Chương 1
Translator: Diệp Nguyệt
——————————
'Mình tiêu rồi.'
Tôi tỉnh dậy và thấy tôi không còn là chính mình nữa.
Tôi run rẩy cầm lấy một chiếc gương, tôi thấy đôi tay mình chạm vào nó. À...
"Đây có phải là mơ không? Đây là mơ mà, phải không?"
Ngay cả giọng nói ấy cũng không phải là của tôi. Có lẽ là vì tôi còn trẻ, tôi lấy cả hai tay che miệng, bị giọng nói nhẹ nhàng đó làm cho sốc.
Có lẽ đây là mơ. Chỉ có thể là mơ... Khuôn mặt phản chiếu trong gương lúc này...
Tôi đột nhiên tức giận.
"Tại sao lại là tên khốn này chứ?!"
Tại sao? Tại sao, tại sao? Tại sao lại là Ki Yoon Jae? Tại sao lại là tên khốn này?
Nếu phải xuyên không, tôi phải là nhân vật chính chứ! Tại sao tôi lại là nhân vật phản diện?
Có vẻ như xu hướng hiện nay là trở thành một nhân vật phụ, nhưng tại sao chứ?
"A, đầu mình..."
Khi tôi mất bình tĩnh, tôi cảm thấy vô cùng chóng mặt. Một phần là do sự căng thẳng tăng lên nhanh chóng do tình huống này gây ra, nhưng phần lớn là do những ký ức của Ki Yoon Jae trộn lẫn với kí ức ban đầu của 'tôi'.
Ki Yoon Jae, 16 tuổi. Người kế nhiệm Tập đoàn Sungwoon. Một thành viên của gia tộc thực sự cai quản Hàn Quốc trên thế giới này.
'Chết tiệt, nhiều thông tin quá... Mình thậm chí không muốn biết...'
Tôi không thể hủy bỏ quyền sở hữu này và trở về nhà sao? Tôi không bị xe tải đâm, nhưng tôi đang ngủ và bị lôi tới đây, vậy cơ thể tôi sẽ như thế nào?
'Chúa, Allah*, Đức Phật, các vị thần của trời và đất, tôi không biết chuyện quái quỷ gì đang xảy ra. Nhưng tôi sai rồi, xin hãy đưa tôi trở về.'
*Allah: (الله, Allāh) là danh từ tiêu chuẩn trong tiếng Ả Rập để chỉ định Thiên Chúa Đấng Toàn Năng. Trong Hồi giáo, Thiên Chúa là Đấng Tạo Hóa, điểm tựa toàn năng và toàn tri và là Đấng Phán xét của mọi sự sống. Hồi giáo nhấn mạnh rằng Thiên Chúa là độc nhất, duy nhất và vốn chỉ có một, có tất cả sự từ bi và toàn năng. (Theo Wikipedia)
Tôi cầu nguyện với ai tôi còn không rõ. Nhưng tôi đã không nhận được câu trả lời nào.
Tôi ngả lưng trên ghế sofa, vật lộn với những ký ức hỗn tạp liên tục trong vài phút, một thứ gì đó kỳ lạ đột nhiên xuất hiện trong tầm nhìn của tôi
[Hệ thống đang tải...]
[1%]
[15%]
[30%]
[.......]
Một thanh phần trăm tăng nhanh với từ "đang tải". Khi con số tăng lên, cơn chóng mặt trong đầu tôi dần lắng xuống.
[Bùm!]
[Tải hoàn tất. Chào mừng, Người chơi.]
"Cái gì?"
Không quá phô trương, một thông báo đã tải xong hiện lên trước mặt tôi. Người chơi? Thứ đó đang nói về tôi à?
['Sao anh lại sống như vậy chứ? Anh có thể sống một cuộc sống tốt đẹp hơn mà.' Chúa đã cảm động trước lời nói của bạn.]
"Cái gì?"
[Từ giờ trở đi, người chơi sẽ sống dưới thân phận của Ki Yoon Jae. Chúng tôi tin tưởng ở bạn. Lời tuyên bố tự tin của bạn sẽ không phải là lời nói dối!]
Cái gì? Mẹ kiếp, đùa tôi chắc? Tôi vừa đọc một cuốn tiểu thuyết và nói rằng, 'Tên khốn này có rất nhiều tiền, vậy mà lại sống như một tên ngốc!' Ngươi khiến ta trở nên như vậy là vì ta đã than thở về điều ấy sao?
Tôi chẳng thể ngậm miệng lại được vì bị sốc. Cho dù tôi có ngất xỉu, la hét hay lộn nhào ba lần, thì các thông báo hệ thống ấy vẫn cứ tiếp tục theo ý nó.
[Chúa sẽ quan sát xem người chơi sẽ sống cuộc sống như thế nào. Và God bless you! (Chúa phù hộ bạn!)]
"Ôi, không, đừng làm thế! Quay lại đi!"
Cứ cho tôi trở lại đi! Tôi vẫy tay về phía các tin nhắn của hệ thống, nhưng nó chỉ phân tán như thể đang chế giễu tôi, nói rằng, 'Đó là dư ảnh của ta'.
......Tôi thực sự gặp rắc rối rồi. Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra với tôi sau khi tôi lỡ lời vậy?
"Tôi nên làm gì... tôi phải làm gì đây!"
"Ki Yoon Jae, anh có hẹn..."
"Hyak!"
Tôi ngồi xuống kiệt sức và nức nở như nhân vật chính của một câu chuyện bi thảm, nhưng giật bắn mình khi một người khác đột nhiên xuất hiện. Tôi theo bản năng cuộn tròn người lại và nhìn chằm chằm vào người đó khi cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.
"Vừa nãy... Âm thanh lạ đó... Không, tại sao anh lại làm thế?"
Cái tên màu xanh xuất hiện trên đầu cô ấy: [Ki Hyun Joo].
'Nếu đây là Ki Hyun Joo... Cô ấy là người họ hàng thứ sáu của Ki Yoon Jae.'
Ki Hyun Joo làm thư ký cho anh ta và là một trong những người có siêu năng lực được Ki Yoon Jae tập hợp. Cô ấy kiểm tra tình trạng của tôi bằng một cái liếc mắt.
"... Tôi không biết điều gì khiến anh buồn bực, nhưng sắp đến giờ hẹn rồi. Hãy ra ngoài khi anh sẵn sàng."
"Ừm... Được rồi."
Ki Hyun Joo nhìn tôi lạ lùng sau khi nghe câu trả lời đầy 'nghe lời' của tôi. Cô ấy thậm chí còn hỏi tôi có ổn không. Khi tôi trả lời, tôi nhìn Ki Hyun Joo đầy thắc mắc, nhưng cô ấy nghiêng đầu và lẩm bẩm.
"Hôm nay anh có vẻ nghe lời một cách kỳ lạ. Tôi có lẽ đã hỏi anh thêm ba lần nữa nếu anh không ổn. Anh không bị ốm, phải không?"
"Tôi... ổn."
Tôi không ổn chút nào, nhưng đó là do tình huống hiện tại 'của tôi', không phải của Ki Yoon Jae... Tôi giả vờ như đó không phải là vấn đề gì lớn. Đôi mắt của Ki Hyun Joo tràn đầy nghi ngờ, nhưng cô ấy dẫn tôi ra ngoài mà không nói gì.
'Không sao đâu, giờ thì ổn rồi.'
Ki Yoon Jae, người mà tôi chiếm thân xác, mới 16 tuổi. Anh ta sẽ chết trong khoảng 10 năm nữa. Anh ta là nhân vật phản diện chính dẫn dắt hầu hết câu chuyện, nên hiện giờ anh ta sẽ chưa chết, tôi cũng vậy.
'Trước hết thì, hiện tại... Tôi không thể thoát khỏi cái hợp đồng ấy.'
Trớ trêu thay, một hợp đồng, chỉ là một mảnh giấy mỏng, lại là mạng sống của tôi. Đó là đường sinh mệnh sẽ biến mất sau này, nhưng bây giờ nó đang hỗ trợ tôi.
'Nội dung của hợp đồng là gì? Nếu Ki Yoon Jae bị giết, bạn cũng sẽ chết. Nếu bạn phản bội Ki Yoon Jae một lần nữa, bạn vẫn sẽ chết. Có phải thế không?'
Đó là một hợp đồng chỉ có lợi cho Yoon Jae, nhưng... Bây giờ tôi chính là Ki Yoon Jae, tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi nghĩ về hợp đồng ấy.
Tôi sẽ không chết ngay bây giờ, vì vậy tôi sẽ từ từ nhớ lại nội dung câu chuyện gốc khi tôi ở một mình sau khi kết thúc cuộc hẹn.
"Gì, sao anh lại đến muộn như vậy?"
Khi tôi ra ngoài, có một hàng xe hơi màu đen xếp thành hàng. Trước mặt tôi là những người phục vụ trong bộ vest và những đứa trẻ cùng tuổi với Ki Yoon Jae.
Trong số đó, người có vẻ ngoài ảm đạm nhất càu nhàu về việc tôi ra ngoài muộn, và tên cậu ta hiện lên trước mắt tôi.
[Jeong Yi Joon]
Khi ở bên Ki Hyun Joo, tôi không có thời gian để mà xấu hổ, nhưng thật thú vị khi được gặp người mà tôi từng đọc trong sách. Vì vậy, cái nhìn chằm chằm vô hồn của tôi khiến khuôn mặt của Jeong Yi Joon trở nên méo mó.
"Anh đang nhìn cái quái gì thế?"
"Ồ, tôi xin lỗi..."
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào tôi khi lời xin lỗi thốt ra từ miệng tôi. Jeong Yi Joon và Ki Hyun Joo cũng vậy.
"Tên khốn này bị sao vậy? Anh ta bị bệnh à?"
"Anh ấy nói bản thân vẫn ổn..."
Thay vì hỏi tôi, Jeong Yi Joon lại hỏi Ki Hyun Joo về tình trạng của tôi. Chắc chắn rồi... Tôi đã làm gì vậy chứ? Không giống tính cách của tôi chút nào.
'Nếu thực sự là Ki Yoon Jae...'
Anh ta sẽ khịt mũi trước lời chửi thề của Jeong Yi Joon và nghĩ rằng đó là tiếng chó sủa, bởi anh ta luôn là một gã áp đặt với mọi người.
'Tỉnh táo lại nào.'
Tôi phải sống như Ki Yoon Jae cho đến khi tìm được cách giải thoát. Thật khó để phân biệt trời và đất vì tôi mới xuyên không, nhưng tôi biết Ki Yoon Jae không hành động như tôi vừa rồi.
Tôi nói chuyện với hai người đang đứng trước mặt tôi.
"... Tôi nghĩ là gần đến giờ hẹn rồi."
Khi tôi đứng khoanh tay và nhìn chằm chằm vào hai người họ, hai người ấy đang nói chuyện cũng nhìn tôi. Trong khi vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ, Jeong Yi Joon giơ ngón tay lên và tặc lưỡi.
"... Chà, vẫn như thường lệ thôi. Đừng làm tôi bối rối nữa. Thật khó chịu."
Phù, may mắn là tôi có vẻ đã thoát khỏi rắc rối. Dù những mắt trừng trừng nhìn tôi đang càng trở nên gay gắt hơn. Ngay khi tôi vừa thở phào nhẹ nhõm thì Ki Hyun Joo lại xen vào.
"Được rồi, tôi nghĩ là sẽ ổn thôi, vậy nên chúng ta đi nhanh thôi. Ta sẽ muộn mất."
Theo lời của Ki Hyun Joo, mọi người giải tán và lên xe. Tôi không biết phải ngồi đâu nên nhìn quanh và thấy Jeong Yi Joon đang ngồi ở giữa.
'Tôi có thể lên chỗ đó không?'
Nhờ siêu năng lực của anh ấy, Jeong Yi Joon luôn phải ngồi cạnh Ki Yoon Jae.
Tôi nghĩ mình đã nhầm, nhưng mọi người đều đã lên xe và cửa xe đã đóng ngoại trừ xe của Jeong Yi Joon.
"Anh đang làm gì thế?"
Khi tôi còn đang do dự, Jeong Yi Joon nhìn lại tôi với vẻ mặt khó chịu. Tôi tuy sợ nhưng vẫn khịt mũi như thể chuyện chẳng có gì to tát và lên xe.
'Ghế sau bên phải chắc là ghế tốt nhất, đúng không?'
Tôi ngồi đó vì chỉ có ghế đó là trống. Sau khi tôi lên xe, nhân viên đóng cửa lại và ngồi vào ghế hành khách. Khi chiếc xe dẫn đầu bắt đầu di chuyển chậm lại, các ô tô nối tiếp nhau bám theo phía sau.
Tôi đã mệt mỏi mặc dù mới chỉ xuyên vào cơ thể này chưa đầy một giờ.
'Chết tiệt...'
Chuyện quái quỷ này xảy ra thế nào vậy? Chỉ vì tôi phàn nàn nên thứ đó tuỳ tiện cho tôi chiếm giữ thân thể này?
Chỉ vì tôi sinh ra chẳng có gì, tôi đã chỉ trích Ki Yoon Jae, người có tất cả mọi thứ, nhưng vẫn tiếp tục tham lam và thèm muốn mà không biết giới hạn.
Đó có phải là tội lỗi không? Đó có phải là điều gì đó đáng buồn không? Tôi chỉ thở dài.
Tôi quay đầu lại trong sự thất vọng và nhìn ra ngoài cửa sổ một cách vô hồn. Chỉ nhìn khung cảnh thôi cũng không khác gì Hàn Quốc nơi tôi từng sống.
'Nhưng nơi này tồn tại những người có siêu năng lực ...'
Jeong Yi Joon, người ngồi cạnh tôi, có siêu năng lực giết chết một người chỉ bằng cái cử động tay.
Tuy nhiên, không phải ai cũng có siêu năng lực. Có những người từ chối nhận siêu năng lực, và có những người bẩm sinh đã không có chúng.
Trong trường hợp trước, bạn có thể làm bất cứ điều gì bạn muốn, nhưng trong trường hợp sau ...
'Chết tiệt.'
Bởi nó giống như phải từ bỏ theo ý muốn của người khác chứ không phải chính mình.
Và người đại diện trong trường hợp đó là Ki Yoon Jae.
Điều đó có nghĩa là tôi thậm chí không thể tự vệ trước những con quái vật có thể dễ dàng lấy mạng tôi chỉ bằng một ngón tay.
Tôi thật sự bất tài.
Hết chương 1
Tác phẩm chỉ được đăng tải trên Wattpad Thanh Thủy Diệp Nguyệt và Word.press Thanh Thủy Các, chưa có sự cho phép của tác giả và được sử dụng với mục đích phi thương mại, vui lòng không reup dưới mọi hình thức.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro