Chương 1
18 giờ 45 phút.
Trời mưa tầm tã.
Trên vỉa hè có một cô gái đang chạy băng qua dòng người, mặc cho những giọt nước mưa đang rơi xuống người cô vẫn cố chạy thật nhanh về kí túc xá. Cô sợ rằng về trễ thì sẽ có chuyện xảy ra với cô.
Rầm.
Do cứ cắm đầu chạy về phía trước nên cô đã vô ý đâm sầm vào một người đi đường. Cô vội đứng dậy, rối rít nói:
- Thật sự xin lỗi! Tôi vô cùng xin lỗi. Tôi đang gấp nên...
- Cô nghĩ cái gì mà lại chạy trên vỉa hè vậy hả? - Người đó tức giận nói.
Giọng nói này... nghe quen quen.
Trong lúc cô còn đang ngẩn người thì người đó đứng dậy, nói:
- Này! Cô đụng trúng người mà còn không biết hỏi xem người ta có bị sao không à?
Bị nói như vậy cô mới sực nhớ ra liền vội nói:
- Tôi xin lỗi. Anh có sao không?
Người đó cúi người nhặt ô lên, khoé môi nhếch lên nụ cười khẩy:
- Chờ cho cô hỏi 'có làm sao không' thì người ta đã vào bệnh viện mất rồi.
Cô gập người, liên tục xin lỗi.
- Thật sự xin lỗi! Tôi vì đang gấp nên...
- Hà Minh Thy, lớp A khoa Kinh tế - Ngoại ngữ năm 4, trường Đại học Vạn Thiên. - Người đó cắt ngang lời cô, đôi mắt nhìn chằm chằm vào thẻ sinh viên cô đeo trước ngực.
- Ơ? - Mặt cô nghệt ra.
Khoé môi anh ta khẽ nhếch lên.
- Tên tôi là Trương Đăng Khoa, lớp A khoa Kinh tế - Tài chính...
- Này, anh cho tôi biết tên anh làm gì? - Thy ngờ nghệt cắt ngang lời anh ta.
Khoa cười khẩy:
- Lần đầu tiên có người dám ngắt lời tôi. Cô cần biết tên tôi để lỡ tôi có làm sao thì khi tìm cô tính tiền cô vẫn biết người kêu cô trả tiền bồi thường là tôi.
Thy bỏ qua việc hối lỗi nãy giờ, gân cổ lên nói:
- Chỉ vì tôi vô ý chạy đụng trúng anh mà anh đòi tiền bồi thường ư? Nực cười.
- Giờ tôi về đây.
Anh ta đi được mấy bước bỗng quay đầu lại bảo cô:
- Không biết cô đụng trúng người rồi đầu óc có bị gì không nhưng cô có biết bản thân đang đứng dưới trời mưa không ô dù che không!?
Nói rồi anh ta bỏ đi. Thy giờ mới nhận ra bản thân đang rơi vào tình trạng toàn thân ướt nhẹp, liền tức tối hét lên:
- YAAAA! TÊN CHẾT TIỆT!!!
Xả tức xong, cô liền tức tốc chạy đi. Thật sự là cô đã bị trễ rồi.
___________________
- Hà Minh Thy, cậu về trễ. Vào nấu cơm đi!
Thy vừa mở cửa phòng đã bị bọn bạn bên trong tuyên án. Cô lê cái thân hình ướt chèm nhẹp vào trong, bất mãn gật đầu.
- Đáng lẽ ra là tớ có thể về đúng giờ nhưng...
- Nhưng sao? - Cả bọn hướng mắt về cô.
Thy định nói nhưng nghĩ lại liền bảo:
- Thôi không có gì. Tớ không muốn nhắc lại chuyện đó.
Mặt cả bầy nghệt ra:
- Thế là thế nào? Tại sao người cậu lại ướt như chuột lột thế kia?
Cô quay sang lườm một cái sắc lạnh, cả bọn liền im lặng. Thy quay người đi vào nhà tắm. Vừa bước vào cô liền nghe giọng của Lan Anh - hoa khôi khoa Âm nhạc - vọng vào:
- Minh Thy, cám ơn cậu nhiều nhé! Nhờ cậu VỀ TRỄ HƠN TỚ mà hôm nay cả phòng được ăn ngon đấy!
Nghe mà tức sôi máu. Lan Anh cậu có cần phải nhấn mạnh 4 chữ 'VỀ TRỄ HƠN TỚ' không!?
Thy tức tối hét vọng ra:
- HOA KHÔI KHOA ÂM NHẠC! CẬU IM CÁI MIỆNG CẬU LẠI CHO TỚ!
Ngay lập tức có âm thanh vọng vào với âm lượng cực cực cực kì lớn:
- HOA KHÔI CÁI ĐẦU CẬU! HÀ MINH THY! CẬU NÊN NHỚ: CẬU MÀ KHEN NGƯỜI KHÁC ĐẸP THÌ MỌI SINH VIÊN NỮ TRONG TRƯỜNG ĐẠI HỌC VẠN THIÊN NÀY CÒN TRANG ĐIỂM ĐI CUA TRAI LÀM CÁI GÌ NỮA!? MỸ NHÂN NHƯ CẬU ĐƯỢC BAO NHIÊU ANH NHÒM NGÓ MÀ KHÔNG BIẾT À!?
Câu nói của cái lũ bên ngoài có công lực quá lớn. Thy không biết đối lại thế nào nên đành im lặng.
Hơn 30 phút sau cô bước ra, bắt đầu vào bếp nấu ăn.
Cả phòng có 6 người. 2 người khoa Kinh tế - Ngoại ngữ là Minh Thy và Ngọc Ân; 1 người khoa Âm nhạc là Lan Anh; 1 người khoa Kinh tế - Tài chính là Yến Nhi; 1 người khoa Quản trị - Kinh doanh là Mỹ Quyên và 1 người nữa học khoa Nhiếp ảnh là Nhã Linh. 6 nàng được sinh viên trong trường gọi là 'Lục Đại Mĩ Nhân' vì mỗi người đều đẹp và có nét riêng của mỗi người. Chính vì thế có rất nhiều nam sinh theo đuổi họ.
*********************
Nấu ăn xong xuôi Thy bày ra đĩa, dọn ra bàn rồi kêu cả đám vào ăn.
- Nhã Linh, cậu dẹp cái mày ảnh vào ngay cho tớ. - Quyên liếc Linh mà nói - Không ăn tớ ăn luôn phần cậu.
Linh cất máy ảnh vào rồi ngồi vào bàn. Đang ăn thì cô nàng chợt nói:
- Ngày mai tớ có việc nên không ăn cơm tối. Vậy nên các cậu khỏi nấu phần tớ.
Cả bọn chỉ ậm ừ. Lan Anh thắc mắc:
- Ngày mai cậu chỉ đi chụp ngoại cảnh thôi mà. Vậy Không lẽ...
"Cốp!"
- Quyên! Cậu có biết cái muỗng đó nặng cỡ nào không mà đánh vào đầu tớ? Đau chết đi được! - Cô nàng vừa xoa đầu vừa lên án.
Quyên lườm cô, nói:
- Tối mai Lan Anh nấu cơm, bất kể chuyện gì xảy ra.
Cô nàng liền la lên:
- Gì kì vậy?
- Không có gì kì ở đây cả.
- Thế tại sao lại bắt tớ nấu cơm?
Và trong khi hai nàng kia đang cãi lộn thì có một người ngồi thẫn thờ.
- Cậu bệnh hả Thy? - Nhi lên tiếng hỏi.
Thy dường như vừa tỉnh khỏi cơn mê, vội trả lời:
- Hả, gì cơ? À không! Đâu có bệnh hoạn gì đâu.
- Thế sao nãy giờ cậu chẳng ăn được bao nhiêu hết vậy? Đang suy nghĩ gì thế?
Thy lắc đầu. Cô đứng lên khỏi bàn ăn, đi đến giường mà leo lên nằm, bảo:
- Tớ hơi mệt. Các cậu dọn dẹp giùm tớ nhé. Cám ơn.
Mọi người nhìn nhau đầy khó hiểu.
****************************
Nửa đêm...
- Sao nóng vậy nhỉ?
Thy tung chăn ra thì bỗng nhiên cảm thấy có luồng khí lạnh thổi vào người. Lấy tay sờ trán, xém nữa là cô phải hét toáng lên vì trán quá nóng.
- Chắc là do dầm mưa rồi. - Cô nghĩ - Thôi mai tính vậy.
Thế là Thy cố quên đi thân nhiệt đang một lúc nóng lên của mình mà nằm ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro