Chương 15: Chị ba trường Bình Thường
Ánh nắng của mặt trời ba giờ chiều nhè nhẹ soi lên gương mặt phờ phạc của nó. Mi mắt cử động, rồi dần dần hé mở. Phương Di nằm trong phòng y tế, đương nhiên vẫn còn đủ tỉnh táo. Gió thổi nhè nhẹ, mây mờ che những đồi núi nhấp nhô ở sau những tòa nhà cao chót vót kia.
Nó muốn ngồi dậy mà khắp người đau nhức, căn phòng không có lấy một bóng người. Nó nhìn lên bàn tay đã băng bó tỉ mỉ của mình thì mỉm cười. Phương Di đứng dậy tìm nước uống. Nó chép miệng đắng ngắt, bụng lại biểu tình dữ dội.
Gia Hy ngồi trong phòng học mà lòng nóng như lửa đốt. Thầy hiệu trưởng đột nhiên ép bọn hắn đi học, không chỉ hắn, mà cả Hồng Phước, Thần Quang, Nhật Long, Hạo Lâm và rất nhiều học sinh. Ngay cả giáo viên, hiệu trưởng cũng đang treo hồn ở phòng y tế. Một đám con trai ngây ngốc đứng nhìn một nữ sinh yếu mềm cứu một học không thuộc trường mình. Một cảm giác hổ thẹn dâng lên trong lòng mỗi người.
- Cô ơi cho em bát súp. - Phương Di khó khăn mang bát súp đến chiếc bàn gần nhất, chăm chỉ thưởng thức từng muỗng.
Tiếng chuông báo đến giờ ra chơi vang lên, ngược lại học sinh chẳng hề hào hứng như bình thường, thay vào đó ai cũng ỉu xìu. Và trong gian phòng rộng lớn trống vắng đó, cô gái duy nhất, thân hình mảnh khảnh đang tao nhã ăn từng muỗng súp. Hình ảnh cô đọng trong ánh mắt của hàng trăm nam sinh đang sững sờ đứng ngoài kia.
Mặc dù nhìn cái cách nó cầm muỗng không được chắc chắn, cũng có khi muốn rơi ra ngoài, nhưng đôi mắt vẫn trầm ngâm, toát lên vẻ lạnh lùng và nghiêm nghị vốn có. Có kẻ thấy khung cảnh thật xao động lòng người, có người lại ngưỡng mộ. Gia Hy thấy nó ngồi đó thì hừng hực đi tới, nỗi tức giận bắt đầu dâng trào.
- Này Cao Phương Di! - Hắn siết thật mạnh vai nó đứng lên - Cậu có bình thường không vậy? Nghĩ cái gì mà chạy đến cứu hắn ta chứ, nhỡ bị gì thì sao hả?
- Tôi... thì tôi nghĩ, chỉ nghĩ ra cách duy nhất để cứu cậu ấy thôi mà. - Phương Di tội nghiệp nói, cảm giác như nó sắp bị nghiền nát trong tay hắn.
- Cậu điên sao? Cậu tưởng mình là ai? Cái trường này không cần cậu quan tâm đâu. Sao cậu lúc nao cũng làm những chuyện chẳng liên quan gì đến mình vậy nhỉ? Mà sao không nghỉ ngơi, ra đây làm gì? - Gia Hy vẫn phẫn nộ như núi lửa phun trào.
- Đau quá! - Phương Di nhăn mặt khó chịu. Lập tức một lực lượng hùng hổ lôi hắn ra ngoài, cả bọn trừng mắt.
- Mày làm ơn kiềm hãm con thú trong người mày lại đi, người ta đang đau đấy. - Hồng Phước nhăn mặt.
- Cậu có sao không? Có khó chịu không, tôi mua nước cho cậu uống nhé.
- Hình như cần phải gọi bác sĩ kiểm tra lại thì phải.
- Tránh ra cho thoáng khí chút nào.
Phương Di tròn mắt nhìn cách cư xử lạ thường của mọi người. Bình thường thì xéo xắc liếc nó, hôm nay lại giở chứng quan tâm, đặc biệt là Hồng Phước, còn dám cãi lại hắn. Thầy hiệu trường từ xa đi vào, mặt thầy nghiêm nghị tức giận.
- Em có biết mình vừa làm gì không Phương Di?
- Em... biết ạ. Em xin lỗi, đã làm thầy lo lắng rồi. - Nó cúi đầu.
- Nếu em có chuyện gì thì làm sao thầy ăn nói với ông Bình Thiên? Làm sao ăn nói với hơn 4000 học sinh và cả ba mẹ em đây? Làm hiệu trưởng thầy không cứu nổi học sinh của mình, lại còn để một cô gái như em lao đầu vào. Thật sự, thầy cảm thấy thật vô dụng. - Thầy hiệu trưởng chấm nước mắt.
- Dù sao em cũng không sao rồi mà thầy. Với lại tuần sau em về lại trường, thầy đừng lo. - Nó cười tít mắt.
- Ờ, được rồi. Em ăn tiếp đi.
Thầy đi rồi, nó thở phào nhẹ nhõm. Lại chạm ánh nhìn chết người của hắn, nó cặm cụi ăn tiếp. Bọn nam sinh vây lấy nó. Phương Di thờ ơ lười mở miệng trả lời luôn. Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, nó đang ăn dở bát súp thì bị giật lấy, đùi gà rồi cơm trứng được thay thế.
- Này! - Phương Di hét lên làm cả bọn kia nín bặt - Tôi mệt rồi đấy. Để yên cho tôi ăn đi.
- Nhưng ăn cái này có nhiều chất hơn... - Nam sinh A phản bác.
- Mấy cậu bị điên hả? Mới mệt dậy ăn thứ gì nhiều nước mới tiêu chứ. Khi đói vì mệt mà ăn mấy thứ không tiêu có thể chết đấy có biết không? Mấy cậu muốn tôi chết vậy à? Học hành cho đàng hoàng vào rồi hẵng chăm cho người khác. - Nó vừa nổi điên xong lại động đến vết thương còn đau.
- Này, tránh ra đi. - Thần Quang đuổi hết đám ruồi nhặng về - Để yên cho cậu ấy ăn tiếp chứ.
Cuối cùng cũng được một ngày êm ả. Lạ thật, Gia Hy vẫn giữ thái độ lạnh lùng với nó từ nãy đến giờ, nhiều lần hắn giận nó cũng không biết đang giận cái gì nữa. Hỏi thì không nói, cứ lầm lầm lì lì. Nhưng vẫn cùng nó đi về. Về nhà là đóng cửa cái "rầm", làm nó giật cả mình. Cái tên khó chịu.
Ngày quan trọng ấy rốt cuộc cũng đã đến, cái ngày cuối cùng nó ở Bình Thường. Phương Di thấy Hạo Lâm vui vẻ đi học lại thì mừng thay cho cậu. Tất cả học sinh và giáo viên từ sớm đã xếp hàng dưới sân trường.
Nó đứng cạnh thầy hiệu trưởng mà thấy ông run rẩy. Trước đây Phương Di cũng từng vài lần tiếp đón thanh tra cùng với thầy Bình Thiên.
- Thầy ơi, không cần lo đâu thầy. - Nó lên tiếng an ủi. Thật sự, tất thảy nam sinh đều vô cùng hồi hộp, lần này họ đã có chút cố gắng để thay đổi. Và nó cũng nhận ra được sự thay đổi này.
Dừng trước cổng trường đang mở rộng là chiếc xe Limo màu đen kịt. Xuất hiện là những học sinh với trang phục khác nhau mà nó quá quen là đằng khác, kênh kiệu bước vào. Phương Di mặt thoáng bỡ ngỡ nhưng cũng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh để đón tiếp khách quý.
- Xin chào, lâu ngày không gặp cậu Cao Phương Di. - Cô gái kề sát gương mặt xinh xắn đến nó, rồi liếc mắt sang đám nam sinh thô kệch đang đứng nhìn say đắm ở kia.
Người vừa lên tiếng chính là hội trưởng hội học sinh trường Sao Kim, Cao Gia Hiên. Gương mặt trời sinh vô cùng hoàn mỹ, giỏi giang, bản tính có phần kiêu ngạo, khó chiều, là một cô tiểu thư giàu có. Nó biết nhỏ trong một cuộc thi giữa các trường trung học với nhau, chẳng ưa chút nào vì lần đó nhỏ chơi xấu.
Sau đó là học sinh của trường Sky - Phạm Quốc Anh là bạn trai của Gia Hiên, tiếp đó là Đỗ Bá Quân... Hội này gọi là hội học sinh ưu tú của thành phố, nhưng đáng tiếc nó không có hứng thú tham gia mặc dù luôn được kêu gọi.
Vậy ra, luôn có mối thù hằn vô hình tồn tại giữa hai bên. Thầy hiệu trưởng thì không nhận ra ánh mắt của nó, mà chỉ run run bắt tay chào hỏi với những học sinh tiêu biểu mà không biết đang bị đâm sau lưng.
Mang theo trực giác của một học sinh, đa số nam sinh đều không thiện cảm với vẻ mặt kiêu căng của bọn người kia. Nhưng nể tình công sức bấy lâu cố gắng, lại không nỡ to tiếng đánh nhau, đành ngậm đắng nuốt cay.
Bọn kia sải bước bắt đầu kiểm tra từng ngóc ngách trong trường. Gia Hy sắc lẹm nhìn cô gái nọ đang tỉ mỉ dò xét mình với ánh mắt không thể khinh thường hơn.
- Thưa thầy hiệu trưởng, vệ sinh không sạch, nam sinh vẫn còn mùi thuốc lá, hơn nữa thái độ tiếp khách lại cứ trợn trừng mắt nhìn như vậy, em nên báo cáo thế nào với Bộ đây? - Gia Hiên nhìn thầy hiệu trưởng đang vã mồ hôi, rồi lại nhìn nó chế giễu.
- Thầy, xin các em, học sinh của thầy... bọn nó đã thật sự nỗ lực lắm rồi, chẳng lẽ không thể đạt loại trung bình được hay sao? - Thầy hiệu trưởng lắp bắp.
- Hừm... - Quốc Anh nhếch môi - Mấy tên vô lại, xấu xí, nhìn như ăn mày thế này, không đáng để thầy bảo vệ đâu. Thầy chuẩn bị để giải tán cái trường này đi là vừa.
Từ lúc bắt đầu đến giờ Phương Di luôn dùng ánh mắt khiêm nhường nhưng lạnh lùng đến tận chân răng nhìn tụi kia. Bá Quân xưa nay rất có hứng thú với nó, hôm nay thắc mắc lại dâng trào khi thấy nó ở đây nên đến trêu chọc:
- Phương Di phải không? Sao em lại ở đây thế này? Nơi mấy bọn bẩn thỉu thế này không hợp với em đâu. - Hắn ta cợt nhả nhìn nó. Bọn hắn điên tiết, nhìn tên kia như muốn tẩn cho một trận.
- Tránh ra! - Gia Hy đứng sau nó lên tiếng, để lộ đôi mắt.
- Gì đây? Đừng có xen vào chuyện của tôi.
Bá Quân vốn nổi tiếng là đai đen karate, ra tay vô cùng tàn độc, lại không thích ai động vào thứ hắn ta đã để ý đến. Bá Quân định dạy cho Gia Hy một bài học. Bọn nam sinh cũng tức lắm rồi, bây giờ chẳng cần gì hết, chỉ muốn đánh nhau thôi. Nó thừa biết bây giờ là tình huống ngàn cân treo sợi tóc, chỉ cần manh động là sẽ xảy ra hỗn chiến ngay.
Lại bàn tay quen thuộc yếu ớt, quấn dải băng màu trắng nhưng không hề khoan nhường và nhu nhược. Lại là Phương Di. Bọn nam sinh lại nhìn nó cảm kích và như là một đàn chị thật sự, cái cách nó nhìn đối phương như ăn tươi nuốt sống nhưng không quá thô lỗ, lại bộc lộ được vẻ ngang tàn không chịu thua
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro