teenstory
Vì sao em yêu anh? - Kì 1: Đi qua và lờ nhau đi
10/06/2010 16:32:49
Theo PLXH
Chuyện chúng nó yêu nhau tự nhiên như trái bóng tròn lăn trên mặt đất. Hina theo đuổi Ken trước, nhưng lúc ấy thì Ken cũng đã có tình cảm với nó rồi, chẳng qua là vẫn còn chút ngại ngùng. Vì sao em yêu anh? - Kì 1: Nếu người ta yêu nhau thật lòng...
1.
"Doushite kimi wo suki ni natte shimattan darou?
Donna ni toki ga nagaretemo
kimi wa zutto koko ni iru to omotteta no ni.
Demo kimi ga eranda no wa chigau michi
[...]" [*]
·Hinaaaaaaaaaaaaaa...
·Ơ?
·Ơ cái gì mà ơ? Tao gọi mày sắp rát cổ bỏng họng rồi!
·Tao xin lỗi, tao mải nghe nhạc.
·Xin lỗi cái gì mà xin lỗi! - Snow lại quát lên - Mày có nghe tao nói không đấy Hina? - Giơ ba ngón tay hua hua trước mặt Hina, Snow lại "quàng quạc" lên - Nhìn đây nào, mấy ngón tay nào?
·Thôi đi... - Hina gạt tay Snow xuống, trong bụng thầm nhủ: "Cái cô Snow này chẳng biết tuổi gà hay vịt nữa?!".
·Sao mà khóc? - Snow hỏi. Bấy giờ nó mới thấy khóe mắt Hina đã ướt đẫm.
·Tao không khóc mà!
·Mày đừng bảo với tao là "Bụi bay vào mắt" nhé!
·Cảm ơn mày. - Hina cười nhẹ.
·Sao lại cảm ơn tao?
·Mày biết là tao sẽ không bao giờ nói câu kia mà, nên đương nhiên tao biết là mày chỉ đang chọc cho tao vui thôi.
·Cái con ngốc này làm ơn sử dụng sự thông minh của mày cho lúc khác đi. Mày có thể tiết kiệm nó lại và dùng để giải quyết vụ mày với Ken chẳnghạn. - Snow hậm hực. - Mà Ken có gì tốt đâu mà mày thích nó điên đảo vậy?
·Thôi đừng ở đây nói linh tinh nữa. Đi ăn kem thôi! Không phải mày đang định rủ tao đi ăn kem sao?
·Sao mày lại biết nữa vậy?
·Nếu như không phải lần nào tao có chuyện buồn mày cũng rủ tao đi ăn kem thì... chắc tao chả biết đầu! - Nó vừa nói, vừa nhanh nhẹn dọn sách vở trên bàn và kéo Snow ra khỏi thư viện.
[*]"Why did I fall in love with you?
No matter how much time had passed
I thought you'd always be here with me
But you've chose a different path...
[...]"
-------------------
·Khỉ thật! Không có một ngọn gió nào luôn! Tao thà chết vì gió độc còn hơn là phải sống khổ sống sở trong cái thời tiết mùa hè bức bối này! - Snow lại tiếp tục bật loa. Đâu phải nó không nhận ra Hina đang vô cùng "nhạt nhẽo" với câu chuyện của nó, nhưng thật tình nó vẫn chưa nghĩ ra phải làm thế nào.
"Trời ạ! Yêu với chả đương! Aaaaa..." - Nó rống lên, nhưng đương nhiên chỉ là trong đầu thôi!
·Hina này, mày nói đi! Mày muốn tao phải thế nào bây giờ? Mày nói đi! Mày mà nói, kể cả cầm búa đến bổ đôi đầu Ken tao cũng làm!
·Tao chỉ muốn đi ăn kem thôi! - Nó bật cười trước "bệnh" quan trọng hóa vấn đề của Snow. Nó mà có "mệnh hệ" gì thật, dễ cô Snow này cầm búa đi bổ đầu người ta thật ấy chứ! Dám lắm!
-------------------
Hàng kem,
·Cô ơi cho con một kem đậu xanh, một kem đậu đỏ. - Snow gọi.
·Hở, gì mà mày ăn lắm kem đậu vậy?
·Hehe, cho đỗ Đại học ấy mà. Sắp thi rồi! - Snow nhún vai. - Mày cũng tạm góc vụ với Ken lại mà thi cử đi!
·Tao chắc là tao còn muốn điều ấy gấp một tỉ lần mày! - Hina thở dài.
Mới nãy thôi, trời còn đang nắng nhẹ, thoáng chốc đã tối sầm. Trời như sắp giông. Ly kem vừa gọi vẫn còn đang dở dang cũng đành bỏ lại.
Sau một hồi khuyên bảo đủ điều như một bà cô già ế chồng, Snow cũng đành cưỡi lên con ngựa sắt mà vút đi. Nó có ca học thêm. Thật lòng nó cũng chẳng muốn bỏ Hina ra về một mình, dù biết con nhỏ này chắc cũng chả đến nỗi nghĩ quẩn. Nhưng lỡ mà...
Thôi thôi! Nó không phóng nhanh thì giông sẽ giúp nó bay như chim chứ chả cần phải đạp nữa cho mệt mất! Haiz...
Ai bảo tuổi trẻ lúc nào cũng vô lo vô nghĩ chứ?
-------------------
Mãi mới tắt được cái loe rè của Snow, rốt cục thì nó cũng có thể bình lặng trong chốc lát trên những con phố Hà Nội. Nó lang thang một mình. Chợt nhớ ra, nó cắm tai nghe vào dắc điện thoại, rồi tiếp tục chìm đắm trong khúc nhạc dang dở ban nãy...
"Doushite kimi ni nani mo tsutaerare nakattan darou?
Mainichi maiban tsunotteku omoi
afuredasu kotoba, wakatteta no ni (Mou todokanai)
[...]" [*]
Chán thật, mới đấy mà đã thấy ướt hai bên má!
[*]"Why couldn't I tell you my feelings?
My feelings grew every day and night
The overflowing words...although I know...
They won't reach you now.
[...]"
-------------------
2. Hơn một năm rưỡi trước
Lớp học,
·Hinachan, Doushite naite irun? [*] - Ken đến bên vỗ nhẹ vai nó!
·Em nghe nhạc thôi!
·Anh nghe cùng được không?
Nó gỡ một tai nghe rồi ín nhẹ vào tai anh. Rất tự nhiên, hai đứa chúng nó tựa đầu vào vai nhau và lắng nghe giai điệu bài hát...
"Hajimete deatta, sono hi kara kimi wo shitte ita ki ga shitan da
Amari ni shizen ni tokekonde shimatta futari
Doko e iku no ni mo, issho de kimi ga iru koto ga touzen de
Bokura wa futari de otona ni natte kita
Demo kimi ga eranda no wa chigau michi
Doushite kimi wo suki ni natte shimattan darou?"
Nhạc chạy đến đấy, Ken thò tay bấm nút "Pause", thơm nhẹ lên má nó và thì thầm nhỏ vào tai: "Lúc nào biết câu trả lời thì nói cho anh với nhé!".
Ngẩn ra một lúc, Hina mới hiểu ngụ ý trong câu nói của anh. Mặt nó đỏ bừng. Lúc để ý thì Ken đã đi ra đến cửa lớp rồi. Nó gọi với theo:
·Anh đi đâu thế?
·Anh ra sân. Sắp đến giải bóng rổ rồi!
·Đợi em. - Nó cất mp3 trở lại vào túi rồi chạy theo và luồn tay vào trong túi áo phải của anh. Ken nhăn mặt. Tay Hina lạnh toát như ướp đá vậy. Rồi gần như ngay lập tức , Ken xòe bàn tay nắm lấy cả bàn tay Hina.
Hơi ấm truyền từ tay Ken qua Hina. Hai đứa chúng nó cứ nó cứ để như thế mà đến sân tập. Tình cờ, hai chiếc áo khoác đỏ rực đi bên nhau ấm áp cả sân trường ngày lạnh giá. Màu áo của Ken là đồng phục đội bóng rổ. Còn của Hina, đơn giản vì nó là Cassiopeia[***], thì đồ gì mà chẳng màu đỏ.
Tuổi trẻ thật là đẹp!
[*] Tại sao em khóc vậy Hina?
[**]"From the first day we met,
I felt like I knew you
The two of us clicked naturally
We went everywhere together
It was usual for you to be with me
We grew up to be adults together
But you've chose a different path...
Why did I fall in love with you?
[...]"
[***]Fan nhóm nhạc TVXQ.
-------------------
Chuyện chúng nó yêu nhau tự nhiên như trái bóng tròn lăn trên mặt đất. Hina theo đuổi Ken trước, nhưng lúc ấy thì Ken cũng đã có tình cảm với nó rồi, chẳng qua là vẫn còn chút ngại ngùng.
Ngày ấy, Hina mới vào cấp 3, hồn nhiên và đáng yêu như con chim nhỏ [*]. Nó thích Ken ngay từ những lần đầu nhìn thấy Ken chơi bóng rổ. Ken có một nửa dòng máu Anh, đôi mắt xanh biếc, sâu thẳm thu hút bất cứ ánh mắt nào khi nhìn. Đôi tay thoăn thoắt lên rổ, vóc dáng cao nổi bật hơn hẳn tụi con trai đồng lứa, và nụ cười thì sáng chói như ánh nắng bình minh.
Năm lớp 8, Ken mới về Việt Nam, lại bởi lỡ thủ tục, mãi mà giữa năm mới hoàn tất. Thành ra nó học một năm, tình cờ thế nào mà lại cùng khối với Hina.
Lại nhớ có lần chúng nó ở trong căng tin, có mấy con nhỏ nhìn thấy Ken thì vẫy tay cười nói tíu tít. Theo thói quen, Ken cũng giơ tay chào lại. Mãi lúc sau tự nhiên thấy bên cạnh im im, quay lại thì đã thấy Hina xịu mặt, tội nghiệp như một chú chim bị cướp mất đồ ăn, Ken hỏi nhỏ:
·Em sao vậy?
·Anh vậy là sao?
·Anh làm sao cơ?
·Anh cười tít mắt với tụi nó kìa!
·Sao cơ?
·Mấy con nhỏ đó đều thích anh lắm đấy!
·Em lại tưởng tượng rồi!
·Em lạ gì tụi lớp E. Chúng nó bàn luận về anh suốt ngày luôn!
·À. Thôi vào ăn đi!
·Cấm anh đánh trống lảng!
·Nhưng mà anh đói rồi.
·Em kệ anh đấy, anh nói rõ ràng xem nào! - Hina véo nhẹ bên hông Ken.
·Thôi nào, tụi nó thích anh chứ có phải anh thích tụi nó đâu!
·Hứa với em, ngoàiem ra, không được linh tinh với con bé nào hết!
·Ừ, anh hứa.
[*]Hina trong tiếng Nhật có ý nghĩa là con chim nhỏ.
-------------------
"Ừ, anh hứa...", cái câu nói ấy hiện về trong kí ức nó, đau nhói. Từ đầu đến cuối, rốt cục phải chăng cũng chỉ là nó đơn phương thích Ken? Là nó cứ "phơi" mặt ra sân bóng rổ cổ vũ cho Ken bất kể tụi con trai con gái bàn ra tán vào. Là nó nhắn tin và làm quen Ken trước. Và cũng là nó nói thích Ken!
Ngu ngốc!
-------------------
3.Trước ngày Sinh nhật Ken, nó thức cả đêm làm thiệp đến tận 3h sáng mới ngủ. 6h sáng, cả nhà Ngoại nó chộn rộn lên vì tin bà bị trúng gió, cảm nặng. Cả gia đình quây quần về quanh giường bà, đến lúc bà mất. Nước mắt ướt đẫm!
Tang lễ bà nó, nó nghỉ học cả tuần. Tắt máy, nhà cửa khóa kín, cả nhà về quê hết. Bạn bè, người quen nó chẳng ai biết tin. Chỉ có Jin, con trai của bạn thân bố nó đến.
Trước ngày đi học lại, lúc soạn sách vở, Hina tự nhiên lại thấy tấm thiệp cũ, mới chợt nhớ ra là chưa chúc mừng sinh nhật Ken, khẽ nhặt tấm thiệp lên, gắn vào hộp quà rồi bỏ vào cặp. Ngày mai nó sẽ tặng bù.
Thật chẳng nghĩ được là, hôm sau, khi nó vừa đến trường, đập vào mắt nó là cảnh tượng Ken cùng một con bé tóc vàng, sóng lượn mượt mà kề bên nhau, ôm eo nói chuyện thân mật. Nó phải nghĩ như thế nào đây?
·A Hina! - Snow gọi giật từ đằng sau.
·Hei, Konnichiwa!
·Tao không có tâm trạng mà luyện tập tiếng Nhật với mày chi hết! Mày sao vậy? Đi đâu mà hơn cả tuần nay tao sang không gặp, gọi điện thì tắt máy? Giấy phép thì báo ốm? - Snow phun ra cả tràng. Cái tính hấp tấp đánh chết cũng không chừa.
·Bà ngoại tao mất. - Hina cười buồn.
·Tao biết ngay là có chuyện chẳng lành mà. Thế mà bọn khốn nạn kia dám đồn vớ vẩn!! May mà tao đã cho con nhỏ lắm điều kia mấy cái bạt tai rồi!
·Gì vậy, nói rõ ràng xem nào!
·Vào đây đi rồi tao kể cho. - Snow kéo tay Hina, lôi xềnh xệch vào lớp.
[...]
·Mấy con nhỏ lớp ngồi lê đôi mách lớp E đặt điều bịa chuyện, bảo mày với Jin nghỉ học đi... Sầm Sơn chơi cả tuần!
·Cái gì vậy? - Hina sửng sốt - Quê ngoại tao ở Sầm Sơn mà. Cả nhà đưa bà về quê chôn cất.
·Có đứa nào bảo nhìn thấy mày với Jin ở Sầm Sơn, rồi về nó hót lên thành một màn kịch sướt mướt giữa mày với Jin như Romeo với Juliet ấy! Tao ức quá chả thèm nói gì nữa!
·Khỉ thật, Jin chỉ là cùng bố về đam tang bà tao thôi mà!!
·Một vài đứa biết chuyện mày với Jin hồi cấp 2 nên nhân cơ hội đặt điều. Chúng nó...
·Mọi người có tin chuyện ấy không? - Hina cắt ngang lời Snow.
·Ai? Bọn ở trường á? Đứa có đứa không.
·Ken có tin không?
·Tao không biết. Mà tao đang bực mình chuyện đấy đây!
·Làm sao cơ?
·Nó với con nhỏ Jerry gì đó bám nhau suốt. Tụi lắm mồm kêu đó là người yêu cũ của Ken bên Anh, kêu tụi mày không hẹn mà cùng bỏ người mới, nối người cũ.
·Tao gặp Jerry rồi. Xinh nhỉ! - Hina nói như thể đấy không phải chuyện của nó, Ken không phải người nó và Jerry thì càng không phải địch thủ của nó vậy.
·Mày điên rồi Hina ạ! Mày đang khen tình địch của mình đấy! - Snow hết tướng lên. Mấy đứa trong lớp giật mình quay lại nhìn hai đứa chúng nó.
·Nho nhỏ cái miệng lại chút đi cô nương. Sao con bé Jerry ấy lại học trường mình?
·Nó là Exchange student của trường mình với một trường gì đó bên Anh.- Snow nhỏ giọng lại, có vẻ như nhận ra hành động ban nãy của mình hơi bị bất lịch sự quá.
·Thế à?
·Mày ngồi yên đấy, để tao đi gọi ken với con nhỏ Jerry ấy đến đây, ba mặt một lời! - Snow đứng dậy. Nó thấy khó chịu hết sức trước thái độ dửng dưng thái quá của Hina. Hina vội vàng kéo tay nó lại:
·Ba mặt một lời gì chứ? Khoan đã nào!
Đúng lúc ấy trống đánh. Snow hừ nhẹ một tiếng.
-------------------
Tin đồn càng lúc càng được thêu dệt nhiều hơn. Mỗi người một lời. Thiên hạ mà! Đông đâu bu đấy! Nhất là chuyện tình tay ba tay bốn học đường kiểu này thì làm sao mà bơ cho được.
"Hina với Ken chia tay nhau được mấy tháng rồi mà. Dạo này hai đứa nó lạnh nhạt với nhau lắm!"
"Nghe nói tốt nghiệp cấp 3 Ken về Mĩ với Jerry đấy!"
"Hina với Jin nối lại tình cũ".
...v...v...
Snow lướt nhanh mấy trang trong topic tán chuyện của website trường, trong lòng tức anh ách, miệng bật ra tiếng than khẽ: "Khỉ thật!".
·Hina!- Snow gọi - Mày nhìn chúng nó bịa chuyện mày với Ken thế này mà cũng chịu được à? Lại còn lôi cả Jin vào nữa! Để tao vào chửi cho chúng nó một trận!!
·Thôi nào, kệ bọn nó đi! - Hina xua tay. Từ bao giờ nó lại trở nên nhu nhược một cách đáng thương như vậy nhỉ? Hina "chim chích" ngày nào sẵn sàng chu mỏ xù lông để cảnh cáo tụi con gái dám tranh thủ léng phéng gì với Ken chẳng biết đi đâu rồi nữa.
·Nào là "Qua rồi thời của Kim đồng Ngọc nữ", "Bây giờ là thời của Tom và Jerry", khỉ thật cái bọn lắm chuyện này! - Snow vừa đọc vừa rủ thầm. Hina với tay qua bàn phím Laptop của Snow, ấn Alt + F4:
·Đọc làm gì?
·Sao mày không giải thích?
·Ken chẳng có gì để giải thích, thì tao còn biết phải giải thích cái gì bây giờ?
·Mày nghĩ Ken với con nhỏ Jerry là thật à? Aaaa... Tao điên mất!
·Ai khiến mày nghĩ đâu mà than thở dữ vậy!
·Tao tiếc cho mày với Ken lắm! Còn Ken nữa? Rốt cục chúng mày đang diễn vở gì đây? Tao xem đủ lắm rồi! - Snow gập laptop, đứng dậy và xách cặp ra khỏi quán cafe.
Hina cũng đứng dậy. Nó không nghĩ nổi nữa! Rốt cục thì nó với Ken là sao đây? Không hề nói chuyện, đi qua thì lờ mặt nhau, mà lỡ có đụng ngay trước mắt thì nó cũng vội vàng quay đi trước!
Ngu ngốc!
Vì sao em yêu anh? - Kì 1: Nếu người ta yêu nhau thật lòng...
13/06/2010 14:00:00
Theo PLXH
Nó xuống căng tin mua kem cho Hina. Ai dè kem thì chưa mua được mà mắt thì đã bắt gặp phải cảnh chướng tai gai mắt. Ken với Jerry ngồi ăn sáng hết sức bình thản! Thật quá sức chịu đựng. Vì sao em yêu anh? - Kì 1: Đi qua và lờ nhau đi
4. Chỉ một tháng thôi mà sao nhiều chuyện xảy đến với nó như thế?
Bài hát đang nghe lại quay lại điệp khúc:
"Doushite kimi wo suki ni natte shimattan darou?"
Rốt cục thì nó yêu Ken vì điều gì chứ? Đau ghê gớm! Nếu tất cả chỉ là sự ảo tưởng của riêng nó, và đây là bài học mà nó phải trả thì, ừ, đau lắm! Nước mắt lăn dài trên gò má ửng đỏ.
Lần nào nghe bài này, nó cũng tự hỏi bản thân câu ấy!
Không có tiếng nói chuyện ồn ào của Snow, nó tự thả mình thơ thẩn trên một miền kí ức cũ, đến lúc nhận ra tất cả chỉ là kỉ niệm, thì lại tưởng như không thể chịu nổi.
"Sore demo, kimi ga boku no soba hanarete itte mo
Eien ni kimi ga shiawase de aru koto tada negatteru
(Tatoe sore ga donna ni sabishikute mo)
tsunakute mo."[*]
Đời không phải phim ảnh, cũng chẳng phải âm nhạc. Nghe bao nhiêu, xem bao nhiêu, đọc bao nhiêu, nhưng được bao nhiêu người dám dũng cảm mỉm cười khi nhìn người yêu mình hạnh phúc bên ai đó... không phải là mình chứ? Nếu có, dám chắc người đó không phải là nó.
"Doushite..."
[*]"Even though you're away from me
For your eternal happiness
I'll just wish for it
However lonely it'll make me
Or how hard it'll be."
-------------------
5. Buổi tối.
·Hinaaaaaaaaaaaaaaa...
·Nhỏ tiếng thôi, kẻo cả nhà tao bị đánh thức hết bây giờ!
·Trên đường về mày bị làm sao vậy?
·Hở, tao có bị làm sao đâu?
·Mày bỏ cái giọng bình thản quá đỗi ấy đi! Mày có biết tao lo sắp phát khóc lên được đây này! - Snow quát lên trong điện thoại.
·Tao xin lỗi!
·Tao xin mày đấy! Rốt cục thì có chuyện gì?
·Ờ... Tao bị đánh.
·Cái gì???? - Snow hét lên - Ở đâu?
·Hẻm bún.
·Cái gì??? - Nó lại hét lên nữa, bất kể người đầu dây bên kia đang phải nhanh tay nhích cái ống nghe ra xa khỏi tay để tránh một cơn trấn động màn nhĩ cấp độ cao! - Tao đã nói với mày đến lần thứ 1001 chưa, là dù đi đâu cũng không tắt vào cái hẻm đó. Đấy là ổ của bọn du côn đấy! Mày có bị mất trí không hả?
·Tao chẳng may rẽ nhầm. Có mấy thằng xồ ra định cướp đồ. Tao sợ quá, chạy như con rồ. Thế là chúng nó cầm gậy phang. Đúng lúc có công an tuần tra đi qua... - Giọng Hina đứt đoạn. Nó đang nhớ lại cái hẻm ấy và cảm giác lạnh buốt cả sống lưng.
·Thôi đừng khóc. - Snow cắt ngang. Nó thừa hiểu Hina luôn cố tỏ vẻ bướng bỉnh, mạnh mẽ, nhưng bên trong thì vẫn chỉ là một đứa con gái 18 tuổi thôi!
·Tao không có... - Hina phủ nhận. Lúc ấy, quả thật, nước mắt nó đã rơi đến ngang khóe miệng rồi!
·Đừng cãi tao. - Snow cắt ngang - Thế mày đi đâu mà lại rẽ vào cái khu đó? Khỉ thật, tao đã dặn mày bắt taxi về cơ mà?
·Tao đang đi thì gặp Ken với Jerry. Tao không muốn chạm mặt hai người đó, nên rẽ bừa vào hẻm ấy.
·Ôi trời ơi!!!! - Snow than dài thượt - Thế mày sao rồi? Ban nãy bố mẹ mày gọi điện cho tao, hỏi chuyện ở trường mày... ngã cầu thang thế nào mà gãy cả tay chân vậy? Tao ngớ người ra một lúc, biết mày có chuyện, nhưng cũng nói bừa vài câu cho khớp chuyện!
·Cám ơn mày!
·Đừng cám ơn tao! Bị làm sao?
·Gãy xương hay giãn dây chằng gì đó, tao cũng chẳng rõ, nhưng may mà được tháo bột khoảng một tuần trước khi thi.
·Ôi trời!! Tao nhức đầu quá!! Tao không tiêu hóa nổi nữa! May gặp mày lại ở trường! - Trước khi cúp máy, Snow vẫn than thở trời đất thêm vài câu nữa!
-------------------
Sáng hôm sau.
·Đi được không đấy? - Nó vừa càu nhàu, vừa đỡ một bên cho Hina. - Sao mày không la lên chứ?
·Mày nghĩ gì mà bảo tao la lên? Tao mà la lên thật thì không còn toàn mạng mà về gặp mày đâu. - Hina thở dài. Cả lũ đông như thế, chỉ sợ chưa có ai kịp nghe thấy thì nó đã bị vả cho rụng hàm ra rồi!
Vẫn là Hina sáng suốt và tỉnh táo hơn trong mọi chuyện. Snow thì tốt tính thật đấy, nhưng mắc cái chứng nhanh hẩu đoảng!
·Thôi lên lớp đi
[...]
·Hina, sao vậy? - Đi trên cầu thang, một con nhỏ lớp E tò mò hỏi.
·À, tớ bị ngã cầu thang. - Hina nói.
·[...]
"Ngã, ngã cái con khỉ! Ngã kiểu gì mà gãy xương cái kiểu này!" - Snow lầm bầm.
"Mày im lặng chút đi!" - Hina khẽ nạt.
Haiz, bình thường nhiều đứa cứ thích chọc ngoáy chuyện Hina với Ken, vậy mà lúc thấy Hina bị vậy, tự nhiên cái lòng thương cảm bị chó tha từ bao giờ lại lê lết quay về! Một vài đứa hỏi chuyện, một vài đứa quà bánh. Chẳng mấy chốc, chỉ 2 tiết đầu, cả trường biết chuyện nó ngã cầu thang đến độ... có khả năng phải bỏ thi Đại học năm nay (Ặc)! Lại thêm mắm thêm muối!
Cả buổi, hết đứa nọ đi rồi đứa kia đến. Snow đứng bên, dựa lưng vào cạnh tường, mặt mũi quàu quạu như muốn đánh nhau đến nơi vậy! Đợi mọi người đi hết, Snow càu nhàu:
·Nói cho mày biết trước, tâm trạng tao đang vô-cùng-bất-ổn đây!
·Ừ, trên mặt mày hiện ra đủ bốn chữ ấy đấy! - Hina cười, cầm gương đưa cho Snow.
·Lũ giả nhân giả nghĩa. Mấy con nhỏ lớp E ấy. Không vì chúng nó bịa chuyện thì mày với Ken đâu đến nỗi thành ra thế này! Mà cũng tại Ken hết. Aaaaaaaaa... Sở Khanh!
Hina cũng đành lắc đầu xua tay cười. Cứ dăm bữa Snow lại xổ một tràng như vậy. Nó quen quá rồi!
·Mà nhắc lại mới nhớ, sao tao không thấy Ken đâu? Mấy thằng đội bóng rổ có quen biết với mày một chút đều qua thăm hỏi rồi! Mà thôi, quên nó đi! Nói lại phát bực lên được! - Snow khoa khoa hai tay. - Ở yên đấy, tao đi mua kem cho nha!
·Ờ. - Hina cười. Trên đời này, chắc chẳng có ai chơi thật tình và thật lòng như Snow với nó. Rốt cục thì sau tất cả mọi chuyện, thật hạnh phúc vì nó vẫn còn có Snow ở bên cạnh mình! Nghĩ ra lại chợt thấy ấm lòng ghê gớm!
-------------------
6, Mà có điều này hình như tác giả quên chưa đề cập nhỉ! Nhìn chúng nó vậy, chắc chẳng ai nghĩ được hồi cấp 2, Hina với Snow lại là tình địch cơ đấy! Jin và Snow thích nhau một thời gian dài rồi mới chia tay. Sau đấy, Hina với Jin cặp với nhau, nhưng tình yêu cái thời trẻ con ấy, có chăng chẳng qua cũng chỉ là cảm nắng thôi. Được vài tháng, Hina với Jin chia tay.
Thế nên, tính ra, Snow với Hina có một thời ghét nhau như chó với mèo, thề không đội một trời chung, lại được cả hai đứa đều ngang ngạnh, bướng bỉnh chẳng kém gì nhau! Thế nào mà rồi hai nàng này lại thân thiết như bây giờ, chỉ có Chúa mới thấu!
À, quên chưa nói nhỉ, bạn biết chưa, giờ Jin và Snow lại... đang yêu nhau! Từ hồi lên cấp 3, hai đứa chúng nó đứt liên lạc với Jin, bởi Jin học trường khác. Tình cờ gặp lại nhau trong tiệc sinh nhật Hina, chả biết thế nào mà Jin với Snow lại tiếp tục yêu nhau. À không, theo như ngôn ngữ của Snow ấy, thì không phải là "nối lại tình cũ" mà là "bắt đầu tình mới"!
-------------------
7, "Chúng mày nghe chuyện gì chưa? Snow tát Ken giữa căng tin đấy!!", "Cả trường đang xôn xao lên kia kìa!"... Hina thoáng nghe tiếng xôn xao trong lớp. "Cái cô Snow này lại làm càn rồi" - Nó nghĩ trong bụng, rồi thở dài. Nó của ngày xưa, dám chắc cũng sẽ quang quác quàng quạc như Snow. Nó của bây giờ, lại bình tĩnh và bản lĩnh đến buồn tẻ!
-------------------
Ở căng tin trường.
·Tôi nói cho anh biết. Là ai không quan tâm, tôi có thể bỏ qua. Nhưng Hina bị vậy mà anh vẫn dửng dưng ngồi đây đùa giỡn với Jerry... thì quả thực trái tim của anh bị chó gặm rồi! - Sau cái tát mạnh giữa căng tin, Snow xổ một tràng.
Nó xuống căng tin mua kem cho Hina. Ai dè kem thì chưa mua được mà mắt thì đã bắt gặp phải cảnh chướng tai gai mắt. Ken với Jerry ngồi ăn sáng hết sức bình thản! Thật quá sức chịu đựng. Nó quát lớn được vài câu, tự nhiên tức quá mà ... phát khóc!
Những kẻ lắm điều cũng có, tò mò cũng có, những người bình thường ít chuyện, và cả những người đang ăn trong căng tin đều bị cái tát làm cho giật mình, xúm lại xung quanh xem, nhưng không ai dám bình phẩm nửa lời. Jerry ngớ ra, nó không hiểu gì hết. Nó không nghe được tiếng Việt, nhưng tự nhiên nó lại loáng thoáng tên nó nên đương nhiên phải thắc mắc lắm rồi!
Nước mắt chảy đến ngang sống mũi. Cả Snow và Ken đều đứng đờ ra đấy! Đám đông hỗn loạn. Ken không biết phải nói gì, tri giác nó tê liệt theo cái tát đau điếng. Đau, nhưng có một chỗ khác đau hơn nhiều. Nước mắt chảy xuống khiến Snow tự nhiên thấy khó chịu vô cùng.
Trong đám đông rẽ ra, chợt có một người đến từ phía sau ôm chầm lấy tấm lưng nhỏ nhắn đang run lên khe khẽ vì khóc của Snow. Nó giật mình, quay đầu lại.
·Snow, là anh đây. - Jin thì thầm nhỏ, bàn tay rộng lớn của Jin khẽ xoa nhẹ lên cánh tay Snow, rồi lại khẽ lau nước mắt cho nó, mắng đùa - Cái con bé này, gây náo loạn cả căng tin lên rồi lại khóc như đứa trẻ! Bao giờ mới lớn được đây?
·Sao anh lại ở đây? - Phút bàng hoàng trôi qua. Nó chợt nhớ ra. Ngượng thật!
·Ờ, anh đến thăm Hina, gãy chân gãy tay sao đó. Điện thoại em thì gọi không được, lại tự nhiên thấy đám đông ồn ào kéo nhau ra đây, loáng thoáng nghe thấy tên em, nên anh cũng đi theo luôn. Ra đây hóa ra lại thấy có một con mèo mít ướt xù lông đây này! - Jin véo mũi Snow, vẫn cố đùa.
·A! - Snow cấm khẩu luôn. Nó không ngờ cái hành động bốc đồng phút chốc của mình lại "gây-tiếng-vang" lớn như vậy! "Snow ơi, mày lại hấp tấp rồi!" - Nó tự trách bản thân. Tự dưng tát con trai người ta giữa chốn đông người, rồi lại khóc như một con dở hơi!
Đám đông nãy giờ mắt chữ A, mồm chữ O, không hiểu nổi anh chị này đang diễn trò gì nữa! Có người học cấp 2 cùng Hina và Snow nhận ra Jin liền, chỉ chỉ trỏ trỏ nói nhỏ cho người bên cạnh nghe.Chả mấy chốc, ai ai cũng biết anh hùng vừa đến cứu mỹ nhân ấy là Jin.Thành ra, lại có chút khó hiểu! Bọn nó vẫn tưởng Jin với Hina "nối lại tình cũ" cơ mà? Hóa ra là hiểu nhầm, hiểu nhầm cả bọn. Chúng nó qua sang liếc xéo mấy con nhỏ nhiều chuyện lớp E, có chút khinh bỉ...!
Trong lúc ấy, hai nhân vật chính là Jin và Snow vẫn đang mải nói chuyện linh tinh. Đột nhiên Snow nhớ ra hoàn cảnh "thật là ngọt ngào" mà tụi nó đang "tâm tình". "A, con ngốc này! Sao lần nào nói chuyện với Jin mày cũng quên hết mọi thứ vậy?" - Nó lại tự rủa bản thân, thầm muốn tự vả cho mình một cái quá, nhưng chắc chắn không phải lúc nào, giữa một đám đông hỗn loạn như thế này. Dễ hành động của nó bị tụi kia đồn thổi lên là mất trí tạm thời lắm!!
Nó tháo tay Jin ra, bước ra lại gần Ken, hỏi:
·Anh biết tại sao Hina lại bị thương như vậy không?
·Không phải do ngã cầu thang ở nhà sao? - Ken hỏi, có chút bất ngờ với câu hỏi của Snow.
·Vậy tôi nói lại anh nghe cho rõ nhé! Nhà nó ở chung cư, làm quái gì có cái bậc thang nào để trèo mà đòi ngã! Hôm qua nó đi trên đường, gặp anh với Jerry tay cầm tay, muốn tránh mặt hai người nên rẽ nhầm vào hẻm bún rồi bị bọn du côn đánh úp giật đồ đấy! Còn chuyện nữa, một tháng trước, vì sao nó phải nghỉ hơn tuần giời? Là vì bà ngoại nó mất, nó phải về Sầm Sơn chịu tang. Cái gì mà đi biển với Jin chứ?! Các ngườithôi bịa chuyện đi! - Nói xong, Snow kéo tay Jin - Đi thôi Jin, em dẫn anh lên lớp thăm Hina nhé! Chắc nó cũng nghe chuyện em làm loạn ở đây rồi!
Jin bị lôi xềnh xệch đi. Trong mắt hiện lên dấu "?" to đùng.
Đám đông nhìn nhau. Trong một buổi sáng mà bao nhiêu sự thật được phơi bày khiến chúng nó không kịp sắp xếp lại trong đầu.
Ken đứng đó, đờ người ra một lúc lâu.
Một còn bé cùng lớp Ken dịch lại bằng tiếng Anh mọi chuyện với Jerry. Nghe xong, Jerry thốt lên một câu khiến mọi người đều ngỡ ngàng:
·Cái gì cơ? Tớ với Ken á? Tớ là em họ Ken mà! Tớ rất quý Ken, nhưng không phải cái kiểu như thế! Tớ có bạn trai rồi! [*]
Bình thường mọi khi Jerry lúc nào cũng chỉ đi với Ken, chẳng mấy khi nói chuyện với người khác, nên mọi người chẳng ai biết gì cũng là lẽ dễ hiểu!
·Ken vẫn còn yêu Hina nhiều lắm! Anh ấy đang giận Hina vì sao không gặp anh ấy để làm sáng tỏ mọi chuyện, vì sao cứ tránh mặt anh ấy. Cả ngày liên mồm Hina Hina, tớ nghe mà nhức hết cả đầu! Tớ không rõ hai người có chuyện gì! Ôi trời! Hóa ra là vì tớ à??[*] - Jerry nói như thể nó không tin nổi chuyện vừa được nghe!
Hai tên ngốc, ngốc thật mà!
Trong lúc ấy, một trong hai tên ngốc, đã chạy khỏi đám đông từ bao giờ...
[*] Cả hai đoạn này Jerry đều nói bằng tiếng Anh.
-------------------
8.
·Hộc... hộc... - Ken vừa thở dốc vừa nói - Xin lỗi mọi người, xin phép mọi người cho tớ và Hina nói chuyện riêng vài câu thôi!
Cả lớp trợn tròn mắt nhìn ra cửa. Hina nhìn Ken với con mắt bất ngờ không để đâu cho hết. Nhất là Snow, dường như đang muốn xông ra quạt cho Ken thêm một trận nữa vậy! Jin nhanh mắt để ý thấy tình huống khó xử, kéo nhẹ Snow đứng lên: "Con ngốc này, ra ngoài với anh đi!". Snow cau có thêm vài câu rồi cũng ngoan ngoãn theo Jin ra hành lang. Những người khác thấy vậy, cũng lũ lượt kéo nhau ra ngoài hết, khép cửa sổ, cửa chính, cho chúng nó một không gian riêng.
Chỉ còn hai người trong lớp. Mắt Ken đỏ hoe. Nó vừa khóc. Chắc vậy!
·Anh muốn nói gì nào? - Hina mở miệng trước.
Không trả lời câu hỏi của của Hina, Ken đến gần nó, hết nhìn cánh tay rồi cái chân bị bó bột của nó, thật không đành lòng nổi!
·Đau không? - Ken sờ nhẹ vào cánh tay bị bó bột, dịu dàng hỏi - Bao giờ em mới được tháo bột vậy?
·Chắc mấy tuần nữa.
·Sao lại bị thương vậy?
·Em bị ngã cầu thang.
·Em định biến anh thành một thằng như thế nào đây? Bạn gái mình bị thương vì mình, mà mình thì chẳng hay biết. - Giọng Ken như muốn òa ra, nức nở.
·Anh biết rồi à? - Hina ngỡ ngàng, "Cái con nhỏ này, lại thế rồi!" - Nó kêu phiền trong bụng.
·Em muốn anh mãi mãi không bao giờ biết à? Cả chuyện bàngoại em nữa? - Đến lúc Ken nhìn sang, đã thấy nước mắt Hina ướt đẫm cả gương mặt bầu bĩnh đáng yêu! Nó vòng tay qua ôm Hina. - Anh xin lỗi, anh xin lỗi, Hina! Đến bao giờ thì em mới có thể mở lòng mà kể mọi hết mọi chuyện cho anh đây?
Hai đứa chúng nó ôm nhau khóc như trẻ con. Qua rồi, tất cả mọi chuyện qua hết rồi, cả chuyện của Jin, của Jerry,...
Ôm Hina trong lòng, Ken đau lòng tưởng chết đi được. Sao Hina gầy đi nhiều vậy? Lại sắp thi cử rồi, chân tay thế này, biết ôn thi làm sao? Nó đã làm được gì cho Hina chưa, mà sao đã để Hina phải chịu khổ vì nó rồi. Đau quá!!
·Sao em không hỏi anh chuyện anh với Jerry? Anh đã luôn luôn chờ, chờ để được tự mình giải thích cho em. Anh với Jerry chỉ là anh em họ thôi mà. Ừ, anh lại sai rồi. Sao anh không chủ động tìm em để tự giải thích nhỉ? Sao anh lại để mọi chuyện đến nông nỗi này nhỉ? Nhu nhược quá rồi... Anh xin lỗi!
Hôm nay, lại là một ngày Hà Nội có nắng nhẹ, nhưng thật may
là cũng có những cơn gió nhẹ thoảng qua, và thật nhiều
nước mắt!
-------------------
9, Sáng hôm sau, khi Hina vừa bước chân ra khỏi cửa phòng riêng, đã thấy Ken đứng chờ ở đó mà nhìn nó. Nó tròn mắt nhìn lại.
·Em nhìn gì ghê vậy? Ngoan, mau đi ăn sáng đi rồi anh đưa đi học. Anh xin phép bố mẹ em rồi! - Ken cười tươi. Nụ cười tỏa nắng mà nó vẫn thích. - A, e cứ trợn mắt gì vậy? Anh biết mắt em to rồi mà! - Ken chọc đùa, rồi gần lại bên đỡ Hina.
·Khoan, đợi em. - Hina nói rồi vin theo tường trở lại phòng. Nó mở ngăn kéo bàn học, lấy cái hộp nhỏ ra. Quà sinh nhật của Ken. Bên trên đính tấm thiệp handmade xinh xinh. Hôm qua, nó mới vừa viết thiệp.
[...]
·Nè - Nó đưa cho Ken.
·Gì vậy? - Lần này lại đến lượt Ken tròn mắt.
·Quà sinh nhật của anh. - Hina cười.
Ken cảm động. Nó nhớ lại, ngày sinh nhật nó, Hina không đến trường. Nó gọi điện thoại không được, hỏi Snow cũng không biết.
Nó buồn bực phát điên. Giấy xin phép nghỉ học gửi đến chỉ báo một chữ: "Ốm"...
[...]
Nó mở tấm thiệp và đọc:
" "Doushite kimi wo suki ni natte shimattan darou?"
Anh từng nói, nếu bao giờ em biết câu trả lời cho câu hỏi này thì nói cho anh.
Khi nào em biết vì sao em yêu anh thì là lúc đó em không thể yêu anh nữa rồi!"
-------------------
10. Người ta nếu thật lòng yêu nhau... Cứ đi mãi một vòng, rồi cũng lại quay trở về bên nhau thôi :).
"Em sẽ chờ anh, quán cũ, giờ cũ"
17/06/2010 14:21:15
Theo PLXH
Tôi không thể đến bên em... Có một điều gì đó ngăn tôi lại... Em nhắn tin, tôi xóa tin nhắn. Em gọi điện, tôi bấm deny. Em đi, tôi giật mình hụt hẫng. Không thể để tuột tay em lần thứ 3 - Kì 1: Chia tay lần thứ nhất
Thiên Trang
Cánh cửa mới,
"Anh không có ý định nói chuyện với em sao? Anh có ý định im lặng mãi như thế này? Anh có ý định mãi mãi như một đứa trẻ con?"
"Em sắp đi Mĩ, thứ 6 này. Anh có thể gặp em trước khi em bay không?"
...
Không bao giờ Lâm trả lời tin nhắn và nhận các cuộc gọi của tôi. Tôi cũng biết rằng anh sẽ chẳng bao giờ xuống mình mà liên lạc, nhưng không hiểu sao tôi vẫn nhắn tin cho anh... Có lẽ ấy chỉ là những hành động trong những đêm lạc lối suy nghĩ. Hình như tôi lại yếu lòng,... Không phải lúc rồi, không phải lúc này...
...
Thực ra, cuộc sống của tôi bây giờ đã khác trước nhiều rồi... Nói là khác nhiều thì cũng chưa thực sự là đúng, nhưng tôi lại đang thấy một tôi khác, một Thiên Trang của thời gian trước... Tức là, tôi không còn vướng bận nhiều những chuyện buồn xưa cũ. Ngày trước, dù ở bất cứ đâu, tôi lúc nào cũng muốn mình là số 1, vì tôi không có chuyện gì phải suy nghĩ cả...
Bây giờ thì khác, có quá nhiều suy nghĩ hòa trộn trong bộ não bé nhỏ của tôi... Và dù tình đầu bao giờ cũng là tình cảm đeo đẳng người ta lâu nhất, nhưng cũng phải lạc quan nhìn nhận rằng, tôi đã bớt trống trải đi so với những ngày đầu chia tay rồi... Không phải bởi tôi đã tìm được ai khác lấp đầy khoảng vắng như người ta vẫn nghĩ rằng ấy là cách duy nhất để quên người cũ của con gái, mà bởi dường như tôi đã dần quen với cách sống độc lập, không đúng, có lẽ thực chất nó vốn là bản năng của tôi...
Tôi sẽ đi du học, có thể là 3 năm, ba mẹ tài trợ một nửa, tôi sẽ tự thân vận động một nửa... Rồi sau ấy như thế nào, tôi cũng không biết... Có lẽ ngay lúc này tôi thấy một cảm giác "kẻ thất bại" len lỏi trong tâm trí, dù rằng, việc đi du học hoàn toàn không xuất phát từ mối tình tan vỡ của anh và tôi, nhưng dường như nó được xốc xáo thực hiện là bởi sâu thẳm trong lòng tôi cũng mong muốn đi thật nhanh, và... quên anh thật nhanh...
...
Sân bay Nội Bài...
Đêm lạnh... Mọi người lần lượt ôm tôi và khóc... Ba mỉm cười: "Gắng lên con nhé!"...
Anh đã không đến...
*******
Tùng Lâm
Nhói đau,
Tôi không thể đến bên em... Có một điều gì đó ngăn tôi lại... Cảm giác như em vẫn đang ngồi ấy, chờ đợi tôi, nhẫn nhịn và yên lặng...
Tôi đã không nhầm...
...
Em nhắn tin, tôi xóa tin nhắn.
Em gọi điện, tôi bấm deny.
Em đi, tôi giật mình hụt hẫng.
...
Có thể em và tôi đã chia tay, nghĩa là chấm dứt tất cả, nhưng cái cảm giác thầm lặng ở bên cuộc sống của em vẫn làm cho tôi cảm giác yên bình hơn là việc em sẽ vút bay tới một nơi không có ai bên cạnh, và tôi sẽ bị cắt đứt mọi buổi chiều được thanh bình lặng yên nhìn thấy em dù chỉ từ xa.
...
Sân bay Nội Bài tối ấy như tràn trong thứ không khí lưu luyến ngập ngừng. Em như con gấu bông trong đống áo phùng phình, vẫn nụ cười ấy, em rất giỏi cười, thật lạ, nụ cười ấy đôi khi làm tôi buồn một nỗi buồn không tên... Em mỉm cười nhìn mọi người, rồi đưa mắt nhìn xung quanh một vòng. Có phải em đang tìm tôi? Hãy quay lưng bước đi em thân yêu, hãy bước đi trên con đường của mình mà không có tôi... Hãy sống hạnh phúc mà không có tôi, được không em?
Xin lỗi em,... tôi đã không bước đến...
Đêm nay thật dài...
Vậy là, tôi đã để tuột mất tay em lần thứ hai...
Tiết xuân rồi mà sao tôi chưa thấy chút nắng ấm?...
*******
Thiên Trang,
Tùng Lâm!
Anh lẩn tránh em một năm qua đã là đủ chưa? Em không biết nữa, nhưng em không có suy nghĩ gì cho việc làm của anh cả :-).
Nhanh thật, vậy là em đã trải qua cả một mùa đông bên này, một mùa đông không anh... Đông bên này lạnh, nhưng không buốt như đông ở Việt Nam mình, và em, cũng không còn cảm thấy buốt giá như những ngày đầu xa anh nữa...
Em vừa nhận bảng điểm cuối kì, kết quả không tệ lắm, em đã rất muốn ào ngay về, để khoe anh, bởi nếu ngày trước, em khoe anh, anh sẽ xoa đầu em (dù em rất không thích), và mỉm cười: "người yêu của anh giỏi lắm". Nhưng bây giờ thì khác rồi, em không có ai để khoe thành tích cả :-). Em năng động hơn và quen với cuộc sống bên này rồi. Anh không phải suy nghĩ sau khi chia tay em đã sống như thế nào đâu :-). Em đã gặp nhiều bạn bè mới, gặp các chàng trai mới. Cuộc sống hoàn toàn không tệ như em đã nghĩ khi tình yêu của mình tan vỡ...
Em cứ phân vân mãi về câu nói: "Trên đời này tình yêu chỉ có một, còn thứ na ná tình yêu thì có rất nhiều"... Em không biết tình cảm chúng ta có với nhau là tình yêu hay thứ "na ná tình yêu" nữa... ?
Cũng có thể, ấy là tình yêu thật sự, bởi đến bây giờ em vẫn thấy anh ở khắp nơi, chỉ có điều hình bóng của anh không còn ám ảnh các mối quan hệ của em nữa mà thôi.
Rồi tương lai như thế nào, ấy là vùng mù mịt mà cả em và anh đều không nhìn thấy. Biết đâu đấy, có thể em sẽ lấy một người có thứ tình cảm chỉ "na ná tình yêu" với em... Hoặc biết đâu đấy, em sẽ tìm được tấm chồng thực sự là "tình yêu" để nhận ra tình cảm với anh chỉ là "thứ na ná tình yêu"...? :-)
Nhưng có một điều em hoàn toàn chắc chắn, ấy là em chưa bao giờ hối hận về mối tình ngọt ngào của hai đứa mình!
Chỉ có 30% các đôi đã chia tay quay về với nhau, và em không tin vào phép nhiệm màu... Em sẽ không mong chờ đâu :-) bởi cuộc sống của em có phép màu hay không đôi khi không phải do anh và em quyết định...
1 tuần nữa em về. Kì nghỉ 3 tuần thôi, nhưng em nghĩ là không quá ngắn phải không anh? :-)
Anh hãy đến gặp em nếu thấy đã sẵn sàng dành cho em một chút thời gian. Lý do tại sao? Vì em về lần này, là để vơi bớt nỗi niềm với Việt Nam, và không ngoại trừ anh trong đấy...
Giữa chúng ta chưa hề có một sự hiểu lầm, ràng buộc, cũng chưa hề có ngại ngùng thử thách. Vậy nên, em sẽ không tin rằng đôi mình sẽ quay lại với nhau, mà em tin vào một thứ tình cảm vượt trên cả tình yêu mà em đang nuôi giữ.
"Cuộc sống là những chuyến bay ngắn của tỷ tỷ hãng hàng không khác nhau, và ta, chẳng bao giờ mua được vé khứ hồi!"
Nhưng biết đâu đấy lại có một phép màu của cuộc sống... ;-)
Em sẽ chờ anh, quán cũ, giờ cũ, nhưng là người mới ;-).
*******
Tùng Lâm
Cái hẹn.
Tôi đi tìm hình bóng của em ở mọi nẻo đường, nói đúng hơn tôi thấy em ở khắp nơi tôi qua... Hình bóng em dường như thấp thoáng ở bất kì các cô gái khác tôi gặp. Chỉ là thấp thoáng đôi chút thôi cũng đủ một vài lần làm tôi thẫn thờ...
Có lẽ tôi đã quá yêu em, hoặc cũng có thể em không phải là người con gái đặc biệt nên tôi có thể thấy hình bóng em ở khắp nơi. Những kỉ niệm xưa cũ bất chợt ùa về làm tôi thấy xót xa...
Suy cho cùng, cuộc sống không nên chỉ dừng lại ở đây... Tôi không thể cứ bên ngoài thì nói quên quá khứ mà sâu thẳm nỗi nhớ lại cồn cào trỗi dậy... Tôi cũng không thể cứ mãi mãi ôm quá khứ để rồi lạnh nhạt với thực tại... Nhưng tôi càng không thể "yêu" khi tôi chưa thực sự yên lòng...
...
Tôi cắt đứt mọi thứ liên lạc và quyết không nghe bất cứ thông tin gì về em. Nhưng tôi biết, tôi hoàn toàn chắc chắn, em, cô bé ngày nào bình thản im lặng ngồi trước tách trà cả buổi chiều của tôi rất giỏi. Tôi biết em sẽ làm được mọi thứ khi em không có tôi bên cạnh. Tôi hiểu, và tin...
...
Em vẫn thi thoảng gửi thư cho tôi, nhưng tôi rất hiếm khi đọc, phải thật kiềm mình, bởi tôi không muốn mình sẽ lại "mềm lòng" khi đọc những gì mà con mèo mút của tôi viết, tôi không muốn mình sẽ ngây ngô mãi trong những dòng kí ức... Tại sao ư? Đơn giản, bởi 4 tiếng: "Tôi là con trai!"
...
"Em sắp về."
Một cái mail dài với cái tit ngắn ngủi làm tôi bất chợt xao lòng.
Lại một lần nữa, em làm tôi bối rối.
Em vẫn là cô bé Thiên Trang ngày trước, dịu dàng và hiền thục, chỉ có điều mạnh mẽ và quyết đoán hơn...
...
Suốt mấy ngày tôi phân vân suy nghĩ... Tôi chạy trốn điều gì thì chính tôi cũng không thể lí giải. Nhưng chẳng phải gặp em là ngọn lửa vẫn cứ âm ỉ cháy mà không hề tắt trong lòng tôi hay sao?
...
Em nói đúng, tình yêu trên đời này chỉ có một, còn "thứ na ná tình yêu" thì có rất nhiều. Tình cảm của em là gì? Em là ai mà sao ám ảnh cuộc sống của tôi lâu đến thế? Những câu hỏi tưởng như rõ ràng có câu trả lời lại được đặt vào một căn phòng giấu kín. Tất cả những thứ tình cảm ấy đều cần thời gian để đặt tên.
...
Có lẽ tôi nên nghĩ thoáng ra, và nhìn tận vào trong góc tối của đáy lòng, nơi mà một thằng con trai như tôi lảng tránh hơn một năm qua... Không phải "vì tôi là con trai", mà vì tôi chạy trốn...
...
"Nếu sau này mình chia tay... Mình sẽ là bạn phải không anh?... Chúng mình phải là đôi hạnh phúc và tuyệt vời nhất thế giới, kể cả khi mình chia tay, anh nhé!!! Hứa đi hứa đi... Chúng mình phải làm cho người ta ghen tị vì chúng là là đôi hoàn hảo nhất." - "Toàn nếu như linh tinh thôi ngốc"... Tôi lang thang qua con phố cũ, giọng nói và tiếng cười nghịch ngợm trong trẻo của em những ngày đầu chúng tôi quen nhau bất chợt ùa về vang lên đâu đây...
"Em sẽ chờ anh, quán cũ, giờ cũ..."
Vậy là thấm thoắt đã hơn 1 năm tôi và em xa nhau...
Thứ 4, ngày 21, tháng 7.
Nhanh thật, Hạ về rồi...
Chiều mai, tôi có một cái hẹn ở Trà Hoa...
[Có lẽ là cả buổi tối nữa :-)]
Không thể để tuột tay em lần thứ 3 - Kì 1: Chia tay lần thứ nhất
15/06/2010 15:03:50
Theo PLXH
Tôi và anh xa nhau đã gần 1 năm... Một năm, đủ để tôi có thể mạnh mẽ sống như trước, cố gắng che giấu hoàn toàn sự chuếnh choáng của bản thân... "Em sẽ chờ anh, quán cũ, giờ cũ"
Tùng Lâm
Chiều thứ 5, sau một đồ án thành công, tôi tự cho phép mình trốn trong góc trà quen thuộc... Không phải là lần đầu tiên đi một mình, nhưng có lẽ là lần đầu tiên tôi đến đây vào giữa tuần, cái cảm giác ngạc nhiên là cảm giác rõ rệt nhất lúc này, nơi đây yên tĩnh lạ thường. Khách ra vào thưa thớt, nhưng họ đến và đi vội vàng, đôi khi tôi lắc đầu tự thắc mắc: tại sao lại là uống trà, mà không phải dành chút thời gian thực sự để thưởng trà nhỉ?
Suốt cả buổi chiều, em ngồi bàn trước mắt tôi, im lặng với tách trà cả tiếng đồng hồ... Cứ lặng lẽ như thế... Ấn tượng ban đầu chẳng có mấy đặc biệt. Duy có đôi mắt. Mắt em đẹp, mi dài và long lanh, nhưng khi nhìn xa xăm, thì nó lại mang một nỗi buồn "to tát" đến khó tả.
...
Lần thứ 2, thứ 3, thứ 4... Tôi gặp lại em, vẫn chỗ ngồi ấy, vào mỗi buổi chiều thứ 5 hàng tuần. Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại đến đây vào giữa tuần, chẳng lẽ chỉ làm một việc vô nghĩa là thay đổi lịch trà để ngắm một cô gái? Không, đấy có lẽ không phải tính cách của tôi. Bởi một thằng con trai như tôi chỉ cần cười một cái là cũng làm khối cô gái chết đứng, vậy tại sao...
Em những-lần-sau khác hơn ánh mắt xa xăm của lần đầu tiên gặp mặt, khuôn mặt không một hạt bộn bề mà rất bình thản, xen chút thơ ngây. Có đôi lúc em ngồi im lặng như khúc tượng với cái headphone đính trên tai, có những lúc em chăm chú vào một cuốn sách, có những lúc em mở laptop và viết một vài điều gì đó...
Nếu nói để tìm ra một nét đặc biệt của em, thì tôi không biết dùng từ gì cả... Bởi lẽ mỗi cô gái đều có nét riêng cuốn hút người khác, còn em, thật khó nói... Có lẽ từ em toát ra một vẻ đẹp rất giản dị, có lẽ là thánh thiện.
*******
Thiên Trang
Tùng Lâm đến với tôi nhẹ nhàng như một cơn gió thu, ngào ngạt và quyến rũ... Ngày chúng tôi gặp nhau cũng rất "tình cờ và bất ngờ"...
...
Tôi vào Trà Hoa sau khi đặt vào trong đầu cả mớ hỗn độn vô hình...
Tình trạng quan hệ: độc thân.
Sức khỏe: tàm tạm.
Tiền bạc: đủ dùng.
Công việc: Te tua! Tôi vừa bị phàn nàn gay gắt về bài viết lần này.
Thật may là hôm nay tôi có hẹn với Trà Hoa, nghĩa là, bắt buộc mọi nỗi bực dọc tôi vừa có phải như một con sóng ngoài biển, đến nhanh chóng, và gió sẽ hút nó đi nhẹ nhàng. Chỉ là nói lí thuyết như thế thôi, bởi có mấy ai có thể ném cơn giận to đùng đi ngay lập tức? Trà Hoa vẫn thưa thớt, giữa tuần mà, đó là lí do tôi thích đến đây vào mỗi chiều thứ 5, tha hồ vùng vẫy suy nghĩ, một mình một không gian, một mình một thú vui, một mình giải quyết mọi vấn đề trong đầu.
Một anh chàng, khá điển trai, có lẽ là lần đầu tiên đến đây, bởi hình như chưa bao giờ tôi gặp anh thì phải. Trong quán chỉ có 2 người ngồi "thưởng trà", một trong ấy là tôi. Anh ta cũng biết và rảnh rỗi thời gian để thưởng trà? Tuyệt! Hay cũng có thể anh ấy đang gặp một chuyện gì đó bực tức như tôi lúc này? Haha, không biết, điều ấy không phải chuyện của tôi...
...
Sau này khi chính thức làm quen, và nhận lời làm bạn gái của Tùng Lâm, tôi vẫn cứ đùa rằng có phải anh tập thói quen đến Trà Hoa vì muốn tán tỉnh tôi. Cả 2 đã bất ngờ rằng đều là "tín đồ" của Trà Hoa mà chúng tôi lại chưa bao giờ gặp mặt nhau, có phải đến giờ mới là duyên phận không?
Đông này rất ấm. Tôi không biết là có phải tình yêu có sức nóng to lớn đến thế không? Tôi là đứa không tin vào những gì gọi là "tình yêu sét đánh" mà không qua tình bạn và tìm hiểu. Bởi tôi đến với anh chỉ sau vài lần gặp gỡ nói chuyện... Nhưng có điều chắc chắn rằng cả tôi và anh đều nghĩ chúng tôi sinh ra là để yêu nhau. Và vì bởi sinh ra là để dành cho nhau, nên chúng tôi mới có một mùa đông tuyệt vời đến thế.
*******
Tùng Lâm
Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ có một mùa đông lạnh. Nhưng không, ngay từ khi gặp em, tôi đã biết rằng em rất đặc biệt, em, là người con gái của cuộc đời tôi. Khi thì tôi thấy em ngọt ngào, dịu dàng và đằm thắm. Khi thì em lại trở thành cô bé hồn nhiên, vô tư và pha chút ngốc nghếch...
Em làm tôi thích ra ngoài đường ngày gió, bởi sẽ có em ngồi sau ôm tôi thật chặt. Em làm tôi thích dậy sớm, bởi sẽ có em cùng đi ăn sáng, uống trà - dù rất vội vàng. Em làm tôi thích chú tâm vào công việc, bởi em vẫn hay tròn mắt nhìn mỗi khi tôi quay như quạt máy với đống đồ án và tấm tắc: "Cố lên anh ha, nhưng đừng làm việc quá sức, em sẽ thương lắm". Em làm tôi thích đi làm và về nhà đúng giờ, bởi tôi phải đưa mọi việc vào thời gian biếu thì mới có thể có cơ hội đi đón em sau giờ làm, đưa em đi mua đồ, hay cùng em ngồi ăn những thứ con gái thích. Em làm tôi thích đi vào rạp phim, bởi bên tôi có một cô bé víu lấy tay tôi mỗi khi xem phim kinh dị, khẽ lau nước mắt khi xem Hàn, phá lên cười khanh khách mỗi khi xem phim hài, và ôm trầm lấy tôi xuýt xoa: "Ôi giống đôi mình anh nhỉ!" khi thấy một đôi tình yêu nào đó đẹp như mơ trong phim.
Nhưng cuộc tình nào rồi cũng có những rắc rối nho nhỏ... Tôi và em bắt đầu có những xích mích chẳng thể lí giải... Có phải bởi cả tôi và em quá giống nhau, và một trong những cái giống nhau phức tạp nhất... là thích cầu toàn, hoàn hảo?... Chúng tôi bị cuốn vào vòng xoáy công việc... Những mệt mỏi trên khuôn mặt em, mớ hỗn độn trong công việc của tôi... Có đôi lúc tôi giật mình... Không biết tôi còn là điểm dựa an toàn của em? Không biết mỗi câu chuyện tôi kể có làm em cười? Không biết... tôi có còn hoàn hảo số 1 trong mắt em?... Nụ cười ngây thơ hồn nhiên ngày trước thiếu vắng dần, thời gian gặp gỡ bó hẹp, có đôi lúc những khúc mắc giận hờn chưa kịp giải quyết thì cả 2 đã lại phải tạm gác lại một bên để quay lại công việc bù đầu trước mắt... Những ngày tháng bắt đầu chẳng yên ổn...
*******
Thiên Trang,
Trà Hoa một mình,
Tôi hiểu tại sao chúng tôi chia tay. Từ trước đến giờ tôi cứ tự mãn rằng mình hơn người khác bởi bản thân đang giữ một thứ thủy tinh kim cương, không bao giờ vỡ, nhưng sự thật thì không phải như thế... Đã là thủy tinh, thì chẳng thể là kim cương...
Nếu một ngày tự dưng ta thấy chán nhau?... Tự dưng thấy không còn thời gian dành cho nhau? Tự dưng thấy gặp nhau chỉ là giận hờn vu vơ, là mệt mỏi, là khoảng trống?... Nếu một ngày người ta thấy gặp nhau không còn là một nhu cầu bức thiết trong cuộc sống? Nếu một ngày người ta thấy thiếu vắng người kia thế giới vẫn quay đều, chẳng có gì thay đổi?.. Nếu một ngày người ta chấp nhận buông tay nhau một cách bình thản quá đỗi...
Rồi mới giật mình trống vắng?
Đôi khi bản thân người ta thấy mình ngu ngốc khi đặt niềm tin quá lớn vào một điều gì đó, và thường thì sẽ thất vọng... Tôi nghĩ mình cũng đang rơi vào tình trạng ấy. Cũng có thể bởi anh yêu tôi quá ngọt ngào, nên chia tay thì sẽ quá đắng cay...
Tôi luôn dè bỉu tất cả những hành động xót xa đau đớn sau khi thất tình... Nhưng tôi lại đang như thế...
Nguyên tắc thứ nhất: Khóc đi, nhưng đừng để người khác thấy, đừng để bất cứ ai biết rằng mình vừa bước ra khỏi một cuộc tình tan vỡ.
Nguyên tắc thứ hai: Tình yêu là tình yêu, cuộc sống là cuộc sống, tình yêu có thể vỡ nhưng cuộc sống không thể vỡ.
Nguyên tắc thứ ba: Sống chấp nhận và nâng niu tình cảm cũng như quá khứ, không ai (chính ta) được xóa sạch của bản thân mình.
Tôi ép mình thực hiện 3 nguyên tắc ấy. Khả quan mà nói, cuộc sống của tôi tiếp diễn rất bình thường, công việc phải được hoàn thành tốt như nó đã định, cái tên Thiên Trang phải được xếp lên hàng đầu. Bi quan mà nói, nội tâm của tôi khó chịu vô cùng.
*******
Tùng Lâm,
Vết xước,
Tôi hiểu hơn ai hết nỗi đau của một người bị bỏ rơi từ xa... Nhưng ngay lúc ấy, thì trong tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất là nói chia tay, và cách dễ dàng nhất để không đau khi nhìn những giọt nước mắt của em là dùng đến chiếc điện thoại... Và, người tôi làm đau là chính em, tôi đã để em nếm phải nỗi đau tôi đã từng phải chịu một cách ngu ngốc...
Chẳng cần gặp mặt, tôi cũng có thể tưởng tượng ra em bây giờ như thế nào... Em là một người giấu cảm xúc rất tốt, nhưng với người khác thôi... Tôi đã từng thấy em trước mặt mọi người bình thản như không có chuyện gì buồn rồi ngay khi chạy đến gặp tôi, em ôm chặt tôi và òa khóc nức nở, tất cả những cảm xúc em dồn nén lại làm tiếng khóc òa của em nấc lên từng hồi...
Tôi sợ những giọt nước mắt của em, nó có quyền lực ghê gớm... Khi em giận tôi, em khóc, những giọt nước mắt ấy làm tôi luống cuống trách mình vụng về... Khi em buồn vì chuyện cuộc sống, em khóc, những giọt nước mắt ấy làm tôi xót thương và thấy não nề như chính tôi lúc ấy... Có lẽ đấy cũng là một phần lí do tôi không hẹn em, một cái hẹn lần cuối, bởi tôi sợ thấy em khóc....
Vậy là, tôi đã để tuột tay em...
Nếu như ai đó hỏi tại sao chúng tôi chia tay, có lẽ cách giải thích dễ dàng nhất là hai tiếng "hết yêu". Nhưng với riêng tôi, thì cách giải thích ấy không ổn thỏa... Bởi tôi chưa hề hết yêu em. Dù sao, có lẽ đây là cách tốt nhất để em yên lòng... Có lẽ, chỉ có một cách là tôi thể hiện ra ngoài rằng tôi sống tốt, thì em mới chịu chấp nhận chia tay...
*******
Thiên Trang,
Chuếnh choáng
Càng vào thu thì tôi càng phát hiện ra mình chuếnh choáng. Thu ngọt quá làm tôi nhớ anh. Gió đã ngào ngạt hương. Tôi nhớ những ngày anh đưa tôi đi qua các con phố dài với những câu chuyện bất tận mà người nói chủ yếu là tôi. Anh ngắt cho tôi nhành hoa sữa, để đêm về tôi nhắn tin cho anh: "Bắt đền anh, hoa sữa làm em mất ngủ, vì nhớ anh!"...
Tôi nhớ tất cả các sự kiện, nhớ tất cả những gì liên quan đến anh, nhớ tất cả những gì tôi cất giấu trong lòng mà không dám nhìn lại. Dường như, đây mới là lúc tôi thực sự "khủng hoảng" sau khi chia tay, bởi tôi không thể điều khiển cảm xúc của mình... Sự thật là, cảm xúc không phải là thứ có thể điều khiển.
Tất cả quà tặng của anh tôi cho vào hòm to, khóa chặt chẽ, giấu chìa khóa vào két. Tôi tự bắt mình không được nhớ, không được nhắc, không được nhìn, không được nghe, bất cứ gì liên quan đến anh. Rút cục, tôi không làm được. Trống vắng những thứ quen thuộc là cảm giác không hề vui vẻ. Tôi lại lôi tất cả ra, xếp vào vị trí của từng thứ trong phòng. Tôi thừa hiểu, đấy là tôi đã cho mình cơ hội được yếu lòng, yếu lòng đấy, nhưng vẫn cứ hét to lên rằng: "Ngớ ngẩn, việc gì mình phải trốn chạy!" cho nó "anh hùng", cứ hét to lên rằng: "Thiên Trang, mày giỏi thì khóc đi, phải khóc thì mày mới mạnh mẽ!" cho nó ra vẻ bình thường. Rồi tôi sẽ khóc, khóc xong sẽ không thấy mạnh mẽ, mà thấy mình nhút nhát và kiệt sức... Thường là như thế, nhưng chỉ khi nào một mình hoặc cuối tuần thôi, bởi bình thường tôi đâu có thời gian...
*******
Tùng Lâm,
Đóng băng,
Lại đưa mình vào cuộc sống như chưa từng có em, tôi bận bịu và tiếp tục mở rộng các mối quan hệ. Chỉ có điều, bây giờ, cả khi bận bịu hay khi gặp các mối quan hệ mới, tôi đều thấy hình ảnh của em.
Cảm giác "bỏ rơi" em làm tôi xé đau trong lòng. Tôi biết, lòng tự trọng của con gái dữ dội hơn con trai rất nhiều. Chính vì thế nên em sẽ thấy mình tổn thương, em sẽ thấy tôi tồi tệ, có lẽ, ấy là điều tốt nhất cho em lúc này...
Tôi bắt đầu đi gặp gỡ cái cô gái khác. Tôi không bao giờ thử định nghĩa về tình yêu, bởi trước các cô gái, tôi đều có cảm giác rất lạ, tôi thích và thừa nhận cảm giác ấy, đơn giản là vì mỗi người đều có vẻ đẹp tiềm ẩn bên trong... Chỉ có một điều... chưa ai làm tôi có cảm giác như khi tôi ở bên em...
Tôi vẫn thường "vô tình" đi qua Trà Hoa vào mỗi buổi chiều thứ 5 như thói quen... Bởi tôi biết, nhất định tôi sẽ nhìn thấy em ngồi ở đấy - ở chiếc bàn của chúng tôi, một mình...
Cái ánh mắt của em như ánh mắt của lần đầu tiên... Tôi hiểu...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro