Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21: Món quà bất ngờ

- Cậu... cậu...

Gia Hiên nghiến răng, tức giận trừng mắt. Tuy với thân hình yếu ớt vì còn bệnh, nó vẫn ngạo nghễ. Trước đây Gia Hiên chưa từng được chứng kiến mặt này của nó, nhưng tất thảy mọi người đều biết, đây là vẻ mặt lúc đáng sợ của Phương Di.

- Cậu cậu cái thá gì? Để tôi nói cho loại người như cậu nghe rõ Cao Gia Hiên...

Nó không ngại nói thẳng. Hàn Như và Dương Hạnh to mắt, trước giờ nó chưa bao giờ mắng người công khai như vậy, vì nó cho rằng như vậy sẽ làm mất hình tượng hội phó. Học sinh được một phen khiếp vía.

- Có lẽ trước đây tôi sợ hủy hoại hình tượng hội phó nên mới ngoan hiền thục nữ... nhưng nhờ ơn cậu, tôi bây giờ như được tự do, chả cần quái gì luật lệ nữa. - Phương Di cao giọng - Thế nào? Thấy quà của tôi được chứ?

- Cậu... muốn chết hả? - Có lẽ không còn gì nói hơn là đe dọa, Gia Hiên tím mặt.

- Vì cậu đã tặng tôi món quà vô cùng to lớn. - Nói đoạn nó dừng lại lườm Huỳnh Ngân - Cho nên tôi cũng phải đáp trả lại cho phải phép chứ. Hơn nữa cậu thấy đấy, đoạn nói chuyện này là trước khi tôi bị cắt chức, điều đó chứng tỏ cái gì nhỉ?

Sân trường lại được dịp xôn xao hẳn lên.

- Là vì tôi chẳng cần gì cái chức hội phó rẻ tiền ở cái trường này đâu!

Câu nói của nó xé toạc cõi lòng và sự vô tâm của hàng ngàn học sinh, ai cũng thổn thức, cũng cúi đầu suy ngẫm, rốt cuộc họ đã làm gì.

- Tôi đã lùi một bước nhưng cậu không chịu dừng, cả bọn người kia nữa, lại dồn ép tôi vào đường cùng như vậy. Tôi không còn cách nào khác. Vì cậu đã cho tôi rơi xuống vực một cách đau đớn... nên tôi sẽ cho cậu tan biến như chưa từng được tồn tại. - Phương Di thều thào ghê rợn.

Chát... cái tát nảy lửa đổ dồn bao nhiêu nỗi tức giận của Gia Hiên. Cô ta ra tay tàn độc không thương tiếc.

- Đấy, cậu thấy chưa? Chẳng có ai là bạn cậu cả, ngay cả cái tên lúc trước cũng mất dạng. Cậu tưởng ai cũng xem cậu là bạn à? Không đâu, họ chỉ tình cờ đi ngang qua cậu thôi. Cho nên cậu thấy đấy, chẳng có ai lại đứng ra đây để bảo vệ cho cậu. Vì vậy đừng có tưởng nữa. Cậu tưởng nói vậy thì bọn kia sẽ thấy có lỗi mà quay lại bên cậu chắc? - Gia Hiên gào lên.

Phương Di dừng mắt một hồi. Lời Gia Hiên nói hoàn toàn không sai, ai cũng ngước mắt nhìn nó, thậm chí là sau khi nghe cô ta nói vậy. Phương Di đột nhiên thấy đau lòng lạ lùng. Khi mà phút trước nó còn mạnh mồm tuyên bố thách thức với Gia Hiên. Giờ đây, nó thấy cô đơn.

- Ai nói không? - Lời nói chắc như đinh đóng cột. Gia Hy từ đám đông bước ra. Phương Di ngẩng đầu, Gia Hiên cũng to mắt nhìn hắn.

- Cậu ấy không cần lũ người vô tâm các người đứng ra bảo vệ, chỉ cần tôi là đủ. - Hắn quét mắt qua từng con người ở đây - Cậu ấy không cần những người cậu ấy cho là bạn mình, mà lại trơ mắt nhìn cậu ấy bị bắt nạt.

- Hừ, cậu thì biết được cái thá gì mà nói. - Quốc Anh nghiến răng.

- Biết gì ư? Tôi biết từng con người ở đây. - Gia Hy hừng hực tuyên bố trước con mắt ngạc nhiên của mọi người - Cậu... Phương Di đã giúp em gái cậu đi học lại, nếu không có cậu ấy cái câu lạc bộ đấu vật đã bị giải tán từ lâu rồi. Cậu! Nếu như Phương Di không giúp cậu, suốt quãng đời học sinh này cậu phải bị trấn lột. Còn cậu và cậu! Nếu không có cô ấy, hai người đã bị kỷ luật vì đánh nhau giành sân bóng rồi. Cậu và cậu và cả cậu nữa! Phương Di cho mấy người mượn máy tập khi mất. Hằng ngày trên đường về nhà cô ấy đều kể cho tôi nghe từng câu chuyện của từng người khác trong các cậu như thuộc lòng.

- Gia Hy à... - Phương Di lí nhí kéo tay áo hắn, nhưng hắn không quan tâm chút nào, cứ hết chỉ người này lại trỏ người kia.

- Cậu ấy là một người đa cảm nhưng cũng nhút nhát đôi chút. Không phải vì cậu ấy không nói, không biểu hiện mà có nghĩa là cậu ấy không quan tâm tới các người.

Cuối cùng tiếng hét của Gia Hy minh oan cho nó đã làm nó bật khóc. Những dòng nước mắt lần đầu tiên xuất hiện trước mặt tất cả học sinh lẫn thầy cô.

- Không phải vì cậu ấy không nói mà chứng tỏ là cậu ấy... vẫn không sao. - Gia Hy nhỏ giọng dần, không biết tại sao con người ít nói như hắn hôm nay lại đột nhiên nói nhiều như vậy. Chỉ là thấy nó yếu đuối trước bọn người kia, hắn lại không chịu được, mong muốn được lên tiếng bảo vệ.

- Gia Hy... - Phương Di mắt ngấn nước nhìn hắn. Gia Hy thở hắt ra, kéo nó rời đi.

Phương Di mỉm cười. Có lẽ bây giờ hắn rất ngại, rất xấu hổ nhưng nó thấy hắn thật là dũng cảm, dũng cảm đứng ra bảo vệ cho đứa bạn như nó. Phương Di nhận ra tay mình vẫn còn nằm gọn trong tay hắn thì tim bất chợt đập mạnh, đầu óc trống rỗng thế này. Gia Hu dẫn nó đến sân thượng trường Bình Thường, rồi đè nó xuống để nó nằm tựa đầu lên đùi hắn.

- Cậu... - Phương Di định ngồi dậy thì bàn tay to lớn của hắn đã che đi tầm nhìn của nó, đồng thời lực tay làm nó nằm xuống trở lại.

- Nằm im đi, ngủ một chút. - Nó hiểu hắn đang rất khó xử. Có lẽ nơi này là an toàn, rời xa những chuyện phiền phức.

- Cậu đang trốn tránh sao? - Phương Di cũng nằm im tận hưởng gió trời thổi nhè nhẹ.

- Ừm, cứ cho là như vậy.

- Tốt thật... - Phương Di cong môi - Vì có người bạn hiểu mình đến thế.

- Ừ... - Gia Hy đột nhiên thấy thích nụ cười lúc này của nó, đã lâu rồi nó chưa có cười như vậy.

Hết một tiết học. Hôm nay nó cúp tiết, cảm giác rất thoải mái. Nhưng nằm lâu cũng thấy hơi kì.

- Đi thôi. - Nó ngồi dậy - Đâu thể cứ trốn tránh mãi thế này.

- Thật? Cậu... ổn chứ? - Hắn vẫn còn lo lắng.

- Tôi không sao. Cái này... có được xem như là nổi loạn không?

- Không biết, chắc vậy... - Hắn bật cười.

- Nhưng kể ra cậu cũng siêu phết nhỉ? Nhớ hết những gì tôi nói. - Phương Di nhoẻn miệng cười khen ngợi.

- Đương nhiên, trí nhớ tôi tốt lắm đấy. Mà cậu phải hứa với tôi.

- Chuyện gì?

- Từ nay ai lại gần cậu, trừ phi được tôi cho phép, cậu mới được tiếp xúc.

- Hả? Cậu làm như vệ sĩ của tôi vậy. - Nó nói đùa nhưng nhìn mắt hắn có vẻ căng thẳng thì im lặng - Được rồi, dù sao người có công cũng là cậu. Đi thôi!

Gia Hy cõng nó nhảy qua bên kia chứ không cho phép nó tự đi. Lần nào cũng vậy, chân ngắn, sức bật không cao, nên đừng nhảy là tốt nhất. Lúc trở về cũng là giờ ăn trưa. Phương Di tâm trạng rất tốt, còn cùng Gia Hy đi lấy đồ ăn. Trong con mắt của mọi người, nó bây giờ đáng thương, nhưng nhìn nó mỉm cười ở bên cạnh hắn như đôi tình nhân.

Hơn bao giờ hết, họ cảm thấy xấu hổ, hổ thẹn và hèn hạ. Lấy xong đồ ăn, hắn và nó lại ngồi cùng bàn với Nhật Long. Nhìn cậu ta có vẻ chẳng quan tâm gì, vẫn bình tĩnh ăn uống tốt. Như thường lệ, bọn nó đổi phần ăn cho nhau.

- Ừm... Phương Di...

Anh Hải cùng mấy thành viên trong câu lạc bộ đấu vật chầm chậm lại gần. Phương Di vẫn điềm tĩnh ăn như thường, còn lấy sách ra tranh thủ làm bài tập. Nhưng người chú ý lại là Gia Hy, hắn ngẩng gương mặt chết chóc lên làm cả bọn khiếp vía

- À... chuyện đó... Chúng tôi xin lỗi! - Cả từng ấy người gập đầu xin lỗi, nhưng vẫn như vậy, không một ai lên tiếng. Cảm thấy hơi lâu nên Hải ngẩng mặt lên.

- Chuyện gì? - Hắn trừng mắt nhìn - Đi đi, đừng làm phiền bọn này ăn cơm.

- Nếu em không trở lại làm hội phó, bọn anh sẽ... giải tán câu lạc bộ. - anh Hải thấy nó vẫn im lặng thì nói liều.

- Làm thử đi... - Nhật Long lạnh giọng - Có thể sau khi mấy người giải tán, cậu ấy sẽ lại làm hội phó đấy, nhưng mà... e là sau khi làm rồi, cũng không hồi phục lại câu lạc bộ cho các người đâu. - Lời nói của hắn ta làm cả bọn sởn gai óc. Phương Di định lên tiếng thì nhận được cái liếc nhìn của hắn.

- Cậu đã hứa với tôi thế nào? Cậu không được tiếp xúc với kẻ nào nếu không có sự đồng ý của tôi mà.

Phương Di lại nín thinh ăn tiếp, đã lỡ hứa với hắn rồi, nhưng mà nó không thể không mềm lòng trước những chiến hữu tội nghiệp kia.

- Các người đi đi. Dù không nói chuyện với cậu ấy thì cũng đâu ảnh hưởng gì tới các người. - Gia Hy nhanh chóng xua tay vì quá phiền nhiễu.

Lần lượt cả bọn rời đi. Do uống thuốc đều đặn nên bây giờ nó cũng khỏe hẳn. Thời gian này nó vô cùng thoải mái, nhận được sự đồng tình với cả hối lỗi của mọi người, nó cảm thấy yên tâm phần nào. Việc học được bổ sung nhiều hơn trước thay vì không có thời gian. Bây giờ rảnh rỗi nên tranh thủ, thỉnh thoảng lại sang chơi với bọn hắn.

Mặc dù học khác trường nhưng mà vẫn chơi với nhau thường xuyên. Nhắc mới nhớ, bọn Gia Hiên dạo này im hơi lặng tiếng. Nó không tin chỉ vài lời dọa nạt mà cô ta bỏ đi kế hoạch của mình. Cũng phải, bây giờ cô ta như trở thành kẻ tội đồ, bị mọi người phỉ nhổ như nó của lúc trước vậy... Nhưng cô ta không đơn độc, còn có những người bạn kia. Nó đột nhiên cảm thấy ghen tỵ, mặc dù Gia Hiên xấu tính nhưng ít ra cô ta cũng không bị đám bạn của mình bỏ rơi.

- Cao Phương Di... - Gia Hiên kéo cả đám đến bàn nó, cả lớp im thin thít nhìn mặc dù đang là giờ giải lao. Phương Di ngẩng đôi mắt vô hồn nhìn người vừa phát ngôn - Cậu hài lòng rồi chứ? Cậu nói cậu định dìm tôi xuống nhưng cậu tính làm gì, định lại tranh chức hội phó hả?

- Tôi đang làm đây. Hơn nữa tôi cũng không hứng thú với chức vụ ấy nữa. Trả thù ra mặt thì tầm thường quá rồi, trả thù mà người ta không hay, đến khi ngoảnh lại thì ngay cả cái bóng của mình cũng không thấy, mới là đáng sợ.

Phương Di nhếch môi, thu dọn ra khỏi lớp. Vậy là nó đang làm gì? Nó đã làm được gì? Không một ai biết được.

Nhưng hiện tại, tất cả bạn bè và mối quan hệ mà Gia Hiên gầy dựng được đều đổ sông đổ biển. Không ai buồn quan tâm đến cô ta, ngay cả hai đứa bạn mà cô ta dùng để trả thù nó cũng đi đâu mất. Nếu Phương Di nói còn chuyện gì chưa xảy ra nữa, chắc hẳn đó phải là một điều chẳng bình thường chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro