Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24: Tỏ tình lại thất bại

- Hôm nay chúng ta đi đâu đây em? - Tấn Đức muốn đến đưa nó đi, nó cũng không cản được.

- Xem phim đi. - Phương Di nghĩ ngợi rồi nói.

- Ok, đi thôi.

Phương Di leo tọt lên xe ngồi, đã quen với cảnh tượng này trong vòng hai tuần gần đây. Anh và nó đi chơi rất vui, đi rất nhiều chỗ nhưng thoạt nhiên đều là những nơi đã quen thuộc. Có quá nhiều hình ảnh hắn ở đó. Phương Di luôn luôn nghĩ về hắn khi ở bên cạnh anh như vậy.

Chiếc rèm bên ngôi nhà đối diện đung đưa khi chiếc xe vừa rời đi. Hắn lại nữa, lại nữa, lại nữa. Suốt mấy ngày nay hắn cứ giống như người vô hình vậy. Và điều này làm hắn không thích chút nào, cực ghét. Nhưng nó chẳng mảy may quan tâm lúc hắn cáu kỉnh khó chịu khi nó nhắc đến Tấn Đức, cũng chẳng hỏi rằng có phải hắn đang ghen không. Gia Hy tức giận quăng hết đồ đạc xuống sàn nhà, lòng ngực trở nên nặng nề.

Dù sao hôm nay hắn cũng rảnh, chi bằng đi theo xem bọn họ làm cái quái gì. Bọn họ đi xem phim, sau đó đi ăn rồi đi công viên. Thật tình, đây đều là những nơi hắn cùng nó đi mãi rồi, không chán hay sao, hơn nữa lại còn đi với tên này. Mà tại sao hắn lại phải làm cái chuyện dở khóc dở cười này chứ? Đã sáu giờ chiều, bọn họ không mệt hay sao? Hắn đã phí nguyên một ngày nghỉ để ngồi đây theo dõi cặp đôi nhàm chán này.

- Ô mẹ ơi, anh này đang bóp nát lon nước này. - Gia Hy trừng mắt nhìn đứa bé đang mếu máo sắp khóc.

- Đi thôi con. - Người mẹ thấy vậy thì lôi con đi. Hắn quăng chiếc lon đã nghiền nát vào thùng rác.

Ở cách đó mười mét.

- Em có chuyện muốn nói với anh. - Phương Di cúi thấp đầu.

- Ừm, em nói đi. - Tấn Đức vẫn mỉm cười dịu dàng mặc dù anh đã mường tượng được những gì nó sắp nói.

- Thời gian em ở cùng anh thật sự rất vui, nhưng... - Nước mắt đọng lại đột nhiên trào xuống. Nó cảm thấy có lỗi với anh, thật sự nó có lỗi với anh.

- Anh biết. - Tấn Đức lau nước mắt - Em đừng thấy có lỗi gì cả. Tình yêu vốn là như vậy. Ích kỷ, sai lầm... đó mới là tình yêu, và anh nghĩ em nên nói chuyện đó với cậu ấy.

Phương Di sụt sùi gật đầu.

- Và cuối cùng, anh có thể ôm em được không?

Phương Di nhẹ nhàng gật đầu lần nữa. Người anh ấm áp, ôm trọn nó vào lòng, để nó khóc trong lòng ngực anh. Anh thật sự nghĩ tình cảm mình dành cho nó là chân thành và đáng quý. Cho nên cứ để anh giữ ký ức này thật lâu, thật lâu cho dù con tim có đau.

Gia Hy tức giận bỏ về. Thứ hắn mong mà như không mong ấy cuối cùng cũng xuất hiện. Nhưng sao hắn lại thấy như có ngàn tấn sắt đang đè nặng trong lòng ngực. Gia Hy lập tức chạy xe về nhà, leo lên giường và trùm mền lại. Cảm giác này trước đây hắn chưa từng có. Có phải hắn bị điên rồi không? Nhưng sao hắn không cảm thấy tức giận, đây không phải là ghen, vậy là gì? Là gì hả? Là gì mà làm hắn muốn vỡ tung ra như vậy.

- Này, đi học sao không chờ tôi với? - Phương Di chạy đến khi thấy hắn vừa dắt xe ra khỏi nhà - ủa hôm nay không đi bộ?

- Sao tôi phải đi bộ khi mà có xe? - Hắn lạnh lùng đội mũ vào rồi đi một hơi.

- Sao thế? - Phương Di hụt hẫng đi bộ một mình đến trường.

Hôm nay trường nó dán bảng điểm. Cuối cùng ngày đó cũng đến.

- Hội phó cậu giỏi thật đấy!

- Ôi, cậu đứng nhất luôn á? Toàn trường? - Hàn Như há hốc mồm. Phương Di mỉm cười nhìn hai thành quả của mình, một là mình đứng nhất và người đứng thứ hai không ai khác là Gia Hiên, hai là cái vẻ mặt lúc này của cô ta.

- Cái này... là cái đũa mà cậu trả cho tôi sao? - Gia Hiên nghiến răng nhìn nó.

- Ừm, xem ra não của cậu chưa hỏng nhỉ? - Phương Di cười thích thú.

- Này, đứng nhất thì phải bao tụi này ăn chứ?

- Ok. - Nó nhanh chóng hòa vào đám bạn, để kẻ cô đơn ở lại đắm chìm trong hận thù.

Ra về hôm nay nó vẫn đứng chờ hắn như mọi khi, hơn nữa tâm trạng cũng rất tốt. Thời điểm thích hợp để nói chuyện này... nghĩ tới đó nó lại thấy hồi hộp lạ lùng, tim đập mạnh dữ dội. Nó luôn cố gắng hít thở bình thường nhưng không được.

- A, lưu bang, về thôi! - Nó chạy theo sau hắn nhưng càng ngày có hắn càng lạnh lùng hơn thì phải, đi về cùng nhau mà chẳng nói câu nào mặc dù nó nằng nặc gợi chuyện - Này! - Phương Di gọi lại khi hắn định đi vào nhà - Cậu có nhớ... hôm nay tôi sẽ nói với cậu một chuyện quan trọng không?

- Chuyện gì? - hắn chán nản quay lại.

- Mặc dù có thể nói ra chuyện này sẽ làm tôi đau lòng nhưng... - Phương Di hít sâu, lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt hắn, mặc dù chỉ thấy toàn tóc - Tôi thích cậu... - Nó thật sự rất nghiêm túc - Năm năm trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy.

- Đê tiện! - Hắn phun ra một từ không thể làm tổn thương nó hơn.

- Hả? - Phương Di ngơ ngác, thật sự không biết mình đã làm gì sai để mà phải nhận những lời tàn độc như vậy.

- Cậu có bạn trai rồi mà lại đi tỏ tình với tôi sao? Thật là quá vô sỉ mà, tôi không ngờ cậu lại là loại con gái như vậy. Cậu tưởng tôi là thằng ngu sao để cậu bắt cá hai tay hả? - Gia Hy tức giận mắng mỏ.

- Tôi... và anh ấy, không phải. - Giọng nói yếu đến nỗi sắp tắt, nhưng nó vẫn muốn thanh minh cho tình cảm của mình.

- Không phải? Không phải mà hai người ôm nhau thắm thiết sao?! - Gia Hy gầm lên, thật sự giận nó.

- Cậu theo dõi tôi? - Phương Di mở to đôi mắt ngấn nước.

- Cậu đi đi.

Âm thanh chua chát của cánh cửa vang lên. Thôi xong, cậu ấy giận rồi. Nước mắt nó lại rơi, nó lại bị từ chối, và lại khóc. Nhưng lần thứ hai hình như đau hơn thì phải. Hay là nó quá đa cảm? Phương Di khóc lóc đến mệt rồi thì lại ngủ, ngủ trong đau đớn, nó phải làm sao đây? Phải làm sao thì mới hết đau?

- Mắt cậu sao sưng lên thế? Đêm qua xem phim khóc hả? - Dương Hạnh lo lắng nhìn nó.

- Ưm... không sao. - Phương Di mỉm cười yếu ớt.

- Phương Di... - Tấn Đức vẫy tay gọi nó, nó cũng nặn ra nụ cười chạy đến chỗ anh - Em... ơ... em sao thế? Em khóc hả? - Anh lo lắng hỏi nó.

- Không có, mà anh gọi em có chuyện gì? - Phương Di lảng sang chuyện khác.

- Ờ, tối qua em tỏ tình có thành công không? - Anh có vẻ hớn hở nhưng chỉ nhận được cái nhìn buồn rầu của nó, khỏi nói anh cũng biết tối qua tỏ tình thất bại nên khóc đó mà - Ầy... trên đời này còn nhiều con trai tốt lắm, em đừng lo không kiếm được một người. - Tấn Đức nháy mắt tinh nghịch động viên.

- Vâng. - Phương Di nhoẻn miệng cười.

- Được rồi, vui lên cô bé, anh về lớp đây! - Tấn Đức vò vò đầu nó rồi chạy đi.

Lại một cái chủ nhật nữa đám bạn tụ tập ở nhà hắn. Gia Hy lại vẻ lầm lì như mấy tuần trước ngồi uống bia một mình, chẳng buồn mở miệng tham gia với bạn bè.

- Này, mày thất tình hay sao thế? - Thần Quang vỗ vai hắn.

- Biến đi! - Hắn lạnh giọng, rồi lại nốc bia lên miệng.

- Ô ô, là thật rồi. Không biết là có chuyện gì? Kể nghe, có gì bọn này tư vấn cho. - Hồng Phước lên tiếng. Gia Hy nhìn tụi hắn lưỡng lự, dù sao chuyện này hắn ta cũng có kinh nghiệm hơn hắn, kể cũng là một cách.

- Vài ngày trước... học sinh tỏ tình.

- Hả? - Cả bọn há hốc mồm, nhìn trừng trừng hắn.

- Công nhận nhỏ này bạo thật, thế mày nói gì? - Cả bọn nhìn theo dòng hồi tưởng của hắn về buổi tối hôm đó.

- Mày điên rồi! - Thần Quang sững sờ nhìn hắn.

- Mày từ chối con người ta thì không nên tàn nhẫn như vậy chứ, lại còn chửi thề nữa. - Hồng Phước mếu mặt nhìn hắn.

- Thì tại cậu ta bắt cá hai tay mà. - Gia Hy cho rằng bạn mình chưa hiểu rõ ngọn ngành.

- Có mày thì có. - Nhật Long đột nhiên lên tiếng làm cả bọn kinh ngạc lần nữa - Bọn họ chia tay lâu rồi mà.

- Cái... cái gì? Mày nói gì? - Gia Hy thất kinh nhìn Nhật Long đang ngồi vắt vẻo trên ghế - Hồi nào? Trước hay sau khi... dán bảng điểm? - Cả bọn lại thêm một pha ngã ngửa, hắn từ khi nào lại quan tâm tới điểm số.

- Trước. Đó đã là chuyện của tháng trước rồi, mày không nghe người ta nói hả?

- Không, không có. Tao có nghe đâu. - Hắn cúi đầu trầm tư.

- Cả trường đã đồn ầm lên một thời gian rồi, mày còn không nghe sao?

- Thấy chưa thấy chưa, toi cái lẩu gà rồi. Mày nghĩ gì là thằng Long nó còn cập nhật hơn mày thế Hy? - Thần Quang lắc đầu chua chát.

- Vậy... phải làm sao? - Hắn thật sự sai rồi sao, đã từ chối người ta như đẩy xuống vực như vậy. Hắn ngẩng mặt nhìn Hồng Phước đang im lặng nãy giờ cầu cứu.

- Tao không biết... - Hắn ta chưa bao giờ trải qua tình trạng này - Có lẽ theo chuyên môn của tao... - Cả bọn nín thở nghe lời phán quyết - Có lẽ mày nên bắt đầu sống cuộc sống tự lập đi là vừa. - Hồng Phước thở dài, lắc đầu an ủi hắn bằng những lời cuối cùng.

- Mày nói thế là sao? - Hắn lo lắng tột cùng, phải làm sao bây giờ?

- Có nghĩa là có thể hai người sẽ không có bất kỳ quan hệ nào trong tương lai nữa. Mà mày từ đó đến giờ đã nói chuyện lại với nó chưa?

- Vẫn chưa.

- Vậy còn có thể chẳng bao giờ nói chuyện được nữa luôn. Mà mày tránh mặt nó hay nó tránh mặt mày?

- Tụi tao tránh mặt nhau.

Thôi xong rồi, hắn đã làm cái chuyện gì thế này. Hắn làm tổn thương nó. Bây giờ nghĩ lại, nó tỏ tình, hắn sướng phát điên lên. Nhưng lại bị tan nát bởi cái miệng độc địa của hắn mà làm nó vụt tắt hi vọng. Hắn có nên làm lành với nó không nhỉ? Chuyện này cũng khó nữa. Trước giờ nó luôn là người chủ động làm hòa, bây giờ lại đến lượt hắn. Huống hồ, chuyện tình cảm chẳng thể lường trước được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro