Chương 16: Trở về
- Làm gì thì cũng phải biết giới hạn chứ cậu.
Phương Di ngẩng mặt nhìn chằm chằm vào đám người mà nãy giờ bản thân không buồn lên tiếng.
- Cho dù cái trường này toàn là những người vô lại, xấu xí, hay như ăn mày... - Nó dừng lại nhìn Quốc Anh - Cũng không bằng bọn thiển cận, não làm từ bã đậu và cư xử một cách thô lỗ khiến người khác cảm thấy buồn nôn như mấy người đâu. Vì vậy nếu kiểm tra xong rồi thì mời đi cho.
- Cậu... - Gia Hiên tức tối trợn mắt - Cậu đừng tưởng bọn tôi nể mặt cậu nên không dám làm gì. Cậu có tin tôi về báo lại thì cái trường này sẽ dẹp ngay không, hả? - Nhìn nhỏ bây giờ thật đáng sợ, khác hẳn vẻ kiêu sa cùng váy ngắn cũn cỡn ban nãy.
Phương Di ngẩng đầu cười như điên, còn ôm bụng, lấy tay quệt nước mắt. Cả bọn trố mắt nhìn nó:
- Này, xin lỗi chứ... cậu nghĩ cậu lừa được ai thế hả? - Phương Di đột nhiên nín bặt, nhìn cay nghiệt - Chỉ là đoàn thanh tra hôm nay lại có cuộc họp đột xuất ở Bộ nên không thể đến, vì vậy đành nhờ các người đến đây thay thế một hôm. Buổi kiểm duyệt sẽ được dời lại tuần sau. Ngày hôm nay các người đến đây kì thật chẳng có chút ảnh hưởng nào cả. - Sắc mặt ai nấy đều tái nhợt.
- Thật... là thật? - Thầy hiệu trưởng hoang mang đến giờ còn chưa hết kinh ngạc, bọn trẻ thời buổi này thật là đáng sợ.
- Cậu làm sao mà... - Quốc Anh mặt đỏ gay nhìn nó.
- Biết rồi thì mời đi cho. - Nó trừng mắt một lần nữa.
Bị lật mặt rồi, bây giờ tụi kia ở đây cũng chẳng còn giá trị gì, chiếc Limo rời đi mà lòng ai nấy cũng thoả mãn, cảm giác như được sống lại lần nữa.
- Mẹ ơi. Tao mừng quá mày ơi, như thoát được một kiếp nạn ấy.
- Tiếc thật, tao thấy con nhỏ đó đẹp mà sao láo quá không biết.
- Tóm lại Phương Di là nhất! - Thần Quang ôm cổ nó biết ơn.
- Bỏ ra đi, xong việc rồi, tôi phải về nhà. - Phương Di thở phào nhẹ nhõm, gỡ tay Thần Quang - Em chào thầy.
- Bình Thường rất biết ơn em Phương Di, mong sau này có cơ hội gặp lại em. - Thầy hiệu trưởng bắt tay.
- Vâng! - Miệng thì cười nhưng thật sự thì nó chẳng mong có lần sau đâu.
Bây giờ mới tan tầm giờ chiều, Phương Di không đi về con đường bình thường, mà nó lại đi vòng quanh một hồi. Dòng người hối hả làm nó cảm thấy thật yên bình, đắm chìm trong khung cảnh bình dị như vậy làm nó quên đi tất cả mọi chuyện.
Rồi nó nhìn xuống bàn tay băng bó của mình, nụ cười bất giác hiện trên môi, khiến nó không để ý đến người đang đi đằng sau nãy giờ. Ánh hoàng hôn soi lên gương mặt rất nhiều mệt mỏi.
- Không phải cậu giận tôi sao? Còn đi theo làm gì? - Đột nhiên Phương Di quay lại nhìn hắn.
- Tôi có giận cậu. - Gia Hy cúi gầm mặt xuống, đi lên phía trước.
- Cái gì? Tôi có nghe nhầm không vậy? - Phương Di chạy lên ngang hàng với hắn - Vậy sao cậu chả thèm nói chuyện với tôi thế? - Nó trước sau vẫn muốn hỏi cho ra nhẽ.
- Cậu.... - Gia Hy tức tối quay lại nhưng rồi câm nín.
- Tôi làm sao?
- Cậu thật sự không biết?
- Không nói sao tôi biết.
- Là vì... - Phương Di thở dài, lại cái bản tính nhút nhát ngại ngùng.
- Cậu cứ như thiếu nữ 18 đi tỏ tình thế hả? Thật là...
- Vì cậu cứu tên đó.
- Hả?
- Cậu chẳng xem tôi ra gì hết, cứ tự làm theo ý mình. Nếu lúc đó có chuyện gì tôi biết làm sao ăn nói với ba mẹ cậu, rồi... tôi biết chơi với ai. - Hắn xụ mặt nhìn thật là đáng thương.
- Chơi? Cậu là con nít hay sao thế? - Phương Di làm mặt xấu, rồi một quán kem lọt vào mắt nó. Để dỗ con nít thì phải làm gì nhỉ? - Này... ăn kem không?
Cả hai lại lạc vào thế giới kem ngũ vị, vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ. Bây giờ thì đã có chủ đề chung để hai người nói rồi, đó là về trường Bình Thường và đám người sáng nay. Hắn đột nhiên có hứng thú với mấy người đó. Rõ ràng là lợi hại và quyền thế hơn nó nhiều vì vậy ban đầu nó mới im lặng không dám nói chuyện.
Thì ra ngày xưa bọn họ đã có những lần chạm mặt không vui như vậy. May là Phương Di của hắn không đi theo con đường sa đoạ ấy. Vẫn cứ suy nghĩ đó, hắn như người ở trên mây. Chờ chút? Phương Di của hắn?! Có nhầm không vậy, nó là của hắn khi nào.
Hôm nay là ngày chị Ngọc Anh ra nước ngoài rồi. Trường học bây giờ vắng đi rất nhiều người, nhìn buồn rười rượi. Phương Di cuối cùng cũng trở lại, ngay lập tức nhận được lời khen từ hiệu trưởng.
- Này này, cậu về rồi vui thật đấy! - Hàn Như nũng nịu dựa người vào nó - Bên đó... có anh nào soái không? - Nhỏ chớp chớp mắt nhìn nó.
- Nhắc mới nhớ... ừm... - Phương Di ngẩng đầu suy tư - Có một người.
- Thật hả?! - Hàn Như gần như hét toáng lên. Dương Hạnh cũng rất bất ngờ, người mà nó để ý đến, chắc chắn không phải tầm thường, hơn nữa đây là lần đầu tiên nó nhắc đến một người con trai lạ.
- Tên là Hữu Kiệt? Nhìn hắn cũng tạm được. - Không phải được mà là quá được ấy chứ. Đó là hạng công tử đẹp trai đấy, chỉ là trong mắt nó vẫn còn thua một người.
- Thật? Phải đi điều tra mới được.
- À mà học sinh mới nghe nói tuần sau chuyển đến phải không?
- Ừm, chắc vậy.
Nhắc tới học sinh mới nó chợt nhớ. Đợt này học sinh hình như được tuyển chọn thoải mái thì phải, vậy có ổn không? Nhưng nhớ tới gương mặt cười xuề xòa rồi xua tay của thầy hiệu trưởng lại thấy thôi. Càng nói ông ấy càng muốn làm hơn thì có.
Vấn đề là ở chỗ đó, ngày học sinh mới vào cũng chính là ngày lễ hội sách diễn ra, đòi hỏi sự quản lý chặt chẽ. Không biết học sinh mới ra sao. Lễ hội sách thì cũng chẳng có gì phức tạp, chỉ là thư viện muốn giới thiệu đến bạn đọc một vài quyển sách hay mà thôi.
Sân trường sẽ dựng hai bên dãy bàn và mái che loại to để học sinh có thể tùy ý chọn lựa. Sách giá rẻ mà, ai chẳng muốn mua. Phương Di sắp xếp hồ sơ ngăn nắp vào ngăn tủ rồi chuẩn bị ra về. Một tuần nó đi mà nơi này cũng chẳng mấy sạch sẽ. Giấy tờ vất lung tung lộn xộn.
Trời lại mưa. Phương Di đưa ta hứng những giọt nước, có nên gọi cho hắn không? Hình như cũng chỉ là cơn mưa nhỏ. Nó lại cất điện thoại vào cặp, rồi lấy hết hơi che cặp lên đầu, chạy một mạch ra đường lớn. Những hạt mưa lất phất bay vào mặt hơi khó chịu.
Rồi Phương Di dừng lại để tìm hắn, nhướng người, nghiêng qua nghiêng lại mà đường xá giờ này vắng quá, có chăng cũng chỉ là những chiếc xe đang vội vã băng trên đường nhựa.
- Ơ... - Phương Di ngửa đầu lên nhìn thì thấy có cái ô to ngay trên đầu mình. Còn tưởng là Gia Hy trêu mình cho nên hơi ngẩng người một chút. Nếu đúng là hắn thì... không phải khoảng cách của hai người bây giờ hơi ngắn sao?!
- Chào bạn, Phương Di... - Hạo Lâm ngại ngùng đưa mặt ra, làm nó giật mình, liền quay đầu đi vì xấu hổ. Không biết đang nghĩ cái gì trong đầu nữa.
- Hạo Lâm, sao cậu ở đây?
- À, lúc nãy Gia Hy nói có việc gấp nên mình đề nghị, mình sẽ về chung với cậu... - Cậu ngại ngùng nói.
- Thật à? Hắn cho cậu đi?
- Ừm. Mà cậu ấy hình như rất hiểu cậu nhỉ? - Hạo Lâm đi bộ cùng nó về.
- Ờ ừm, cũng thân lâu rồi mà, mà sao cậu hỏi thế?
- À thì, cậu ấy hỏi mình có ô không? Mình nói có, cậu ấy mới cho đi đấy. Cậu không biết chứ bây giờ cậu nổi tiếng lắm.
- Nổi tiếng? Nổi tiếng gì?
- Ừm... Cậu như trở thành thần tượng của bọn con trai. Mà nhắc mới nhớ trường học bây giờ sạch sẽ lắm, học hành thì cũng có chút... - Nghe tới đây nó đã thấy phần sau không chút lạc quan, Hạo Lâm đành lái sang chuyện khác - Mà nói chung là họ tranh nhau đón cậu dữ lắm... nhưng mà chỉ có mình mang ô thôi. - Cậu ta cười tít mắt. Chốc chốc cũng đã đến nhà nó - Nhà cậu đây à?
- Ờ, cảm ơn cậu đã cho mình đi nhờ... - Phương Di e ngại cúi đầu, thật sự nó chẳng quen đi về cùng người khác như vậy - Vậy... tạm biệt.
- Ừm, tạm biệt.
Có vẻ sau lần đó, Hạo Lâm đối xử mạnh dạn hơn với nó thì phải. Trước giờ cậu ta chỉ ngại ngùng im lặng gật đầu. Mà hắn lại đi đâu được chứ?
- Mẹ có chuyện gì thì nói nhanh đi. - Gia Hy lạnh lùng quay đi.
- Con trai, dạo này con lớn quá, cao lên nhiều rồi. - Người phụ nữ trung niên mặc đồ công sở, ngồi với hắn trong một nhà hàng Pháp sang trọng - Sao tóc con lại dài thế kia? Không cắt hả?
- Không thích. Con không thích gương mặt giống ba. - Hắn lạnh lùng bức xúc.
- Giống ba con thì sao chứ? Ba con vốn rất đẹp trai mà. - Mẹ hắn mỉm cười.
- Vậy tại sao hai người lại ly hôn?
- Ba mẹ... mẹ xin lỗi. Chuyện đó rất khó giải thích cho con hiểu được. - Mẹ hắn ấp úng, ánh mắt toát lên nỗi buồn không thể tả.
- Nếu đã không yêu nhau ngay từ đầu thì đừng có cưới nhau. Cũng đừng có sinh ra con trên đời rồi ép con phải chịu nỗi bất hạnh này chứ?! - Hắn đau khổ hét lên, những lời này hắn đã ấp ủ bấy lâu nay, mong muốn một lần được nói ra hết cho nhẹ lòng. Thế mà sau khi nói ra rồi, sao hắn lại cảm thấy đau như thế?
- Đừng như vậy mà Hy, sinh con ra... là điều tuyệt vời nhất đối với ba mẹ. - Nước mắt đã bắt đầu xuất hiện trên gương mặt của người mẹ già trước khi nhìn thấy đứa con mình bỏ đi.
- Rốt cuộc mẹ về đây thăm con... hay là đi công tác sẵn tiện ghé qua vậy hả? - Gia Hy chua chát hỏi rồi bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro