♔ CHƯƠNG 7 ♔
Sáng hôm sau vừa tỉnh dậy Ái Nghĩa nhìn thấy phần giường bên cạnh cậu đã trống không từ khi nào, không còn hơi ấm chứng tỏ người kia đã dậy lâu rồi. Ái Nghĩa ngồi dậy nhìn chăm chú vào không khí một lúc lâu rồi mới bước xuống giường đi vào nhà tắm.
"Á!!!! Cái quái gì đây!!?" Ái Nghĩa thét lên khi vừa nhìn bản thân trong rương, trên cổ cậu có vài dấu hôn nhìn còn rất mới. Khỏi nghĩ Ái Nghĩa cũng biết thủ phạm có sở thích biến thái này không ai khác ngoài tên vương bát đản kia. (Pon: ối dồi ôi, nó đánh dấu chủ quyền đấy =]]]]]z)
Ái Nghĩa nhanh chóng tắm rửa thật sạch sẽ rồi dùng tốc độ ánh sáng mà lục tủ tìm một cái áo cổ cao mà mặc vào, cũng thật may là từ khi đồng ý làm "vợ" cái tên ác ma kia mà cậu cuối cùng cũng có mấy bộ quần áo tử tế...
Vừa thay xong bộ đồ mới định bụng sẽ kiếm gì ăn thì vừa vặn có tiếng gõ cửa vang lên.
Cạch...
"Mạch thiếu gia bảo cậu có muốn dùng đồ ăn sáng hay chưa?" Một người đàn ông khoảng 60 tuổi với mái tóc hơi bạc, trông khá nghiêm nghị cung kính mở lời.
"À, vâng tôi cũng đang định xuống tìm chút gì đó bỏ bụng."
Ái Nghĩa quan sát người đàn ông này thật lâu rồi mới đúc kết ra rằng không lẽ người đàn ông này là "Sebastian!"
"Ồ không, tôi là Chu Khương, là quản gia ở nơi này" quản gia Chu cười khổ giới thiệu. "Tiên sinh chúng ta mau xuống dưới lầu dùng bữa sáng thôi. Đừng để thiếu gia chờ."
Trong thâm tâm Ái Nghĩa hùng hồn rằng "cho cái tên vương bát đản đó đợi cho đã đi! Đợi một chút thì hắn chết đúng chứ??" Nhưng đó chỉ là thâm tâm còn ngoài mặt cậu chỉ khẽ "Ừ." Rồi theo sự chỉ dẫn của quản gia Chu mà đi vào phòng ăn.
Đến phòng ăn đập vào mắt Ái Nghĩa là một phòng khá lộng lẫy được trang trí theo kiểu Tây Âu, "Mẹ ơi, phòng ăn thôi mà có cần cầu kì vậy đâu? Còn tưởng cha mình là màu mè nhất rồi kia chứ". Ái Nghĩa thầm cảm thán.
Thấy cậu cứ đứng ngẩn ngơ không chịu vào, Mạch Thiên bước tới trước mặt cậu "sao còn chưa chịu vào thế? Em định cho tôi chờ đến bao giờ ấy nhỉ?"
Tới đây Ái Nghĩa mới hoàn hồn lại, trên mặt bày ra nụ cười tươi vô cùng chuyên nghiệp rồi khẽ lách qua người Mạch Thiên đi vào phòng ăn. Thấy cậu cười Mạch Thiên khó tránh mà cũng nở một nụ cười tươi dù bản thân thân biết rõ nụ cười đó của cậu chỉ là diễn.
Vì nụ cười này của Mạch Thiên mà mấy người hầu đứng cách đó không xa bị dọa sợ đến xanh mặt, "Thiếu gia đang cười ư?? Trời sắp sập rồi huhu, tôi vẫn còn trinh a~" (Pon: xin nhắc lại người hầu toàn bộ là nam nha mấy thím _(:3 JL)_ )
"Tối qua ngủ có ngon không?" Mạch Thiên ngồi kế bên mở lời phá tan bầu không khí im lặng ngượng ngạo.
"Ngủ ngon lắm, anh nói hôm nay tôi có thể ra ngoài đi dạo."
"Ừ, khoảng trưa một chút chúng ta sẽ đi."
"Vậy anh đưa tôi qua trung tâm thương mại được không ? Tôi cần mua ít đồ dùng."
"Chỉ cần em nói tôi liền có thể cho em kia mà? Đâu cần mất công đi làm gì?" Vừa nói Mạch Thiên tiện tay đút cho Ái Nghĩa một đũa cá hấp.
"Tôi muốn tự mình mua kia không cần thiết phải sai bảo người khác, với cả cũng tùy tiện tham quan một chút."
Đến đây Mạch Thiên từ chối cho ý kiến thong thả dùng xong bữa sáng. Kết thúc bữa ăn Mạch Thiên bảo muốn vào thư phòng giải quyết công việc khi xong sẽ dẫn cậu đi ra ngoài.
Ái Nghĩa sau khi ăn xong bữa sáng cũng lên phòng. Khi vừa đóng cửa Ái Nghĩa khó nén mà rơi nước mắt.
Từ khi được mua lại từ chợ đen không một giây nào Ái Nghĩa không nhớ gia đình của mình, cậu cấm bản thân mình không được khóc cho đến khi hoàn thành kế hoạch của bản thân. Nhưng cho đến giờ phút nghĩ tới có thể về nhà để gặp mặt cha mẹ và em gái của mình thì Ái Nghĩa đã không nén được mà rơi lệ. "Mình nhất định phải trở về!"
Cậu đi lại ngăn tủ lấy ra tấm chi phiếu một trăm đô, Ái Nghĩa nắm chặt tờ chi phiếu trong lòng bàn tay. "Phải! Nhất định mình sẽ trở về."
Ái Nghĩa cất tấm chi phiếu vào trong túi ngồi tiếp tục suy nghĩ phương án thoát thân khác để phòng trường hợp kế hoạch độc dược không thành công.
...
Lúc này ở bên thư phòng Mạch Thiên đang bàn chuyện với một người. Giọng Mạch Thiên khàn khàn lên tiếng "Tôi tự hỏi mấy hôm nay bọn người của lão già Tử Đường bỗng dưng lại trở nên lộng hành như vậy, còn dám cả gan đụng tới người của phe ta thì ra là sau lưng có quý nhân phò trợ."
"Chậc, khỏi cần tìm hiểu cũng nghĩ ra đấy thôi. Lão trước giờ nhát cấy tự dưng lại dám mạo phạm ta thì ngoài cái tên kia thì còn ai vào đây nữa?" Một giọng nam bình thản đáp lời.
"Giải quyết cho gọn vào." Mạch Thiên tựa tiếu phi tiếu mà mở lời.
"Vâng, thưa thiếu gia. À mà, cái cậu trai ngài mua ở chợ đen đấy nhìn rất tốt. Lần này ngài mua về là thật sự nghiêm túc hay chỉ đùa chơi mấy ngày vậy? Nếu đùa chơi thôi, thì khi chán cho tôi nhé? Tôi thích." Nam tử khẽ lên tiếng đánh giá.
"Cậu liệu hồn mày đừng động đến cậu ta. Giờ thì mau đi đi."
"Ôi~ tiếc ghê~! Tốt vậy mà." Nam tử kia bày ra một vẻ mặt tiếc nuối rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Khi cửa đóng lại, Mạch Thiên ở trong khẽ dùng tay xoa xoa mi tâm rồi đứng dậy đi lên lầu.
...
'Cạch'
Tiếng động mở cửa làm cho Ái Nghĩa đang thay đồ giữa chừng phải khựng lại, mắt khẽ liếc con người không biết rõ cửa kia.
"Em đang cố tình câu dẫn tôi sao?" Mạch Thiên cảm thán nhanh chóng bước đến ôm lấy cậu.
"Câu dẫn em gái ngươi!" Ái Nghĩa thầm rủa xả trong lòng nhưng bên ngoài lại tựa tiếu phi tiếu mà nhìn Mạch Thiên "Đi chưa?"
"Đi bây giờ đây, nhưng trước tiên phải làm một thứ đã." Ái Nghĩa còn chưa hỏi việc gì thì môi đã nhanh chóng bị lấp đi, Mạch Thiên thuận thế mà ôm lấy eo cậu dễ dàng tách khuôn miệng chưa kịp phòng bị kia đưa lưỡi luồn lách mà trêu ghẹo. Ái Nghĩa bị hôn thấy đầu óc trống rỗng như mất hồn mà đứng yên để Mạch Thiên no nê.
Đến khi buôn ra mặt Ái Nghĩa đỏ lự cố gắng hít thở bù lại phần khí bị mất, "lần sau dùng mũi để thở." Mạch Thiên tựa tiếu phi tiếu mở miệng vừa giúp cậu cài lại phần nút còn đang dang dở.
Ai người cứ thế cùng nhau bước ra khỏi phòng, lái xe đến trung tâm.
---------------------------
Một góc của tác giả:
Cha daaaaaaa~~!! Sau một thời gian miệt mài đào hố cuối cùng tui cũng cho ra chương mới... 5555 _(:'< JL)_
Cảm ơn mọi người đã dành thời gian đọc cái câu truyện nhảm này của tui 2333 thật là bận và lười nữa (lolol)
Tui đã không nghĩ ra bất cứ ý tưởng nào cho sản phẩm trong suốt một thời gian dài nhưng cuối cùng cũng có hứng và lập tức viết ra xD
Dù sau cũng chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ~~~~!!!! 23333
*tóc rụng thành một núi* _(:'> JL)_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro