Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vì vai ác sống lại lần thứ hai (26)

Liêu Vũ ngỡ ngàng, mở to mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Dục.

Chợt nghĩ đến quãng thời gian trước, Thẩm Dục có gọi anh ta tới một lần, dặn dò chuyện này chuyện nọ, tựa như đang chuẩn bị hậu sự cho chính mình vậy.

Trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác khó chịu vô cớ, nhưng anh ta biết bây giờ không thể nhắc tới cái đề tài này, sẽ khiến bầu không khí vui vẻ hiếm hoi của hiện tại biến mất.

Liêu Vũ chôn giấu tâm sự xuống đáy lòng, vui vẻ cười nói: "Thẩm gia, tôi biết sai rồi, về sau tôi sẽ sửa, nhất định sẽ sửa!"

Uống hết ba lượt rượu, những món ăn đầy ắp trên bàn cũng đã vơi đi quá nửa.

Du Đường bê chiếc bánh sinh nhật mà y tự tay nướng từ trong tủ lạnh ra, đặt lên bàn.

Lục Tử hỏi: "Anh Du, hôm nay là sinh nhật của ai vậy ạ?"

Du Đường nhẹ nhàng gỡ chiếc vương miện bằng giấy màu trang trí trên bánh kem ra, cài lên đầu Thẩm Dục, cười tủm tỉm nói: "Là sinh nhật của Thẩm gia nhà các anh."

Vừa mới dứt lời, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm vì kinh ngạc.

Răng rắc ——

Một anh chàng bảo tiêu vuột tay làm rơi ly rượu xuống đất vỡ tan tành.

Thẩm Dục vừa liếc xéo anh ta một cái, năm anh bảo tiêu to cao khác đã lập tức vừa lăn vừa bò chạy đi tìm chổi quét dọn đống mảnh vỡ trên mặt đất.

"Có mỗi thế thôi mà mấy người hoảng hốt quá vậy?"

Nét mặt Thẩm Dục lạnh lùng, cực kỳ nghiêm túc, hắn cẩn thận đỡ vững chiếc vương miệng bằng giấy màu đang đặt trên đầu mình.

Du Đường bóp hai má Thẩm Dục, làm hắn cười rộ lên.

Rồi quay sang hỏi một đám đàn ông cao to như hùm như gấu đang sợ đến choáng váng.

"Mọi người có biết hát bài hát chúc mừng sinh nhật không?"

"Biết, biết chứ."

Ai dám nói không? Không muốn sống nữa sao?

Thẩm Dục dựa hẳn vào lưng ghế, ra lệnh: "Vậy hát đi."

"Tôi hát trước bắt nhịp cho mọi người nhé." Du Đường có hơi bất đắc dĩ, bởi lẽ bầu không khí ăn mừng sinh nhật vốn nên vui vẻ hào hứng như thế nào, bây giờ lại biến thành kinh hoàng như thế đó, nhưng mà vẫn vỗ tay hát nhịp: "♪Mừng ngày sinh nhật của em ——1, 2."

Đám thuộc hạ không dám chậm trễ, vội vàng đồng thanh hát vang.

"♪Mừng ngày sinh nhật của em♪ ."

"♪Mừng ngày sinh nhật của em♪ ."

"♪Mừng ngày đó em sinh ra đời♪."

"♪Happy birthday to you♪."

"Happy birthday to you."

"♪Happy birthday to you♪"

"♪Happy birthday♪ happy birthday♪ ."

"♪Happy birthday to you♪."

........

Một đống giọng nam ồm ồm đồng thanh hát bài hát chúc mừng sinh nhật tuy rằng nghe qua thật buồn cười, nhưng tiếng ca lại quanh quẩn vọng lại trong căn nhà ấm áp, dần dần hợp hoàn cảnh một cách kỳ lạ.

Thẩm Dục thất thần nhìn chằm chằm vào ánh nến lay động trên chiếc bánh kem, chờ đến khi tiếng hát ngừng lại, bờ vai của hắn được Du Đường ôm lấy, đẩy hắn về phía trước.

"Em ước đi."

"Lời cầu nguyện vào ngày sinh nhật, sẽ được thần linh chúc phúc."

"Một ngày nào đó sẽ trở thành sự thực."

Thẩm Dục nhìn về phía Du Đường, hỏi nhỏ: "Vậy nếu em ước được làm một người bình thường và ở bên anh suốt quãng đời còn lại, cũng sẽ trở thành hiện thực sao?"

Du Đường ngỡ ngàng một chút, hốc mắt thoáng cái đã cay xè, y gật đầu, chỉ vào bánh kem: "Lời cầu nguyện của em đã được thần linh chứng nhận, thổi tắt ngọn nến đi, rồi thần linh sẽ giúp em biến ước nguyện trở thành sự thực."

Thẩm Dục rốt cuộc cũng nở nụ cười.

Bởi vì hắn tin tưởng Du Đường sẽ không lừa hắn.

......

Đám thuộc hạ ăn bánh kem xong thì quay về vị trí cũ.

Thẩm Dục gọi Liêu Vũ và Lục Tử vào phòng làm việc dặn dò vài điều.

Chờ tới khi bước ra ngoài, đôi mắt hai người họ đều đã đỏ hồng, rơm rớm nước mắt, bọn họ hoàn toàn không thể hiểu nổi sự lựa chọn của hắn.

Tuy rằng ngày thường đám thuộc hạ rất sợ hãi Thẩm Dục, nhưng đồng thời, họ cũng vô cùng tôn kính hắn.

Thẩm Dục đối với bọn họ mà nói tựa như một loại tín ngưỡng.

Có lẽ có người sẽ nói rằng tại sao kẻ xấu mà cũng có thứ gọi là tín ngưỡng? Nhưng Thẩm Dục tuy là người xấu, nhưng hắn có nguyên tắc, có nhân tính, nên hắn cũng đáng giá được số ít người tôn trọng.

Thời điểm Thẩm Dục xuống lầu, bàn ăn đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Thoạt nhìn nét mặt hắn cực kỳ mệt mỏi, luồn tay ôm Du Đường từ sau lưng, gục đầu vào vai y, chơi xấu làm nũng đu bám như gấu túi, làm Du Đường vừa phải dọn dẹp vừa phải kéo theo hắn đi qua đi lại.

"Đường Đường, còn dư miếng bánh kem nào không?" Hắn lẩm bẩm, hơi thở nóng rực phả vào vành tai y.

"Còn một miếng để trong tủ lạnh đó." Du Đường kéo theo Thẩm Dục lết đi lấy điều khiển từ xa chuyển kênh TV sang tiết mục ca nhạc chào xuân, nói với hắn: "Em muốn ăn thì để anh đi lấy."

Thẩm Dục gật đầu.

"Muốn ăn."

Du Đường lại tiếp tục kéo vật trang sức hình người to tướng lết đến trước tủ lạnh, bê miếng bánh kem còn dư đặt lên bàn trà, sau đó ngồi xuống sô pha, đưa nĩa cho hắn.

"Ăn đi."

Thẩm Dục lại nói.

"Em muốn anh đút cơ."

"......" Du Đường nghiêng đầu nhìn, hơi buồn cười vì dáng vẻ nũng nà nũng nịu của Thẩm Dục, chỉ đành chịu thua mà cầm đĩa bánh kem lên, dùng nĩa xắn một miếng nhỏ đưa tới tận miệng Thẩm Dục.

Nhưng hắn không hề có vẻ gì là muốn ăn, ngược lại còn cố ý đụng vào tay Du Đường một chút.

Trong lúc y đang luống cuống tay chân, hắn túm cổ áo rộng thùng thình của Du Đường kéo ra, khiến cho miếng bánh kem cứ thế là rơi tọt vào bên trong cổ áo, lăn xuống nhoe nhoét trên ngực....

Du Đường: "........."

【 Ghê nha, Thẩm Dục rất biết cách chơi.】 Tiểu Kim bổ đao:【 Bà mẹ nó, em phục vãi chưởng. 】

"Thẩm Dục, em điên rồi à?" Bánh kem rơi vào trong ngực, cảm giác dính nhớp lạnh lẽo làm Du Đường dựng ngược hết cả lông tóc lên.

Y đẩy Thẩm Dục ra, đang định cởi áo ra thay thì lại bị hắn xô ngã ngửa trên sô pha.

Cằm và cần cổ dính kem bị Thẩm Dục liếm láp, nhấm nháp.

Du Đường đối diện với cặp mắt sáng rực như sói đói của hắn, bỗng nhiên có cảm giác cực kỳ bất an.

"Không thể lãng phí bánh kem được." Thẩm Dục đè cánh tay Du Đường xuống: "Đừng lo lắng, em sẽ ăn sạch sẽ ngay đây."

Du Đường: "........."

******

Đêm hôm đó, Du Đường bị Tiểu Kim đánh thức, liếc mắt nhìn di động thì phát hiện ra rất nhiều tin nhắn của Cố Trạch, trong đó còn có một đoạn băng quay lén Giang Thanh Quốc và Vasily giao dịch với nhau, bên trong đoạn băng có nhắc tới vị trí của nhà máy điều chế ma túy tổng hợp.

Những tin nhắn còn lại toàn là tin nhắn cầu cứu.

—— hỏng rồi, hình như bọn chúng phát hiện ra em rồi.

——Anh, em bị bắt rồi.

—— cứu em.

Du Đường lập tức tỉnh táo hoàn toàn, truyền âm với Tiểu Kim: Tình hình của Cố Trạch lúc này thế nào?

【 cậu ta bị Vasily nhốt lại rồi. 】Tiểu Kim nói:【 vốn dĩ Vasily định giết người diệt khẩu, nhưng Giang Thanh Quốc không đồng ý, chúng nhốt Cố Trạch lại thẩm vấn mấy giờ đồng hồ liên tục. 】

【 Cố Trạch không chịu nổi, đã khai hết toàn bộ mọi chuyện.】

【 Hiện giờ, Vasily đã biết về thân phận của ngài.】

"Mẹ nó." Du Đường buột miệng chửi thề một câu, nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo.

Trong lúc đó thì đánh thức Thẩm Dục, vừa mặc đồ vừa thông báo sơ lược cho hắn về tình hình hiện tại.

"Cố Trạch vô tội." Du Đường nói: "Cậu ta mạo hiểm giúp chúng ta thu thập chứng cứ nên mới bị Vasily bắt cóc, chúng ta phải cứu Cố Trạch."

"Vâng, em biết." Thẩm Dục tôn trọng quyết định của Du Đường.

Bốn giờ sáng, Du Đường nhận được một cuộc gọi nặc danh.

"Không ngờ đấy, hóa ra mày cũng ghê phết." Giọng Vasily vang lên trong điện thoại.

"Thẩm Dục cũng phải thua trong tay mày, lại còn dám lừa cả tao?"

"Cảnh sát nước L quả nhiên rất giỏi giang!"

"Đừng nói nhảm nữa!" Du Đường lạnh lùng nói.

"Tôi mới là người đang nhận nhiệm vụ điều tra anh, Cố Trạch chỉ trùng hợp quay được video, chuyện này không liên quan đến cậu ta, tốt nhất anh nên thả Cố Trạch! Bằng không tôi sẽ báo về sở, đến lúc đó anh sẽ bị bắt!"

"Tao thả nó thì mày không bắt tao nữa chắc?" Vasily cười khẩy: "Địa chỉ nhà máy bị chúng mày phát hiện ra rồi, đường làm ăn của tao cũng bị chúng mày phá hủy! Với tác phong làm việc của cảnh sát nước L chúng mày, chắc là ngoài miệng đang cố thuyết phục tao, trên thực tế là vẫn sẽ điều người đến bao vây tao chứ gì! Mày nghĩ tao là thằng ngu à?!"

"Thẩm Dục đang ở cạnh mày đúng không?" Vasily nói: "Đưa điện thoại cho Thẩm Dục đi!"

Du Đường biết gã ta đang có ý định làm khó Thẩm Dục, bèn cố ý nói:

"Thẩm Dục hiện giờ không ở cạnh tôi, tôi đang ở nhà mình, chúng tôi đã không còn liên lạc với nhau từ lâu rồi!"

"Mày nói dối!"Vasily nói: "Nó xem trọng mày cỡ đó, làm gì có chuyện mặc kệ mày ở nhà một mình vào ngày lễ đoàn viên của nước L?"

Trong khoảng thời gian gần đây, Thẩm Dục đã hoàn toàn phong tỏa mọi thông tin liên quan đến hắn và Du Đường. Vasily thật ra không rõ lắm hai người họ có đang ở cạnh nhau hay không.

Nhưng gã có đầu óc nhạy bén, chỉ cần lấy tình cảm làm điểm xuất phát, gã có thể đoán được trọng điểm.

Du Đường đang định nói thêm gì, Thẩm Dục đứng bên cạnh lắc đầu, với tay lấy di động: "Vasily, nói đi, muốn tao làm gì thì mày mới thả Cố Trạch."

Vasily đạt được mục đích, nụ cười treo trên môi ngoác ra, cơn lửa giận dần dần biến thành niềm vui sướng, lại dần hóa thành ác độc.

Gã ta trả lời:

"Tao muốn mày đưa người kia của mày cho tao, đổi lấy Cố Trạch."

-------

Editor Anh Quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đm