Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

63. Thầy trò

Khi nghe thấy hai từ "Không cần", Kim Chung Cha hít sâu một hơi, định hỏi Kim Taehyung: "Vậy cháu muốn như thế nào?"

Nào ngờ bà còn chưa kịp hít xong, đã bị câu "Cháu không nỡ" của Kim Taehyung chặn họng, suýt nữa tắc thở.

Một lúc lâu sau, Kim Chung Cha mới thở hắt ra, nhưng cơn tức cứ xông lên đầu : "Cháu tỏ ra buồn rầu trước mặt cô làm gì? Có giỏi thì thể hiện trước mặt người yêu cũ của cháu ấy! Có giỏi thì xóa từ 'cũ' trong người yêu cũ đi!"

"Cô nghĩ cách cho cháu rồi đấy, cháu thích dùng thì dùng, còn cô ghét nhất mấy trò thiếu đạo đức, sợ nửa đêm ngủ mơ không yên giấc. Vừa hay bây giờ cô có thể về ngủ với chú cháu một giấc ngon lành, còn cháu cứ về nhà một mình đi!"

Nói xong, Kim Chung Cha cúp máy.

Kim Taehyung nghe tiếng tút tút báo bận trong điện thoại, ấm ức nghĩ, anh đã nói gì? Anh đã làm gì? Sao lại bị ăn mắng? Bị ăn mắng đã đành, không hiểu sao còn bị ăn GATO của cô chú?

Lại nghĩ đến việc chàng trai ấy từ chối kịch bản của cô mình, anh lại thấy khó chịu.

Thật ra cô anh không nói, anh cũng biết cậu trai này có lẽ vì anh, sở dĩ anh nói cậu có dự định khác, một phần là để vớt vát lại thể diện cho mình, một phần cũng muốn nói đỡ cho cậu trước mặt cô mình.

Cách mà cô anh nói thật ra chẳng có ý nghĩa gì.

Anh giới thiệu phim cho cậu, anh tự nguyện, cậu không chấp nhận, anh cũng không có tư cách trách móc cậu.

Rõ ràng chuyện này anh cam tâm tình nguyện, việc gì phải ép người ta làm chuyện mình không muốn.

Đúng là vô vị.

Thích thì kiên nhẫn chờ đợi, không thích thì tội gì phải làm mấy việc lòng vòng quanh co này.

Làm theo cách cô anh mách, hai người cứ hành xác nhau, đến cuối cùng cậu ấy không vui, người đau lòng vẫn chỉ là anh.

Đầu anh bị lừa đá rồi nên mới nghĩ không thông, bản thân cũng không dứt ra được.

Cảm giác ngột ngạt trong lòng Kim Taehyung cũng vì thế mà vơi đi.

Anh định nhấn chân ga, chợt nhớ đến gói hàng trên ghế phụ, tâm trạng lập tức vui vẻ hơn.

Cậu trai này gửi ảnh có chữ kí cho anh.

Kim Taehyung không kịp chờ về nhà bóc, liền cầm chìa khóa xe, nhanh chóng rạch mở gói hàng.

Một chiếc hộp hình vuông màu hồng rất to khiến tầm mắt anh choáng ngợp.

Ôi chao, cậu trai này vẫn cẩn thận như thế, chỉ là bức ảnh có chữ kí mà cũng gói đáng yêu thế này.

Kim Taehyung cong khóe môi, mở chiếc hộp ra, song sau khi nhìn thấy bên trong là tranh vẽ nữ thần Aphrodite (*), thậm chí còn hơi... hở, gương mặt anh lập tức tái mét.

(*) Ở một vài chương trước hi chuyến bay bị hoãn Jeon JungKook đã đi dạo quanh sân bay và dừng lại trước một cửa hàng bán đồ vẽ tranh, cậu đã mua một số dụng cụ cần thiết rồi ngồi vẽ tranh trước cửa hàng.

Nghĩ đến "ăn bánh sandwich khum ăn rìa bánh" từng chiến đấu cực máu trên mạng vì mình nên cậu quyết định vẽ một bức tranh tặng cho "chị ấy".

...

Jeon JungKook về nhà, thay một bộ quần áo mặc ở nhà thoải mái, rồi mở máy tính bắt đầu tìm kiếm những tài liệu liên quan đến cách chữa bệnh +AI.

Thông tin trên mạng rất nhiều, Jeon JungKook xem một mạch hết ba tiếng, cho đến khi màn đêm buông xuống, cậu mới xoa cái cổ ê ẩm vì ngồi trước màn hình quá lâu, rồi gấp máy tính lại.

... Xin lỗi, cậu xem lâu như thế nhưng vẫn không hiểu gì, những tài liệu đó, chữ nào cậu cũng biết, nhưng khi ráp chúng lại với nhau thì không khác gì sách trời, ngay cả dấu má cậu cũng thấy lạ lẫm.

Jeon JungKook uống một cốc nước, ăn ít đồ ăn ít calo xem như xong bữa tối, sau đó lại bắt đầu đọc kịch bản.

Có thể nhận ra kịch bản này rất kì công, cốt truyện dễ hiểu, nhưng do không hiểu được nhiều, nên Jeon JungKook không thể nào cảm nhận được sự sâu sắc của kịch bản.

Dù kĩ thuật diễn xuất của cậu tốt hơn nữa, nhưng nếu không thể nhập vai, vậy cũng không thể diễn được linh hồn của nhân vật, đi casting cũng bị đánh rớt mà thôi.

Jeon JungKook bỏ ra hai tiếng đọc kịch bản cũng không thu được kết quả gì, sau đó cậu rót một ly rượu vang, ngồi trên ban công, nhìn chằm chằm ánh đèn rực rỡ ngoài cửa sổ, trong lòng chợt dâng lên nỗi buồn.

Uống được nửa tiếng, Jeon JungKook cầm điện thoại lên, mở đoạn video phỏng vấn Kim Taehyung mà Park Jimin gửi.

"Chỉ khi toàn dân khỏe mạnh, thì nhà nhà mới ấm no... Tôi muốn dốc hết sức mạnh vì sức khỏe Hàn Quốc."

Cậu xem đi xem lại đoạn video đó rất nhiều lần, cho đến khi uống hết ly rượu cậu mới tắt video đi, nhìn tin nhắn Park Jimin gửi cho mình hôm ấy.

"Hồi xưa chúng mình hỏi anh ấy, ước mơ của anh ấy là gì, anh ấy nói ước mơ là Hàn Quốc khỏe mạnh... anh ấy vẫn đi trên con đường ấy, chưa từng bỏ cuộc."

Bảy năm, họ mất bảy năm để đi tới ngày hôm nay... Suốt bảy năm ấy, những chuyện họ làm đều có ý nghĩa, còn cậu thì sao?

Jeon JungKook lại rót thêm một ly rượu nữa, rót được nửa ly, cậu lại mở video phỏng vấn Kim Taehyung lên.

"... Tôi muốn dốc hết sức mạnh vì sức khỏe Hàn Quốc..."

Jeon JungKook đặt ly rượu xuống, cầm điện thoại lên mở danh bạ ra. Nhưng trong những người cậu quen, chỉ có Kim Taehyung là chuyên gia trong lĩnh vực chữa bệnh +AI này.

Tuy khoảng thời gian trước cậu đã gửi cho anh tin nhắn: "Chuyện sau này không phiền anh nhọc lòng", tuy tối hôm qua cậu vừa nói với anh: "Tôi không muốn gặp lại anh lần nữa chỉ để trả áo khoác", tuy thể diện rất quan trọng... Nhưng, người có thể giúp được cậu quả thật chỉ có anh.

Jeon JungKook phân vân giữa thể diện và "Sinh mệnh" trong giây lát, cuối cùng vẫn lựa chọn làm Jeon đại thiếu gia biết tùy cơ ứng biến.

Lỡ Kim Taehyung không đồng ý thì cậu làm thế nào đây?

Cậu chưa hỏi, sao biết Kim Taehyung không đồng ý?

Jeon đại thiếu gia biết tùy cơ ứng biến đấu tranh với màn hình điện thoại ba giây, sau đó gõ ba chữ "Kim Khốn Nạn", ấn nút gọi.

"Tút..."

"Tút..."

"Tút..."

Điện thoại kêu mấy tiếng đều không có ai nghe máy.

Thời gian dần trôi, Jeon đại thiếu gia biết tùy cơ ứng biến bắt đầu cảm thấy nhụt chí.

Trong lúc cậu đang nghĩ, hay là giả vờ vô tình gọi nhầm số, cúp máy là xong, thì người ở đầu bên kia nghe máy.

Giọng nói trong trẻo của Kim Taehyung vọng qua ống nghe, vào đến tai Jeon JungKook: "Gọi nhầm số đúng không?"

Sao tên khốn này biết cậu định lấy cớ này?

Ha ha, anh đoán đúng rồi đấy, nhưng cậu sẽ không cho anh đoán đúng.

Jeon JungKook nghĩ vậy, liền buột miệng nói:

"Không."

Không biết Kim Taehyung bất ngờ hay đang bận chuyện khác, mãi lúc sau anh mới cất tiếng: "Có chuyện gì à?"

Không chờ Jeon JungKook trả lời, anh bổ sung thêm: "Ban nãy đang tắm, không nghe thấy chuông điện thoại."

Cậu đâu có hỏi anh tại sao mãi mới nhận điện thoại...

Jeon JungKook đáp "ờ", không nói gì tiếp.

Kim Taehyung chờ một lúc mới nói: "Nói đi, có chuyện gì?"

Jeon JungKook chưa nghĩ xong cách nên xin Kim Taehyung giúp đỡ thế nào, bị anh giục như thế, cậu càng cuống hơn, làm đầu óc cũng trở nên chậm chạp. Cậu há miệng, mấp máy môi, cuối cùng bực dọc thốt ra một câu: "Chắc là... mặt tôi gợi đòn?"

Kim Taehyung: "... Nói tiếng người."

Jeon JungKook rất muốn "vặn" lại một câu, tôi đang nói tiếng người đây còn gì. Song nghĩ lại, qua sông phải lụy đò, cậu bèn hít sâu một hơi, "Cảm thấy bầu không khí hơi lúng túng, nên tôi nói đùa để làm dịu bầu không khí thôi."

Kim Taehyung: "Làm dịu xong chưa?"

Giọng nói của Jeon JungKook không chắc chắn lắm: "Coi như xong rồi nhỉ?"

Kim Taehyung: "... Vậy em tiếp tục làm dịu thêm một lát nữa nhé."

Jeon JungKook: Không cần."

Jeon JungKook vuốt mũi, cố gắng giữ cho giọng nói của mình thật kiêu ngạo: "Tôi... chỉ muốn tạo một mối quan hệ với anh."

"..."

Đầu bên kia điện thoại, Kim Taehyung đang lau tóc chợt khựng lại. Anh im lặng mấy giây, rồi bình tĩnh trả lời cậu: "Ở đâu?"

Jeon JungKook hoàn toàn không cảm thấy cuộc đối thoại này có vấn đề gì, còn mừng rỡ, cảm thấy lời xin xỏ của mình đã có hi vọng, bèn bạo gan bắt đầu vào chuyện chính: "Ở nhà anh?"

Kim Taehyung: "..."

Jeon JungKook không thấy Kim Taehyung trả lời, nghĩ rằng anh không tiện, liền hằng giọng, sau đó nói bằng giọng bàn bạc: "Nếu ở nhà anh hơi khó, hay là... đến nhà tôi?"

"..." Kim Taehyung đang uống nước suýt nữa bị sặc, anh lặng lẽ nuốt nước xuống, buột miệng hỏi: "Tại sao không ở khách sạn?"

"Khách sạn?" Jeon JungKook thầm nghĩ, chỉ cần anh ta chịu giúp mình, cậu cũng không bận tâm để anh ta chọn địa điểm, "Cũng không phải không được."

Kim Taehyung: "..."

Jeon JungKook: "Nhưng tôi thấy mối quan hệ của chúng ta phải gặp nhau thường xuyên, lần nào cũng đến khách sạn thì lãng phí quá."

Kim Taehyung: "..."

Jeon JungKook: "Nên tôi đề nghị, nếu ở nhà anh không tiện, thì đến nhà tôi. Tuy nhà tôi không rộng bằng nhà anh, nhưng vẫn chứa được anh."

Kim Taehyung: "..."

Jeon JungKook thấy Kim Taehyung từ nãy đến giờ không nói gì, tưởng rằng anh không còn ý kiến: "Nếu anh không còn vấn đề gì, vậy chúng ta bàn bạc về giá cả nhé?"

Kim Taehyung: " Xin lỗi, tôi không bán thân."

Jeon JungKook thốt lên một tiếng "Hả?", trong đầu từ từ hiện lên một dấu hỏi chấm.

Ba giây sau, Jeon JungKook thầm mắng, tên chó này lại bắt đầu giở tính chó rồi, ai cần anh ta bán thân, ai báu bở cái thân của anh ta!

Jeon JungKook lặng lẽ cười mấy tiếng "ha ha" lấy lệ với cái điện thoại, sau đó nén giận tiếp tục dịu dàng trả lời: "Yên tâm, tôi không cần anh bán thân, tôi chỉ cần anh bán nghệ."

Kim Taehyung "ồ" lên: "Vậy e rằng phải làm em thất vọng rồi, tôi chỉ có da thịt, không có nghệ." Chỉ có da thịt, không có nghệ...

Cũng có nghĩa là, thứ tôi bán được chỉ có tấm thân này, không có tài nghệ gì.

"?" Jeon JungKook tức điên người, anh ta cố tình chơi cậu đúng không? Cậu thầm mắng Kim Taehyung một trận, mới mỉm cười đáp lại bằng giọng ngọt ngào: "Anh trai à, chúng ta có thể nói chuyện tử tế được không?"

Kim Taehyung bật cười: "Câu này đáng lẽ anh trai phải hỏi em đấy."

Sao lại nói đáng lẽ phải hỏi cậu? Cậu vẫn luôn nói chuyện tử tế mà?!

Lần này Jeon JungKook nổi điên thật sự, đúng là cậu rơi mất não rồi, mới đi gọi điện nhờ tên chó chết này giúp đỡ.

Jeon JungKook mím môi, cảm thấy tên khốn này không làm ăn gì được, đang định trở mặt vô tình... thì Kim Taehyung ở đầu bên kia lại hỏi tiếp: "Em đang chơi trò nói thật hay mạo hiểm với người khác à?"

Nói thật hay mạo hiểm cái vẹo gì, tên khốn này hình như không cùng tần sóng với cậu thì phải?

Jeon JungKook chớp mắt, nghiêng đầu, nhớ lại cuộc điện thoại vừa nãy, không phát hiện ra chỗ nào lạ cả, đành phải nghĩ lại lần nữa... sau đó cậu giật mình nhận ra, vì nhờ tên khốn ấy giúp đỡ mà cậu quá căng thẳng, lúc nói chuyện đã quên mất hai từ, ngay cả cậu cũng không để ý...

Cậu muốn nói là: Tôi muốn tạo một mối quan hệ thầy trò với anh.

Chết tiệt, thế mà cậu lại nói thành: Tôi muốn tạo một mối quan hệ với anh.

Tạo một mối quan hệ... Ở đâu? Đến nhà anh? Ở nhà tôi? Bàn bạc đến giá cả?

Jeon JungKook há hốc mồm, cho đến khi đủ lọt một quả trứng gà, cậu mới hoảng hốt lấy điện thoại trên tai xuống, cúp máy.

Chuyện, chuyện, chuyện này quá mất mặt rồi!!!

Cậu, cậu, cậu không muốn sống nữa!!!

Jeon JungKook đi lòng vòng quanh phòng khách ba vòng như tên điên mà vẫn không thể nào bình tĩnh nổi.

Nhưng Kim Taehyung vẫn chưa chịu tha cho cậu, anh liên tiếp gửi cho cậu mấy tin nhắn.

Jeon JungKook ấn mở, phát hiện ra là đoạn ghi âm cuộc trò chuyện ban nãy giữa cậu và anh.

Cậu càng điên hơn, cứ nghĩ đến chuyện trong tay Kim Taehyung có đoạn ghi âm vừa xấu hổ vừa mất mặt ấy, cậu chỉ muốn đập đầu vào đậu phụ chết luôn cho rồi.

Tim gan phèo phổi của cậu lộn tùng phèo hai mươi phút, cuối cùng cậu vẫn cầm điện thoại lên, gửi một tin nhắn KaKao cho Kim Taehyung.

Jeon JungKook: "Chúng ta bàn bạc một chuyện được không?"

Kim Taehyung dường như biết tỏng cậu sẽ gửi tin nhắn cho anh: "?"

Jeon JungKook vừa nghĩ "mình thật sự quá hèn", vừa gõ chữ.

Jeon JungKook: "Anh... có thể mất trí nhớ được không?"

Jeon JungKook: "Không cần quên nhiều, chỉ cần quên những chuyện xảy ra trong một tiếng gần đây là được."

Kim Khốn Nạn: "..."

Kim Khốn Nạn: "Em nhận điện thoại đi tôi sẽ mất trí nhớ."

Jeon JungKook vừa đọc xong tin nhắn, thì trên màn hình của cậu hiện lên cuộc gọi của Kim Taehyung.

Jeon JungKook cảm - thấy - mình - quá - mất - mặt - quá - hèn - hạ nhìn số gọi đến mà lưỡng lự, cuối cùng vẫn nghe máy với vẻ không quá cam tâm.

Cậu không nói gì, Kim Taehyung ở đầu bên kia cũng không nói gì.

Cách một chiếc điện thoại, hai người đều im lặng gần mười giây, sau đó Kim Taehyung mở miệng: "Nói đi."

Jeon JungKook giả vờ không nghe rõ: "Hả?"

Kim Taehyung: "Có chuyện gì cần tôi giúp đỡ, em cứ nói thẳng."
Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, không nghe ra bất kì cảm xúc nào. Song nghe anh nói vậy, Jeon JungKook sửng sốt.

Sao anh biết cậu có chuyện nhờ anh giúp đỡ?

Kim Taehyung: "Jeon Geun?"

Jeon JungKook hoàn hồn, cậu đáp lại một tiếng "ừ" trước, rồi mới kể lại đơn giản: "Là thế này, tôi muốn tìm hiểu những nội dung liên quan đến lĩnh vực chữa bệnh +AI... Tôi ưng một bộ phim nói về đề tài này, ưng thật ra lại không hiểu, nên tôi muốn học bổ túc, sau này đi casting có thể tạo ấn tượng tốt với đạo diễn và biên kịch..."

Càng nói, Jeon JungKook càng mềm mỏng hơn: "Với cả ban nãy tôi nói nhầm, bị thiếu mất hai từ, ý tôi là tôi muốn tạo mối quan hệ thầy trò."

Jeon JungKook nói chuyện ngập ngừng, Kim Taehyung từ đầu đến cuối không ngắt lời cậu, cho đến khi cậu nói xong, Kim Taehyung mới hỏi: "Em ưng bộ phim đó từ khi nào vậy?"

Jeon JungKook không hiểu sao Kim Taehyung lại hỏi thế, nhưng nghĩ mình đang nhờ vả người ta, nên thật thà trả lời: "... Thì là chiều hôm nay."

Hóa ra cậu trai này từ chối kịch bản của cô anh không phải vì anh, mà vì cậu muốn tham gia một bộ phim hay hơn...

Kim Taehyung uể oải tựa người vào sô pha, bật cười thành tiếng.

Anh đã nói mà, là kịch bản của cô anh quá tệ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: