Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28: Tiếp

- Hội phó, đi đâu mà xinh thế? Còn đứng một mình nữa chứ. - Hữu Kiệt và bạn từ quán bida bên cạnh đi ra chợt thấy thì trêu ghẹo.

- Chỉ là có việc thôi. - Nó hơi ngại, tại sao lại phải nói chuyện hẹn hò của mình ra chứ.

- Biến đi.

- Ô, ai đây, bạn trai cậu hả? Xinh gái đấy. - Hữu Kiệt cười bỡn cợt mà không biết nắm tay của hắn đã siết chặt từ lâu.

- Tao nói, mày cút đi. - Gia Hy gằn giọng túm cổ áo của hắn.

- Gia Hy. - Phương Di níu hắn, ở trước quán của người ta mà đánh nhau là sao.

- Gia Hy?! - Hữu Kiệt trợn tròn mắt, cả bọn ở sau cũng trố mắt - Mày đi phẫu thuật thẩm mỹ hay sao thế? Chuyển trường thì nhan sắc cũng không tệ nhỉ?

- Đi thôi. - Hắn hừ lạnh rồi dắt xe, Phương Di ngoan ngoãn nghe theo.

- Tạm biệt... - Nó vẫy tay.

- Không phải bọn họ đang hẹn hò đấy chứ?

Ngay lúc khởi đầu đã tồi tệ lắm rồi, bây giờ có lẽ hắn nên cẩn trọng hơn. Cũng may địa chỉ tiếp theo là rạp chiếu phim. Cái này thì hai đứa thường hay đi nên chắc không sao. Vé thì Hồng Phước đặt trước rồi, hắn ta còn cá là sau khi xem phim, tình cảm hai người sẽ vô cùng mặn nồng. Dù sao cũng chỉ là một bộ phim, sẽ chẳng có chuyện gì phải lo nghĩ hết. Với suy nghĩ đó, hắn nhanh chóng lấy lại tự tin.

- A, sao cái đầu đó cứ lắc lư thế? - Tiếng rên rỉ của một người trong rạp chiếu phim. Ai biết đây lại là phim kinh dị chứ, còn người bên cạnh thì phải để cho người kia túm lấy áo rồi nép sát vào người mình. Thật đáng tiếc, đó lại là Phương Di can đảm.

- Có gì đâu mà anh sợ thế? - Phương Di buồn cười, đã sợ mà còn đặt vé phim này nữa - Bộ trước đó anh không xem trailer hả?

- Ai... mà biết. - Lại một cảnh rùng rợn đập vào mắt. Cái thân hình to lớn của hắn cứ nép bên con gái nhỏ bé thật sự là khung cảnh ngược đời - Cuối cùng cũng hết. - Hắn nhẹ nhõm thở phào, trán lấm tấm mồ hôi.

- Tội cô gái đó ghê. Con trai gì mà hét như đồng tính.

- Ờ, có bạn trai như thế thật là xấu hổ, rồi sau này phải bám váy bạn gái.

- Em còn tưởng anh ta khóc luôn rồi chứ, người thì đẹp trai mà sao nhát gan.

Mấy lời bàn tán khi ra khỏi rạp chiếu phim của vài cặp tình nhân thật khiến máu nóng của hắn trào dâng. Mặc dù không biết có phải là đang nói hắn không nhưng lòng tự ái nổi dậy. Hắn tức giận, mặt mày đen kịt.

- Chắc không phải là đang nói chúng ta đâu nhỉ? - Nó cười xuề xòa rồi kéo tay hắn đến bãi xe. Hắn cũng mất mặt lắm chứ, tất cả chỉ tại cái kế hoạch lãng xẹt của Hồng Phước. Hắn nghiến răng nghiến lợi - Tiếp theo đi đâu đây? - Nó biết hắn cũng không được bình tĩnh cho lắm nên đành lãng sang chuyện khác.

- Công viên. - Đúng rồi, công viên là nơi cuối cùng của ngày hôm nay. Mong là mọi chuyện sẽ ổn. Hai người đi dạo trong công viên một hồi nhưng thật ra là tìm thức ăn. Cũng tại cả ngày nay toàn làm cái chuyện gì đâu đâu.

- Đồ ăn ở đây ăn cũng được quá nhỉ! - Cũng được, nghĩa dở lắm sao? Hắn lại nghĩ tới buổi tập ngày hôm qua mà Hồng Phước và Thần Quang làm mẫu, cũng hiểu được chút.

Buổi chiều ngày hôm qua.

- Bây giờ tao sẽ dùng một số mẹo cho mày nhận biết được suy nghĩ của con gái. Nhìn đây. - Hồng Phước nháy mắt với Thần Quang - Bây giờ Thần Quang sẽ nói những điều bên ngoài, còn tao sẽ nói những suy nghĩ thật sự trong lòng.

- Em khát nước quá!

- Em muốn uống nước, anh đi mua cái gì đó đi. - Vẻ mặt nũng nịu của Hồng Phước làm hắn muốn buồn nôn.

- Em không cần anh xin lỗi đâu, em thật sự không sao.

- Không, em có sao, anh hãy quỳ xuống xin lỗi em đi.

- Món đồ này đẹp quá nhỉ?

- Mua cho em đi!

- Mình chia tay nhau đi! Tạm thời đừng gặp nhau nữa.

- Anh phải quỳ xuống cầu xin em đừng đi chứ, cầu xin em đừng chia tay nữa. Đấy... - Hồng Phước xua tay nói sau một hồi biểu cảm không ngừng nghỉ.

- Phức tạp quá nhỉ? - Hắn gãi đầu.

- Cho nên tao mới nói mày cần cái này. - Hắn ta cười ranh mãnh rồi nhét vào tay hắn cái gì đó.

- Anh sao thế? - Nó huơ huơ tay trước mặt hắn.

- Ờ, không có gì. - Hắn cười tít mắt.

- Hôm nay anh lạ thật, có chuyện gì hả? - "Lạ? Có phải ý nói mình biểu hiện không tốt, muốn chia tay sao?"

- Không! - Hắn đột nhiên đứng dậy - Không có lạ gì đâu, em ăn mau rồi đi. - Hắn tính tiền rồi rời đi mất.

Phương Di và Gia Hy chơi gần như hết những trò trong công viên. Đã lâu rồi không vui như vậy. Bởi vì hai đứa chỉ có chung duy nhất một sở thích chơi trò chơi mạo hiểm. Đó cũng là một cách giải tỏa căng thẳng.

- Em ngồi đây anh đi mua nước. - Hắn dặn nó ngồi trên ghế như kịch bản rồi chạy đi. Phương Di nhặt được một mẩu giấy rơi trên đất ngay khi hắn vừa chạy đi.

- Trời nhanh tối quá. - Hôm nay đúng là thảm họa, hắn chẳng làm được cái gì hết. Lại còn một phen xấu hổ.

- Ừm, em vào nhà đây. - Phương Di nghiêng đầu đi vào nhà, ánh mắt như đang cười.

- Tạm biệt. - Hắn nhanh chóng chạy ngay vào nhà, trùm mền rồi ngủ một giấc đến sáng. Nhưng thật ra, chẳng thể nhắm mắt.

Sau khi thay đồ tắm rửa sạch sẽ, Phương Di nằm ngửa lên giường, đưa mắt nhìn trần nhà. Rồi như sực nhớ ra gì đó, nó lấy mẩu giấy đã hơi nhàu trong túi ra xem, ánh mắt vô cùng thích thú.

- Để xem bước một: Hẹn hò ở quán cafe địa chỉ xxx gọi món xxx (học thuộc)... - Phương Di phụt cười ha hả, vẫn còn chưa quên bi kịch lúc sáng, bảo sao hắn đọc món ăn cứ vanh vách. Vậy là nó đoán đúng rồi, đây là lần đầu tiên hắn đến quán này - Bước hai: Rạp chiếu phim tình cảm, đặt vé phim, mục đích: Để nàng ôm mình... - Có lẽ cả hai thường đi xem phim hành động nên hắn chưa biết, nó chẳng sợ phim kinh dị chút nào. Ngược lại, người sợ lại là hắn.

- Bước ba: Công viên giải trí, hâm nóng tình cảm. - Nó vẫn không ngừng cười được, hắn mà biết nó nhặt được tờ giấy này, chắc xấu hổ đến không dám nhìn mặt nó mất.

Thảo nào cả ngày nay nó cứ thấy hắn thần bí, thì ra là lén xem cái này. Hắn vốn có trí nhớ không được tốt. Có lẽ việc đầu tiên đi hẹn hò làm hắn có vẻ hồi hộp hơn bình thường.

Lại một tin động trời nữa, hội phó và hotboy mới nổi hẹn hò?! Một số người không ngạc nhiên lắm vì nghĩ chuyện này là đương nhiên, còn một số người lại cho sau khi Gia Hy tân trang thì nó mới để mắt đến.

- Đẹp đôi quá còn gì, sáng sớm đã nắm tay nắm chân. - Hàn Như giọng lanh lảnh - Khi nào thế?

- Mới thôi. - Nó ngại ngùng chẳng muốn kể chi tiết, đành lôi sách vở ra chống chế.

- Xí, học học học, không hiểu sao hai người lại quen được nhau thế không biết. - Hàn Như ghen tỵ vì bây giờ đang trong giai đoạn độc thân.

- Hai người có vẻ hẹn hò rồi? - Bá Quân từ xa đi đến mỉm cười nhìn nó, nhưng nó vẫn làm mặt lạnh, chẳng buồn ngẩng đầu lên - Tuần sau là sinh nhật tôi, cậu nhớ đến dự. - Hắn ta đặt thiệp mời màu xanh nhạt lên bàn - Mà tên bạn trai mới cậu cũng đi đấy. - Gia Hy cũng đi sao? Phương Di cầm thiệp mời lên nhìn rồi cất vào hộc.

- Kệ hắn đi, à mà... ngày mai hình như được nghỉ để bầu chọn hội trưởng đấy. - Dương Hạnh tập trung vào vấn đề của mình - Hắn cũng đi hả?

- Đương nhiên.

Phương Di cũng đã đọc thông báo lúc sáng rồi. Ngày mai, có lẽ sẽ là ngày quyết định. Suốt mấy tuần nay hắn đã cố gắng, có thể là đã chiếm được lòng tin của hầu hết bạn nữ, nó có thể nắm trong tay phần thắng một chút, nhưng nó chỉ sợ... Phương Di nhìn phía sau lưng thì bắt gặp khuôn mặt yểu điệu đang cười với nó.

Cuối cùng thời điểm này cũng đến, thời điểm quan trọng quyết định nỗ lực của Gia Hy. Từ sáng nó đã thấy hắn căng thẳng đi bên cạnh, miệng còn không ngừng lẩm bẩm gì đó.

- Anh không sao chứ? Run lắm hả? - Nó lo lắng hỏi.

- Không có, chỉ là anh sợ họ sẽ hỏi mấy câu hơi khó thôi. - Mặc dù miệng nói vậy chứ trong lòng hắn rối tung rối mù. Phương Di luồng những ngón tay nhỏ bé qua kẽ tay của hắn rồi đung đưa đi đến trường.

- Em đã nói gì, em sẽ bảo kê cho anh mà. - Người ta nói con gái khi yêu thường đẹp hơn. Còn đối với hắn, Phương Di lúc nào cũng đáng yêu, bây giờ lại càng đáng yêu hơn.

Toàn trường có khoảng 20 đại diện tham gia ứng cử chức hội trưởng đang xếp hàng ở trên sân khấu, còn tất cả học sinh thì xếp theo lớp ở dưới. Phương Di ở ngay dưới chân sân khấu, đối diện với hắn. Nó có thể nhìn thấy những giọt mồ hôi từ trên trán hắn. Phương Di mỉm cười trấn an Gia Hy, và hắn nhìn thấy.

Hắn tự nhủ rằng mình sẽ không sợ hãi nữa, nhưng làm sao không run khi đứng trước hàng ngàn người chứ. Hình như có rất nhiều người nhìn hắn ngưỡng mộ, đa số là nữ. Hắn gượng cười, nhưng nụ cười gượng đó lại như là ánh nắng làm bao bạn nữ chao đảo. Hắn nhìn sang dãy người đứng ngang hàng với mình, mặt ai cũng nghiêm túc, hơn nữa có vẻ rất thông minh.

- Theo nhà trường thống kê hiện nay, người có số phiếu bầu nhiều nhất chính là học sinh Đăng Gia Hy. - Hiệu trưởng kề sát mic thông báo. Lập tức học sinh vui như vỡ tổ, hắn cũng rất ngạc nhiên, lại xen chút cảm xúc vui mừng khó tả.

- Thưa thầy, em có ý kiến. - Gia Hiên liền đưa tay lên phản đối, cô ta đứng ra khỏi hàng - Hội trưởng là người phải có thành tích xuất sắc, Gia Hy lại là học sinh cá biệt mới từ Bình Thường chuyển sang, lưu bang hai năm lại còn có kết quả học tập và hạnh kiểm vô cùng tệ. Cái này, có phải hơi mâu thuẫn với tự nhiên không ạ? - Nói xong cô ta liếc sang Phương Di cười đắc ý.

- Ờ, chuyện này... - Thầy hiệu trưởng thấy cô ta nói cũng đúng.

- Thưa thầy... - Phương Di cũng quyết định không chịu thua. Nó nhìn thấy gương mặt lo lắng và sắp có dấu hiệu bỏ cuộc của hắn thì lên tiếng. Đưng ra khỏi hàng - Em nghĩ nếu giả sử bạn Gia Hiên đây ứng cử chức hội trưởng, vừa thông minh xinh đẹp lại học giỏi, thành tích xuất sắc như vậy... nhưng có thể bạn ấy sẽ là người có ít phiếu bầu nhất đấy ạ. Hội trưởng là cá nhân đại diện cho toàn bộ học sinh ở trường, được lòng học sinh thì có tất cả. Huống hồ quan trọng không phải trong quá khứ họ đã từng là ai, mà là trong tương lai họ sẽ làm thế nào.

- Đúng đấy.

- Nói đúng quá còn gì.

- Nhỏ đó mà làm hội trưởng tôi bỏ học.

Tiếng học sinh ồn ào hơn hẳn làm Gia Hiên tức muốn điên lên mà không thể nói gì, bây giờ lợi thế đang thuộc về nó. Phương Di kiêu ngạo nhếch môi. Học sinh đều lên tiếng ủng hộ, để xem cô ta làm được gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro