Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Trở thành người thứ ba? Vô tư đi!

Lúc Lăng Tiểu Lộ Vị Lai học ở trường tư nhân Minh Tú, cũng giống như phần lớn các trường tư nhân khác, nó được chia thành hai khu : Cao cấp và bậc trung. Cho dù là Minh Tú cao cấp hay Minh Tú bậc trung thì đều có cái tên đọc nghe rất dài, cho nên mọi người tự rút ngắn lại thành Minh Cao và Minh Trung. 

Theo như lời của Lăng Tiểu Lộ Chân Lý - người đã cầm trong tay tấm bằng tốt nghiệp của Minh Cao thì : Minh Cao là một ngôi trường khiến cho các tác giả sáng tác truyện Manga đã đặt chân đến thì chẳng muốn rời đi. Nghe nói năm xưa, cô Kamio Yuko đã lấy bối cảnh trường Minh Cao để vẽ truyện "Con nhà giàu". Ngôi trường được xây bên vịnh Tokyo này là trường thuộc tầng lớp quý tộc từ xa xưa. Cho dù là con đường lát đá uốn quanh thư viện hoặc từng cây anh đào đứng thẳng dưới những dãy phòng học, dù là khu để xe sau hồ bơi hay cái gì đi nữa, tất cả đều tràn đầy sức sống và lãng mạn, huyền ảo vô cùng. Thế mới nói, chúng ta hoàn toàn có thể nghĩ đến chuyện, trong ngôi trường vừa huyền ảo vừa đẹp đẽ thế này, mỗi năm lại "cho ra đời" hai, ba nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn và xinh đẹp hơn cả ngôi trường này nữa, thực ra nó cũng chỉ là chuyện bình thường mà thôi. 

Vào mùa hè nóng bức năm Lăng Tiểu Lộ Vị Lai lên 17 tuổi ấy, hai nhân vật có tầm ảnh hưởng nhất Minh Cao là : Nham Khi Hòa Nhân, năm thứ 3, lớp A, hội trưởng hội học sinh đương nhiệm, người còn lại là Sâm Trạch Huân. Lúc đó, cái tên Nham Khi Hòa Nhân đối với Lăng Tiểu Lộ Vị Lai mà nói, cũng chỉ là cái tên bốn Hán tự. Những kí tự đó đại diện cho con trưởng của dòng họ Nham Khi nổi tiếng trong giới ngoại giao Nhật Bản, đại diện cho con người mang ánh hào quang chói sáng này có được đãi ngộ "một ngày chỉ tới trường hai ba lần". Ngoài các ký tự vô cùng chuẩn men kia ra, ngay cả người ngợm mập ốm méo mó gì cô cũng không rõ. Điều này chúng ta có thể "nhân từ" mà đổ tội cho Nham Khi Hòa Nhân đáng thương kia - số lần cậu ấy xuất hiện tại Minh cao thực sự quá ít. Có điều, ngoài tranh vẽ ra, anh Sâm Trạch Huân đã cướp đi toàn bộ sự chú ý của Lăng Tiểu Lộ Vi Lai mất rồi. Chuyện này, dù sao cũng là do nguyên nhân ở trên kia kìa, nên cũng không trách cứ được gì. 

Thế nhưng may thay, tình huống vỏ chuối xảy ra ở hồ bơi Thị Lập vào một tuần trước, Sâm Trạch Huân - nhân vật nam chính trong các cuốn truyện manga, đầu óc thông minh, ngoại hình cân đối, khí chất nho nhã, tài năng về thể thao và Lăng Tiểu Lộ Vị Lai - nhân vật nữ phụ phản diện trong truyện manga, đầu óc cũng thông minh, ngoại hình cũng cân đối, khí chất cũng nho nhã, thể thao cũng khá tốt, hai người đã đường ai nấy đi một cách êm đẹp và trở thành quá khứ của nhau, trở thành chuyện "đã từng xảy ra" đầy tiếc nuối trong lòng nhau, Kết quả, khi Lăng Tiểu Lộ Vị Lai nhìn lại mốt tình đầy cay đắng bị đứt gánh giữa đường thì cô thốt lên một câu đầy thương cảm :"Có thể thấy, trong xã hội lưu manh vẫn còn nhiều nữ sinh thỏ con ngoan ngoãn bảo thủ tới mức thần thánh cũng phải giận dữ này, đúng là hàng tràn lan trên thị trường." 

Tóm lại, đó không phải là thứ khiến người ta coi như một hồi ức quý báu để nhớ lại. 

Vì thế, giờ đây, Lăng Tiểu Lộ Vi Lai hoàn toàn không hiểu tại sao bản thân mình lại ngoan ngoãn trên bậc thang, bên tay trái là thùng sơn màu, bên tay phải là cây cọ vẽ, hăng hái vẽ bối cảnh lễ hội văn hóa lên tấm vải, dĩ nhiên biết rõ nhân vật chính của vở kịch này là Sâm Trạch Quân, nhân vật nữ là bạn gái hiện tại của anh ấy - Yoko Nakajima. Là người bị hại, lẽ nào không biết mình nên tay trái cầm hai hình nộm, tay phải cầm giày thể thao phang cho vài phát hay sao? Cô cũng đã từng nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này. 

Muốn dùng màu xanh đậm nhất để vẽ cây thông già lên tấm vải trắng. 

Lăng Tiểu Lộ cảm thấy những vở kịch tình yêu lãng mạn cổ điển mang đậm phong cách Tây Âu tiêu biểu như "Romeo và Juliet" mà lại đặt trong bối cảnh là cây thông già Nhật Bản, giống như là việc làm phản bội lại lương tâm và óc thẩm mỹ của một nhà nghệ thuật như mình. Mặc dù tổ trưởng sáng nắng chiều mưa của tổ kịch Minh Cao - Sakura Sayuri đã nói : Thực ra cái quan trọng là mượn không gian yên tịnh của kịch cổ điển để miêu tả về cái chết của Romeo để tạo ra không khí chết chóc bi thương. 

Lăng Tiểu Lộ Vị Lai cảm thấy : Thực ra cô ấy nói bừa. 

Bởi vì cửa sổ lễ đường làm bằng pha lê trong suốt, cho nên ánh sáng chiếu vào sẽ nảy sinh ra hiện tượng khúc xạ khiến ánh sáng khác hẳn màu gốc, mới nhìn qua, kỳ thật có chút "Romantic".Lăng Tiểu Lộ Vị Lai dùng tay phải cầm bàn chải gắng gượng che trên trán, nhìn mặt trời dần dần lặn về phía tây ngoài cửa sổ, ước chừng là có thể kết thúc công việc rồi. Thế là xoay người lại một cách cẩn thận từng li từng tí, chuẩn bị bước xuống cầu thang. Cô hoàn toàn không nghĩ có thể nhìn thấy Nam Khi Hòa Nhân tại chỗ đây vào lúc này. Trên thực tế, đầu tiên mắt cô thậm chí còn không nhìn thấy rõ, chỉ đứng trên bậc thang dưới chân, đầu hơi ngẩng lên lên nhìn khuôn mặt rất giống với "sinh vật" đã từng thẳng tay ném mình xuống hồ bơi thành phố. 

Nhưng mà, vẫn sợ hãi theo phản xạ. 

Điều đáng nói là, cô bạn Lăng Tiểu Lộ Vi Lai này vốn không phải là người có gan lớn; huống hồ lại trong tình huống mập mờ không rõ này, có thể trúng vào một trong mười cảnh tượng khủng bố nhất mà tiểu thuyết thường hay đề cập, tại hội trường cũ kỹ. Lại nói Nham Khi Hòa Nhân đứng ngược chiều nắng, toàn thân mặc một bộ đồ không hề có lấy một vết bẩn nào, à ừm... rất giống lũ u linh vui vẻ đáng yêu, quần áo thể thao màu trắng như tuyết. 

