Chương 24
Sau ngày hôm đó, bên địch dường như không còn khả năng phản kháng, Wonjin dẫn dắt quân lính nhanh chóng đánh chiếm được hoàng cung.
: Wonjin, ta không ngờ ngươi lại tạo phản
Eunchan ôm vết thương trên ngực, ngục xuống nhìn Wonjin với ánh mắt căm hận.
: Ủa nói chuyện mắc cười, nhưng hổng vui, phải coi tình hình trước khi nói chứ, nhờn hồi là 1 đường kiếm đó...
: Được rồi, đừng quậy nữa.
Giọng nói vang lên, nó được phát ra từ người khoác lên mình chiến áo choàng.
Wonjin nghe thấy giọng nói thì liền liếc đám người đang túm tụm lại thành 1 kia rồi quay về phía sau người áo choàng, rồi không biết là vô tình hay cố ý, chiếc mũ áo choàng tụt xuống để lộ khuôn mặt bên trong.
: Ng-Ngươi... Oh Hanbin.
: Sao-Sao có thể chứ... Chẳng người ngươi đã...
Như không tin vào mắt mình, đám người đó như đơ đi, chết lặng.
: Oh lỡ lộ mất rồi~~
Hanbin nhìn 1 đám co lại như chuột mà cười, giọng nói dù nhẹ nhàng nhưng mang lại cảm giác như cậu đang cảm thấy ghê tởm những con chuột dơ bẩn.
: Ây daaaa~~ nếu thấy rồi thì cũng đâu khác gì, coi như ân huệ cuối cùng của 1 đám mấy người là biết người giết mình là ai.
Nói rồi Hanbin dơ tay chỉ lên trời.
: Giờ thì... Tạm biệt những con trối thú vị của ta, trò chơi kết thúc rồi.
Chợt mặt đất rung chuyển, Hanbin từ chỉ tay lên trên, từ từ hạ xuống chỉ về hướng bọn họ,
Jiyoung thấy vậy, liền đẩy 6 người kia lại rồi bỏ chạy.
: Jiyoung em đang làm gì...
Trước ánh mắt không thể tin được của 6 người họ, Jiyoung chạy thoát khỏi đó, cùng lúc đó, trên không trung xuất hiện 1 quả cầu lửa lớn, đâm thẳng xuống chỗ bọn họ.
*BÙM
Trước ánh mắt kinh hoàng của Jiyoung, chỗ 6 người họ đứng thủng 1 lỗ lớn, phía dưới mịt mù khói.
: Mình... Sẽ chết sao? Kh-Không ta là thánh nữ mà... Ta sẽ tiêu diệt ngươi.
Jiyoung lao đến Hanbin nhưng chưa đụng được đến cậu đã đột nhiên ngã xuống, rồi đột nhiên cười lớn.
: Hahahahaah chết là đúng rồi, một lũ ngu.
Jiyoung như biến thành 1 người khác, từ từ đứng dậy.
: Ngươi... Là ai?!
: Hahahaha Hỏi thừa thải thật đấy, ta đã rất cố gắng để lấy đi sức mạnh của ngươi.
: Ohh vậy là ta đoán đúng rồi, theo như tôi điều tra được thì 1 Jiyoung đầu óc nông cạn sao có thể làm đến mức ta xém mất mạng, quả nhiên là có người điều khiển nhỉ?.
: Thông minh đấy, nhưng muộn rồi.
Nói rồi hắn dùng tay tạo ra 1 quả cầu bóng tối, bay đến phía cậu.
: Wonjin mau rút lui.
: Nhưng...
: Nhanh!!
: ...Vâng! Rút!!
Cậu tạo ra màng chắn bảo vệ, quân lính cùng Wonjin nhanh chóng chạy đi, hiện trường bây giờ còn lại 2 người.
: Vô ích thôi, ngươi nghĩ có thể đánh bại ta sao? Ngu ngốc.
: Ha~ Không thử sao biết được chứ...
: Xem ra ngươi vẫn chưa nhận thức được tình hình nhỉ?!
Hắn ta dùng sức, cậu bị đẩy lùi tạo thành 1 dấu vết trên đất, miệng phun ra 1 ngụm máu tươi, nhưng vẫn cố không lùi bước.
: Ha... Chỉ với một mình ngươi thì không phải vấn đề...
: Ây daaa~~ sao lại là 'chỉ với một mình' chứ.
: Nè nha, nhịn hơi lâu rồi đó.
: Mỗi lần mà ngươi làm mấy cái hành động dễ thương mà ta nổi hết cả da gà, gớm chết được.
: Các-Các người không phải đã bị tên này giết.. rồi sao?
Trong làng khói ủa cái hố ban nãy đang dần xuất hiện những hình bóng đi tới.
: Sao giờ mới lên vậy hả, biết tôi đây vì kéo dài thời gian cho mấy cậu mà phun 1 ngụm máu rồi không, đau lắm đấy.
: Hanbinie ah~~ nhớ quá đii, đúng là chỉ có Hanbinie là dễ thương, nhớ tới mỗi lần cái nhỏ Jiyoung gì đó vang lên cái giọng xà nẹo nghe sợ lắm đó~~
Taerae vội chạy tới ôm chầm lấy cậu.
: Thấy lúc đó bên lắm mà, thưởng thương yêu lắm chứ.
: Vì Hanbin thôi, chứ cái ngữ đó sao lọt vô mắt tôi được, đã xấu mà còn ảo tưởng nữa, không biết đâu, sau này phải bù đắp lại quảng thời gian kinh hoàng đó đấy...
Đột nhiên đang nói Taerae chớt ngước mặt lên nhìn cậu rồi dần tiến lại... Đúng lúc đó thì Eui-Woong tiến đến.
: Dẹp, đừng có làm mấy cái hành động khùng điên đó ở đây, muốn ăn đấm không?
: Được thôi, sợ gì, nhào vô.
Jiyoung (Hắn) đang hoang mang về cảnh tượng hiện tại, chẳng phải chúng chết rồi sao? Chẳng phải chúng là kẻ dịch của nhau sao? Sao-Sao bây giờ lại... Đang suy nghĩ thì đột nhiên ngưng lại, nhìn xuống thì thấy 1 con dao đã đâm xuyên tim mình.
Hwarang nhân lúc hắn ko chú ý, đã đi ra sau rồi phóng dao về phía viên đá trên mặt dây chuyền, viên đá vỡ nát.
Hắn gục xuống, Hanbin nhìn hắn với ánh mắt xem thường.
: Ngươi cũng dễ lừa quá rồi đó.
: Rốt-Rốt cuộc chuyện này là sao...
____
Tại buổi tiệc sinh nhật của Hanbin, 6 người đang tụ lại.
: Thấy cái cô tiểu thư tên Jiyoung đó không?
: Có, cô ta không bình thường.
: Tôi ngửi thấy trên người cô ta có mùi giống với làng khói đen chúng ta từng gặp.
: Vậy thì nên tiêu duyệt...
: Không khả thi, chúng ta không phải là đối thủ của cô ta, hơn nữa mục tiêu của cô ta có khả năng là Thái tử điện hạ, nên trước tiên chúng ta cần tiếp cận để nắm điểm yếu của cô ta.
: Vậy nên làm gì?
: Trước tiên nên lấy lòng tin của cô ta...
___
:Đã nói bao nhiêu lần rồi Jaewon à, anh phải cẩn thận chứ, lỡ bay mất thì sao?
: Được rồi, Được rồi, xin lỗi mà Jiyoung à~ 'Trời ơi nhỏ này ghê quá, cứ dẹo dẹo ẻo lả sao á trời'.
: Cậu coi làm em ấy giận rồi kìa, dừa lắm haha 'Là nhỏ đó tưởng làm vậy dễ thương á hả, có hiểu được dễ thương với lố lăng không vậy, Hanbin không làm gì cũng đã dễ thương rồi, này là dễ xa lánh chứ dễ thương gì, gớm quá, đẩy qua cho đứa khác lẹ'.
: im đi cái con cún lắm lông kìa 'im đi trời, sao mà càng giỡn càng thấy ghê vậy nè, Hanbin cứu'.
: Jiyoung à~~ Jaewon hung dữ quá~~ 'Thôi ráng, tưởng tượng nhỏ này là Hanbin là được, vì 1 tương lai đưa Hanbin về nhà, nhỏ này là vật chắn lớn nhất'.
Hanbin chết lặn, nhìn đám người ở trước mặt mình, lúc này Jiyoung mới chú ý tới cậu, nở 1 nụ cười kì quái nhưng rất nhanh sau đó đã trở lại bình thường, con diều bay đến chỗ cậu, thuận tay mà cầm lấy, Jiyoung lúc này đi lại phía cậu.
: Ah, cảm ơn điện hạ nhé.
: ... Không có gì... 'Có sao đó trời, tưởng nu9 rồi muốn làm gì làm hả, phải nhịn, diễn phải cho tới'.
Jiyoung cầm lấy con diều trên tay cậu, lúc xoay người thì đột nhiên bị ngã, 6 người kia nhanh chóng chạy đến.
: Jiyoung à, không sao chứ? Có bị thương không? 'Aaaa Hanbin kìaaaa, mấy nay không có gặp được, cũng tại nhỏ này chứ đâu, tưởng thích thiệt ha gì mà dạy trai quá trời, cứ đeo theo hoài sao đi kiếm Hanbin được'.
: ... 'Um được lắm! 6 người mấy cậu hay lắm, xong vụ này xử 1 lượt'.
Jiyoung không nói gì, rơi nước mắt nhìn chằm chằm vào Hanbin, Hanbin như hiểu ra gì đó, vừa định mở miệng giải thích thì đã bị Jaewon cho một cái tác.
*Chát
: Sao cậu dám làm em ấy khóc hả? 'chết rồi, lỡ tay đánh mạnh quá rồii, Hanbin của tôi ơi, xin lỗi em(╥﹏╥) côi bộ hôm nay dài rồi...'
: K-Không phải... 'Hay lắm Song Jaewon, được lắm, đánh diễn mà đánh tới đỏ luôn, này là có ý nhỏ này thật rồi chứ gì, xong vụ này cậu tới số'.
: Jaewon làm đúng mà, em hiền quá nên mới bị bắt nạt đó, đừng tưởng cậu là Thái Tử thì muốn ăn hiếp ai thì ăn hiếp 'Sao thằng đó dám đánh mạnh vậy, đỏ hết rồi, chút nữa tao coi mày sống sao'.
: Jiyoung à, em nên tránh xa loại người này ra 'Thằng kia điên hay gì, bộ không biết diễn với thật à, má thằng này hồi mày tới số'.
Hanbin chết lặng, Hyun đang định nhào lên thì bị Hanbin ngăn lại. Cậu không nói gì, im lặng xoay người nói với Hyun.
: Tiễn khách! 'Thái tử có nói là diễn nhưng sao thật quá vậy, có khi nào là thật không?'.
____
Sau đó Hanbin một mình đi đến dinh thự nhà Jiyoung, nhìn cậu ốm đi rất nhiều, mặt mày trắng phệt, như người bệnh nan y vậy, Jiyoung thấy bộ dạng của cậu có vẻ rất hài lòng, 2 người ngồi xuống ghế.
: Tôi muốn xin lỗi người về sự việc lần thả diều kia...
: không sao... 'Rồi hiểu luôn, này đọc truyện thấy hoài'.
: Cảm ơn người đã...
Chưa nói dứt câu, Jiyoung đã phun ra 1 ngụm máu, sau đó ngã xuống, Hanbin còn chưa kịp hiểu thì phát hiện cổ mình nóng rang, cậu ho nhẹ, miệng cậu chảy ra những giọt máu tươi, đúng lúc đó, 6 người kia xuất hiện, cậu đang định lên tiếng thì gục xuống, thấy họ chạy về phía mình thì muốn giơ tay lên để nắm lấy tay họ nhưng...
: JIYOUNG À!! 'Thấy kêu tới là biết có điềm rồi, ngủm nhanh đi nhỏ này sống dai quá'.
: Em không sao chứ!! Mau tỉnh lại đi, mau mau đi kiếm bác sĩ!! 'Nhanh kiếm bác sĩ tới cứu Hanbin đii, nhỏ này chơi độc mạnh là tao độc lập giết mày đó'.
Họ bế Jiyoung đi mà bỏ lại cậu đang thở từng cơn yếu ớt, sau đó cậu cũng ngất đi.
Đi vài bước thấy Jiyoung đã ngất thì liền dục thẳng xuống đất.
: Nhỏ này nặng quá à.
: Hanbin ơi.
Cả đám kéo nhau chạy lại, đỡ cậu dậy.
: Có sao không? Độc nặng không?
Hanbin cũng mơ màng còn chút ý thức.
: Coi như còn biết quay lại...
: Vậy chắc độc nhẹ rồi, mau đi kêu Hyun tới đi, nhẹ nhưng vẫn kiếm bác sĩ càng nhanh càng tốt, để lâu không tốt.
: Lẹ cái tay lên, Thái tử mà phun 1 ngụm máu nữa mày là đứa tiếp theo phun máu đó.
Thế là họ vội mang cậu về cung, phải đến khi cậu đã được bác sĩ chữa trị xong mấy người họ mới quay lại vác Jiyoung về lại phòng.
____
Hanbin yếu ớt từ từ tỉnh lại (Thật ra là tỉnh lâu rồi, được chữa trị trước mà, tại ngủ lâu xíu cho đúng kịch bản) phát hiện bản thân đang bị nhốt trong ngục, lúc này 6 người họ bước vào, nhưng ánh mắt của họ... Nhìn cậu chán ghét, mất kiên nhẫn mà nói.
: Tỉnh rồi à! Sao mày dám hạ độc Jiyoung hả! 'Trời ơi em bé của tôi, rángg nha bé ơi, vài ngày nữa anh bù lạii cho bé, cũng con quỷ này bày đầu chứ ai, tưởng ngầu lắm hay gì á'.
Hanbin im lặng, Jaewon lao đến chỗ cậu, nhưng bị hàng rào sắt chặn lại.
: ...Nếu tôi nói tôi không hạ độc, cậu có tin tôi không? 'Thử nói không tin coi, ai mất hơn biết liền, nhỏ này sống ác vãi, nốt chỗ nào sạch xíu đi trời, nhìn dơ quá à'.
: Nhân chứng vật chứng đầy đủ như vậy rồi mà còn muốn chối sao? 'Kệ đi bé ơi, nào xong vụ này bé sẽ được về chăn ấm nệm êm và 6 anh đẹp trai cạnh bên, ráng xíu thooiii'.
: Nhân chứng? 'Kiếm đâu ra nữa vậy, ê giả ngất chưa có coi kịch bản chỗ này nha'.
: Hyun đã khai ra hết rồi, ngươi lấy thuốc độc từ chỗ cô ta sau đó hạ độc vào trà 'Phải khó lắm mới thuyết phục được Hyun vô vai phản đó trời'.
: Hahaha hay... Hay lắm thì ra đó giờ người ta tin tưởng lại là nội gián hahaa đúng là ngu mà 'Sao mà kéo Hyun vô vai phản được hay vậy'.
: Cậu ta điên rồi, mau chóng xử lý... 'Mày mà làm rơi 1 cộng tóc của bé nhà tao là đầu mày đi chung với cộng tóc, hên là có dặn trước rồi'.
Lúc này Jiyoung xuất hiện.
: Cho em... Nói chuyện với cậu ấy chút được không?
: Nhưng mà... 'Nhỏ này núp kiểu gì á trời, nãy giờ diễn cho má coi đó má, vô lẹ cái'.
: Không sao đâu, sẽ không có chuyện gì xẩy ra đâu, em mạnh lắm đó, em là thánh nữ mà.
: ... Nếu cậu ta làm gì em phải la lên đó 'Hét lên thử coi ai vô không, ngu dạy ha gì vô'.
: Vâng!
Sau khi họ rời đi, Jiyoung dần đi đến chỗ Hanbin.
: Nhìn thê thảm thật đó hoàng thái tử nhỉ? À không phải giờ đất nước này đã là của ta rồi mà, giờ ngươi chẳng là gì cả.
: Đạt được thứ mình muốn rồi, cô cảm thấy vui không? 'Haiz nhìn ghét quá, nu9 nhưng tiếc quá, nhân vật chính không phải cưng rồi'.
: Có chứ! Cảm giác bị những người yêu thương tin tưởng phản bội thế nào? Chắc đau lắm nhỉ~~ hahahaa
: ... Cha mẹ ta sao rồi? 'Nhìn cười là biết bị lừa rồi nè, ngu mà hay tưởng thông minh lắm'.
: Vẫn còn lo cho người khác sao? Để xem nào...um cha mẹ ngươi giờ này chắc đầu 2 người đấy đang được treo trên cổng thànhư rồi đấy hahahahahahaha ngươi có thấy buồn không? Có thật vọng không? Có muốn chết không?
: ... 'Bị lừa thiệt nè, nhỏ này không phân biệt được hình nhân với người luôn bây ơi, quả là nu9 ngốk nghếk'.
___
:Mọi chuyện là như vậy đó^^
: Hahahaha các ngươi nghĩ vậy sẽ giết được ta sao hahhaha.
Nói rồi 1 bóng đen xuất hiện, nhanh chóng bay khỏi đó.
: Hanbinie~~ nhớ quá điii
: Đi ôm Jiyoung của cậu đi kìa.
: Thôi màaaaa diễn thôi mà.
: Nhưng hắn đi rồi
: Không sao... Ta có cách.
Hanbin cười nhẹ, sau đó quay lưng rời đi.
: Đợi vớiii bé Bin ơi~~
: Bé gì mà Bé, phải biết tôn trọng vai vế biết không.
: Nhưng vẫn là bé hoiii
: Đã bảo không mà.
: Bé ơi! Bé ơi!
_____
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro