Chương 5
"Học sinh trường cậu có vẻ giàu nhỉ?"
"Ừ, họ toàn như vậy".
"Cậu giống con vịt cổ lùn trong đám thiên nga ghê!! Hahaha".
T__T
Thấy vẻ mặt xụ xuống chán nản của tôi, Yuan Yuan thôi không cười và kêu thêm hai li nước trà đá, hạ giọng an ủi- "Nhưng trông họ không đáng yêu như cậu".
"Thật không?^-^"
Cậu ấy không đáp, chỉ cười cười, nhún vai và ực hết ly trà của mình, rồi đưa tay quệt mồ hôi trên trán.
"À, tớ hỏi cái, cậu làm thêm gì vậy?"
"Sao cậu biết?"
"À... ờ... thì tớ biết vậy... mà làm cái gì thế?"
"Phục vụ".
Giọng Yuan Yuan cộc lốc đáp, khiến tôi có cảm giác cậu ấy không thích nói điều đó, nên tôi không hỏi thêm gì nữa, dù lòng vẫn còn hàng chục câu muốn hỏi.
Mãi cho tới khi Yuan Yuan chở tôi về gần đến nhà, tôi mới thì thào sau lưng cậu ấy.
"Cậu cần tiền lắm à, Yuan Yuan?"
"...Ờ..."
Câu trả lời có vẻ rất khó khăn, tôi nghe hình như hơi thở của cậu ấy cứ dứt quãng, làm lòng tôi cũng thấy đau đau. Mà tôi thì làm gì có tiền để mà giúp Yuan Yuan được bây giờ.
"Cậu vào đi"
"Ừm... Cậu làm ít thôi, nhớ học nữa đó... Năm sau, còn phải thi..."
"Lo cho tớ làm gì, cậu lo cho mình đừng để bị mấy con nhỏ xí xọn đó ăn hiếp thì tốt hơn".
Yuan Yuan nói xong thì quay lưng đi, đầu không đội nón, giữa trưa thế này... Không chừng lại bị cảm nắng nữa...
"Con bé này về trễ để đi với thằng Yuan Yuan à?"
Giọng ông nội ồm ồm ngay sau tôi, tôi quay phắt lại với vẻ mặt tái mét vì lo sợ việc ông sẽ gặng hỏi lý do tại sao về trễ.
"Con..."
"Con, con cái gì, không mau đi vào thay đồ ăn cơm đi! Phét cho vài roi bây giờ! Đồ con gái con đứa!"
Ông nội mắng liên hồi, tôi nhanh chóng chui vào nhà mừng quýnh. Chuyện bị phạt nhất định không để ai biết được, hic hic.
Giờ cơm chiều
"Con Ky nhà này nó mê chết thằng Yuan Yuan nhà đó rồi"
"HẢ??"
Cả ba, mẹ và chị và chị Linh- con cậu hai lên trọ học- đang ngồi ăn, cũng phải la lên khi ông nội nói câu ấy, còn tôi thì shock đến muốn phun cơm ra.
*___*
"Sao ba lại nói vậy?"
"Thì tao thấy sao nói vậy"
"Ba thiệt là, nó mới học lớp 11, tụi nó chơi với nhau từ nhỏ thôi chứ mê là mê làm sao".
Mẹ tôi lùa chén cơm, giọng trách móc ngầm, ba tôi không nói, chỉ gắp cho mẹ miếng cá rồi nhìn tôi một loáng. Cũng đỡ là ông nội không kể vụ tôi phải về trễ hơn hai tiếng đồng hồ, không thì chắc tôi bị đòn khi mẹ biết truyện.
"Ky à, sau này để mẹ đưa ra trạm xe, không đi với thằng Yuan Yuan nữa"
Mặc dù biết mình không nên nói gì hay hỏi gì, tôi vẫn không can tâm khi bị mẹ cấm không cho đi với Yuan Yuan.
"Tại sao hả mẹ?"
"Lớn rồi, đi với nó lại mang tiếng"
"Em lạ chưa? Trước giờ sao không nói gì, từ lúc tối qua nghe chuyện, em lại như thế?"
Ba tôi dằn đôi đũa, rồi đứng dậy bỏ lên lầu, mẹ cũng chỉ cúi đầu ăn cho xong bát cơm, rồi đi tắm. Ông nội ngơ ngác nhìn họ, và quay sang tôi với đôi mắt "ngây thơ": +__+
"Ba mẹ mày bị gì vậy?"
"Tại ông nội cả!! Sao ông nói thế làm gì?"
Tôi cũng bày đặt làm vẻ giận dỗi, né luôn việc ăn chén canh rau đắng, mà lỉnh vô phòng nằm đọc truyện tranh. Nhưng tôi cũng không hiểu ba và mẹ đã nói gì về Yuan Yuan, hay về chú Hải mà thái độ mẹ bỗng dưng gay gắt kiểu ấy.
"KY KY!! CÓ ĐIỆN THOẠI!"
Tiếng chị Linh gọi tôi ở lầu dưới. Ai lại gọi nhỉ, chẳng lẽ Yuan Yuan? Giờ này cậu ấy phải đi làm thêm mà?
"A lô?"
"Hey, tên ở nhà là Ky Ky à? Nghe giống... con chó quá!^^"
"Ai đấy?"
"Đoán xem".
Cái từ "đoán xem" làm tôi sớm nhận ra giọng của Tuấn Khải, hơ... sao cậu ta lại biết số nhà tôi? À, có lẽ vì cuộc gọi hồi sáng tôi có dùng máy Khải nên trong nhật ký cuộc gọi vẫn còn lưu.
"Tuấn Khải à?"
"Heheheh"
Có việc gì không?"
"Mai 8 giờ gặp ở cổng trường nhé!"
"Nhưng...l mai là chủ nhật mà?"
"Thì mới phải gọi để hẹn ra, trời ạ"
"..."
Vì không hiểu ý của cậu ấy nên tôi cứ im lặng suy nghĩ, hẹn ra để làm gì? Hay là thầy lại phạt? Vì bài tôi làm sai tùm lum rồi??
"Còn nghe không? A lô?"
"Còn... Nhưng hẹn ra chi vậy?"
"Đi chơi patin"
"PA...TI...TIN Á?"
"Ừm, vậy hen. See ya KY KY!"
"Không... không... Tớ không biết... Khoan..."
Tút...tút...
Cúp máy rồi.
Làm sao gọi lại cho Tuấn Khải khi mà tôi không biết số của cậu ấy?
"Ai gọi vậy?"
Mẹ vừa trong bếp rửa bát xong, bước ra vừa lau tay vừa hỏi tôi, tôi bỏ điện thoại xuống thở dài.
"Một bạn trong lớp"
"Rủ đi chơi à?"
"Dạ"
"Đi đi".
Mẹ nói với giọng nửa đề nghị, nửa thúc ép, tôi mở to đôi mắt nhìn mẹ khó hiểu, vì nào giờ, mẹ đâu có hay cho tôi đi chơi mấy trò ấy...?
"Là chơi patin đó ạ"
"Thì cứ chơi thử cùng bạn bè, con không tham gia hòa đồng mà cứ bám cái thằng Yuan Yuan hoài"
"Nhưng... Con không thích"
"Không nói nhiều nữa, mai cứ đi đi, nghe không?"
Nói dứt câu, mẹ bảo chị Linh sáng mai để xe đạp cho tôi đi, còn tôi không thể cãi hay có ý kiến gì thêm. T__T
"Lạ thiệt, thường thì con xin đi chơi, mẹ không cho, chứ có vụ mẹ bắt đi chơi, con không chịu bao giờ nhỉ?".
Chị Linh cười khúc khích chọc ghẹo tôi, làm tôi càng thêm rối rắm. Nếu là bạn cùng lớp, Vương Kỳ, hay mấy đứa trong tổ, tôi cũng sẽ đi thôi. Còn đằng này, Tuấn Khải hẹn, chẳng biết có ai ở đó nữa... Tôi sợ lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro