
Tập 33: Khoảng lặng
Munju vừa bước vào phòng họp, mọi ánh mắt đều hướng về cô. Mọi người dường như đang chờ xem Tổng thống sẽ xử lý tình hình ra sao. Sanho đứng ngoài cửa, theo sát từng bước, tay khẽ nắm còi nhỏ trong túi áo, chuẩn bị phản ứng ngay lập tức nếu có sự cố.
Cuộc họp diễn ra căng thẳng, các đề xuất và phản biện được nêu ra với tốc độ nhanh. Munju bình tĩnh, dứt khoát trả lời, không cho phép bất kỳ ai vượt qua mình. Mỗi câu nói, mỗi ánh mắt cô quét qua đều khiến những người dám chống đối phải im lặng.
Sanho quan sát từ ngoài cửa, nhận thấy một vài nhân viên có vẻ căng thẳng quá mức. Anh bước một bước tới gần, nhưng không vượt quá giới hạn - âm thầm nhắc nhở họ về sự hiện diện của anh, đủ để ai đó nghĩ hai lần trước khi hành động mạo hiểm.
Munju không nói một lời về anh, cũng không quay lại. Nhưng cô cảm nhận được linh hồn, sự kiên định không khoan nhượng của anh. Cô siết nhẹ bút ký, lòng thoáng một cảm giác lạ: vừa yên tâm, vừa khó chịu, vì sự âm thầm ấy quá khác với cô muốn.
Sau cuộc họp, Munju trở lại văn phòng, mắt vẫn tập trung vào màn hình. Sanho bước tới, đặt trước mặt cô một tệp hồ sơ đã chuẩn bị, không một lời giải thích. Cô khẽ nhíu mày, cầm hồ sơ mà không nhìn anh:
"Anh định đứng đó bao lâu nữa?"
Anh chỉ im lặng, ánh mắt dừng lại một giây, như muốn truyền một thông điệp duy nhất: "Anh luôn ở đây."
Munju cắn môi, không nói gì, cô mở máy, tiếp tục công việc, vẫn giữ khoảng cách với anh. Sanho đứng lặng, đôi tay siết nhẹ tay nắm trong túi - đủ để kiềm chế bản thân, không thể hiện cảm xúc.
Nhưng khoảnh khắc ấy kéo dài không lâu. Một báo cáo khẩn từ bên ngoài được đưa vào máy tính của cô, cảnh báo một mối nguy có thể xảy ra tại một địa điểm mà cô cần kiểm tra ngay. Munju đứng dậy, chuẩn bị rời đi, nhưng ánh mắt vô tình chạm vào anh.
Sanho tiến tới, nhẹ nhàng đặt tay lên tay nắm cửa:
"Để tôi đi cùng."
Munju quay lại, ánh mắt sắc lạnh, giọng dứt khoát:
"Không. Tôi sẽ tự lo được. Anh đứng ngoài."
Anh không phản bác, chỉ gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo cô từng bước. Cảm giác bảo vệ này khiến cô vừa yên tâm vừa khó chịu - chính vì anh luôn ở đó, nhưng không bao giờ ép buộc cô phụ thuộc.
Cả hai cùng im lặng, một sự im lặng đầy căng thẳng, nhưng cũng đầy an toàn. Munju đi trước, bước chân quyết đoán; Sanho lặng lẽ theo sau, âm thầm che chắn mọi nguy cơ, như một bức tường vô hình giữa cô và thế giới.
Munju vừa bước ra ngoài, tuyết phủ dày, gió thổi rét buốt, nhưng cô vẫn giữ dáng đi kiêu hãnh, ánh mắt sắc như dao. Sanho đi theo phía sau, bước chân im lặng, đôi tay siết còi nhỏ trong túi - bất kỳ nguy hiểm nào cũng không thể lọt qua.
Chưa đầy mười phút sau, một vụ nổ nhỏ vang lên gần khu vực cô cần kiểm tra, cô nhanh chóng phát lệnh sơ tán, hiện trường tràn ngập khói đen và tiếng xe chứ thương inh ỏi. Munju nhíu mày, quay người định lùi, nhưng hai tên lạ xuất hiện, cố ép cô ra khỏi lối đi. Không chần chừ, Sanho lao tới, đỡ một tên đâm dao về phía cô, đồng thời quăng quả bom nhỏ để gây áp lực với kẻ còn lại.
Munju lùi ra sau, tay khẽ chạm vào thành xe, cảm nhận nhịp tim mình tăng nhanh. Cô quay lại, thấy Sanho đứng chắn trước mình, chiếc áo khoác dài vẫy theo gió, gương mặt nghiêm nghị nhưng mắt đầy lo lắng.
"Bà ấy... trả anh bao nhiêu tiền mà lại đỡ tôi hết lần này tới lần khác vậy hả?" cô thét lên, giọng vừa tức vừa lo lắng.
Sanho chỉ nhẹ nhàng đáp:
"Tôi chỉ đang làm đúng vai trò của mình thôi."
Câu nói khiến cô lặng đi trong khoảnh khắc. Dù vẫn hận, nhưng khi nhìn thấy anh, cảm giác tuyệt vọng và sợ hãi trộn lẫn, khiến cô chẳng thể phủ nhận sự an toàn mà anh mang lại.
Hai tên còn lại lao tới, nhưng Sanho xoay người, những cú đá vào cổ. Chỉ trong tích tắc, anh xử lý họ nhanh gọn, cơ thể di chuyển dứt khoát, mỗi cú đỡ, cú quăng đều chính xác đến mức Munju chỉ biết thở dốc sau khi nguy hiểm qua đi.
Cô lùi lại, núp sau một bức tường, tưởng như họ đã tìm thấy cô, nhưng Sanho đã đứng chắn trước mặt, giơ tay ra kéo cô vào lòng. Cả hai ôm chặt, bao nhiêu căng thẳng, sợ hãi, và cả những cảm giác bị dồn nén bấy lâu nay bùng nổ.
Nụ hôn chợt đến, vội vàng, mãnh liệt như lần cuối, nhưng không có lời giải thích nào. Munju lặng im, vẫn âm thầm căng thẳng, nhưng cơ thể đáp trả, cả hai quấn lấy nhau, vừa bảo vệ vừa thổ lộ cảm xúc không lời.
Khi dừng lại, Sanho nhẹ nhàng đặt một hôn lên tóc cô, tay lau bụi và máu trên mặt cô. Ánh mắt anh chạm vào mắt cô, không cần lời, nhưng chứa đựng tất cả: sự lo lắng, bảo vệ, và cả những điều anh chưa từng thốt ra.
Munju nhắm mắt lại, cảm nhận bàn tay anh trên má, tim đập nhanh. Cô vẫn hận, vẫn muốn giữ khoảng cách, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô không thể phủ nhận cảm giác được bảo vệ và quan tâm trọn vẹn từ anh.
Sau khi ổn định tạm ở chỗ núp, Munju chảy nhiều máu ở vai và vài vết xước trên tay, chân. Cô cố chịu nhưng thấy mình chóng mặt, mắt hoa, rồi bất ngờ ngã vào lòng Sanho.
Sanho nhanh chóng hạ cô xuống mặt đất, kiểm tra các vết thương. Cô vẫn thở dốc, đầu hơi quay sang một bên, tay anh đặt lên vai cô, lau vết máu dính trên da.
"Tổng Thống, cô có nghe thấy tôi nói không?..." anh nói, giọng vừa nghiêm nghị vừa lo lắng.
Munju mím môi, vẫn im lặng. Cô cứng rắn, nhưng cơ thể cô phản bội cô, mệt mỏi dồn lên từng cơn chóng mặt.
Sanho bế cô lên, đặt lên chiếc xe cứu thương nhanh chóng được gọi đến. Trên đường tới bệnh viện, anh giữ cô gần sát người, chăm sóc từng chút, mắt không rời khỏi gương mặt cô. Không ai nói nhiều, chỉ là sự im lặng và căng thẳng đan xen, nhưng trong ánh mắt anh là nỗi lo và sự bảo vệ tuyệt đối.
Vào phòng cấp cứu, bác sĩ kiểm tra, băng bó các vết xước, cầm máu từ vết thương ở vai. Munju ngồi dựa vào ghế, mắt vẫn ánh lên vẻ kiên cường. Sanho đứng cạnh, nhìn từng cử chỉ của cô, đôi tay chưa rời khỏi vai cô, bất giác lau nhẹ mồ hôi và bụi bẩn còn sót lại trên trán cô.
Cô vẫn không nói gì, chỉ im lặng, nhắm mắt lại một chút, như muốn tạm gác lòng hận thù và tự trọng. Sanho hít một hơi, thì thầm:
"Cô yên tâm, tôi ở đây."
Munju khẽ nhíu mày, không đáp, nhưng bàn tay anh đặt lên vai cô khiến cô cảm nhận được sự ấm áp, bao bọc, và sự hiện diện của anh gần như một lá chắn. Cảm xúc giữa hai người lúc này chỉ hiện hữu qua ánh mắt, nhưng mạnh mẽ hơn bất cứ lời nói nào.
Bác sĩ ra ngoài, thông báo rằng Munju chỉ cần nghỉ ngơi vài giờ và theo dõi, không nguy hiểm. Sanho thở dài nhẹ nhõm, vẫn đứng cạnh cô, mắt nhìn chăm chú từng cử chỉ, không rời. Sau một vài tiếng chợp mắt, Munju cuối cùng tỉnh dậy, nhìn anh một thoáng, vừa giận vừa biết ơn, nhưng vẫn giữ khoảng cách.
Cả hai chỉ âm thầm trao nhau một ánh nhìn, chemistry cháy âm ỉ, trong khi cô yên vị trên giường bệnh, và Sanho đứng bên cạnh như một bóng đen bảo vệ tuyệt đối.
___________________
Buôn dưa lê: Khổ quá cả nhà U20 đi viết fic về cặp U50 🥰
Hem sao, anh Paik còn cười là còn khổ =)))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro