Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Một ngày ở Bình Thường

Phương Di thông thạo địa hình ở đây, đương nhiên có thể thuộc lòng đường đi để dẫn Gia Hy. Ở bên cạnh nó chưa bao giờ ngừng vui được, như lúc này. Bây giờ giống như nó đang bao bọc hắn thì đúng hơn. Bao bọc con người khô khan, nhút nhát này, giống như năm năm trước nó đã từng làm. Gia Hy say sưa nhìn những ngón tay đang cầm ly nước, xiên thức ăn, vui vẻ cười nói.

Khoảng thời gian đó trôi thật chậm, thật chậm trong mắt hắn, cho đến khi hắn mong muốn được dừng lại mãi mãi thì tốt quá. Chỉ cần thả tóc như thế này, chỉ cần đáng yêu như vậy trước mặt hắn thôi, hắn cũng sẽ chỉ cho gương mặt này được mình nó ngắm nhìn. Chín giờ tối, hai đứa chia tay lễ hội về nhà. Ăn cũng đã ăn, đi cũng đã đi hết rồi. Một buổi tối vui vẻ.

Tích tắc... tích tắc... Ngày chủ nhật như vậy đã trôi qua. Hiện tại là cả sân trường Bình Thường đang trố mắt nhìn Phương Di xách cặp đi vào giữa sân, ánh mắt lạnh lùng sắc bén như giám thị soi lên từng nam sinh trong trường. Bọn hắn từ trong đó đi ra, tay đút túi quần ngông nghênh, chăm chăm nhìn nó.

- Học sinh gương mẫu, tới đây làm gì? Thăm bạn trai tương lai hả? - Thần Quang nhìn nó rồi hắc hắc nhìn Gia Hy. Từ sau tối qua hình như cái nhìn của bọn họ về tụi nó khác hẳn thì phải. Chỉ là dẫn nhau đi chơi thôi mà.

- Xin lỗi nhưng tôi còn có việc phải làm, không rảnh để ở đây nói chuyện phiếm với mấy cậu. Chào!

Phương Di lạnh lùng đi qua mấy người họ. Và giây phút đó, hắn tự hỏi rằng tại sao nó lại không ngại ngùng phản bác lại, không giật nảy mình lên phân bua, như vậy,... chí ít có thể chứng minh nó xấu hổ. Tại sao hắn lại thấy khó chịu?

Phương Di lên phòng thầy hiệu trưởng nhận lớp. Nó học lớp 11A4, cũng không biết là cái lớp quỷ quái nào nữa. Mà sao nó cứ cảm thấy lối đi này quen quen, hình như đã từng gặp rồi thì phải. À đúng, hồi đó chạy đi tìm hắn mà, khó trách cảm giác quen thuộc.

- Các em, lớp chúng ta có học sinh mới... - Thầy giáo vừa bước vào lớp đã giới thiệu. Khác lớp dáng điệu sẽ lao nhao điên đảo lên thì tụi kia lại như bánh bao chiều, chẳng quan tâm là mấy - Là nữ đó mấy đứa...

- Nữ? - Nam sinh A nghi ngờ.

- Có nhầm không vậy thầy? Đây là trường nam sinh mà. - Nam sinh B lên tiếng.

- Hay nó mới phẫu thuật chuyển giới thế thầy? - Không ngoài dự đoán, chẳng mấy chốc lại nhảy dựng lên hết rồi.

Phương Di hất mặt bước vào lớp. Từng bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, nhưng vô cùng cứng rắn, chững chạc. Nó cúi gập đầu 45 độ.

- Chào các bạn. Mình là Cao Phương Di.

Mỗi lần nói là nó lại đảo mắt một vòng quanh lớp. Thật không còn gì bẩn hơn, học sinh thì tóc xanh tóc đỏ, khuyên tai, hình xăm, quần áo lết tha lết thết, trông chẳng khác gì trại cải tạo. Ở cuối lớp có những học sinh vô cùng ngầu như con nhà giàu, đang đưa mắt thú vị nhìn nó.

- Chuẩn girl mày ơi!

- Hình như tao thấy nhỏ này quen quen ấy mày.

- À cái con hay đi với lão Hy với đám bạn ấy hả?

- À không, là cái nhỏ hôm trước làm điên làm khùng ở dưới nhà ăn đó.

- Hình như học bên trường Bình Thiên thì phải.

- Em muốn ngồi đâu đây? - Thầy cũng vui lắm, hiếm gì có một bạn nữ trong đám cá biệt này.

- Em muốn ngồi đó. - Tất cả con mắt thèm thuồng nhìn về hướng ngón tay nó chỉ. Phương Di nhếch môi, xách cặp an vị chỗ ngồi trong ánh mắt tiếc nuối của mọi ngươi, và ánh mắt ngạc nhiên của Gia Hy.

Nhà ăn.

- Ok, mình ổn hết, không sao. - Phương Di áp tai lên điện thoại, đồng thời nhận lấy phần ăn của hắn, đổi với mình. Hồng Phước nheo mắt - Chuyện gì thế?

- Sao cậu không nói với tụi tôi là cậu chuyển trường?

- Làm ơn đi, tôi mà lại đi chuyển vào trường này hả? Là do thầy hiệu trưởng yêu cầu riêng, bỗng nhiên nói cuối tuần có đoàn thanh tra gì đó. - Nó nhún vai ăn - Đồ ăn ở đây được đấy.

- Vậy còn chuyện học hành của cậu thì sao? - Gia Hy vẫn chọc vào vấn đề nó quan tâm nhất.

- Thì coi như là đi nghỉ mát một tuần vậy. - Phương Di nhoẻn miệng cười. Bọn kia nghiến răng ken két, có nó ở đây thì còn gì vui nữa chứ.

Tiếng vỗ tay từ đằng xa nghe thật chua ngoa. Người đó không ai khác là một tên rất đẹp trai, gương mặt không tì vết với cái khuyên tai màu đen tuyền, nhưng bản mặt của hắn ta thì chẳng mấy gọi là, đúng hơn gọi là bọn cẩu khốn nạn. Vì sao? Vì bọn hắn ỷ đông hiếp yếu, cậu con trai kia trông thật tội nghiệp, ngay cả ăn trưa mà cũng không yên nữa.

Thấy Phương Di cứ dán mắt vào cái hành động thường ngày như thế, hắn biết đây là chuyện không bao giờ có ở Bình Thiên, có lẽ nó thấy ngứa mắt, nhưng đây là chuyện như cơm bữa ở Bình Thường.

- Đây không phải là chuyện của cậu, tập trung ăn đi... - Gia Hy lên tiếng trước khi quá muộn.

- Hình như tôi nhớ không lầm, đó là bạn cùng lớp với các cậu mà, sao chẳng có cảm xúc gì hết thế?

Phương Di cảm thấy vô cùng bất bình khi cậu bạn kia bị xách cổ áo lên, máu không ngừng tuôn trào. Và hình như nó nhớ cũng không lầm thì nó đến đây cũng đâu phải để ăn không ngồi rồi, nó còn có trách nhiệm với "bạn" của thầy hiệu trưởng nữa mà, mặc dù nghe thật lãng nhách.

- Thằng khốn này! - Một bàn tay mỏng manh như cánh hoa đào nắm lấy cánh tay tên kia, theo thói quen, nó liếc nhìn bảng tên: Hữu Kiệt - Con nào đây? - Một ngàn câu hỏi thắc mắc đang ở trong đầu bọn kia. Hắn ngán ngẩm lại phải nhìn nó làm ba cái chuyện dư thừa.

- Tên đẹp mà sao người chẳng đẹp gì hết vậy? - Khác với bình thường, Phương Di dùng giọng điệu vui vẻ hòa nhã để nói chuyện. Có vẻ Hữu Kiệt cũng hứng thú với con gái.

- Nữ sinh hiên ngang học trong trường nam sinh... không phải dạng vừa đâu.

Hết hứng thú với tên kia, Hữu Kiệt vuốt ve gương mặt trắng hồng nhưng có gì đó rất kích thích. Nét mặt nó, vô cùng nhã nhặn nhưng cũng lạnh lùng khắc nghiệt, giống như bông hoa trong sa mạc, gai góc nhưng nhìn cũng muốn được bảo vệ.

Vút... một hộp sữa đậu ngay trên đầu Hữu Kiệt, sữa từ đó cũng chảy xuống, róc rách từng giọt. Mắt hắn long lên, người run run vì tức giận, lập tức đảo mắt tìm ra thủ phạm.

- Khỏi phải tìm cho mất công, tao đấy! - Gia Hy cùng đám bạn đi tới, có vẻ tên này cũng hơi phòng bị, mắt có chút sợ sệt. Phương Di ngạc nhiên nhìn hắn, cũng chẳng phải tình huống gì nguy hiểm, không cần ra mặt ngay chứ - Biến đi. - Gia Hy ngẩng mặt, để lộ ra đôi mắt đáng sợ đang ẩn nấp dưới mái tóc.

- Sao thế? À, thì ra là cậu sao? Cô gái đi với hắn, nhìn cậu đẹp hơn tên kia miêu tả đấy. - Hữu Kiệt vẫn dở nụ cười nhìn nó đắm đuối - Style như cậu, tôi thích rồi đấy! - Vẫy tay chào rồi rời đi - Nhưng không có nghĩa là tôi từ bỏ cậu đâu.

Phương Di lôi cậu bạn kia về bàn của mình, lấy đá chườm vào chỗ bị sưng do tụi kia đánh. Cậu con trai yếu đuối vô cùng, nhưng không hề nhút nhát. Cả bọn trố mắt nhìn nó, rồi nhìn Gia Hy, rõ ràng đang làm hắn ăn mất ngon đấy mà.

- Cậu không sao chứ, Hạo Lâm? - Phương Di ân cần hỏi thăm rồi nhìn bảng tên.

- À... ừm... mình, tôi... tôi không sao. Cảm, cảm ơn cậu... học sinh mới. -  Hạo Lâm ngại ngùng đến nỗi nói cũng không thể thành lời. Phương Di bật cười thành tiếng.

- Này, sao cậu ăn nói cà lăm thế?

- Nhờ cậu mà tụi tôi gặp biết bao nhiêu là chuyện phiền phức thế này đấy, còn không phải sao? - Thần Quang chu mỏ nổi giận.

- À... tôi xin lỗi đã làm phiền các cậu. Sau này... ừm... - Hạo Lâm ngại ngùng cúi đầu.

- Nếu không muốn làm phiền, thì đừng xuất hiện nữa. - Gia Hy buông một câu lạnh lùng rồi đi về lớp.

- Được rồi, kệ cậu ta đi, mình đi vào lớp đi! - Phương Di cười tít mắt. Lần đầu tiên Hạo Lâm biết thế nào là được an ủi, được bảo vệ, nó xuất hiện như nữ thần trong cuộc đời của hắn.

Thầy giáo cứ thao thao bất tuyệt, mặc cho ở dưới đó nhao nhao như cái chợ. Phương Di vẫn một mực chăm chú vào bài giảng, còn hắn mặc dù đang chơi thoải mái nhưng ánh mắt vẫn thi thoảng chú ý nó.

- Trật tự! - Thầy giáo chịu không nổi nữa, đột nhiên hét lên, Phương Di dừng bút - Mấy em xem tôi là không khí sao? Tôi đang giảng bài đấy, tôn trọng giáo viên chút đi. - Đợi khi cả lớp đã im lặng đâu vào đó, thầy giáo mới hắng giọng, thật là, có học sinh mới, hơn nữa lại là nữ mà tụi kia chẳng có tự trọng chút nào - Em nào lên giải bài này?

- Huýt, nhìn ông thầy kìa, chắc có gái là lại bắt đầu lên giọng, bình thường có nói gì đâu.

- Mà nhỏ đó ngồi với thằng Hy rồi, mơ mà động tới đi.

- Thầy ơi hay để học sinh mới lên làm đi... - Một nam sinh đề nghị, mà không ai khác chính là Hồng Phước đang giương mắt thách thức. Có vẻ ai cũng tán thành. Hồng Phước mặc dù nghe danh nó chuyên Anh chứ chưa chắc môn gì cũng đã giỏi, nhất là toán.

- Vậy... - Phương Di đứng dậy, mặt lặng như tờ - Nếu tôi giải được bài này, không biết bằng cách nào cậu phải bắt cả lớp im lặng, ít nhất là trong tiết toán. - Thầy giáo nghe vậy vô cùng cảm động, mắt rưng rưng.

- Tại, tại sao chứ? - Hồng Phước đứng lên gân cổ cãi.

- Vậy thì cậu lên giải đi. Nếu cậu giải được, muốn tôi làm gì cũng được. - Phương Di khoanh tay. Nó dám cá cho dù Hồng Phước có lên cũng chẳng ai nhắc bài được, vì có ai biết giải đâu chứ - Thế nào? Sợ hả? Nếu sợ thì có thể không lên...

- Được, tôi đồng ý với cậu. - Hồng Phước vẫn mạnh miệng, dù sao hắn ta cũng không tin là nó có thể làm được.

- Nếu cậu không làm lớp im lặng được, thì cậu sẽ mặc bikini hai mảnh chạy một vòng quanh Bình Thiên và một vòng quanh Bình Thường, được chứ?

- Được thôi, còn nếu cậu không giải được thì hình phạt cũng như vậy. - Hồng Phước nhất thời mờ mắt vì tội mê gái. Cả lớp hứng thú xôn xao, nhìn nó bắt con mắt thèm thuồng không nhịn được. Gia Hy định nói gì đó nhưng nó đã đi lên bảng tự lúc nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro