Chương 13: Dạy dỗ trường Bình Thường
- Em... - Thầy giáo nước mắt lưng tròng, mở miệng không nên lời. Tập thể nam sinh trong lớp ngẩn ngơ mở to mắt nhìn nó làm bài như thần đồng. Cái bảng lớn chia làm ba phần, nó làm hết gần hai phần bảng. Một bài toán mà làm dài như vậy. Thầy giáo lật đật mở sách giải ra kiểm tra - Đúng, đúng rồi.
- Vậy em xin phép về chỗ trước. - Phương Di khép nép về chỗ của mình, còn quay sang bĩu môi Hồng Phước còn đang lơ lửng tận mây xanh - Đã nói là phải làm nhé.
- Không thể nào... - Hồng Phước lập tức vọt lên bảng, giật quyển sách trong tay thầy, so sánh từng chữ từng con số một.
Thanh âm của một vật thể rơi trên sàn, đó chính là quyển sách tội nghiệp đã làm chứng cho Phương Di.
Trong hai ngày đầu tiên ở Bình Thường, nó đã lập được công trạng vô cùng to lớn mà thầy hiệu trưởng cũng phải đích thân ngày nào cũng đi kiểm tra, ngay cả những lớp khác cũng ớn lạnh sang "dự giờ". Không tên nam sinh nào dám hó hé khi nó còn ngồi trong lớp, hễ nói chuyện là tụi nó lại bắt gặp ánh mắt giết người của Hồng Phước. Từ khi nào mà cái lớp này lại trở thành tấm gương cho Bình Thường thế này.
Phương Di đang ngồi nhấp trà trong phòng thầy hiệu trưởng, và nghe ông ấy đang ca tụng, mừng rỡ đến phát điên như vừa trúng số độc đắc. Phương Di trước sau như một, vẫn điềm đạm lắng nghe, phong cách thật là chững chạc khác người.
- Hả? Có chuyện gì thế? - Thầy hiệu trưởng đứng lên nhìn xuống dưới sân trường qua ô cửa sổ - Lại đánh nhau... - Thầy lập tức thở dài lắc đầu - Tốt nhất em đừng nên xuống đó, nếu không... - Hiệu trưởng chưa kịp nói xong thì nó mất dạng.
Phương Di đang lưỡng lự không biết có nên can dự hay không, vì người đánh nhau là Gia Hy. Cũng không hẳn là nó bênh hắn, nhưng mấy vụ đánh nhau này dữ dội hơn bên Bình Thiên nhiều. Hơn nữa nó nhận ra bên kia là Hữu Kiệt, cùng với cái tên hôm trước ở nhà ăn, tính ra số lượng vô cùng lớn, không biết có đánh nổi không nữa, gần 20 người chứ chẳng chơi. Phương Di khó khăn lắm mới chen vào đám đông, hiện tại đã lọt vào trung tâm. Nó mím môi nhìn hắn, rồi nhìn sang bên kia.
- Ô, người đẹp, cậu chen vào được hả? Lại đây. - Hữu Kiệt vẫy tay nó, nhìn tụi hắn mắt long như mấy tên dã thú cũng hơi sợ. Còn tên đứng bên cạnh ở nhà ăn: Nhạc Bằng, đang nhìn nó có chút tức giận - Mau lên! Không phải cậu không muốn tụi này đánh nhau sao?
Không biết động lực nào, khiến nó dợm chân bước tới. Gia Hy mở to mắt, nắm tay siết chặt. Hữu Kiệt khoác vai nó mỉm cười.
- Nếu cậu đến với tôi, tôi sẽ không đánh nhau nữa, hứa đó! - Nhìn Hữu Kiệt bây giờ thật là đẹp trai nha, nó có hơi xao động. Phương Di chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan thế này.
- Đừng mơ. - Thật chẳng may, người lên tiếng không phải Phương Di, mà là hắn, cái tên không bao giờ mở miệng với người khác.
- Ơ, mày cũng chịu mở miệng bảo vệ bạn gái của mày hả? Chuyện lạ nha. Có điều tao đâu có hỏi mày, tao hỏi cô ấy kia mà. - Hữu Kiệt quay sang nhéo má nó. Và hành động này bắt đầu khiến nó bừng tỉnh - Thử xem... mày cứ thử đi rồi xem tao sẽ làm gì nó. - Ánh mắt Hữu Kiệt đột nhiên thay đổi, trừng lên đáng sợ.
- Học sinh gương mẫu, lại đây! - Gia Hy trước tiên phải gọi nó sang đây đã, rốt cuộc là nó đang nghĩ cái quái gì trong đầu thế không biết.
- Tôi... - Phương Di ấp úng - Đừng đánh nhau.
- Đó không phải là chuyện của cậu. Sang đây!
Gia Hy tức giận thật sự, hắn ngẩng mặt hất bay mái tóc, lộ ra khuôn mặt điển trai nhưng cũng đầy ghê tợn. Phương Di run rẩy.
- Không được rồi nhỉ? - Hữu Kiệt nắm lấy cổ áo nó xách lại khi thấy nó có ý định bước đi.
Sắc mặt Phương Di đột nhiên tối sầm lại...
- Hừ... - Phương Di nghiến răng ken két, sự tức giận chuyển thành những âm thanh thở dốc. Bọn kia thất kinh, buông cổ áo nó ra - Mày... - Phương Di ngẩng mặt để lộ đôi mắt đầy tơ máu. Bọn hắn nhìn thấy cũng hơi lạnh, liền lùi lại. Chưa đầy năm phút sau, khoảng trống hai mét đã được tạo ra xung quanh.
Phương Di cuối cùng cũng nhấc chân, những bước đi đáng sợ. Hữu Kiệt toát mồ hôi lùi lại, tựa như thứ trước mắt không phải là người nữa. Khi nó đã tiến sát Hữu Kiệt rồi, hơi thở tức giận phả ra. Phương Di với tay ra sau lưng hắn ta, trên tay là những sợi dây leo từ cái cây phía sau. Nó thành thạo siết siết cột cột, không những vậy, trên mấy cái dây này còn có gai nữa.
Mặc cho bàn tay đang chảy máu ròng ròng, hắn muốn chạy đến ngăn nó lại, nhưng rồi lại sợ nó tự làm bị thương mình thêm. Hắn chưa bao giờ bắt gặp tình huống này trước đây, hắn chưa bao giờ tức giận như vậy và cũng chưa bao giờ nhìn thấy nó quái đảng như vậy. Nhất thời không biết nên xử lý thế nào.
- Bây giờ... - Phương Di đã thắt xong dây, ngẩng đầu - Tính sao đây?
Viễn cảnh trên sân trường Bình Thường được lặp lại y hệt trường Bình Thiên vài ngày trước. Tụi nó bỏ luôn tiết học. Phương Di di di cái roi khủng bố đó trên đất, cả bọn sởn hết da gà. Ai không nghiêm túc là nó vung tay không thương tiếc, mặt lạnh băng nhìn thật đáng sợ. Lúc nãy còn có một tên, là Hữu Kiệt, vùng dậy nổi loạn, thế là nó làm một đạp ngay chỗ hiểm, lập tức đến phòng y tế nằm luôn.
Nó còn dọa ai không muốn có kết cục như vậy thì tiếp tục hít xì dầu quanh trường. Có vài tên còn bị đánh đến toàn thân mình mẩy trầy xước, nhìn thật thương tâm. Điều đáng nói ở đây là tụi hắn cũng bị như vậy. Bọn hắn bây giờ mới được tận hưởng bộ mặt mới của nó, Thần Quang bị đánh đến thân tàn ma dại. Thầy hiệu trưởng và các giáo viên khác cũng xót xa không kém, nhưng không dám lại gần.
Đã nửa tiếng rồi còn chưa thỏa mãn? Thầy thể dục tức giận, một đám nam sinh mà lại sợ một đứa con gái mới vào sao? Bản thân thầy ấy cũng đã từng là học sinh cá biệt, bây giờ cũng có sao đâu. Không ngăn kịp thầy thể dục, tất cả giáo viên đều đồng loạt đến xin cho học sinh của mình.
- Cao Phương Di, đủ rồi, tụi nó còn phải vào học nữa chứ. - Thầy thể dục lớn tiếng quát. Phương Di quay lại nhìn người đang mắng mình, ánh mắt sắc như dao, thầy giáo ở đây chưa ai gặp học sinh dễ sợ như vậy.
- Thưa thầy, thầy đang dạy dỗ học sinh của mình đấy, không phải hơn bao giờ hết, nên học đạo đức hơn là học chữ sao? - Lời nói của nó không sai chút nào, thầy thể dục ngẩng người một lúc.
- Nhưng tụi nó dù sao cũng phải học, em nhìn tôi đi, ngày xưa tôi cũng từ đây mà ra, bây giờ cũng làm giáo viên có sao đâu. - Thấy ấy vẫn cố biện minh. Học sinh bắt đầu đứng dậy, cảm động vì có thầy giáo bênh vực.
- Chính vì có những giáo viên như thầy nên mới có học sinh thế này. Thầy nghĩ cả nghìn học sinh như vậy, ai cũng phải đi làm giáo viên như thầy sao? Họ cũng có suy nghĩ của mình, có con đường riêng, có ước mơ riêng của mình. Thầy phải biết học sinh mình muốn gì, thích gì, rồi động viên họ. Đó mới là giáo viên chứ!
Phương Di điên tiết hét lên. Cả sân trường im thin thít, vì sao im? Vì nó nói đúng là quá chứ sao. Bất giác lương tâm dạy học của giáo viên trỗi dậy.
- Thầy nghĩ tại sao hội phó hội học sinh trường Bình Thiên như em, lại phải tốn thời gian học hành của mình, để dành một tuần ở đây chứ? Là để cho buổi thanh tra cuối tuần này, người khác, chí ít có thể nhìn vào ngôi trường này, nhìn vào học sinh trường Bình Thường mà không phải chê cười, không khinh bỉ và phỉ nhổ như những tên chỉ biết suốt ngày đánh nhau. Chí ít, cũng phải để lại danh dự cho người ta chứ!
Phương Di thổn thức sau một hồi mắng mỏ. Nó thả cái roi trong ra xuống đất, thẫn thờ đi vào phòng vệ sinh rửa đi những vết máu và cả nước mắt. Tại sao nó lại khóc vì một nơi chẳng liên quan gì đến mình? Phương Di gục đầu xuống bồn rửa tay.
Nó trở lại lớp, vẫn gương mặt lạnh tanh đó, và nó ngạc nhiên là không còn một tiếng động nào. Giáo viên, học sinh không ai nói gì với nhau, chỉ lặng lẽ ngồi đó, cúi mặt xuống bàn. Thật sự nó đã mệt mỏi với cái đám người này lắm rồi, đàn ông gì mà cứ như phụ nữ. Được thôi, nó sẽ để im đó, để cho lời nói của nó thấm dần vào tâm trí của mấy con người cứng đầu chai lỳ này.
- Cậu oai lắm. - Gia Hy từ tốn nói.
- Vậy hả? Cậu lúc đó cũng oai lắm, lúc bảo vệ tôi ấy. - Nó cười tít mắt.
- Lúc đó tôi giận thật đấy. Mà tự nhiên sao cậu đi tới chỗ tên đó làm gì?
- Không biết nữa.
- Nhưng mà lúc sau nhìn cậu đáng sợ thật. - Giờ nghĩ lại hắn còn thấy nổi da gà.
- Đùa chứ. Tôi sợ muốn chết ấy chứ, lúc đó sắp khóc rồi đấy, chỉ là thấy được cái dây leo ở sau, mới lấy làm vũ khí thôi. Lúc trước đi cắm trại cũng có lúc cần dùng đến đấy. - Nó miên man kể.
- Tại sao cậu lại cứ hay lo chuyện bao đồng thế, nhất là cái cậu cùng lớp đấy.
- Hạo Lâm hả? Cũng không rõ nữa... - Phương Di im lặng một lúc - Chắc tại nhìn cậu ấy, giống cậu lúc đó, cả hai người đều yếu đuối, nhút nhát. Chỉ là cậu có tôi, có bạn bè nên luôn có lớp phòng hộ bên ngoài, còn Hạo Lâm, cậu ấy chẳng hề có ai, không một ai bên cạnh để bảo vệ cậu ấy cả.
Gia Hy hiểu nó muốn nói gì, cũng thấy nó nói đúng. Hắn chỉ cảm thấy mình thật may mắn, thật may vì lần đó nó cứu hắn, thật may vì bây giờ hắn có nó bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro