
<<18>>
Em:
Anh ơi anh ơi anh đâu rồi?
Min Đại Nhân:
Vụ gì nữa cô? :))
Em:
Khó lắm mới có dịp em được
nghỉ để tâm tình với anh, anh có
cần phải nạnh nùng vậy hôn :<
Min Đại Nhân:
Hừ. Tôi còn tưởng cô quên tôi
với cái nhà này luôn rồi ấy :)))
Em:
Em nào có quên anh
đâu :< nhớ muốn chớt :<
Min Đại Nhân:
Nhớ như nào? :))
Em:
"Nhớ anh như cây nhớ lá lìa cành, nhớ anh như muốn tanh bành con tim."
Min Đại Nhân:
Tôi biết lí do vì sao mười mấy năm nay điểm văn của cô không bao giờ lên nổi 7 rồi :))
Em:
Bậy dồi, hôm nọ kiểm tra văn phát ra em được đúng 7 điểm luôn á~
Mặc dù là em cũng chả hiểu vì sao giáo viên chấm cho em 7 điểm nữa.
Min Đại Nhân:
...
---
Tui dìa dồi nè :3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro