Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ORV - 1.

 [Có ba cách để sống sót trong một thế giới đổ nát. Giờ đây, tôi đã quên một vài thứ, nhưng có một điều chắc chắn rằng bạn, người đang đọc những dòng này sẽ sống sót.

—Ba cách để sống sót trong một thế giới đổ nát]

Một trang web tiểu thuyết hiện lên trên màn hình chiếc điện thoại thông minh cũ kĩ của tôi. Tôi kéo lên rồi lại kéo xuống. Đã bao nhiêu lần tôi làm điều này rồi nhỉ?

"Thật sao? Đây là kết thúc à?"

Tôi nhìn lại lần nữa, cụm từ "hoàn thành" hiện lên rõ mồn một.

Câu chuyện đã kết thúc.

Ba cách để sống sót trong một thế giới đổ nát

Tác giả: tls123

3149 chương.

"Tôi là Dokja."

(*Dokja có nghĩa là con một hoặc độc giả.)

Tôi thường giới thiệu bản thân mình với mọi người như vậy, sau đó những hiểu lầm như thế này sẽ xảy ra:

"Ồ, cậu là con một hả?"

"Phải, tôi là con một, nhưng đó không phải ý của tôi."

"Huh? Vậy là?"

"Tôi tên Dokja, Kim Dokja."

Kim Dokja (Người con trai tôn quý độc nhất của nhà Kim) cha tôi đã đặt cho tôi cái tên đó với mong muốn tôi sẽ trở thành một người đàn ông mạnh mẽ. Tuy nhiên, cũng chính vì cái tên mà cha tôi đã đặt cho tôi, hóa ra tôi chỉ là một người đàn ông bình thường và cô đơn.

Nói tóm lại, chuyện là như thế này. Tôi là Kim Dokja, 28 tuổi và đang độc thân. Sở thích của tôi là đọc tiểu thuyết trên web khi đang đi tàu điện ngầm.

Và tôi lại tiếp tục lướt điện thoại.

Trong chuyến tàu điện ngầm ồn ào, tôi ngẩng đầu lên theo phản xạ.

Một cậu bé đang ngồi ở ghế đối diện với tôi trên toa tàu. Cậu bé chỉ mới 10 tuổi. Cậu bé cầm bộ lưới đựng côn trùng và đang ngồi cạnh mẹ mình, cười vui vẻ. Ngoài ra, bên trái của cậu bé đó còn có ba người 2 lớn 1 nhỏ kì lạ với mái tóc khác màu, người ngoại quốc chăng? Nhìn bộ đồ thì có thể là học sinh, nhưng tôi không nhớ rằng xung quanh đây có trường có đồng phục đặc trưng như vậy.

Mà thôi, dù sao cũng chẳng phải chuyện của mình.

Tôi nghĩ thế đấy.

-

-

-

[ Uỷ thác #01.

Địa điểm: XXX

Yêu cầu: Thu thập thông tin cơ bản.

Phần thưởng: 200000 Mora.

Thời hạn: ---. ]

(Kinich Pov.)

Kinich đang cảm thấy rối bời.

Mọi chuyện bắt đầu từ tuần trước, khi anh bỗng nhận được một tin nhắn – dường như là khẩn cấp – của Mualani.

Có vẻ như Kachina – một cô bé năm 2 anh quen đang chuẩn bị thực hiện uỷ thác đầu tiên của mình, đang cần tìm thêm 1 người đồng đội để đủ với yêu cầu mà uỷ thác đưa ra. Và như thường lệ, Mualani sẽ luôn giúp đỡ tận tình cho Kachina, tuy nhiên nếu chỉ có mình Mualani thì sẽ không đủ. Kinich nghe nói rằng, ban đầu Nhà Lữ Hành (biệt danh của 2 anh em tóc vàng nào đó) đúng ra sẽ ứng vào vị trí còn lại, nhưng họ vô tình lại vướng vào một uỷ thác khác, nên cuối cùng cả Mualani và Kachina đều phải trông cậy vào Kinich.

Mà Kinich thì sẽ không từ chối, và đương nhiên là phải đi kèm với một cái giá cả hợp lý rồi.

Nhưng vấn đề không chỉ nằm ở giá cả.

Uỷ thác này vốn dĩ là thăm dò thông tin, nên với một thế giới xa lạ, cả 3 người họ vốn sẽ phải làm sao cho bớt nổi bật nhất. Quần áo thì không nói, hoàn toàn có thể sử dụng đồng phục trường học được (dù vẫn hơi khác biệt), Các đặc điểm kì lạ như hình xăm hay tai của Kachina, chúng đều đã được cô Yae Miko giúp đỡ che đậy lại bằng nhiều cách.

Kinich tất nhiên cũng phải nhốt Ajaw lại, tránh trường hợp Ajaw lại bô bô cái mồm ra nói lung tung thì toang mất.

Và đúng ra để bớt màu mè hơn nữa, họ sẽ phải nhuộm nguyên đầu sang một màu đơn giản nhất: màu đen. Tuy nhiên người tính không bằng thần tính, đống thuốc nhuộm vốn có ở trường đã bị một "sinh vật khủng bố đỏ lè" (biệt danh cả trường đặt cho cô bé nào đó) vô tình làm nổ mất.

Thật xui xẻo làm sao.

Có lẽ vì màu tóc khác thường này, mọi người đều đôi lúc liếc mắt về phía 3 người họ, dù là vô ý hay cố ý. Đặc biệt có thể kể đến anh chàng kì lạ mặc đồ công sở trước mặt Kinich.

Chà, dù vậy thì cả ba người vẫn sẽ phải ngồi "tàu điện ngầm" – thứ khá giống với con tàu không gian bên ngôi trường em ba Honkai Star Rail – để điều tra thêm về những gì sắp (hoặc đang) xảy ra tại vũ trụ này.

Với trực giác của một người mang tên cổ "Hồi Hoả", Kinich bỗng cảm thấy bất an.

Cô bé Kachina bên cạnh đang rất hồi hộp, dù sao đây cũng là uỷ thác đầu tiên của em, mặc dù đã có 2 người đồng đội siêu siêu tin cậy, nhưng Kachina vẫn hi vọng rằng mình có thể giúp ít gì đó cho cả hai người. Mualani thì nắm chặt lấy tay của cô bé, giúp Kachina cảm thấy an tâm hơn.

-

-

-

(Kim Dokja Pov.)

7 giờ 0 phút.

Tàu điện ngầm rung lắc dữ dội và phát ra âm thanh kim loại ma sát chói tai.

Nó khiến Yoo Sangah phải hét lên và nắm lấy tay tôi. Sau đó tôi nghe thấy âm thanh hỗn loạn của những người khác. Yoo Sangah nắm chặt cánh tay tôi đến nỗi khiến tôi chú ý đến cơn đau ở cánh tay trái nhiều hơn là cú phanh đột ngột. Phải mất mười hai giây để tàu dừng hẳn.

Rồi tôi nghe thấy những giọng nói bối rối phát ra từ bốn phía.

"Ừm... chuyện gì vừa xảy ra thế?"

"C-Chuyện quái gì vậy?"

Trong bóng tối, một hai ánh đèn từ điện thoại được bật lên. Yoo Sangah vẫn giữ chặt cánh tay trái của tôi khi cô ấy hỏi "Ch-Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Tôi giả vờ không để tâm. "Đừng lo lắng, không phải vấn đề lớn đâu."

"Thật vậy sao?"

"Ừ, có lẽ là một vụ tự tử. Kỹ sư đường ray sẽ sớm đưa ra thông báo thôi."

Vừa dứt lời tôi nghe thấy thông báo của cơ trưởng.

[Tất cả hành khách trên chuyến tàu chú ý. Tất cả hành khách trên chuyến tàu chú ý.]

Không gian náo loạn xung quanh dần được ổn định lại.

Tôi thở dài và mở miệng ra "Cô thấy đấy, đó không phải chuyện gì to tát đâu. Bây giờ một lời xin lỗi sẽ phát ra, và nguồn điện sẽ quay trở lại như bình thường."

[Mọi người... C-Chạy mau... Chạy!]

"Cái gì?"

Có tiếng bíp, và đài phát thanh tắt phụt. Bên trong tàu trở thành một mớ hỗn độn.

"Dokja-ssi? Có chuyện gì vậy...?"

Một ánh sáng rực rỡ lóe lên từ phía trước toa tàu. Có một tiếng trống lớn và theo sau là một vụ nổ.

Một cái gì đó tiến tới từ bên trong bóng tối. Thật trùng hợp khi tôi thấy đồng hồ vừa điểm 7 giờ tối.

Tích, cảm giác như thế giới đang ngừng lại.

-

-

-

[Dịch vụ miễn phí của hệ thống hành tinh 8612 đã hết hạn.]

[Kịch bản chính bắt đầu.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro