
Tập 23: Khoảng cách
Munju vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp tuyệt đối. Cô tự bóc tôm, mặc áo khoác, mang giày, như thể Sanho là người vô hình. Anh đi lên trước, mở cửa xe, đứng bên cạnh nhưng không can thiệp quá nhiều, chỉ dõi theo từng cử chỉ nhỏ của cô.
Nghe Mi Ji phổ biến lịch trình hôm nay, dày đặc như mọi ngày, với các buổi ký kết, họp, và cả luyện tập bắn súng. Sanho vẫn đứng sau lưng cô, không một lời, nhưng ánh mắt luôn dõi theo.
Sau một ngày dài ngập trong công việc, lịch trình cuối cùng là luyện tập khả năng phòng vệ cho Tổng thống. Tại điểm bắn súng, anh dìu cô vào tư thế, đặt tay cô lên súng:
"Cố định tâm, nín thở... bắn."
Munju nghiêm túc, thực hiện từng bước. Cú bắn trúng mục tiêu, cô mỉm cười nhẹ, thở ra. Anh chỉ đứng sau, ánh mắt lấp lánh, vừa như người hướng dẫn, vừa như đang giấu đi cả một biển tình cảm không thể nói.
Sau đó, anh đưa cô lên lưng ngựa, từ từ dắt ngựa về điểm tập hợp. Munju cảm giác thoải mái, gió nhẹ vờn tóc, nhưng sự im lặng giữa họ lại khiến Mi Ji và Kang Hee căng thẳng. Anh chú ý cô mệt, không muốn cô đi bộ, sợ chân đau, và sợ ngựa đi nhanh làm cô khó chịu.
Munju trở về nhà, đôi tay căng cứng, cổ tay rát buốt. Cô ngồi xuống, hơi chau mày vì cơn đau. Sanho bước lại gần, không nói một lời, chỉ đưa tay nắm lấy cổ tay cô. Bàn tay anh chắc và ấm, từng động tác bóp nhẹ, ấn đúng huyệt đạo khiến cơn nhức mỏi dần tan đi.
Cô thoáng run, tim đập lệch nhịp. Anh thật sự nguy hiểm, cô lỡ nói thành tiếng.
Sanho dừng lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô.
"Nếu em nghĩ tôi nguy hiểm, em không nên để tôi đến gần em như vậy."
Cô thu tay lại, trong mắt ánh lên chút buồn rồi nhanh chóng che giấu.
"Tôi giữ anh lại vì năng lực của anh, còn lại... không có gì khác."
Không muốn để mình thêm lung lay, Munju đứng dậy, quay lưng vào phòng tắm. Nước nóng phả vào mặt, cô ngả người trong bồn, lòng vừa nhẹ nhõm vừa nặng trĩu. Đôi tay vẫn còn cảm giác nóng rát, nhớ tới cách anh vừa bóp tay cho mình – dịu dàng nhưng lại khiến cô chẳng thể kiểm soát nổi trái tim.
Cô ngâm mình lâu, rồi bước ra, nhưng nhận ra mình lại quên mang quần áo. Vội vàng quấn khăn quanh người, Munju mở cửa. Cả căn nhà tối om, có lẽ anh đã đi ngủ. Cô lục tìm nhưng không thấy dây chuyền anh từng tặng đâu. Hốt hoảng, cô quay về phía phòng tắm, chân trần khẽ chạy trong bóng tối.
Đèn phòng tắm vẫn sáng. Cánh cửa bỗng mở ra - Sanho đứng đó, khăn quấn ngang hông, tóc ướt xõa xuống, bờ vai rộng và cơ bụng hằn rõ. Khoảnh khắc khiến tim cô loạn nhịp, hơi thở dồn dập.
Anh nhìn thấy cô - cũng chỉ quấn một chiếc khăn mỏng, đôi chân trắng lộ ra dưới ánh đèn. Khác với mọi khi, cô ấy chỉ mặc vest, quần âu hoặc váy dài ngắn nhất là tới đầu gối, nhìn cô ấy trong hình dáng này anh thật sự có phần hơi đắm đuối. Không khí giữa hai người lập tức căng thẳng đến ngột ngạt.
Sanho bước lại gần, giơ tay lên.
"Tìm cái này?"
Trên tay anh là sợi dây chuyền. Cô thoáng sững người, rồi gục đầu, khẽ gật.
Anh không nói thêm, chỉ tiến lại gần, đưa tay vén tóc cô qua một bên, vòng dây qua cổ cô, nhẹ nhàng khóa lại. Ngón tay anh lướt qua da cô, nóng bỏng và run rẩy. Cô bủn rủn, chỉ biết đứng im, hít thở mùi hương quen thuộc trên người anh.
Anh lấy thêm một chiếc khăn phủ lên vai cô.
"Về phòng đi," giọng anh khàn khàn, như mệnh lệnh.
Munju siết chặt khăn tắm, cố nén phản kháng, cúi mắt xuống. Rồi đôi mắt cô chợt dừng lại nơi hông trái anh - vết sẹo lớn hằn rõ. Trái tim cô chấn động: viên đạn năm ấy, anh đã đỡ cho cô.
_____________
Buôn dưa lê: Cả nhà đoán tập sau vị Tổng Thống này có còn khống chế nổi không? Thấy ẻm cũng cố gắng đẩy anh ra xa lắm đó =)))) mà cũng phải đi tìm Sao Bắc Đẩu của cổ, tại là đồ crush tặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro