
"Gu tao"
Đến sáng hôm sau lúc Thôi Phạm Khuê tỉnh dậy đã không thấy bóng dáng Tam Mao đâu rồi, thấy cũng kỳ lạ nhưng chung quy cũng không phải mèo của cậu nên cũng không bận tâm lắm, thỉnh thoảng cho nó ké vài miếng ăn cũng không tốn bao nhiêu cả.
Mãi đến trưa Thôi Phạm Khuê mới trông thấy nhóm của Thôi Tú Bân, họ tụ tập ở bàn ăn gần cửa sổ bên góc, vô số nam nữ sinh đi qua đều làm như vô tình mà liếc mắt nhìn họ một cái. Quả đúng là cảnh đẹp, bốn người mỗi người một vẻ, trong đó có hai người cậu chưa biết tên, cậu trai tóc nâu hơi xoăn nhẹ, và cậu trai để tóc mullet đen tuyền. Không biết trong 3 người kia, ai là chủ của Tam Mao nhỉ? Thôi Phạm Khuê chỉ đứng từ xa nhìn và đảm bảo vết thương trên tay của Thôi Tú Bân không có vấn đề gì nữa thì mới yên tâm rời đi.
Cứ ngỡ ngày hôm nay sẽ bình yên trôi qua như vậy, ai ngờ lúc chuẩn bị sắp sách vở chuẩn bị ra về thì Thôi Phạm Khuê tìm thấy một tờ giấy gấp nhỏ trong ngăn bàn.
'Tan học ra đằng sau trường có chuyện - Đỗ Khả'
"? Cái qq gì đây?"
Hẹn nhau đằng sau trường thì tám chín phần là để quánh nhau rồi. Thôi Phạm Khuê tự động loại bỏ khả năng bản thân được tỏ tình, vì dựa theo tính cách rụt rè, nhút nhát của nguyên chủ thì làm quái có ma nào nó thèm. Và cả những vết thương trên người nguyên chủ nữa, không thể nào tự mình làm thương mình được, chắc chắn là bị bắt nạt rồi.
Bình thường người ta sẽ bỏ chạy hoặc báo cáo với giáo viên về vấn đề này, đương nhiên Thôi Phạm Khuê cũng nghĩ đến việc này rồi, nhưng nếu cứ để kệ thì chẳng biết bọn chúng sẽ còn lằng nhằng bắt nạt nguyên chủ đến bao giờ, nghĩ đến việc mình đang sống nhờ vào thân thể người khác, vậy thì chí ít cũng nên giúp được chút gì đó. Thế là Thôi Phạm Khuê ung dung xách cặp ra sau trường.
Quả nhiên, đứng đợi cậu không phải em gái dịu dàng xinh đẹp nào cả mà là bảy tám người trông dữ tợn vô cùng, đầu vuốt keo, tóc xanh đỏ tím vàng đồ, tay xăm trổ kín không một kẽ hở, miệng còn phì phèo điếu thuốc lá, Thôi Phạm Khuê kiềm chế lắm mới không cười thành tiếng: Đậu má mấy thằng trẻ trâu.
Nghĩ lại thì cũng đúng, cái trò gửi giấy đã xưa xửa xừa xưa lắm rồi, giờ ngứa mắt đứa nào là lao vào bụm nhau luôn chứ bày đắt viết thư khiêu chiến?
Một tên đầu vàng hai tay đút quần đến trước mặt cậu cười khinh bỉ nói: "Ô, đến thật này!" Nó nhả ra một ngụm khói làm Thôi Phạm Khuê ho khù khụ mấy cái, dường như rất đắc ý mà khoác vai cậu nói tiếp: "Biết ngay là chỉ cần thấy cái tên 'Đỗ Khả' là mày sẽ đến mà, Đỗ Khả, mày làm thế nào mà dụ dỗ được thằng này đấy, trông cũng xinh trai đó chứ" Gã ta liếm môi tỏ vẻ thèm thuồng, Thôi Phạm Khuê miễn bình luận, chỉ nhếch một bên lông mày nhìn người trước mắt bằng ánh mắt thương hại. Thấy con mồi không tỏ vẻ sợ hãi gì thì gã ta tức giận, đồng bọn cũng cười cười gã bị cậu cho ăn bơ, cái mặt gã đen như đít nồi, mắt trừng Thôi Phạm Khuê mà lớn tiếng: "Con mẹ mày câm rồi à!". Tên tóc vàng giơ tay định tát cậu một cái thì tên tóc đen đằng sau lạnh lùng nói: "Mày thử động vào nó xem"
Tên tóc vàng vội dừng lại động tác, ngoan ngoãn đứng đằng sau tên tóc đen, một bộ dạng chân chó vô cùng. Thôi Phạm Khuê quan sát người này không khỏi ngạc nhiên, sao giữa đống lẩu thập cẩm này lại có một thiên nga đen vậy? Người này dáng cao, vai rộng eo thon, chân dài, mặt mũi cũng trông thanh tú vô cùng nếu bỏ đi cái vẻ lạnh băng băng đó, không lẽ đây là Đỗ Khả? Vừa rồi Thôi Phạm Khuê còn bận ngạc nhiên vì thân xác này vậy mà lại là gay nên không để ý tên tóc đen đến từ bao giờ, nhưng thấy có vẻ tên đẹp mã này là Đỗ Khả thì Thôi Phạm Khuê có chút suy xét lại, ừm, khẩu vị của nguyên chủ cũng được đó chớ, not bad...But not good
Thôi Phạm Khuê vẫn rất lịch sự hỏi: "Các cậu gọi mình ra đây làm gì vậy?"
Lần này là một tên tóc đỏ đứng ra khỏi hàng nói: "Đương nhiên là để nói chuyện yêu đương rồi"
"?" Thôi Phạm Khuê càng nghe càng thấy như lọt vào sương mù, mà quay sang nhìn tên tóc đen vẫn mặt than không nói câu nào làm cậu không liên tưởng được người này mà yêu đương thì sẽ như nào? Sao tự dưng lại muốn yêu đương với cậu? Lục hết một vòng trí nhớ của nguyên chủ cũng không thấy gương mặt nào trông như thế này a.
Tên đầu xanh lá nói: "Trước giờ mày thích nó thích đến điên cuồng, hận một ngày không thể dính lấy nó 24/24 giờ, thậm chí còn định cưỡng gian nó cơ mà, giờ nó muốn bàn chuyện yêu đương với mày, không phải mày nên làm chút gì đó sao?"
Tên tóc đỏ cười ha ha vỗ vai đồng bọn nói: "Nhìn mặt nó bình yên vậy thôi, tao biết thừa trong lòng nó đang vui vl ra ý"
Xin lỗi đại ca a, vui chỗ nào vậy? Sao mọi chuyện phát triển không giống như Thôi Phạm Khuê nghĩ nhỉ? Giờ bay vào đúm tụi nó luôn được không nhờ?
Còn chưa kịp mở miệng thì một giọng nói quen thuộc vang lên từ đằng sau: "Hừ, mày muốn ở bên Đỗ Khả cũng được thôi, nhưng phải có điều kiện, quỳ xuống xin lỗi tao!!!"
"Ồ, còn tưởng là ai, thì ra là tiểu bạch thỏ và quễ bạn trà xanh à"
"Mày!!! Mày gọi ai là trà xanh cơ?!?"
"Tao nói hai cái cùng một lúc, khi nào thì bảo mày là trà xanh? Nhưng đúng là tao có ý đó thật" Thôi Phạm Khuê cười cười nói, mặt Lục Kha càng lúc càng đỏ, chắc hai từ "trà xanh" là vảy ngược của cậu ta rồi, đã vậy thì Thôi Phạm Khuê càng muốn nhắc đến.
"Cơn gió nào thổi lá trà đến đây vậy?"
Nguyễn Tiểu Mãn cản Lục Kha lại, bước lên nói: "Muốn hẹn hò với Đỗ Khả thì mày phải làm theo lời của bọn tao"
"Không thích đấy thì sao?"
Tất cả không ngờ Thôi Phạm Khuê sẽ từ chối, nhất thời không ai biết nên nói gì. Nghẹn một lúc, Nguyễn Tiểu Mãn mới nói: "Mày hết thích Đỗ Khả rồi?"
"Tao khi nào thì bảo bản thân thích tên đó?"
Cậu vừa nói xong câu này thì một thằng béo lùn hơn cậu nửa cái đầu lao ra khỏi hàng chỉ vào mặt cậu tức giận mà nói: "Chả phải trước đây mày nói mày thích tao đến chớt đi sống lại sao, mày nói tao là người đẹp nhất mày từng thấy, mày bảo dù tao chán ghét mày, đánh mày, chửi mắng mày thì mày vẫn sẽ yêu tao sao?!?"
"Mày là ai?"
Tên béo dường như bị cậu làm cho tức đến suýt ngất, nó nhảy dựng lên nói: "Mày còn giả vờ không biết!?! Hảo a, trước thì một câu "anh Đỗ Khả", sau một tiếng "anh ơi", giờ mày còn hỏi tao là ai ư!??"
Cậu tưởng cái tên đẹp mã kia mới là Đỗ Khả chứ? Nguyên lai người nguyên chủ thích là tên béo mắt híp này à... Này thì không phải not bad nữa mà là very bad rồi, gu cũng mặn mòi quá rồi đi, tên này không phải xấu dạng vừa đâu, người gì mà xấu từ trong ra ngoài, tìm mãi cũng không được một điểm tốt. Bảo sao nãy cậu lục trong trí nhớ của nguyên chủ không thấy ai trông như tên tóc đen kia cả, mà tên béo này thì đúng là có xuất hiện vài lần, nhưng vì nó xấu quá nên Thôi Phạm Khuê cũng không quan tâm, ai ngờ lại là cruch của nguyên chủ...
"Lão Khả bình tĩnh, bình tĩnh"
"Theo tao thấy thì hình như nó đang chơi chiêu lạt mềm buộc chặt thôi"
"Đúng đấy, để tao chống mắt lên xem nó còn giả vờ được đến bao giờ"
Lục Kha khoanh tay đi vòng quanh Thôi Phạm Khuê một lần rồi nhếch miệng cười khinh: "Tên ngốc nhà mày cũng biết cả trò này cơ à? Hừ, cho mày một cơ hội cuối, quỳ xuống xin lỗi tao, nếu không tao sẽ có cả trăm cả nghìn cách bắt mày phải nghe theo"
Thôi Phạm Khuê mệt mỏi day day ấn đường nói: "Để tao nói lại một lần cuối, tao! không! thích! Đỗ! Khả! Mày dựa vào đâu mà bắt tao quỳ!"
"Mày!!!"
"Mày mày mày cái qq ý, gu tao sẽ không bao giờ là nó, gu tao á, ít nhất phải đẹp trai như...như...như cậu ấy!!!"
Tất cả đồng loạt quay đầu nhìn theo hướng Thôi Phạm Khuê chỉ, vừa nhìn thấy người đến là ai thì sắc mặt ai nấy cũng xanh xanh đỏ đỏ, tại sao người bọn nó không muốn đụng nhất lại xuất hiện ở đây chứ?!? Tại sao Khương Thái Hiền lại ở đây!?!?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro