Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

: A mình...mình vẫn chưa chết?
: Đây là...

   Hanbin giật mình tỉnh dậy, đổ mồ hôi ướt cả áo, nhìn căng phòng trước mắt mà có chút hoang mang.

: Mình đây là... Trở về hoàng cung rồi sao? Nhưng sao có thể chứ, rõ ràng mình đang ở trong căn nhà hoang đó...

   Đúng lúc này thì cánh cửa từ từ mở ra, cậu nhìn thấy 1 người đàn ông trung niên với gương mặt đẹp trai đang đi vào.

: Tỉnh rồi sao? Sớm hơn dự tính của bác sĩ nhỉ.
: Ông là...
: Sao thế? Hôn mê tới quên luôn cha mình sao?
: A Cha, xin lỗi do con mới tỉnh nên có chút không nhớ kịp "Đây là hoàng đế à, trong cũng đẹp trai ghê, quả nhiên là di chuyền từ cha sang con, gen nhà này tốt thật".

   Hoàng đế nhìn Hanbin một lúc, sau đó thở dài rồi quay người đi ra cửa.

: Thôi bỏ đi, nếu đã tỉnh rồi thì ta đi gọi bác sĩ tới.

   Sau đó hoàng đế rời đi, Hyun lập tức chạy vào phòng mà khóc nức nở ôm lấy cậu.

: Điện-Điện hạ!! Hic...hic may quá ngài không sao.
: Ấy ấy, sao lại khóc rồi, nào nín đi.

   Hanbin đành dỗ dành 1 lúc thì Hyun mới bình tĩnh lại.

: Nhưng mà... Sao ta lại về được thế?
: À, chuyện này là do... Sau khi thấy người đi mãi không về, thần đã chạy đến chỗ của bệ hạ, mong bệ hạ phái người đi tìm người, nhưng tìm mãi vẫn không thấy, sau đó trong lúc binh lính đang tìm trong rừng thì...

: THÁI TỬ ĐIỆN HẠ!! NGƯỜI Ở ĐÂU!!
: Có không?
: Không có, chỗ ngươi có không?
: Không! Haiz, tự nhiên lại mất tích là sao, chúng ta đã tìm mấy ngày rồi, gần như là lục tung cả đế quốc lên.
: Ngươi ăn nói cho cẩn thận, muốn đi sớm à.
: Ta đã nói gì đâu chứ, nhưng cứ tìm mãi thế này thì biết khi nào mới tìm được chứ.
: Tìm tiếp thôi chứ biết sao được...

   Đang nói chuyện thì đột nhiên có tiếng động phát ra từ bụi cây phía sau.

: Nghe thấy gì không?
: Có, lẽ nào là thú dữ hay ma thú nào?
: Cũng có thể.
: Được rồi, lại xem trước đã, lỡ là thái tử thì sao?

   Họ đi lại phía bụi cây, vén ra thì thấy 1 chú chó có 1 bộ lông trắng nhưng lại xen kẽ những sợi lông hồng.

: Đây là...? Lông nhìn lạ thế?
: A! Ngươi có nghe tin thái tử sau khi ra ngoài thì có mang về 1 chú chó không, nghe đâu là có màu lông đặt biệt, lông trắng nhưng lại xen kẽ hồng.
: Vậy... Ý ngươi đây là con chó đó?
: Có thể lắm, nghe nói thái tử ra ngoài dắt theo cả nó, nó ở đây chắc thái tử cũng gần đây thôi.
: Nhưng... Nhìn vết thương của nó kìa, nó như vậy liệu thái tử có...
: im! Muốn chết à, ngươi không biết đụng tới tính mạng hoàng tộc sẽ có kết cục thế nào à.
: Biết rồi biết rồi, trước mắt cứ báo thủ lĩnh trước đã.

   Sau đó họ bế Lady lên, Lady không kháng cự mà im lặng nằm để họ bế lại chỗ thủ lĩnh.

: Thủ lĩnh.
: Sao thế? Tìm được manh mối nào không?
: Không có manh mối nào... Chỉ có con chó này...
: Con chó này?
: Nó hình như là thú cưng của thái tử.
: Hửm? Con này sao? Vết thương trên người nó không nhẹ...

   Đang nói thì Lady đột nhiên kêu lên, nhảy khỏi tay binh lính sau đó hướng về Thủ lĩnh sủa không ngừng.

: Nó... Sao thế? Nó muốn nói gì với ta à?

   Sau khi sủa được 1 lúc thì quay đầu chạy vào trong rừng.

: Mau! Mau đuổi theo con chó đó.

   Họ đuổi theo Lady vào tận trong rừng sâu, đang đuổi thì họ thấy nó chạy vào 1 căn nhà hoang. Chạy theo vào trong thì thấy 3 người đang nằm bất động dưới đất, Lady thì đi lại chỗ của Hanbin mà kiệt sức nằm xuống kế bên cậu mà ngất đi.

: Th-Thái Tử điện hạ! Mau! Mau kêu mấy người kia vào đây!





: Sau đó thì người được đưa về đây.
: Còn 2 người kia thì sao?
: Bọn họ đều đã tỉnh hết rồi, chỉ còn người do có vết thương khá nặng nên đến giờ mới tỉnh.
: Thế còn Lady?
: Lady không sao, chỉ là ngất do kiệt sức thôi, bây giờ Lady đang ở cùng 2 người kia.
: Bây giờ bọn họ đang ở đâu?
: Tất cả bọn họ đều ở phòng khách nói chuyện với nhau.
: Đi nói với bọn họ chút nữa ta sẽ tới.
: Dạ, vậy thần xin phép.

   Sau khi Hyun rời đi, tầm 5p sau thì bác sĩ đến để khám tổng quát cho cậu, sau khi khám xong cậu thay đồ rồi đi đến phòng khách. Đẩy cửa bước vào đã thấy Jaewon đang ngồi trên ghế đối diện, Taerae thì đang ngồi chơi với Lady, mà có vẻ chơi có mỗi Taerae vui chứ Lady nhìn hơi quạo.

: Đến rồi sao, đã khoẻ hơn chưa?
: Cảm ơn đã quan tâm, ta không sao rồi.

   Hanbin vừa trả lời câu hỏi của Jaewon vừa đi lại ghế ngồi.

: Được rồi, các ngươi lui xuống hết đi.
: Dạ, thần xin phép.

   Nói rồi hầu gái lui ra, đóng cửa lại, khi không còn nghe tiếng động bên ngoài cửa thì Hanbin mới lên tiếng.

: Được rồi, Hyuk biến lại hình người đi, rồi chúng ta nói chuyện.

   Hanbin nói xong thì Lady đột nhiên sáng lên rồi biến thành hình người.

: Wow! Hoàng cung quả nhiên nhìn sang ghê!
: Ngươi làm sát thủ cấp cao mà chưa vào hoàng cung bao giờ à?
: Hoàng cung có 1 lớp bảo vệ do hoàng đế tạo ra, nên hầu như không có nguy hiểm gì có thể xẩy ra, vào thì được chứ đụng tai đụng tới mấy người hoàng tộc là 1 đi không trở lại, nên ta chưa muốn chơi mấy trò mạo hiểm này.
: Ngươi coi vậy mà cũng sợ chết quá ha.
: Chết sao không sợ, ta làm nghề này là chỉ vì muốn sống thôi.
: Ghê vậyy saoooooo~~
: Nè! giọng điệu đó là sao hả?.

   Taerae vừa nói vừa nhào tới Jaewon.

: Được rồi, được rồi! Sao mà 2 người cứ như nước với lửa vậy?

   Hanbin nói với vẻ mặt bất lực.

: Kệ 2 người đó đi Hanbin.
: Haiz "2 người đó trong nguyên tác cũng khắc với nhau y chang vậy".
: Được rồi, chúng ta nói chuyện chính đi.

   Nghe vậy thì Taerae cũng bỏ cổ áo Jaewon mà quay lại chỗ ngồi.

: Các cậu nghĩ chuyện có người điều khiển bá tước và làn khói đen kia có liên không?
: Cũng rất có thể, nhưng tại sao hắn lại làm vậy?
: Tên bá tước kia bị điều khiển bởi ma thuật đen, làn khói kia cũng là ma thuật đen nên khả năng cao là cùng 1 người.
: Nhưng sao ngươi có thể tỉnh lại sớm mà đi kiếm người cứu bọn ta thế?
: Ta là nhân yêu mà, không bị ảnh hưởng nhiều như các ngươi, với lại nhân yêu bọn ta cũng hồi phục rất nhanh.
: Nhưng mà làn khói kia là gì thế?
: Nó tạo ra ảo giác, cho chúng ta thấy thứ chúng ta mong muốn nhất hiện tại, nếu như bị lừa mà tin vào ảo giác thì sẽ mãi mãi không thoát ra được.
: Nhưng tại sao cứ nhắm đến chúng ta chứ? Chúng ta đâu có quen hắn.
: Nè! Ngươi làm sát thủ có để lại thù với ai không đó.
: Sao mà thù được, ta gi*t người xong thì thu dọn sạch sẽ lắm đó, người ta còn không biết ai giết thì sao mà thù được.
: Vậy thì hắn nhắm đến có mục đích gì chứ?
: Trước mắt vẫn nên điều tra xem hắn rốt cuộc muốn thứ gì.
: Việc này để ta thử xem.
: Trông cậy vào ngươi.

: Nhưng sao ngươi cũng tham gia, chuyện này đâu liên quan đến ngươi.
: Ai biết nó có nhắm đến ta không, với lại chuyện này cũng rất thú vị mà.
: Thật không biết ngươi nghĩ cái gì luôn.

   Một lúc sau cuộc nói chuyện cũng kết thúc, ai về nơi đó. Tối hôm đó, trong lúc Hanbin đang ngủ say thì đột nhiên bên giường cậu xuất hiện 1 bóng người.

: Ngủ say thế à? Không đề phòng như vậy sao?

   Người đó đi lại sát gần Hanbin, cuối xuống nhìn cậu.

: Lúc ngủ nhìn dễ thương ghê.

   Không nhịn được mà lấy tay chọt lên má cậu.

: Ngươi sống vô tư thật... Và cũng rất hồn nhiên về thế giới này, chắc do cha ngươi nhỉ, bảo vệ ngươi như vậy mà.
































LÚC NÃY
------------------------------------------------

   Trong 1 căn phòng tối, có 1 người đàn ông đang ngồi trên ghế như đang chờ ai đó, rồi cánh cửa được mở ra, 1 người con trai bước vào.

: Ngài cho gọi tôi.
: Ừ, ta biết ngươi là người được thuê để ám sát con trai ta.
: Ồh, quả nhiên là hoàng đế, không gì không biết nhỉ?.

   Người con trai cười rồi nói, vẻ mặt bĩnh tĩnh nhìn hoàng đế.

: Ngươi có vẻ không sợ ta giết ngươi nhỉ? Kim Taerae?
: Nếu ngài muốn giết tôi thì đã không gọi tôi tới phòng làm việc mà trực tiếp cho người xử tôi rồi.

   Nói rồi Taerae từ từ đi đến ghế mà ngồi xuống, hoàng đế thấy vậy thì nở 1 nụ cười.

: Thông minh đấy, vậy ngươi không thắc mắc vì sao ta không giết ngươi mà lại gọi ngươi tới đây sao?
: Không thắc mắc lắm, nhưng ngài muốn nói thì tôi nghe.
: Hahaha! Ngươi thú vị thật đó, được rồi, ta không vòng vo nữa. Ta gọi người là vì ta thấy có vẻ sau khi giết con trai ta bất thành thì ngươi có vẻ không muốn nó nữa nhỉ? Ta muốn biết lý do.
: Lý do chính là... Ta thấy thái tử thú vị chăng? Và còn có 1 lý do khác là thái tử đã đỡ 1 nhát dao cho ta.
: Đỡ 1 nhát dao cho ngươi? Chỉ có vậy? Theo ta thấy ngươi không phải con người dễ mềm lòng vì người khác đỡ 1 nhát dao nhỉ.

   Taerae nghe vậy thì có chút ngơ ra.

: "Phải, mình vốn không phải người chỉ vì 1 nhát dao mà làm tới bước này..."
: Sao cũng được, nhưng ngươi nếu có ý định làm hại tới con trai ta thì ngươi cũng biết kết cục của mình rồi đó.

   Hoàng đế nói với vẻ mặt cảnh cáo, nhìn chằm chằm Taerae, bỗng Taerae bật cười.

: Thú vị thật đó...

: Đừng lảm nhảm nữa, ra ngoài đi.























QUAY VỀ HIỆN THỰC
------------------------------------------------

   Taerae nhìn Hanbin đang ngủ say 1 lúc rồi chống tay lên giường nhìn cậu.

:... Ta không phải loại người mà sẽ biết ơn dễ dàng, vậy ngươi nói xem... Tại sao ta lại vì 1 nhát dao ngươi đỡ cho ta mà cảm thấy muốn trả ơn đây?

   Taerae vừa nói vừa lấy tay vuốt nhẹ lên mặt Hanbin.

   Đang say mê nhìn ngắm nhìn thì đột nhiên phía sau có tiếng bước chân, Taerae vội quay lại.

: Là ai...Là ngươi sao.

   Taerae thở phào khi nhìn thấy người đó, là Hyuk.

: Sao ngươi lại ở đây?
: Ta hỏi ngươi mới phải đó, ta vốn ngủ chung với Hanbin mà.
:... 'ngủ chung'?.
: Đúng vậy.

   Nói rồi Hyuk nở 1 nụ cười thách thức rồi đi lại gần Taerae.

: Ngươi không được giống ta nên tức giận sao?
: Ngươi... Phòng ngươi đâu, thú cưng hoàng gia có phòng riêng mà?

   Taerae nhìn Hyuk cau mày nói.

: Ta không thích ngủ phòng riêng, ta cứ thích ngủ chung với cậu ấy đấy, ngươi làm gì được ta.

   Vừa nói Hyuk vừa đi lại giường, ngồi bên cạnh Hanbin.

: Ngươi đây là đang tiếp cận thái tử? Ngươi có mục đích gì?
: Ta thì có mục đích gì chứ, cậu ấy là người cứu ta mà.

   Hyuk vừa nói vừa mỉm cười dịu dàng nhìn Hanbin, sau đó đột nhiên quay lên nhìn chằm chằm Taerae.

: Ngược lại là ngươi!?
: Ta?...

   Taerae khó hiểu lấy tay chỉ bản thân.

: Ngươi vốn là sát thủ cấp cao, gi*t vô số mạng người, theo ta biết thì từ nhỏ ngươi đã gi*t người rồi. 1 người như vậy sao có thể chỉ vì Hanbin đỡ cho ngươi 1 nhát dao mà có thể khiến ngươi biết ơn.

: Ta...

   Taerae nhìn người đang ngủ trước mặt, cậu không hiểu vì sao mình lại làm vậy, cũng không hiểu tại sao bản thân lại muốn bảo vệ người này. Cậu nhìn Hanbin bằng ánh mắt dịu dàng rồi mỉm cười nói.

: Ta cũng không biết... Có thể là ta nợ cậu ta ở kiếp trước cũng nên.
: ...

   Hyuk thấy vậy thì cũng không nói gì, quay xuống lấy tay nhẹ nhàng vuốt tóc Hanbin rồi nói.

: Tốt nhất là vậy, ngươi làm hại đến ai ta không quan tâm, nhưng trừ người này ra là được.

...

( Viết có 1 chương mà bấm đăng lộn tận 2 lần🤧 báo quá báo gòi)
🎊🎉 HAPPY BIRTHDAY HYEONGSEOP 🎂🧀🎊🎉

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro