chủ yếu là muốn thăm muội, thấy muội vẫn sống tốt là ta yên tâm rồi. Ngoài ra ta thấy Liên minh Lục viện đang dần bị huỷ diệt, sau này nếu muội gặp nguy hiểm hãy nhớ đến tìm ta.

Vừa dứt lời, Vân Thiên quay người đi. Đứng lặng một lúc không thấy động tĩnh gì, hắ ta liền đi về phía trước, từng bước, từng bước bỏ đi.

Dõi theo thân ảnh đang đi xa, Thái Phượng tiên tử toàn thân run rẩy, cắn chặt hai môi nhưng cuối cùng cũng không thể không thể cầm lòng được nói:

- Vân Thiên, muội xin lỗi, hay quên muội đi!

Thân ảnh bỗng dừng lại, Âu Dương Vân Thiên đột ngột quay lại nhìn nàng, tất cả sự lạnh lùng khi nãy đều biến mất, giờ đây chỉ còn lại sự ôn nhu, dịu dàng và lưu luyến. Hắn ta nói một cách si tình:

- Có lẽ đến khi nào ta quên được ta là ai thì ta sẽ quên muội.

Sắc mặt trắng bệch, Thái Phượng tiên tử nhìn vẻ mặt si tình của lão, đôi môi không ngừng run lên, tự hồ nàng quá xúc động nhưng lại không thể nào nói được lên lời, cứ thế lặng lẽ nhìn theo hắn ta, nước mắt bà nhạt nhoà. Trong làn gió nhẹ, giọng nói của Âu Dương Vân Thiên văng vẳng trong không trung:

- Còn nhớ lần đầu gặp mặt, như là chỗ giao nhau của ba con đường, muội, ta và hắn ba người cùng gặp tại một điểm, từ đó một cuộc theo đuổi bắt đầu. Đêm đó, muội và ta cùng nhau ngắm sao trời, muội nói đời này muội có một giấc mộng đó là hy vọng ta và hắn luôn vui vẻ hạnh phúc. Nhưng muội không hề biết đó là giấc mộng không bao giờ thực hiên được, giữa ta và hắn muội phải lựa chọn. Vì giấc mộng của muội, muội luôn trốn tránh chọn lựa, chỉ cho tới phút cuối cùng mộng đã tỉnh, muội chọn hắn để giành hồi ức lại cho ta. Đối với muội lúc đó mà nói có lẽ đây là cách tốt nhất, nhưng bây giờ thì đó lại là một sự sai lầm, một sai lầm to lớn muội có hiểu không? Thân ảnh của muội, tất cả về muội đều được vĩnh viễn cất giữ trong trái tim ta. Đêm hôm đó muội đã trao cho ta tất cả những gì đẹp nhất, đó giống như chiếc chìa khoá, vĩnh viễn khoá chặt trái tim ta vào thời gian và không gian đó không có cách nào thoát ra được.

Thân thể run rẩy, sắc mặt Thái Phượng tiên tử nhợt nhạt không chút máu, lùi lại ba bước dựa vào một gốc cây, thần tình bà thê lương nói:

- Đừng nói nữa, đừng nói nữa, chuyện quá khứ còn nhắc lại làm gì? Quên nó đi, quên nó đi, chỉ là một giấc mộng!

Âu Dương Vân Thiên lắc đầu:

- Đã nhiều năm qua việc có thể quên được thì ta đã quên rồi, cả sự thù hận. Nhưng việc này ta không thể quên được, nó luôn luôn hiện lên trong đầu ta.

- Điều mà ta muốn nói, là ngày đó muội đã trao trái tim cho hắn ta, thân xác nàng trao cho ta. Không những hại hắn mà còn hại cả ta, hại cả muội nữa, muội biết không?

- Nếu như muội đem cả thân xác và tâm hồn mình trao cho một người, thế giới này lại có thêm một cặp đôi hạnh phúc và thêm một người đau khổ. Nhưng muội lại đem tâm hồn và thể xác phân làm hai, như thế đã biến thành ba người đau khổ, muội hiểu không? Nghĩ lại từ đó trở đi, hận thù đã quên hêt rồi, chỉ còn lại tình yêu, còn lại nỗi đau, chỉ còn lại những lo lắng những hoài niệm muộn phiền vô tận.

Thái Phượng tiên tử không có cách nào để đối mặt với tất cả chuyện này, bà quay mặt đi và bắt đầu khóc. Âu Dương Vân Thiên không bước tới khuyên bà, hắn vẫn đứng trong gió lắng nghe tiếng khóc của bà, trên mặt lộ vẻ u sầu.

Không biết từ lúc nào tiếng khóc nhỏ dần, Thái Phượng Tiên Tử quay lại nhìn hắn ta, nhẹ giọng bảo:

- Huynh hãy đi đi, ở lại đây lâu khiến cho người trong liên minh phát hiện ra thì không hay đâu.

Nhìn bà, Âu Dương Vân Thiên nhãn thần nhu hòa, bình tĩnh nói:

- Trái tim của muội vẫn có một phần hướng về ta, đúng không? Bây giờ ta muốn biết bao nhiêu năm qua hắn đối xử với muội tốt không, nói với ta, ta sẽ đi ngay. Nếu không thì ta sẽ trực tiếp đi tìm hắn.

Thái Phượng tiên tử sắc mặt biến đổi, nhãn thần u oán nhìn hắn ta, hạ giọng:

- Huynh ấy vẫn khổ công tu luyện muốn vượt qua tất cả mọi người, bởi vậy mà bao năm qua bọn muội ở bên nhau không nhiều.

Ánh mắt lạnh lùng, Âu Dương Vân Thiên tức giận gầm lên:

- Đáng ghét, nếu sớm biết hắn ta làm như vậy ta đã không ẩn thế, không xuất hiện bao nhiêu năm qua. Lúc đầu là muốn hoàn thành tâm nguyện của muội ta bế môn tu luyện pháp quyết, hy vọng có thể từ đó mà quên muội đi, đồng thời cũng không làm phiền các người. Nào ngờ trăm năm nay hắn vẫn cứ giống như một khúc gỗ, như thế thì làm sao mà ta nuốt nỗi cơn tức giận này chứ. Ta sẽ đi tìm hắn, nếu như hắn tránh không gặp, ta sẽ xông thẳng vào Cửu Thiên Hư Vô giới, nhất định phải hỏi hắn cho rõ ràng.

Thái Phượng Tiên Tử sắc mặt kinh hãi, vội vàng nói:

- Vân Thiên, huynh đừng xúc động quá như vậy, việc này cũng không thể hoàn toàn trách huynh ấy được, nhiều năm qua muội cũng tu luyện tại Vân Chi Pháp giới, bởi vậy bọn muội mới ít thời gian ở bên nhau. Huynh...

Lời vẫn còn chưa nói hết, Âu Dương Vân Thiên đã ngắt lời, chất vấn:

- Đến lúc này mà muội vẫn còn bảo vệ hắn, như vậy thì những khổ cực bao nhiêu năm qua mà muội phải chịu chẳng có nghĩa lý gì sao?

Thái Phượng tiên tử cười đau khổ, nghẹn ngào:

- Đều đã qua rôi, hà tất phải nhắc nhiều làm gì cho loạn tâm ý? Huynh hãy về đi, Cửu Thiên Hư Vô giới đâu phải nơi có thể tuỳ tiện xông vào, huynh đi sẽ gặp nguy hiểm, muội không muốn huynh gặp nguy hiểm.

Nhìn thẳng vào mắt bà, lúc này Âu Dương Vân Thiên dường như nhìn thấu được trái tim bà, tiếc rằng có một số thứ không thể nhìn thấu.

*******

Hết chương 262.

Nếu muội không muốn ta đi tìm hắn, thế thì ta không đi nữa là được chứ gì. Nhưng sau này nếu gặp hắn ở Nhân gian, ta sẽ không dễ dàng gì tha cho hắn đâu. Thất giới đã loạn, muội hãy chú ý bảo trọng, huynh nói câu này hy vọng muội nhớ kỹ trong lòng.

Thở dài một tiếng, Âu Dương Vân Thiên cuối cùng vẫn không nhẫn tâm phản bội lại ý nguyện của bà, đã có ý nhượng bộ.

Cảm nhận được tâm ý của Vân Thiên, Thái Phượng tiên tử đau khổ nhìn hắn, dịu dàng nói:

- Có điều gì huynh nói đi, muội nhất định sẽ nhớ kỹ trong lòng.

Quan sát xung quanh, Âu Dương Vân Thiên cuối cùng nhìn xuống dòng sông Hoàng Hà đang cuồn cuộn chảy, bình tĩnh nói:

- Nếu như có một ngày Vân Chi pháp giới không còn, hãy đến tìm ta...

Thái Phượng tiên tử tâm thần chấn động, bà kinh hãi hỏi:

- Không thể nào, Vân Chi pháp giới không thể bị huỷ diệt! Huynh còn nghe được tin gì nữa, hãy mau nói cho muội biết.

Thở dài nhìn bà, Âu Dương Vân Thiên nói với giọng chắc chắn:

- Câu nói này muội phải nhớ rõ, khi ngày ấy đến chính là lúc Cửu Thiên Hư Vô giới đi vào con đường huỷ diệt. Nghe nói ngày hôm đó Khổng Tước công chúa Bách Linh của Thiên Chi đô có nói một câu "Lục viện hợp, thiên hạ ly" điều này là hoàn toàn có thật. Chính tà có rất nhiều điểm bất đồng, có nhiều chuyện mà chính đạo không thể biết nhiều như tà đạo, nói như vậy muội minh bạch rồi chứ?

Ngây ngốc đứng nhìn hắn ta, Thái Phượng tiên tử thì thào:

- Chẳng lẽ lúc đầu chúng ta làm như vậy đều là sai sao? Tại sao lại như vậy, không thể nào, không thể nào sai được!

Âu Dương Vân Thiên nói:

- Muội không cần nghĩ ngợi nhiều, cái gì đến sẽ đến. Muội hãy bảo trọng, ta đi trước đây. Hy vọng lần sau gặp lại trái tim của muội sẽ hướng về ta.

Nhìn theo thân ảnh đã đi xa, Thái Phượng tiên tử nhãn thần phức tạp, tự nhủ:

- Cái gì nên đến quả thật có muốn tránh cũng không thể tránh nổi, mối oán hận tình sầu dày vò mấy trăm năm nay của ba người chúng ta có lẽ cũng nên kết thúc rồi. Chỉ có điều kết thúc thế nào mới như các người mong muốn đây? Có lẽ sự việc là do ta gây ra cũng nên theo ta mà đi, đúng không?

Lời nói đầy nghi hoặc mơ hồ bay theo cùng làn gió, là đang hỏi gió, hay đang hỏi chính mình?

Lúc hoàng hôn, Thái Phượng tiên tử quay trở lại Nhã viên, vừa về đến cổng thì nghe nói Diệp Tâm Nghi đã trở về, Kim Cương Thánh Phật cùng Vân Hoa và Triển Ngọc cũng đang trên đường trở về.

Bước vào đại sảnh, Kiếm Vô Trần đang ngồi nói chuyện với Diệp Tâm Nghi, đồng thời Phong Lôi chân quân, Chiến Tâm tôn giả, Liễu Tinh Hồn, Pháp Quả đại sư, Hạo Vân cư sĩ, Thất Huyền chân nhân, Càn Nguyên chân nhân, Tàn Dương tử tám người đều có ở đó.

Mời Thái Phượng tiên tử ngồi xuống, Kiếm Vô Trần vui mừng thông báo:

- Lần này Diệp Tâm Nghi xuất mã đã không phụ sự mong đợi của mọi người, cô ấy đã thuận lợi mang Thông Linh điểu về đây, đó là một chuyện vô cùng đáng mừng. Vật này mặc dù không có tác dụng khi giao chiến, theo tương truyền thì nó rất thần kỳ, để nó không rơi vào tay bọn tà ma sẽ lại gây thêm phong ba, lần này Tâm Nghi thành công sẽ có tác dụng vô cùng to lớn.

Liễu Tinh Hồn cười nói:

- Lời minh chủ nói rất đúng, lần này Diệp minh chủ thuận lợi lấy được Thông Linh điểu đối với thiên hạ tu chân giới mà nói đúng là một việc lớn, vô hình chung đã đem lại cho liên minh thêm phần uy nghiêm. Đối với việc sau này đối phó với yêu ma quỷ quái, khí thế của chúng ta cũng có phần mạnh thêm.

Thấy Kiếm Vô Trần cười đắc ý, Liễu Tinh Hồn cũng nhếch mép cười một cách kỳ dị.

Hạo Vân cư sĩ nhìn thấy thần sắc đó của Liễu Tinh Hồn trong lòng hừ lạnh một tiếng, nét mặt bình thản nói:

- Việc này quả thật vô cùng đáng mừng và cũng sẽ có những rắc rối đến theo nó, chúng ta cũng cần phải cẩn thận đề phòng. Mặc dù nói liên minh người đông thế mạnh, nhưng giới tu chân trong thiên hạ người nhiều vô kể, có hay không những kẻ không sợ chết đến tranh đoạt điều này chẳng ai có thể nói trước được. Theo ý ta, chúng ta nên tăng cường đề phòng, tìm một sách lược vẹn toàn để tránh sau này trở tay không kịp.

Nghe Hạo Vân cư sĩ nói xong, mọi người đều gật đầu tỏ vẻ tán đồng.

Diệp Tâm Nghi thấy vậy, mở lời lên tiếng:

- Lời cư sĩ nói rất có lý, trên đường quay về ta cũng nhiều lần bị ngăn chặn. Mặc dù có thể thuận lợi trở về Nhã viên, nhưng ta tin rằng những kẻ đó sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu. Có lẽ chúng không dám đường hoàng tới cướp mà lại dùng những âm mưu thủ đoạn, muốn tránh cũng không dễ dàng gì. Ta đã phân phối các đệ tử tăng cường đề phòng, mọi người chỉ cần lưu tâm hơn, bất kể khi nào cũng phải chú ý tới những người những việc đáng ngờ, như thế có thể giảm bớt nhiều nguy hiểm.

Thấy mọi người gật đầu đồng ý, Kiếm Vô Trần nói:

- Trời cũng không còn sớm nữa, mọi người hãy dùng cơm đi, có chuyện gì thì lập tức thông báo cho chúng ta là được rồi.

Nói xong thì hắn đứng dậy nắm tay Diệp Tâm Nghi đi vào phía trong, mọi người thấy vậy nhìn nhau rồi cũng lần lượt đứng dậy rời đi.

Trở về phòng, Kiếm Vô Trần có vẻ cuống quýt ôm lấy Diệp Tâm Nghi:

- Tâm Nghi, lần này muội làm thật tốt, ta không biết làm thế nào để khen ngợi muội.

Hắn vừa nói vừa dùng mục quang nóng bỏng nhìn nàng, từ từ ghé sát lại khuôn mặt của Tâm Nghi.

Diệp Tâm Nghi đỏ mặt thẹn thùng nhìn hắn, cúi mặt:

- Giữa chúng ta mà huynh vẫn còn nói những lời này sao, chẳng khác gì là người ngoài. Chỉ cần huynh vui vẻ, có thể lãnh đạo lục viện chống lại bọn yêu ma quỷ quái, bảo vệ nhân gian thì tất cả những gì muội làm đều đáng cả.

Kiếm Vô Trần xúc động ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, cảm động nói:

- Nàng thật tốt, đời này ta nhất định sẽ đối xử thật tốt với nàng, không thể làm cho nàng thất vọng. Bây giờ chúng ta...

Giọng nói nhỏ dần, Kiếm Vô Trần nhìn dung nhan kiều mị của nàng mà không kìm chế được lòng mình, hắn nhẹ nhàng hôn nàng, một nụ hôn cuồng nhiệt nồng cháy và thả mình vào làn hương cơ thể nàng.

Diệp Nghi Tâm đỏ bừng mặt, miệng khẽ rên rỉ rồi nàng vô lực dựa vào lòng và đưa hai tay vuốt nhẹ ngực hắn.

Trong gian phòng yên tĩnh, Kiếm Vô Trần và Diệp Tâm Nghì chìm đắm trong cảm giác ngọt ngào. Một lúc sau Diệp Tâm Nghi mới đẩy hắn ra, vừa sửa sang lại y phục vừa nũng nịu mắng:

- Đồ xấu xa, chỉ biết làm mấy chuyện này.

Kiếm Vô Trần cười hì hì hai tiếng khô khốc, ánh mắt lướt nhìn bộ ngực hấp dẫn của nàng nói tránh đi:

- Là muội quá đẹp, ta chỉ là nhất thời không kiềm chế được lòng mình mà thôi. Được rồi, chúng ta hãy nghiên cứu qua Thông Linh điểu nào, xem xem có thể tìm ra chỗ kỳ diệu của nó không.

Diệp Tâm Nghi trừng mắt nhìn hắn, thấy mục quang của hắn nàng không kìm được, mặt ửng hồng mắng nhỏ vài câu rồi bỗng nói:

- Không vội, muội đột nhiên nhớ ra một chuyện muốn nói với huynh.

Kiếm Vô Trần kinh ngạc nhìn nàng, hỏi:

- Việc gì mà vẻ mặt muội nghiêm túc như vậy, có phải giới chân tu lại mới xuất hiện một tên nổi loạn, hay là...

Đi tới chiếc ghế ở bên cạnh ngồi xuống, Diệp Tâm Nghi lấy Thông Linh điểu từ trong ngực áo ra đặt xuống bàn, vẻ mặt lo lắng nói:

- Lần này đi tới Động Đình hồ muội đã gặp sư huynh Vô Tâm của huynh, lúc đó hắn đeo mặt lạ tu la, dễ dàng đánh trọng thương Thiên Túc đạo trưởng của Vô Vi phái, sau đó lại đột nhiên tấn công bọn muội. Ma thần Chích Thiên của Ma Huyễn giới nhận ra pháp quyết hắn thi triển chính là Ám Ảnh Lưu Quang. Theo như muội nhận thấy tu vi của hắn vô cùng cường mãnh, sợ rằng trước mắt chúng ta không có ai có thể so sánh với hắn, bao gồm cả huynh.

Kiếm Vô Trần sắc mặt biến đổi, trong đầu xuất hiện thân ảnh của Vô Tâm, nhãn thần cô ngạo lạnh lùng, biểu tình lặng lẽ, tất cả đều khắc sâu trong lòng hắn. Nghĩ tới những chuyện mà sau này hắn làm có thể sẽ gây xung đột với liên minh, đến lúc đó không biết sẽ giải quyết thế nào?

Hạ thấp giọng, Kiếm Vô Trần nói:

- Việc này ta biết, đợi khi nào có thời gian ta sẽ về Thiên Kiếm viện hỏi sư huynh, để tránh sau này làm nên những việc khiến ta phải khó xử.

Diệp Tâm Nghi có chút lo lắng nói:

- Muội nghĩ rằng cho dù huynh đi rồi thì hiệu quả cũng không cao, hơn nữa lúc đầu khi thảo phạt Lục Vân ở Dịch viên, Liễu Tinh Hồn đã ở trước mặt mọi người nói sư huynh Vô Tâm tu vi đã bị phế. Nếu như để cho Dịch viên biết được muội lo lại xảy ra một trận phong ba, vì vậy huynh nên cẩn thận.

Kiếm Vô Trần nói:

- Cám ơn muội quan tâm, ta sẽ cố gắng giải quyết tốt. Bây giờ chúng ta hãy nghiên cứu tiếp món đồ này.

Nói xong hắn cẩn thận xem xét Thông Linh điểu, từ từ trầm ngâm. Diệp Tâm Nghi im lặng thở dài, nàng cũng không nói thêm lời nào cùng hắn nghiên cứu sự thần diệu của Thông Linh điểu.

Buổi tối ánh trăng sáng vằng vặc, cả Nhã viên tĩnh lặng trong màn đêm.

Đột nhiên trong bóng đêm tĩnh mịch xuất hiện một hắc ảnh, tiếp theo là đạo thứ hai, thứ ba, rồi liên tiếp xuất hiện bảy đạo hắc ảnh phân bố khắp Nhã viên, nhóm người không hề nói gì cũng không đứng gần nhau, không biết có phải là cùng một hội hay không!

Trong làn gió đêm tất cả đều thật yên tĩnh không một tiếng động, bảy đạo hắc ảnh giống như u linh, vô thanh vô tức tĩnh lập giữa không trung.

Giờ tý sắp tới, một đệ tử Nhã viên từ đại môn đi ra quan sát bốn phía, tự nhủ thầm:

- Không có lấy một bóng ma nào thế mà vẫn phải tuần tra khắp nơi, ta thấy chắc là do mấy trận trước thất bại liên tục cho nên đã sợ mất mật rồi, thật là...

Lời nói ngừng lại, gã đó rùng mình, cả người bỗng nhiên đổ xuống. Một lát sau hắn ta lại đứng dậy, chỉ có điều song nhãn loé lên tia hắc sắc quang hoa rồi lập tức bước đi.

Phủi bụi cát trên người, gã đệ tử đó nhìn sáu hắc ảnh còn lại trên không trung không nói lời nào đi thẳng vào Nhã viên. Đi qua hành lang, gã hết rẽ trái rồi lại rẽ phải, rất nhanh đi đến một cái sân nhỏ kiến trúc nho nhã, ánh mắt dừng lại ở một căn phòng vẫn còn sáng ánh đèn.

Chân không chạm đất, gã bế trụ hô hấp ẩn giấu toàn bộ khí tức của mình, giống như u linh bay tới phía ngoài căn phòng và nhìn qua khe hở của cánh cửa sổ. Chỉ nhìn thấy Kiếm Vô Trần và Diệp Tâm Nghi đang ngồi bên cạnh chiếc bàn đang đánh giá quan sát Thông Linh điểu, rõ ràng là đang nghiên cứu vật này.

Quan sát cẩn thận một lát, nhân ảnh ở ngoài nhìn thấy hai người trong phòng không có ý định đi ngủ, bất giác nhãn châu đảo tròn, thân ảnh bay ra xa mấy trượng, tay phải khẽ vẫy về mấy gian phòng phía tây. Một ngọn lửa loé lên, đám lửa đột ngột bốc lên nhanh chóng lan ra xung quanh.

Gã làm xong việc, bàn tay phải cứng như một lưỡi dao chém xuống không trung phía xa, một tiếng nổ lớn vang lên lập tức đánh thức tất cả mọi người. Sau đó nhân ảnh bay trở lại bên ngoài cánh cửa phòng của Kiếm Vô Trần, cẩn thận quan sát tiếp những động tĩnh bên trong phòng.

Lúc ngọn lửa bùng lên, Kiếm Vô Trần và Diệp Tâm Nghi đã phát hiện ra điều dị thường, đến lúc nghe thấy tiếng nổ vang lên hai người đều thất kinh biết rằng có người đến sinh sự, cả hai đồng thời đứng dậy bước ra khỏi phòng chạy tới chỗ đang phát hoả. Sau khi vừa di chuyển, Diệp Tâm Nghi đột ngột quay lại cầm lấy Thông Linh điểu. Đúng lúc này một đạo nhân ảnh phá cửa xông vào chồm tới cướp lấy Thông Linh điểu, rõ ràng là đã có âm mưu từ trước.

Diệp Tâm Nghi thét lên một tiếng:

- Kẻ trộm to gan dám xông vào Nhã viên, tối nay ngươi phải bỏ mạng lại!

Một chưởng huy động, khí lưu cương mãnh dưới sự không chế của Diệp Tâm Nghi một hoá thành năm, năm lưỡi đao ánh sáng xanh chói lao về phía nhân ảnh. Đồng thời dải lụa màu vàng trên vai cũng tự động bay lên, nhanh chóng phân bố xung quang căn phòng hình thành một kết giới thần kỳ tách biệt hoàn toàn với bên ngoài.

Cười âm hiểm, gã đó không hề để tâm, toàn thân phát ra hắc sắc quang hoa dễ dàng gạt tung năm đạo phong nhận của Diệp Tâm Nghi, tay phải giơ ra trực tiếp chụp lấy Thông Linh điểu, dự định cướp được sẽ tiếp tục đấu với nàng. Nhưng khi nhìn thấy Thông Linh điểu sắp rơi vào tay hắn, vật màu đỏ huyết trên bàn đột nhiên nhạt dần, trong chớp mắt biến mất trong không trung.

Hết chương 263.

Gầm lên một tiếng, gã đó dừng lại nhìn Diệp Tâm Nghi, hét lớn:

- Vật đó ngươi dấu đi đâu rồi, mau giao ra đây?

Diệp Nghi Tâm thần tình lạnh lùng nhìn gã, bình tĩnh hỏi:

- Giờ phút này cái mà ngươi cần phải quan tâm không phải là Thông Linh điểu mà là tính mạng của ngươi. Cho dù bây giờ ta đưa nó cho ngươi liệu ngươi có còn sống mà ra khỏi đây, có phải vậy không? Bây giờ ngươi hãy mau khai ra lai lịch của ngươi, tại sao lại giết môn hạ của Nhã viên ta rồi chiếm đoạt thân xác hắn?

Gã đó lạnh lùng đáp:

- Mục đích thì ngươi cũng đã biết rồi, cần gì phải hỏi? Còn về lai lịch của ta, nếu như có bản lĩnh thì ngươi hãy đoán đi. Hiện tại đừng có lắm lời vô ích, chúng ta hãy đọ sức xem sao, xem chiêu!

Hai tay gã xoay chuyển trước ngực, giữa chưởng tâm xuất hiện một luồng hắc sắc quang hoa. Một quả cầu chân nguyên ma khí cường mãnh bay tới phía trước ngực Diệp Tâm Nghi.

Nhãn thần lạnh lẽo, Diệp Tâm Nghi nói:

- Là cao thủ Ma môn, không biết ngươi đến từ Nhân gian hay Ma vực?

Trong khi nói, tay phải của Diệp Tâm Nghi che đậy ấn Lan Hoa quyết, lòng bàn tay trái hướng ra ngoài phóng ra một luồng phích lịch thanh mang đón hắc sắc quang cầu bay tới.

Giữa không trung hai bên va vào nhau phát ra ánh sáng chói mắt cùng với một tiếng nổ lớn kinh thiên, vụ nổ lớn gây ra chấn động dữ dội khiến cho cả kết giới rung động.

Lùi lại hai bước, sắc mặt của Diệp Tâm Nghi có chút thay đổi, ánh mắt nàng lộ ra vẻ kinh ngạc, kêu lên:

- Ngươi rốt cuộc là ai, trong ma khí còn ẩn tàng cả yêu khí nữa?

Gã đó cười nham hiểm, hai lòng bàn tay quay vào nhau, lòng bàn tay trái một luồng hắc sắc ma khí, lòng bàn tay phải là một luồng yêu khí màu xám đang lượn vòng không ngừng lấp lánh, dưới sự khống chế của hắn hai luồng khí đó đang hoà nhập lại. Khi hai luồng khí hoàn toàn hoà nhập vào nhau, gã cười nói:

- Tiếp được chiêu này, ta sẽ nói cho ngươi biết.

Nhìn ám hắc sắc quang cầu đang bay tới, sắc mặt Diệp Tâm Nghi có vẻ trầm trọng, nàng biết rằng thứ này tuy không lớn nhưng nó có một sức mạnh phá hoại khủng khiếp. Toàn thân quang hoa lóe sáng, Diệp Tâm Nghi toàn thân thần thánh chi khí bạo phát mạnh mẽ, xung quanh nàng hình thành nên vô số những tia ngũ thái quang hoa rực rỡ. Bàn tay nàng đưa ra, hàng ngàn tia sáng nhỏ giống như những sợi tơ phóng đến đón lấy quả cầu ánh sáng đang lao tới, không ngừng chuyển động vòng tròn xung quanh nó, nhanh chóng bao phủ toàn bộ bề mặt bằng một thứ ánh sáng xanh nhạt, ngăn cản sự tấn công của nó.

Trong phòng, Diệp Tâm Nghi đứng cách người kia khoảng một trượng, giữa hai người luồng sáng vẫn đang chuyển động qua lại theo sự điều khiển của hai bên, lúc thì thứ ánh sáng đen kia tăng lên, lúc thì ánh sáng xanh lại xuất hiện, hai bên không bên nào chịu nhường bên nào. Trong khi giằng co vẻ mặt của hai người đều vô cùng nghiêm túc, hiển nhiên là kỳ phùng địch thủ khó phân cao thấp.

Cảm giác cùng với thời gian dần trôi qua, gã đó biết rằng càng lâu thì mình càng bất lợi. Vì vậy gã hét lớn một tiếng, thân thể tiến lên một bước, khí thế mạnh mẽ hung hãn phát ra chấn mạnh làm Diệp Tâm Nghi sắc mặt trắng nhợt.

Khẽ nghiến răng, trong mắt Diệp Tâm Nghi thần quang đại thịnh, khí tức toàn thân điên cuồng tăng lên. Hai tay nàng dùng toàn bộ sức lực tấn công, sự va đập cực mạnh tại điểm không xoay chuyển hai nguồn sức mạnh tụ lại và phát ra tiếng nổ long trời, phá huỷ toàn bộ những gì ở trong phòng, kể cả kết giới mà Diệp Tâm Nghi tạo nên cũng vỡ tan.

Diệp Tâm Nghi rùng mình nhanh chóng chạy ra sân, ánh mắt cảnh giác nhìn kẻ địch, còn gã kia rõ ràng cũng không hề dễ chịu chút nào. Thân thể mà hắn chiếm cứ cũng nhanh chóng vỡ vụn, nhanh chóng lộ ra một thân ảnh màu đen nhìn không rõ diện mạo.

Xung quanh không ít người, tại nơi mà hai người vừa giao chiến các cao thủ trong Nhã viên đã dập lửa. Còn Liễu Tinh Hồn, Pháp Giới đại sư, Hạo Vân cư sỹ, Thất Huyền chân nhân, Càn Nguyên chân nhân, Tàn Dương Tử đang đi tìm bốn phía, lúc này đang giao chiến cùng kịch liệt cùng với sáu đạo hắc ảnh ở bên ngoài. Chỉ còn lại Kiếm Vô Trần, Phong Lôi chân quân, Chiến Tâm tôn giả, Thái Phượng tiên tử, Ngọc Vô Song và những người khác khoảng mười người đang đứng thủ ở một bên lạnh lùng nhìn những đạo hắc ảnh.

Nhìn Kiếm Vô Trần đang đến gần, Diệp Tâm Nghi quan tâm nói:

- Chàng cẩn thận một chút, những kẻ này biết cả yêu ma lưỡng tông pháp quyết, thập phần cổ quái, không biết từ đâu đến.

Kiếm Vô Trần có vẻ hơi kinh hãi, sau đó lại hắn đạm nhiên nói:

- Muội yên tâm, hôm nay hắn có mọc cánh cũng không thể bay ra khỏi Nhã viên, muội hãy đi nghỉ ngơi đi, ta đến thu thập chúng.

Cảnh giác nhìn xung quanh, hắc ảnh cười nhưng vẻ mặt hắn lại như không cười:

- Người ta nói minh chủ của Lục Viện liên minh cuồng vọng tự đại, hôm nay tận mắt thấy quả là danh bất hư truyền, chẳng trách mà đến kẻ kém cỏi nhất Yêu vực Hắc Sát Hổ Vương cũng không thể đánh nổi, lại còn liên tục bại trận, thật là khiến cho người trong thiên hạ phải mất mặt.

Mặt tối sầm lại, Kiếm Vô Trần ghét nhất là bị người khác nói ra những kém cỏi của bản thân, lúc này hắn liền đại nộ, gầm lên:

- Câm mồm, ngươi là cái gì mà dám ở đây nói ngông cuồng hỗn xược, đợi ta bắt được ngươi rồi từ từ trừng trị ngươi. Xem chiêu!

Thiên Linh thần kiếm lao vụt ra, âm thanh êm dịu của kiếm cùng với luồng thanh y chi khí đẹp đẽ bao phủ khắp bốn phía, trên không trung một đạo long hồn kiếm ảnh hiện ra mạnh mẽ lao về phía ngực của hắc ảnh.

Cười thờ ơ, một chưởng từ tay phải của hắc ảnh xuất ra, một luồng ma khí kinh thiên dữ dội tụ thành một nắm đấm dễ dàng phá tan đòn tấn công của Kiếm Vô Trần, miệng gã còn cười:

- Kẻ không biết xấu hổ đã phẫn nộ rồi, ngươi là minh chủ của lục viện, không những không dám đối diện với sự thật mà còn muốn giết người diệt khẩu, ngươi cho rằng bây giờ trong chân tu giới mọi người không biết ngươi là kẻ thế nào sao? Trận chiến ở Dịch viên, ngươi từng là đệ tử kiệt xuất nhất của Thiên Kiếm viện đã bị mọi người sỉ nhục. Hôm nay đừng nói đến yêu ma quỷ quái coi thường ngươi, chính đạo trong thiên hạ có bao nhiêu người coi trọng ngươi đây, người ở trong Nhã viên có mấy người phục ngươi chứ? Haha.. không chịu nổi nữa rồi hả, nếu như không chịu nổi thì đừng có tranh giành chức minh chủ này, không phải ngươi tự chuốc lấy hay sao, còn trách ai được?

Lời nói vô cùng sắc bén, dường như có ý muốn kích nộ Kiếm Vô Trần khiến cho những người xung quanh đều biến sắc mặt, mọi người đều không dám nói gì trong lúc này.

Kiếm Vô Trần gầm lêm phẫn nộ, đồng thời trong bóng đêm ngũ thái quang hoa đại thịnh, Thiên Linh thần kiếm cùng với sức mạnh chấn động đất trời, chiêu xuất ra như muốn chém nát bầu trời, những luồng khí ở xung quanh bao vây lấy thân thể hắc ảnh phát ra một kích đầy cuồng nộ.

Cảm nhận được sức mạnh kinh khủng của chiêu này, hắc ảnh một biến thành hai, lại hai biến thành bốn, bốn biến thành tám, tám biến thành hàng nghìn hàng vạn. Gã sử dụng thuật mê hoặc, khắp sân đều là bóng ảnh khiến mọi người không thể nào nhìn rõ được gã ở chính xác chỗ nào.

Bóng đen tránh né rồi tiếp tục chế nhạo:

- Kiếm khí thật lợi hại, kiếm quyết thật ghê gớm, quả không hổ là tuyệt học trấn sơn của Thiên Kiếm viện. Nhưng đáng tiếc đã bại trong tay một kẻ vô danh trong Dịch viên, thật là không thể ngờ được. Ai, mạnh thêm nữa đi, đúng rồi thêm chút lực nữa, đợi lát nữa cả Nhã viên sẽ bị ngươi san bằng thành bình địa, tới lúc đó minh chủ thật là uy phong.

Những lời chế nhạo bay lảng vảng trong không trung, vài người trong Dich viên nghe xong đều cười thầm, còn những người khác thì nét mặt lo lắng chỉ sợ Kiếm Vô Trần thực sự phẫn nộ sẽ san bằng nơi này. Lúc này Kiếm Vô Trần cũng phẫn nộ vô cùng, bất quá phẫn nộ thì phẫn nộ, hắn tu vi tinh thâm cũng nghe ra được hắc ảnh kia cố ý kích nộ hắn, vì vậy hắn cố kiềm chế những phẫn nộ trong lòng mà gia tăng công kích.

Trong tiểu viện kiếm ảnh như rồng, quang ảnh như con thoi, kiếm khí tạo ra vô số những cơn lốc đang xen kẽ vào nhau sinh ra những va đập mạnh mẽ không ngừng phát ra những tiếng nổ. Nhưng hắc ảnh uyển chuyển như u linh, thân pháp né tránh vô cùng thần diệu, tốc độ di động cũng nhanh hiếm thấy, khiến cho Kiếm Vô Trần đã gần mười chiêu mà vẫn không tấn công được gã.

Thân thể ngừng lại, ngọn lửa phẫn nộ trong mắt Kiếm Vô Trần bùng lên, ánh mắt sắc bén nhìn vào hắc ảnh, hắn nói khô khốc:

- Thấy ngươi võ công cũng thuộc loại nhân gian hiếm gặp, tại sao lại không dám lộ ra chân diện trước mặt người khác, chẳng lẽ ngươi lại là giống nghiệt chủng tư sinh của kẻ nào đó sao?

Lúc này, toàn bộ những phẫn nộ trong người Kiếm Vô Trần đều biến thành một lời nguyền rủa đâm thẳng vào tim của bóng đen.

Trong bóng đêm, hai mắt bóng đen bùng lên ngọn lửa phát ra ánh sáng lạnh lẽo, gã giận dữ nhìn Kiếm Vô Trần nói:

- Khích ta? Cũng là một cách không tồi. Chỉ có điều mặc dù trong lòng ta tức giận, nhưng đầu óc ta vẫn còn sáng suốt lắm. Hôm nay ta sẽ không nói cho ngươi biết, ngươi làm gì được ta. Sau này nó sẽ trở thành một bóng đen vĩnh viễn lưu lại trong tâm ngươi, ngươi có đuổi cũng không đi, giống như một cơn ác mộng.

Kiếm Vô Trần cười lạnh lùng:

- Ngươi vẫn còn kém lắm, mà hôm nay ngươi cũng không còn cơ hội sống thêm nữa. Ta hỏi lại lần cuối cùng, nói hay không nói, nếu như không nói, tối nay ngươi sẽ không còn cơ hội để nói nữa, bởi vì dưới Hyết Hà đồ thì không kẻ nào có thể sống sót.

Hắc ảnh nghe xong, ánh mắt sắc lạnh:

- Nói khoác lác như vậy không sợ mỏi mồm à, không biết mấy ngày trước ngươi sử dụng Huyết Hà đồ có thể giữ được cao thủ thần bí Bắc Phong hay không? Sao không nói gì thế, có phải đã làm cho ngươi không còn mặt mũi nào rồi? Muốn giết ta, ngươi tốt nhất hãy thử thêm lần nữa đi rồi khoác lác, ngoài ra sáu môn hạ bên ngoài hình như tình hình cũng không được tốt đâu, ngươi cứ mải mê ở đây đối phó với ta đợi lát nữa thì ra mà nhặt xác sáu người bọn chúng về.

Hắn nói xong, Kiếm Vô Trần khẽ rùng mình, phân tích tình hình bên ngoài quả nhiên bất diệu. Quay đầu lại nhìn Diệp Tâm Nghi, Kiếm Vô Trần đang định nói thì nghe thấy Chiến Tâm tôn giả thét lên:

- Muốn chạy, quay lại!

Kiếm phát ra những tiếng sấm đáng sợ, khắp bầu trời kiếm khí như mưa bao phủ dày đặc rơi đầy khắp ngóc ngách, quả thực không hổ là cao thủ của Thần Châu đệ nhất môn phái, quả có điểm khác đặc biệt.

Trên không trung hắc ảnh huyễn hóa thành vô số, thanh âm của gã đó vang lên từ bốn phía:

- Ta sẽ tự nhiên quay trở lại, nhưng tối nay các ngươi hãy từ từ mà chờ đợi đi, xem lần sau gặp lại có nhận ra ta không. Ha ha ...

Tiếng cười xa dần, hắc ảnh thần bí này cuối cùng thì cũng vẫn thoát dưới kiếm của Chiến Tâm tôn giả. Mọi người sững sờ, khi định thần lại đều chạy ra ngoài đuổi theo.

Chiến Tâm tôn giả cau mày lại ngăn Kiếm Vô Trần và Diệp Tâm Nghi đang định đuổi theo lại nói:

- Đừng vội, tên này vô cùng quỷ dị, nếu như ta đoán không nhầm thì hắn ta nhất định đến từ Nhân gian, hơn nữa là đến từ vùng đất cực bắc. Hắn đồng thời tinh thông yêu ma lưỡng tông pháp quyết, điều này chứng minh rằng hắn không phải cao thủ vực chi tam giới, bởi vì đối với những cao thủ này mà nói pháp quyết của vực chi tam giới là không thể dung hoà được, chỉ có con người mới có thể đồng thời luyện những loại pháp quyết hoàn toàn không giống nhau này.

Kiếm Vô Trần hỏi:

- Tôn giả đã biết được những điều này vậy có thể đoán được bọn chúng đến từ môn phái nào không?

Chiến Tâm tôn giả sắc mặt trầm tư, có chút không dám khẳng định nói:

- Điều này thì ta không đoán ra, những môn phái chân tu ở vùng đất Thần Châu này có vô số không thể đếm hết, trong đó môn phái Trung thổ là thịnh nhất, cực bắc môn phái là ít nhất, nam hoang là thần bí nhất, tây phương là quỷ đị nhất, đông phương là thần kỳ nhất. Theo như suy đoán của ta, hắn có thể đến từ Thiên Tà tông một trong tam đại phái ở cực bắc, pháp quyết sở luyện là Thiên Huyễn Tà Vân. Pháp quyết này có tác dụng mô phỏng lại các loại võ công khác, người không biết thì không thể phân biệt được.

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #fiction