Đủ loại lý do khách quan tạo thành một hậu quả nghiêm trọng chính là : bạn học Lăng Tiểu Lộ Vị Lai đáng thương của chúng ta đứng run rẩy trên một cái thang gỗ không hề chắc chắn, thế nên trực tiếp té xuống. Mà xui hơn nữa là Nham Khi Hòa Nhân lại một lần trở thành người vô tội gặp tai họa, vững vàng nằm dưới thân người của Lăng Tiểu Lộ Vị Lai. 

May mắn trong lúc Lăng Tiểu Lộ Vị Lai té xuống, dây thần kinh vận động của Nham Khi hiển nhiên phát triển rất bình thường thế nên anh áp dụng tính chất vật lý, chân lùi về sau mấy bước để giảm bớt xung lượng, mới miễn cưỡng giúp mình không bị chấn thương sọ não. 

Nhờ vào sức hút của trái đất có phương thẳng đứng nên cuối cùng nghe tiếng màu vẽ rơi "lạch cạch" xuống sàn gỗ lim, phác họa nên những hình lục giác màu xanh thẫm nho nhỏ nhuộm đầy sân khấu, tạo nên khung cảnh vô cùng nên thơ. Mắt Lăng Tiểu Lộ Vi Lai mở lớn, hoảng sợ khi tận mắt nhìn thấy môi của mình dán vào làn môi của Nham Khi Hòa Nhân không sai một milimet nào. "Đing..." Hàm răng va vào nhau sinh ra đau đớn, mà có một dòng nước nho nhỏ chảy xuống, a, mùi máu tươi. 

Nham Khi Hòa Nhân nhíu lông mày, ánh mắt đằng sau gọng kính vàng kia bí hiểm vô cùng. 

Tuy rằng thuộc kiểu nữ sinh lưu manh "dỏm" , bất quá, bạn học Lăng Tiểu Lộ Vị Lai có lưu manh đến đâu cũng vẫn là nữ sinh, cho nên nói, đối với chuyện hạ nhục người khác hay bị người khác hạ nhục một cách vô duyên vô cớ như vậy, nói không lúng túng, không thấy bẽ mặt hay không khó xử gì gì đó tuyệt đối là lừa người.

Tuy rằng trên phương diện chủ quan thì bạn học Lăng Tiểu Lộ Vị Lai đáng yêu của chúng ta muốn đứng lên dập đầu tạ tội ngay lập tức, nhưng trên khách quan thì... nửa người muốn đứng, nửa đùi dưới lại không có dũng cảm cũng không dám làm vậy. Thế là, việc trước tiên, hai má Lăng Tiểu Lộ Vị Lai liền bỏ bừng bừng nằm trên người Nham Khi Hòa Nhân đang trong tư thế giạng hay chân ra. Tư thế này rất khiến người ta khi ngờ, cũng rất mờ ám. 

Cây tường vi già như bị ráng thành màu đỏ tươi dưới bầu trời xế chiều, cả không khí giống như biến thành quả quýt màu cam. Ánh mặt trời thoải mái đi dạo xuyên qua lớp cửa kính bằng pha lê trong suốt hai bên sân khấu, khiến cho một mảng không gian rộng rãi bị nhuộm màu vàng óng, ngọn đèn hình hoa lưu ly treo trên trần bay nhao nhao trong gió,nửa cây thông già chưa được vẽ xong trên mảnh vải, còn có Nham Khí Hòa Nhân mặc quần áo thể thao phẩm chất nhu hòa kia. 

Thời gian giống như chợt biến mất. Toàn bộ thế giới chỉ có ánh sáng, chỉ có ánh sáng. 

Đột nhiên Lăng Tiểu Lộ Vị Lai lại nghĩ đến những bộ phim điện ảnh, loại phim trắng đen, dưới gốc cây anh đào có màu sắc ảm đạm, người nghệ sĩ tạp kỹ xinh đẹp búi tóc cao, mặc kimono tám mảnh với hoa văn cầu kì, vẻ mặt sầu khổ ngồi gảy chiếc đàn ba dây cũ kĩ. Cô cảm thấy buồn cười, liền cười ra. 

Cửa lớn của hội trường được đóng kín bỗng dưng phát ra tiếng kêu "kí...kít.." quái dị mười phần, làm cho răng người ta thấy tê tê. Lăng Tiểu Lộ Vi Lai và Nham Khi Hòa Nhân cùng quay đầu nhìn về phía cửa. Cậu thanh nhiên ôm chồng sách đứng tại cửa hiển nhiên sợ hãi hết mức. Ánh sáng xuyên qua khe cửa khiến cái bóng của cậu hòa vào bóng của hai thân thể đang ngồi cùng một chỗ kia tạo thành một đường dài hẹp, như lúc nhỏ thường xem "Chú chân dài". Lăng Tiểu Lộ Vị Lai ngồi dậy, mỉm cười gượng gạo chào hỏi đối phương :"Ai da, A Huân, lâu rồi không gặp anh, mau đến đây nhìn bối cảnh không tráng lệ nhưng được vẽ thành tráng lệ trong bức tranh mà em giúp mọi người vẽ đi." 

Nhưng mà đối phương rõ ràng không phối hợp, chỉ một mực trầm mặc. Bởi vì ánh sáng trong hội trường rất huyền ảo, cho nên Lăng Tiểu Lộ Vị Lai hoàn toàn không thể nhìn rõ gương mặt đầy biểu cảm của Sâm Trạch Huân. Từ giữa sân khấu chính nhìn thế nào cũng chỉ thấy một mảng sáng rực mà thôi. 

"Nham Khi... Các người..." Tất cả từ ngữ khác bị giữ lại trong kẽ răng, lại bị không khí trầm mặc nuốt vào. 

Lăng Tiểu Lộ Vị Lai nhìn theo dóng báng màu cam đỏ trong nắng chiều của Sâm Trạch Huân dần dần biến mất khỏi cửa chính, bỗng nhiên cúi thấp đầu, vùi đầu vào ngực Nham Khi Hòa Nhân, nửa ngày, mới thở dài, uể oải nói :"Anh này, đã phân chia công việc rồi thì không thể mặc kệ hay làm hư chuyện, như vậy rất không đúng."  

Đây là nơi nào mà lại nói ra mấy câu như vậy chứ? Chỉ là không khỏi chán ghét, cố tự tạo vẻ thoải mái vui vẻ cho chính mình, nên mới nói lời giận lây người khác mà thôi. Chịu đựng, là một việc thật sự rất khó khăn, từng chút từng chút tích lũy lại khiến cho cảm xúc trở nên xốc nổi và bộc phát trong nháy mắt. 

"Tôi nè, thật sự không muốn giúp bọn họ bày biện cái bối cảnh chết tiệt này đâu. Nhưng mà Sayuri nói rằng "nhất định sẽ có ích cho cô sau này, cô nhất định phải giúp"  tôi không phải là người thích đứng trước đám đông, tại sao cô ấy không thể thông cảm cho tôi dù chỉ một chút? Đáng ghét, đúng là đáng ghét." 

Nham Khi Hòa Nhân cảm thấy có cái gì đó ẩm ướt thấm qua quần áo thể thao bằng vải mỏng, thấm đến lồng ngực của mình. Vẫn ở tư thế nằm trên mặt đất, anh giơ tay phải lên, như muốn vuốt ve mái tóc ngắn đơn giản và gọn gàng của Lăng Tiểu Vộ Vị Lai, nhưng lại không có làm thật. 

Hai người duy trì tư thế kề sát thân mật như vậy. 

1 phút 

5 phút 

10 phút 

Khi thân thể của Nham Khi Hòa Nhân hơi giật giật vì đau lưng mỏi meo, cắn môi, như cố gắng nặn ra vài chữ :"Có thể phiền em mang thân thể phì nhiêu rời khỏi người tôi không?" 

Nhưng mà, cô gái trên người vẫn im lặng không nhúc nhích. 

Bởi vì, 

Ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: